Một viên Nguyện Lực Châu to bằng hạt trân châu trong suốt bóng loáng, toát ra vầng sáng màu trắng vô cùng nổi bật giữa màn đêm, nằm giữa hai ngón tay Miêu Nghị thật sự là câu hồn người ta, khiến cho ánh mắt tất cả mọi người sáng rực.

Mọi người đều không phải là người mù, hơn nữa nhãn lực hơn xa người phàm, đây là một viên Nguyện Lực Châu hội tụ một năm nguyện lực của vạn người!

- Nguyện Lực Châu ư, hai ba viên không đáng kể gì.

Tay Miêu Nghị khẽ lật, đã thu viên Nguyện Lực Châu kia vào trong nhẫn trữ vật, nhìn mọi người bên dưới nói:

- Nếu như chư vị bằng lòng thành tâm nghe hiệu lệnh ta, ta tự có biện pháp lấy được nhiều hơn, đến lúc đó thu nhập hàng năm của các vị e rằng còn hơn cả số ta đã hứa. Kẻ bán mạng, lập công cho ta, bản động chủ không tiếc ban thưởng!

Kích động, mỗi một người đều kích động, ánh mắt sáng lên.

Nếu nói là lúc đầu còn có nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy động chủ Đại nhân lại có thể tiện tay móc ra một viên Nguyện Lực Châu to cỡ hạt trân châu, lập tức tim đập rộn lên. Loại Nguyện Lực Châu cấp bậc này cũng không phải là thành nhỏ thông thường có thể có được, cho dù là Dương Khánh hào phóng tới mức nào đi nữa cũng sẽ không ban thưởng cho vị động chủ này, nói không chừng động chủ Đại nhân thật sự có đường khác kiếm được Nguyện Lực Châu.

Theo lý thuyết động nhỏ như Đông Lai động, bất kể tu sĩ dưới quyền có tu vi mấy phẩm, nếu có quan hệ không tốt với động chủ, một năm chỉ cho một viên Nguyện Lực Châu cũng không thể làm gì được, Diêm Tu năm xưa ở Phù Quang động chính là tỷ dụ.

Bây giờ dựa theo lời Miêu Nghị, Nguyện Lực Châu cung cấp đều gấp hai gấp ba lần, tu sĩ Bạch Liên tam phẩm tu luyện một trăm năm bằng bình thường tu luyện ba trăm năm, Bạch Liên nhị phẩm tu luyện một trăm năm cũng có thể bằng bình thường tu luyện hai trăm năm. Chuyện này có nghĩa là rút ngắn thời gian tu luyện rất nhiều lần, có thể mau chóng gia tăng tu vi và thực lực của mình.

Thậm chí có người nổi lên ý xấu, không bằng liều chết đánh một trận, đoạt lấy Nguyện Lực Châu trong tay Miêu Nghị.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại phát hiện không ổn, đơn đả độc đấu cũng chưa chắc là đối thủ của Miêu Nghị, nếu ùa lên một lượt tranh cướp sẽ thuộc về ai? Cho dù là có một người trong bọn đoạt được, viên Nguyện Lực Châu này cũng chỉ đổi được mười viên bằng hạt gạo, theo lời cam kết của Miêu Nghị cũng chỉ cần thời gian ba năm là có thể đạt được.

Cần phải biết đối với tu sĩ, vẻn vẹn ba năm trong đời sống tu hành không phải là dài, lần này cướp đoạt được, lần sau phải làm sao, chẳng phải là cắt đứt tài lộ của mình?!

Sau khi kềm chế ý xấu được không bằng mất này, Vương Tử Pháp nhắm mắt, ôm quyền cung kính hỏi:

- Động chủ nói như vậy có giữ lời không?

Miêu Nghị trợn mắt hỏi:

- Đám đệ tử Lam Ngọc môn các ngươi vốn cùng một giuộc, nếu như ta nói không giữ lời, ngươi cảm thấy đối với ta có ích lợi gì sao?

Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu nhìn nhau, hai người lại quay đầu về phía đồng môn đệ tử đang mong đợi nhìn bọn họ gật đầu một cái.

Xoảng, vũ khí trong tay bọn họ nhanh chóng tra vào bao, đứng hai hàng thật chỉnh tề, đồng thanh quát to:

- Thuộc hạ nguyện tuân theo hiệu lệnh động chủ!

Miêu Nghị ngồi thẳng người lại, tình hình trước mắt mới giống như là mình đương gia làm chủ, như vậy Đông Lai động mới coi là địa bàn của mình.

Nhưng nói suông thì ai cũng nói được, Miêu Nghị cũng không phải dễ dàng tin tưởng như vậy, lên tiếng nói:

- Nói suông không thể được, phải dùng hành động thực tế.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lại lấy Vương Tử Pháp cầm đầu, ôm quyền thỉnh mệnh:

- Kính xin động chủ chỉ thị!

Miêu Nghị hờ hững nói:

- Tống Phù phạm thượng, không tuân hiệu lệnh Đông Lai động!

Mọi người hiểu ý của hắn, đây là muốn cho mọi người tỏ rõ thái độ về chuyện này, quả nhiên không phải là dễ thu lợi ích vào tay như vậy.

Vương Tử Pháp thở dài nói:

- Thật ra thì bọn ta cũng cảm thấy Tống sư huynh làm như vậy không ổn, bọn ta cũng đã ngấm ngầm khuyên không ít lần, chẳng qua là Tống sư huynh không nghe, bọn ta cũng không thể làm gì, dù sao lão cũng là sư huynh chúng ta. Quốc có quốc pháp, sơn có sơn quy, động chủ xử phạt làm gương, bọn ta không dám có gì dị nghị!

Những người khác cũng chắp tay ôm quyền hưởng ứng:

- Động chủ xử phạt làm gương, bọn ta không dám có gì dị nghị!

Ba người Diêm Tu trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ oán hận. Lúc trước đám súc sinh này ức hiếp bọn họ không thấy nói chuyện ngoan ngoãn như vậy, hôm nay tên nào tên nấy ngoan ngoãn vô cùng, đẩy hết trách nhiệm sang cho Tống Phù đã chết.

Ánh mắt của ba người nhìn về phía Miêu Nghị mơ hồ trở nên có chút kính sợ, thấy được thủ đoạn lật tay làm mây, ngửa tay làm mưa của vị động chủ Đại nhân này. Chỉ cần lật tay đã khiến cho cả Đông Lai động thay đổi hoàn toàn, chẳng trách nào phủ chủ Dương Khánh ra sức bác bỏ dị nghị của mọi người, để cho hắn trấn giữ Đông Lai động.

- Mặc dù Tống Phù ghê tởm đáng chết, bất quá dù sao cũng là đệ tử Lam Ngọc môn các ngươi, trước mắt là lúc Nam Tuyên phủ cùng Lam Ngọc môn đồng tâm hiệp lực hợp tác, vì chuyện của mình lão mà làm hỏng giao tình hai nhà là không đáng. Chuyện này không tránh được phải báo lên, cho thượng cấp một câu trả lời.

Nói tới chỗ này, Miêu Nghị dừng một chút, ánh mắt quét qua mọi người, chậm rãi nói tiếp:

- Một mình ta nói như vậy chỉ sợ sẽ làm cho Lam Ngọc môn các ngươi sinh lòng nghi ngờ, nếu các ngươi thân là đồng môn bằng lòng làm chứng, tự nhiên có thể tiêu trừ nghi ngờ của Lam Ngọc môn. Không biết chư vị có bằng lòng viết lời chứng cùng ta báo lên sơn chủ hay không?

Ba người Diêm Tu nghe vậy không nhịn được nhếch miệng cười, nghĩ thầm động chủ xuất chiêu này thật độc.

Cơ mặt bọn Vương Tử Pháp giật giật, coi như bọn họ đã hiểu cái gì gọi là làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ, tên này giết người của Lam Ngọc môn mà không muốn chịu trách nhiệm, còn muốn để cho môn hạ đệ tử Lam Ngọc môn nói người của bọn họ chết đáng đời. Không phải là ngươi không sợ Lam Ngọc môn chúng ta, không coi chúng ta ra gì sao?

Thấy những người này không lên tiếng, Miêu Nghị than thở:

- Các ngươi không muốn viết, ta cũng không miễn cưỡng, bất quá có chuyện này các ngươi cần phải biết, một khi người của Lam Ngọc môn xuống tra chuyện này, với hai viên hoặc ba viên Nguyện Lực Châu mà các ngươi có thể đạt được hàng năm, sợ rằng sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm của ta.

- Dù sao mặt mũi của Nguyện Lực Châu còn lớn hơn mặt mũi của bản động chủ, đổi người khác làm động chủ Đông Lai động cũng sẽ không hào phóng giống như ta vậy, nói không chừng ngược lại đồng môn các ngươi sẽ nghĩ biện pháp điều các ngươi đi, sau đó đổi mình tới ra sức cho ta, đến lúc đó ta không ngăn được, các ngươi nói sao?

Lời này có thể nói đã nhắm đúng vào yếu huyệt mọi người, chuyện Miêu Nghị nói không phải là có thể, mà là nhất định sẽ xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện