– Vợ anh bị tai nạn giao thông hiện đang trong tình trạng nguy kịch.

Lời người đàn ông trong điện thoại vừa dứt, Chu Đức Tấn lập tức lái xe đến bệnh viện.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, còi xe inh ỏi suốt một quãng đường dài.

Dừng xe lại trước cổng bệnh viện, Chu Đức Tấn nhanh chóng hỏi y tá phòng cấp cứu của Lương Tú Trân. Lúc hắn đập mạnh tay xuống bàn tiếp tân tưởng chừng như muốn phá nát cả bệnh viện. Chu Đức Tấn trong trạng thái hoàn toàn không tỉnh táo. Hắn dần mất kiểm soát, tức giận và lo sợ.

Chạy đến trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy chiếc đèn trên cao vẫn còn phát sáng. Chu Đức Tấn như chết lặng không biết tình hình Lương Tú Trân giờ thế nào.

Người đàn ông đưa Lương Tú Trân tới bệnh viện khi thấy Chu Đức Tấn đến liền lại gần bắt chuyện.

– Anh là chồng của cô gái tên Lương Tú Trân phải không? Chu Đức Tấn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Đôi mắt đổ ngầu đầy giận dữ của Chu Đức Tấn khiến anh ta giật mình hoảng sợ lùi về sau vài bước.

– Phải! Tôi là chồng cô ấy.

– À, vâng. Tôi là người đưa vợ anh đến đây. Tôi thấy cô ấy bị một chiếc xe ô tô đ.â.m gần khu vực Vĩnh Hoa trong tình trạng rất nguy kịch. Bác sĩ phẫu thuật khi nãy có nói sẽ cố gắng hết sức. Anh đừng quá lo lắng!

– Cảm ơn!

– Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép.

Người đàn ông tốt bụng kia nhanh chóng rời đi.

Chu Đức Tấn ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo bên ngoài phòng phẫu thuật. Dãy hành lang dài u tối chỉ còn một mình hắn chờ đợi. Chiếc bóng co mình in hằn lên vách tường lạnh lẽo. Hắn tự trách bản thân đã để Lương Tú Trân trở về một mình. Nếu lúc đó hắn đi cùng cô thì đã không có chuyện bất trắc xảy ra.

Nhớ lại những lời người đàn ông kia nói khi nãy. Khu vực Lương Tú Trân xảy ra tai nạn cũng chính là nơi hai người sống. Như vậy Lương Tú Trân không hề xảy ra tai nạn trên đường trở về nhà mà gặp tai nạn ở gần biệt thự.

Với những suy luận ban đầu, Chu Đức Tấn vội vàng lấy điên thoại ra kiểm tra. Hắn xem lại từng đoạn video trong từng khung giờ cho đến khi thấy Lương Tú Trân xuất hiện trên màn hình vào lúc 4 giờ chiều.

Trong đoạn video, Chu Đức Tấn thấy Lương Tú Trân nói chuyện với ai qua điện thoại. Tiếp sau đó là một loạt những hành động kỳ lạ. Hình ảnh cuối cùng mà Chu Đức Tấn thấy chính là một chiếc xe bán tải lao đến chỗ Lương Tú Trân. Vì tốc độ xe khá nhanh lại thêm việc chiếc xe chạy vào điểm mù nên camera quan sát không thể thấy rõ biển số.

Chu Đức Tấn bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Nếu có người muốn hại Lương Tú Trân nhất định phải tìm một địa điểm vắng người qua lại, không có camera giám sát. Nhưng những gì Chu Đức Tấn thấy tên chủ mưu là một người không quan tâm đến việc này. Camera quan sát được Chu Đức Tấn lắp đặt ngay trước cổng, thậm chí người đi đường cũng có thể thấy rõ chứ đừng nói là một kẻ đang có kế hoạch hại người. Vị trí Lương Tú Trân đứng hoàn toàn trong tầm nhìn của camera. Phải chẳng kẻ chủ mưu cố ý làm vậy?

Im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Chu Đức lập tức nhấc máy gọi điện cho Từ Viễn.

Tiếng chuông điện thoại reo lên từng hồi khiến Chu Đức Tấn cũng căng thẳng theo. Hắn nhất định phải tìm được kẻ lái xe gây ra tai nạn.

Tiếng chuông điện thoại chợt tắt thay vào đó là giọng nói của một người đàn ông.

– Tôi nghe?

– Từ Viễn, cậu giúp tôi điều tra thông tin tài xế lái xe tải trong đoạn video mà tôi gửi cho cậu. Càng nhanh càng tốt!

– Tôi hiểu rồi.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi nhưng đủ để đôi bên cùng hiểu vấn đế mà đối phương đang hướng đến.

Màn hình điện thoại tối dần rồi tắt hẳn. Chu Đức Tấn cúi gằm mặt xuống, nén tiếng thở dài vào bên trong. Hắn ngồi chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật không rời đi dù chỉ nửa bước.

Chu Đức Tấn rơi vào trạng thái lo sợ tột độ. Khi nãy hắn có thể bình tĩnh để tìm cách giải quyết vụ tai nạn của Lương Tú Trân nhưng nghĩ đến việc cô đang phải đấu tranh giành lại sự sống bên trong căn phòng phẫu thuật. Hắn không thể bình tĩnh nổi. Nỗi lo sợ chi phối toàn bộ tâm trí, một cảm giác giống như thể biết bản thân đang sắp mất đi một thứ rất quan trọng. Sợ rằng nếu chỉ sơ suất nhỏ diễn ra, Chu Đức Tấn sẽ đánh mất người quan trọng nhất đối với hắn.

Đã hơn hai tiếng trôi qua, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, cánh cửa chưa từng được hé mở kể từ khi Chu Đức Tấn đến đây. Hắn lóng ngóng, bàn tay to lớn nắm chặt lại run rẩy.

Bao giờ ca phẫu thuật mới kết thúc?

Cô ấy vẫn còn sống phải không?

Cố ấy sẽ không gặp bất trắc?

Những câu hỏi ấy liên tục xuất hiện trong đầu Chu Đức Tấn. Hắn tự hỏi chính mình rồi lại tự an ủi chính mình để bình tĩnh hơn. Bây giờ đây Chu Đức Tấn chỉ muốn đạp mạnh cánh cửa kia xông vào bên trong xem tình hình Lương Tú Trân thế nào nhưng không hắn thể.

Chờ đợi là một điều đáng sợ. Và càng đáng sợ hơn khi sự chờ đợi đó gắn liền với mạng sống của một người.

Chu Đức Tấn đi đi lại lại trước phòng phẫu thuật nhiều lần. Ánh mắt chưa một lần rời khỏi ánh đèn phát sáng kia. Chỉ cần một tiếng động nhỏ phát ra Chu Đức Tấn đều đưa mắt tìm kiếm.

Lại 30 phút nữa trôi qua, tính đến thời điểm hiện tại ca phẫu thuật đã kéo dài được ba tiếng.

Chu Đức Tấn mỏi mệt ngồi gục xuống hàng ghế băng dài. Hắn tựa lưng vào sau ghế, nhắm nghiền mắt lại.

Đột nhiên, ánh đèn phòng phẫu thuật chợt tắt. Một vị bác sĩ trong bộ trang phục phẫu thuật từ bên trong bước ra.

Chu Đức Tấn vội vàng đứng dậy chạy đến bên bác sĩ, sốt sắng hỏi thăm.

– Bác sĩ, tình hình vợ tôi thế nào rồi? Cô ấy ổn không?

Vị bác sĩ thở phào, lau nhẹ giọt mồ hôi vẫn còn trên trán sau một ca phẫu thuật kéo dài. Bác sĩ mỉm cười từ tốn đáp.

– Vợ ngài đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuyển cô ấy vào phòng hồi sức. Tuy nhiên cú va đập mạnh khiến phần đầu bị tổn thương, chân phải của cô ấy đã bị gãy.

– Nếu… nếu vậy có để lại di chứng gì không bác sĩ?

– Chân phải được bó bột sau vài tháng sẽ đi lại bình thường. Còn về chỗ tổn thương phần đầu phải đợi đến khi bệnh nhân tỉnh dậy mới có thể biết chính xác.

– Cảm ơn bác sĩ!

Vị bác sĩ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng phẫu thuật.

Sau khi Lương Tú Trân được chuyển đến phòng hồi sức, Chu Đức Tấn luôn là người túc trực không rời.

Ngồi bên cạnh giường bệnh, Chu Đức Tấn nắm chặt tay Lương Tú Trân. Hắn vuốt ve mái tóc mềm của cô, hôn nhẹ lên trán cô. Chu Đức Tấn rất thích nhìn Lương Tú Trân lúc cô đang ngủ nhưng hiện tại hắn lại không muốn như vậy. Hắn muốn nghe thấy tiếng cô, muốn thấy cô đứng đối diện với hắn chứ không phải nằm im bất động như bây giờ.

– Vợ à, em mau tỉnh dậy. Tôi sẽ không ức hiếp em nữa.

Chu Đức Tấn độc thoại trong căn phòng vắng, không có người đáp lại chỉ toàn sự im lặng đến vô cùng.

Kể từ ngày xảy ra tai nạn, Lương Tú Trân đã hôn mê hai tuần. Ngày nào Chu Đức Tấn cũng đến bệnh viện thăm Lương Tú Trân. Dù là mưa hay nắng, ngày hay đêm, bóng dáng của Chu Đức Tấn vẫn luôn xuất hiện bên cạnh Lương Tú Trân. Hắn ngồi trò chuyện cùng cô, kể cho cô nghe những việc hắn đã từng làm nhưng cô mãi không tỉnh dậy.

Chu Đức Tấn nhiều lần đề cập chuyện này với bác sĩ phụ trách nhưng nhận lại một câu kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ là không biết chờ đợi đến bao giờ.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong tuần thứ ba Lương Tú Trân hôn mê. Chu Đức Tấn đến thăm bệnh như thường lệ. Đặt trên bàn đoá hoa oải hương mà cô thích nhất, hắn ngồi xuống bên cạnh nắm tay cô.

Chu Đức Tấn ngắm nhìn gương mặt Lương Tú Trân lúc cô ngủ định nói cho cô nghe những chuyện ngày hôm qua. Đột nhiên, ngón tay Lương Tú Trân bất ngờ chuyển động. Chu Đức Tấn mừng rỡ, vội vàng gọi tên cô.

– Tú Trân! Tú Trân, em có anh nói không? Tú Trân!

Lương Tú Trân nhíu mày chậm rãi nâng mi mắt. Gương mặt Chu Đức Tấn thu dọn trong tầm mắt cô, giọng nói của hắn liên tục vang lên bên tai.

– Tú Trân! Em có nghe anh nói không?

– Đây… đây là đâu?

Chu Đức Tấn đỡ Lương Tú Trân ngồi dậy ân cần hỏi han.

– Tú Trân! Em thấy trong người thế nào? Có đau ở đâu không?

– Chồng! Đây là đâu? Không phải chúng ta đang đi thử váy cưới sao?

Chu Đức Tấn sững sờ trước những lời Lương Tú Trân vừa nói. Hắn ngạc nhiên đến bất động nhất thời không biết xử trí ra sao. Thấy Chu Đức Tấn im lặng, Lương Tú Trân kéo nhẹ tay áo hắn ra hiệu.

– Chồng, anh có nghe em nói gì không?

Chu Đức Tấn giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh. Hắn cười gượng gật đầu.

– Có… có, tôi có nghe. Khi nãy em gọi tôi là gì?

– Là chồng ạ! Không phải anh mới cầu hôn em sao? Chúng ta còn đang định đi thử váy cưới mà. Anh quên rồi sao?

– Không, tôi không quên!

– Nhưng mà… sao em lại ở đây? Đầu em và cả chân em nữa…

Lương Tú Trân bắt đầu trở nên hoảng loạn khi thấy đầu và chân đều bị thương. Nhìn kỹ lại bộ quần áo đang mặc trên người, nơi mà cô ở, Lương Tú Trân nhận ra bản thân đang trong bệnh viện.

Tại sao cô lại bị thương?

Tại sao cô lại ở bệnh viện?

Lương Tú Trân nhớ rất rõ cô và Chu Đức Tấn đang cùng nhau đi thử váy cưới. Nhưng đến khi tỉnh dậy lại xuất hiện trong bộ dạng thế này.

Chu Đức Tấn cẩn thận quan sát từng hành động, lời nói của Lương Tú Trân. Nhận ra điều không ổn, Chu Đức Tấn tạm thời trán an Lương Tú Trân.

– Tú Trân, em ở đây đợi tôi!

Dứt lời, Chu Đức Tấn đứng dậy định rời đi liền bị Lương Tú Trân giữ tay lại.

– Anh lại bỏ em đi nữa sao? Em đã vất vả tìm anh suốt một năm rồi đấy. Em… em không cho anh đi đâu.

– Ngoan, ở đây đợi tôi. Tôi đi rồi quay lại.

– Anh nói thật không ạ?

Chu Đức Tấn mỉm cười đưa tay xoa đầu Lương Tú Trân rồi rời đi.

Đứng bên ngoài phòng bệnh, Chu Đức Tấn thấp thỏm không yên liên tục nhìn vào bên trong xem xét tình hình. Mãi đến một lúc lâu sau, bác sĩ phụ trách mới bước ra bên ngoài.

Chu Đức Tấn vội đến bên hỏi.

– Bác sĩ, sao vợ tôi lại không nhớ gì về những chuyện đã xảy ra?

– Là phần đầu bị va đập mạnh xuống đất nên vợ ngài đã bị mất trí nhớ.

– Mất trí nhớ? Liệu cô ấy có nhớ lại được nữa không?

– Chuyện này còn phụ thuộc vào thể trạng và quá trình hồi phục. Có thể cô ấy sẽ mất trí nhớ tạm thời hoặc có thể sẽ không bao giờ nhớ lại.

Chu Đức Tấn đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh gật đầu ra hiệu. Bác sĩ phụ trách hiểu ý nhanh chóng rời đi.

Mất trí nhớ!

Chu Đức Tấn bắt đầu cảm thấy chuyện này vô cùng có ích. Lương Tú Trân chỉ nhớ chuyện xảy ra trước khi Lương gia phá sản, còn những việc Chu Đức Tấn làm cô hoàn toàn không nhớ. Đây là một cơ hội tốt, nếu Lương Tú Trân không nhớ đến quá khứ đau thương kia nữa Chu Đức Tấn sẽ dễ dàng giữ cô bên cạnh.

Trầm tư suy nghĩ hồi lâu, Chu Đức Tấn bước vào bên trong phòng bệnh.

Lương Tú Trân ngồi trên giường bệnh chờ đợi. Thấy Chu Đức Tấn, cô vội dang tay ra ôm chầm lấy hắn tựa đầu vào lồng ngực ấm áp.

– Chồng về rồi!

– Em thấy trong người có mệt không?

Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Tấn chớp chớp mắt vào cái đáp.

– Em không mệt! Nhưng mà vị bác sĩ kia nói em gặp tai nạn nên mới vào đây. Nhưng chẳng phải chúng ta đang đi thử váy cưới sao?

– À, lúc đó chúng ta đang đi thử váy cưới. Trong lúc qua đường, em bị một chiếc xe bán tai tông trúng hôn mê trong bệnh viện gần ba tuần nay rồi. Em không nhớ gì sao?

Lương Tú Trân lắc đầu một lần nữa. Những mảng ký ức vụn vỡ trong cô xuất hiện liên tục không đúng trình tự khiến đầu cô đau nhức. Lương Tú Trân chau mày, tay xoa nhẹ thái dương tỏ vẻ khó chịu.

Chu Đức Tấn thấy vậy sợ Lương Tú Trân nhớ ra chuyện liền vội vàng khuyên nhủ.

– Cơ thể em không được khoẻ không nên nghĩ nhiều. Tỉnh dậy được là tốt rồi!

– Vâng!

Lương Tú Trân thôi không nghĩ đến những việc gây đau đầu.

Lương Tú Trân tựa đầu vào ngực Chu Đức Tấn, đôi mắt ánh lên nét đượm buồn.

– Chồng, em xin lỗi!

– Sao lại phải xin lỗi? Em đâu có làm gì sai?

– Tại em mà kế hoạch của chúng ta bị dừng lại.

– Chúng ta vẫn có thể cưới lần nữa và cả chuyện… sinh con!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện