Sau khi chạy tới Nam Tuyên phủ, Tần Vi Vi muốn gặp Dương Khánh là không cần thông báo.
Đi theo sau lưng Thanh Cúc tới dãy đình đài lầu các trên đỉnh ngọn núi cao nhất phía sau, Tần Vi Vi gặp Dương Khánh đang tĩnh tọa tu luyện.
- Tần Vi Vi bái kiến phủ chủ!
Tần Vi Vi một thân áo trắng như tuyết hành lễ.
Dưới tình huống có mặt những người khác, Tần Vi Vi luôn luôn duy trì lễ nghi trên dưới đối với Dương Khánh, chỉ có dưới tình huống hết sức riêng tư mới có thể gọi cha.
Dương Khánh từ từ thu công, mở hai mắt ra, phun ra Nguyện Lực Châu to bằng trứng chim, mỉm cười hỏi:
- Vì sao Vi Vi lại tới đây? Y đứng dậy đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống, đưa tay ra bảo Tần Vi Vi ngồi xuống nói chuyện:
- Có chuyện gì không?
Tần Vi Vi ngồi vào một chiếc ghế khác bên cạnh đáp:
- Phủ chủ, sợ là động chủ Đông Lai động thân tín của ngài đã gây ra phiền phức cho ngài.
Dương Khánh Nga a một tiếng, khẽ cau mày nói:
- Miêu Nghị ư, hắn gây ra chuyện gì vậy?
- Phủ chủ hãy đích thân xem qua.
Tần Vi Vi đặt hộp đựng tấu biểu mà nàng mang theo khư khư bên mình lên bàn trà.
Dương Khánh mở ra xem qua xong, cũng trở nên mất phương hướng.
Dưới ánh mắt Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau, Dương Khánh nhanh chóng kiểm tra tỉ mỉ từng bản tấu biểu một lần nữa.
Y là loại người hiểu chuyện, không hề tỏ ra kinh ngạc như Tần Vi Vi lúc trước, chỉ có vẻ hơi kỳ quái hỏi:
- Vi Vi, đây là tình huống gì vậy?
- Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì tra chứng chuyện này thuộc hạ cố ý chạy tới Đông Lai động một chuyến, kết quả tên Miêu Nghị kia đã ra ngoài dò xét lãnh địa...
Tần Vi Vi kể lại cặn kẽ tình huống một lượt.
Sau khi Dương Khánh nghe xong, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn liên hồi, suy nghĩ hồi lâu lắc đầu một cái, cũng nghĩ không thông, cuối cùng lên tiếng nói:
- Gọi người con dẫn tới ra đây, ta sẽ đích thân hỏi một chút.
Rất nhanh Đơn Biểu Nghĩa được vời tới, lần đầu tiên mặt đối mặt loại người cao cao tại thượng như Dương Khánh, cộng thêm trong lòng chột dạ, muốn không căng thẳng cũng không được.
Bất quá có một điểm y làm được, mặc cho Dương Khánh hỏi thế nào, y vẫn giữ nguyên lời nói trước đó.
Dương Khánh cũng không vòng vo tam quốc giống như Tần Vi Vi, y đứng dậy từ từ đi tới lan can trước đình, ngắm nhìn cảnh núi xa xa, đôi tay chắp sau lưng mặt không lộ vẻ gì, giọng nói hết sức bình tĩnh:
- Lôi ra, chém!
Thanh Mai, Thanh Cúc trong nháy mắt lập tức động, nhất tề chộp vào vai Đơn Biểu Nghĩa, áp chế y không thể nhúc nhích, nhanh chóng kéo đi ra ngoài.
Đây cũng không phải là đùa giỡn, Thanh Mai cùng Thanh Cúc đều có tu vi Bạch Liên thất phẩm, hai người cùng nhau động thủ, Đơn Biểu Nghĩa chỉ có tu vi Bạch Liên nhị phẩm ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nói bắt lập tức bị bắt, phản kháng cũng vô ích.
Tần Vi Vi liếc nhìn Đơn Biểu Nghĩa bị bắt đi, không lên tiếng, dù sao Miêu Nghị cũng là người của Dương Khánh bổ nhiệm, nàng không nể mặt Miêu Nghị cũng phải nể mặt Dương Khánh, không dễ dàng làm chuyện lạm sát thủ hạ Miêu Nghị dưới tình huống không có chứng cứ. Nhưng Dương Khánh lại có thể làm, làm cũng không ai có thể nói gì.
Đơn Biểu Nghĩa lập tức bối rối, sau khi định thần lại phát hiện mình đã bị kéo ra bên ngoài đình, nhất thời bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Y biết có thể Dương Khánh đang hù dọa mình, chủ yếu là muốn hỏi ra nội tình, nhưng y cũng biết Dương Khánh đã nói ra như vậy, nếu không cho một câu trả lời hài lòng chắc chắn, vị phủ chủ kia sẽ không vì một tên binh tôm tướng cá như mình mà thay đổi lời nói, giết mình đối với người ta thật sự là chuyện không đáng kể gì.
- Phủ chủ, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ nói, cầu xin ngài cho thuộc hạ thêm một cơ hội, phủ chủ...
Đơn Biểu Nghĩa bị bắt ra bên ngoài đình giãy giụa sợ hãi kêu lên cầu xin tha thứ, sắc mặt đã trở nên trắng nhợt.
Dương Khánh tựa lan can nhìn cảnh núi ngoài xa cũng không quay đầu lại, chẳng qua chỉ khẽ buông một tay sau lưng ra, khẽ phất một cái.
Thanh Mai, Thanh Cúc nhìn nhau, song song buông lỏng Đơn Biểu Nghĩa ra.
Đơn Biểu Nghĩa vẫn còn đang kinh hoảng lảo đảo chạy vào trong đình, quỳ sụp xuống sau lưng Dương Khánh, sắc mặt trắng bệch nói:
- Phủ chủ, thuộc hạ nói!
Dương Khánh quay lưng lại bình tĩnh hỏi:
- Tại sao người của Lam Ngọc môn cùng dâng biểu khiển trách Tống Phù?
- Đều là bị Miêu động chủ... Bị Miêu động chủ bức bách!
Sau khi hết sức khó khăn nói ra lời này, Đơn Biểu Nghĩa lộ vẻ khổ sở, nếu như sau chuyện này Miêu Nghị vẫn là động chủ Đông Lai động, sợ là sau này Đông Lai động sẽ không tha cho mình.
Thanh Mai cùng Thanh Cúc ngưng thần lắng nghe.
Trong mắt Tần Vi Vi lóe sáng tinh quang, rốt cục cũng sắp giải khai được bí mật này.
Cho dù ai cũng có thể đoán ra nhất định là người của Lam Ngọc môn bị áp lực, chẳng qua là không biết rốt cuộc Miêu Nghị dùng thủ đoạn gì chèn ép mà thôi.
- Nói cẩn thận rõ ràng tiền nhân hậu quả!
Dương Khánh bình thản ra lệnh.
Mặc dù Dương Khánh đưa lưng về phía Đơn Biểu Nghĩa, giọng nói cũng rất bình tĩnh, nhưng lại mang tới áp lực rất lớn cho Đơn Biểu Nghĩa. Bởi vì y biết chỉ cần bị người ta nghe ra một chút không đúng, đối phương chỉ cần khẽ động một niệm là có thể quyết định sinh tử của mình, mình không có chút cơ hội phản kháng.
- Bẩm phủ chủ, chuyện này thật sự là do người của Lam Ngọc môn vô lễ trước, trước khi Miêu động chủ còn chưa tới Đông Lai động, đệ tử Lam Ngọc môn không chịu nghe theo hiệu lệnh Diêm Tu tạm thời cai quản, ngược lại lá mặt lá trái, đối chọi gay gắt khắp nơi. Bởi vì bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta cũng không làm gì được. Ngày đó Miêu động chủ tới đảm nhiệm, vừa đến trước sơn môn Đông Lai động, thấy không có ai trông chừng sơn môn, gầm lên một tiếng...
Đơn Biểu Nghĩa kể lại rành mạch từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra.
Bắt đầu từ khi ba người Diêm Tu nghe tiếng lập tức chạy tới trước sơn môn, Miêu Nghị quát hỏi vì sao đường đường Đông Lai động không người trông coi sơn môn, Diêm Tu kể khổ là do người của Lam Ngọc môn hoạnh họe.
Bọn Tống Phù Lam Ngọc môn rề rà tới chậm, còn châm chọc Miêu Nghị.
Nghe đến đó, Dương Khánh đưa lưng về phía mọi người đã hơi nheo mắt một cái, trong mắt thoáng qua hàn quang. Miêu Nghị là người của y phái đi, ai cũng biết Miêu Nghị là thân tín của y, ngay cả thân tín của y nhậm chức, Lam Ngọc môn cũng dám khi dễ như vậy, những địa phương khác có thể tưởng tượng được.
- Lúc ấy động chủ các ngươi ứng đối thế nào?
Dương Khánh nhàn nhạt hỏi.
Lúc này Đơn Biểu Nghĩa nói tiếp:
- Lúc ấy động chủ không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ lập tức chạy tới Trấn Hải sơn hồi báo sơn chủ, nói Lam Ngọc môn tạo phản, dọa cho đệ tử Lam Ngọc môn giật mình, lúc ấy bọn họ mới chịu miễn cưỡng bái kiến Miêu động chủ. Kết quả Miêu động chủ không nể mặt chút nào, tại chỗ ra lệnh cho Tống Phù tu vi Bạch Liên tam phẩm trông chừng sơn môn, cũng không cần biết Tống Phù có đáp ứng hay không đã điều khiển long câu húc về phía bọn họ!
Đi theo sau lưng Thanh Cúc tới dãy đình đài lầu các trên đỉnh ngọn núi cao nhất phía sau, Tần Vi Vi gặp Dương Khánh đang tĩnh tọa tu luyện.
- Tần Vi Vi bái kiến phủ chủ!
Tần Vi Vi một thân áo trắng như tuyết hành lễ.
Dưới tình huống có mặt những người khác, Tần Vi Vi luôn luôn duy trì lễ nghi trên dưới đối với Dương Khánh, chỉ có dưới tình huống hết sức riêng tư mới có thể gọi cha.
Dương Khánh từ từ thu công, mở hai mắt ra, phun ra Nguyện Lực Châu to bằng trứng chim, mỉm cười hỏi:
- Vì sao Vi Vi lại tới đây? Y đứng dậy đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống, đưa tay ra bảo Tần Vi Vi ngồi xuống nói chuyện:
- Có chuyện gì không?
Tần Vi Vi ngồi vào một chiếc ghế khác bên cạnh đáp:
- Phủ chủ, sợ là động chủ Đông Lai động thân tín của ngài đã gây ra phiền phức cho ngài.
Dương Khánh Nga a một tiếng, khẽ cau mày nói:
- Miêu Nghị ư, hắn gây ra chuyện gì vậy?
- Phủ chủ hãy đích thân xem qua.
Tần Vi Vi đặt hộp đựng tấu biểu mà nàng mang theo khư khư bên mình lên bàn trà.
Dương Khánh mở ra xem qua xong, cũng trở nên mất phương hướng.
Dưới ánh mắt Thanh Mai và Thanh Cúc nhìn nhau, Dương Khánh nhanh chóng kiểm tra tỉ mỉ từng bản tấu biểu một lần nữa.
Y là loại người hiểu chuyện, không hề tỏ ra kinh ngạc như Tần Vi Vi lúc trước, chỉ có vẻ hơi kỳ quái hỏi:
- Vi Vi, đây là tình huống gì vậy?
- Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra, vì tra chứng chuyện này thuộc hạ cố ý chạy tới Đông Lai động một chuyến, kết quả tên Miêu Nghị kia đã ra ngoài dò xét lãnh địa...
Tần Vi Vi kể lại cặn kẽ tình huống một lượt.
Sau khi Dương Khánh nghe xong, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn liên hồi, suy nghĩ hồi lâu lắc đầu một cái, cũng nghĩ không thông, cuối cùng lên tiếng nói:
- Gọi người con dẫn tới ra đây, ta sẽ đích thân hỏi một chút.
Rất nhanh Đơn Biểu Nghĩa được vời tới, lần đầu tiên mặt đối mặt loại người cao cao tại thượng như Dương Khánh, cộng thêm trong lòng chột dạ, muốn không căng thẳng cũng không được.
Bất quá có một điểm y làm được, mặc cho Dương Khánh hỏi thế nào, y vẫn giữ nguyên lời nói trước đó.
Dương Khánh cũng không vòng vo tam quốc giống như Tần Vi Vi, y đứng dậy từ từ đi tới lan can trước đình, ngắm nhìn cảnh núi xa xa, đôi tay chắp sau lưng mặt không lộ vẻ gì, giọng nói hết sức bình tĩnh:
- Lôi ra, chém!
Thanh Mai, Thanh Cúc trong nháy mắt lập tức động, nhất tề chộp vào vai Đơn Biểu Nghĩa, áp chế y không thể nhúc nhích, nhanh chóng kéo đi ra ngoài.
Đây cũng không phải là đùa giỡn, Thanh Mai cùng Thanh Cúc đều có tu vi Bạch Liên thất phẩm, hai người cùng nhau động thủ, Đơn Biểu Nghĩa chỉ có tu vi Bạch Liên nhị phẩm ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nói bắt lập tức bị bắt, phản kháng cũng vô ích.
Tần Vi Vi liếc nhìn Đơn Biểu Nghĩa bị bắt đi, không lên tiếng, dù sao Miêu Nghị cũng là người của Dương Khánh bổ nhiệm, nàng không nể mặt Miêu Nghị cũng phải nể mặt Dương Khánh, không dễ dàng làm chuyện lạm sát thủ hạ Miêu Nghị dưới tình huống không có chứng cứ. Nhưng Dương Khánh lại có thể làm, làm cũng không ai có thể nói gì.
Đơn Biểu Nghĩa lập tức bối rối, sau khi định thần lại phát hiện mình đã bị kéo ra bên ngoài đình, nhất thời bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Y biết có thể Dương Khánh đang hù dọa mình, chủ yếu là muốn hỏi ra nội tình, nhưng y cũng biết Dương Khánh đã nói ra như vậy, nếu không cho một câu trả lời hài lòng chắc chắn, vị phủ chủ kia sẽ không vì một tên binh tôm tướng cá như mình mà thay đổi lời nói, giết mình đối với người ta thật sự là chuyện không đáng kể gì.
- Phủ chủ, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ nói, cầu xin ngài cho thuộc hạ thêm một cơ hội, phủ chủ...
Đơn Biểu Nghĩa bị bắt ra bên ngoài đình giãy giụa sợ hãi kêu lên cầu xin tha thứ, sắc mặt đã trở nên trắng nhợt.
Dương Khánh tựa lan can nhìn cảnh núi ngoài xa cũng không quay đầu lại, chẳng qua chỉ khẽ buông một tay sau lưng ra, khẽ phất một cái.
Thanh Mai, Thanh Cúc nhìn nhau, song song buông lỏng Đơn Biểu Nghĩa ra.
Đơn Biểu Nghĩa vẫn còn đang kinh hoảng lảo đảo chạy vào trong đình, quỳ sụp xuống sau lưng Dương Khánh, sắc mặt trắng bệch nói:
- Phủ chủ, thuộc hạ nói!
Dương Khánh quay lưng lại bình tĩnh hỏi:
- Tại sao người của Lam Ngọc môn cùng dâng biểu khiển trách Tống Phù?
- Đều là bị Miêu động chủ... Bị Miêu động chủ bức bách!
Sau khi hết sức khó khăn nói ra lời này, Đơn Biểu Nghĩa lộ vẻ khổ sở, nếu như sau chuyện này Miêu Nghị vẫn là động chủ Đông Lai động, sợ là sau này Đông Lai động sẽ không tha cho mình.
Thanh Mai cùng Thanh Cúc ngưng thần lắng nghe.
Trong mắt Tần Vi Vi lóe sáng tinh quang, rốt cục cũng sắp giải khai được bí mật này.
Cho dù ai cũng có thể đoán ra nhất định là người của Lam Ngọc môn bị áp lực, chẳng qua là không biết rốt cuộc Miêu Nghị dùng thủ đoạn gì chèn ép mà thôi.
- Nói cẩn thận rõ ràng tiền nhân hậu quả!
Dương Khánh bình thản ra lệnh.
Mặc dù Dương Khánh đưa lưng về phía Đơn Biểu Nghĩa, giọng nói cũng rất bình tĩnh, nhưng lại mang tới áp lực rất lớn cho Đơn Biểu Nghĩa. Bởi vì y biết chỉ cần bị người ta nghe ra một chút không đúng, đối phương chỉ cần khẽ động một niệm là có thể quyết định sinh tử của mình, mình không có chút cơ hội phản kháng.
- Bẩm phủ chủ, chuyện này thật sự là do người của Lam Ngọc môn vô lễ trước, trước khi Miêu động chủ còn chưa tới Đông Lai động, đệ tử Lam Ngọc môn không chịu nghe theo hiệu lệnh Diêm Tu tạm thời cai quản, ngược lại lá mặt lá trái, đối chọi gay gắt khắp nơi. Bởi vì bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta cũng không làm gì được. Ngày đó Miêu động chủ tới đảm nhiệm, vừa đến trước sơn môn Đông Lai động, thấy không có ai trông chừng sơn môn, gầm lên một tiếng...
Đơn Biểu Nghĩa kể lại rành mạch từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra.
Bắt đầu từ khi ba người Diêm Tu nghe tiếng lập tức chạy tới trước sơn môn, Miêu Nghị quát hỏi vì sao đường đường Đông Lai động không người trông coi sơn môn, Diêm Tu kể khổ là do người của Lam Ngọc môn hoạnh họe.
Bọn Tống Phù Lam Ngọc môn rề rà tới chậm, còn châm chọc Miêu Nghị.
Nghe đến đó, Dương Khánh đưa lưng về phía mọi người đã hơi nheo mắt một cái, trong mắt thoáng qua hàn quang. Miêu Nghị là người của y phái đi, ai cũng biết Miêu Nghị là thân tín của y, ngay cả thân tín của y nhậm chức, Lam Ngọc môn cũng dám khi dễ như vậy, những địa phương khác có thể tưởng tượng được.
- Lúc ấy động chủ các ngươi ứng đối thế nào?
Dương Khánh nhàn nhạt hỏi.
Lúc này Đơn Biểu Nghĩa nói tiếp:
- Lúc ấy động chủ không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ lập tức chạy tới Trấn Hải sơn hồi báo sơn chủ, nói Lam Ngọc môn tạo phản, dọa cho đệ tử Lam Ngọc môn giật mình, lúc ấy bọn họ mới chịu miễn cưỡng bái kiến Miêu động chủ. Kết quả Miêu động chủ không nể mặt chút nào, tại chỗ ra lệnh cho Tống Phù tu vi Bạch Liên tam phẩm trông chừng sơn môn, cũng không cần biết Tống Phù có đáp ứng hay không đã điều khiển long câu húc về phía bọn họ!
Danh sách chương