Đệ tứ thập chương.



"Kỳ thật 'tà niệm' theo ý Lục Khinh Mặc chính là cảm giác tự nhiên. Cảm giác đó không phải ngươi có thể khống chế nó đến hoặc đi được, mà ngươi chỉ có thể kìm nén hoặc lựa chọn."



"Ngươi đang nói gì vậy?" Ta học triết đã nhiều năm rồi a.



"Không có gì." Hà Uẩn Phong vuốt cằm, khẽ hôn lông mày Mạc Phi Trần một chút, "Yến tiệc tối nay ngươi tới làm gì? Với cá tính của ngươi tựa hồ không thích loại hình xã giao như thế cho lắm."



"Đúng là không thích, ta đang ăn tự nhiên có người chạy tới mời rượu, nếu không uống sẽ là không nghĩa khí không lễ tiết, nếu không Uẩn Phong ngươi đừng có đi, chúng ta trong phòng còn tốt hơn đó."



"Lúc này thì làm sao có thể, Ôn trang chủ kế thừa Thiên Vân kiếm là một đại sự, ta muốn ở trước mặt võ lâm nhân sĩ đem sự tình nói rõ ràng, cũng có thể giảm bớt chút phiền phức cho hắn."



"Được rồi, ta còn nguyện ý ở trong phòng hơn." Mạc Phi Trần nhăn mũi.



Buổi tối, trong thôn trang bày đại yến tiệc, trong phòng Mạc Phi Trần cũng có bàn tiệc nhỏ, đáng tiếc chỉ có mình hắn ăn.



Ân, ân, cật này ăn mềm mềm, giò heo cũng làm không quá mỡ, xem đi xem đi, trù sư (đầu bếp) của Mộc Vân sơn trang người ta đúng là khác hẳn, trở về phải nói với Văn Thanh Viễn thôi, chúng ta cũng phải mau mau đổi trù sư a.



Mạc Phi Trần dùng mũi ngửi ngửi, sao lại có mùi hoa quế nhỉ, chẳng lẽ là hoa quế bánh mật? Đảo qua rau xanh trên bàn, đừng nói hoa quế bánh mật, cả hoa quế cá còn không có mà.



Nhanh chóng che lại mũi, quả nhiên từ cửa sổ có một ống trúc vói vào đang bốc khói.



Hà Uẩn Phong nói không sai, quả thật kinh nghiệm giang hồ của mình còn chưa đủ.



Mạc Phi Trần nín thở, giả bộ ngã xuống trên bàn.



Cửa mở, có người tiến vào định đưa hắn khiêng lên vai, người này là nữ nhân, trên mặt che khăn không rõ là ai.



Nữ nhân này khinh công khá tốt, không tới nửa khắc đã đem hắn ra khỏi Mộc Vân sơn trang, mọi người gần như đều ở yến hội, mà nữ nhân này tựa hồ rất thông hiểu địa hình trong sơn trang, dễ dàng tránh né được các đệ tử.



Mạc Phi Trần trong lòng tỉnh ngộ, người này không phải Lý Bích Liễm thì còn ai vào đây?



Bọn họ đã đi qua rừng cây trong sơn trang, Mạc Phi Trần khóe miệng cong lên, vỗ vỗ bả vai nàng, "Điển phu nhân, ngươi vác ta vậy có mệt không? Ta tự mình đi được mà!"



Lý Bích Liễm cả kinh, ném hắn xuống, Mạc Phi Trần đưa tay chống đất, lưu loát lộn một vòng liền đứng vững trước mặt Lý Bích Liễm.



"Ngươi không ngất sao?" Lý Bích Liễm đưa tay kéo khăn che mặt xuống, trên mặt nàng có vết sẹo, dường như vừa mới kết vảy.



"Ta có chút choáng váng, đa tạ ngươi vác ta trên lưng ra ngoài hít thở không khí." Mạc Phi Trần dựa vào tàng cây, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt có điểm xấu xa, đặc biệt dưới ánh trăng mơ hồ thực sự có vài phần anh tuấn trẻ tuổi, nếu Lý Bích Liễm trở về khoảng mười lăm hai mươi tuổi gì đó, nói không chừng tâm hồn còn muốn nhộn nhạo như thiếu nữ đó.



Lý Bích Liễm vận khí muốn xuất kiếm, Mạc Phi Trần lại vọt mạnh tới trước bóp chặt cổ tay nàng, từ sau khi kiếm chủng phục hồi, tu vi nội công của hắn cũng hơn trước rất nhiều, "Điển phu nhân, nay không như xưa, ba năm trước đây ngươi chưa chắc là đối thủ của ta, hôm nay càng chắc chắn không phải."



Lý Bích Liễm cắn răng, thu khí, "Ta tới tìm người không có ác ý gì, mà có một sự việc nhất định phải cho người khác biết, nếu không ta chết cũng chẳng thể nhắm mắt."



"Sự tình gì?" Mạc Phi Trần nhíu mi, có thể khiến Lý Bích Liễm mạo hiểm lẻn vào Mộc Vân sơn trang đang tề tựu bao nhiêu chưởng môn các phái như thế, chắc chắc là nguyên nhân rất quan trọng.



"Trộm mộ của Lạc Liên Vân, thật sự là do phu quân ta."



"Ân hừ, các ngươi cũng lấy được kiếm chủng Thiên Vân kiếm luôn a."



"Kiếm chủng? Là do Ôn Tiềm Lưu cho chúng ta!" Lý Bích Liễm quay đầu, trong mắt đầy nước.



"Ngươi nói gì? Ôn Tiềm Lưu cho các ngươi?"



"Ngày ấy ta cùng phu quân đi vào mộ, Ôn Tiềm Lưu cũng ở đó, phu thê ta lập tức muốn từ bỏ, vì hai người chúng ta làm sao có thể là đối thủ của hắn? Nhưng hắn lại làm bộ như không thấy chúng ta, sau khi rời đi còn đóng lại cửa mộ."



"Cái gì?" Mạc Phi Trần mở to mắt, không phải Ôn Tiềm Lưu muốn nhốt hai người trong lăng mộ làm bạn với Lạc Liên Vân chứ? Hắn hẳn phải thấy hai người bọn họ theo địa đạo đi vào. Hoặc là nói... hắn có bệnh quáng gà, cho nên không thể thấy được đôi phu thê đạo tặc này?



"Phu quân ta muốn lấy đi kiếm chủng của Lạc Liên Vân, ta cảm thấy tốt nhất không nên tham lam."



"Nhưng trượng phu của ngươi cảm thấy được cơ hội hiếm có, đã tới đây, việc gì phải sợ."



"Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại đây chắc là âm mưu của Ôn Tiềm Lưu a. Hắn tất nhiên biết chúng ta sau khi lấy được Thiên Vân kiếm chắc chắn sẽ trốn đi nơi nào đó tu luyện khiến nội công của mình tăng lên mới có thể sử dụng kiếm chủng, đợi đến khi hắn tìm được chúng ta, thu lại kiếm chủng liền danh chính ngôn thuận đạt được nó!"



Tâm Mạc Phi Trần run lên, nếu nói như vậy, Ôn Tiềm Lưu chạy tới nói cho Hà Uẩn Phong, kỳ thật không phải cần y giúp đỡ, mà muốn y làm nhân chứng giúp hắn.



"Nói miệng không bằng chứng, chẳng lẽ Ôn Tiềm Lưu không sợ phu thê các người trốn ở nơi hắn không thể tìm được, vài năm sau các ngươi đã luyện thành cao thủ tuyệt thế, hắn chẳng phải chết chắc sao?" Quả thực chính là tiền mất tật mang a!



"Hừ...." Lý Bích Liễm vén tay áo lên, Mạc Phi Trần nhìn kỹ mới phát hiện mạch máu dưới cánh tay đã biến đen, giống như bị trúng độc, "Ngày ấy khi chúng ta vào mộ, Ôn Tiềm Lưu hạ độc bên trong những cây đuốc trên tường, đó là chất độc duy nhất chỉ có hắn mới phối ra được – 'Hoa mai tán'. Ta cùng phu quân trúng loại độc này, nội công không thể nào tiếp tục tu luyện được, hơn nữa nếu muốn giữ tánh mạng chắc chắn phải đi tìm hắn!"



Nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng Mạc Phi Trần hoảng sợ. Người trong lời nói của Lý Bích Liễm chính là Ôn Tiềm Lưu sao? Hắn không muốn tin tưởng điều đó, nguyên nhân lớn nhất chính là Lục Khinh Mặc, một người được Lục Khinh Mặc hết mực kính yêu sao có thể là kẻ tiểu nhân đê tiện như thế?



Nhất định là có điểm nào sai rồi, nhất định rồi....



"Ngươi không tin cũng không sao cả, ta biết dù ta nói gì ngươi cũng sẽ không tin, nhưng nếu ta không thể nói ra những điều ấy, chỉ sợ xuống Hoàng Tuyền không còn mặt mũi gặp phu quân của ta." Nước bắt Lý Bích Liễm rơi như mưa.



Nhưng đúng lúc này, trong rừng chợt lóe kiếm quang, xuyên qua thân thể nàng, Mạc Phi Trần đưa tay đỡ nàng.



"Ai?" Chẳng lẽ là Ôn Tiềm Lưu? Không có khả năng, hắn hiện tại phải ở sơn trang chiêu đãi khách nhân chứ!



Mạc Phi Trần nhìn bốn phía, không tốt, người tới không chỉ một!



Trên cây bốn phía cánh rừng có mấy bóng đen, bỗng nhiên một chiếc lưới lướt qua đỉnh đầu nhanh chóng chụp xuống.



Mạc Phi Trần xuất kiếm muốn xé lưới ra, thế nhưng lưới kia nhẹ như không khí, bám vào kiếm khí của hắn. Mạc Phi Trần vừa thu kiếm, lưới liền chụp lên người hắn, nháy mặt quấn chặt, không thể tìm ra lối thoát.



Một thân ảnh nữ tử hiện ra, chính là Phó giáo chủ Kính Thủy giáo – Lãnh Ngọc Phương.



Mạc Phi Trần lại muốn xuất kiếm, tay Lãnh Ngọc Phương khẽ vung, một ti tuyến (sợi tơ) hiện ra, "Mạc Phi Trần, ngươi tốt nhất không nên chống cự, nếu ta dùng lực ti tuyến này sẽ chui vào thân thể ngươi, đến lúc đó Hà Uẩn Phong dù có thấy xác ngươi cũng không thể nhận ra kẻ nào."



"Ngươi rốt cuộc muốn bắt ta làm gì? Ta cùng Kính Thủy giáo ngươi không thù không oán! Lần đó nếu không phải ta trở thành lá chắn chịu một kiếm của Vô Lượng Thiền Sư, ngươi đã sớm đi gặp lão Diêm Vương rồi!"



"Nói rất đúng, nói rất đúng." Lãnh Ngọc Phương sờ sờ đầu hắn, tựa như dỗ dành tiểu hài tử, "Ngươi đã cứu ta một lần, không có ngươi...." Quân Vô Sương có lẽ sẽ giận chó đánh mèo mà trút giận lên Văn Hân.



Mạc Phi Trần còn muốn kêu to, Lãnh Ngọc Phương đã điểm á huyệt hắn, khiêng lên bả vai, chạy tới xe ngựa phía sau rừng trúc ném hắn vào, trong xe đốt một cỗ lư hương, khói trắng lượn lờ khiến hắn hôn mê.



Lúc này, yến tiệc đã trải qua hơn nửa, Lục Khinh Mặc cảm thấy nơi đây quá phiền nhiễu liền lặng lẽ xách theo bầu rượu rời đi.



Đi vào phòng Mạc Phi Trần thấy cửa đang mở, trước bàn là đồ ăn bày biện chưa hề đụng đũa.



Trong phòng còn lưu lại mùi hương hoa quế, Lục Khinh Mặc nhíu mày, trong lòng kêu một tiếng 'không xong' liền nhanh chóng chạy ra ngoài.



Đáng tiếc đất trời bao la, y cũng chỉ có thể tùy tiện chọn một hướng mà đi.



Hà Uẩn Phong trở về không thấy Mạc Phi Trần, nháy mắt đem cả bàn đồ ăn hất xuống đất, đến cả Ôn Tiềm Lưu theo phía sau cũng kinh ngạc ngây người, từ trước đều chứng kiến Hà Uẩn Phong tâm tư bình tĩnh, chưa bao giờ thấy y nổi giận như thế.



Lục Khinh Mặc sáng sớm quay lại sơn trang, nói cho Hà Uẩn Phong mình không thể tìm ra dấu vết gì.



"Ai, ai có thể mang hắn đi?" Ôn Tiềm Lưu cũng một bộ khó hiểu, "Chẳng lẽ là Lý Bích Liễm?"



Lúc này có đệ tử tiến vào bẩm báo, nói là tìm thấy thi thể Lý Bích Liễm ở rừng cây gần sơn trang.



Lục Khinh Mặc cùng Hà Uẩn Phong đuổi tới, Lý Bích Liễm có lẽ chết đã lâu, bị một kiếm xuyên qua.



Vì chỉ là chiêu thức xuất kiếm, căn bản không thể đoán được là kiếm khí nào gây nên.



Hà Uẩn Phong ngửa đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây, cúi đầu nói với Lục Khinh Mặc Phía dưới, "Ngọn cây này dường như có người từng mai phục."



Mũi giày Lục Khinh Mặc đảo trên mặt đất, "Nơi này cũng giống như có ngươi dãy dụa qua, Phi Trần tựa hồ không có cơ hội xuất kiếm, hoặc là võ công đối phương tuyệt đỉnh....."



"Hoặc là dùng tơ tằm dệt thành lưới vây hắn lại." Hà Uẩn Phong duỗi thẳng tay, tháo xuống từ lá cây một đoạn tơ nhỏ, "Phi Trần trừ bỏ là đệ tử ta, trong giang hồ không có chút địa vị, cũng không chọc qua người nào."



Lục Khinh Mặc cúi đầu, cau mày, "Người nào dẫn đi hắn chính là lỗ vốn."



Hà Uẩn Phong không đệ lộ việc Mạc Phi Trần mất tích, nếu đối phương cố ý giấu kín, chỉ sợ tất cả mọi người trong võ lâm đều tìm cũng không thấy.



Lục Khinh Mặc đẩy cửa một gian phòng ra, một vị cẩm y (áo gấm) nam tử ngồi đối diện gương đồng đang chỉnh lại tay áo mình, diện cụ (mặt nạ) bạc che khuất nửa mặt có vẻ phi thường lạnh lùng.



"Lục huynh, ta tuy biết rằng ngươi luôn luôn không tuân thủ lễ pháp, bất quá cứ tự tiện đi vào phòng khách nhân như thế, Ôn trang chủ sẽ không vui đâu." Khóe miệng Quân Vô Sương cong lên, nhìn tuyệt đẹp lại không chút ý cười.



Lục Khinh Mặc không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu quan sát vẻ mặt mặt hắn.



End chương 40.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện