– Cháu sẽ không theo ông về Đường gia. Hiện tại cháu sống ở đây rất tốt, cháu không muốn đi đâu hết!

Lương Tú Trân ngay lập tức thể hiện nói ra quyết định của mình. Chuyện này Lương Tú Trân vốn tưởng đã nói rõ ràng với Đường Mạc Cửu ngay từ đầu. Thật không ngờ ông lại cố chấp đến vậy. Nhất quyết không chịu từ bỏ. Nhưng có thế nào, Lương Tú Trân cũng không làm theo lời Đường Mạc Cửu. Nếu ông đã nhất quyết muốn làm theo ý muốn của mình thì cô cũng vậy. Cả hai người đều bảo thủ giống nhau, Lương Tú Trân muốn xem rốt cuộc thì ai sẽ phải chịu thua ai.

Hiểu được bản tính cứng đầu ương ngạnh của cháu gái mình, Đường Mạc Cửu không nói lý lẽ với cô. Ông nhìn về phía Chu Đức Tấn bí mật ra hiệu.

Bắt gặp ánh mắt ấy, Chu Đức Tấn biết bản thân cần phải làm gì. Hắn cuộc chặt tay lại lưỡng lữ đôi chút nhưng rồi cũng hạ quyết tâm. Chu Đức Tấn nắm lấy tay Lương Tú Trân, hắng giọng nhẹ nhàng như đang khuyên can.

– Tú Trân! Anh nghĩ… em nên theo ông ngoại về Đường gia sống. Về đó sẽ tốt hơn là ở đây chịu khổ cùng anh.

Lương Tú Trân nhíu mày như không tin vào những điều vừa nghe thấy. Cô tỏ ra thái độ khó chịu, cáu gắt.

– Chu Đức Tấn! Anh có biết anh vừa nói gì không hả? Em đang muốn đuổi em và con ra khỏi nhà sao? – Không phải đuổi, anh chỉ muốn tốt cho hai mẹ con thôi. Ở Đường gia, em sẽ được chăm sóc tốt hơn. Anh… anh vẫn đến thăm em được mà.

Khoé môi Lương Tú Trân khẽ cong lên nở một mụ cười đầy chua chát. Cô đã cãi lại lời ông, nhất quyết không chịu về Đường gia mà chọn lựa sống với Chu Đức Tấn dù có nghèo khổ. Cô vẫn cố gắng tìm cho mình một công việc để phụ giúp gia đình. Vậy mà Chu Đức Tấn lại đẩy cô ra xa!

Lương Tú Trân lau nước mắt trên má. Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.

– Anh từng hứa sẽ lo liệu cho hai mẹ con em, không để hai mẹ con em chịu thiệt thòi sao? Bây giờ anh lại để em sống cùng ông ngoại. Đây là cách anh thực hiện lời hứa hả?

– Anh xin lỗi!

Bao nhiêu niềm tin, hy vọng Lương Tú Trân đặt vào Chu Đức Tấn vậy mà cuối cùng chỉ nhận lại toàn thất vọng. Cô đã cố gắng cho hắn thêm một cơ hội để sửa sai, để bù đắp cho cô nhưng những điều hắn làm chỉ khiến cô thêm chán nản.

Dẫu biết hoàn cảnh bây giờ đang rất khó khăn. Cô cũng cố gắng từng ngày chứ không phải không. Tại sao Chu Đức Tấn lại không thể để cô cùng hắn vượt qua mà phải đẩy cô ra xa?

Lương Tú Trân sụt sịt vài tiếng. Cô nhìn thẳng vào mắt Chu Đức Tấn, nói.

– Nếu anh đã không muốn em ở đây, vậy thì em sẽ đi theo đúng những điều mà anh muốn!

Dứt lời, Lương Tú Trân quay lưng rời đi không một lần ngoảnh đầu nhìn Chu Đức Tấn đến một lần. Đường Mạc Cửu cũng nhanh chóng đi phía sau Lương Tú Trân. Ông cười với Chu Đức Tấn tỏ vẻ hài lòng rồi cũng khuất dần sau cánh cửa.

Âm thanh từ cánh cửa gỗ vang lên, trong căn nhà chỉ còn một mình Chu Đức Tấn. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy hắn, chẳng có bất kỳ tiếng động nào phát ra.

Ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã cũ với tâm trạng đầy mệt mỏi. Chu Đức Tấn cúi gằm mặt xuống, hơi thở đều đặn nhưng đầy nặng nhọc. Vợ và con hắn đều đã đi rồi, bây giờ chỉ còn một mình hắn trong căn hộ tồi tàn.

Chu Đức Tấn không đành lòng để Lương Tú Trân rời đi nhưng với tình hình hiện tại hắn chẳng thể làm gì hơn. Công việc của Chu Đức Tấn không ổn định nên không thể lo cho Lương Tú Trân một cuộc sống tốt. Cô đang mang thai nhưng vẫn phải ra ngoài kiếm tiền để phụ giúp cho hắn. Chu Đức Tấn không đành lòng nhìn Lương Tú Trân vất vả chứ đừng nói đến là ông ngoại của cô.

Cả ngày hôm nay, Chu Đức Tấn vất vả bên ngoài cũng chỉ mua được một bát cháo thịt nóng cùng với một hộp sữa bột, số tiền chỉ đủ cho một người ăn. Đường Mạc Cửu nói đúng ở thời điểm hiện tại đến bản thân hắn còn lo chưa xong nói gì đến người khác.

Chu Đức Tấn chỉ vì muốn tốt cho hai mẹ con Lương Tú Trân. Sống ở Đường gia nhà cao cửa rộng, được chăm sóc tận tình đứa bé trong bụng Lương Tú Trân sẽ phát triển tốt hơn. Sống cùng hắn, một ngày ba bữa còn chưa lo xong cho hai người nói gì đến đứa bé.

Chưa bao giờ Chu Đức Tấn cảm thấy bản thân vô dụng như bây giờ. Hắn không thể cho vợ con hắn một cuộc sống đầy đủ mà phải để vợ con hắn cho bên ngoại lo.

Chu Đức Tấn hít một hơi thật sâu lấy tinh thần. Hắn biết không thể để bản thân chán nản mãi như vậy càng không thể để vợ con hắn sống nhờ vào người khác.

Đứng sau một khoảng thời gian khủng hoảng, Chu Đức Tấn với tay lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi ra ngoài làm việc. Không công ty nào nhận hắn vào lắm vậy thì hắn sẽ tìm việc khác. Chỉ cần kiếm ra tiền, cái gì hắn cũng làm ít nhất là để chứng minh cho Đường Mạc Cửu thấy hắn đủ khả năng lo cho tương lai của Lương Tú Trân và đứa bé trong bụng. Tới lúc đó Đường Mạc Cửu sẽ không còn lý do để ngăn cấm hai người bên nhau.

Lương Tú Trân theo Đường Mạc Cửu trở về Đường gia. Suốt quãng đường đi, cô không lên tiếng dù chỉ là một từ đơn giản. Lương Tú Trân giận ông ngoại một thì giận Chu Đức Tấn mười. Cô trách ông đã bắt ép cô làm những chuyện mà cô không muốn. Cô cũng giận Chu Đức Tấn vì đã không muốn cùng cô vượt qua khó khăn hiện tại. Lương Tú Trân hiểu rõ khi về Đường gia, cuộc sống của cô sẽ tốt hơn nhưng đó không phải điều cô thực sự cần. Cô muốn ở bên Chu Đức Tấn khoảng thời gian này chứ không phải bỏ rơi hắn lúc khó khăn.

Đường Mạc Cửu quay sang phía Lương Tú Trân. Bằng con mắt và cảm nhận của một người đã đi hơn nửa cuộc đời, ông hiểu hiện giờ Lương Tú Trân tức giận thế nào cùng tình cảm mà cô dành cho Chu Đức Tấn ra sao.

Đường Mạc Cửu hiểu rõ, nếu chỉ khuyên nhủ Lương Tú Trân bằng lời nói chắc chắn cô sẽ không nghe nên đành phải tác động từ bên ngoài. Vậy nên ông mới nhân lúc Lương Tú Trân không có nhà trực tiếp nói chuyện thẳng thắn với Chu Đức Tấn. Cũng chính vì tác động đúng người nên Lương Tú Trân mới theo ông về Đường gia. Nếu không thì bây giờ cô vẫn phải sống trong căn hộ tồi tàn kia chịu khổ.

Đường Mạc Cửu khẽ thở dài một tiếng. Ông chỉnh lại tư thế ngồi, chất giọng trầm đục vang lên.

– Cháu không việc gì phải buồn. Ông làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu tôi. Thời điểm hiện tại, chăm sóc cho đứa bé mới là quan trọng nhất!

Những lời Đường Mạc Cửu vừa nói, Lương Tú Trân thực sự nghe không hài lòng. Ông nói muốn tốt cho cô, Chu Đức Tấn cũng nói muốn tốt cho cô nhưng hai người bọn họ thực sự không hiểu đâu mới là thứ mà cô cần.

Lương Tú Trân quay người đối diện với Đường Mạc Cửu. Cô vẫn cố giữ bình tĩnh, không để bản thân nỡ lời nói những điều không phải với ông.

– Ông ngoại, cháu thực sự không cần cuộc sống cao sang này đâu. Cháu ở bên Chu Đức Tấn vẫn sống tốt đó thôi.

– Đấy là khi đứa bé trong bụng cháu chưa lớn. Đợi vài tháng nữa, bụng bầu to lên rồi sẽ xảy ra nhiều vấn đề hơn. Cuộc sống không tiền cơ cực lắm, không phải cứ nói cố gắng là sẽ vượt qua.

Đường Mạc Cửu đột nhiên nắm lấy tay Lương Tú Trân, không để cho cô có cơ hội giải thích mà tiếp tục nói.

– Cháu hãy xem như đây là một thử thách để Chu Đức Tấn chứng minh hắn xứng đáng ở bên cạnh cháu một lần nữa. Nếu Chu Đức Tấn đủ bản lĩnh, tình yêu hắn dành cho cháu đủ lớn thì chắc chắn khoảnh thời gian cháu ở Đường gia sẽ không dài đâu. Trong tình yêu đừng nên quá lý trí cũng đừng quá cảm xúc. Mọi thứ phải cân bằng lẫn nhau.

Lương Tú Trân lặng người sau khi nghe những lời Đường Mạc Cửu nói. Cô ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười hiền từ của ông cũng thôi không làm loạn.

Ngồi lùi về sau, Lương Tú Trân tựa đầu vào cửa kính hướng ánh nhìn về phía những ngôi nhà cao tầng phát sáng kia. Cô âm thầm suy nghĩ về lời ông ngoại dạy.

Đường Mạc Cửu nói đúng, trong chuyện này cô đã quá cảm tính. Nếu cô nhìn nhận mọi chuyện theo hướng tích cực hơn thì sẽ tốt hơn. Đôi khi rời xa Chu Đức Tấn cũng là khoảng thời gian để Lương Tú Trân có thể kiểm chứng lại tình yêu mà hắn dành cho cô. Cũng như để cô nghĩ đến chuyện tha thứ cho hắn lần nữa.

Bầu không gian tĩnh lặng bao trùm lấy hai người.

Đường Mạc Cửu đưa mắt nhìn sang phía Lương Tú Trân. Thấy cháu gái mình không còn dáng vẻ tức giận, cáu gắt ông hài lòng gật đầu mấy cái. Sống từng tuổi này rồi Đường Mạc Cửu hiểu rõ bản thân nên làm gì và không nên làm gì. Những điều ông làm đều có mục đích rõ ràng. Ông cũng chẳng phải là người cổ hũ, luôn theo quan niệm ép cưới hay cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Điều Đường Mạc Cửu muốn thấy nhất sau khoảng thời gian dài gặp lại Lương Tú Trân chính là thấy cô hạnh phúc. Và để Lương Tú Trân hạnh phúc thì việc chọn người đàn ông bên cạnh cô suốt quãng đời còn lại cũng rất quan trọng.

Bỏ qua những chuyện Chu Đức Tấn đã từng làm trong quá khứ, Đường Mạc Cửu hiểu rõ hắn không hề cố ý gây nên những chuyện như vậy. Ông chỉ là đang lo cho hiện tại và tương lai cháu gái mình. Đường Mạc Cửu không thể sống mãi để bảo vệ Lương Tú Trân, thậm chí căn bệnh của ông có thể khiến ông ra đi bất kỳ lúc nào. Ông chỉ có một đứa cháu gái, đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất. Vậy nên trước khi nhắm mắt ông muốn làm những điều tốt nhất cho cháu gái. Ít nhất thì Đường Mạc Cửu cũng có thể yên tâm giao đứa cháu gái yêu quý cho một người đàn ông có bản lĩnh.

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng lớn. Lương Tú Trân nhìn ra bên ngoài phát hiện đây không phải Đường gia liền quay sang nhìn Đường Mạc Cửu thắc mắc.

– Ông ngoại, đây đâu phải nhà chúng ta. Ông đưa cháu đi đâu vậy ạ?

– Dù sao trời cũng đã tối, chúng ta ăn tối bên ngoài rồi về nhà cũng không muộn. Cháu xuống xe đi, ông có một người muốn cháu gặp.

– Là ai vậy ông?

– Vào trong rồi xe sẽ biết!

Lương Tú Trân chau mày đầy khó hiểu rồi theo Đường Mạc Cửu vào bên trong nhà hàng. Cô đi cùng ông đến một bàn tiệc đã đặt sẵn, ở đó đã có một người chờ đợi.

Gương mặt Lương Tú Trân lộ rõ vẻ ngạc nhiên, toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về người đàn ông trước mặt. Cô lắp bắp, đôi môi mấp máy mãi mới thành câu hoàn chỉnh.

– Anh.. Anh Quân!

Người mà Đường Mạc Cửu muốn Lương Tú Trân gặp chính là Dương Hoàng Quân. Trong trí nhớ của Đường Mạc Cửu, Dương Hoàng Quân và Lương Tú Trân có một mối quan hệ rất tốt từ khi còn bé. Đường Mạc Cửu biết Dương Hoàng Quân từ bé nên hiểu rất rõ tính cách của anh. Không những vậy, hiện tại giữa hai công ty còn đang hợp tác làm ăn. Đối với Đường Mạc Cửu, Dương Hoàng Quân là một người rất đáng tin cậy.

Để chấm dứt bầu không khí trầm lặng đang diễn ra, Đường Mạc Cửu lên tiếng mở đầu.

– Hai đứa đã quen biết nhau lâu như vậy rồi chắc ông không cần phải giới thiệu đâu nhỉ? Tú Trân! Cháu ngồi xuống nói chuyện với anh Quân đi, ông có việc phải ra ngoài một chút.

– Ông ngoại, khoan đã!

Lương Tú Trân còn chưa nói dứt câu Đường Mạc Cửu đã nhanh chóng rời đi. Nhìn theo bóng ông khuất dần, Lương Tú Trân cảm thấy vô cùng uất ức. Ông làm như vậy chẳng khác nào đang gán ghép cô với Dương Hoàng Quân, hơn nữa còn cố ý tạo không gian riêng cho hai người. Lương Tú Trân thực sự rất ghét chuyện này, càng không muốn chạm mặt Dương Hoàng Quân sau chuyện xảy ra sáng nay.

Đường Mạc Cửu đã đi, bây giờ chỉ còn lại hai người. Dương Hoàng Quân chủ động đứng dậy kéo ghế cho Lương Tú Trân, hành động vô cùng lịch thiệp.

– Em ngồi xuống đi, lát nữa ông sẽ quay lại thôi.

– Cảm ơn anh!

Lương Tú Trân nhẹ nhàng nói lời cảm ơn Dương Hoàng Quân rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Lương Tú Trân quan sát xung quanh một hồi mới lên tiếng.

– Xin lỗi vì đã làm phiền buổi tối của anh. Có lẽ ông ngoại em vẫn nghĩ quan hệ giữa chúng ta vẫn tốt nên mới mời anh đến đây dùng cơm.

– Em nói vậy là hiện tại quan hệ của chúng ta không tốt sao?

– Lúc trước là vậy nhưng sau chuyện sáng nay thì không.

Dương Hoàng Quân khẽ à lên một tiếng như hiểu ra ẩn ý. Người ta nói đúng, phụ nữ mang thai thường sẽ thay đổi tính cách, Lương Tú Trân cũng không ngoại lệ. Trước kia Lương Tú Trân là một người mau giận mau quên. Vậy mà bây giờ chỉ vì một phút lỡ lời của anh mối quan hệ giữa hai người đã không còn tốt.

Trong khi Dương Hoàng Quân vẫn còn im lặng suu nghĩ một vài chuyện thì Lương Tú Trân lên tiếng.

– Giữa em và anh bây giờ chỉ bạn bè bình thường. Em sẽ nói rõ chuyện này với ông ngoại để ông không gán ghép em và anh.

– Em có vẻ khá gay gắt về chuyện này thì phải. Ông chỉ là đang muốn em có người nói chuyện cùng nên mới gọi anh đến đây thôi mà. Anh vẫn biết chúng ta là bạn bè nên sẽ không đi quá giới hạn đâu.

– Em chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng để không làm ảnh hưởng đến đôi bên. Em nói như vậy bởi vì em cảm thấy ông ngoại đang cố gán ghép em và anh thôi. Nếu không phải thì mong anh bỏ qua.

Dương Hoàng Quân không nói thêm một lời nào nữa mà chỉ gật đầu cho qua chuyện.

Lương Tú Trân muốn nói rõ quan điểm với Dương Hoàng Quân ngay từ đầu để sau này sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện hiểu lầm nào khiến hai người trở nên khó xử. Về chuyện này cô nhất định sẽ nói với ông ngoại để ông không có những suy nghĩ quá xa về mối quan này. Khó khăn lắm Lương Tú Trân mới làm cho Dương Hoàng Quân hiểu hai người chỉ dừng lại ở mức bạn bè nên không thể để xảy ra vấn đề nào.

Dương Hoàng Quân lặng lẽ quan sát Lương Tú Trân. Cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, căng thẳng Dương Hoàng Quân mở lời trò chuyện.

– Tú Trân, em có muốn uống gì không trong lúc đợi ông em quay lại?

– Cảm ơn anh, em không khát!

Lương Tú Trân thẳng thừng từ chối đồng thời khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người đặt dấu chấm hết. Dương Hoàng Quân dần trở nên ngượng ngùng không biết phải bắt chuyện với Lương Tú Trân thế nào.

Nếu là trước kia chắc chắn hai người sẽ có nhiều điều để nói với nhau. Nhưng bây giờ ngoài khoảng không tĩnh lặng ra thì chẳng còn gì.

Thời gian trôi qua được hơn 5 phút, bầu không khí tĩnh lặng hơn bao giờ hết. hung một bàn mà hai người cứ ngồi nhìn nhau như vậy Dương Hoàng Quân cũng cảm thấy kỳ lạ. Sau bao đắn đo, cuối cùng Dương Hoàng Quân cũng chịu mở miệng.

– Ông ngoại không cho em sống cùng Chu Đức Tấn. Vậy sau này hai người sẽ làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện