Thịnh Viễn Thời bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Anh day ấn đường, ngồi dậy, vừa vén chăn định xuống giường thì phát hiện ra đây không phải là nhà mình. Anh nhìn quanh bốn phía, lọt vào tầm mắt là tấm rèm màu xanh lục nhạt, chiếc tủ quần áo màu trắng, chiếc bàn trang điểm đã bị biến thành bàn học, chiếc chăn cùng màu với tấm rèm cửa sổ, và một con… chó Shiba ngồi ngay trước cửa phòng ngủ, đang nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

Bỗng nhiên nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, đôi môi mềm mại, làn da nhẵn mịn, mỗi một chi tiết, mỗi một hình ảnh, đều hết sức chân thật.

Thịnh Viễn Thời cúi đầu nhìn mình, áo sơmi chỉ còn hai cúc dưới cùng là chưa cởi, vạt áo bị kéo ra khỏi cạp quần, che hờ đi chiếc thắt lưng, ngoài cái đó ra, còn có tấm ga trải giường nhăn nhúm… Tóm lại, mọi thứ hỗn độn này đều đang chứng minh, đêm qua, anh không an phận đến mức nào.

Rượu quả thật không phải thứ tốt lành, những điều Thịnh Viễn Thời cố ý giấu sâu trong kí ức, cảnh tượng Nam Đình lừa anh chia tay, cứ như vậy ùa về không hề báo trước. Nhưng sự thật là, khi Tư Đồ Nam tháo chiếc đồng hồ kia ra, Thịnh Viễn Thời dù cực kỳ giận dữ nhưng cũng chẳng ôm cô lại. Anh cứ như thế nhìn cô đi ra ngoài, nhìn cô thoáng dừng bước, đứng trước cửa tiệm cà phê, như đang nghĩ xem có nên quay đầu lại hay không.

Lúc ấy, anh thậm chí còn đang nghĩ: Quay lại đây, anh sẽ tha thứ cho em.

Cuối cùng, người không kiềm chế được, không chờ được, vẫn là anh. Mà khi Thịnh Viễn Thời đuổi theo ra bên ngoài, thì đã chẳng còn thấy Tư Đồ Nam đâu nữa, như thể bóng dáng mảnh mai ấy chưa từng xuất hiện, tất cả chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Thịnh Viễn Thời đứng giữa trời sương tuyết hét lên: “Tư Đồ Nam!”

Khản cả giọng, chật vật, khổ sở.

Tư Đồ Nam chưa hề rời đi, cô nắm chặt chiếc đồng hồ, ngồi ở một góc cách anh không xa, lẳng lặng nhìn người đàn ông mà cô coi như ngọn đèn hiệu của mình, nước mắt lăn dài.

Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, chỉ cần Thịnh Viễn Thời đến nhà Tư Đồ, cho dù Tư Đồ Nam có ngụy trang khéo léo đến đâu, thì bằng sự thông minh của anh, phát hiện ra điều bất thường lại chẳng phải việc khó. Nhưng đúng lúc ấy, nhà họ Thịnh lại xảy ra biến cố, Thịnh Viễn Thời vừa nhận được điện thoại đã vội vã quay về ngay trong đêm, không chỉ có nhà họ Thịnh, mà cả đại viện không quân đều bị bao phủ trong bầu không khí căng thẳng.

Một tháng sau biến cố, Thịnh Viễn Thời không gọi được cho Tư Đồ Nam nữa. Khi anh quay trở lại thành phố A, đến biệt thự của nhà Tư Đồ, thì mới hay căn biệt thự đã bị ngân hàng thu hồi. Thịnh Viễn Thời tìm đến trường của Tư Đồ Nam, giáo viên chủ nhiệm nói cô đã thôi học, căn cứ vào tài liệu giáo viên cung cấp, anh mới tìm hiểu được, bố của Tư Đồ Nam, Tư Đồ Thắng Kỷ, đã phá sản.

Tới khi không tìm được ai để hỏi nữa, Thịnh Viễn Thời chợt nhớ ra Lâm Như Ngọc.

Nghe Thịnh Viễn Thời hỏi thăm về Tư Đồ Nam, Lâm Như Ngọc thoáng tỏ ra kinh ngạc, “Cậu ấy vì theo đuổi anh nên mới xin vào học viện âm nhạc Manhattan, thế mà anh lại không biết nhà cậu ấy bị phá sản à?”, cô ta khinh khỉnh cười, “Quả nhiên tự mình đa tình không phải là chuyện mất mặt nhất, vô tình mới là đáng sợ nhất.”

Thịnh Viễn Thời không có tâm trạng so đo với cô ta, anh chỉ quan tâm, “Cô có quen những người khác của nhà Tư Đồ không?”

“Nhà họ chẳng còn ai cả.”, một lời nói của Lâm Như Ngọc khuấy lên cả ngàn lớp sóng, “Chú Tư Đồ là trẻ mồ côi, mẹ Tư Đồ Nam mất năm cậu ấy mười hai tuổi, có người nói là bị tai nạn xe, cũng có người nói là tự tử.”

Mười hai tuổi? Tự tử? Thịnh Viễn Thời sững người.

Lâm Như Ngọc vẫn tiếp tục: “Mẹ Tư Đồ Nam họ Nam, nghe nói nhà họ Nam phản đối mẹ cậu ấy lấy chú Tư Đồ, nên mẹ cậu ấy bỏ trốn cùng chú Tư Đồ đến thành phố A, Tư Đồ Nam từng nói với tôi, cô ấy lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp người nhà bà ngoại.”

Thế nên, Tư Đồ Thắng Kỷ cực kỳ yêu thương vợ mình, thậm chí sau khi vợ mất, cả đời ông không tái giá.

Thế nên, Tư Đồ Thắng Kỷ vừa làm cha lại vừa làm mẹ, hết mực cưng chiều Tư Đồ Nam, nâng niu cô thành một nàng công chúa bướng bỉnh, tùy hứng.

Thế nên, không còn ai biết tin tức về cha con họ cả, học viện âm nhạc Manhattan trở thành manh mối cuối cùng, và cũng là duy nhất.

Nhưng dù Thịnh Viễn Thời ở lại thành phố A một thời gian, thông qua các mối quan hệ tìm đến những người từng hợp tác với Tư Đồ Thắng Kỷ, nhằm dò la tung tích của bố con Tư Đồ Nam, thì những người có thể tìm được, ngoài oán trách vì Tư Đồ Thắng Kỷ mà bị thua lỗ tiền bạc, cũng chẳng ai biết hai bố con họ đang ở đâu.

Trước kia cảm thấy thế giới rất nhỏ bé, chỉ cần bay mấy tiếng, là có thể tới một quốc gia. Cho đến ngày ấy, Thịnh Viễn Thời đứng ở ngã tư đường, anh mới hiểu rằng, thì ra, một thành phố lại lớn tới vậy. Anh muốn tìm một người, nhưng còn khó hơn lên trời.

Khoảnh khắc đó, người đàn ông trước giờ vẫn luôn tự tin và kiêu ngạo, thì nay lại thất bại đến bất lực.

Anh chẳng màng đến hình tượng, cứ thể ngồi xổm xuống ở một góc phố, gọi điện thoại cho bố và nói: “Ngày mai con về New York.”

Sau khi Thịnh Viễn Thời qua tuổi thành niên, Thịnh Tự Lương không còn can thiệp vào cuộc sống của anh nữa, nhưng trong nhà mới xảy ra chuyện, ông cũng không mong con trai lại đi xa như thế, vì vậy ông hỏi: “Còn chuyện chưa xử lý xong à? Bao giờ về?”

Thịnh Viễn Thời chà mặt, “Không biết nữa.”

Thịnh Tự Lương trầm mặc trong chốc lát, rồi chỉ đáp lời con trai bằng ba chữ: “Bố biết rồi.”, sau đó cúp máy luôn.

Sau đó, Thịnh Viễn Thời xé tờ thư mời cơ trưởng của Trung Nam, ngay ngày hôm sau bay về New York, trở lại hàng không YG. Trong vòng ba năm, anh ôm một tia hy vọng cuối cùng, bay đi khắp thế giới, chỉ để dò la tin tức ở các học viện âm nhạc.

Vậy nhưng chưa từng tìm được tên cô trong danh sách du học sinh.

Thất vọng, một lần rồi lại thêm một lần, cho đến khi hết hy vọng, cho đến khi cảm thấy, đã đến lúc phải buông tay rồi.

Đúng lúc đó, Cố Nam Đình đến tìm anh, “Ở nước ngoài tìm lâu như vậy rồi, có muốn về nhà thử xem không?”

Muốn về nhà thử xem không? Về nhà thử xem! Thịnh Viễn Thời như được soi lối chỉ đường, anh tự hỏi: Kể cả Tư Đồ Thắng Kỷ để lại đường lui cho con gái, sau khi nhà Tư Đồ xảy ra biến cố, Tư Đồ Nam sao có thể bỏ lại người thân duy nhất của cô trên đời này mà chạy ra nước ngoài du học chứ? Tại sao cứ cắm đầu cắm cổ tìm cô ở nước ngoài, mà lại quên mất phải quay về thử xem? Ngộ nhỡ, lúc trước là cô cố ý trốn tránh anh thì sao? Thịnh Viễn Thời đồng ý gần như ngay lập tức, anh nói: “Được.”

Cố Nam Đình mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, anh không dám quá tin, phải xác nhận lại, “Cậu đồng ý đến Trung Nam giúp tôi?”

Thịnh Viễn Thời lại nói: “Không phải giúp anh, là tôi tự giúp mình.”

Những lý do để thuyết phục mà anh đã chuẩn bị từ trước, Cố Nam Đình vội nuốt trở lại, anh nói: “Có yêu cầu gì cứ nói nhé, chỉ cần không liên quan đến Trình Tiêu, đều được.”

Thịnh Viễn Thời cười, anh không những chẳng có yêu cầu gì, mà còn giao cổ phần của mình ở hàng không YG ra, “Trong vòng ba tháng phải lấy được YG, tôi sẽ là trưởng đội bay của anh.”

Lúc ấy đúng vào thời kỳ khó khăn nhất trong khi thu mua YG, mọi kế hoạch gần như không thể tiến hành được, hai người anh em chí cốt của Cố Nam Đình đều đang cố xoay sở tài chính nhằm giúp anh một tay. Mà sở dĩ khi ấy Cố Nam Đình tung cành ô-liu cho Thịnh Viễn Thời, ngoài coi trọng kĩ thuật bay xuất sắc của anh, mà hơn thế là hy vọng có thể nhân cơ hội mời được cả tổ bay của Thịnh Viễn Thời, làm suy yếu lực lượng bay của YG, tranh thủ lấy được YG luôn.

Trước đó, Cố Nam Đình từng nghĩ ra đủ loại lý do Thịnh Viễn Thời sẽ dùng để từ chối, nói cho cùng, Thịnh Viễn Thời đã một lần bỏ qua lời mời ở lại Trung Nam từ Trình Tiêu, quay trở về YG. Cố Nam Đình cho rằng, Thịnh Viễn Thời có cảm tình đặc biệt với YG. Thậm chí anh cũng lo, hành động thu mua YG của mình sẽ có tác dụng ngược với Thịnh Viễn Thời, gây trở ngại cho kế hoạch. Kết quả là, chỉ cần một câu, đúng một câu mà thôi.

Đó là lần đầu tiên Cố Nam Đình bay sang Mỹ vì Thịnh Viễn Thời. Kết quả mĩ mãn, không chỉ mời được anh, tổ bay của anh, mà còn có cả cổ phần của anh, chuyện này đối với Cố Nam Đình đang lâm vào cảnh khó khăn, thật sự như một sự trợ giúp tuyệt vời.

Trình Tiêu vô cùng kinh hãi, cô hỏi Thịnh Viễn Thời, “Sao lại thế, có thù gì với YG à?”

Thịnh Viễn Thời cười, không nói có, cũng chẳng nói không.

Trình Tiêu vẫn không hiểu, “Nắm lợi thế như vậy mà không lợi dụng triệt để, dễ dàng cho anh ấy thế à?”

Thịnh Viễn Thời nhíu mày: “Em là người phụ nữ của anh ta phải không?”

Trình Tiêu nói một câu hết hồn: “Nếu ngủ với nhau rồi mà là phải, thì đúng đấy.”

Thịnh Viễn Thời phun ngụm nước trong miệng ra, “Kiểu người gì thế!”

Lại vì lời nói táo bạo của cô nàng mà nhớ tới Tư Đồ Nam. Nhớ đến việc cô to gan bạo dạn thế nào khi theo đuổi mình.

Nếu không chia xa, có phải họ cũng… Thịnh Viễn Thời nặng nề thở hắt ra một hơi.

“Người đứng đắn!”, Trình Tiêu liếc anh một cái, “Em cũng là bạn anh, không mong anh chịu thiệt.”

Thịnh Viễn Thời cầm cốc lên, nhìn vào không trung: “Không thiệt được.”

Trình Tiêu cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ nhắc nhở anh: “Công ty không phải của một mình anh ấy, cái anh nên có, một cắc cũng đừng bỏ qua.”

Thịnh Viễn Thời gật đầu, “Biết rồi.”

Hai tháng sau, tại sân bay quốc tế Kennedy New York, đặc biệt đi một chuyến từ thành phố G tới, Cố Nam Đình ngồi trong phòng nghỉ VIP của hàng không YG, vừa uống cà phê vừa chờ Thịnh Viễn Thời hạ cánh.

Một giờ sau, chuyến bay do Thịnh Viễn Thời điều khiển hạ cánh.

Hai người đàn ông nhìn nhau cười.

Thịnh Viễn Thời duỗi tay ra trước, “Chúc mừng, Cố tổng.”

Cố Nam Đình đưa tay ra, dùng sức nắm chặt tay anh, “Cùng vui, Thịnh tổng.”

Vào đêm, Cố Nam Đình phải bay về nước, Thịnh Viễn Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Không đợi Trình Tiêu à? Một tiếng nữa cô ấy sẽ hạ cánh.”

“Không đợi, sáng mai còn phải họp.”, sau đó anh cười, “Cái chúng tôi có là thời gian mà.”

Phải, họ gần như có thêm một quãng đời nữa, dài như vậy. Mà anh, có lẽ sẽ không còn được gặp lại Tư Đồ Nam.

Đêm đó, Thịnh Viễn Thời tự chuốc say chính mình.

Rất nhanh sau đó có lần gặp mặt thứ ba. Lần đó, Cố Nam Đình dẫn theo Kiều Kỳ Nặc cùng đến New York, Thịnh Viễn Thời không hề khách sáo, là người chiếm cổ phần nhiều nhất của công ty mới, anh chỉ đưa ra một yêu cầu, dùng danh nghĩa Cố Nam Đình lấy tên công ty hàng không mới: Nam Trình.

Hàng không Nam Trình… Cả thế giới đều cho rằng đó là minh chứng cho câu chuyện tình yêu của Cố Nam Đình và Trình Tiêu. Thậm chí, chính Thịnh Viễn Thời cũng kể cho hành khách như vậy trong chuyến bay đầu tiên.

Nhưng thật ra, Nam Trình tương đương với, Tư Đồ Nam và Trình Tiêu.

Là tình yêu và nỗi nhung nhớ của hai người đàn ông, với hai người phụ nữ.

Sau đó không lâu, Thịnh Viễn Thời về nước. Anh tuyệt đối không thể ngờ rằng, sau khi nhà Tư Đồ phá sản, đúng là Tư Đồ Nam đã từ bỏ cơ hội du học, mà anh thì lại ra nước ngoài tìm kiếm, chờ mong; cô sửa theo họ mẹ, lấy cái tên mới Nam Đình, từ thành phố A đến thành phố G quê hương anh, vào học tại học viện hàng không, sau khi tốt nghiệp, thuận lợi vào được trung tâm kiểm soát không lưu thành phố G.

Giống sáu năm trước, kiểm soát viên Nam Đình, lại một lần nữa xông vào thế giới của anh, im hơi lặng tiếng.

***

Thịnh Viễn Thời nằm lại xuống chiếc giường Nam Đình từng nằm, đưa tay gác lên mặt.

Dường như Mất Ngủ khá bất mãn với hành vi của anh, nó nhảy chồm chồm đến cạnh giường, gâu gâu hai tiếng với người đàn ông cứ nằm lì trên đó.

Thịnh Viễn Thời không nhịn được, hắt xì hai cái, sau đó đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, lại chợt phát hiện ra ở giá trên bồn rửa mặt có đặt một cái bàn chải mới, và một cái khăn mặt màu xanh lam. Anh vệ sinh cá nhân qua loa, quay ra phòng khách, thấy trên bàn trà có một tờ giấy: “Không biết hôm nay anh có lịch bay hay không, em cứ đặt báo thức lúc 7 giờ cho anh. Trong phòng bếp có đồ ăn sáng, lúc đi đóng cửa lại là được, cứ kệ Mất Ngủ.”, cuối cùng là một dãy số, giống số Wechat Trình Tiêu đã gửi cho anh, là số di động của Nam Đình.

Thịnh Viễn Thời đi ngược vào phòng bếp, Mất Ngủ cũng lẽo đẽo theo anh.

Trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch đen có một phần sandwich, hai quả trứng rán, và một cốc sữa bò. Anh sờ lên vách tường bếp, vẫn hơi ấm, chứng tỏ cô vừa đi chưa lâu.

Thịnh Viễn Thời cứ vậy đứng trong bếp yên lặng ăn hết phần sandwich và hai quả trứng rán, mà khi uống hết cốc sữa bò, đôi mắt anh lại thoáng ướt. Anh hơi ngửa đầu, đợi một lúc. Cho tới khi ổn định được cảm xúc, anh mới dọn rửa tất cả, cuối cùng cúi xuống nhìn Mất Ngủ và nói: “Mùi vị tạm được.”

Hình như Mất Ngủ không thích anh cho lắm, tuy nó không cắn anh, nhưng bình thường thái độ vốn rất ôn hòa, thì nay lại hung hãn đến mức sủa inh ỏi.

Thịnh Viễn Thời vừa hắt xì vừa đi về phòng ngủ, ánh mắt dừng lại ở mô hình máy bay trên bàn trang điểm rất lâu, sau đó mới chuyển qua chồng sách chuyên ngành, sách tham khảo và sách ngoại ngữ được xếp ngay ngắn ở bên cạnh, mà thứ cuối cùng khiến anh chú ý đến là tập sổ ghi chú có phần cũ kỹ. Anh tiện tay cầm một quyển lên, mở ra, nhìn qua thì là những ghi chú viết tay, liên quan đến các khẩu hiệu hàng không, phân loại không vực, tiến trình bay, thông tin quan trọng trong hoạt động giao thôngnhững kiến thức cơ sở thuộc phạm trù quản lý kiểm soát hàng không.

Lại mở một quyển khác ra, vẫn là bản viết tay, nội dung liên quan đến nguyên lý đo tốc độ không khí, các hình thức cất cánh, đặc điểm khi cất cánh trên đường băng trơn ướt và đường băng không sạch sẽ, có cả những kiến thức trên phương diện tính năng và kế hoạch bay.

Lật giở từng quyển một, vậy mà đều là ghi chú cô viết. Thật dày, chừng chín quyển. Mà nội dung ghi chú của cô, có cái liên quan đến những điều kiểm soát viên không lưu cần biết, cũng có cái cô chẳng cần biết, ví dụ như tính năng và kế hoạch bay.

Tưởng tượng vô số đêm khuya tĩnh mịch, cô ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ dưới ánh trăng, đọc và nghiên cứu những quyển sách chuyên ngành đó trong dáng vẻ tập trung, lòng Thịnh Viễn Thời bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, anh xoay người rời đi.

Mất Ngủ lại chắn trước cửa, anh đi sang trái, nó liền đi sang phải, anh sang phải, nó lại sang trái, nghiễm nhiên tạo thành thế giằng co với anh. Thịnh Viễn Thời không ghét chó, nhưng anh bị dị ứng với lông chó, thế nên từ bé đã tuyệt đối không muốn ở gần chó. Lúc này, Mất Ngủ nhất quyết không cho anh ra khỏi cửa, thật sự làm anh có chút khó xử.

Mất Ngủ nhìn anh chằm chằm, gằn giọng gừ gừ, như thể sẽ nhào tới cắn anh bất cứ lúc nào vậy.

Thịnh Viễn Thời không hiểu mình đã đắc tội gì với nó, anh dùng tay che miệng, lại giải thích với nó: “Tao không mang bất cứ thứ gì của chủ mày đi đâu.”

Mất Ngủ: “Gâu gâu!”, sau đó không dừng lại nữa, cứ thế sủa ầm ĩ liên hồi.

Bị nhốt trong nhà, Thịnh Viễn Thời đành phải gọi điện cho Nam Đình, hỏi cô xem làm thế nào để thuần phục Mất Ngủ. Nhưng đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng nói quen thuộc, “Nam Đình, em có nhà không?”, hiển nhiên là bị tiếng sủa của Mất Ngủ dẫn sang.

Thịnh Viễn Thời vẫn chưa xác định mình chạy đến nhà Nam Đình như thế nào, thế nên cũng không muốn để bà chị họ nhìn thấy mình xuất hiện ở đây vào sáng sớm tinh mơ.

Mất Ngủ nghe thấy âm thanh ở ngoài, sủa càng hăng hơn.

Cô nàng ở ngoài bắt đầu gõ cửa, “Nam Đình?”

Thịnh Viễn Thời hít sâu, “Cô ấy không có nhà.”

Bên ngoài im lặng trong nháy mắt, chỉ còn lại tiếng sủa gâu gâu của Mất Ngủ.

Thịnh Viễn Thời day day huyệt thái dương, “Tề Diệu.”

Một lát sau, “…Hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện