Mục Phỉ quát lớn làm thế hệ trước muốn khuyên bảo ngơ ngẩn, bọn họ vô cùng kinh ngạc với con gái của Áo Trạch này tính cách lại lãnh ngạo như thế cũng không cho người gia bọn họ thể diện......!
"Thi quý công còn có phu nhân của ngài, thỉnh cầu ngài nên xuống lầu đi." Ngôn Lôi quản gia đứng ở cửa lập tức cung kính thả bậc thang làm những người này trước đi xuống.

Nhóm người thế hệ trước nhìn đến cái Tiên Nha nữ nhân thân hình quái dị thực khủng bố chặn tầm mắt bọn họ, lập tức thức thời đi xuống lầu.

Nếu Thích lão cũng không lên giải vây, bọn họ tham gia làm cái gì gì.

Kỳ thật lão Thích ngồi ở dưới lầu uống cũng thật bất đắc dĩ, con gái nhà ông ngày thường được sủng quá mức, luôn là thích đùa dai, thố thố Tư Áo nhuệ khí cũng khá tốt.

"Ngươi thật không đi lên nhìn xem?" Áo Trạch nhìn lão Thích, nhướng mi hỏi.

"Cách thật xa là có thể nghe được tiếng thét chói tai chả Tư Áo là đứa nhỏ này sai, ngày thường trông giữ không nghiêm cũng không lựa lời giáo huấn, ta thay Tư Áo hướng Vưu Nhiên nhà ngươi xin lỗi." Thích lão buông ly trà xuống, thái độ cũng thành khẩn.

Ánh mắt lão gia chủ Áo Trạch thu liễm một tia lệ khí đen tối, "Nếu không phải xem phân thượng ngươi cùng ta qua lại nhiều năm thì ta khẳng định cũng là muốn tức giận, Tiểu Vưu Nhiên chính là bảo bối nhà ta."
Mà giờ này khắc này
Trên lầu
Không khí hạ thấp mấy độ
Chỉ có thể nghe được tiếng dưới tí tách nước Anh Đào trên bàn nhỏ giọt xuống.

Tư Áo ở nhà kiêu căng ương ngạnh, chưa từng bị đối xử như vậy mà nay còn là bị Phỉ tỷ tỷ mình thích đối xử như vậy, Tư Áo ủy khuất sắp khóc.

Mục Phỉ căn bản không thèm để ý đứa nhỏ này muốn khóc thành cái dạng gì, cô chỉ cần kết quả.

Tư Áo vẫn luôn bị Mục Phỉ chế trụ cúi đầu ở trước mặt Vưu Nhiên.
Thân phận con gái Thích gia ở trước mặt nhiều người, mặt mũi hoàn toàn mất hết.

Mục Phỉ căn bản không cho nàng bất luận cơ hội gì để không xin lỗi.

Cuối cùng, Tư Áo chỉ có thể không tình nguyện mà nói một câu nhỏ như muỗi kêu ngâm.

"Ta sai rồi."
"Dùng thanh âm vừa rồi của ngươi nói xin lỗi." Mục Phỉ lạnh lùng mà yêu cầu nàng.

Tư Áo giận đỏ mắt, nàng chen đầy nước mắt nhìn nữ nhân tóc bạc trước mắt, thân phận nàng là quý tộc cao quý như vậy dựa vào cái gì xin lỗi cùng nữ nhân như này......!
Nhưng nàng căn bản không dám cãi lời Mục Phỉ nên chỉ có thể hít sâu một hơi, ở trước mắt bao người, lớn tiếng nói: "Vưu Nhiên, rất xin lỗi! Vừa rồi ta nói sai, mong ngươi tha thứ cho ta......"
Con ngươi Mục Phỉ lạnh nhạt chán ghét nhìn chằm chằm Tư Áo, sau khi nghe xong đối phương xin lỗi lúc này mới thu liễm tức giận rồi nhìn phía Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên không nghĩ làm tình thế trở nên nghiêm trọng, chủ yếu là chính mình cũng chưa nghĩ đến Mục Phỉ sẽ rất phản ứng với chuyện đối phương vừa kêu mình "Hồ ly tinh" này, cái này làm cho nàng có chút muốn khóc.

Sau kho được Vưu Nhiên gật đầu, Mục Phỉ mới buông Tư Áo ra.

"Đi ra ngoài."
Mục Phỉ cũng không muốn lại nhìn nữ nhân bất kính với Vưu Nhiên thêm mộ chút.

Tư Áo khụt khịt chạy xuống dưới lầu.

Mục Phỉ quay đầu lại nhìn liếc nhìn những người con vây quanh ở cửa xem, ánh mắt rất lạnh làm mọi người người phi thường biết được ý tứ tiểu thư.


Đó chính là lưu loát mà đi xa một chút.

Khi những người khác nhanh trí rời đi, Tiên Nha a di còn tri kỷ mà đóng cửa lại, theo một tiếng phanh bốn phía rốt cuộc an tĩnh.

Luca này tròn thư phòng chỉ dư lại Mục Phỉ cùng Vưu Nhiên, Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ một cái sau đó lập tức động thủ đem sách dọn lên lên, nàng hoảng không chọn được đường có vẻ thập phần câu nệ cùng vô thố.

Dùng khăn giấy điên cuồng chà lau mặt bìa quyển sách Mục Phỉ thích nhất, cho dù trên mặt đã sớm in lại màu đỏ nước Anh Đào, rốt cuộc lau không sạch sẽ.

"Đừng lau, buông đi."
"Chính là......"
Ngay lúc Vưu Nhiên cúi đầu khổ sở thì sách trong tay nàng bị Mục Phỉ trừu lấy đặt ở một bên, sau đó bên nàng được một cánh tay có lực choàng lấy, tiếp theo dùng một chút lực, đem cả người Vưu Nhiên ôm ngồi trên sô pha cách mấy mét.

"Đại, đại nhân?" Vưu Nhiên có chút khẩn trương kỳ quái hỏi.

Chỉ thấy Mục Phỉ chỉ là thở dài một tiếng, sau đó đem giày Vưu Nhiên rơi rụng ở góc bàn cầm lại đây.

Vưu Nhiên nhìn đến trong tay Mục Phỉ cầm dép lê bên trái cử mình thì mặt lập tức quẫn bách mà đỏ.

Nàng vừa rồi bởi vì nhìn đến Tư Áo làm sách dơ sốt ruột liền chạy tới cấp cứu sách vở, dép bên chân trái liền rơi xuống đất.

Giờ phút này một chân nàng có mang dép, mộ chân không có lộ ra bên ngoài
Vưu Nhiên lập tức đem chân trái mình giấu dưới váy.

"Đại nhân, vừa rồi em một sốt ruột sợ sách dơ nên chạy tới cũng không để ý, em hiện tại liền mang vào." Vưu Nhiên nói như vậy, chuẩn bị đi xuống đất đi qua đi lấy dép
"Ngồi đi, chân vươn ra."
Mục Phỉ ở ngồi xổm xuống trước mặt Vưu Nhiên, phân phó nói.

"Này......!để em tự, em tự mình mang không cần ngài"
Mục Phỉ cũng không yêu cầu Vưu Nhiên nghe cô phân phó trực tiếp cầm chân trái đang giấu đi của Vưu Nhiên lên.

Lòng bàn chân lạnh lẽo.

Nếu không phải cô chú ý tới, tiểu chó săn sợ là vẫn luôn lấy chân trần trụi đạp lên trên mặt đất dọn sách.

"Vưu Nhiên, em biết tôi vì cái gì không để ý tới em không?" Mục Phỉ vừa nói, một bên thay Vưu Nhiên đem giày mang vào.

Động tác của cô rất nhẹ, thanh âm cũng rất nhẹ.

Thẳng đến sau khi buông chân Vưu Nhiên ra, cô cũng là bảo trì tư thế thấp bé này ngẩng đầu nhìn tiểu gia hoả ngồi ở phía trên.

