Dịch: Phong Bụi

“Ta giúp ngươi bày một Đào hoa trận nhé?”

Tiên đồng đang muốn mở miệng, bị Bạch Xuy đại tiên thúc cùi chỏ một cái vào phía sau. Ông ta túm lấy bả vai Trần Trí, sắc mặt ngưng trọng nói: “Mặc dù hắn đã khôi phục thân thể, nhưng mà… Haizz, tự ngươi đi xem xem đi.”

Trần Trí mới vừa muốn cự tuyệt, đã bị Bạch Xuy đại tiên một chưởng đẩy vào lối vào Hư Vô chi Địa.

Lối vào gió lớn gào thét, Trần Trí chưa kịp chuẩn bị gì, da mặt bị thổi thành hoa văn lượn sóng. Miễn cưỡng mở mắt ra nhìn vào trong, chỉ thấy trong ánh sáng mờ tối, mơ hồ thấy một bóng người linh hoạt nhảy lên trên dưới trái phải, tựa hồ muốn đi ra từ bên trong, chẳng qua là mỗi lần đều là vừa mới lộ đầu, liền bị một cái đuôi rồng màu bạc lóa mắt chặn đường lại.

Trần Trí bị gió từ đuôi quét, bay ra bảy tám trượng mới dừng lại.

Bạch Xuy đại tiên cùng tiên đồng tới đo khoảng cách.

Trần Trí: “?”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Quả nhiên là tám trượng không phải bảy trượng! Ngươi thua rồi.”

Tiên đồng u oán móc ra một viên tiên đan cho ông ta.

Trần Trí: “…”

Tiên đồng nói: “Pháp thuật của ngươi không phải đã tiến rất xa sao? Vì sao không thể khống chế được mình?”

Trần Trí nói: “Ngươi vẫn chưa thấy dáng vẻ chân chính không thể khống chế được mình của ta đâu.” Từ trong túi càn khôn lấy ra Mộng Ma đao.

Tiên đồng run lẩy bẩy ôm lấy Bạch Xuy đại tiên: “Lần trước ta chỉ là bị nhẹ nhàng đụng một cái, ác mộng lặp đi lặp lại cả một tháng. Ngày ngày nằm mơ thấy Trần Trí rửa sạch ta bỏ vào trong chảo dầu.”

Bạch Xuy đại tiên sờ sờ tóc nó, sau đó xốc cổ áo lên, chuẩn bị sẵn sàng ném ra ngoài cản đao.

Giấc mơ của tiên đồng Trần Trí đã nghe nó than phiền nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều cảm thấy giấc mộng này căn bản là đang trừng phạt y: “Mỗi lần trước khi ngươi xuống chảo dầu liền bị giật mình tỉnh lại, mà ta thì sao, liên tục tắm cho ngươi suốt một tháng. Rốt cuộc là ác mộng của ai?”

Tiên đồng đảo tròng mắt một vòng, nói: “Thiên hạ đã tiến vào xã hội pháp trị, sử dụng bạo lực không thể giải quyết được vấn đề.”

Trần Trí nói: “Ngươi nói đúng, ngươi giờ mau gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho bọn họ cứu Giai Vô ra.”

Tiên đồng nói: “Cảnh sát của chúng ta chính là Thương Thiên nha mà.”

Cái giọng đương nhiên kia khiến cho Trần Trí thiếu chút nữa thì tin: “Ồ, Hoàng Thiên nha thì sao?”

Tiên đồng nói: “Chúng ta là Viện Kiểm soát. Ngươi trước hãy giam Hàn Khanh lại, ta tuyên bố lần nữa, chớ thả nó ra ngoài.”

Trần Trí: “…” Ngày mai phải bảo quản gia mời một gia sư hệ pháp luật về mới được.

Ba người hàn huyên một hồi, Hư Vô chi Địa vẫn gió nổi mây vần như cũ.

Bạch Xuy đại tiên nói: “Hàn Khanh uống cỏ tình quá độ, sợ là phải qua hai ba tháng nữa mới có thể khỏi được.”

Trần Trí nói: “Vậy Giai Vô phải làm thế nào?”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Chắc là chơi trò mèo đuổi chuột hai ba tháng?”

Tiên đồng rùng mình một cái: “Chẳng may bị bắt thì sao?”



Trần Trí cùng Bạch Xuy đại tiên cũng đều rùng mình.

Bạch Xuy đại tiên đột ngột cười ha ha một tiếng nói: “Hắn là chấp niệm của Tất Hư đại thần, làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy.”

Cười xong một trận yên lặng.

Trần Trí đứng dậy nói: “Vậy ta đi xuống trước, có tin tức thông báo ta tiếp.”

Tiên đồng tò mò hỏi: “Ngươi đang thi hành nhiệm vụ gì? Tiến triển như thế nào rồi?”

“Nhiệm vụ thoát kiếp FA. Tiến triển ấy à, ” Trần Trí dừng một chút, nói: “Dùng đòn sát thủ, vẫn đi vào ngõ cụt như cũ. Đang suy nghĩ tự giới thiệu gốc gác, đợi đến khi đối phương phục sát đất, muốn làm gì thì làm.” Y tua đi tua lại dáng vẻ mặt dày mày dạn năm đó của Dung Vận ở trong đầu một trăm lần! Tiên đồng thành thực nói: “Ta chỉ thấy được ‘thô bỉ’ ở trên mặt ngươi, không nhìn ra ‘gì thì làm’.”

Bạch Xuy đại tiên nói: “Ở chỗ ta có một vụ án tương tự, có thể cung cấp để tham khảo. Ngươi nghe xong rồi hãy quyết định có nên tự giới thiệu gốc gác hay không. Trước kia, có một tòa thành, trong thành có một nhà giàu họ Trọng…” (Bụi: mời tham khảo Tế Thế của chị Bính)

Con đường nhân sinh không có đường tắt nào có thể đi.

Trần Trí nghe xong bài giảng tọa của Bạch Xuy đại tiên, mang theo cảm ngộ sâu sắc, tâm sự nặng nề trở lại Tần gia. Thấy sắc trời sắp sáng, y cũng lười ngủ, cầm máy vi tính ra tìm kiếm Tập đoàn Bách Hạnh.

Vốn là muốn biết về bối cảnh tập đoàn, nhưng phát hiện tin tức Tập đoàn Bách Hạnh bị điều tra đã truyền ra ngoài, huyên náo sôi sùng sục. Vừa là đại tập đoàn danh tiếng lớn của thành phố, Thiên kim của Chủ tịch lại thường xuyên nằm trong mục từ khóa tìm kiếm hot của Weibo, tất nhiên dẫn đến sự bàn tán sôi nổi.

Đăng nhập Weibo, trong từ khóa tìm kiếm hot có ba cụm có liên quan đến Tập đoàn Bách Hạnh:

Sở Quốc Duy bị bắt

Bạn trai của Sở Du Viên

Ô nhiễm huyện Thiềm Thừ

Trên mạng tin tức có thật có giả, nội dung tổng thể không sai biệt lắm với những gì đám quản lý cấp cao nói.

Trần Trí chú trọng chú ý đến nội dung bạn trai của Sở Du Viên, phát hiện vai nam chính cũng không phải là Yến Bắc Kiêu mà y đã nghĩ, mà là C quân lần nữa trở lại tầm mắt đại chúng. Lần này hắn bị bóc triệt để hơn, chẳng những tên, tướng mạo, gia thế muốn gì có đó, ngay cả ảnh ôm gái bar nhổ nước miếng cũng đều có.

Mặc dù Sở Du Viên là nửa tình địch, nhưng mà, ấn tượng của Trần Trí đối với cô không xấu, không khỏi tiếc cho hoàn cảnh của cô. Trong lúc thương tiếc cho lại lo lắng rằng mình còn như vậy, Yến Bắc Kiêu không biết có bởi vì thương xót mà nảy sinh tình yêu, không cầm lòng được hay không.

Bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên.

Y vốn định hôm nay đến tập đoàn làm việc, nhưng giờ vẫn còn sớm, trước khi đi làm đến Yến Bắc Kiêu dạo một vòng vẫn kịp.

Căn hộ của Yến Bắc Kiêu y không phải lần đầu đến, rất quen cửa quen nẻo. Sau khi vào phòng, trước dùng thuật hút bụi dọn dẹp một lần những vị trí không dễ dàng dọn dẹp trong phòng, lại dùng tiên lộ tưới hoa cỏ trên ban công một lần, sau đó kiểm tra có thứ gì bị hỏng hay không, thuận tay sửa lại một chút. Y đang vui vẻ làm cô tiên trong vỏ ốc cũng không để ý tới ở sau lưng y, trong hành lang thông hướng phòng ngủ có một người đang đứng, không nói một lời nhìn y.

Trần Trí làm xong hết thảy, chuẩn bị đến phòng ngủ “Chào hỏi” Yến Bắc Kiêu rồi mới đi, vừa nghiêng đầu, liền thấy đối phương đang mặt không thay đổi nhìn về phía mình…

“…”

Nếu như Bạch Xuy đại tiên không kể về câu chuyện bi thảm của vị đồng liêu kia, y nhất thời xúc động, đại khái đã xông ra truyền giáo rồi. Nhưng mà, có vết xe đổ của vị đồng liêu kia rồi, y nhất định phải cẩn thận cẩn thận hơn nữa. Dẫu sao, thân phận của y là Tần Học Nhi, khuôn mặt lại là của mình. Nếu không xử lý tốt, cái vỏ bọc Tần Học Nhi này liền bị hủy bỏ.

Quá lâu không có động tĩnh, Yến Bắc Kiêu cho là “thứ không sạch sẽ” đã rời khỏi sân thượng, cất bước đi tới.

Trần Trí lui về phía sau nửa bước, nhìn hắn đi qua bên cạnh mình, cúi đầu kiểm tra những đồ gia dụng mới vừa rồi bay tới bay lui đầy quỷ dị kia.

Trần Trí hứng thú nhìn, tựa hồ đang im lặng hỏi, tò mò sao? Thấy thú vị sao? Muốn học không? Lạy ta làm thầy đi.

Đúng vậy. Y hy vọng nguyện vọng của Yến Bắc Kiêu là thành tiên. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể ở bên cạnh nhau thật lâu thật dài.

Đáng tiếc, Yến Bắc Kiêu cũng không nghe được tiếng lòng của y, tất nhiên là lấy điện thoại di động ra, nói với người ở đầu kia điện thoại: “Giúp tôi tìm một đại sư đạo hạnh cao thâm.”

Đến hiện đại, đại sư đạo hạnh cao thâm mặc dù có, nhưng phần lớn ẩn náu ở rừng sâu núi thẳm có linh khí tràn trề để tu luyện, rất ít xuống núi. Bởi vì không khí trong thành phố quả thực không thích hợp tu sĩ.

Vị đại sư mà Yến Bắc Kiêu nhờ người tìm kia mặc dù không thể nói là kẻ lừa đảo, nhưng mà hơn tám mươi tuổi, còn chưa tới Luyện khí kỳ, năng lực rất hữu hạn.

Trần Trí “tốt bụng” tìm tới cửa, trả cho ông ta một khoản tiền, yêu cầu đối phương nhường vị trí cho người có năng lực.

Đều là kiếm tiền, không làm gì mà nhận được tiền dĩ nhiên tốt hơn, đối phương đồng ý hết sức lanh lẹ.

Những năm gần đây, Trần Trí khổ luyện pháp thuật, từ lâu đã không còn là kẻ ngô nghê ngày xưa nữa rồi, nặn mặt cũng rất thuận tay. Chẳng qua là, tay y mới vừa nặn cái mũi, trong đầu liền nảy ra một chủ ý mới.

Ở đời Dung Vận kia, vì để không gặp phải oan gia đối thủ có mang trí nhớ kiếp trước như Đan Bất Xá, y mỗi lần xuống núi đều sẽ đeo mặt nạ. Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng coi là một ký hiệu đại diện thân phận mình.

Yến Bắc Kiêu đợi hai ngày, rốt cuộc đợi được cao nhân đắc đạo đeo mặt nạ.

Yến Bắc Kiêu không dấu vết quan sát một chút, mỉm cười nói: “Đại sư xưng hô thế nào?”

Trần Trí nói: “Ta họ Trần, ngươi có thể kêu ta Trần tiên nhân.”

Không ngờ tự xưng là tiên nhân, ấn tượng của Yến Bắc Kiêu đối với y bị giảm đi rất nhiều, trên mặt tỉnh bơ nói: “Mời vào.”

“Ngươi nói phòng của ngươi không sạch sẽ?” Trần Trí làm bộ đi loanh quanh ở trong phòng.

Yến Bắc Kiêu nói: “Tôi từng nhìn thấy cái ghế tôi đặt ở sân thượng không dựa vào bất kỳ ngoại lực nào, tự mình bay lên.”

Trần Trí nói: “Ồ. Vậy ngươi gần đây có chuyện gì không hài lòng không?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Không, tôi gần đây rất hài lòng.”

Trần Trí nói: “Vậy có bị thương hay là gặp ác mộng không?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Không bị thương, ác mộng… Tôi cũng không biết có tính là ác mộng hay không. Từ nhỏ đến lớn cứ luôn nằm mơ thấy tôi ở trên một ngọn núi, không đọc sách thì là nấu cơm.”

Trần Trí ánh mắt sáng lên, hỏi dồn: “Chỉ đọc sách và nấu cơm sao? Không có người nào khác bên cạnh sao?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Không có. Chỉ có một mình tôi.”

“Ngươi vì sao khẳng định như vậy?”

“Giấc mơ này tôi đã mơ rất nhiều lần, rất nhiều chi tiết từ đầu đến cuối không thay đổi, đến bây giờ, đều có thể nhớ ra.”

“Chi tiết gì?”

“Cái này có liên quan với đồ vật trong nhà tôi sao?” Yến Bắc Kiêu nghi ngờ hỏi.

Trần Trí nói: “Đương nhiên là có liên quan. Thứ không sạch sẽ thích nhất là chui vào trong mộng, nói không chừng, trong mộng của ngươi có dấu vết bọn chúng lưu lại.”

Yến Bắc Kiêu suy nghĩ một chút nói: “Thức ăn tôi làm vĩnh viễn là sườn xào chua ngọt. Chỗ tôi ở có một khu viện rất lớn. Tôi có lúc sẽ đến đình nghỉ mát trên núi học. Chỉ có thế thôi. Có gì không ổn sao? Đại sư? … Trần tiên nhân?”

Trần Trí quay người đi, hít một hơi, mới nói: “Không có gì không ổn. Con ma đó có thể là đi ngang qua nhà của ngươi, rất nhanh liền đi khỏi. Ta bây giờ quan sát căn hộ của ngươi một vòng, ngoại trừ một số ít chưng bày phá hư số đào hoa của ngươi ra thì những thứ khác đều rất tốt.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Vậy nó sẽ còn trở lại chứ?”

Trần Trí hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng nó trở lại sao?”

“Dĩ nhiên không hy vọng.” Yến Bắc Kiêu cảm thấy cái câu hỏi này thật là cực kỳ cổ quái. Không chỉ câu hỏi cổ quái, trên thực tế, từ khoảnh khắc mở cửa gặp mặt trở đi, vị Trần tiên nhân này liền cho hắn cảm giác… quen thuộc cực kỳ quái dị.

Trần Trí nói: “Ta giúp ngươi bày một Đào hoa trận nhé?”

“Không cần nhọc tâm.” Yến Bắc Kiêu nhận định y là một tên lừa đảo, đang chuẩn bị trả tiền đuổi y đi, liền thấy một chậu Thiên Trúc quỳ đặt ở trên sân thượng chậm rãi bay vào phòng khách, rơi vào trước mặt bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện