Lương Tú Trân liên tục gọi điện cho Chu Đức Tấn, mấy lần đầu thì máy bận nhưng sang đến lần thứ ba thì người nhận lại không liên lạc được. Cô nhắn tin thì không thấy nhắn lại, số lượng tin nhắn cũng phải hơn chục tin. Chờ mãi không thấy hồi âm, Lương Tú Trân mệt mỏi nằm xuống giường. Đầu óc Lương Tú Trân dần trở nên rối bời, Chu Đức Tấn thực sự nghĩ cô là loại người như vậy sao? Nghe một cuộc điện thoại, trả lời một tin nhắn đối với hắn khó vậy à? Bỗng.

Bên tai Lương Tú Trân truyền đến tiếng gõ cửa. Cô mệt mỏi ngồi dậy, khó khăn cất tiếng đáp lại.

– Cửa không khoá, mời vào!

Được người bên trong cho phép, Đường Mạc Cửu mới đẩy cửa bước vào. Thấy Lương Tú Trân ngồi trên giường với tâm trạng không vui, Đường Mạc Cửu mang một bát súp nóng đến chỗ cô. Đặt xuống chiếc bàn bên cạnh giường, Đường Mạc Cửu ngồi đối diện nhẹ giọng khuyên nhủ.

– Cả tối nay cháu đã không ăn gì rồi. Bây giờ ăn bát súp này cho lại sức, cháu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ.

Lương Tú Trân nhìn bát súp nóng hổi bên cạnh mà chẳng buồn để tâm. Hiện giờ cô không có tâm trạng ăn uống nên dù trông món ăn hấp dẫn thế nào cũng chẳng tài nào nuốt nổi.

Bây giờ Đường Mạc Cửu mới nhận ra cái sai của mình. Ông đã không để tâm đến cảm xúc của Lương Tú Trân mà luôn làm theo ý mình. Đáng lẽ trong thời điểm này ông không nên gán ghép Lương Tú Trân với bất kỳ ai. Cả buổi tối hôm nay vì chuyện gán ghép kia mà Lương Tú Trân không động đũa dù chỉ một món. Hiện giờ Lương Tú Trân đâu chỉ có một mình mà còn đứa bé trong bụng. Tính cách cô lại giống ông, ngang bướng cứng đầu quá mức đôi lúc lại làm bản thân tổn thương.

Đường Mạc Cửu hạ mình, hắng giọng xuống mà mở lời.

– Ông xin lỗi, ông sẽ không gán ghép cháu với người nào nữa. Bây giờ cháu ăn chút gì đi, cháu phải nghĩ cho con mình nữa.

Nghe được những lời đó từ ông ngoại, Lương Tú Trân liền quay sang nhìn ông. Đôi mắt cô đỏ hoe trực trào như sắp khóc, ngữ điệu cũng có phần khó nghe hơn trước.

– Cháu hi vọng là ông giữ đúng lời hứa.

– Được rồi, cháu ăn đi.

Lương Tú Trân gật đầu làm theo Đường Mạc Cửu. Cô bên bát súp trên tay cẩn thận ăn từng muỗng.

Đường Mạc Cửu nhìn cháu gái ăn uống đầy đủ liền nở một nụ cười đầy vui vẻ. Ông nhìn sang bên cạnh, thấy điện thoại của Lương Tú Trân vẫn sáng. Vô tình đọc được những dòng tin nhắn mà Lương Tú Trân gửi cho Chu Đức Tấn, sự phẫn nộ trong Đường Mạc Cửu một lần nữa dâng lên.

Tiếng thở gấp đầy giận dữ cùng sắc mặt tối sầm biểu lộ sự không vui. Đường Mạc Cửu không nhịn được mà lên tiếng.

– Ngoài mặt thì nói hay lắm vậy mà sau lưng lại làm những điều ngược lại. Thật chẳng ra làm sao!

Lương Tú Trân ngạc nhiên trước câu nói đầy tức giận của ông ngoại. Cô vội đặt bát súp còn đang ăn dở xuống bàn, hỏi.

– Có chuyện gì mà ông tức giận vậy ạ?

– Từ nãy đến giờ cháu nhắn tin giải thích với Chu Đức Tấn phải không?

Lương Tú Trân chau mày khó hiểu nhưng rồi phát hiện điện thoại vẫn còn chưa tắt. Cô liền lấy điện thoại cất sang một chỗ khác, lắp bắp đáp.

– Cháu… cháu chỉ muốn nói rõ cho anh ấy hiểu thôi.

– Nói rõ cái gì chứ? Nếu thằng đó tin tưởng cháu thì đã không để cháu nhắn nhiều như vậy rồi.

– Chắc là do anh ấy bận việc thôi. Cháu thấy gần đây Đức Tấn làm nhiều việc lắm!

– Cháu còn bênh nó nữa hả?

Đường Mạc Cửu thật không biết để đâu cho hết cơn tức giận này. Lúc bên ngoài nói chuyện với ông, Chu Đức Tấn còn tự tin tuyên bố sẽ đón Lương Tú Trân về Chu gia trong thời gian sớm nhất. Vậy mà sau lưng lại dám không trả lời tin nhắn Lương Tú Trân để cô phải giải thích nhiều lần. Đường Mạc Cửu không chắc có thể tin tưởng Chu Đức Tấn không nữa.

Lương Tú Trân nhận thấy được sự tức giận của Đường Mạc Cửu nên không nói thêm lời nào. Ông ngoại cô sớm đã có định kiến với Chu Đức Tấn, cô có giải thích rõ cũng bằng không. Đôi lúc càng nói sẽ càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Lương Tú Trân một mình rời khỏi Đường gia đến tiệm hoa làm việc. Mặc dù chuyển tới sống cùng ông ngoại để được chăm sóc tốt hơn nhưng Lương Tú Trân không muốn mang tiếng ăn bám bên ngoại. Hơn nữa để người ngoài biết được Chu Đức Tấn phá sản nên vợ con hắn phải sống bên ngoại thực sự không hay. Mấy người ngoài kia họ đâu hiểu rõ mọi chuyện, họ chỉ nhìn một mặt rồi có cái nhìn phiếm diện.

Đến tiệm hoa vào lúc 7 giờ sáng. Lương Tú Trân thay đồ rồi bắt đầu công việc đã được phân công. Cô mang mấy chậu hoa trong nhà ra bên ngoài xếp lên trên kệ. Mấy chậu hoa này không quá nặng chỉ là số lượng nhiều nên phải đi lại nhiều lần.

Đến lần thứ tư mang chậu hoa ra bên ngoài, Lương Tú Trân bắt đầu cảm thấy hơi mệt. Định đặt chậu hoa xuống đất nghỉ ngơi thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một người đàn ông giúp cô đặt chậu lên kệ.

Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Dương Hoàng Quân đã đứng trước mặt mình từ khi nào. Cô tự hỏi đây là ngẫu nhiên hay có sự sắp xếp từ trước. Đây đã là lần thứ ba, Lương Tú Trân bất ngờ gặp Dương Hoàng Quân. Cô thực sự không hiểu nổi tại sao Dương Hoàng Quân luôn xuất hiện đúng lúc cô cần.

– Anh theo dõi em đúng không?

Câu hỏi bất ngờ của Lương Tú Trân khiến Dương Hoàng Quân bật cười. Anh không hiểu trong đầu cô, anh là loại người gì nữa.

– Anh không theo dõi em, anh biết em làm việc ở đây nên mới ghé qua phụ giúp chứ không có ý gì hết. Chẳng phải bạn bè nên giúp đỡ nhau sao?

Nghe tới hai chữ bạn bè, Lương Tú Trân bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cô mừng vì cuối cùng Dương Hoàng Quân cũng hiểu mối quan hệ của hai người không thể đi xa hơn. Bây giờ gặp nhau với tư cách bạn bè vẫn là dễ nói chuyện.

– Anh đừng nói với ông ngoại việc em làm thêm ở đây. Em không muốn ông tới tiệm hoa làm lớn chuyện.

– Anh hiểu rồi!

Dương Hoàng Quân mỉm cười rồi tiếp tục phụ Lương Tú Trân mấy việc lặt vặt trong tiệm hoa cho đến khi xong việc anh mới rời đi.

Lương Tú Trân làm việc ở tiệm hoa đến tận chiều muộn. Do chỗ làm gần nhà, hơn nữa cô cũng muốn đến tìm Chu Đức Tấn nên không bắt xe trở về Đường gia.

Lên trên căn hộ thuê, trước mắt Lương Tú Trân là cánh cửa được khoá kín. Không rõ Chu Đức Tấn ra ngoài từ bao giờ mà đến tận giờ này vẫn chưa thấy trở về. Cũng may Lương Tú Trân có chìa khoá dự phòng nên mới mở được cửa mà đi vào nhà.

Bên trong căn nhà tối đen, Lương Tú Trân với tay bật đèn lên. Nơi này so với hôm qua không khác là mấy. Nói đúng hơn thì căn hộ giống như bị bỏ hoang. Đồ đạc không một chút xê dịch, mấy thứ đồ dùng trong bếp chưa từng động đến. Thứ duy nhất thay đổi trong nhà chính là ga giường nhăn nhúm cùng chiếc chăn chưa gấp. Có vẻ như sau khi Lương Tú Trân rời đi, Chu Đức Tấn chỉ coi đây như một chỗ ngủ qua đêm.

Lương Tú Trân bước tới phía trước, bỗng nhận ra chiếp hộp tối hôm qua nhìn thấy trên xe của Chu Đức Tấn. Mở nắp hộp ra xem, Lương Tú Trân phát hiện bên trong là món cháo thịt, món mà cô thích Chu Đức Tấn nấu cho nhất. Có lẽ sau khi Lương Tú Trân rời đi với vẻ tức giận, Chu Đức Tấn cảm thấy có lỗi nên mới nấu cháo cho cô. Nhưng lại vô tình bắt gặp cô ăn tối trong nhà hàng cùng Dương Hoàng Quân. Chẳng trách sao tối qua cô nhắn tin, gọi điện mãi mà không liên lạc được. Lương Tú Trân khẽ thở dài một tiếng rồi bắt tay vào công việc nhà quen thuộc. Cô còn đặc biệt chuẩn bị một bữa tối chờ Chu Đức Tấn.

Gần 7 giờ tối, Chu Đức Tấn mới kết thúc công việc ở quán cà phê. Hắn lững thững bước lên cầu thang trở về căn hộ. Thời gian Chu Đức Tấn được nghỉ ngơi không nhiều. Hắn về nhà cũng chỉ thay được một bộ quần áo rồi ăn tạm mấy thứ còn trong tủ lạnh liền lập tức tiếp tục công việc giao hàng.

Đứng trước cửa nhà, Chu Đức Tấn khó khăn lắm mới lấy ra được chiếc chìa khóa trong túi. Hắn đưa chìa khoá vào ổ định mở cửa thì phát hiện ra cửa nhà không khoá. Chu Đức Tấn chau mày nghi hoặc phải chăng là nhà có trộm?

Chu Đức Tấn suy nghĩ một lúc lâu mới đẩy cửa bước vào bên trong. Hắn với tay lấy chiếc gậy dựng sẵn trong góc tường, từng bước chậm rãi cẩn thận. Ngay khi nghe thấy tiếng động dưới bếp, Chu Đức Tấn liền nâng cao cảnh giác. Vừa định giơ chiếc gậy lên thì một bóng dáng quen thuộc thu gọn trong tầm mắt hắn.

– Đức Tấn, anh về rồi ạ!

Chiếc gậy trên tay Chu Đức Tấn nhanh chóng chuyển về sau lưng. Chu Đức Tấn gượng cười hỏi.

– Sao em lại đến đây?

– Em về nhà mình cũng không được nữa hả? Cơm em nấu xong rồi, anh ngồi xuống ăn đi.

Lương Tú Trân bước đến chỗ Chu Đức Tấn ôm lấy cánh tay hắn đi vào trong. Thế nhưng Chu Đức Tấn nhanh chóng có hành động từ chối. Hắn vội gỡ tay cô ra khỏi người đồng thời lùi về sau một bước cố tình tạo khoảng cách giữa hai người.

Hành động của Chu Đức Tấn khiến Lương Tú Trân bất ngờ. Bình thường cô cấm hắn không được lại gần, hắn vẫn luôn tìm cách lách luật. Vậy mà hôm nay khi cô chủ động đến gần, hắn lại cố tình xa lánh.

Lương Tú Trân nhíu mày khó chịu.

– Chu Đức Tấn, anh sao vậy? Anh không thích em đến gần sao?

– Trên người anh bám nhiều bụi bẩn, em ở gần anh sẽ không được sạch sẽ. Chúng ta tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách.

Cả ngày Chu Đức Tấn làm việc trong công trường, cát bụi rồi xi măng bám đầy quần áo. Mặc dù đã thay một bộ đồ mới cũng chưa hết. Còn chưa kể, khi nãy Chu Đức Tấn mới kết thúc công việc ở quán cà phê. Bên trong quán có khá nhiều người hút thuốc nên mùi thuốc phần nào đã ám lên quần áo. Chu Đức Tấn không muốn Lương Tú Trân ngửi thấy mấy mùi độc hại rồi ảnh hưởng đến sức khỏe và đứa bé.

Chu Đức Tấn cũng chỉ muốn tốt cho Lương Tú Trân nên mới làm vậy. Thế nhưng Lương Tú Trân lại không nghĩ giống hắn. Cô vẫn luôn đắn đo về chuyện tối hôm qua trong nhà hàng cùng Dương Hoàng Quân. Nghĩ Chu Đức Tấn vẫn còn giận nên vội vàng giải thích.

– Chuyện hôm qua giữa em và Hoàng Quân không phải như anh nghĩ đâu. Ông đưa em tới nhà hàng thì Hoàng Quân đã ở đó rồi. Em không có đi ăn riêng với anh ta.

– Anh hiểu mà.

– Anh hiểu? Vậy sao tối qua em nhắn tin, gọi điện anh không nghe máy? Bây giờ lại còn không cho em lại gần. Như thế chẳng phải anh đang giận là gì.

Chu Đức Tấn bật cười. Hắn không cho cô lại gần vì sợ cô ngửi phải mùi thuốc lá. Tối qua vội vàng đi vì sắp lỡ chuyến giao hàng cho khách. Điện thoại Chu Đức Tấn luôn để ở chế độ im lặng, nhiều khi còn không nhận được thông báo để trả lời. Hắn về nhà, thời gian ít ỏi còn lại dùng để ngủ đâu có rảnh rỗi để kiểm tra những thứ khác.

Có lẽ vì quá chú tâm vào chuyện kiếm tiền nên Chu Đức Tấn đã quên Lương Tú Trân đang mang bầu. Phụ nữ mang thai tâm trạng thay đổi thất thường lại còn hay suy diễn. Đáng lẽ trước khi đi hắn phải giải thích rõ ràng với cô.

Bộ quần áo ám mùi thuốc trên người còn chưa thay, Chu Đức Tấn không dám lại gần Lương Tú Trân. Hắn đứng im tại chỗ, mỉm cười.

– Anh không giận cũng không hiểu lầm em chuyện hôm qua. Điện thoại từ sáng đến giờ anh còn chưa mở lên nữa mà. Đừng nghĩ lung tung!

– Anh nói thật sao?

– Thật mà!

Khoé môi Lương Tú Trân khẽ cong lên nở một nụ cười đầy vui vẻ. Cô chạy đến ôm chầm lấy Chu Đức Tấn mặc cho hắn phản đối thế nào.

– Anh đã nói người anh ám mùi thuốc lá. Ngửi mùi thuốc không tốt đâu!

– Em không ngửi thấy gì hết.

Lương Tú Trân vẫn cứng đầu không buông tay. Cô tựa đầu vào lồng ngực hắn cảm nhận hơi ấm truyền đến. Chu Đức Tấn nói người hắn toàn mùi thuốc lá thế nhưng Lương Tú Trân lại không ngửi thấy. Thoang thoảng bên cánh mũi cô là mùi hương ngọt ngào quen thuộc của Chu Đức Tấn. Mùi hương khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Chu Đức Tấn nhìn người con gái nhỏ trong lòng không nhịn được mà đưa tay lên ôm lấy cô. Mới có một ngày không gặp, hắn cứ ngỡ như thời gian trôi qua rất lâu. Nếu như hắn không thể đáp ứng yêu cầu của Đường Mạc Cửu chắc có lẽ cả đời này sẽ không được nhìn thấy Lương Tú Trân.

Chạm rãi buông tay khỏi người Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt chớp chớp vài cái, cô lưỡng lự một hồi rồi mới lên tiếng.

– Anh, hay là em chuyển về đây sống với anh nhé. Ở bên ông, em thấy không quen.

– Không được, về đây sống sẽ cực khổ. Anh đi làm suốt ngày chẳng có thời gian chăm sóc em. Lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao. Ở bên đó vài bữa rồi quen thôi.

Lương Tú Trân im lặng không nói thêm lời nào. Cô thực sự muốn rời khỏi Đường gia, ở bên đó cô không thoả mái một chút nào. Nhưng Chu Đức Tấn lại không muốn cô về đây.

Chu Đức Tấn đưa tay lên nhẹ nhàng mơn trớn gò má hồng của Lương Tú Trân. Hắn hắng giọng khuyên nhủ.

– Em chịu khó ở bên Đường gia một thời gian, anh sẽ đến thăm em. Đừng lo nghĩ nhiều quá, anh sẽ sớm đón em về Chu gia.

– Ai nói với anh là em muốn về Chu gia. Em vẫn còn chưa tha thứ cho anh đâu đấy!

– Ừ, anh quên mất.

Lương Tú Trân bật cười che giấu đi giọt nước mắt bên trong. Cô đâu có ý định theo Chu Đức Tấn trở về Chu gia. Cô muốn rời khỏi Đường gia chuyển đến căn hộ là vì thời gian này Chu Đức Tấn gặp khó khăn về kinh tế. Trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng nên muốn phụ giúp hắn một tay. Con của cô, cô muốn tự nuôi dưỡng chăm sóc chứ không phải sống nhờ vào tiền của bất kỳ ai.

Nhìn nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân chỉ muốn đánh hắn một cái cho hết ngốc. Chẳng hiểu sao trước kia Chu Đức Tấn làm chủ tịch thông minh tài giỏi đến vậy, bây giờ ông ngoại cô có nói vài câu thôi đã dễ dàng để cô về Đường gia. Chẳng biết là do Chu Đức Tấn ngốc thật hay là hắn thực sự nghĩ điều đó tốt cho cô.

Lương Tú Trân nhìn xuống vô tình phát hiện bàn tay Chu Đức Tấn được băng bó bằng vải trắng. Cô vội vàng cầm tay hắn lên kiểm tra, sốt sắng hỏi.

– Chu Đức Tấn! Tay anh làm sao mà bị thương thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện