– Anh sẽ tính đến chuyện ly hôn đúng không? Lương Tú Trân nhìn thẳng vào mắt Chu Đức Tấn mà hỏi. Bỗng nhiên câu hỏi ấy chợt xuất hiện trong tâm trí nên mới nói ra thành lời. Dù sao cô cũng muốn biết sau khi mất con, Chu Đức Tấn sẽ làm gì. Hắn luôn mong chờ đứa con này đến vậy, liệu hắn có nghĩ rằng cô đã cố tình để mất con của hắn không?

Đáp lại bao hoài nghi của Lương Tú Trân là nụ cười trên gương mặt Chu Đức Tấn. Hắn nắm chặt lấy tay Lương Tú Trân, nói.

– Anh chỉ sợ con mất, em bỏ rơi anh thôi. Còn chuyện ly hôn sẽ không bao giờ xảy ra, dù thế nào đi nữa anh cũng không buông tay em.

Người nên lo lắng phải là Chu Đức Tấn mới đúng. Chu Đức Tấn mất bao nhiêu công sức để Lương Tú Trân mang thai bởi hắn biết nếu như có đứa bé Lương Tú Trân sẽ ở lại bên hắn. Nhưng bây giờ đứa bé không còn, Chu Đức Tấn không biết lấy lý do gì để giữ Lương Tú Trân ở lại vì cô chưa tha thứ cho hắn.

Bầu không gian tĩnh lặng trong phòng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng động ngoài hành lang. Bên ngoài rất nhanh chóng truyền đến giọng nói của Đường Mạc Cửu. Chu Đức Tấn vội vã buông tay Lương Tú Trân. Hắn vào trong phòng bệnh thăm cô là do may mắn lẻn vào. Nếu để Đường Mạc Cửu phát hiện chắc chắn ông sẽ điều thêm người bảo vệ. Đến lúc đó Chu Đức Tấn khó mà vào đây được.

Chu Đức Tấn quay sang phía Lương Tú Trân, nói.

– Anh sẽ đến thăm em. Bây giờ anh phải đi rồi!

– Ở chỗ kia có cửa sau, anh ra ngoài bằng cửa đó đi.

– Cảm ơn em!

Chu Đức Tấn cúi đầu xuống hôn lên trán Lương Tú Trân một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Lương Tú Trân nhìn theo bóng Chu Đức Tấn khuất dần đến khi hắn an toàn rời khỏi phòng bệnh mới thở phào nhẹ nhõm. Lương Tú Trân hiểu ông ngoại của mình khó đến thế nào. Ngay sau khi biết tin, Đường Mạc Cửu đã muốn đến làm ra lẽ với Chu Đức Tấn nhưng vì cô cản lại nên mới thôi. Bây giờ để Đường Mạc Cửu phát hiện Chu Đức Tấn lẻn vào đây thì chỉ có đường chết mà thôi.

Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

Đường Mạc Cửu bước vào bên trong, thấy Lương Tú Trân đã tỉnh ông vội vàng đến bên hỏi thăm.

– Cháu thấy trong người thế nào rồi? Còn đau ở đâu không?

Lương Tú Trân mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu.

– Cháu ổn hơn rồi!

Định nghĩ chữ “ổn” của Lương Tú Trân lạ lắm! Đường Mạc Cửu hiểu rõ điều đó.

Ổn bên ngoài nhưng sâu bên trong đau đau đớn tận cùng.

Bên ngoài cười cười nói nói vui vẻ nhưng thực chất là đang cố che giấu nỗi buồn sâu bên trong.

Đường Mạc Cửu là người chứng kiến sự đau khổ của Lương Tú Trân khi co biết tin đứa bé trong bụng không còn. Ông đã từng là một người bố nên ông hiểu rõ nỗi đau khi mất đi đứa con của mình là thế nào. Nỗi đau giằng xé trong tâm can, đau đến nỗi nhiều lúc chỉ muốn bản thân chết thay con.

Đường Mạc Cửu đưa tay lên xoa đầu Lương Tú Trân trấn an. Giờ đâu mấy câu nói an ủi cũng chẳng nghĩa lý gì bởi ông đã nói chúng với cô quá nhiều lần rồi. Bây giờ phải để cho Lương Tú Trân tự vực dậy bản thân mà thôi.

Đường Mạc Cửu vừa định ngồi xuống bên cạnh Lương Tú Trân thì nhận ra ngay điều bất thường. Chiếc ghế cạnh giường bệnh đã xê dịch, ngay cả cánh cửa đằng sau phòng cũng không được đóng kín. Đường Mạc Cửu lập tức chuyển ánh nhìn sang phía Lương Tú Trân, nghi hoặc.

– Chu Đức Tấn vừa mới đến đây phải không?

Lương Tú Trân chột dạ, sắc mặt liền trở nên khó coi. Cô gượng gạo liên tục lắc đầu chối.

– Không có, chỉ có một mình cháu ở phòng bệnh thôi. Đức Tấn không hề đến đây.

– Ông nuôi cháu từ nhỏ nên hiểu rõ tính cách của cháu. Nếu muốn nói dối thì phải làm thế nào để người ta tin chứ không phải vài câu chối bỏ là xong đâu.

Bị nói trúng tim đen, Lương Tú Trân im lặng không nói thêm lời nào bởi càng nói cô càng để lộ ra nhiều điều. Đúng là chẳng có gì qua mắt được Đường Mạc Cửu. Lương Tú Trân đã cố gắng giữ bí mật đến vậy mà vẫn bị phát hiện. Có lẽ là do khả năng nói dối của cô quá kém.

Đường Mạc Cửu kéo chiếc ghế bên cạnh giường ra xa một chút rồi ngồi xuống đối diện với Lương Tú Trân. Ông lặng lẽ quan sát cháu gái mình khẽ thở dài một tiếng. Giọng điệu tràn đầy thất vọng vang lên nhưng vô cùng nhẹ nhàng.

– Ông đã cấm cháu không được đến chỗ của Chu Đức Tấn sao cháu lại không nghe lời?

– Cháu chỉ vì lo cho Đức Tấn mà thôi.

– Lo? Lo lắng nhiều hay sợ thằng đó nó ghen nhiều hơn?

Những dòng tin nhắn không được hồi âm trên điện thoại ngày trước đều bị Đường Mạc Cửu nhìn thấy. Vậy nên ông đâu nghĩ Lương Tú Trân về căn hộ cũ để xem tình hình Chu Đức Tấn thế nào mà cô đến đó để giải thích chuyện trong nhà hàng cùng Dương Hoàng Quân.

Lương Tú Trân nắm chặt lấy bàn tay đã nhăn nheo theo năm tháng của Đường Mạc Cửu, cố gắng giải thích cho Chu Đức Tấn.

– Anh ấy không hề hiểu lầm chuyện giữa cháu và Dương Hoàng Quân. Không thể liên lạc được là do anh ấy quá bận vì công việc thôi.

– Quá bận vì công việc nên để cháu tự đến tìm. Quá bận vì công việc nên bỏ cháu ở nhà một mình rồi xảy ra tai nạn khiến đứa bé không còn đúng không?

– Ông ngoại, chuyện tai nạn một phần cũng là lỗi của cháu mà. Tại cháu không cẩn thận nên mới vậy. Tại…

– Ông không muốn nghe cháu thanh minh cho thằng nhãi kia nữa! Từ giờ cháu tuyệt đối không được gặp nó. Nếu ông thấy nó lản vản quanh phòng bệnh hay bắt gặp hai đứa gặp nhau thì ông sẽ đánh cho nó không thể đi được.

– Ông ngoại, ông ngoại! Ông…

Dù Lương Tú Trân có cố gắng gọi thế nào, Đường Mạc Cửu cũng nhất quyết không dừng lại. Ông cứ như vậy mà rời khỏi phòng bệnh, bên tai Lương Tú Trân còn nghe rõ tiếng ông ra lệnh cho mấy vệ sĩ bên ngoài phải canh chừng nghiêm ngặt. Cuộc sống của cô bây giờ chẳng khác nào đang bị giam cầm. Mọi thứ đều bị kiểm soát chặt chẽ!

Mấy ngày sau khi Lương Tú Trân nhập viện vì tai nạn, ngày nào Chu Đức Tấn cũng đến bệnh viện tìm cách vào thăm. Nhưng lần nào hắn cũng bị phát hiện, không thì cũng bị đánh rồi đuổi đi. Đường Mạc Cửu biết Chu Đức Tấn nhất định sẽ tìm mọi cách để gặp Lương Tú Trân nên ông cố tình điều thêm người đến bệnh viện, nhất quyết không để Chu Đức Tấn bước chân vào phòng bệnh.

Ngày thứ 5, Lương Tú Trân nằm viện.

Giống như những ngày trước đó, Chu Đức Tấn đứng trước cổng bệnh viện chờ cơ hội để lẻn vào trong. Có điều mấy tên vệ sĩ kia cứ đi đi lại lại trong bệnh viện không ngừng. Do Chu Đức Tấn bị bắt gặp nhiều lần nên một vài tên vệ sĩ đặc biệt để mắt đến hắn nên muốn vào trong cũng khó.

Chu Đức Tấn đi lại nhiều lần trước bệnh viện. Nếu đi sâu vào trong thì cũng chỉ dừng lại ở bên ngoài hành lang chỗ phòng bệnh của Lương Tú Trân. Ánh mắt Chu Đức Tấn chưa một lần rời khỏi phòng bệnh, hắn thực sự muốn xông vào bên trong nhưng lại không thể.

Đột nhiên.

Một bàn tay đặt lên vai Chu Đức Tấn từ phía sau khiến hắn giật mình quay lại. Đứng trước mặt Chu Đức Tấn chính là người mà hắn từng ghét – Dương Hoàng Quân.

Dương Hoàng Quân mỉm cười, nhìn điệu bộ lén lút của Chu Đức Tấn liền hiểu ra ý đồ.

– Không dám vào trong thăm Tú Trân à? Hay là bị cấm nên không vào được?

Mấy lời Dương Hoàng Quân nói, Chu Đức Tấn nghe không lọt tai câu nào. Rõ ràng Dương Hoàng Quân đã nhìn thấy tình hình hiện tại vậy mà vẫn buông những lời châm chọc. Chu Đức Tấn không để ý đến Dương Hoàng Quân. Hắn trừng mắt nhìn anh một cái rồi nhanh chóng quay lưng rời đi.

Đôi chân của Chu Đức Tấn vừa đi được vài bước, Dương Hoàng Quân đột ngột lên tiếng.

– Anh có đồ gì muốn đưa cho Tú Trân thì để tôi đưa giúp. Dù sao thì ông ngoại cũng đã cấm anh vào thăm cô ấy rồi. Mang cháo đến rồi lại mang cháo về, vừa mất công mà lại không đến tay người cần.

Mấy ngày qua Dương Hoàng Quân có đến thăm Lương Tú Trân. Mỗi lần đến anh đều nhìn thấy Chu Đức Tấn quanh quẩn ở bệnh viện trên tay là hộp đựng cháo. Dương Hoàng Quân đoán có lẽ Chu Đức Tấn đã đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho Lương Tú Trân. Có điều với số lượng vệ sĩ canh chừng nghiêm ngặt như vậy hắn không thể vào thăm bệnh.

Dương Hoàng Quân không phải có ý định giúp đỡ thế nhưng anh và Lương Tú Trân là bạn. Vả lại thấy Chu Đức Tấn đến bệnh viện rồi về tay không nhiều lần cũng tội nghiệp nên mới đề nghị giúp đỡ.

Chu Đức Tấn quay người lại đối diện với Dương Hoàng Quân. Mặc dù hắn không hề ưa người đứng trước mặt vì Dương Hoàng Quân đã từng có một khoảng thời gian bên cạnh Lương Tú Trân. Nhưng với tình hình hiện tại không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của Dương Hoàng Quân.

Chu Đức Tấn ho lên vài tiếng ra hiệu, ngập ngừng hỏi lại.

– Có thật là anh sẽ giúp tôi không?

– Ban đầu thì tôi không có ý định đó Nhưng tôi là một người tốt, không thể bỏ qua giúp đỡ những người gặp khó khăn được.

Dương Hoàng Quân quả thật là một kẻ độc miệng. Nói chuyện với anh, Chu Đức Tấn chỉ tăng thêm tức giận. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khinh thường khi nhìn Dương Hoàng Quân.

Chu Đức Tấn im lặng không đáp, Dương Hoàng Quân nghiễm nhiên coi như hắn đã từ chối lời đề nghị. Anh khẽ thở dài một tiếng, than vãn.

– Tôi đã có ý tốt muốn giúp đỡ nếu anh không muốn thì thôi vậy. Tôi không làm phiền anh nữa.

– Khoan đã!

Bước chân của Dương Hoàng Quân đột ngột dừng lại. Khoé môi anh khẽ cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý, mục đích ban đầu cuối cùng cũng đạt được. Dương Hoàng Quân mỉm cười niềm nở hỏi.

– Sao vậy? Anh có chuyện muốn nhờ tôi à? Nếu có thì cứ nói đi đừng ngại.

Chu Đức Tấn liếc nhìn Dương Hoàng Quân một cái rồi đưa hộp cháo tự tay chuẩn bị cho Lương Tú Trân, nói.

– Nhờ anh đưa cái này cho Tú Trân!

– Được rồi, tôi sẽ đưa. Anh nói rõ ràng ngay từ đầu thì có phải không mất thời gian hơn không. Tôi sẽ đưa cho cô ấy và nói rằng anh đã chuẩn bị nó.

– Cảm ơn!

Nghe được hai chữ cảm ơn từ miệng Chu Đức Tấn, Dương Hoàng Quân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Anh không nói thêm lời nào chỉ gật đầu rồi Nhanh chóng vào trong phòng bệnh.

Nhìn theo bóng Dương Hoàng Quân khuất dần, Chu Đức Tấn chỉ biết ao ước được như anh. Được Đường Mạc Cửu chấp nhận, được hiên ngang vào thăm vợ mình chứ không phải lủi thủi bên ngoài hành lang vào cũng không dám vào, phải nhờ người khác đem đồ cho vợ.

Chu Đức Tấn đứng bên ngoài hành lang rất lâu, mãi đến một lúc sau mới quay người rời đi.

Dương Hoàng Quân bước vào trong phòng bệnh, thấy Lương Tú Trân ngồi quay lưng về phía mình. Ánh mắt cô mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng để tâm đến việc đã có người nào đó ở trong phòng.

Tiến gần đến chỗ giường bệnh, Dương Hoàng Quân nhẹ nhàng đặt hộp cháo xuống. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở dài.

– Em đang nhớ Chu Đức Tấn sao?

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai khiến Lương Tú Trân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Vội thu lại ánh mắt lơ đễnh, Lương Tú Trân quay sang phía Dương Hoàng Quân mỉm cười.

– Anh đến rồi sao? Hôm nay lại mang đồ gì cho em vậy?

Lương Tú Trân nhìn hộp cháo trên mặt bàn, miệng cười nói vui vẻ nhưng ánh mắt hiện rõ nỗi buồn thê lương.

Dương Hoàng Quân hiểu rõ tâm trạng hiện tại của Lương Tú Trân ra sao bởi mấy lần anh đến cô đều đón tiếp anh bằng nụ cười gượng gạo này. Mặc dù không thể vui nhưng Lương Tú Trân vẫn cố tỏ ra rất ổn. Dương Hoàng Quân nhìn theo hướng mắt của Lương Tú Trân, nói.

– Đây không phải đồ của anh. Là cháo Chu Đức Tấn nấu cho em!

Cái tên Chu Đức Tấn vừa thoáng qua bên tai, sắc mặt Lương Tú Trân lập tức thay đổi. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng tươi tắn hơn khi nãy rất nhiều.

– Đức Tấn đến đây sao? Anh ấy hiện giờ đang ở đâu? Em có thể gặp được không?

– Mấy ngày nay anh thấy anh ta cứ đứng bên ngoài chắc là muốn vào gặp em nhưng không được. Ông đã cấm không cho Chu Đức Tấn thăm em nên anh mới giúp anh ta đưa cháo cho em.

– Cảm ơn anh!

Lương Tú Trân cầm bát cháo trên tay chậm rãi ăn từng muỗng.

Nếu không phải Dương Hoàng Quân nhắc lại thì Lương Tú Trân cũng đã quên việc ông ngoại cô cấm hắn không được tới bệnh viện. Mấy ngày qua Lương Tú Trân vẫn luôn mong Chu Đức Tấn đến thăm mình dẫu biết rằng chuyện đó khó mà xảy ra. Có điều sau vài ngày chẳng ăn được món nào ra hồn, hôm nay có cháo Chu Đức Tấn tự tay nấu Lương Tú Trân ăn ngon miệng hơn hẳn.

Dương Hoàng Quân thấy tâm trạng Lương Tú Trân khá hơn. Đến ăn cháo cũng ăn nhanh hơn thường ngày, Dương Hoàng Quân đoán chắc là do đích thân Chu Đức Tấn nấu nên cô mới chịu ăn. Vì hằng ngày anh mang đồ tới cô cũng chỉ ăn vài miếng không thì cười lấy lệ.

Đợi đến khi Lương Tú Trân ăn hết bát cháo trên tay, Dương Hoàng Quân mới lên tiếng.

– Trông em vui hơn hôm qua một chút. Có phải do món cháo này không?

Lương Tú Trân cười gượng không đáp lại câu hỏi này. Cô lắc đầu vài cái rồi chuyển sang chủ đề khác.

– Anh Quân, anh có thể giúp em gặp Đức Tấn được không? Em muốn gặp anh ấy, một chút thôi cũng được.

– Nếu anh giúp em thì ông sẽ không cho anh đến đây mất. Em biết ông khó đến thế nào mà. Đợi đến khi em xuất viện sẽ dễ gặp hơn đấy.

– Thực sự là anh không thể giúp em sao? Em muốn được gặp anh ấy.

– Chuyện này anh không thể!

Lương Tú Trân gật đầu rồi không nói gì thêm. Cô cũng biết yêu cầu của mình đang làm khó Dương Hoàng Quân. Dù sao anh cũng đã giúp cô đến mức này, không thể làm phiền thêm.

Thấy được nét buồn rầu trên gương mặt Lương Tú Trân, Dương Hoàng thực sự muốn giúp chỉ là anh không có đủ khả năng. Ngay cả bản thân Dương Hoàng Quân khi đến đây cũng bị hạn chế chứ đừng nói đến chuyện giúp Chu Đức Tấn vào trong phòng bệnh. Đường Mạc Cửu ghét Chu Đức Tấn tới vậy, vệ sĩ canh chừng bên ngoài ngày một nhiều lên. Có lẽ hai người họ muốn gặp được nhau thì phải đợi đến khi Lương Tú Trân xuất viện.

– Tú Trân, em thử xin ông ngoại một lần xem sao?

Lương Tú Trân nhìn Dương Hoàng Quân bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng rồi lắc đầu.

– Em đã thử mấy lần rồi nhưng không được. Nhưng như sau chuyện của đứa bé, ông ngoại nghiêm hơn thì phải. Mỗi lần em nhắc đến Đức Tấn, ông đều nổi giận. Em thực sự không biết phải làm thế nào nữa.

– Nếu không thể nói được bằng lời nói bình thường thì em dùng cách đi.

– Cách gì vậy?

Dương Hoàng Quân ra hiệu cho Lương Tú Trân lại gần rồi thì thầm vào tai cô vài điều. Chẳng biết họ đã nói gì nhưng sau khi nghe Dương Hoàng Quân nói, khoé môi Lương Tú Trân liền nở một nụ cười đầy vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện