Đệ lục thập chương



"Ngươi đem Hà Uẩn Phong đặt trong lòng, cũng cố chừa ra chút kẽ hở cho Quân Vô Sương, nếu so ra, ta là người đáng thương nhất." Thanh âm nhẹ nhàng của Lục Khinh Mặc truyền đến tai khiến Mạc Phi Trần lấy lại tinh thần.



Đôi khi hắn rất tò mò, vì sao Lục Khinh Mặc có thể đoán hắn đang nghĩ gì? Rõ ràng Hà Uẩn Phong không thể làm được như vậy.



Mạc Phi Trần cười cười, dùng chén rượu cụng với y, "Kêu bọn họ xuống đi, hai người chúng ta uống vài chén?"



Không đợi Lục Khinh Mặc mở miệng, mấy thiếu niên kia cười cười chủ động rời đi.



Lúc này đây, giữa bọn họ rất đơn giản.



Không có Hà Uẩn Phong, không có Quân Vô Sương, không có Ôn Tiềm Lưu cũng không có giang hồ.



Chỉ đơn giản là chạm cốc, tán gẫu vài câu nhàn nhã.



Đến khi Lục Khinh Mặc nói sắc trời đã trễ nên trở về, Mạc Phi Trần bỗng có loại phiền muộn không thể buông.



Đi ra tiểu quan quán, Khúc Hi Nhược vẫn đứng đối diện.



Mạc Phi Trần chợt vì muội muội cứng đầu này cảm giác thực đau đầu, người quá cố chắp cùng thiện lương sẽ dể dàng bị tổn thương, tựa như Quân Vô Sương cố chấp mà bắt giữ mình. Vừa định cùng nàng nói vài câu, tay Lục Khinh Mặc đã áp lên mặt hắn kéo trở về.



Nếu đã không thích thì đừng lưu lại dù một chút ôn nhu, điểm này Lục Khinh Mặc làm tốt hơn so với hắn rất nhiều.



Khúc Hi Nhược đi phía sau hai người, vẫn duy trì một đoạn khoảng cách, nhưng Mạc Phi Trần biết nàng nhất định an toàn trở lại khách điếm.



Ăn bữa trưa xong, Mạc Phi Trần cùng Lục Khinh Mặc đang trong phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tiếp, có người gõ cửa.



"Khúc tiểu thư?" Mạc Phi Trần có chút kinh ngạc, tránh người để nàng đi vào, nhìn nàng bưng điểm tâm trong tay, nghĩ thầm hẳn có chuyện nói với Lục Khinh Mặc, "Vậy hai người các ngươi nói chuyện, ta đi tới chỗ chưởng quầy tính tiền."



Ước chừng nửa canh giờ sau, Mạc Phi Trần trở lại phong, thấy vật dụng đều thu thập thỏa đáng, mà Lục Khinh Mặc đang ngồi bên bàn uống trà. Trên bàn bày một ít điểm tâm, là bánh bao nhân củ cải đó (chém ^^), một trong những món Mạc Phi Trần thích nhất.



"Hi Nhược nói gì với ngươi?"



Lục Khinh Mặc rót chén trà, một khắc môi y chạm tới miệng chén, hơi thở Mạc Phi Trần dường như muốn nghẹn lại nơi cổ họng.



"Nàng nói tới trấn kế tiếp, phải trở về nhà không thể tiếp tục đi theo chúng ta."



"Vậy cũng tốt, mấy món điểm tâm này xem như dùng để từ biệt." Mạc Phi Trần cầm một khối đưa đến bên miệng y, "Ngươi ăn một cái đi, tốt xấu gì cũng là muội muội ta làm."



"Nếu mà là ngươi làm hại chết ta, ta cũng sẽ ăn hết." Lục Khinh Mặc cười yếu ớt, xách tay nải của mình cùng Mạc Phi Trần liền đi ra cửa.



Chịu thua, Mạc Phi Trần nhặt một cái nhét vào miệng, còn lại thì bao hết lại mang đi, lãng phí lương thực là chuyện hắn không thể làm, chưa kể mấy món điểm tâm này là do Khúc Hi Nhược làm.



Khúc Hi Nhược cũng ngồi trong xe ngựa, nàng nhìn Lục Khinh Mặc lãnh đạm, khuôn mặt tươi cười có vẻ càng thêm đáng thương.



Mạc Phi Trần thở dại một hơi, ôm bao điểm tâm ngồi xuống bên cạnh Lục Khinh Mặc đang đánh xe, đặt một khối trước miệng y, "Đại ca của ta ơi, ta cầu ngươi ăn một miếng đi."



Khóe miệng Lục Khinh Mặc khẽ cười, cúi đầu, đôi môi chạm tới không phải điểm tâm trong tay Mạc Phi Trần, mà là ngón tay hắn.



Trong lòng vừa động, định đưa tay rút về, Lục Khinh Mặc lại cầm chặt cổ tay hắn, đầu lưỡi len vào khe hở, trơn nhẵn lại có chút ngừa, Mạc Phi Trần không dám nói to, chỉ sợ Khúc Hi Nhược trong xe sẽ đưa đầu ra xem họ đang làm chuyện gì.



Động tác Lục Khinh Mặc càng thêm phóng đãng, mút vào nơi mạch máu đang đập trên cổ tay hắn, nhìn mặt Mạc Phi Trần vì kìm nén mà sắp biến màu đen, nhướn mày cười, tưa hồ đang nói, "Đừng có gây chuyện với ta nữa."



Cổ tay buông ra, điểm tâm kia liền rơi xuống.



Mạc Phi Trần lườm y một cái, cũng không biết vừa rồi y làm thế là để trêu chọc mình hay thực sự rất muốn làm như vậy. Định đi vào trong xe, nhưng lại cảm thấy phải nhìn ánh mắt Khúc Hi Nhược khiến mình mệt mỏi, đành phải buồn hiu không lên tiếng ngồi cạnh Lục Khinh Mặc. Mạc Phi Trần thấy có chút buồn bực, hai người này đều thật khó chiều lòng. Lấy điểm tâm ra, ăn hai khối, vỗ vỗ tay giả vờ ngủ.



Nhưng chưa qua bao lâu, toàn thân Mạc Phi Trần trên dưới nóng lên, sau lưng còn không ngừng đổ mồ hôi, "Lục đại ca, ngươi có cảm thấy tự nhiên rất nóng không?"



Lục Khinh Mặc nhìn hắn một cái, vươn tay đặt lên trán hắn, "Quả thật rất nóng."



Trong nháy mắt bàn tay đối phương tiếp xúc trán hắn, cảm giác mát lạnh đánh tới, Mạc Phi Trần cầm tay y dán lên cổ cùng mặt mình, chỉ cảm thấy càng thoải mái. Lục Khinh Mặc chợt dừng lại, xe ngựa thiếu chút vượt khỏi đường đi.



Nhìn Mạc Phi Trần cầm lấy tay y kéo tới trong cổ áo hắn, hai mắt mơ màng môi phiếm hồng, Lục Khinh Mặc nháy mắt hiểu ra, dừng xe xốc màn bên trong lên kéo Khúc Hi Nhược lại, "Nàng cho gì vào trong điểm tâm?"



"Chính là.... Chính là....." Khúc Hi Nhược chưa từng gặp qua nụ cười của Lục Khinh Mặc có sắc thái âm hàn như thế, nhất thời nói cũng không được.



"Là cái gì?"



"Lục đại ca! Ngươi... đừng dọa nàng!" Mạc Phi Trần duỗi tay kéo Lục Khinh Mặc, không nghĩ tới lại túm trúng đai lưng y, đai lưng rơi xuống khiến xiêm y mở ra.



Lục Khinh Mặc cầm thắt lưng mình, ngón tay nắm Khúc Hi Nhược càng thêm dùng sức.



"Là.... Là ta trong lúc các ngươi vào chỗ kia, hỏi mua một chút thuốc từ tiểu quan.... Ta chỉ nghĩ.... Muốn Lục đại hiệp cùng ta....."



"Ta và ngươi cái gì cũng không có! Ở trong xe hảo hảo đợi, nếu ngươi dám bước ra ngoài, ta bẻ gãy cổ ngươi!"



Nói xong, Lục Khinh Mặc một phen khiêng Mạc Phi Trần đi tới phía bìa núi.



Mạc Phi Trần thở phì phò, nắm chặt cổ áo Lục Khinh Mặc, "Ta làm sao vậy? Lục đại ca? Ta làm sao vậy...."



Lục Khinh Mặc cau mày, đi tới phía dòng suối bên dưới sơn đạo, thả hắn xuống.



Nước lạnh tiếp xúc da thịt hắn, cảm giác khô nóng cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi.



Mạc Phi Trần muốn cởi y phục mình, nhưng xiêm y lại dính chặt vào người không thể cởi xuống. Ngón tay hắn vụng về, không chút kiên nhẫn ngửa đầu nói với Lục Khinh Mặc đang đứng trên bờ, "Lục đại ca... ngươi giúp ta...."



Lục Khinh Mặc vẫn đứng im, tựa hồ đang thở dốc, "Lúc này đây ta không thể giúp ngươi, ngươi ngoan ngoãn ngồi trong nước một chút đi!"



Mạc Phi Trần vô lực ngồi trong nước, trên lưng tựa như đeo một tảng đá, hắn không biết chỗ nào của mình có vấn đề, nhưng vẫn theo bản năng vương tay sờ lên quần, bao lấy dục vọng của mình mà chà xát, hô hấp ngày càng nặng nề, hai mắt mông lung không tiêu cự, lâm vào một mảnh mê man.



Lục Khinh Mặc đứng trên bờ suối, cúi đầu nhìn biểu tình Mạc Phi Trần cùng tiếng hô hấp không đồng đều, bỗng dưng xoay người sang chỗ khác.



Mạc Phi Trần thở thật dài, dường như tác dụng thuốc đã qua đi.



Nhưng lại không bao lâu, cơn sóng cuồn cuồn khác lại đánh tới, Mạc Phi Trần chỉ có thể tiếp tục chà xát lên hạ thân mình, thoái mái nhưng lại không ngăn được mà phiền muộn, hắn đời nay còn chưa có nhu cầu nhiều như thế.



Lục Khinh Mặc hai tay nắm chặt, ngón tay trở nên trắng bệch, y muốn quay lại nhưng chỉ có thể cắn răng đứng im.



"Lục đại ca..... Lục đại ca....." Thanh âm Mạc Phi Trần ngày càng nức nở, xoay ngoài muốn kéo lấy nam tử đứng trên bờ.



"Lúc này chỉ có thể dựa vào chính ngươi." Thanh âm Lục Khinh Mặc khàn khàn, bước tới một bước, Mạc Phi Trần vẫn chẳng thể đụng tới y.



Dục vọng hắn lại đứng thẳng, hắn thực sự không còn chút khí lực, "Vô dụng, ta tự mình không được...."



Lục Khinh Mặc tựa hồ nhớ tới cái gì, Khúc Hi Nhược nói, nàng mua thuốc trong tiểu quan quán. Y che trán, thuốc kia hẳn là giúp tiểu quan thả lỏng, hầu hạ nam nhân vui vẻ, cho nên dù Mạc Phi Trần có tiết ra bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.



"Lục Khinh Mặc! Chính ngươi nói cái gì cũng giúp ta!" Mạc Phi Trần ngồi trong nước, vẻ mặt tức giận càng thêm đáng thương, "Hiện tại tiểu đệ ta gặp nạn... ngươi cũng chỉ đứng đó mà xem?"



Lục Khinh Mặc đột nhiên xoay người, duỗi tay nâng cằm Mạc Phi Trần kéo về phía mình, "Ngươi nhớ kỹ! Muốn ta giúp ngươi thì về sau không được hối hận hay trốn tránh ta... Ta chắc chắn sẽ đưa ngươi về bên Hà Uẩn Phong, nhưng chỉ cần ngươi có một chút khúc mắc với ta, ta sẽ bóp chết ngươi không cho gặp lại hắn!"



"Được... ngươi mau giúp ta đi...."



Lục Khinh Mặc cũng không động, mà lạnh lùng nói: "Ta muốn ngươi lặp lại lời vừa rồi một lần nữa!"



"Ngươi nói... ngươi nói...." Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, rất muốn đối phương ôm chặt lấy mình.



"Không phải ta nói! Mà là ngươi cần làm thế nào?"



"Ta .... Ta sẽ không hận ngươi cũng không trốn ngươi... Nếu ta đối Lục đại ca có khúc mắc...." Mạc Phi Trần thực sự không nhớ nổi câu nói sau cùng của Lục Khinh Mặc là gì.



"Ta sẽ bóp chết ngươi, cho ngươi không thể gặp được Hà Uẩn Phong nữa!" Câu nói kia của y cơ hồ là rống ra.



Mạc Phi Trần bị y dọa sợ, Lục Khinh Mặc chưa bao giờ dùng vẻ mặt hay ngữ khí như thế nói chuyện với hắn, hắn bỗng nhiên ý thức được , lúc này đây Lục Khinh Mặc đối với mình làm cái gì cũng không phải ý muốn của y, có lẽ đối với y cũng là một loại thương tổn.



"Ta cam đoan...." Mạc Phi Trần dùng một tia lý trí cuối cùng mà nói.



Ngay sau đó, Lục Khinh Mặc ôm hắn nhảy vào dòng suối, bọt nước văng tung tóe, tựa như từng giọt từng giọt rơi vào trái tim.



Mạc Phi Trần bị đối phương hôn, không giống như Lục Khinh Mặc của ngày thường, môi lưỡi y triền quấn mà cuồng nhiệt, tựa hồ mỗi một kẽ hở đều bị chiếm lấy.



Bàn tay cuồng loạn vuốt ve thân thể Mạc Phi Trần, trượt xuống mông hắn, lực đạo vuốt ve mạnh đến nỗi muốn bóp tới xuất huyết, không có chút ôn nhu, nhưng Mạc Phi Trần vẫn gắt gao bám víu y.



Y nghiêng mặt hắn quay đi, dùng sức rải từng nụ hôn lên cổ hắn, ngón tay đặt trong đùi, chen vào mật đạo... ngón tay Lục Khinh Mặc không chút kiên nhẫn, thánh nhân như y hiện tại cũng như súng đã xuất trận.



end chương 60.



*tung bông* mừng Mặc Mặc đã "kim thiền thoát xác" muahaha~~~ *cười khả ố*



Khụ khụ.... ta up chương này thôi thì trong khoảng 3 hay 4 ngày nữa chắc k up được ^^~



À ~ Sẽ post cái tóm tắt vs Văn án truyện *Thâm Uyên Đối Trì* nhé! Chính thức nhận bộ đó thôi =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện