– Chẳng phải anh muốn tôi mang thai thay Chu Di Linh sao? Chu Đức Tấn sững sờ nhìn Lương Tú Trân nhất thời không nói lên lời. Hắn cúi gằm mặt xuống không khẳng định hay phủ nhận. Đáp lại câu hỏi của Lương Tú Trân là sự im lặng.

Lương Tú Trân lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Chu Đức Tấn. Sắc mặt Chu Đức Tấn không biểu lộ chút cảm xúc, điềm tĩnh đến lạ. Cứ như thể hắn đã biết trước một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra sự thật nên lười giải thích.

Nhưng cô đã biết hết sự thật rồi sao hắn còn phải giấu giếm cứ trực tiếp nói ra thay vì im lặng. Lần trước cô chỉ mới nhắc đến tên Chu Di Linh, Chu Đức Tấn đã nổi giận quát tháo. Bây giờ Lương Tú Trân nói ra bệnh tình của Chu Di Linh mà hắn không phản ứng, vô cảm đứng thất thần không nổi giận với cô.

– Chu Đức Tấn! Anh có nghe tôi nói không?

Lương Tú Trân không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Cô muốn biết câu trả lời chính xác từ chính miệng hắn. Ít nhất Lương Tú Trân cũng rõ được nguyên nhân vì sao Chu Đức Tấn ép cô sinh con cho hắn.

Bàn tay Chu Đức Tấn cuộn tròn thành hình quả đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn không phải đang tức giận mà chỉ cố kiềm chế bản thân. Sự nôn nóng của Lương Tú Trân khi muốn biết câu trả lời vô tình thôi thúc hắn. Chu Đức Tấn không im lặng nữa, hắn ngẩng đầu lên đối diện với Lương Tú Trân. Nụ cười nửa miệng đầy cao ngạo quen thuộc xuất hiện trên gương mặt. Giọng điều đầy chế giễu, khinh thường.

– Phải! Những gì em nói là đúng. Vì cô ấy không thể mang thai nên tôi muốn em thay cô ấy làm điều đó.

Một tờ giấy xét nghiệm in dấu mực đỏ cũng không khiến Lương Tú Trân đau lòng bằng lời khẳng định từ Chu Đức Tấn. Hoá ra những chuyện cô suy nghĩ từ chiều đến giờ đều thành sự thật. Chu Đức Tấn muốn cô sinh con thay cho Chu Di Linh chỉ vì cô ta không thể mang thai. Nghe qua thì thật trớ trêu, tưởng chừng như không thể vậy mà hiện tại nó lại là thật.

Cổ họng Lương Tú Trân nghẹn ứ đến nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn. Sống mũi cay xè thỉnh thoảng vô tình phát ra âm thanh sụt sịt nhỏ. Lương Tú Trân kiềm chế không cho nước mắt lăn dài. Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói lạc hẳn đi.

– Nếu tôi mang thai con anh, khi đứa bé được sinh ra. Anh sẽ làm gì?

– Chuyện đó em không cần lo! Dù là trai hay gái thì cũng là con tôi. Tôi sẽ chăm sóc, nuôi dưỡng chúng thật tốt.

– Tôi không hỏi anh chuyện con trai hay con gái. Tôi muốn biết nếu tôi mang thai, sau khi tôi sinh xong anh sẽ làm gì?

Lương Tú Trân tức giận quát lớn, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn. Trái tim cô làm bằng da bằng thịt không phải bằng sắt bằng đá mà không biết đau. Cô chỉ đơn thuần muốn biết sau khi đứa trẻ chào đời, Chu Đức Tấn sẽ làm gì mà thôi.

Chu Đức Tấn hướng ánh nhìn sang nơi khác tránh sự dò xét từ người đối diện. Hiện tại đến việc nhìn mặt Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn còn cảm thấy khó khăn chứ đừng nói đến là trả lời câu hỏi của cô. Nhưng Chu Đức Tấn hiểu rõ nếu hắn không cho Lương Tú Trân câu trả lời, cô nhất định sẽ hỏi cho đến khi đạt được mục đích mới thôi.

Nén tiếng thở dài vào trong, Chu Đức Tấn dùng hết sự can đảm thường ngày bộc lộ ra vẻ thản nhiên. Từng câu nói đều nhẹ nhàng như một lời thông báo trước.

– Sau khi em sinh xong, tôi và Di Linh sẽ nuôi con thay em.

– Vậy là anh nhẫn tâm cướp đi quyền làm mẹ của tôi?

– Tôi khiến gia đình em bại sản, cướp đi lần đầu của em, đẩy em vào ngục tù thế thì chuyện đó có đáng gì. Em cũng chỉ là người mang thai hộ cho Di Linh. Đừng đỏi hỏi quá đáng!

Lương Tú Trân không kìm được nước mắt bật khóc. Cô chắn chặt môi môi không bản thân phát ra những tiếng nức nở. Chu Đức Tấn rất biết cách khiến người khác đau khổ. Chu Di Linh không thể mang thai nên hắn nhẫn tâm cướp đi quyền làm mẹ của cô cho cô ta. Dù có thế nào, Lương Tú Trân nhất định không đồng ý.

Lau vội những giọt nước mặt trên má, Lương Tú Trân điềm tĩnh hỏi.

– Vậy… chỉ cần tôi đồng ý sinh con cho anh thay Chu Di Linh, anh sẽ buông tha cho tôi đúng không?

– Phải! Em yên tâm, Di Linh sẽ thay em làm mẹ. Cô ấy sẽ không ngược đãi đứa bé.

Lương Tú Trân gật đầu vài cái như thể hiểu đã ý Chu Đức Tấn. Tưởng chừng cô sẽ chấp nhận yêu cầu của hắn bởi việc thoát khỏi vòng tay hắn là điều cô luôn mong muốn. Thế nhưng trên gương mặt Lương Tú Trân xuất hiện một nụ cười đầy khinh thường, đôi mắt đỏ rực nhìn Chu Đức Tấn thẳng thừng đáp lại.

– Rất tiếc! Tôi sẽ không bao giờ làm theo yêu cầu của anh. Những chuyện khác anh ép tôi làm, tôi có thể chấp nhận. Riêng chuyện mang thai hộ thì không, tôi sẽ không đưa con của mình cho các người.

Mặc dù Lương Tú Trân chưa một lần làm mẹ nhưng cứ nghĩ đến cảnh chưa được nhìn mặt đứa con chào đời đã bị người khác cướp mất. Còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến đứa con mình mang nặng đẻ đau gọi một người phụ nữ khác là mẹ. Những chuyện xảy ra trong quá khứ, cô chịu đựng đủ rồi. Nhưng nỗi đau của sự mất mát còn lớn hơn việc bị Chu Đức Tấn cưỡng ép.

Lời Lương Tú Trân vừa dứt, sắc mặt Chu Đức Tấn lập tức tối sầm lại. Hắn cuộn chặt tay tiến đến chỗ cô. Bàn tay to lớn bóp chặt chiếc cổ cao của Lương Tú Trân. Đôi mắt còn hiện lên một vài tia máu đỏ ngầu như đang cực kỳ tức giận.

– Lương Tú Trân, em đừng đi quá giới hạn. Em chỉ là món đồ chơi! Bất kỳ những gì tôi yêu cầu em đều phải thực hiện. Không được phản kháng!

– Tôi là đồ chơi của anh nhưng là đồ chơi dùng để thoả mãn dục vọng chứ không phải người mang thai hộ. Lần này, cho dù anh có dùng thủ đoạn nào đi nữa tôi cũng sẽ không đồng ý sinh con.

Lương Tú Trân hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không thay đổi.

Mấy lần trước, mỗi lần Chu Đức Tấn tức giận khi Lương Tú Trân không làm theo yêu cầu hắn đều đem bố mẹ ra hù doạ. Cô sợ họ gặp nguy hiểm nên mới xuống nước cầu xin hắn. Lần này chuyện mang thai hộ Chu Di Linh quan trọng đối với Chu Đức Tấn như vậy thế mà Lương Tú Trân lại làm trái lời. Hắn nhất định sẽ động đến gia đình cô, dẫu biết bố mẹ không được yên ổn nhưng Lương Tú Trân không còn lựa chọn nào khác. Cô không thể đem con mình ra làm vật trao đổi.

Lực siết ở bàn tay Chu Đức Tấn ngày càng thêm mạnh khiến hô hấp Lương Tú Trân thêm khó khăn. Nhìn sâu trong ánh mắt đỏ rực kia của hắn, Lương Tú Trân thấy được sự tức giận đang dần mất kiểm soát. Dù chỉ bắt gặp đôi lần, Lương Tú Trân vẫn cảm nhận được tình yêu Chu Đức Tấn dành cho Chu Di Linh rất lớn. Chu Di Linh bị bênh Lương Tú Trân lại không đồng ý giúp, Chu Đức Tấn đương nhiên không thể ngồi im.

Hắn buông tay đẩy mạnh cô xuống dưới đất. Lực đẩy mạnh lại thêm độ cứng của sàn nhà khiến phần hông của Lương Tú Trân va đập mạnh. Hàng lông mày khẽ chau lại, gương mặt biểu lộ rõ sự đau đớn.

Chu Đức Tấn tiến gần đến Lương Tú Trân, đặt tay lên chiếc cằm thon gọn ra sức bóp chặt. Hắn gằn giọng đe doạ.

– Lương Tú Trân, trước khi tôi còn nhẹ nhàng thì em nên ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Nếu không…

– Nếu không thì sao? Anh sẽ làm gì tôi?

– Tôi sẽ khiến em quỳ xuống cầu xin tôi. Chuyện mang thai nhất định là thật, dù thế nào em bắt buộc phải sinh con thay Di Linh.

Chu Đức Tấn buông tay khỏi người Lương Tú Trân, hắn cứ như vậy mà bỏ đi. Lương Tú Trân hiểu rõ mọi chuyện không đơn giản chỉ dừng lại ở mấy câu đe doạ của Chu Đức Tấn. Hắn đã nói thì nhất định sẽ làm, Lương Tú Trân chỉ còn cách chờ đợi.

Lương Tú Trân vịn tay xuống sàn gắng gượng ngồi dậy. Cú ngã vừa rồi khiến cô đi lại khó khăn mãi mới đến được phía giường. Ngả lưng xuống đệm, Lương Tú Trân chau mày đặt tay lên trán. Trong người cô bỗng dưng cảm thấy rất kỳ lạ, đầu đau như búa bổ. Cả cơ thể không còn chút sức lực, vài chỗ còn giống như thể có ai đó đánh mạnh vào người.

Lương Tú Trân thở dài nghĩ có lẽ bản thân bị mất sức nên mới gây nên tình trạng mệt mỏi. Dù sao mấy ngày nay cô ăn uống không đầy đủ, cả ngày hôm nay chưa được miếng cơm vào bụng mà chỉ uống nước cầm hơi. Thậm chí Lương Tú Trân còn quên việc phải uống thuốc vì đang trong quá trình hồi phục sức khoẻ. Lương Tú Trân không phải không quan tâm đến bản thân chỉ là những chuyện xảy ra gần đây khiến cô chẳng còn tâm trạng quan tâm đến những thứ xung quanh.

Nằm trên giường, mặc dù cửa sổ đã đóng kín, nhiệt độ đang ở mức vừa đủ nhưng Lương Tú Trân lại cảm thấy rất lạnh. Cô kéo chăn lên cao hơn rồi dùng tay ôm chặt cơ thể. Đôi vai gầy run lên nhè nhẹ, toàn thân ê ẩm không thể di chuyển. Lương Tú Trân dần thấy không ổn muốn ngồi dậy uống thuốc hạ sốt ngặt nỗi tay chân mềm nhũn chẳng còn sức lực nên đành nằm im trên giường. Lương Tú Trân nghĩ chỉ cần ngủ một giấc sau khi tỉnh lại sẽ cảm thấy khá hơn.

Rời khỏi phòng ngủ, Chu Đức Tấn tới phòng làm việc để trấn tĩnh bản thân. Nhìn đống hồ sơ dày cộp trên bàn, hắn không có hứng làm việc thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi. Ngày thường mỗi khi gặp chuyện không hay, Chu Đức Tấn đều vùi đầu vào công việc để quên đi mọi thứ nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Tựa đầu vào lưng ghế, Chu Đức Tấn thở dài ánh mắt dán chặt vào trần nhà. Hắn suy nghĩ lại về những chuyện đã làm, về những việc bản thân đã gây ra. Mỗi lần nhớ đến, trong lòng đều cảm thấy vô cùng khó chịu, một cảm giác khó mà gọi tên.

Tiếng thở dài vang lên trong phòng kín, Chu Đức Tấn ngồi dậy lấy một tấm ảnh được đóng khung trong hộc tủ ra xem. Hôm nay Lương Tú Trân vào đây nên mới phát hiện ra giấy xét nghiệm của Chu Di Linh. Cũng may là cô không nhìn thấy tấm ảnh này nếu không Chu Đức Tấn không biết giải thích thế nào.

Ngón tay thon dài miết nhẹ mặt gương lau đi lớp bụi mỏng phủ bên trên. Thu gọn trong tầm mắt Chu Đức Tấn là hình ảnh một cô gái đang cười. Nụ cười rất đẹp tựa như ánh nắng đầu xuân nhẹ nhàng, ấm áp. Đáng tiếc bây giờ hắn không còn được thấy nụ cười đó nữa.

Trầm ngâm ngắm nhìn tấm ảnh hồi lâu, Chu Đức Tấn cẩn thận cất về chỗ cũ. Hắn đưa mắt nhìn đồng hồ để bàn, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Mới có đây thôi đã hơn một giờ đêm, bên ngoài không nghe thấy tiếng động có lẽ Lương Tú Trân đã ngủ.

Tắt đèn bàn làm việc, Chu Đức Tấn đứng dậy rời khỏi phòng. Hắn ra ngoài chủ yếu để lấy bình tĩnh cũng như cho Lương Tú Trân khoảng thời gian riêng. Bây giờ cô đã ngủ, hắn mới trở lại phòng.

Đẩy cửa bước vào trong, quan sát xung quanh một lượt. Thấy Lương Tú Trân đang nằm ngủ say trên giường, Chu Đức Tấn mới tiếp tục đi tiếp.

Chu Đức Tấn chậm rãi lại gần phía giường. Hắn ngồi xuống bên cạnh Lương Tú Trân, nhẹ nhàng vén lọn tóc cô sang một bên. Thế nhưng vừa chạm vào người, Chu Đức Tấn liền cảm thấy vô cùng nóng bỏng. Hắn nghĩ có chuyện không ổn vội kiểm tra thân nhiệt Lương Tú Trân.

Người Lương Tú Trân nóng ran, hơi thở cũng không đều đặn trên trán nhễ nhại mồ hôi. Chu Đức Tấn lo lắng vội vàng đi lấy khăn ấm chườm cho cô. Chẳng biết cô đã ăn gì chưa, có uống thuốc theo đúng đơn bác sĩ kê hay lại bỏ bữa mà thành ra như vậy. Sức khỏe Lương Tú Trân không được tốt nay lại thêm cơn sốt này chẳng biết có ảnh hưởng về sau không.

Chu Đức Tấn mang chiếc khăn ấm lau người cho Lương Tú Trân. Hắn kéo thấp chăn xuống, dùng khăn lau mồ hôi trên cổ và xương quai xanh. Lương Tú Trân chau mày cảm nhận như có ai đó đang chạm vào cơ thể. Cô gắng gượng mở mắt kiểm tra.

Hình ảnh của Chu Đức Tấn hiện rõ trong đáy mắt khiến Lương Tú Trân hoảng loạn. Cô dùng hết sức lực đẩy tay hắn ra rồi ngồi dậy. Chu Đức Tấn muốn giúp nhưng bị từ chối thẳng thừng. Nép mình vào một góc trên giường, nhìn quần áo mình xộc xệch lại bị hở nhiều chỗ, Lương Tú Trân nhìn Chu Đức Tấn bằng con mắt khinh thường đầy châm biếm.

– Tôi bị như vậy anh vẫn muốn làm chuyện đó sao? Anh không thể ra ngoài tìm người khác được à?

– Đừng có nghĩ linh tinh, em đang bị sốt tôi chỉ muốn giúp em lau người. Lại đây!

– Tôi không cần anh quan tâm đến tôi. Cứ bỏ mặc tôi như anh đã từng làm đấy. Anh hành xử thế này tôi không quen.

– Tôi chỉ muốn tốt cho con tôi sau này. Em ốm yếu như vậy sao thay Di Linh mang thai được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện