Miêu Nghị vừa vào sơn môn, Hắc Thán lập tức cơ trí chạy thật xa.
Một tên tu sĩ thủ sơn môn nhìn theo bóng Hắc Thán chạy đi xa, không nhịn được cười nói:
- Súc sinh giống heo này thật là thông nhân tính.
Trong đại điện Trấn Hải sơn, Tần Vi Vi một thân áo trắng như tuyết mặt mũi lạnh lùng ngồi ở trên cao, nhìn Miêu Nghị đứng bên dưới lạnh nhạt nói:
- Hôm qua bản sơn chủ có chuyện quan trọng, mới vừa hết bận, khiến cho ngươi phải đợi lâu, hy vọng ngươi sẽ không ngại.
Thật ra Miêu Nghị cũng ngại, nhưng ngại thì có ích gì? - Không dám, chuyện của sơn chủ mới là đại sự.
Miêu Nghị ôm quyền trả lời.
Lời này làm cho Tần Vi Vi nghe như có cái gì không đúng, dường như đang châm chọc nàng: ngay cả Dương Khánh nàng còn không coi ra gì, ta còn có lời gì để nói.
Thế nhưng Tần Vi Vi làm như không để ý, lạnh nhạt nói:
- Ngươi tới đây làm gì ta đã biết, có thủ dụ của sơn chủ chăng?
Miêu Nghị lấy ngọc điệp từ bên trong nhẫn trữ vật ra, đi lên trước hai tay dâng lên.
Tần Vi Vi nhận lấy xem qua, không có ý kiến, cũng không thể nào gây khó khăn cho hắn trong chuyện này, nếu không chính là không tôn trọng pháp chỉ Dương Khánh, như vậy chính là không nể mặt nghĩa phụ. Nàng lấy thân phận sơn chủ Trấn Hải sơn viết một phần thủ dụ ủy nhiệm cho Miêu Nghị.
Đã kiểm tra ngọc điệp nội dung không có vấn đề gì, Miêu Nghị ôm quyền hỏi:
- Thuộc hạ muốn hỏi một câu, không biết thành viên của Đông Lai động ta có đến nơi chưa?
Tần Vi Vi vuốt cằm nói:
- Chỉ còn thiếu động chủ ngươi tới nhậm chức mà thôi.
- Thuộc hạ muốn điều Diêm Tu đến dưới quyền, kính xin sơn chủ thành toàn!
Đây là chuyện Miêu Nghị đã hứa với Diêm Tu, hắn cũng cần có người mình bên cạnh.
Tần Vi Vi mặt không lộ vẻ gì nói:
- Nên điều động thành viên của Trấn Hải sơn thế nào không cần ngươi dạy ta, quản tốt Đông Lai động ngươi là được.
Ở đây vừa mới nói xong, bên ngoài chợt truyền tới một tràng tiếng vó long câu rầm rập truy đuổi nhau, trong đó mơ hồ có tiếng hí của Hắc Thán.
Miêu Nghị đang muốn nói gì đó lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Tần Vi Vi. Quả nhiên mình đã đoán trúng, tiện nhân kia ném đá giấu tay muốn hại vật cỡi của mình.
Tần Vi Vi ung dung ngồi trên cao giống như một đóa hoa tuyết lê, sắc mặt lạnh lùng không nhìn ra bất kỳ biến hóa nào.
Vì cứu Hắc Thán, Miêu Nghị chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện Diêm Tu, chắp tay cáo từ nói:
- Sơn chủ bận rộn, không dám phiền lâu, thuộc hạ lập tức đi chỉnh đốn Đông Lai động.
- Không vội, ta còn có lời muốn nói với ngươi.
Tần Vi Vi ung dung điềm tĩnh chậm rãi nói:
- Lần này ngươi tới Đông Lai động cần phải chỉnh đốn địa phương, không thể làm xằng làm bậy quấy rầy cuộc sống an ninh tín đồ...
Miêu Nghị cũng không phải là lần đầu tiên gia nhập giới tu hành, có nhiều thứ không cần dặn dò. Tần Vi Vi nói một đống lời thừa không cần phải nói cũng biết, khiến cho Miêu Nghị siết chặt song quyền.
Hắn đã nhìn ra rõ ràng tiện nhân kia đang trì hoãn thời gian, nhưng lại làm cho hắn không có cách nào. Người ta dặn dò chuyện sau khi ngươi nhậm chức là chuyện đứng đắn, ngươi dám không nghe sao?!
Sắc mặt Miêu Nghị lúc này đen như trôn chảo, nếu như có thể đánh thắng nữ nhân này, hắn thật sự muốn lấy thương ra đâm chết nàng ngay tại chỗ.
Cơ mặt hắn giật giật nhìn chằm chằm Tần Vi Vi, đôi mắt như phun ra lửa, miệng lại vâng dạ liên hồi.
Trong mắt Tần Vi Vi lóe lên khoái cảm trả thù, ngoài mặt lại không nhúc nhích, tiếp tục kéo dài thời gian từ từ dặn dò.
Cho đến khi không còn nghe động tĩnh gì bên ngoài, Tần Vi Vi mới đứng dậy đi xuống dưới, đi tới bên người Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn hắn, trừng mắt cảnh cáo:
- Vẫn là câu nói kia, lần này ngươi đi Đông Lai động cần phải chỉnh đốn địa phương, không thể làm xằng làm bậy quấy rầy cuộc sống an ninh của tín đồ. Nếu làm ảnh hưởng đến chuyện giao nộp Nguyện Lực Châu cuối năm, ta nhất định không buông tha ngươi!
- Thuộc hạ quyết không phụ kỳ vọng của sơn chủ.
Miêu Nghị ôm quyền lĩnh mệnh, hỏi:
- Ta có thể đi được chưa?
Tần Vi Vi lạnh nhạt ừm một tiếng.
Miêu Nghị nhanh chóng xoay người đi, vừa ra đại điện, ngân thương xuất hiện trong tay, nhanh chóng bay tới trước sơn môn lạnh lùng quét nhìn bốn phía, thấy hai tên tu sĩ canh giữ ở trước sơn môn có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Miêu Nghị thi pháp phát ra tiếng huýt sáo vang xa kêu gọi, hy vọng Hắc Thán không xảy ra việc gì, có thể nghe được tiếng hắn gọi.
Không bao lâu sau, nơi xa mơ hồ truyền tới tiếng vó dồn dập, chỉ thấy trong rừng xa xa đột nhiên có một con long câu phóng vọt lên không, sau khi hạ xuống cấp tốc xông tới như cuồng phong, chính là Hắc Thán.
Kế đó lại thấy trong rừng xuất hiện hai con long câu đuổi theo sau, trên lưng có hai tu sĩ cầm thương, chính là hai tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm lúc trước Miêu Nghị đã giao thủ, nhìn tình hình trước sau truy đuổi hiển nhiên đang đuổi theo Hắc Thán.
Hắc Thán chạy tới chỗ Miêu Nghị, nhanh chóng nấp sau lưng hắn hí dài.
Hai tên tu sĩ thấy chính chủ đi ra nhìn nhau, đều giảm tốc độ lại.
Miêu Nghị nhanh chóng phóng người lên ngựa, thương trong tay chỉ về phía hai người gầm lên:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì cả.
Hai người tùy tiện ứng phó một câu, giục long câu quay đầu lại, chuẩn bị tiến vào sơn môn.
- Đứng lại!
Miêu Nghị hoành thương cản lại:
- Không nói rõ ràng với ta đã muốn đi sao?
- Ngươi muốn nói rõ ràng chuyện gì ở chỗ ta?
Thình lình có một giọng nói từ phía sau lưng truyền tới, là thanh âm của Tần Vi Vi.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Vi Vi một thân quần trắng phất phơ xuất hiện dưới tấm biển sơn môn, từ trên cao nhìn xuống nói:
- Miêu Nghị, còn không mau đi Đông Lai động nhậm chức, muốn gây sự ở chỗ này hay sao?
Miêu Nghị cắn răng quay đầu lại, mũi thương trong tay điểm điểm về phía hai người kia, không nói nửa lời. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Hắc Thán chở hắn nhanh chóng đi xa như mũi tên rời cung...
Đưa mắt nhìn Miêu Nghị biến mất, ánh mắt Tần Vi Vi rơi vào hai tu sĩ kia:
- Ngay cả vật cỡi của hắn cũng không giải quyết được, các ngươi còn có tư cách gì ghen tỵ người ta trở thành động chủ Đông Lai động?
Hai người lộ vẻ lúng túng, một người trong đó yếu ớt giải thích:
- Súc sinh kia vô cùng quỷ quyệt, vừa thấy chúng ta đến gần lập tức bỏ chạy, rất khó đuổi theo.
Tần Vi Vi không thèm để ý tới, phất phơ bay trở vào trong đại điện.
Bên cạnh không còn người ngoài, lập tức Tần Vi Vi nổi đóa trong đại điện, lấy chân đá cột, dường như đã hóa điên, trong lòng tức tối vô cùng.
Thị nữ thiếp thân của nàng là Hồng Miên, Lục Liễu đi tới, Lục Liễu hỏi:
- Sơn chủ, thế nào rồi?
Tần Vi Vi xoay tay lại chỉ ra phía ngoài:
- Hai tên vô dụng, ngay cả một thớt vật cỡi người ta cũng không đối phó được, hại ta làm ác nhân uổng phí một lần, truyền ra sẽ làm cho người chê cười.
Hồng Miên hé miệng cười một tiếng:
- Sơn chủ, ngài bằng lòng để cho Miêu Nghị trở thành động chủ Đông Lai động như vậy sao?
Một tên tu sĩ thủ sơn môn nhìn theo bóng Hắc Thán chạy đi xa, không nhịn được cười nói:
- Súc sinh giống heo này thật là thông nhân tính.
Trong đại điện Trấn Hải sơn, Tần Vi Vi một thân áo trắng như tuyết mặt mũi lạnh lùng ngồi ở trên cao, nhìn Miêu Nghị đứng bên dưới lạnh nhạt nói:
- Hôm qua bản sơn chủ có chuyện quan trọng, mới vừa hết bận, khiến cho ngươi phải đợi lâu, hy vọng ngươi sẽ không ngại.
Thật ra Miêu Nghị cũng ngại, nhưng ngại thì có ích gì? - Không dám, chuyện của sơn chủ mới là đại sự.
Miêu Nghị ôm quyền trả lời.
Lời này làm cho Tần Vi Vi nghe như có cái gì không đúng, dường như đang châm chọc nàng: ngay cả Dương Khánh nàng còn không coi ra gì, ta còn có lời gì để nói.
Thế nhưng Tần Vi Vi làm như không để ý, lạnh nhạt nói:
- Ngươi tới đây làm gì ta đã biết, có thủ dụ của sơn chủ chăng?
Miêu Nghị lấy ngọc điệp từ bên trong nhẫn trữ vật ra, đi lên trước hai tay dâng lên.
Tần Vi Vi nhận lấy xem qua, không có ý kiến, cũng không thể nào gây khó khăn cho hắn trong chuyện này, nếu không chính là không tôn trọng pháp chỉ Dương Khánh, như vậy chính là không nể mặt nghĩa phụ. Nàng lấy thân phận sơn chủ Trấn Hải sơn viết một phần thủ dụ ủy nhiệm cho Miêu Nghị.
Đã kiểm tra ngọc điệp nội dung không có vấn đề gì, Miêu Nghị ôm quyền hỏi:
- Thuộc hạ muốn hỏi một câu, không biết thành viên của Đông Lai động ta có đến nơi chưa?
Tần Vi Vi vuốt cằm nói:
- Chỉ còn thiếu động chủ ngươi tới nhậm chức mà thôi.
- Thuộc hạ muốn điều Diêm Tu đến dưới quyền, kính xin sơn chủ thành toàn!
Đây là chuyện Miêu Nghị đã hứa với Diêm Tu, hắn cũng cần có người mình bên cạnh.
Tần Vi Vi mặt không lộ vẻ gì nói:
- Nên điều động thành viên của Trấn Hải sơn thế nào không cần ngươi dạy ta, quản tốt Đông Lai động ngươi là được.
Ở đây vừa mới nói xong, bên ngoài chợt truyền tới một tràng tiếng vó long câu rầm rập truy đuổi nhau, trong đó mơ hồ có tiếng hí của Hắc Thán.
Miêu Nghị đang muốn nói gì đó lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Tần Vi Vi. Quả nhiên mình đã đoán trúng, tiện nhân kia ném đá giấu tay muốn hại vật cỡi của mình.
Tần Vi Vi ung dung ngồi trên cao giống như một đóa hoa tuyết lê, sắc mặt lạnh lùng không nhìn ra bất kỳ biến hóa nào.
Vì cứu Hắc Thán, Miêu Nghị chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện Diêm Tu, chắp tay cáo từ nói:
- Sơn chủ bận rộn, không dám phiền lâu, thuộc hạ lập tức đi chỉnh đốn Đông Lai động.
- Không vội, ta còn có lời muốn nói với ngươi.
Tần Vi Vi ung dung điềm tĩnh chậm rãi nói:
- Lần này ngươi tới Đông Lai động cần phải chỉnh đốn địa phương, không thể làm xằng làm bậy quấy rầy cuộc sống an ninh tín đồ...
Miêu Nghị cũng không phải là lần đầu tiên gia nhập giới tu hành, có nhiều thứ không cần dặn dò. Tần Vi Vi nói một đống lời thừa không cần phải nói cũng biết, khiến cho Miêu Nghị siết chặt song quyền.
Hắn đã nhìn ra rõ ràng tiện nhân kia đang trì hoãn thời gian, nhưng lại làm cho hắn không có cách nào. Người ta dặn dò chuyện sau khi ngươi nhậm chức là chuyện đứng đắn, ngươi dám không nghe sao?!
Sắc mặt Miêu Nghị lúc này đen như trôn chảo, nếu như có thể đánh thắng nữ nhân này, hắn thật sự muốn lấy thương ra đâm chết nàng ngay tại chỗ.
Cơ mặt hắn giật giật nhìn chằm chằm Tần Vi Vi, đôi mắt như phun ra lửa, miệng lại vâng dạ liên hồi.
Trong mắt Tần Vi Vi lóe lên khoái cảm trả thù, ngoài mặt lại không nhúc nhích, tiếp tục kéo dài thời gian từ từ dặn dò.
Cho đến khi không còn nghe động tĩnh gì bên ngoài, Tần Vi Vi mới đứng dậy đi xuống dưới, đi tới bên người Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn hắn, trừng mắt cảnh cáo:
- Vẫn là câu nói kia, lần này ngươi đi Đông Lai động cần phải chỉnh đốn địa phương, không thể làm xằng làm bậy quấy rầy cuộc sống an ninh của tín đồ. Nếu làm ảnh hưởng đến chuyện giao nộp Nguyện Lực Châu cuối năm, ta nhất định không buông tha ngươi!
- Thuộc hạ quyết không phụ kỳ vọng của sơn chủ.
Miêu Nghị ôm quyền lĩnh mệnh, hỏi:
- Ta có thể đi được chưa?
Tần Vi Vi lạnh nhạt ừm một tiếng.
Miêu Nghị nhanh chóng xoay người đi, vừa ra đại điện, ngân thương xuất hiện trong tay, nhanh chóng bay tới trước sơn môn lạnh lùng quét nhìn bốn phía, thấy hai tên tu sĩ canh giữ ở trước sơn môn có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Miêu Nghị thi pháp phát ra tiếng huýt sáo vang xa kêu gọi, hy vọng Hắc Thán không xảy ra việc gì, có thể nghe được tiếng hắn gọi.
Không bao lâu sau, nơi xa mơ hồ truyền tới tiếng vó dồn dập, chỉ thấy trong rừng xa xa đột nhiên có một con long câu phóng vọt lên không, sau khi hạ xuống cấp tốc xông tới như cuồng phong, chính là Hắc Thán.
Kế đó lại thấy trong rừng xuất hiện hai con long câu đuổi theo sau, trên lưng có hai tu sĩ cầm thương, chính là hai tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm lúc trước Miêu Nghị đã giao thủ, nhìn tình hình trước sau truy đuổi hiển nhiên đang đuổi theo Hắc Thán.
Hắc Thán chạy tới chỗ Miêu Nghị, nhanh chóng nấp sau lưng hắn hí dài.
Hai tên tu sĩ thấy chính chủ đi ra nhìn nhau, đều giảm tốc độ lại.
Miêu Nghị nhanh chóng phóng người lên ngựa, thương trong tay chỉ về phía hai người gầm lên:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Không làm gì cả.
Hai người tùy tiện ứng phó một câu, giục long câu quay đầu lại, chuẩn bị tiến vào sơn môn.
- Đứng lại!
Miêu Nghị hoành thương cản lại:
- Không nói rõ ràng với ta đã muốn đi sao?
- Ngươi muốn nói rõ ràng chuyện gì ở chỗ ta?
Thình lình có một giọng nói từ phía sau lưng truyền tới, là thanh âm của Tần Vi Vi.
Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Vi Vi một thân quần trắng phất phơ xuất hiện dưới tấm biển sơn môn, từ trên cao nhìn xuống nói:
- Miêu Nghị, còn không mau đi Đông Lai động nhậm chức, muốn gây sự ở chỗ này hay sao?
Miêu Nghị cắn răng quay đầu lại, mũi thương trong tay điểm điểm về phía hai người kia, không nói nửa lời. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Hắc Thán chở hắn nhanh chóng đi xa như mũi tên rời cung...
Đưa mắt nhìn Miêu Nghị biến mất, ánh mắt Tần Vi Vi rơi vào hai tu sĩ kia:
- Ngay cả vật cỡi của hắn cũng không giải quyết được, các ngươi còn có tư cách gì ghen tỵ người ta trở thành động chủ Đông Lai động?
Hai người lộ vẻ lúng túng, một người trong đó yếu ớt giải thích:
- Súc sinh kia vô cùng quỷ quyệt, vừa thấy chúng ta đến gần lập tức bỏ chạy, rất khó đuổi theo.
Tần Vi Vi không thèm để ý tới, phất phơ bay trở vào trong đại điện.
Bên cạnh không còn người ngoài, lập tức Tần Vi Vi nổi đóa trong đại điện, lấy chân đá cột, dường như đã hóa điên, trong lòng tức tối vô cùng.
Thị nữ thiếp thân của nàng là Hồng Miên, Lục Liễu đi tới, Lục Liễu hỏi:
- Sơn chủ, thế nào rồi?
Tần Vi Vi xoay tay lại chỉ ra phía ngoài:
- Hai tên vô dụng, ngay cả một thớt vật cỡi người ta cũng không đối phó được, hại ta làm ác nhân uổng phí một lần, truyền ra sẽ làm cho người chê cười.
Hồng Miên hé miệng cười một tiếng:
- Sơn chủ, ngài bằng lòng để cho Miêu Nghị trở thành động chủ Đông Lai động như vậy sao?
Danh sách chương