– Tiểu Mỹ Lệ là ai vậy anh? – Em lấy cái tên đó ở đâu ra vậy?
– Trong điện thoại của anh, người ta nói muốn gặp riêng anh ôn lại chuyện cũ đấy!
Chu Đức Tấn chau mày khó hiểu rồi nhấc điện thoại lên kiểm tra. Trong phần thông báo quả thực có dòng tin nhắn được gửi đến từ Tiểu Mỹ Lệ với nội dung giống như lời Lương Tú Trân nói. Chu Đức Tấn lập tức nhấn số gọi trực tiếp cho người kia nhưng chỉ nhận về toàn thuê báo từ tổng đài, gọi đi gọi lại mấy lần cũng vậy.
Chu Đức Tấn khẳng định bản thân bị chơi khăm bởi số điện thoại là số dùng một lần và hắn chưa từng nghe qua hay quen biết người tên Tiểu Mỹ Lệ.
Nhìn sắc mặt của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn biết cô đang hiểu lầm liền vội vàng thanh minh.
– Anh không quen ai tên Tiểu Mỹ Lệ cũng chưa từng hẹn ai đến đây. Em đừng suy nghĩ lung tung.
– Nhưng anh không biết thì sao số điện thoại người ta lại nằm trong danh bạ của anh. Anh còn lưu số người ta kìa.
– Anh thử gọi rồi, là số dùng một lần. Có người cố tình phá đám thôi. Mà em nghĩ anh có người khác bên ngoài sao?
Chu Đức Tấn nhìn thẳng vào mắt Lương Tú Trân mà hỏi nhưng rồi nhận chỉ nhận lại sự né tránh từ cô.
Bỗng nhiên trong điện thoại xuất hiện một dòng tin nhắn được gửi đến từ một cô gái với câu từ mùi mẫn. Đã vậy tên còn lưu trong danh bạ thử hỏi Lương Tú Trân không hiểu làm sao được? Cô chỉ cố giữ bình tĩnh, không làm quá mọi chuyện để không lặp lại sai lầm giống chuyện của Chu Di Linh lần trước.
Chu Đức Tấn thở dài ngao ngán. Hắn khụy một chân xuống, đặt điện thoại mình vào tay Lương Tú Trân.
– Nếu em không tin, em có thể kiểm chứng. Sau này điện thoại của anh, em kiểm tra bất kỳ lúc nào cũng được. Anh không nói dối em!
Lương Tú Trân nhìn chiếc điện thoại trên tay rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn thay vì kiểm tra. Cô mỉm cười lắc đầu vài cái.
– Em tin anh mà, không cần phải điều tra làm gì hết. Nhưng một ngày nào đó, anh bị em bắt gian tại trận em sẽ không tha thứ cho anh đâu
– Anh biết rồi. Ngồi đây đợi anh, anh xuống nấu cơm cho em!
– Vâng!
Lương Tú Trân ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên giường đọc sách còn Chu Đức Tấn lặng lẽ rời khỏi phòng xuống dưới nhà.
Bước vào nhà bếp, Chu Đức Tấn nhìn xung quanh một lượt đến khi chắc chắn không có ai mới nhấc máy gọi điện thoại.
Tiếng chuông từ bên trong điện thoại vang lên, dù đã bật âm lượng ở mức thấp nhưng vẫn nghe loáng thoáng được âm thanh. Phải đến hồi chuông thứ ba, người bên kia đầu dây mới nhấc máy.
– Chị nghe?
Có người trả lời, Chu Đức Tấn lập tức đáp lại ngay.
– Không phải em nói với chị bây giờ Tú Trân đã mất trí nhớ. Chị không cần giả vờ làm nhân tình rồi bày trò khiến cô ấy nghi ngờ sao? Em nói rõ ràng mọi chuyện với chị rồi mà. Em không muốn tiếp tục nữa.
– Chị biết nên chị có làm gì đâu. Mà sao em nói lạ vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả?
Chu Đức Tấn đứng hình giây lát như thể đang nghiệm lại những lời Chu Di Linh vừa nói. Hắn ngập ngừng hỏi lại.
– Chị nói vậy là sao? Không phải chị là người gửi tin cái đó à?
– Tin nhắn nào? Khi nãy chị đang trong ca mổ, bây giờ mới có thời gian nghe điện thoại của em đấy. Em nói tin nhắn là tin nhắn nào?
– Không có gì đâu. Chị làm việc tiếp đi, do em nhầm lẫn thôi.
Dứt lời, Chu Đức Tấn vội vàng cúp máy mà không để người ở đầu dây bên kia nói thêm được lời nào. Hắn tức giận xem lại dòng tin nhắn khi nãy một lần nữa. Nếu không phải do Chu Di Linh thì chắc chắn đã có người đứng sau. Trong đầu Chu Đức Tấn sớm đã đoán ra được người muốn hại hắn chỉ là hắn không ngờ lại là người đó.
Lương Tú Trân ngồi trên phòng chờ Chu Đức Tấn mang cơm lên. Cuốn sách trên tay đã đọc hết, trên điện thoại lại không có thứ để xem. Lương Tú Trân bắt đầu cảm thấy buồn chán. Cô di chuyển tiến gần hơn đến chỗ chiếc tủ được đặt ngay cạnh đầu giường. Lương Tú Trân với tay ra mở từng ngăn kéo tủ kiểm tra xem có phát hiện được gì hay ho. Loay hoay một hồi thì tìm được một tấm ảnh nhỏ được đóng khung gỗ cẩn thận.
Lương Tú Trân xoay mặt ảnh lại liền phát hiện người trong tấm ảnh chính là bản thân cô. Nhìn bộ váy trắng cô mặc trong hình, Lương Tú Trân nhớ ra đây là tấm ảnh được chụp lúc cô đi chơi cùng gia đình năm 17 tuổi. Khi đó Chu Đức Tấn vẫn còn làm việc cho Lương gia và buổi dạ ngoại hôm ấy hắn cũng có mặt.
Lúc đó Chu Đức Tấn mang theo máy ảnh để chụp hình. Lương Tú Trân nhớ hắn có chụp cho cô một tấm. Nhưng đến lúc đòi ảnh, hắn lại nói tấm chụp cô bị lỗi không thể in. Hoá ra đều là lừa đảo, dối trá. Chu Đức Tấn dám giấu diếm cô chuyện tấm ảnh rồi đóng thành khung.
Bỗng.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Chu Đức Tấn từ bên ngoài bước vào trong, trên tay còn bưng một khay đựng với nhiều món ăn nóng hổi. Chu Đức Tấn đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống đối diện Lương Tú Trân. Hắn còn chưa kịp nói câu nào, cô đã giơ tấm ảnh lên trước mặt hỏi.
– Anh giải thích đi! Tấm ảnh này là thế nào?
Chu Đức Tấn nhìn tấm ảnh chụp Lương Tú Trân trước mặt thì bật cười.
– Ảnh này chụp em chứ còn chụp ai. Sao vậy? Em đang ghen với chính mình đấy à?
– Anh đừng có đánh trống lảng. Năm đó, em hỏi anh về tấm ảnh này anh nói nó bị bỏng. Thế mà anh dám in ảnh đóng khung làm của riêng hả?
Hoá ra Lương Tú Trân có thái độ này là vì Chu Đức Tấn đã nói dối về tấm ảnh năm xưa. Chu Đức Tấn lấy lại tấm ảnh từ tay Lương Tú Trân rồi cẩn thận lau đi vết bụi bẩn trên mặt kính. Hắn nhìn chăm chăm vào cô gái trong tấm ảnh rồi mỉm cười.
– Năm đó anh chưa có gì trong tay, anh sợ bố mẹ em sẽ gả em cho người khác nên anh muốn có một thứ thuộc về em làm của riêng mình. Tấm ảnh này vẫn luôn bên cạnh anh từ ngày đó.
Năm Lương Tú Trân 17 tuổi là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời cô. Khi ấy, Chu Đức Tấn đã ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Lương Tú Trân trưởng thành từng ngày. Hắn nhớ mãi nụ cười ngây ngô, hiền nhiên không chút lo âu muộn phiền của thiếu nữ 17. Chính vì nhớ mãi nụ cười ấy nên Chu Đức Tấn muốn giữ lại cho riêng bản thân. Và có lẽ nụ cười đó của Lương Tú Trân, cả đời này Chu Đức sẽ không bao giờ được nhìn thấy. Bởi chính hắn là người khiến nó biến mất mãi mãi.
Lương Tú Trân lặng lẽ nhìn Chu Đức Tấn nâng niu, coi trọng tấm ảnh của mình mà trái tim bỗng hẫng một nhịp. Cô chưa từng nghĩ bản thân lại quan trọng với Chu Đức Tấn đến như vậy. Trên tấm ảnh còn ghi rõ ngày tháng được chụp, mặt sau của khung gỗ còn bị trầy xước vào chỗ. Dù sao thì tấm ảnh theo Chu Đức Tấn lâu đến vậy mà.
Chu Đức Tấn dựng tấm ảnh lên trên bàn rồi bắt đầu chuyển sang chuyện khác.
– Thôi được rồi, ôn lại chuyện cũ đến đây thôi. Em mau ăn cơm đi, để nguội đồ ăn sẽ không ngon.
– Vâng!
Lương Tú Trân gật đầu làm theo. Chu Đức Tấn cẩn thận gắp thức ăn vào bát cho Lương Tú Trân, chăm sóc cho cô từng chút một. Mỗi lần cô cần thứ gì, hắn đều đứng dậy lấy cho cô mà không một lời than phiền.
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, sau khi kết thúc người dọn dẹp cũng là Chu Đức Tấn. Hắn không để Lương Tú Trân động tay vào bất kỳ chuyện gì vì hắn sợ cô vất vả, sợ cô không cẩn thận mà bị thương.
Hơn 9 giờ tối, Chu Đức Tấn kết thúc chuỗi công việc nhà tưởng chừng kéo dài như vô tận.
Bước lên trên phòng thấy Lương Tú Trân đanh vui vẻ nghịch điện thoại. Chu Đức Tấn mỉm cười lấy hộp y tế trong hộc tủ rồi lại gần chỗ Lương Tú Trân. Hắn đặt hộp y tá xuống giường thở dài nói.
– Vợ à, đến giờ thanh băng rồi.
– Vâng!
Lương Tú Trân quay người đối diện với Chu Đức Tấn. Trông Chu Đức Tấn bây giờ chẳng khác điều dưỡng là mấy khi tận tình chăm sóc người bệnh. Hắn cẩn thận tháo miếng vải bông cũ trên trán cô xuống rồi lấy thuốc bôi lên vết thương. Do vừa mới khâu lại cộng thêm việc trực tiếp bôi thuốc khiến cho vết thương trở nên đau rát. Lương Tú Trân nhắm chặt mắt, nắm chặt vạt áo Chu Đức cắn răng chịu đựng.
Nhìn đôi vai gầy của Lương Tú Trân đang run rẩy, Chu Đức Tấn liền dừng tay lại để cô đỡ đau rồi mới tiếp tục. Hắn đưa tay lau giọt nước mắt đọng lại trên khoé mắt cô, trấn an.
– Không sao đâu, cố chịu đau một chút rồi sẽ hết!
Lương Tú Trân đau đến nỗi không trả lời được chỉ biết gật đầu đáp lại. Thấy cô đau, Chu Đức Tấn cũng không nỡ tiếp tục nhưng nếu không thay băng vết thương sẽ nhiễm trùng. Thế rồi, Chu Đức Tấn vẫn phải làm cho xong công việc dang dở. Lần này hắn nhẹ tay hơn, từng động tác đều xem nét mặt của Lương Tú Trân rồi mới làm tiếp. Loay hoay mãi một lúc lâu mới băng xong vết thương.
Cất hộp y tế sang một bên, Chu Đức Tấn vội hỏi han Lương Tú Trân.
– Thế nào rồi? Đỡ đau chút nào chưa?
Lương Tú Trân lắc đầu. Chỗ vết thương mới bôi thuốc xong đau rát đến nỗi không kìm được nước mắt. Lương Tú Trân sụt sịt thành tiếng chỉ muốn gỡ băng ra cho rồi.
– Lần sau không thay băng nữa được không ạ? Em đau lắm!
– Không thay băng thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Cố chịu một thời gian, lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn.
Lương Tú Trân không đáp chỉ thấy khuôn mặt mếu máo buồn bã. Cảm giác thứ thuốc đỏ chậm rãi bôi lên vết thương mới đau đến nỗi không tả được. Nhưng nếu không bôi thuốc, vết thương của cô sẽ không lành lại.
Chu Đức Tấn ôm Lương Tú Trân vào lòng, vuốt dọc sống lưng trấn an.
– Sẽ nhanh thôi, em không còn phải chịu đau nữa.
– Vâng.
Lương Tú Trân tựa đầu vào ngực Chu Đức Tấn cảm nhận hơi ấm truyền đến.
Mặc dù bản thân gặp tai nạn và đang bị thương không có bố mẹ bên cạnh nhưng Lương Tú Trân không cảm thấy cô đơn khi vẫn còn Chu Đức Tấn. Hắn tận tình chăm sóc cô, ân cần trong từng hành động. Những chi tiết nhỏ trong nhà, cái nào ảnh hưởng đến cô, cái nào giúp ích Chu Đức Tấn đều quan sát thật kỹ lưỡng. Hắn không để cô động tay vào bất kỳ chuyện gì lại còn đặc biệt thiết kế thang máy riêng cho cô.
Sự ân cần, quan tâm này không phải bây giờ Lương Tú Trân mới thấy ở Chu Đức Tấn. Mà ở hiện tại sự quan tâm mà hắn dành cho cô nhiều hơn trước rất nhiều, giống như thể đang cố chứng tỏ điều gì đó.
Nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã muộn Chu Đức Tấn buông tay khỏi người Lương Tú Trân dặn dò.
– Cũng khuya rồi, em ngủ sớm đi. Thức đêm sức khoẻ không tốt.
– Anh không ngủ cùng em sao?
– Anh còn một số công việc chưa làm xong. Lát nữa anh sẽ ngủ sau!
Chu Đức Tấn nhẹ nhàng xoa đầu Lương Tú Trân. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi thì một bàn tay nhỏ giữ chặt lại. Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Tấn, chớp mắt vài cái năn nỉ.
– Anh ở lại cùng em, ngủ trong phòng một mình em không ngủ được.
– Em lại bắt đầu mè nheo rồi đấy!
– Em không có, anh ở lại với em một chút được không? Khi nào em ngủ thì anh làm việc!
Chu Đức Tấn thở dài rồi gật đầu đồng ý. Đạt được mục đích, Lương Tú Trân vui vẻ vội vàng nằm gọn vào một góc giường để chừa một khoảng trống.
Chu Đức Tấn nằm xuống bên cạnh Lương Tú Trân. Hắn để cô gối đầu lên tay mình, nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc mềm của cô.
– Anh nằm đây rồi, ngủ đi!
– Bây giờ em lại không muốn ngủ nữa rồi.
Chu Đức Tấn chạm nhẹ vào chóp mũi Lương Tú Trân cằn nhằn.
– Không phải em nói anh nằm cạnh thì em sẽ ngủ sao? Muộn rồi, ngủ đi.
– Anh muốn làm việc thế à? Nằm bên cạnh em một chút cũng đau có sao? Nếu anh không thích thì xuống dưới nhà làm việc đi.
Lương Tú Trân giận dỗi buông tay khỏi người Chu Đức Tấn rồi qua lưng lại phía hắn. Chu Đức Tấn thở dài, hắn không nghĩ cô vợ nhỏ của mình lại dễ nổi giận như vậy. Hắn vòng tay qua eo cô, phà hơi ấm lên sau gáy.
– Được rồi, anh xin lỗi. Anh ở đây cùng em không xuống dưới nhà nữa.
– Thật không?
– Thật!
Khoé môi Lương Tú Trân khẽ cong lên nở một nụ cười hài lòng. Cô quay người lại đối diện với Chu Đức Tấn hỏi lại.
– Anh hứa rồi đấy nhé! Không được nuốt lời đâu.
– Ừ, anh hứa! Nhưng mà em vẫn phải ngủ sớm, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.
– Trong điện thoại của anh, người ta nói muốn gặp riêng anh ôn lại chuyện cũ đấy!
Chu Đức Tấn chau mày khó hiểu rồi nhấc điện thoại lên kiểm tra. Trong phần thông báo quả thực có dòng tin nhắn được gửi đến từ Tiểu Mỹ Lệ với nội dung giống như lời Lương Tú Trân nói. Chu Đức Tấn lập tức nhấn số gọi trực tiếp cho người kia nhưng chỉ nhận về toàn thuê báo từ tổng đài, gọi đi gọi lại mấy lần cũng vậy.
Chu Đức Tấn khẳng định bản thân bị chơi khăm bởi số điện thoại là số dùng một lần và hắn chưa từng nghe qua hay quen biết người tên Tiểu Mỹ Lệ.
Nhìn sắc mặt của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn biết cô đang hiểu lầm liền vội vàng thanh minh.
– Anh không quen ai tên Tiểu Mỹ Lệ cũng chưa từng hẹn ai đến đây. Em đừng suy nghĩ lung tung.
– Nhưng anh không biết thì sao số điện thoại người ta lại nằm trong danh bạ của anh. Anh còn lưu số người ta kìa.
– Anh thử gọi rồi, là số dùng một lần. Có người cố tình phá đám thôi. Mà em nghĩ anh có người khác bên ngoài sao?
Chu Đức Tấn nhìn thẳng vào mắt Lương Tú Trân mà hỏi nhưng rồi nhận chỉ nhận lại sự né tránh từ cô.
Bỗng nhiên trong điện thoại xuất hiện một dòng tin nhắn được gửi đến từ một cô gái với câu từ mùi mẫn. Đã vậy tên còn lưu trong danh bạ thử hỏi Lương Tú Trân không hiểu làm sao được? Cô chỉ cố giữ bình tĩnh, không làm quá mọi chuyện để không lặp lại sai lầm giống chuyện của Chu Di Linh lần trước.
Chu Đức Tấn thở dài ngao ngán. Hắn khụy một chân xuống, đặt điện thoại mình vào tay Lương Tú Trân.
– Nếu em không tin, em có thể kiểm chứng. Sau này điện thoại của anh, em kiểm tra bất kỳ lúc nào cũng được. Anh không nói dối em!
Lương Tú Trân nhìn chiếc điện thoại trên tay rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn thay vì kiểm tra. Cô mỉm cười lắc đầu vài cái.
– Em tin anh mà, không cần phải điều tra làm gì hết. Nhưng một ngày nào đó, anh bị em bắt gian tại trận em sẽ không tha thứ cho anh đâu
– Anh biết rồi. Ngồi đây đợi anh, anh xuống nấu cơm cho em!
– Vâng!
Lương Tú Trân ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên giường đọc sách còn Chu Đức Tấn lặng lẽ rời khỏi phòng xuống dưới nhà.
Bước vào nhà bếp, Chu Đức Tấn nhìn xung quanh một lượt đến khi chắc chắn không có ai mới nhấc máy gọi điện thoại.
Tiếng chuông từ bên trong điện thoại vang lên, dù đã bật âm lượng ở mức thấp nhưng vẫn nghe loáng thoáng được âm thanh. Phải đến hồi chuông thứ ba, người bên kia đầu dây mới nhấc máy.
– Chị nghe?
Có người trả lời, Chu Đức Tấn lập tức đáp lại ngay.
– Không phải em nói với chị bây giờ Tú Trân đã mất trí nhớ. Chị không cần giả vờ làm nhân tình rồi bày trò khiến cô ấy nghi ngờ sao? Em nói rõ ràng mọi chuyện với chị rồi mà. Em không muốn tiếp tục nữa.
– Chị biết nên chị có làm gì đâu. Mà sao em nói lạ vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả?
Chu Đức Tấn đứng hình giây lát như thể đang nghiệm lại những lời Chu Di Linh vừa nói. Hắn ngập ngừng hỏi lại.
– Chị nói vậy là sao? Không phải chị là người gửi tin cái đó à?
– Tin nhắn nào? Khi nãy chị đang trong ca mổ, bây giờ mới có thời gian nghe điện thoại của em đấy. Em nói tin nhắn là tin nhắn nào?
– Không có gì đâu. Chị làm việc tiếp đi, do em nhầm lẫn thôi.
Dứt lời, Chu Đức Tấn vội vàng cúp máy mà không để người ở đầu dây bên kia nói thêm được lời nào. Hắn tức giận xem lại dòng tin nhắn khi nãy một lần nữa. Nếu không phải do Chu Di Linh thì chắc chắn đã có người đứng sau. Trong đầu Chu Đức Tấn sớm đã đoán ra được người muốn hại hắn chỉ là hắn không ngờ lại là người đó.
Lương Tú Trân ngồi trên phòng chờ Chu Đức Tấn mang cơm lên. Cuốn sách trên tay đã đọc hết, trên điện thoại lại không có thứ để xem. Lương Tú Trân bắt đầu cảm thấy buồn chán. Cô di chuyển tiến gần hơn đến chỗ chiếc tủ được đặt ngay cạnh đầu giường. Lương Tú Trân với tay ra mở từng ngăn kéo tủ kiểm tra xem có phát hiện được gì hay ho. Loay hoay một hồi thì tìm được một tấm ảnh nhỏ được đóng khung gỗ cẩn thận.
Lương Tú Trân xoay mặt ảnh lại liền phát hiện người trong tấm ảnh chính là bản thân cô. Nhìn bộ váy trắng cô mặc trong hình, Lương Tú Trân nhớ ra đây là tấm ảnh được chụp lúc cô đi chơi cùng gia đình năm 17 tuổi. Khi đó Chu Đức Tấn vẫn còn làm việc cho Lương gia và buổi dạ ngoại hôm ấy hắn cũng có mặt.
Lúc đó Chu Đức Tấn mang theo máy ảnh để chụp hình. Lương Tú Trân nhớ hắn có chụp cho cô một tấm. Nhưng đến lúc đòi ảnh, hắn lại nói tấm chụp cô bị lỗi không thể in. Hoá ra đều là lừa đảo, dối trá. Chu Đức Tấn dám giấu diếm cô chuyện tấm ảnh rồi đóng thành khung.
Bỗng.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Chu Đức Tấn từ bên ngoài bước vào trong, trên tay còn bưng một khay đựng với nhiều món ăn nóng hổi. Chu Đức Tấn đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống đối diện Lương Tú Trân. Hắn còn chưa kịp nói câu nào, cô đã giơ tấm ảnh lên trước mặt hỏi.
– Anh giải thích đi! Tấm ảnh này là thế nào?
Chu Đức Tấn nhìn tấm ảnh chụp Lương Tú Trân trước mặt thì bật cười.
– Ảnh này chụp em chứ còn chụp ai. Sao vậy? Em đang ghen với chính mình đấy à?
– Anh đừng có đánh trống lảng. Năm đó, em hỏi anh về tấm ảnh này anh nói nó bị bỏng. Thế mà anh dám in ảnh đóng khung làm của riêng hả?
Hoá ra Lương Tú Trân có thái độ này là vì Chu Đức Tấn đã nói dối về tấm ảnh năm xưa. Chu Đức Tấn lấy lại tấm ảnh từ tay Lương Tú Trân rồi cẩn thận lau đi vết bụi bẩn trên mặt kính. Hắn nhìn chăm chăm vào cô gái trong tấm ảnh rồi mỉm cười.
– Năm đó anh chưa có gì trong tay, anh sợ bố mẹ em sẽ gả em cho người khác nên anh muốn có một thứ thuộc về em làm của riêng mình. Tấm ảnh này vẫn luôn bên cạnh anh từ ngày đó.
Năm Lương Tú Trân 17 tuổi là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời cô. Khi ấy, Chu Đức Tấn đã ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Lương Tú Trân trưởng thành từng ngày. Hắn nhớ mãi nụ cười ngây ngô, hiền nhiên không chút lo âu muộn phiền của thiếu nữ 17. Chính vì nhớ mãi nụ cười ấy nên Chu Đức Tấn muốn giữ lại cho riêng bản thân. Và có lẽ nụ cười đó của Lương Tú Trân, cả đời này Chu Đức sẽ không bao giờ được nhìn thấy. Bởi chính hắn là người khiến nó biến mất mãi mãi.
Lương Tú Trân lặng lẽ nhìn Chu Đức Tấn nâng niu, coi trọng tấm ảnh của mình mà trái tim bỗng hẫng một nhịp. Cô chưa từng nghĩ bản thân lại quan trọng với Chu Đức Tấn đến như vậy. Trên tấm ảnh còn ghi rõ ngày tháng được chụp, mặt sau của khung gỗ còn bị trầy xước vào chỗ. Dù sao thì tấm ảnh theo Chu Đức Tấn lâu đến vậy mà.
Chu Đức Tấn dựng tấm ảnh lên trên bàn rồi bắt đầu chuyển sang chuyện khác.
– Thôi được rồi, ôn lại chuyện cũ đến đây thôi. Em mau ăn cơm đi, để nguội đồ ăn sẽ không ngon.
– Vâng!
Lương Tú Trân gật đầu làm theo. Chu Đức Tấn cẩn thận gắp thức ăn vào bát cho Lương Tú Trân, chăm sóc cho cô từng chút một. Mỗi lần cô cần thứ gì, hắn đều đứng dậy lấy cho cô mà không một lời than phiền.
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ, sau khi kết thúc người dọn dẹp cũng là Chu Đức Tấn. Hắn không để Lương Tú Trân động tay vào bất kỳ chuyện gì vì hắn sợ cô vất vả, sợ cô không cẩn thận mà bị thương.
Hơn 9 giờ tối, Chu Đức Tấn kết thúc chuỗi công việc nhà tưởng chừng kéo dài như vô tận.
Bước lên trên phòng thấy Lương Tú Trân đanh vui vẻ nghịch điện thoại. Chu Đức Tấn mỉm cười lấy hộp y tế trong hộc tủ rồi lại gần chỗ Lương Tú Trân. Hắn đặt hộp y tá xuống giường thở dài nói.
– Vợ à, đến giờ thanh băng rồi.
– Vâng!
Lương Tú Trân quay người đối diện với Chu Đức Tấn. Trông Chu Đức Tấn bây giờ chẳng khác điều dưỡng là mấy khi tận tình chăm sóc người bệnh. Hắn cẩn thận tháo miếng vải bông cũ trên trán cô xuống rồi lấy thuốc bôi lên vết thương. Do vừa mới khâu lại cộng thêm việc trực tiếp bôi thuốc khiến cho vết thương trở nên đau rát. Lương Tú Trân nhắm chặt mắt, nắm chặt vạt áo Chu Đức cắn răng chịu đựng.
Nhìn đôi vai gầy của Lương Tú Trân đang run rẩy, Chu Đức Tấn liền dừng tay lại để cô đỡ đau rồi mới tiếp tục. Hắn đưa tay lau giọt nước mắt đọng lại trên khoé mắt cô, trấn an.
– Không sao đâu, cố chịu đau một chút rồi sẽ hết!
Lương Tú Trân đau đến nỗi không trả lời được chỉ biết gật đầu đáp lại. Thấy cô đau, Chu Đức Tấn cũng không nỡ tiếp tục nhưng nếu không thay băng vết thương sẽ nhiễm trùng. Thế rồi, Chu Đức Tấn vẫn phải làm cho xong công việc dang dở. Lần này hắn nhẹ tay hơn, từng động tác đều xem nét mặt của Lương Tú Trân rồi mới làm tiếp. Loay hoay mãi một lúc lâu mới băng xong vết thương.
Cất hộp y tế sang một bên, Chu Đức Tấn vội hỏi han Lương Tú Trân.
– Thế nào rồi? Đỡ đau chút nào chưa?
Lương Tú Trân lắc đầu. Chỗ vết thương mới bôi thuốc xong đau rát đến nỗi không kìm được nước mắt. Lương Tú Trân sụt sịt thành tiếng chỉ muốn gỡ băng ra cho rồi.
– Lần sau không thay băng nữa được không ạ? Em đau lắm!
– Không thay băng thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Cố chịu một thời gian, lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn.
Lương Tú Trân không đáp chỉ thấy khuôn mặt mếu máo buồn bã. Cảm giác thứ thuốc đỏ chậm rãi bôi lên vết thương mới đau đến nỗi không tả được. Nhưng nếu không bôi thuốc, vết thương của cô sẽ không lành lại.
Chu Đức Tấn ôm Lương Tú Trân vào lòng, vuốt dọc sống lưng trấn an.
– Sẽ nhanh thôi, em không còn phải chịu đau nữa.
– Vâng.
Lương Tú Trân tựa đầu vào ngực Chu Đức Tấn cảm nhận hơi ấm truyền đến.
Mặc dù bản thân gặp tai nạn và đang bị thương không có bố mẹ bên cạnh nhưng Lương Tú Trân không cảm thấy cô đơn khi vẫn còn Chu Đức Tấn. Hắn tận tình chăm sóc cô, ân cần trong từng hành động. Những chi tiết nhỏ trong nhà, cái nào ảnh hưởng đến cô, cái nào giúp ích Chu Đức Tấn đều quan sát thật kỹ lưỡng. Hắn không để cô động tay vào bất kỳ chuyện gì lại còn đặc biệt thiết kế thang máy riêng cho cô.
Sự ân cần, quan tâm này không phải bây giờ Lương Tú Trân mới thấy ở Chu Đức Tấn. Mà ở hiện tại sự quan tâm mà hắn dành cho cô nhiều hơn trước rất nhiều, giống như thể đang cố chứng tỏ điều gì đó.
Nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã muộn Chu Đức Tấn buông tay khỏi người Lương Tú Trân dặn dò.
– Cũng khuya rồi, em ngủ sớm đi. Thức đêm sức khoẻ không tốt.
– Anh không ngủ cùng em sao?
– Anh còn một số công việc chưa làm xong. Lát nữa anh sẽ ngủ sau!
Chu Đức Tấn nhẹ nhàng xoa đầu Lương Tú Trân. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi thì một bàn tay nhỏ giữ chặt lại. Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Tấn, chớp mắt vài cái năn nỉ.
– Anh ở lại cùng em, ngủ trong phòng một mình em không ngủ được.
– Em lại bắt đầu mè nheo rồi đấy!
– Em không có, anh ở lại với em một chút được không? Khi nào em ngủ thì anh làm việc!
Chu Đức Tấn thở dài rồi gật đầu đồng ý. Đạt được mục đích, Lương Tú Trân vui vẻ vội vàng nằm gọn vào một góc giường để chừa một khoảng trống.
Chu Đức Tấn nằm xuống bên cạnh Lương Tú Trân. Hắn để cô gối đầu lên tay mình, nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc mềm của cô.
– Anh nằm đây rồi, ngủ đi!
– Bây giờ em lại không muốn ngủ nữa rồi.
Chu Đức Tấn chạm nhẹ vào chóp mũi Lương Tú Trân cằn nhằn.
– Không phải em nói anh nằm cạnh thì em sẽ ngủ sao? Muộn rồi, ngủ đi.
– Anh muốn làm việc thế à? Nằm bên cạnh em một chút cũng đau có sao? Nếu anh không thích thì xuống dưới nhà làm việc đi.
Lương Tú Trân giận dỗi buông tay khỏi người Chu Đức Tấn rồi qua lưng lại phía hắn. Chu Đức Tấn thở dài, hắn không nghĩ cô vợ nhỏ của mình lại dễ nổi giận như vậy. Hắn vòng tay qua eo cô, phà hơi ấm lên sau gáy.
– Được rồi, anh xin lỗi. Anh ở đây cùng em không xuống dưới nhà nữa.
– Thật không?
– Thật!
Khoé môi Lương Tú Trân khẽ cong lên nở một nụ cười hài lòng. Cô quay người lại đối diện với Chu Đức Tấn hỏi lại.
– Anh hứa rồi đấy nhé! Không được nuốt lời đâu.
– Ừ, anh hứa! Nhưng mà em vẫn phải ngủ sớm, sáng mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.
Danh sách chương