"Em......!em biết, bởi vì em nói sai bẻ cong ý tứ của đại nhân, làm ngài đau lòng." Vưu Nhiên áy náy mà cúi đầu, ánh mắt cũng từ trên mặt Mục Phỉ chuyển dời đến mu bàn tay mình, không dám nhìn thẳng Mục Phỉ.

"Tôi chính là cảm thấy em không quan tâm cơ thể mình, cái này làm cho tôi rất buồn rầu, đi tìm Khảm Bá Từ tôi không phản đối mà cho dù em nói muốn đi tìm hoàng thất báo thù gì đó cũng vậy, mấu chốt em bên đến nói cho tôi, em không thể một mình mạo hiểm đi trước, như vậy rất nguy hiểm, tôi biết em tin tưởng năng lực của bản thân có thể làm được tất cả, nhưng rất nhiều chuyện đều có chuyện ngoại lệ, hoàng gia vì cái gì đứng sừng sững không ngã nhiều năm như vậy, nơi đó của họ còn cái rất nhiều bộ đội tinh nhuệ, mấy cái này đều không công khai với bên ngoài......"
Mục Phỉ từng câu từng chữ chậm rãi cùng Vưu Nhiên nói, thần sắc lo lắng vẫn là bộc lộ ra ngoài.

So với làm đau hay không đau lòng cô, mấu chốt là muốn cho tiểu chó săn nhớ kỹ chuyện này.

"Đại nhân, kỳ thật em lần này đi gặp Khảm Bá Từ chỉ do trùng hợp, em vốn muốn đi trợ giúp Hi Hoa, nhưng không nghĩ tới đối phương liền khéo có quan hệ với nữ nhân kia như vậy, Hi Hoa bị người kia tra tấn rất nhiều, em la muốn giúp Hi Hoa cũng là có chứa chán ghét vốn có của chính mình với Khảm Bá Từ, cho nên mới sẽ......!Đương nhiên, cuối cùng em không tự tay đưa cô ta lên đường, em ngại dơ." Vưu Nhiên đảo ngón tay, đem nguyên do chuyện này tất cả nói ra cho Mục Phỉ nghe.

Khảm Bá gia tộc hiện tại là nổ tung nồi, Khảm Bá Từ tàn từ đống lửa tàn tro tìm được rồi, cô sớm đã chết đầu cũng bị lửa mãnh liệt đốt thành bộ xương khô.

Nghe nói trước khi chết chặt đứt rất nhiều điều xương sườn, nhưng vết thương trí mạng đều là do đạn bạc của Khảm Bá gia tộc tự mình nghiên cứu phát minh ra tới, trên người đều bị bắn thành cái sàng.

Chuyện này truyền ra ở toàn bộ đị phận huyết tộc ở bắc khu, còn kinh động hoàng gia.

Mục Phỉ nhìn bộ dáng, tiểu gia hỏa nhắc tới đến Khảm Bá Từ hy sinh liền phẫn nộ biết được Vưu Nhiên mạnh mẽ.

Bởi vì Khảm Bá Từ đã từng bất kính với mình.

"Tôi cũng không có trách em đi tìm cô ta, tôi là nói em phải xem xét trạng thái cơ thể, liên quan đến sinh mạng em phải trước tiên nói cho tôi, tôi gọi em mấy lần đều không nhận, nếu không phải có ngươi ở trung tâm thương mại biết em dùng tiền, tôi cũng không biết khi đó em đi nơi nào." Mục Phỉ tận lực dùng miệng lưỡi hòa hoãn cùng Vưu Nhiên nói, hy vọng tiểu gia hỏa có thể hiểu rõ ý tứ của mình.

Vưu Nhiên nhẹ nhàng câu lấy tay Mục Phỉ, đã cảm động lại ủy khuất, "Chính là đại nhân, em theo bản năng đều là đang suy xét ngài, em chỉ nghĩ bảo hộ đại nhân ngài thật tốt."
"Vậy thời điểm em suy xét tôi, nếu không có thân thể khỏe mạnh như thế nào bảo hộ tôi? Nói nữa, tôi cần gì phải để em bảo hộ tôi? Điên rồi......"
Mục Phỉ khom lưng đến chân ma, cô có chút thất bại mà đứng lên ngồi ở bên người Vưu Nhiên.

Cô bất đắc dĩ mà cười một cái, vật nhỏ Vưu Nhiên này mỗi ngày kêu phải bảo vệ cô, để một nữ hài đầu hai mươi tuổi bảo hộ lão nhân gia sống 700 năm như cô, nói ra thật là chê cười đến chết.

"Ngài không nhớ rõ sao? Lúc mười hai tuổi đó, Vưu Nhiên liền cùng ngài ngố tay sau khi lớn lên sẽ bảo hộ ngài, ngài có nhớ hay không không quan trọng, dù sao em vẫn luôn nhớ rõ." Vưu Nhiên âm thầm nói thầm, tiểu biểu tình như hưng phấn.

Mục Phỉ ngẩng đầu, nhìn nhìn trần nhà nhớ hình như là có chuyện như vậy.

"Tóm lại, tôi nhất để ý chính là an toàn của em, thân thể của em mà em hiện tại là người mang thai, trừ khi em không nghĩ muốn đứa nhỏ này."
"Không, em đương nhiên muốn!!" Đây chính là kết tinh tình yêu của nàng cùng Mục Phỉ đại nhân, huống chi nàng cả đời chỉ có thể có cơ hội lúc này đây.

Mục Phỉ nhìn thần sắc Vưu Nhiên khẩn trương, nghiêm túc yêu cầu nói, "Vậy phải làm được những cái tôi nói."
Vưu Nhiên dùng sức gật gật đầu, rốt cuộc nín khóc mỉm cười lộ ra tươi cười ngốc hề hề.

Làm Mục Phỉ rốt cuộc không trách móc nặng nề nổi nữa.

Mục Phỉ đều hoài nghi, vật nhỏ này nghe lời hay không nghe, rốt cuộc có thể hiểu rõ trọng điểm mình nói hay không, tóm lại trước như vậy đi.

Cô kỳ thật cũng luyến tiếc không để ý tới Vưu Nhiên cho dù đối phương chọc cô đến rơi nước mắt.

Chuyện này ai cũng không thể biết, thật là kém.

"Đại nhân, ngài chính là bên ngoài rất hư." Vưu Nhiên thấy Mục Phỉ không tức giận liền lập tức mềm như bông mà lại gần, đôi tay ôm cánh tay Mục Phỉ, tặc tinh mà nói nói.

"Tôi hư sao?" Mục Phỉ nhướng mày hỏi lại, cô đối với Vưu Nhiên có thể hư chỗ nào.

"Chính là thời điểm mặt lạnh tương đối dọa người."
"Cũng không nhìn ngươi cười hì hì, ngươi lại một chút cũng không sợ tôi, công lực tranh luận cũng rất lợi hại." Mục Phỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nhìn mặt nhỏ Vưu Nhiên đầy tươi cười.

Vưu Nhiên biết Mục Phỉ đại nhân lại nghĩ đến chuyện cãi nhau hôm nay ở ngoài trang viên, được, "Ai nha, đại nhân ngài không được mang thù được không, mang thù sẽ có nếp nhăn, đương nhiên ngài ở trong lòng Vưu Nhiên là đẹp nhất!"
......! Cứ như vậy hai người một lần nữa hòa hảo ở trong thư phòng vui đùa ầm ĩ một hồi lâu, thẳng đến điện thoại Mục Phỉ vang lên, cô mới ra khỏi phòng thuận tiện đi dưới lầu cùng các lão trưởng bối vừa rồi tâm sự.

Ở trang viên của cô, phải theo các quy củ của Mục phủ, Vưu Nhiên là một nửa kia của cô sẽ không chấp nhận được người ngoài nói bất kỳ lời đàm tiếu gì.

Vưu Nhiên liền yên lặng đem thư phòng một lần nữa sửa sang lại.

Lau sách mấy cuốn sách của Mục Phỉ mà cách tầng lầu mơ hồ có thể nghe được Mục Phỉ đang dưới lầu cùng những người khác nói chuyện với nhau.

Sau khi nghe được nội dung trong lòng Vưu Nhiên chỉ cảm thấy ấm áp.

Đại nhân thật sự rất yêu nàng.

Thẳng đến đêm khuya tĩnh lặng
Vưu Nhiên quyết định muốn lấy thân báo đáp, rốt cuộc hôm nay mình đã làm sao, nàng cùng Mục Phỉ đại nhân đã tốt lại, nhưng cảm tình là phải duy trì! Sao không nhân cơ hội này, rèn sắt khi còn nóng một chút, làm tỉnh cảm giữa nàng với Mục Phỉ chắc một chút ~
Cho nên Vưu Nhiên thừa dịp những khách quý đều rời đi, mọi người cũng từng người vội vàng chuyện của mình nên cũng không có người đi lầu hai tìm Mục Phỉ nói chuyện, nàng liền sớm mà phô hảo giường nhỏ nàng cùng đại nhân yêu thích, đem phòng ngủ sửa sang lại thật ấm áp cũng rất có cách điệu.

Sau khi thấy phòng hoàn mỹ Vưu Nhiên liền tới đến phòng Mục Phỉ đại nhân, nhìn đến đại nhân đang phê duyệt một ít tư liệu.

Gần đây tựa hồ thường xuyên sẽ có rất nhiều tài liệu đưa đến chỗ đại nhân xem.

Áo Trạch tiên sinh cũng tương đối bận, thường xuyên sẽ ra ngoài, nghe nói là có liên quan với hoàng gia.

Tóm lại, hết thảy đều là hướng tới tốt mặt tốt phát triển.

Vưu Nhiên không quấy rầy Mục Phỉ, mà là bưng một ly nước đặt ở trong tầm tay của Mục Phỉ, sau đó an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở bên ngoài phòng chờ.

Trong lúc Mục Phỉ còn gọi điện thoại, sau đó Ngôn Lôi tiên sinh cũng tiến vào trong chốc lát lại đi ra ngoài.

"Vưu Nhiên rm như thế nào còn ngồi ở chỗ này." Mục Phỉ tháo xuống mắt kính viền vàng gom lại tóc, vừa đi ra cửa nhìn đến Vưu Nhiên thế nhưng ngồi ở chỗ kia.

"Như thế nào không nghỉ ngơi."
Mục Phỉ ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, thời gian này con người nên sớm tiến vào giấc ngủ.

"Đại nhân, ngài bận xong rồi?" Vưu Nhiên đứng lên, con ngươi màu đen sáng lấp lánh mà nhìn Mục Phỉ.

"Ân, em đang đợi tôi." Mục Phỉ điểm hạ đầu Vưu Nhiên ý bảo đối phương về sau cứ trực tiếp ngủ mà không cần nhiễn loạn giấc ngủ như vậy.

Vưu Nhiên buông hah mắt, sau đó đi theo Mục Phỉ đi vào phòng rửa mặt.

Mục Phỉ nhìn mình đi đâu tiểu gia hỏa liền cùng cô đi đó, thẳng đến cô muốn tắm gội mà Vưu Nhiên cũng đi theo.

"Vưu Nhiên em"
"Đại nhân, Vưu Nhiên muốn hầu hạ ngài tắm gội." Vưu Nhiên nói những lời này trong khóe mắt đều sinh ra ngượng ngùng đỏ ửng, cả người ngượng ngùng xoắn xít mà đứng ở trước mặt Mục Phỉ.

Sống lâu như vậy mà ám chỉ này cũng không nhìn ra được, Mục Phỉ cô chính là cái ngốc tử.

Các nàng tựa hồ đã thật lâu không thân thiết, là từ sau khi biết được Vưu Nhiên mang thai.

Mục Phỉ nhìn cổ cùng với toàn bộ thân thể Vưu Nhiên, nuốt hạ yết gầu.

Cô vẫn luôn nhẫn nhưng kỳ thật rất muốn cùng Vưu Nhiên thân mặt, rất muốn nàng.

Chính là, không được.

Bởi vì một khi cô tiếp cận thân thể Vưu Nhiên lâu dài liền sẽ nhịn không được muốn hút máu đối phương, loại khát vọng này càng ngày càng mạnh liệt.

Không biết có phải do Vưu Nhiên mang thai hay không, cô cảm giác tiểu gia hỏa càng khiến cô mê muội.

Cô phi thường muốn hút máu đối phương, nhưng cô rất lo lắng nếu mình hút máu có thể sinh ra ảnh hưởng với cơ thể Vưu Nhiên hay không, cho nên cô muốn cự tuyệt.

Cự tuyệt lời mời yêu Vưu Nhiên.

"Không cần, tôi tự mình tắm là tốt rồi." Mục Phỉ gian nan mà nói một câu sau đó thừa dịp Vưu Nhiên không phản ứng lại đây dùng hết sức lập tức đóng lại cửa phòng tắm.

"A??"
Vưu Nhiên cứ như vậy bị cự để ngoài cửa, đại não nàng có chút chết máy.
Mục Phỉ đại nhân thế nhưng cự tuyệt nàng ám chỉ?! Từ từ, chẳng lẽ đại nhân là không thấy âm chỉ của nàng sao?
Vưu Nhiên nghe được thanh âm dòng nước bên trong, sau đó lo âu mà ở cửa xoay quanh tại chỗ.

Rốt cuộc là nàng ám chỉ không đủ rõ ràng đại nhân không hiểu rõ? Hay là đại nhân là nghe ra tới sau đó uyển chuyển cự tuyệt?
Nếu là cái trước còn hiểu, cái sau nói......!
Không, không có khả năng là cái sau, nàng đối với giá trị nghị lực của mình vẫn là khá tự tin.

Trong lòng Vưu Nhiên làm tư tưởng đấu tranh thật lâu sau đó quyết đoán quyết định thực hành kế hoạch B.

Khu Mục Phỉ ăn mặc chỉnh tề mà đi ra, nhìn đến Vưu Nhiên lười biếng mà nằm ở trên giường, đối với chính mình......!Điên cuồng nháy mắt.

Trên giường nhung uyên ương còn không biết lấy hoa hồng ở đây rải đầy lên.

Trong lòng Mục Phỉ lộp bộp một tiếng, thầm kêu không xong.

"Đôi mắt em bị thương sao?" Mục Phỉ cố ý ngồi ở bên cạnh Vưu Nhiên, kéo Vưu Nhiên qua xem xét đôi mắt đối phương.

Vưu Nhiên bị Mục Phỉ vừa hỏi như vậy giận tới đau tim, nàng mẹ nó là đang phóng điện a!!
"Không bị thương." Vưu Nhiên tức giận mà đứng lên, đi đến một bên đổ ra ly nước rồi uống một hơi cạn sạch.

Nàng hít sâu một hơi, nàng cũng không tin đêm nay liền làm không được! Thật sự không được, nàng liền mạnh hơn!
Nào biết, Vưu Nhiên công phu uống xong một chén nước, khi nàng vừa mới chuẩn bị thực hành kế hoạch C, Mục Phỉ đại nhân ngày thời so với nàng ngủ trễ hơn giờ phút này lại an tĩnh mà nhắm mắt lại rơi vào giấc-ngủ-sâu,!?
Mục Phỉ đem chăn quấn chặt toàn bộ cơ thể không để lại một tia khe hở, chỉ lộ đầu ra.

Vưu Nhiên rất là khó hiểu mà nhìn Mục Phỉ bọc thành nhộng, đại nhân trước kia tắm gội xong cúc áo trên người chỉ gài mấy cái, lần này lại gài toàn bộ......!
"Đại nhân ~ đại nhân ~ ngài ngủ sao?" Vưu Nhiên nhẹ nhàng bò lên trên giường, nhỏ giọng ở bên tai Mục Phỉ thổi nhiệt khí.

Không có đáp lại.


Vưu Nhiên chọc chọc mặt Mục Phỉ, vẫn là không có phản ứng.

Này thật là ngủ rồi a.

Phỏng chừng là gần đây mệt mỏi, đại nhân thế nhưng như vậy đã sớm đi vào giấc ngủ.

Vưu Nhiên có chút chán nản ngồi ở trên giường, cuối cùng vẫn là từ bỏ miên man suy nghĩ yên lặng kéo ra chăn, chui vào ổ chăn sau đó khẩn kề bên cạnh Mục Phỉ.

"Ngủ ngon, đại nhân." Vưu Nhiên ở cái trán hôn Mục Phỉ một cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Đại khái qua một giờ, sau khi xác định Vưu Nhiên thật sự ngủ mê, Mục Phỉ mới chậm rãi mở bừng mắt.

Cô nhìn tiểu gia hỏa mỹ lệ ngủ, còn không kịp lại nghĩ thức thêm trong chốc lát thì khát vọng trong cơ thể làm đôi mắt cô chậm rãi đỏ lên.

Hương khí trên người quanh quẩn ở chóp mũi cô, nàng thật sự rất muốn......!
Động tác Mục Phỉ rất nhẹ mà rời khỏi giường, tự chỉnh chăn cho Vưu Nhiên thật tốt sau đó lập tức nháy mắt bước đến một phòng khác, đem một túi máy mới vừa vận chuyển lại đây ướp lạnh rót vào ly.

Máu đỏ tươi từ trong cổ họng chảy xuôi xuống, làm cô rốt cuộc bình phục về tâm cảnh bình thường.
Sau khi Mục Phỉ uống cạn toàn bộ, răng bén nhọn nhọn mới chậm rãi lùi về phạm vi bình thường.

Có đỡ cái trán, nhẹ thở một tiếng, cuối cùng liền ngủ ở trên sô pha bên ngoài.

Ngày hôm sau
Trời sáng ngời
Vưu Nhiên liền tỉnh, nàng sờ sờ bên cạnh nhiệt độ lạnh băng.

Nàng có thể xác định, Mục Phỉ đại nhân chỉ nằm ở bên người nàng trong chốc lát, rất mau liền rời đi.

Vưu Nhiên tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.

Trong lòng nàng hoang mang đại nhân đây là làm sao vậy.

Nàng mặc tốt quần áo xuống giường rồi nhìn đến sô pha kia có cái mền nhỏ chỉnh tề, nàng liền đoán Mục Phỉ tối hôm qua nửa đêm là ngủ ở trên sô pha.

Vì cái gì ngủ riêng giường?
Này......!
"Ngươi nói Mục Phỉ không cùng ngươi ngủ cùng nhau?"
"Tối hôm qua ta ta ám chỉ cho đại nhân nhưng mà chị ấy cũng không đáp lại ta, sau đó nửa đêm liền ngủ ở trên sô pha."
"Các ngươi có phải phát sinh mâu thuẫn hay không?"
"Đã tốt lại rồi cho nên ta nghĩ nhân dịp củng cố một chút.

Nghĩ có thể thân thiết gia tăng cảm tình, chính là" Vưu Nhiên nắm microphone, về chuyện tư mật này, chỉ có thể đi thỉnh giáo tay già đời trong tình trường, Doãn Tư Lê.

Doãn Tư Lê tấm tắc miệng, nàng đang ở nghỉ trưa đã bị điện thoại của Vưu Nhiên làm bừng tỉnh, nghĩ đến khẳng định là về Mục Phỉ.

"Bảo bối, có phải Mục Phỉ cậu ấy gần đây quá mệt mỏi hay không, đối với phương diện này không có gì mong nhớ? Có đôi khi mệt cũng sẽ làm ham muốn hạ thấp." Doãn Tư Lê tự hỏi, làm chuyên gia tình cảm, nàng chính là dốc hết sức lực "Trợ giúp" Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên lôi kéo điện thoại, nghĩ gần đây mà trong lòng cũng rất loạn, "Doãn Quý Công, mệt cũng không có khả năng mệt lâu như vậy đi, chúng ta đều đã thật lâu không thân thiết nha có phải đại nhân đối ta......!Không còn tính thú?"
"Ngươi trước đừng nghĩ loạn, đã lâu là bao lâu?" Doãn Tư Lê lập tức hỏi.

"Đại khái có hơn hai mươi ngày." Vưu Nhiên thành thật mà báo cho Doãn Tư Lê, chỉ kém khóc ra tới.

Doãn Tư Lê cau mày, như gậy thì không nên a, hai người kia không phải còn đang ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt sao?
"Ta nghĩ nghĩ, cảm giác đại nhân chị ấy tối hôm qua tựa hồ biết ta muốn, cố ý trốn tránh ta, thời điểm đi ra áo ngủ còn gài đến chặt luôn." Vưu Nhiên hít hít cái mũi, thật sự không biết xin ai cố vấn.

Doãn Tư Lê tự hỏi một chút, cuối cùng có được một kết luận, đó chính là ——
Mục Phỉ lãnh đạm.

Cái này làm Vưu Nhiên sau khi nghe liền siêu cấp nghiêm trọng.

"Vậy thì làm sao bây giờ a? Này có phải rất nghiêm trọng hay không?" Vưu Nhiên nghe được những lời này của Doãn Tư Lê lập tức không bình tĩnh, này không phải thuyết minh Vưu Nhiên nàng không có mị lực sao?
"Ai nha, vấn đề không ở trên người của ngươi mà là ở trên người Mục Phỉ, ngươi ngẫm lại, cậu ấy đều là lão nhân gia hơn bảy trăm tuổi.

Tựa như ta có đôi khi cũng không có nhu cầu gì, phỏng chừng cậu ấy cũng sẽ là như thế này."
Doãn Tư Lê an ủi Vưu Nhiên, tiếp tục bổ sung một câu, miễn cho Tiểu Vưu Nhiên thật sự loạn tưởng, "Ta có thể bảo đảm, không phải là ngươi không được, là Mục Phỉ không được."
"Vậy cái này có thể giải quyết sao......" Vưu Nhiên nắm chặt cán bút ngây thơ mờ mịt, thỉnh giáo Doãn Tư Lê.

"Đương nhiên là có nha cậu ấy lãnh đạm là bởi vì không cảm thấy kích thích, vì cái gì trong thời gian ngắn, vì cái gì ở chung lâu rồi người yêu thân thiết lên đều là không khớp nhau nữa? Bởi vì đều là không có mới mẻ đa dạng nha."
Doãn Tư Lê nắm điện thoại, lười biếng lấy một điếu thuốc quyết định ở trong hoa viên lộ thiên nhà mình cùng tiểu thuần khiết chậm rãi nói.

Vưu Nhiên lập tức nắm chặt điện thoại, sau đó lấy qua notebook một bên, chuẩn bị dốc lòng nghe.

"Cái gì là mới mẻ đa dạng a?"
"Trước tiên là ngươi phải lớn mật một chút, bạo lên." Doãn Tư Lê nhìn khắp nơi chỉ điểm đối phương.

Vưu Nhiên sửng sốt một chút, sắc mặt ửng đỏ, ấp úng hỏi ra miệng, "Bạo......? Làm sao? Mới có thể khá được."
"Đợi lát nữa ta gửi cho ngươi tài liệu nha, học học cho tốt nha đã lớn ngời như vậy, đừng luôn là thuần khiết giống đóa bách hợp nhỏ nữa.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện