– Tôi muốn em cởi đồ rồi đi vào trong!

– Cởi… cởi đồ? Ý anh là không mặc gì sao? – Phải!

– Chu Đức Tấn! Anh có bị điên không? Tôi không làm.

Lương Tú Trân giận đến đỏ mặt. Bắt cô đến đây phục vụ đàn ông đã quá lắm rồi vậy mà Chu Đức Tấn còn ép cô phải khoả thân trước mặt bao nhiêu người. Cô không phải vũ nữ thoát y, cô cũng có lòng tự tôn của riêng mình. Chuyện này cô tuyệt đối không thể đồng ý.

Dáng vẻ sợ hãi đến run rẩy của Lương Tú Trân khiến Chu Đức Tấn thích thú. Thứ hắn muốn thấy là nỗi sợ hãi của cô chứ không phải sự ngoan cường, cứng đầu khi nãy. Hắn tiến lại gần cô không một lời nói trực tiếp kéo dây áo xuống vai.

Dây áo mỏng, lại ôm sát hơn nữa phần ngực của váy đã có miếng mút nên Lương Tú Trân không mặc đồ bảo hộ bên trong. Bị một lực kéo mạnh đến vậy, chiếc áo lệch hẳn sang một bên để lộ một bên ngực. Lương Tú Trân sợ hãi hai tay bất giác đưa lên che chắn. Cô biết nếu cô không làm theo lời Chu Đức Tấn, hắn cũng sẽ tìm cách ép buộc cô phải làm. Nhưng chuyện này thì tuyệt đối không thể, cô không thể biến mình trở thành một kẻ vô liêm sỉ trần truồng bước vào quán bar.

Lương Tú Trân lùi dần về sau, tấm lưng trần cảm nhận được sự lạnh lẽo từ sau cửa xe truyền đến. Cô sợ hãi thật rồi! Lần này Lương Tú Trân bị Chu Đức Tấn doạ đến bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước tràn chứa đựng sự cầu xin.

– Chu Đức Tấn! Tôi… tôi xin anh, tôi không thể làm vậy. Tôi không thể!

Lần trước Lương Tú Trân bị Chu Đức Tấn cưỡng hôn đến chảy máu. Những vết cắn ở cổ đau như vậy mà không kêu than nửa lời. Bây giờ hắn chỉ mới làm một hành động nhỏ đã doạ cô sợ đến bật khóc, mở lời cầu xin. Kế hoạch của Chu Đức Tấn xem như đã thành công. Chỉ cần Lương Tú Trân cầu xin, Chu Đức Tấn nhất định sẽ không làm khó thêm.

Hắn chầm chậm ngồi gần chỗ cô. Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên lau đi nước mắt trên má cô.

– Em không cần phải sợ đến vậy. Trước sau gì bộ đồ này cũng bị cởi, bây giờ cởi trước cũng đâu có sao?

Vừa dứt lời, Chu Đức Tấn dùng lực gỡ tay Lương Tú Trân ra khỏi người. Phần trên cơ thể không còn vật bảo vệ liền trơ trọi dưới ánh sáng mờ ảo như đang mời gọi. Chu Đức Tấn không nhịn được cúi đầu xuống ngậm lấy nụ hồng nhỏ vào miệng, tham lam cưỡng đoạt.

Lương Tú Trân theo phản xạ ôm lấy người Chu Đức Tấn. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ vang lên trong xe mang theo cả tiếng sụt sịt.

– Tấn, em… em xin anh! Em không muốn làm!

Lương Tú Trân trực tiếp gọi tên Chu Đức Tấn, không những vậy cách xưng hô cũng thay đổi trong phút chốc. Chu Đức Tấn nghe thấy những lời ngon ngọt êm tai lập tức dừng hành động đang làm. Ban đầu hắn nghĩ sẽ rất khó để cô thay đổi cách xưng hô khi nói chuyện với hắn. Bây giờ thì tốt rồi, cô đã tự động thay đổi.

Chu Đức Tấn ngẩng đầu lên nhìn Lương Tú Trân. Hắn nâng cằm cô lên đối diện mình, nhẹ nhàng hỏi lại.

– Em vừa gọi tôi là gì?

– T… Tấn!

– Nói lại lần nữa cho tôi nghe.

– Tấn!

Khoé môi Chu Đức Tấn cong lên mỉm cười đầy thoả mãn. Hắn kéo dây áo Lương Tú Trân lên vai, tự tay chỉnh lại váy cho cô không những thế hắn còn lấy áo vest của mình cho cô mặc. Có chiếc áo vest trên người, bộ váy của Lương Tú Trân không còn quá hơ hang nhiều chỗ.

Chu Đức Tấn lau đi giọt nước mặt còn đọng lại trên khoé mi Lương Tú Trân. Bị hắn doạ đến nỗi bật khóc, cô bây giờ ngồi im không dám nhúc nhích thi thoảng chỉ vang lên vài âm thanh sụt sịt nhỏ. Hắn cười nói với cô.

– Tôi không bắt em làm chuyện em không muốn nữa. Theo tôi vào trong!

Lương Tú Trân gật đầu mấy cái rồi ngoan ngoãn làm theo lời Chu Đức Tấn. Khi nãy vì quá sợ hãi mà cô đã buông lời cầu xin hắn. Bị Chu Đức Tấn ép cởi đồ mới vào trong bar, Lương Tú Trân thực sự không biết phải từ chối ra sao. Nếu kịch liệt phản đối sẽ khiến Chu Đức Tấn không vui, còn im lặng làm theo chẳng khác nào biến bản thân thành trò hề tự nhục mạ chính mình. Vì thế mà Lương Tú Trân sợ đến bật khóc thành tiếng.

Xuống nước cầu xin, thay đổi cách xưng hô cũng là vì bảo vệ bản thân. Lương Tú Trân không ngờ chính cô đã tự phá vỡ lời thề nhanh như vậy, lời thề sẽ không bao giờ cầu xin Chu Đức Tấn. Nhưng cũng vì chuyện này Lương Tú Trân mới nhận ra, Chu Đức Tấn còn biết sợ khi cô khóc.

Cô chỉ mới nức nở vài tiếng, hắn đã vội lau nước mắt cho cô. Cô mở miệng cầu xin, hắn không chần chừ mà đồng ý. Ít nhất thì hắn vẫn còn nghĩ đến cô.

Bước vào trong bar, Lương Tú Trân luôn đi sát bên Chu Đức Tấn. Bàn tay nắm chặt lấy tay hắn không buông. Lương Tú Trân chưa từng đến đây trước kia, cô không nghĩ quán bar lại đáng sợ đến vậy.

Ở đây, không chỉ có những cô gái bán hoa ve vãn bên mấy gã đàn ông có tiền thậm chí còn có cả vũ công thoát y trên sàn nhảy. Họ không ngần ngại cởi bỏ quần áo trên người chỉ vì mấy đồng tiền bẩn mà bọn đàn ông vứt lên sân khấu. Nơi đây không thiếu tệ nạn xã hội, từ thuốc lắc đến mua bán m.ạ.i d.â.m… Lương Tú Trân không nghĩ quán bar là nơi làm việc của Chu Đức Tấn. Chỗ này là chỗ để mua vui, thoả mãn dục vọng của hắn thì đúng hơn.

Chu Đức Tấn dẫn Lương Tú Trân lên trên tầng ba. Đây là khu vực dành cho khách VIP, từng căn phòng được cách âm khá tốt nên không quá ồn ào như dưới tầng.

Dừng chân trước một căn phòng, Chu Đức Tấn dừng lại rồi quay sang phía Lương Tú Trân.

– Đến nơi rồi, khách hàng đang đợi bên trong. Vào thôi!

Khách hàng mà Chu Đức Tấn nhắc đến là khách hàng kinh doanh của hắn hay là khách mà cô phải phục vụ đêm nay?

Lương Tú Trân nhìn cánh cửa gỗ trước mặt ngập ngừng mãi không dám bước đi. Cô nắm chặt lấy tay Chu Đức Tấn như thể đang muốn ra hiệu cho hắn dừng lại. Sự ngoan cường, mạnh mẽ khi nãy của Lương Tú Trân không còn vững vàng. Nghĩ đến việc phải đối mặt với những thứ sau cánh cửa kia, cô thực sự rất lo lắng. Lương Tú Trân muốn dừng chuyện này lại, cô không nghĩ bản thân còn đủ dũng cảm để đối mặt.

Nhìn bàn tay nhỏ nắm lấy tay mình không buông, Chu Đức Tấn liền thấy chuyện ép Lương Tú Trân vào trong phòng có ích. Mỗi lần hắn chạm vào người, cô không phản kháng nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự ghê tởm cô dành cho hắn. Bây giờ cô lại chủ động nắm tay không buông. Chu Đức Tấn nhận ra phải dồn Lương Tú Trân đến bước đường cùng, cô mới ngoan ngoãn nghe theo lời hắn.

– Vợ, em sợ sao?

Giọng nói của Chu Đức Tấn bất ngờ vang lên khiến Lương Tú Trân giật mình thoát khỏi sự mông lung. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn thì bắt gặp ánh mắt dò xét. Miệng lưỡi Lương Tú Trân bây giờ cứng đờ không thể thốt ra thành câu. Trong lòng muốn nói vài lời nhưng lại không thể mở miệng.

– Không phải khi nãy em mạnh mẽ lắm sao? Bây giờ sợ rồi hả?

Chu Đức Tấn buông những lời khiêu khích, hắn chưa từng quên từng câu từng chữ mà Lương Tú Trân đã hùng hồn tuyên bố.

Lương Tú Trân đứng hình vài giây, cô còn nghĩ hắn sẽ suy nghĩ lại mà buông tha cho cô nhưng dường như đó chỉ là ảo tưởng mà cô tưởng tượng ra. Con người Chu Đức Tấn nham hiểm, điên loạn. Hắn từng đối xử tệ bạc với cô trong quá khứ thì làm sao có chuyện vì vài giọt nước mắt yếu lòng của cô mà buông tha?

Bàn tay Lương Tú Trân dần thả lỏng không còn nắm chặt tay Chu Đức Tấn như trước. Cô cúi đầu hắng giọng.

– Tôi… tôi vào trong là được chứ gì.

– Lại thay đổi cách xưng hô rồi sao? Khi nãy em gọi khác cơ mà, giờ lại gọi khác rồi à?

Lương Tú Trân câm nín. Khi nãy trên xe nếu không phải bị Chu Đức Tấn doạ đến bật khóc thì cô đã không cầu xin, không thay đổi cách xưng hô với hắn. Bây giờ muốn cô gọi lại, hắn chỉ có nằm mơ mới thấy.

– Em có muốn về nhà không?

Chu Đức Tấn vừa dứt lời, Lương Tú Trân lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Trong lòng cô có chút băn khoăn không biết chuyện hắn nói là thật hay đùa. Hắn nhất quyết đưa cô đến đây, bây giờ lại ra đề nghị về nhà. Tâm tình của hắn, cô thực lòng không thể hiểu nổi. Thế nhưng Lương Tú Trân vẫn muốn thử, biết đâu lại có cơ hội thoát khỏi đây.

– Có… tôi muốn về!

– Gọi tôi một tiếng chồng, tôi sẽ đưa em về!

Lương Tú Trân đứng lại vài giây.

Không ai cho không ai thứ gì, hoá ra đây là cái giá cô phải trả khi muốn rời khỏi đây. Việc cầu xin hắn đối với cô đã là một điều rất khó khăn, rơi vào tình thế cưỡng ép mới phải mở miệng. Bây giờ Chu Đức Tấn muốn cô gọi hắn bằng chồng, Lương Tú Trân có chết cũng không gọi.

Thay vì trả lời, Lương Tú Trân chọn cách im lặng. Cô gỡ tay hắn ra khỏi người mình, cúi gằm mặt hắng giọng.

– Đừng để khách hàng của anh đợi lâu!

Lương Tú Trân không trả lời vào vấn đề chính nhưng Chu Đức Tấn đủ hiểu câu trả lời cô là gì. Hắn cười khẩy gật đầu mấy cái xem như lần dụ dỗ này không thành công. Quay người đối diện với căn phòng VIP, Chu Đức Tấn không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa bước vào trong. Lương Tú Trân phía sau cũng lẽo đẽo đi theo.

Bước vào phòng, Lương Tú Trân nhìn thấy một người đàn ông mặc vest xám đang ngồi xem xét bản kế hoạch trên ghế nhung đỏ. Thoạt nhìn ông ta có vẻ đã ngoài 50, trong phòng ngoài ông ta thì không có bất kỳ ai. Trên bàn cũng chỉ có đúng một ly rượu vang đang uống dở, có lẽ Chu Đức Tấn đưa cô đến đây để bàn chuyện làm ăn thật. Chỉ là nghĩ đến việc bản thân trở thành công cụ phục vụ đàn ông trong giao dịch kinh doanh của hắn khiến cô cảm thấy ghê tởm. Còn chưa kể người Lương Tú Trân phải phục vụ là lão già gần 60 tuổi kia.

Chu Đức Tấn tiến đến chiếc ghế đối diện trực tiếp ngồi xuống rồi lên tiếng.

– Chủ tịch Mạc, để ông chờ lâu!

Người đàn ông kia mặc dù phải chờ đợi Chu Đức Tấn trong một khoảng thời gian khá dài nhưng không hề tỏ ra khó chịu hay bực tức. Ông ta hạ tập tài liệu trên tay xuống, phong thái vô cùng đĩnh đạc mỉm cười.

– Không sao, tơi còn sợ ngài không đến. Thật vinh dự khi hôm nay được bàn chuyện làm ăn với ngài!

Nhìn qua cách nói chuyện có thể thấy Chu Đức Tấn hoàn toàn ngồi ở hàng ghế trên. Xem ra hắn không phải là người đến để cầu xin ký kết hợp đồng. Lương Tú Trân ngẫm nghĩ, nếu chủ tịch Mạc kia coi trọng Chu Đức Tấn đến vậy chắc hẳn công ty của ông ta so với Chu Đức Tấn chỉ là một hạt cát nhỏ bé. Vậy lý do gì Chu Đức Tấn phải đích thân đến đây bàn việc rồi còn có ý để cô phục vụ ông ta?

Mấy câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu Lương Tú Trân không thôi. Cô mải mê suy nghĩ về những điều mà Chu Đức Tấn mà không hề biết đang có một cặp mắt thèm thuồng nhìn cô không thôi.

Từ khi Chu Đức Tấn cùng Lương Tú Trân bước vào phòng, chủ tịch Mạc đã đặc biệt để mắt tới Lương Tú Trân. Mặc dù bên trên đã có áo khoác của Chu Đức Tấn che chắn nhưng chiếc váy hắn đưa cho Lương Tú Trân khá ngắn để lộ đôi chân dài thon thả.

Chủ tịch Mạc, một kẻ có bề ngoài giống như một doanh nhân liêm chính, đĩnh đạc thật ra chỉ là cái vỏ bọc che giấu bên trong của một kẻ cuồng dục. Lão sớm đã nhắm đến Lương Tú Trân ngay từ đầu nhưng vì cô luôn đi theo sau Chu Đức Tấn nên lão không dám làm càn.

Chu Đức Tấn lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ của lão rồi nhận ra ý đồ bất chính trong ánh mắt khi hướng về phía Lương Tú Trân. Chu Đức Tấn ho lên vài tiếng, chất vấn.

– Chủ tịch Mạc, tôi thấy mắt ông đi chơi hơi xa rồi đấy!

Bị đe doa, chủ tịch Mạc lập tức thu lại ánh mắt đê tiện của mình. Lão cười trừ cho qua chuyện, cố ý chuyển chủ đề.

– Chu tổng, tôi xin lỗi. Không biết hôm nay ngài gọi tôi đến đây có việc gì không? Tôi nhớ là hợp đồng giữa chúng ta đã ký kết rồi mà. Chẳng lẽ bản hợp đồng có chỗ khiến ngài không hài lòng sao?

– Không phải! Bản hợp đồng rất vừa ý tôi.

Chủ tịch Mạc lo sợ đến nỗi toát mồ hôi hột, nuốt nước bọt hỏi.

– Vậy… ngài hẹn tôi ra đây vì chuyện gì?

– Tôi chỉ muốn thưởng cho ông một món đồ chơi để thoả mãn ông đêm nay thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện