Cúp máy trong khi cuộc nói chuyện vẫn còn dang dở, Chu Đức Tấn không chú tâm quá nhiều đến việc Từ Viễn vừa thông báo. Hồ sơ mật bao gồm những dự án quan trọng cùng một vài tài liệu liên quan đến các cổ đông trong công ty. Nếu chuyện này đồn ra ngoài chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn. Nhưng sắc mặt Chu Đức Tấn không bồn chồn lo lắng cũng không quá sốt sắng trong việc tìm kiếm.

Chu Đức Tấn đặt điện thoại sang một bên, tắt đèn trắng trong phòng rồi lên giường. Chỉnh lại chăn gối ngay ngắn, hắn quay nói với Lương Tú Trân.

– Muộn rồi, ngủ thôi.

– Ở công ty xảy ra chuyện gì sao anh? – Chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi. Sáng mai anh đến sớm giải quyết cũng được. Nằm xuống đấy!

– Vâng!

Lương Tú Trân nằm xuống bên cạnh Chu Đức Tấn. Cô ngẩng đầu lên định hỏi tiếp chuyện công ty thì thấy hắn đã nhắm mắt ngủ. Càng nghĩ cô càng thấy lạ, khi nãy mới thấy sắc mặt khó chịu của Chu Đức Tấn nghe điện thoại vậy mà bây giờ lại thản nhiên như không. Lương Tú Trân thật không biết khi nào Chu Đức Tấn đang gặp vấn đề để giúp đỡ. Thế nhưng Lương Tú Trân không suy nghĩ quá nhiều. Cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Chu Đức Tấn nhắm nghiền mắt lại say giấc.

Sáng hôm sau.

Lúc Chu Đức Tấn thức dậy Lương Tú Trân vẫn còn đang cuộn mình trong chăn ấm. Đêm hôm qua sau cuộc gọi của Từ Viễn, Chu Đức Tấn không giải thích rõ ràng sợ rằng cả đêm Từ Viễn mất ngủ vì lo lắng nên Chu Đức Tấn đã chuẩn bị từ sớm để đến công ty.

Khoác trên người bộ vest đen lịch lãm cùng hương bạc hà phảng phất xung quanh, Chu Đức Tấn chỉnh sửa lại trang phục. Hắn bước đến bên giường hôn nhẹ lên trán Lương Tú Trân thay lời tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng trong im lặng.

Mất gần 30 phút để tới công ty.

Vẫn như thường lệ, Chu Đức Tấn thảnh thơi bước vào phòng làm việc như chưa từng có chuyện hệ trọng xảy ra. Thế nhưng người trợ lý của hắn lại không lạc quan như vậy. Vừa nhìn thấy Chu Đức Tấn, Từ Viễn đã vội vàng chạy theo báo cáo tình hình.

– Chủ tịch, tôi đã tìm suốt đêm qua rồi nhưng vẫn không thấy hồ sơ mật. Chuyện này nếu đến tai các cổ đông sẽ rắc rối. Ngài định giải quyết thế nào đây?

Chu Đức Tấn cẩn thận bật nắp một ly rượu vang đỏ trong tủ kính. Hắn chậm rãi rót ra ly, chất lỏng màu đỏ sóng sánh dưới ánh sáng mờ ảo càng thêm hấp dẫn.

Trái ngược với thú vui tao nhã mà Chu Đức Tấn đang tận hưởng thì Từ Viễn lại giống như đang ngồi trên đống lửa. Từ Viễn bồn chồn không thể đứng im, cuối cùng vẫn không chờ đợi được mà lên tiếng.

– Chủ tịch, bây giờ không phải lúc để ngồi thảnh thơi uống rượu. Chúng ta mất hồ sơ mật rồi. Ngài có nghe tôi nói không?

Chu Đức Tấn khẽ gật đầu rồi nhấp một ngụm rượu vang đỏ thưởng thức. Sau khi cái cay đắng của rượu lan toả trong miệng, tận hưởng được mùi hương của loại ruột thượng hạng Chu Đức Tấn mới đáp lại.

– Tập hồ sơ biến mất trong két là hồ sơ giả. Cậu không cần phải lo lắng!

Từ Viễn đứng hình trong giây lát. Hai bên tai ù ù chẳng thể nghe rõ, Từ Viễn vẫn không thể chấp nhận sự thật mà hỏi thêm lần nữa.

– Chủ tịch, tập hồ sơ đó là giả sao?

– Phải! Hồ sơ mật vẫn đang nằm trong tay tôi.

Chu Đức Tấn vừa dứt lời, Từ Viễn liền buông thõng tay xuống thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó vài giây sắc mặt Từ Viễn trở nên khó coi, ngữ điệu đầy trách móc.

– Thế mà đêm qua chủ tịch không nói cho tôi biết trước để tôi thức trắng đêm tìm kiếm.

– Dù sao cũng không mất, chuyện này cậu tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.

– Vâng!

Từ Viễn gật đầu mấy cái rồi quay lưng rời khỏi văn phòng trước sự ngỡ ngàng của Chu Đức Tấn. Hắn ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

– Tới giờ làm rồi cậu còn đi đâu?

– Tôi về ngủ bù. Cả đêm hôm qua tôi không ngủ vì lo tìm hồ sơ mật cho công ty rồi. Chủ tịch đừng trừ lương tôi nhé! Tạm biệt?

– Khoan đã…

Chu Đức Tấn còn chưa nói dứt câu, Từ Viễn đã đóng sầm cửa lại. Trong phòng hiện giờ chỉ còn Chu Đức Tấn cùng tiếng thở dài vang lên. Hắn chưa từng gặp nhân viên nào giống Từ Viễn, nói nghỉ là nghỉ mà không cần biết cấp trên có đồng ý hay không. Dù sao Từ Viễn cũng đã cất công tìm hồ sơ cho hắn cả đêm để cậu ta nghỉ ngơi một buổi cũng không mất mát gì.

Chu Đức Tấn lấy chiếc chìa khoá được giấu trong chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn rồi cẩn thận mở ngăn kéo tủ cuối cùng. Hắn lấy từ bên trong một tập hồ sơ dày cộp với viền ngoài đã cũ. Đây mới chính là hồ sơ mật của công ty. Chu Đức Tấn sớm biết sẽ có kẻ rình mò nên luôn mang nó bên người. Bên trong tập hồ sơ ngoài những giấy tờ quan trọng của công ty còn có những tài liệu ghi chép về chuyện ăn chặn tiền của Lương gia năm năm về trước.

Năm năm trước, Chu Đức Tấn dễ dàng khiến Lương gia phá sản bởi hắn phát hiện trong ngân sách của công ty đã bị thâm hụt nhiều phần. Không những vậy, tiền đầu tư xây dựng từ các đối tác làm ăn cùng Lương gia không giống như trong hợp đồng. Chính vì có những giấy tờ liên quan đến số liệu này mà Chu Đức Tấn đã khiến cho Lương gia không còn niềm tin đối với các cổ đông, khiến họ tự động rút vốn.

Chuyện công ty bị mất một dự án quan trọng chỉ đơn thuần là tin đồn nhảm để nhân viên không hoang mang cũng như không dính líu đến pháp luật. Lúc các cổ đông đòi lại số tiền đã đầu tư, chính Chu Đức Tấn đã thu mua lại toàn bộ để họ không báo công án bắt tội Lương Hữu. Còn tiền lương của công nhân, Lương Hữu phải tìm cách xoay sở để trả cho họ.

Dĩ nhiên nợ chồng nợ Lương gia phá sản, Lương Hữu bị đám cho vay nặng lãi đuổi đánh đòi tiền là lẽ đương nhiên. Mọi chuyện sẽ không đến bước đường cùng nếu như Lương Hữu không ăn chặn tiền của công ty.

Xem qua hồ sơ một lượt, Chu Đức Tấn cẩn thận cất chúng vào vị trí cũ.

Ngăn kéo tủ vừa đóng, cửa phòng lập tức mở ra. Chu Đức Tấn ngẩng đầu lên nhìn thấy Lương Tú Trân bước vào liền vội vàng khoá tủ lại. Hắn nhanh tay đặt chìa khoá vào chỗ cũ rồi mới lên tiếng.

– Vợ, sao em đến đây giờ này?

Lương Tú Trân bước vội đến chỗ Chu Đức Tấn. Cô chắp hai tay phía sau, khẽ nghiêng đầu cười đáp.

– Em ở nhà một mình thấy chán nên đến đây tìm anh. Hôm nay, em ở đây cùng anh được không?

– Ngày nào em cũng đến công ty anh cũng được. Lại đây!

Chu Đức Tấn vẫy tay ra hiệu, Lương Tú Trân nhanh chân lại gần. Hắn nắm tay cô nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống đùi. Chu Đức Tấn vuốt ve phần tóc rối của Lương Tú Trân hỏi han.

– Chân em thế nào rồi? Còn đau nữa không?

– Đỡ hơn hôm qua rồi ạ! Mà An Nhiên đâu anh, khi nãy vào đây em không thấy cô ta.

– Anh chuyển An Nhiên sang bộ phận khác làm việc rồi. Bây giờ Từ Viễn là thư ký kiêm trợ lý của anh.

– Sao bỗng nhiên anh lại chuyển cô ta đi vậy? Không phải anh nói An Nhiên đang làm rất tốt công việc sao?

– Em không thích thì anh chuyển. Anh cảm thấy Từ Viễn vẫn phù hợp với chức vụ thư ký hơn.

Lương Tú Trân gật đầu rồi không hỏi gì thêm. Hôm nay cô đặc biệt đến đây vì muốn gửi lời xin lỗi đến An Nhiên, dù sao lần trước cô cũng đã nói những lời không hay về cô ta. Vậy mà Chu Đức Tấn đã chuyển An Nhiên sang bộ phận khác khiến dự định không thành.

Mặc dù An Nhiên phải đến nơi khác làm việc nhưng Lương Tú Trân lại cảm thấy vui vẻ khác thường. Có Từ Viễn làm thư ký cho Chu Đức Tấn vẫn tốt hơn là một cô thư ký như An Nhiên. Lương Tú Trân sẽ không cần bận tâm suy nghĩ Chu Đức Tấn có ngoại tình sau lưng hay không?

Nụ cười đầy thoả mãn trên gương mặt Lương Tú Trân nhanh chóng thu gọn trong tầm mắt Chu Đức Tấn. Hắn vén lọn tóc cô sang một bên, cắn nhẹ vào vành tai cô một cái. Lương Tú Trân khẽ rùng mình thu người lại hoảng loạn.

– Anh… anh làm gì vậy ạ?

– Thư ký mới bị đuổi mà em vui thế sao? Anh tưởng em biết lỗi rồi!

– Em… em đâu có vui. Anh nhìn lầm rồi đấy.

Bị nói trúng tim đen, hai má Lương Tú Trân đỏ ửng. Ánh mắt liên tục nhìn sang hướng khác tránh sự dò xét từ người phía sau.

Chu Đức Tấn thầm cười, dù Lương Tú Trân có phủ nhận thế nào thì từng biểu cảm cũng đã để lộ ra sự thật. Nếu biết chuyển An Nhiên sang bộ phận khác khiến Lương Tú Trân vui như vậy, Chu Đức Tấn đã làm ngau từ đầu. Như vậy thì vợ hắn sẽ không phải tức giận hay ghen tuông.

Nhân lúc Lương Tú Trân không để ý, bàn tay Chu Đức Tấn lại bắt đầu đi chơi xa. Kéo dây váy xuống trễ vai, Chu Đức Tấn bắt đầu chơi đùa bên trong cơ thể. Hắn chạm tay vào gò bồng đào căng tròn thuận lợi xoa nắn.

– Tấn! Chúng ta đang ở công ty đấy. Hôm trước anh đã làm rồi mà.

– Chưa đủ!

Chu Đức Tấn dứt lời, hắn liền kéo người Lương Tú Trân quay lại.

Hắn vội vàng kéo khoá chiếc váy cô đang mặc xuống để lộ cảnh xuân bị hắn trêu đùa nãy giờ. Hắn cúi đầu ngậm lấy đỉnh hồng đang chơi vơi, bên còn lại ra sức mà bỡn cợt. Cô vòng tay qua sau câu lấy cổ hắn. Miệng nhỏ không ngừng phát ra thanh âm êm tai.

– Anh nhẹ tay một chút được không?

Cô nắm chặt lấy vai áo hắn ra hiệu còn hắn lại chẳng để tâm đến những lời cầu xin ấy. Động tác ngày một mạnh bạo hơn. Lưỡi nhỏ đảo quanh, hàm răng nhẹ nhàng ma sát khiến đỉnh hồng càng thêm cương trướng.

Bầu ngực bị Chu Đức Tấn trêu đùa đến sưng tấy, trên ngực chi chít những dấu hôn đỏ. Nhìn lại những chiến tích của bản thân, khoé môi hắn khẽ cong lên cười đầy thoả mãn.

Chiếc váy trắng mà Lương Tú Trân đang mặc trên người bị Chu Đức Tấn mạnh bạo vứt xuống dưới đất, ngay cả bộ đồ bảo hộ bên trong cũng không còn. Hắn không thể nhẫn nhịn trực tiếp đem thứ to lớn đang cương trướng dưới hạ thân thâm nhập vào bên trong cơ thể cô.

Lương Tú Trân mím chặt môi khẽ kêu kên một tiếng. Cô ôm lấy người hắn cả cơ thể đều như bị hắn trêu chọc. Bên dưới luân chuyển không ngừng, từng cú thúc đều chạm đến nơi sâu nhất. Tâm trí Lương Tú Trân dường như chẳng thể chứa đựng được gì. Tay chân mềm nhũn, cơ thể lại không biết nghe lời mà thuận theo ý Chu Đức Tấn.

Dù đã xảy ra quan hệ nhiều lần nhưng lần nào Lương Tú Trân cũng cảm thấy đau đớn phần dạo đầu, phải mất đến một lúc sau mới có thể tiếp nhận. Chu Đức Tấn ôm chặt cô vào lòng, tai hắn nghe rõ từng âm thanh đầy kích thích từ miệng nhỏ. Bên dưới thêm lực mà luân động mạnh bạo hơn.

Chu Đức Tấn ép Lương Tú Trân làm nhiều tư thế đến mức hai chân mềm nhũn không thể đứng vững. Cuộc hoan ái kéo dài, Lương Tú Trân còn tưởng sẽ không có kết thúc. Mãi đến khi Chu Đức Tấn thấy Lương Tú Trân không thể chịu đựng thêm mới dừng lại. Lương Tú Trân mệt nhoài, tựa đầu vào ngực Chu Đức Tấn thở dốc. Bên dưới hạ thân, Lương Tú Trân cảm nhận được một chất lỏng màu trắng đục đang chảy trong cơ thể. Bây giờ, cuộc hoan ái mới thực sự kết thúc.

Chu Đức Tấn đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán Lương Tú Trân. Hắn ve ve tấm lưng trần trấn an.

– Đau lắm không?

– Có! Lần nào cũng vậy hết. Anh không thể nhẹ nhàng hơn với em được à?

– Nhưng nhìn em thế này, anh không nhẹ nhàng được.

Lương Tú Trân trừng mắt nhìn Chu Đức Tấn rồi đánh mạnh vào người hắn một cái thật đau. Hắn không nói chỉ lấy áo vest của mình đắp lên người cho cô.

Chu Đức Tấn với tay lấy ly rượu vang đang uống dở trên bàn. Vừa định nhấp một ngụm thì Lương Tú Trân ngăn cản.

– Em không thích anh uống rượu. Không tốt cho sức khỏe!

– Một chút cũng không được sao?

– Không được!

Chu Đức Tấn không làm trái lời Lương Tú Trân. Hắn đặt ly rượu xuống bàn không uống nữa. Lương Tú Trân không thích thuốc lá, càng khó chịu khi ngửi thấy mùi rượu nên Chu Đức Tấn ít khi dùng hai thứ này. Chỉ là sau cuộc kích tình, cổ họng hắn khát khô cần chút nước. Xem ra vợ của hắn ở đây, hắn không thể nào uống rượu được.

Thấy Chu Đức Tấn không uống rượu, Lương Tú Trân mới thôi nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Cô ghét phải ngửi mùi rượu dù là rượu nặng hay rượu nhẹ. Mỗi lần Chu Đức Tấn chạm vào rượu cô đều không muốn lại gần.

Chu Đức Tấn ôm Lương Tú Trân trong lòng, hắn cúi đầu xuống chạm nhẹ lên chóp mũi cô hỏi nhỏ.

– Chân em bây giờ cũng khỏi rồi. Chúng ta đi chụp hình cưới được không?

Câu hỏi bất ngờ khiến Lương Tú Trân có chút bàng hoàng. Mấy tháng qua vì một vài chuyện mà Lương Tú Trân đã quên mất. Hơn nữa, sau khi đăng ký kết hôn xong hai người cũng chung sống như vợ chồng. Lương Tú Trân cảm thấy chuyện ảnh cưới thực sự không cần thiết nữa.

Cô ngẩng đầu lên đối diện hắn, cười nói.

– Em thấy chúng ta không cần chụp ảnh cưới nữa đâu. Cứ như hiện tại là được rồi.

– Sao có thể chứ? Chúng ta phải có ảnh cưới rồi tổ chức hôn lễ. Chẳng lẽ em muốn bằng đầu một cuộc hôn nhân chỉ bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi sao?

– Cũng… cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu anh. Em không thích ồn ào, như thế này là đủ rồi. Không cần cầu kỳ nhiều thứ vậy đâu.

Chu Đức Tấn chau mày dần cảm thấy kỳ lạ. Lúc trước Lương Tú Trân còn háo hức muốn có được một bộ ảnh cưới thật đẹp bây giờ chân đã tháo bột, không còn gì cản trở thì lại đổi ý. Hắn thực lòng không biết tính khi cô thế nào để chiều theo. Mỗi lúc lại thay đổi một khác. Hay là do cô đang có suy nghĩ khác trong đầu?

Chu Đức Tấn nheo mắt đầy nghi ngờ.

– Em không muốn người khác biết em là vợ anh?

Lương Tú Trân giật mình như thể bị đoán trúng tim đen. Cô liên tục lắc đầu phủ nhận.

– Không phải đâu, anh đừng hiểu lầm. Chỉ là em cảm thấy những thứ đó không cần thiết nữa thôi. Em vẫn là của anh mà!

– Thực sự là em cảm thấy không cần thiết?

– Vâng!

Lương Tú Trân đã nói vậy, Chu Đức Tấn cũng không ép buộc.

Chụp ảnh cưới hay tổ chức hôn lễ phải xuất phát từ sự tự nguyện của đôi bên. Nếu Lương Tú Trân đã không thích mà Chu Đức Tấn vẫn muốn tiếp tục diễn ra sẽ làm mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Trong lòng Chu Đức Tấn có chút tiếc nuối, hắn vẫn luôn mong chờ một tấm ảnh cưới của hai người được treo trong phòng. Nhưng xem ra mong ước đó khó mà thực hiện.

Trong không gian tĩnh lặng tiếng tin nhắn điện thoại bất ngờ vang lên.

Chu Đức Tấn nhấc máy, liếc nhìn thông báo trên màn hình điện thoại. Bên trên hiện lên dòng tin nhắn được gửi đến từ một dãy số không được lưu trong danh bạ với nội dung.

– Dỗ vợ xong rồi thì ra ngoài nói chuyện!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện