Từ khi biết nhà Tư Đồ phá sản, nhớ lại việc Tư Đồ Nam kìm nén tình cảm mà lừa anh chia tay, nghĩ đến năm năm tìm kiếm rồi gặp lại nhau tại cảng hàng không, Thịnh Viễn Thời không dám nói mình từng giây từng phút đều sống trong sự đau lòng và tự trách, nhưng anh chưa từng có khi nào buông bỏ. Không buông bỏ được sự nhiệt tình và dũng cảm để yêu anh của Tư Đồ Nam, không buông bỏ được nét khờ dại nhưng vô cùng chân thành của cô, thậm chí là cả cái tính hay cáu kỉnh nữa; càng không buông bỏ được lần đầu tiên trong đời động lòng và yêu một người con gái.

Nếu những thứ đó có thể đổi lấy sự bình an và hạnh phúc cho Nam Đình, Thịnh Viễn Thời sẽ không dám có nửa câu dị nghị, dù cho kết cục có là Nam Đình sẽ yêu Tang Chất, người từng trải qua hoạn nạn cùng cô, chỉ cần là cô cam tâm tình nguyện chọn lựa, anh đều có thể chấp nhận được. Thế nhưng, năm năm không có anh, Nam Đình lại sống trong đau khổ nhường ấy, thậm chí còn suýt chút nữa xa anh bởi cái chết. Hiện thực như vậy, tàn khốc đến mức khiến một người đàn ông chẳng hề sợ hãi trước những tai nạn trên không thì nay lại không thể chịu nổi.

Bốn câu hỏi liên tiếp của Nam Gia Dư như mũi dao nhọn khoét sâu vào tim Thịnh Viễn Thời, khiến lồng ngực anh be bét máu thịt. Rõ ràng anh có thể giải thích cho chính mình, rõ ràng anh cũng có nỗi ấm ức riêng của bản thân, nhưng đặt những cảm xúc đó trước những đau khổ của Nam Đình thì lại quá nhỏ bé, chẳng đáng để nhắc tới; Mà nỗi đau lòng của trước kia, đau lòng vì cô từ một cô công chúa phải trở thành một cô gái nghèo khó, đau lòng vì sự trưởng thành và lột xác của cô, thì lúc này lại hóa thành nỗi đau rút gân róc thịt, cảm giác đau đớn đó khiến toàn bộ phòng tuyến trong Thịnh Viễn Thời như bị phá hủy, kiềm chế, kiên cường, tất cả đều chẳng còn tác dụng, anh khó nhọc mở miệng mấy lần mới miễn cưỡng phát ra được âm thanh, “Cháu, ra ngoài một chút.”, sau đó, gần như là loạng choạng mà đứng dậy.

Lúc nâng bước cũng vẫn lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất, cuối cùng, anh vịn tường đứng im mấy giây, rồi mời vội vàng bỏ đi. Vất vả lắm mới rời khỏi tầm mắt của Nam Gia Dư, đi vào một góc cầu thang không người, Thịnh Viễn Thời ngồi sụp xuống. Nếu anh là một người phụ nữ, chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà òa khóc nức nở. Nhưng anh là đàn ông, là người đàn ông làm chỗ dựa cho Nam Đình, anh chỉ có thể đưa tay che kín mặt, để cho nước mắt lăn dài, im lặng, bất lực.

Thịnh Viễn Thời của lúc này, cực kỳ giống Tư Đồ Nam vào hôm chia tay ấy.

***

Năm năm trước, sau khi gặp Thịnh Viễn Thời, Tư Đồ Nam lang thang trên đường một lúc lâu, cô như đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa đi vừa khóc, cảm giác bị mất đi cả thế giới nhưng lại không có chỗ để giãi bày, chỉ có thể tự gặm nhấm nỗi đau, tới khi phát hiện sắc trời đen kịt, cô mới về nhà.

Thời điểm đó, đừng nói là xe, ngay cả nhà cũng sắp bị tịch thu, Tư Đồ Nam không dám gọi taxi, cô lên xe buýt, rồi chuyển sang tàu điện ngầm, chật vật hơn một tiếng mới về đến nhà. Dù không quen chen chúc trên xe công cộng đông đúc, nhưng cô chỉ có thể ép mình phải thích ứng, bởi cuộc sống sau này sẽ là như vậy.

Căn biệt thự của nhà Tư Đồ tối om, yên tĩnh hệt như không có người ở. Nhưng Nam Đình biết, bố Tư Đồ đang ở nhà. Vì công ty không còn nữa, ông không cần phải bận rộn như trước đây, ngoài cô ra, hiện giờ ông chỉ còn hai bàn tay trắng.

Nếu ông không ở nhà, thì có thể ở đâu được? Gió đêm lạnh lẽo ập tới, khiến Tư Đồ Nam vốn đang lạnh bỗng rùng mình. Cô đứng trước cửa ổn định tâm trạng một lát, cho tới khi cảm thấy chắc hẳn Tư Đồ Thắng Kỷ sẽ không nhìn ra điểm gì khác thường, cô mới lấy chìa khóa mở cửa, dùng giọng nói vui vẻ gọi to, “Bố ơi, con về rồi.”

Vào lúc ấy, cô bé chưa tròn hai mươi tuổi còn muốn an ủi người cha đang chịu sự đả kích lớn trong đời, mà lại chẳng ý thức được rằng, mình cũng đang gặp biến cố, cũng đang cần người khác an ủi, động viên.

Đúng là Tư Đồ Thắng Kỷ đang ở nhà, ông ngồi yên lặng trên sô pha, nghe rõ tiếng bước chân và tiếng gọi của con gái, nhưng lại như mất đi toàn bộ tri giác, không có một chút phản ứng nào. Cho tới khi Tư Đồ Nam bật đèn, ông không thích ứng được với ánh sáng đột ngột nên nhắm hai mắt lại.

Tư Đồ Nam không phát hiện ra Tư Đồ Thắng Kỷ có gì khác thường cả, vì đã một thời gian dài, ông cũng trầm mặc như vậy. Giống như mỗi lần làm nũng trước đây, cô ôm cổ bố và nói: “Định phạt con ham chơi về muộn, nên mới ngồi đây dọa con đúng không?”

Sau khi Nam Gia Thanh qua đời, Tư Đồ Nam là niềm an ủi duy nhất của Tư Đồ Thắng Kỷ, ông sợ mình không cho cô đủ, nên những năm gần đây, ông vẫn luôn cố gắng kiếm tiền, đem hết những thứ tốt nhất về cho con gái, để cô tha hồ hưởng thụ, để cô muốn làm gì thì làm. Kết quả là ông lại phá sản, ngay cả một cuộc sống bình thường nhất cũng không thể cho con gái được nữa, cảm giác đau lòng và áy náy này, có lẽ chỉ người làm cha mẹ mới hiểu được.

Tư Đồ Thắng Kỷ kéo Tư Đồ Nam xuống ngồi cạnh mình, rồi hỏi cô: “Man Man, con có trách bố không?”

“Trách bố cái gì? Bố giỏi như thế, xây dựng “Thắng Thanh” từ hai bàn tay trắng, cho con với mẹ cuộc sống quá tốt, con hâm mộ còn không hết nữa là.”, Tư Đồ Nam nói xong liền ngửa mặt lên nhìn Tư Đồ Thắng Kỷ, rồi nói như thể một người lớn: “Bố đừng buồn, chỉ là không có tiền thôi mà, trên đời này, có phải ai cũng nhiều tiền đâu. Vừa nãy con bắt xe về, nhìn những người làm công ăn lương, người ta đâu có mặt mày ủ dột đâu, thật ra, cuộc sống bình thường như thế cũng có niềm vui, có hy vọng mà. Với lại, con lớn rồi, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, bố quên à?”, giọng cô thoáng vẻ áy náy, “Nhưng trước giờ con học hành chẳng giỏi giang, lại chẳng có tài cán gì, hình như không thể nào lợi hại được như bố, bố đừng chê con nhé.”

Tư Đồ Thắng Kỷ yêu con gái như vậy, đương nhiên sẽ không chê ghét cô, chỉ có điều, ông không thể tưởng tượng được, một Tư Đồ Nam từ bé đã được nuông chiều, sẽ phải sống một cuộc đời bình thường như thế nào. Cái gọi là niềm vui và hy vọng, từ đâu mà ra? Ông cũng muốn làm lại từ đầu, nhưng chuyện đó nói dễ hơn làm. Nghĩ đến những ngày tháng Tư Đồ Nam có thể sẽ bị người nhà họ Hà gây sự, Tư Đồ Thắng Kỷ lại không sao chịu được.

Ông ôm bả vai Tư Đồ Nam, áy náy nói: “Sao bố lại chê Man Man của bố được, Man Man của bố là cô bé đáng yêu nhất trên đời này.”

Tư Đồ Nam nép vào người bố, tự biết điều mà nói: “Con là con bé tùy hứng, đáo để nhất trên đời này thì có, chỉ mỗi bố là thấy con cái gì cũng tốt thôi.”

Đây là Tư Đồ Nam tự đánh giá mình một cách khách quan, cho dù nhà Tư Đồ không phá sản, cô cũng vẫn tự biết khuyết điểm của bản thân, giống như cô từng nói với Thịnh Viễn Thời, ngoài gương mặt xinh đẹp ra, cô chẳng biết làm gì cả, thậm chí còn là đứa cực kỳ kén chọn.

Tư Đồ Thắng Kỷ là bố, Tư Đồ Nam có ưu khuyết điểm gì, sao ông lại không biết! Nhưng ông vẫn cho rằng, có bối cảnh gia đình làm vốn, có ông làm chỗ dựa, Tư Đồ Nam có thể muốn làm gì thì làm, muốn theo đuổi ai thì theo đuổi người ấy. Hiện giờ ông phá sản, cô con gái tùy hứng lại kén chọn của ông, phải tiếp tục cuộc sống của con bé thế nào được đây? Khoảnh khắc đó, Tư Đồ Thắng Kỷ vô cùng hối hận, hối hận vì đã quá cưng chiều Tư Đồ Nam, hối hận vì không rèn cho cô tính tự lập từ nhỏ.

Giờ thì đã muộn rồi.

Lòng nguội như tro tàn, Tư Đồ Thắng Kỷ đột nhiên hỏi: “Man Man, con có nhớ mẹ không?”

Đổi lại là lúc bình thường, có lẽ Tư Đồ Nam sẽ nói: “Không nhớ.”, hoặc cũng có thể sẽ hỏi lại ông: “Còn bố, bố có nhớ mẹ không?”, không phải cô muốn phủ nhận, cô chỉ lảng tránh, sợ chạm đến nỗi lòng của bố. Lúc này, nghe thấy vậy, Tư Đồ Nam nhìn quanh căn biệt thự mà Nam Gia Thanh ở chưa được một năm, cuối cùng cô gật đầu, rồi lại gật đầu, đáp một câu thật lòng: “Nhưng con không dám nói, con sợ con nói ra, bố lại càng nhớ mẹ hơn.”

Một đứa trẻ tưởng như vô lo vô nghĩ, lại luôn dùng cách của chính mình để nhớ về người mẹ đã qua đời, còn quan tâm đến cảm nhận của người cha một thân một mình nuôi cô khôn lớn. Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, đáng ra phải có được hạnh phúc đúng không? Tại sao lại bị cướp đi hết những gì nó có? Sự éo le của số mệnh, rốt cuộc còn kéo dài tới khi nào?

Nỗi tuyệt vọng choán hết mọi suy nghĩ trong lòng.

Tư Đồ Thắng Kỷ thở dài một hơi như thể không mấy thoải mái, rồi mới nói: “Ừ, bố cũng nhớ mẹ con lắm.”

Sau đó, ông cứ kể mãi về quá khứ với Nam Gia Thanh cho Tư Đồ Nam nghe. Ông nói, một kẻ mồ côi như mình lại gặp được một Nam Gia Thanh dịu dàng lương thiện, là may mắn lớn nhất đời ông; lại kể rằng ông muốn xây dựng tổ ấm với Nam Gia Thanh, nhưng vấp phải sự phản đối của nhà họ Nam, kể về sự luyến tiếc khi quyết định buông tay Nam Gia Thanh; kể rằng Nam Gia Thanh không thuyết phục được bố mẹ nên đã dứt khoát theo ông đến thành phố A; kể về việc họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp; kể rằng họ đã trải qua bao khó khăn gian khổ; kể rằng Nam Gia Thanh có thai chật vật thế nào; kể về ngày sinh Tư Đồ Nam, họ đã hạnh phúc ra sao. Cuối cùng, Tư Đồ Thắng Kỷ nói: “Hôm mẹ con đi, bố cũng không muốn sống nữa, nhưng con lại kéo tay bố lại…”, ông không nói được nữa, nước mắt tuôn rơi, nhỏ xuống mu bàn tay Tư Đồ Nam từng giọt nóng rẫy.

Tư Đồ Nam không muốn khóc, ít ra là không muốn khóc trước mặt Tư Đồ Thắng Kỷ, nhưng suy cho cùng, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, cuối cùng cũng không kiềm chế được, bật khóc theo ông, “Bố còn có con mà, con sẽ mãi mãi ở cạnh bố.”

Thời điểm đó, quả thật Tư Đồ Nam đã hạ quyết tâm phải mạnh mẽ lên, làm lại từ đầu. Cô nghĩ, sự đả kích và lo âu về việc phá sản rồi cũng sẽ qua thôi, cho dù bằng sự nỗ lực và khả năng của cô thì không thể để hai bố con sống một cuộc sống giàu sang như trước kia, nhưng ít nhất cũng chẳng phải lo chuyện cơm no áo ấm. Thậm chí cô đã nghĩ xong xuôi, tạm thời xin nghỉ học, tìm một công việc đơn giản, giải quyết những nhu cầu cơ bản của cuộc sống đã, sau này tích lũy đủ kinh nghiệm, sẽ có thể tìm được một việc lương cao hơn, cho dù sau này cô muốn tiếp tục đi học, vừa học vừa làm, khó đấy, nhưng cũng không đến mức không sống nổi.

Tư Đồ Thắng Kỷ lại hoàn toàn mất đi dũng khí để đối mặt với cuộc sống. Ông ôm con gái, không ngừng nói: “Bố đã nhận lời với mẹ con, phải chăm sóc tốt cho con, bố không làm được, bố có lỗi với mẹ con, có lỗi với con…”

Tư Đồ Nam vừa khóc vừa an ủi ông: “Bố không có lỗi gì với mẹ con con cả, bố đã làm tốt lắm rồi, những món ngon con được ăn, những cảnh đẹp con được ngắm, những đất nước con từng đến thăm, tất cả những thứ con từng được hưởng, đều bởi vì con là con gái của bố Tư Đồ Thắng Kỷ. Bố, con lớn rồi, đến lượt con chăm sóc cho bố.”

Vậy nhưng vẫn không thể thu lại được quyết tâm tự tử của Tư Đồ Thắng Kỷ. Ông ăn một bữa cuối cùng với Tư Đồ Nam, sau đó đưa con gái về phòng của cô ở tầng hai, rồi lại mang một cốc sữa lên, để trên mặt tủ đầu giường của cô và dịu dàng dặn, “Uống đi rồi ngủ tiếp, uống rồi ngủ ngon hơn.”

Đúng là Tư Đồ Nam có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ, cô không cảm thấy có gì khác thường, cứ thế bưng cốc lên uống. Bỗng nhiên, Tư Đồ Thắng Kỷ đè tay cô lại, ánh mắt nhìn cô nặng nề, đầy vẻ xót xa. Nhưng Tư Đồ Nam lại chẳng nhìn ra cảm xúc trong mắt bố, chỉ nghĩ ông vẫn chưa thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý của chuyện phá sản, cô nói: “Bố cũng đi ngủ sớm đi, mai mình còn phải chuyển nhà nữa mà.”

Bàn tay Tư Đồ Thắng Kỷ run lẩy bẩy, ông trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Man Man, con nói thật với bố đi, con không muốn chuyển nhà đúng không?”

Ai đang ở quen biệt thự rộng rãi lại muốn chuyển sang một căn hộ chật chội chứ? Nhưng Tư Đồ Nam không thể nói thật, cô bảo: “Con với dì đi xem nhà mới rồi, con thích bên đấy lắm, chắc chắn bố cũng sẽ thích thôi.”

Tư Đồ Thắng Kỷ nở một nụ cười, nụ cười đầy thanh thản nhẹ nhõm, ông nói: “Chỉ cần ở cùng con, cùng mẹ con, ở đâu cũng được.”, sau đó liền buông tay, “Uống đi.”

Tư Đồ Nam loáng thoáng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể nói ra được là lạ chỗ nào. Trong một tích tắc, cô không muốn uống cốc sữa kia nữa, nhưng Tư Đồ Thắng Kỷ lại không có ý đi ra, cứ đứng bên cạnh giường như chờ cô uống hết vậy, Tư Đồ Nam chần chừ nâng cốc lên, đặt miệng cốc trên môi vài giây rồi mới uống. Vừa mới uống được một ngụm, cô liền cảm thấy mùi vị khác thường, định ngẩng đầu nói gì đó thì lại nghe thấy Tư Đồ Thắng Kỷ cất giọng trầm thấp: “Uống hết đi.”, cô không nói gì nữa, uống một hơi cạn sạch cốc sữa.

Trong lúc mê man, Tư Đồ Nam mơ hồ nghe thấy tiếng xe cấp cứu, có cả tiếng mắng, tiếng chửi, có tiếng của Nam Gia Dư, cũng có tiếng của Tang Chất. Ngoài những âm thanh đó ra, hình như cô nghe thấy tiếng đánh lộn, và cả tiếng nói của Thịnh Viễn Thời. Cô muốn mở miệng gọi, “Anh Bảy, anh Bảy…”, nhưng bất kể cô dùng sức thế nào, thì giọng nói cũng không sao bật qua cổ họng mà phát ra được. Cô vô cùng sốt ruột, chỉ sợ Thịnh Viễn Thời đi mất, đành giơ tay ra bắt lấy. Sau mấy lần thất bại, rốt cuộc cũng được một bàn tay ấm áp nắm lấy, rồi cô nghe thấy một giọng nam trầm ấm gần ngay trong gang tấc: “Man Man, anh Bảy đây rồi, anh Bảy không đi đâu nữa, không bao giờ.”

Nam Đình mở mắt ra, giữa thế giới trắng toát, gương mặt anh Bảy của cô hiện ra đầy vẻ lo lắng.

Thịnh Viễn Thời thấy cô tỉnh lại thì đứng bật dậy, tiến lại gần cô, nhẹ giọng gọi: “Man Man?”, như sợ mình đang gặp ảo giác, nên phải vội vàng xác nhận rằng cô đã thật sự tỉnh lại rồi.

Nam Đình mở to mắt, xác nhận người trước mặt đúng là Thịnh Viễn Thời, cô dùng hết sức lực, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, thều thào nói: “Anh về rồi.”. Cô vẫn nhớ anh đã đồng ý với cô, rằng đến tối anh sẽ trở về từ thành phố A.

Hai mắt Thịnh Viễn Thời đỏ hoe, anh nghẹn ngào: “Ừ, anh về rồi đây.”

Nam Đình mỉm cười, hai hàng lệ tràn qua khoe mắt, cô thì thầm yêu cầu: “Anh Bảy, ôm em một cái đi.”

Thịnh Viễn Thời cúi người, cẩn thận ôm cơ thể gầy yếu của cô vào lòng, mà nước mắt của anh, cũng thấm ướt cổ cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện