Mục Phỉ cứ như vậy bị đối phương kiềm chế hoàn toàn.

Giày cao gót sớm đã rơi xuống ở cầu thanh vừa đi qua, sinh ra thanh âm rung động.

Coi muốn cúi đầu nhìn giày mình nột cái, chẳng qua, cô vừa muốn nhúc nhích khuôn mặt, mặt cô đã bị lòng bàn tay tràn ngập nhiệt độ gắt gao ôm lấy, vẫn cứ bá đạo lại cố chấp mà cố định mặt cô.

Cùng Vưu Nhiên vẫn duy trì chính diện hôn môi.

Môi các nàng đan chéo, dựa gần vào nhau, phảng phất vẫn là cùng linh hồn cùng da thịt.

Vưu Nhiên đem coi một bên đỡ lên cầu thang, một bên hôn môi, cũng không gián đoạn, cái này làm cho Mục Phỉ đột nhiên bị cưỡng hôn rất là vô thố lại bị động.

Giày cao gót cô cũng rớt, thân mang tinh xảo cũng bị đối phương bí mật mà xả xuống dưới, rơi rụng ở bậc thang lầu hai.

Bàn chân lạnh lẽo đã là dẫm lên trên thảm lầu hai, mà Vưu Nhiên vẫn cứ không biết thu liễm, vẫn gắt gao ôm cô, hôn môi cô.

"Vưu......!Nhiên......"
Cô rất nhỏ mà kêu to một tiếng tên người nào đó đã là ma trứ, mà thời điểm thanh âm cô phát ra lại mang theo chút phá thành mảnh nhỏ yếu ớt cùng cảm giác tồi tình.


Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ phát ra âm thanh nỉ non, nàng căn bản không nghĩ dừng lại, cho nên vẫn cứ chậm rãi ép sát đối phương lui về phía sau, lại lui về phía sau, lui đến đến trên sô pha thật lớn thật mềm mịn.

Doãn Tư Lê quý công đã tri kỷ mà đem bộ sô pha của Vưu Nhiên đổi mới.

Cho nên tay Vưu Nhiên vốn là ôm giữ khuôn mặt Mục Phỉ, âm thầm chậm rãi chuyển qua cái ót đối phương, khi chân nhỏ của Mục Phỉ để đến bên cạnh sô pha đến nông nỗi không thể lui, như là dùng lực áp xuống.

Mục Phỉ vốn là bị Vưu Nhiên kéo ôm mới bảo trì cân bằng thân mình cứ như vậy đột nhiên mà ngã xuống phía sau.

Cô theo bản năng mà nắm chặt cánh tay Vưu Nhiên.

Thực hiển nhiên, cả người Mục Phỉ ngã trên sô pha mềm mại lại lớn, mà phía sau cô cũng bị Vưu Nhiên tinh tế tỉ mỉ mà trước tiên dùng lòng bàn tay che lại, căn bản không chạm đến đến bề mặt va chạm khi ngã xuống.

"Ngô"
Mục Phỉ vốn tưởng rằng thời điểm các nàng ngã xuống, Vưu Nhiên có thể hơi chút ngừng hôn môi để cô hít thở không thông.

Chẳng qua, cô thật sự xem nhẹ hô hấp của tiểu gia hỏa, cùng với một bộ không biết học được ở nơi nào này, vẫn là không thầy dạy cũng hiểu, đại não Mục Phỉ hỗn độn đã không nghĩ được quá nhiều.

"Vưu......!( nhiên)"
Thực hiển nhiên, cô thật sự sắp bị đối phương dìm chết chìm trong hôn cuồng nhiệt kích lộng tới choáng váng.

Vưu Nhiên căn bản không dừng, cho dù là các nàng giờ phút này mới vừa ngã vào trên sô pha, đối phương chỉ là càng thêm thuận thế mà đè ở phía trên Mục Phỉ, tay ban đầu ôm cô muốn chuyển qua phía trên, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, thật sâu, không muốn cùng cô tách ra một giây đồng hồ.

Vưu Nhiên phảng phất đang dùng sức lực toàn thân truyền tới.

Đối với tình yêu của nàng.

Ngón tay lạnh băng của Mục Phỉ cũng đồng dạng gắt gao nắm lấy tay Vưu Nhiên, cô bị đối phương kéo cùng, bắt đầu thiêu đốt lên.

Coi không biết tiểu gia hỏa sao lại có thể hôn lâu như vậy, hôn cực nóng như thế.

Phảng phất là một ngàn độ đem cô thiêu đốt đến hầu như không còn.

Hơn nữa cư nhiên có lá gan lớn như vậy, khi cô mới vừa khôi phục thân thể cùng vừa vặn khôi phục ký ức.

Này đáng chết dĩ hạ phạm thượng......!
Trong đầu Mục Phỉ buồn bực mà gầm nhẹ một tiếng.

Mà dán chặt ở phía cô, người khởi xướng như là cùng cô có mười hai vạn phần tâm linh cảm ứng đột nhiên đình chỉ hôn sâu tràn ngập tình yêu, môi hai người rời đi một chút.


Nhưng cũng chỉ là khoảng cách phi thường rất nhỏ đến có thể xem nhẹ, Vưu Nhiên chậm rãi gợi lên đẹp độ cung, cúi đầu đối với Mục Phỉ bị nàng gông cùm xiềng xích vô pháp thoát thân nhẹ nhàng cười.

" Dĩ hạ phạm thượng là đang nói em sao, đại nhân." Âm tuyến Vưu Nhiên khàn khàn truyền đến Mục Phỉ đỏ hết lỗ tai, mang theo độ ấm lưu luyến sương mù.

"......!Em nghe lén tiếng lòng tôi." Đôi mắt Kim Hạt Sắc của Mục Phỉ nhìn chằm chằm môi như hồ sâu, bị thời gian dài xâm một phạm có vẻ càng thêm đỏ, như là Anh Đào đã chín hồng chọc người rủ lòng thương.

Vưu Nhiên kéo tay Mục Phỉ đặt ở trên ngực, để đối phương cảm thụ được nhịp tim đập điên cuồng của mình.

"Vậy đại nhân có thể nghe được tiếng lòng của Vưu Nhiên không?" Vưu Nhiên tiếp tục nói, mỉm cười, phảng phất là một thiên sứ ám hắc mê hoặc nhân tâm.

Nàng một đầu tóc bạc ở dưới ánh trăng nhu hòa có vẻ rực rỡ lấp lánh, phi thường xinh đẹp.

Con ngươi kim sắc của Mục Phỉ đối diện trên ánh mắt thâm tình của Vưu Nhiên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cho dù chung quanh không sáng ngời, cùng là có thị lực đêm của huyết tộc hai người cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vài giây.

Sau đó trong mắt Mục Phỉ dần dần nổi lên dao động, đó là trải qua nhiều năm như vậy, Vưu Nhiên rất ít thấy, ý cười thẳng ra ôn nhu.

Ai có thể chống cự được ánh mắt thâm tình chân thành kia của Vưu Nhiên?
Mục Phỉ cũng chống cự không được.

Cho nên cô cái gì cũng không có nói, mà là buông tay Vưu Nhiên nắm tay mình ra.

Ở lúc đối phương hoảng loạn giây tiếp theo, nháy mắt đôi tay vòng lấy ôm cổ Vưu Nhiên, đem đối phương kéo thấp xuống, lại lần nữa hôn lên.

Đây là cô lời đáp lại chân thật nhất của cô với Vưu Nhiên
Cũng là tiếng lòng của cô giờ phút này.

Huyết áp Vưu Nhiên đột nhiên thẳng tắp tăng cao, tim đập kinh hoàng không ngừng, nàng vô cùng kinh hỉ và càng thêm nhiệt liệt đáp lại đối phương, nàng cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn.

Mục Phỉ đại nhân khôi phục ký ức lấy cái hôn như vậy đáp lại nàng nhiều năm yêu say đắm!!
Nàng khó có thể nhịn được mà đem Mục Phỉ gắt gao ôm vào trong ngực, nàng cảm giác chính mình quả thực chính là đang nằm mơ, người nàng yêu nhất tiếp nhận nàng rồi, dùng phương thức trực tiếp nhất nói cho nàng, cô cũng thích chính mình.

Đại nhân cũng thích nàng.

Nàng cũng không phải tương tư đơn phương!
Liền ở Vưu Nhiên kích động đến như vậy đại não còn đắm chìm tại giữa vui sướng nổ mạnh.

Vị gia chủ ban đầu bị đè ở trên sô pha, giờ phút này đã thuận thế đem Vưu Nhiên kéo vào trong lòng ngực mình, thừa dịp đối phương mê loạn hết sức, kiềm chế đối phương, đem Vưu Nhiên gắt gao để dựa vào bên cạnh sô pha.

Cô từ từ nhìn xuống tiểu chó săn của mình.


"Đại nhân......" Vưu Nhiên cũng không muốn tránh thoát Mục Phỉ áp chế, mà là vô cùng quyến luyến mà kêu Mục Phỉ một tiếng.

Mục Phỉ cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng để dựa vào trên ngưỡng cổ Vưu Nhiên, cô cũng không phải muốn hút máu, mà là nhẹ nhàng cắn thích yết hầu yếu ớt của Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên cảm giác được chỗ giọng nói đó ngứa ngứa, tựa như cảm xúc cào ngứa, răng bén nhọn của Mục Phỉ nhẹ nhàng xẹt qua da nàng thật mềm nhẹ lại có chút kỳ diệu.

"Đại nhân, ngài muốn hút máu sao?" Vưu Nhiên bảo trì vài tia thanh tỉnh cuối cùng, hỏi người phía trên.

Mục Phỉ cười lắc đầu, cô vô cùng yêu thương mà vuốt từng sợi tóc Vưu Nhiên, sau đó nói ra lời tâm mình hướng về, "Lần này làm thật tốt."
Trong bóng đêm, lông mi Vưu Nhiên chớp một chút, nàng có chút giật mình mà nhìn Mục Phỉ.

Khó được Mục Phỉ có thể nói trắng tiếng lòng ra như thế, ở thời điểm không uống say.

Vưu Nhiên cắn cằm Mục Phỉ một chút, sau đó như là hài hước một tiếng, "Chúng ta đem trần nhà làm sập xuống sao?"
"Em không tin tôi có thực lực này?" Mục Phỉ nhướng mày, hỏi lại vật nhỏ bắt đầu động tay động chân.

Vưu Nhiên chậm rãi buộc chặt tay bám vào sau sống đối phương, mặt mày mỉm cười đáp lại, "Em tin tưởng thực lực của ngài, em muốn đem đống trần nhà đều làm sập xuống......"
***
Đêm nay ánh trăng thật đẹp.

Ở tại biệt viện an dưỡng của bác sĩ Liên Chước mọi người đều không có ngủ đông.

Bởi vì thanh âm yêu nhau kia không chút nào che giấu phảng phất có thể làm vỡ nát toàn bộ trần nhà của biệt viện.

Tất cả mọi người đỏ mặt, bưng chén trà, đem cửa sổ mình toàn bộ mở ra, làm cho lỗ tai có thính giác nhạy bén của mình có thể càng thêm tinh tế nghe thưởng đến chương nhạc thiêu đốt kiêu ngạo như thế.

"Ai u, tuổi trẻ thật tốt nha."
Doãn Tư Lê nghe thanh âm tươi đẹp của mái hiên phía trên kia hoàn toàn không ngừng nghỉ, nhàn nhã mà cảm thán một tiếng.
——-
????: Làm tới sàn nhà rung mà tác giả hông cho chút H trừu tượng như lúc trước, thật khổ sở ????????
????: Vì bị thanh thuỷ văn nên mấy chưa như này cũng rất ngắn ????.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện