Tang Chất cũng đi cùng đến thành phố A.

Trên máy bay, Nam Đình lại cảm thấy khó chịu, mới đầu còn nhịn được, đến khi không kiềm chế được cơn buồn nôn nữa thì cũng chẳng giấu nổi Thịnh Viễn Thời. Anh căng thẳng hỏi: “Dạ dày lại khó chịu à?”, nhưng từ sáng cô chỉ ăn có một chút điểm tâm, sau khi lên máy bay căn bản là còn chẳng uống một giọt nước nào.

“Dạ dày ư?”, Tang Chất tỏ vẻ muốn đổi chỗ với Thịnh Viễn Thời, anh ngồi xuống cạnh Nam Đình, đưa tay ra bắt mạch cho cô, “Mấy năm nay dạ dày ổn rồi còn gì?”, mà từ sau lần đổ bệnh vào năm năm trước, Nam Đình cũng rất chú ý chăm sóc dạ dày.

Phải nhường chỗ, Thịnh Viễn Thời nói với vẻ không vui: “Không phải anh là chủ nhiệm khoa thần kinh sao? Cũng biết nhiều đấy.”

Chỉ cần không phải là lúc thôi miên cho Nam Đình, Tang Chất sẽ không giữ im lặng, anh lên tiếng phản bác, “Cậu tưởng cái danh bác sĩ Tang là để gọi vu vơ à?”, cảm nhận được sự chống cự của Nam Đình, anh ngẩng đầu nhìn cô, “Làm sao, sợ cậu ta lo à? Để anh xác nhận được, từ khi theo cậu ta, em cứ liên tục gặp vấn đề về sức khỏe, anh sẽ không khách sáo với cậu ta đâu.”

Ánh mắt Thịnh Viễn Thời thoáng lóe ra chút ý thù địch, như thể đang nói, không khách sáo thì anh làm được gì? Nhưng trước mặt Nam Đình, anh nhịn.

Tang Chất không thèm để ý. Phát hiện mạch tượng của Nam Đình khác thường, anh gần như nhìn cô bằng vẻ kinh ngạc. Cảm nhận được áp lực từ ánh mắt anh, Nam Đình không dám ngẩng đầu, chỉ dùng một bàn tay khác nhẹ nhàng chạm vào anh, ẩn ý đã quá rõ ràng.

Ngồi ở góc khuất, Thịnh Viễn Thời không nhìn thấy cử chỉ qua lại của họ, mãi không thấy Tang Chất nói gì, anh hỏi: “Anh có làm được không đấy? Hay là tôi phát loa tìm bác sĩ nhé?”, hình như đã quên mất, trong sự kiện giấy miễn trừ trách nhiệm trước đó, khi ông Lâm lên máy bay, anh đã mời người ta lên chăm sóc cho ông cụ.

Tang Chất không dám xác nhận, lại kiểm tra một lần nữa, rồi mới rút tay về, “Bao lâu rồi?”

Nam Đình ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, “Mới gần đây thôi, cảm giác ăn không ngon miệng, ăn vào là lại nôn hết ra.”

Giọng điệu Tang Chất lạnh đi, anh hỏi lại lần nữa: “Gần đây là bao lâu?”

Nghe thấy vậy, Thịnh Viễn Thời đẩy Tang Chất một cái, “Cô ấy đang khó chịu, anh dữ dằn cái gì?”. Đúng lúc này, tiếp viên trưởng mang một cốc nước ấm đến, anh đón lấy rồi đưa cho Nam Đình, “Uống ngụm nước ấm đi.”

“Khoảng hơn một tuần.”, Nam Đình thành thật đáp rồi mới uống nước, cuối cùng lại nói với Tang Chất: “Em cảm thấy triệu chứng giống với hồi bị loét dạ dày năm năm trước, nên mới không nói với anh.”

“Anh không biết, em thành bác sĩ từ lúc nào đấy.”, Tang Chất nói xong liền đứng dậy, đi về chỗ ngồi của mình.

Thịnh Viễn Thời về chỗ rồi bảo Tang Chất: “Anh vẫn chưa nói là có chuyện gì đâu đấy.”

Tang Chất đáp bằng giọng không vui, “Hạ cánh xong là sẽ đến bệnh viện còn gì, cậu không định đưa cô ấy đi khám à?”

Thịnh Viễn Thời nghẹn họng không nói được gì, nhưng thấy Tang Chất có vẻ không căng thẳng, trái tim treo lơ lửng của anh cũng được hạ xuống.

Nam Đình ôm tay anh, ngả đầu lên vai anh rồi nói, “Không sao đâu, chắc là say máy bay thôi.”

Thịnh Viễn Thời tựa đầu vào đầu cô, “Còn nửa tiếng nữa mới hạ cánh, chịu khó một chút.”

Lúc hạ độ cao, máy bay hơi rung lắc, Nam Đình lại nôn một lần nữa. Tang Chất thì chẳng tỏ ra sốt ruột, còn Thịnh Viễn Thời thì chỉ hận không thể xông vào buồng lái tự điều khiển máy bay.

Sau khi máy bay chạm đất, bao gồm cả Tề Diệu và Tề Chính Dương, năm người cùng đến thẳng bệnh viện hàng đầu thành phố A.

Ngủ say suốt năm năm, Vân Lai lại một lần nữa được đưa vào phòng cấp cứu, đây là lần thứ hai trong năm nay rồi. Mấy năm qua, các dấu hiệu sinh tồn của chị ấy vẫn rất ổn định, ổn định đến mức Thịnh Viễn Thời còn cho rằng, chị ấy sẽ tỉnh lại, thậm chí là sớm thôi. Nhưng không lâu trước đó, chính vào hôm Hà Tử Nghiên nhắc đến từ “chị Tang”, Thịnh Viễn Thời vội vàng về thành phố A, tất cả các cơ quan trong cơ thể chị ấy đột nhiên xuất hiện vấn đề, rồi Nam Đình rơi vào hôn mê vì dính mưa, còn có dấu hiệu ngừng tim. Dù sau đó cả hai đều bình an, nhưng về phía Vân Lai, bác sĩ vẫn nói: “Nên chuẩn bị tâm lý đi, thời gian của cô ấy, không còn nhiều nữa đâu.”

Về phần chuẩn bị này, ngay từ ngày chị ấy đổ bệnh, thì nhà họ Vân, nhà họ Tề, thậm chí là cả nhà họ Thịnh đều đã có, chỉ sợ Tề Chính Dương không chịu được. Trong thời gian chờ đợi, cậu nhóc chỉ ngồi trên ghế, gục đầu xuống, không nói lời nào.

Có lẽ, hiện thực tàn khốc như thế này, không nên để một đứa trẻ còn chưa trưởng thành phải đối mặt, với cậu mà nói, nó quá tàn nhẫn. Nhưng đó là người thân yêu nhất của cậu, nếu không ai có thể ngăn không cho Vân Lai đi, thì thân là con trai, cậu nên tiễn mẹ một chặng cuối cùng.

Tề Diệu là người không chịu nổi trước tiên, thậm chí còn chẳng dám ngồi cạnh Tề Chính Dương, chỉ sợ mình không kiềm chế được sẽ khóc trước. Cô đứng ở phía xa, không muốn lại gần cánh cửa phòng cấp cứu, không muốn nghe bất cứ tin tức xấu nào.

Tang Chất để ý đến phản ứng của Tề Diệu, đang lúc cô đi đi lại lại, anh đưa cho cô một hộp kẹo cao su, “Giải tỏa lo lắng.”

Tề Diệu nhận lấy, nhưng tay lại run đến nỗi không cầm nổi một hộp kẹo cao su nhẹ tênh.

Tang Chất đưa ra đề nghị, “Xuống lầu đi mua nước với tôi đi.”

Vốn dĩ Tề Diệu không muốn đi, nhưng cũng hiểu là anh đang muốn giúp mình giải tỏa tâm lý, nên đành đi theo anh.

Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều chuyện, nên năng lực tiếp nhận của Nam Đình mạnh mẽ hơn hẳn, nhân lúc Thịnh Viễn Thời đi gọi điện thoại, cô ngồi xuống cạnh Tề Chính Dương, xoa nhẹ lên cái đầu đang gục xuống của cậu như một người bề trên.

Tề Chính Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, vậy mà cậu lại cười, như thể đang muốn nói với Nam Đình, cậu ấy không sao. Có điều, nụ cười ấy quá khó coi, không hề có chút tác dụng an ủi nào. Nam Đình nắm tay cậu, “Nghe chú út em nói, em là người đầu tiên phát hiện ra mẹ bị bệnh.”

Tề Chính Dương gật đầu, “Mẹ em cứ đau đầu suốt, còn nôn nữa. Cái dáng chị nôn trên máy bay ban nãy giống hệt mẹ em.”

Ai nôn mà không có cái dáng vẻ đó chứ? Nam Đình nói: “Chị bị dạ dày, chị biết.”

Tề Chính Dương nói bằng giọng người lớn, “Vậy thì tốt, có bệnh thì nhất định phải chữa. Mẹ em cứ không chịu nghe lời, em hỏi mẹ bị làm sao, lúc nào mẹ cũng bảo không sao cả. Em sốt ruột nên lén gọi điện cho bố em, bố em hứa là qua đợt bận này rồi sẽ đưa mẹ em đi khám, nhưng rồi ông ấy… không về nữa.”

Sau khi Tề Tích hy sinh, bệnh tình của Vân Lai càng nghiêm trọng hơn, mãi cho tới khi mắt mờ, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện ra u não giai đoạn cuối. Phẫu thuật là cần thiết, nhưng loại u này có tỉ lệ tái phát rất cao. Tuy nhiên, chị ấy vẫn sống được năm năm, chỉ có điều, là không tỉnh lại sau ca phẫu thuật, là ngủ suốt năm năm.

Tề Chính Dương là một đứa trẻ kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng, cậu nói với Nam Đình: “Chị, chị không cần an ủi em đâu, thật ra mấy năm nay, em đã chuẩn bị xong rồi…”, trong lúc nói, hai mắt cậu ngân ngấn lệ, “Em biết, mẹ em đã rất cố gắng, vì không yên tâm về em, nhưng em cũng biết, mẹ nhớ bố em.”

“Trước khi làm phẫu thuật, mẹ em nói với em, nếu mẹ có thể khỏi, thì có nghĩa là bố không cho mẹ đi theo, còn nếu tình hình xấu đi, tức là bố cũng muốn đưa mẹ đi cùng, vậy thì em cứ đi theo cô với chú, mẹ bảo, ông bà già rồi, em đừng làm ông bà phiền lòng nữa.”, rõ ràng Tề Chính Dương đã nghẹn ngào đến mức sắp không nói nổi nữa, nhưng cậu vẫn không để nước mắt rơi xuống, “Bây giờ, em lớn rồi, còn có cô với chú, bao nhiêu người thân ở bên cạnh, không có mẹ, em vẫn sống tốt được, sẽ không phải là đứa mồ côi.”

Trên đời này, rồi cũng sẽ có người phải ra đi, càng lớn người thân càng ít đi, điều này Nam Đình đã hiểu từ lâu lắm rồi. Nhưng nghĩ đến việc Tề Chính Dương từ năm mười hai tuổi đã gần như mất đi cả bố lẫn mẹ, cô vẫn không khỏi xót xa. So sánh ra, mình vẫn còn bố, vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều. Lời an ủi vào thời khắc này trở nên quá vô nghĩa, rốt cuộc Nam Đình cũng không nói gì nữa, chỉ siết chặt tay Tề Chính Dương, cùng cậu đối mặt với hiện thực.

Chẳng ai có thể sống mãi mãi bên cạnh người khác, khi phải cất cánh bay một mình, không dựa vào ai được cả, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tình trạng của Vân Lai cứ phập phù lên xuống. Có một khoảnh khắc, dường như chị ấy đang vất vả chiến đấu với thần chết, khát khao sinh tồn cực kỳ mãnh liệt. Sau đó, như đã quá mệt mỏi, dần dần không thể cầm cự nổi nữa, các chỉ số liên tục giảm, nhưng khi gần chạm đáy thì lại đột ngột tăng lên, rồi lại giảm xuống. Tình trạng như vậy cứ lặp đi lặp lại rất lâu, thậm chí bác sĩ còn nói: “Có lẽ cô ấy không yên tâm về đứa con.”

Thật ra, năm năm nay, mặc dù Vân Lai vẫn sống, nhưng chẳng khác người chết là bao. Có điều, vì Tề Chính Dương, mọi người đều hy vọng, kể cả là thoi thóp, chỉ cần chị ấy còn sống, chỉ cần còn hơi thở, thì Tề Chính Dương vẫn còn mẹ.

Ca cấp cứu quá lâu, lâu đến nỗi Tề Chính Dương phải đứng dậy rồi nói: “Chú út, cháu muốn vào trong xem sao.”

Thịnh Viễn Thời biết đã đến thời khắc thập tử nhất sinh rồi, một mặt anh không muốn Tề Chính Dương tận mắt chứng kiến cảnh mẹ ra đi, một mặt lại không muốn đợi đến khi bác sĩ đi ra và nói “Xin chia buồn!”, khiến thằng bé không được thấy Vân Lai còn sống một khắc cuối cùng.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Nam Đình nói: “Để cậu ấy vào đi.”

Thịnh Viễn Thời dùng thời gian ngắn nhất để liên hệ, đưa Tề Chính Dương vào phòng cấp cứu.

Chủ động đề nghị được vào, nhưng Tề Chính Dương lại có vẻ sợ hãi, tần ngần đứng ngoài cửa chừng một phút rồi mới đủ dũng khí để bước vào trong. Ánh mắt cậu lướt qua những bác sĩ và y tá đang bận rộn đi tới đi lui, dừng lại trên gương mặt gầy gò của Vân Lai, rồi chuyển sang những chỉ số đang giảm trên màn hình của thiết bị theo dõi, và những đường nhấp nhô biểu thị cho nhịp tim… Cậu bước từng bước lại gần, dùng bàn tay vẫn chưa quá lớn mà nắm lấy tay Vân Lai, rồi nghẹn ngào nói: “Mẹ, con là Chính Dương đây, nếu như mẹ khó chịu quá, nhớ bố quá, thì mẹ cứ đi đi. Con sẽ học hành chăm chỉ, sau này lớn lên sẽ trở thành một người có ích cho đất nước như bố, mẹ cứ yên tâm, yên tâm đi đi mẹ…”, nói xong, cậu áp bàn tay gầy guộc của mẹ lên má, hai mắt đỏ hoe, “Nhớ thay con nói với bố, con cũng nhớ bố nhiều lắm.”

Các bác sĩ và y tá có mặt đều khóc, nhưng họ không dừng lại, vẫn nỗ lực tiến hành cấp cứu, vì đứa trẻ trước mặt họ. Tuy nhiên, đến cuối cùng, các chỉ số không tăng trở lại nữa, cứ thế giảm xuống, đường biểu thị cho nhịp tim cũng kéo dài thẳng tắp.

Với Vân Lai mà nói, đây là một sự giải thoát.

Nhưng khi bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong, Tề Chính Dương vẫn ôm chầm lấy cơ thể mẹ, thất thanh kêu lên: “Mẹ ơi!”

Bầu không khí tang thương bao trùm cả phòng cấp cứu, tất cả mọi người có mặt đều rơi nước mắt vì cậu bé còn chưa thành niên đáng thương này.

Tiếng “Mẹ ơi!” của Tề Chính Dương dội vào tai Nam Đình, nhưng ý thức của cô bỗng rơi vào một vùng mơ hồ. Khi còn chút ý thức cuối cùng, cô vươn tay tóm lấy cánh tay Thịnh Viễn Thời mới không ngã qụy xuống. Thịnh Viễn Thời đang định bước đến nâng Tề Chính Dương dậy thì Nam Đình đã ngã vào vòng tay anh, hai mắt nhắm lại, như đang say giấc.

***

Học viên Hàng không, nhà ga sân bay, bãi đỗ máy bay, đường băng, tháp quan sát, đài chỉ huy ở tầng cao nhất với tầm nhìn mở rộng, và cả chiếc micro thân thiết… Từng khung cảnh quen thuộc lướt qua, Nam Đình như được nhìn lại quá trình trưởng thành của mình trong suốt năm năm qua. Cô nhớ đến nỗi háo hức và mong chờ trong ngày đầu tiên đến Học viện Hàng không nhập học; cô nhớ đến những nỗ lực và bền bỉ khác xa so với hồi còn ở Học viện Âm nhạc; cô nhớ đến những giọt nước mắt của mình khi nhìn lên không trung vào ngày tốt nghiệp; cô nhớ đến sự căng thẳng và phấn khích khi lần đầu tiên được đến đài quan sát làm, nhớ cả lần đầu tiên gặp gỡ Thịnh Viễn Thời trên sóng vô tuyến. Ngày hôm ấy, sau khi xuống khỏi ghế chỉ huy, cô một mình đến tháp canh, đứng đó, nhìn về phía bãi đỗ sân bay rồi hét lên: “Thịnh Viễn Thời!”

Dường như nghe thấy tiếng gọi của cô, cảm nhận được nỗi mong muốn mãnh liệt được nhìn thấy Thịnh Viễn Thời của cô, cả sân bay trước mắt bỗng biến thành một bãi trống không có một tòa nhà nào. Từ phía xa, Nam Đình nhìn thấy Thịnh Viễn Thời trong bộ đồng phục cơ trưởng đang đứng dưới chân đài quan sát, ánh mắt nặng trĩu như đang đấu tranh giữa đi lên hay không.

Cho nên, vào ngày đầu tiên gặp gỡ trên sóng truyền, anh đã đi đến đài quan sát. Chỉ có điều, ngay cả Nam Đình cũng không thể ngờ rằng, mình sẽ trở thành một kiểm soát viên không lưu, có thể thông qua sóng truyền mà chỉ huy cho anh bay lượn, thì sao anh có thể thuyết phục bản thân rằng, giọng nói đó là cô? Nhưng cuối cùng anh vẫn nghe ra giọng cô. Sau này, khi đã ở bên nhau, Nam Đình cũng chưa từng hỏi Thịnh Viễn Thời về lần đầu tiên gặp nhau trên sóng truyền, mãi cho tới ngày hôm nay, khi cô tận mắt chứng kiến.

Là tận mắt chứng kiến sao? Hay là mơ? Giữa lúc mải suy nghĩ, dường như ống kính thay đổi, Nam Đình dần thoát khỏi khung cảnh ấy, được đưa trở về bệnh viện.

Bệnh viện? Không sai, là bệnh viện mà Vân Lai điều trị tại thành phố A.

“Em lấy số với giấy khám xong rồi, anh còn đến làm gì nữa?”, một giọng nữ quen thuộc nói vào điện thoại: “Người đi chụp cộng hưởng từ có vẻ đông lắm, em đi xếp hàng đây.”

Đó là… Khi bóng dáng gầy gò đó quay lại, Nam Đình nhìn thấy mình của năm năm trước.

Thời điểm đó, tóc cô đã dài hơn một chút, nhưng cô gái vừa mới đi một vòng qua quỷ môn quan chẳng hề có ý thức tự chăm sóc cho bản thân, chỉ đến khi nghi ngờ mình có khối u trong não thì mới đến bệnh viện để kiểm tra.

Lúc đó mình có tâm trạng gì nhỉ? Nam Đình cẩn thận nhớ lại, nhưng làm cách nào cũng không nhớ ra được. Có điều, cô biết chắc chắn, bản thân mình khi đó không hề giống hiện tại, đối diện với cuộc sống một cách rất tích cực.

Người xếp hàng chụp cộng hưởng từ khá đông, Nam Đình đứng chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng có một chỗ để ngồi. Cô ngồi xuống, nhàm chán nên lật đi lật lại tờ giấy khám, không hề chú ý đến người ngồi bên cạnh. Khi một người đi ra khỏi phòng chụp cộng hưởng từ, nghe thấy bác sĩ gọi, “Vân Lai.”, người phụ nữ ngồi cạnh cô đứng dậy, thì Nam Đình mới ngẩng đầu lên.

Không có người nhà đi cùng giống như Nam Đình, người phụ nữ tên Vân Lai tới một mình, trên người chị mặc bộ đồ bệnh nhân, xem ra là đang nằm viện. Nam Đình nhìn chị ấy đi vào phòng chụp cộng hưởng từ, nằm xuống giường, sau đó, cánh cửa dần khép lại.

Vốn dĩ tưởng rằng sẽ giống những lần trước, phải đợi vài phút mới xong, kết quả là cánh cửa vừa khép vào đã lại mở ra, Vân Lai cũng đi ra ngoài. Vậy mà đã xong rồi, tiếp theo là đến lượt mình, Nam Đình đang định đi vào thì Vân Lai đè bả vai cô lại rồi bảo: “Máy trục trặc, phải đợi một lát.”, giọng nói ngọt ngào, vô cùng dễ nghe.

“Dạ?”, Nam Đình nhổm người nhìn vào bên trong, quả thật thấy hai người mặc đồ bác sĩ đang loay hoay quanh máy chụp cộng hưởng từ như đang kiểm tra gì đó, cô hậm hực nói: “Đen thế.”

Vân Lai nở nụ cười ấm áp, rồi nói bằng giọng hiền hòa: “Chắc là xong ngay thôi.”

Sắc mặt chị ấy rất nhợt nhạt, như thể chẳng còn chút sức lực nào, Nam Đình vội nhường chỗ cho chị ấy.

Vân Lai không từ chối, chị vừa ngồi xuống vừa nói cảm ơn, sau đó hỏi: “Em tự đến đây à?”

Thời điểm ấy Nam Đình đang bị trầm cảm, nghe thấy câu đó, cô chợt cảm thấy không vui, vì thế lạnh lùng đáp: “Em không có người nhà.”

Vân Lai thoáng trầm mặc trong giây lát, đến khi người ngồi bên cạnh đứng dậy đi đâu đó, Nam Đình cũng ngồi xuống, chị mới nói: “Chồng chị mất rồi, chị cũng đến đây một mình.”, sau đó như chợt nghĩ ra một chuyện, chị cười bảo: “Cũng may chị còn một đứa con trai, thằng bé mười hai tuổi rồi đấy.”

Nam Đình nhìn gương mặt trẻ trung của chị mà cảm thấy bất ngờ, “Con trai chị mười hai tuổi rồi á?”

Vân Lai gật đầu, “Tội cái là sức khỏe chị không ổn, không chăm sóc được cho nó, đành phải gửi nó đến nhà người thân ở thành phố G.”

Nam Đình “ồ” một tiếng, một lát sau, cô mới hỏi: “Chị bị sao vậy?”

Vân Lai nói một cách rất điềm tĩnh: “Chị có một khối u trong não.”

Lúc đó Nam Đình đang nghi ngờ mình có khối u trong não nên mới đi chụp cộng hưởng từ, nhưng nghe Vân Lai nói như vậy, cô lại bất giác động viên chị ấy: “Có thể là lành tính thôi, không sao đâu, đừng lo.”

Vân Lai nở một nụ cười cảm kích, nhưng ngay khi Nam Đình nghĩ mình đã an ủi được chị ấy, thì chị ấy lại nói: “Là ác tính, có lẽ đến giai đoạn cuối rồi.”

Rõ ràng là người dưng, chẳng có chút tình cảm nào, nhưng nghe thấy điều đó, Nam Đình lại buồn bã đến mức muốn khóc.

Vân Lai vỗ vỗ vào tay cô như một người chị gái, “Con người ta ai mà không có bệnh tật gì, không sao.”

Nam Đình mím môi, sau đó nói như một đứa trẻ tội nghiệp: “Có khả năng em cũng có một khối u trong não.”

Vân Lai kinh ngạc, “Có triệu chứng gì không?”

Nam Đình ngẫm nghĩ, “Rất hay quên, chẳng nhớ được mấy, chỉ thích ngủ, rất hay nổi nóng, bực dọc.”

“Chỉ có thế thôi?”

“… Vâng.”

Vân Lai thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì chắc chắn em không giống chị rồi, yên tâm đi.”

“Thật không ạ?”

Vân Lai cười, khoảnh khắc chị tươi cười, rạng ngời, rực rỡ, khiến gương mặt tái nhợt bỗng chốc như được tăng thêm mấy phần huyết sắc. Nam Đình nghe thấy chị ấy nói: “Thật, em tin chị đi.”

Đột nhiên Nam Đình thấy đỡ sợ hơn, trong lúc chờ đợi, cô trò chuyện cùng Vân Lai…

“Chị, chị làm nghề gì thế?”

“Kiểm soát viên không lưu.”

“Kiểm soát viên không lưu ạ?”, Nam Đình ngẫm nghĩ, “Người ra chỉ lệnh cho máy bay là các chị đấy ạ?”

“Đấy là kiểm soát viên không lưu của hàng không dân dụng.”, Vân Lai nói cho cô biết, “Chị là kiểm soát viên sân bay quân sự, dùng ra-đa để dẫn đường cho máy bay chiến đấu.”

Thật ra Nam Đình không hiểu lắm, nhưng khi nghe đến sân bay quân sự và máy bay chiến đấu, cô chợt cảm thấy vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt mình.

Có lẽ do không tiện nói nhiều, Vân Lai cắt ngang lời cô, “Em vẫn đang đi học à?”

“Có lẽ thế ạ.”

“Hả?”, hiển nhiên Vân Lai không hiểu từ “có lẽ” này, nhưng chị không gặng hỏi đến cùng.

Nam Đình thở hắt ra một hơi, “Vốn dĩ em đang học nhạc, nhưng bị bệnh nên bỏ học rồi ạ.”

“Em thích âm nhạc à?”

“Em chỉ thích dương cầm thôi.”

“Thế thì khỏi bệnh rồi đi học lại đi, kể cả không thành nghề được thì cũng coi như một sở thích.”

“Nghề ấy ạ?”, Nam Đình nở một nụ cười tự giễu, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Còn chẳng biết tự nuôi thân thế nào, nói gì đến chuyện nghề nghiệp ạ?”

Vậy mà Vân Lai lại nghe thấy, chị nói: “Nuôi sống bản thân không khó như tưởng tượng đâu, em thông minh thế, chỉ cần nỗ lực một chút thôi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn cả người khác đấy.”

Những lời khen ngợi và cả chế giễu, Nam Đình đã nghe quá nhiều rồi, nhưng lời động viên của Vân Lai lại là lời ấm áp nhất mà cô nghe được kể từ sau khi nhà Tư Đồ phá sản. Cô tự nghiền ngẫm câu nói “Chỉ cần em nỗ lực một chút thôi, chắc chắn sẽ làm tốt hơn cả người khác.”, cúi đầu trầm ngâm.

Dường như Vân Lai rất thấu hiểu nghịch cảnh cô đang trải qua, chị nói: “Con đường đời dài lắm, khó tránh khỏi những chuyện khiến em tiến thoái lưỡng nan, nếu không chắc chắn nên rẽ phải hay rẽ trái, thì cứ đi thẳng đi, kiểu gì cũng có một ánh sáng dẫn đường cho em tìm thấy thứ tín ngưỡng khiến em sẵn sàng gắn bó.”

Nam Đình nhìn Vân Lai với vẻ ù ù cạc cạc.

Vân Lai cười với cô, “Em có thích người con trai nào không?”

Nam Đình gật đầu, cô muốn nói là: “Nhưng anh ấy không thích em.”, song lại chẳng thể nói ra được.

“Người con trai được em thích, chắc chắn là cực kỳ xuất sắc.”, Vân Lai nắm tay khích lệ cô, “Trước khi chưa tìm được mục tiêu cho mình, chi bằng coi cậu ấy là mục tiêu đi.”

“Chị cũng coi chồng chị là mục tiêu ạ?”

“Anh ấy không phải là mục tiêu của chị.”, dường như Vân Lai đang trông ngóng điều gì đó, cũng có thể là đang hoài niệm, sau cùng, chị bảo: “Anh ấy là một nửa đôi cánh của chị, có anh ấy, chị mới bay cao được.”

Nam Đình còn muốn nói chuyện thêm với Vân Lai, đó là ngày duy nhất mà cô muốn nói chuyện trong suốt khoảng thời gian ấy, nhưng bỗng cửa phòng chụp cộng hưởng từ lại mở ra, bác sĩ gọi: “Nam Đình.”

Nam Đình ngồi yên bất động, bác sĩ lại gọi một lần nữa, cô vẫn làm như không nghe thấy gì, đến khi Vân Lai nhìn tên cô trên sổ khám rồi nhắc, “Gọi em kìa.”

Lúc này Nam Đình mới nhận ra mình không còn là Tư Đồ Nam nữa, mà đã đổi tên thành Nam Đình rồi. Rõ ràng cô đã đi đến trước cửa phòng cộng hưởng từ rồi, nhưng đột nhiên lại ngoảnh đầu ra rồi bảo: “Chị chưa kiểm tra thì máy đã hỏng, đáng ra phải là chị trước chứ?”, ý là, bác sĩ gọi nhầm tên rồi.

Vân Lai cười, “Không sao, em trước đi, chị còn thời gian cả một ngày cơ mà.”

Nam Đình không nói gì nữa, khi cánh cửa phòng chụp cộng hưởng từ khép lại, cô nằm xuống, rồi được máy chụp đưa vào trong.

Đó không phải là lần đầu tiên Nam Đình chụp cộng hưởng từ. Sau khi gặp tai nạn cùng Nam Gia Thanh, để chắc chắn cô không bị tổn thương ở đâu cả, Tư Đồ Thắng Kỷ đã sắp xếp cho cô khám tổng thể. Lúc đó cô mười hai tuổi, đi chụp cộng hưởng từ cũng chẳng thấy sợ, còn cảm thấy chỉ là nằm lên giường, không đau cũng chẳng ngứa.

Nhưng ngày hôm nay, một Nam Đình mười chín tuổi, khi phải đối mặt với thứ thiết bị đó, lại đột nhiên có cảm giác sợ hãi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Hơn nữa, khi thiết bị bắt đầu hoạt động, khoảnh khắc nó quét hình ảnh đại não, cô có cảm giác như bị điện giật, lúc nhắm mắt lại, trong đầu cô đột nhiên xẹt qua vài hình ảnh. Cô muốn nhìn rõ xem đó là hình ảnh gì, nhưng trong lòng hoảng loạn đến mức cô không nhịn được nữa phải ngồi bật dậy.

Trong phòng theo dõi, bác sĩ quát lên: “Làm cái gì đấy? Đừng động đậy!”

Nam Đình bị quát cho giật mình, cô cố khống chế để mình không động đậy nữa, nhưng chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, tim cô khó chịu, bất an như muốn nổ tung, thậm chí còn xuất hiện cảm giác “chống cự”. Nam Đình không rõ mình đang chống cự điều gì, nhưng cô không muốn tiếp nhận, không muốn tiếp nhận thứ mà có lẽ vốn chẳng thuộc về mình.

Ngay khi Nam Đình nghĩ mình sẽ nổ tung thì quá trình kiểm tra cũng hoàn thành. Lúc bước xuống đất, hai chân cô mềm nhũn như muốn khuỵu xuống vậy. Có lẽ đây là lần đầu tiên bác sĩ gặp phải bệnh nhân kỳ lạ như vậy, bèn cao giọng hỏi: “Có người nhà ở ngoài không? Có cần gọi người nhà vào đỡ không?”

Nam Đình không nói thành lời được, cô chật vật đứng thẳng người, loạng choạng bước ra ngoài.

Vân Lai vẫn đang ở ngoài phòng chụp, thấy sắc mặt Nam Đình tái mét, trên trán ướt đẫm mồ hôi, chị tiến lại gần đỡ cô, “Em không sao chứ?”

Nam Đình cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy ngay khi máy chụp cộng hưởng từ được mở ra, trong đầu cô như xuất hiện thứ gì đó vốn chưa từng tồn tại, chen chúc, hỗn loạn. Cô tránh khỏi tay Vân Lai, muốn chạy ra ngoài thật nhanh để hít thở bầu không khí thoáng đãng ở bên ngoài.

“Nam Đình?”, đúng lúc này thì Tang Chất đến, anh cầm tay cô, vừa nhẹ giọng trách, “Đã bảo em đợi anh rồi mà cứ không nghe.”, vừa đỡ cô đi ra bên ngoài.

Vân Lai nhìn theo bóng dáng hai người trẻ tuổi, khóe miệng khẽ nở một nụ cười. Có lẽ, trong mắt chị, Tang Chất chính là người mà Nam Đình thích, bởi chị đọc hiểu được tình ý trong mắt anh. Thật tốt, đôi cánh của cô bé ở ngay bên cạnh, cô bé muốn bay đi đâu cũng được, không như mình, bị bẻ gẫy mất một nửa đôi cánh, không bao giờ bay đi được nữa.

Cũng vào lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên, “Chị dâu.”

Vân Lai ngoảnh đầu lại theo hướng giọng nói, nhìn thấy Thịnh Viễn Thời đang bước đến, “Sao em lại đến đây?”

Thịnh Viễn Thời bước tới rồi nói: “Đúng lúc em đang ở thành phố A, mẹ em bảo chị nằm viện, em đến thăm chị…”

Nam Đình mơ hồ có cảm giác mình nghe thấy giọng Thịnh Viễn Thời, nhưng cô chẳng còn sức mà ngoảnh đầu lại, hơn nữa cô nghĩ, không thể nào trùng hợp đến thế được, có lẽ do mình quá nhớ anh ấy nên mới xuất hiện ảo giác. Chính vì thế, cô đã bỏ lỡ Thịnh Viễn Thời vào lúc anh đến thành phố A tìm cô như vậy.

Thế nên, là do khi Vân Lai đang chụp dở thì máy chụp cộng hưởng từ hỏng, một tia phóng xạ phát ra, cộng hưởng hút theo một phần hồi ức của Vân Lai, đến khi máy bật lại, thông qua tác động của từ trường, đẩy phần hồi ức đó vào cơ thể mình ư? Ngoài nguyên nhân đó ra, Nam Đình chắc chắn, cô chưa từng có sự tiếp xúc nào với Vân Lai ở ngoài bệnh viện. Về chứng không ngủ của cô, hẳn là do Vân Lai vẫn ngủ triền miên suốt bao năm qua.

Đáng tiếc, sau khi mơ thấy cảnh máy bay của Tề Tích rơi, Nam Đình sinh ra cảm giác sợ hãi với đoạn hồi ức không thuộc về mình này, đem Vân Lai và cả giấc mơ kia cất vào kho rồi niêm phong lại. Cho tới khi những dấu hiệu sinh tồn của Vân Lai ngày càng yếu, những kí ức bị Nam Đình vô tình quên đi lại có biểu hiện hồi sinh.

Thì ra, mình chọn nghề kiểm soát viên không lưu là vì được linh hồn của Vân Lai chỉ dẫn, mà thông qua sự lựa chọn nghề nghiệp này, Nam Đình đã trở thành một phiên bản tốt hơn, sau đó một lần nữa gặp lại anh Bảy của cô. Đây là nhân quả, mọi thứ trên đời này, tựa như duyên phận, như giấc ngủ, không có gì là vô cớ cả.

Lúc tỉnh lại, Nam Đình nghe thấy giọng Thịnh Viễn Thời đầu tiên, “Vẫn chưa tỉnh ư?”

Sau đó là Tang Chất, anh hỏi: “Cậu thấy sao?”

Thịnh Viễn Thời sốt ruột, “Đã ba ngày ba đêm rồi! Người bình thường có ai ngủ lâu như thế mà vẫn không tỉnh không?”

Tang Chất thong thả phản bác: “Người bình thường có ai không ngủ yên suốt năm năm không?”

Thịnh Viễn Thời nghẹn họng, anh bước tới, vuốt ve gương mặt Nam Đình, im lặng một lát rồi bảo, “Dù sao cũng phải nghĩ cách đi chứ?”

Hẳn là Tang Chất cảm thấy phiền phức, anh nhấn mạnh: “Cô ấy chỉ đang ngủ thôi!”

Như sợ làm ồn đến Nam Đình, Thịnh Viễn Thời nhỏ giọng nói: “Nếu chỉ đang ngủ, tại sao gọi mãi không tỉnh? Anh lại không cho bác sĩ dùng thuốc, tôi cũng không hiểu nổi nữa.”

“Cậu thì hiểu được bao nhiêu!”, Tang Chất lười phải giải thích với anh, chỉ hỏi lại bằng giọng bực bội: “Ý cậu là cô ấy hôn mê à?”

Thịnh Viễn Thời câm nín mất mấy giây, Nam Đình nhắm mắt cũng vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức tối mà không xả ra được của anh. Cuối cùng, cô nghe thấy Thịnh Viễn Thời nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi kiếp sau tôi làm bác sĩ, gặp phải loại bệnh nhân như anh, nhất định sẽ để anh tự sinh tự diệt.”

“Cậu làm bác sĩ?”, Tang Chất cười lạnh, “Mỏi mắt trông chờ.”

Nam Đình cảm giác Thịnh Viễn Thời đưa tay vào trong chăn, nhẹ nhàng cầm tay cô. Đến khi cô chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay cô, không biết đang nghĩ gì nữa.

Nam Đình hoàn hồn một lát rồi mới lên tiếng: “Trước khi chị Vân Lai làm phẫu thuật, có phải anh đã đến bệnh viện thăm chị ấy đúng không?”

Thịnh Viễn Thời ngẩng đầu lên ngay tức khắc, Tang Chất cũng nghe thấy tiếng mà ngoảnh sang nhìn.

Nam Đình hơi nghiêng đầu mỉm cười với Tang Chất, sau đó mới đối diện với Thịnh Viễn Thời, “Anh tìm thấy chị ấy ở ngoài cửa phòng chụp cộng hưởng từ, đúng không?”

Lồng ngực Thịnh Viễn Thời phập phồng mãnh liệt, anh như đang tiêu hóa sự bất ngờ vì cô tỉnh lại, hoặc như đang ngẫm nghĩ về câu hỏi của cô. Một lúc sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, “Sao em biết?”

Nam Đình nhắm mắt lại, khi nở mắt ra lần nữa, cô nói: “Lúc anh đến, em vẫn chưa đi xa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện