Editor: Zittrasua (Wattpad).
"Chị đút cơm nhanh lên, em đã nhai nuốt xong cả rồi đây này.”
“Em muốn thịt, muốn ăn thịt.”
Tưởng Tiểu Bảo đang ăn cơm, quai hàm phình lên, miệng bất mãn mà oán trách.
Trước mắt là hình ảnh vẫn thường hay xuất hiện.
Tưởng Kiến Quốc không thường xuyên về nhà, cho dù có ngẫu nhiên trở về, từ thành phố H đến thành phố S, lặn lội đường xa, rất mệt mỏi, nhanh chóng cơm nước xong xuôi, tắm rửa rồi liền đi ngủ.
Nguyên chủ thì là giáo viên Ngữ Văn của cả ba khối, buổi tối cần phải soạn giáo án, phê chữa tác nghiệp, cũng rất bận rộn.
Tưởng Tiểu Bảo không biết tự mình ăn cơm, vẫn luôn nhờ Tưởng Chiêu Đệ đút cơm cho nó, chờ Tưởng Tiểu Bảo ăn xong, cô bé mới có thể ăn.
Tưởng Chiêu Đệ không có bất mãn, cô biết cha mẹ phải kiếm tiền nuôi dưỡng bọn họ, cũng rất vất vả.
“Chiêu Đệ, con quay lại chỗ của mình để ăn cơm đi, để em trai con tự ăn.”
Ân Âm buông xuống một câu, lập tức làm cho cả bàn ăn yên tĩnh.
"Nhưng mà mẹ ơi, em vẫn chưa thể tự mình ăn cơm.” Tưởng Chiêu Đệ chần chừ mở miệng.
Ân Âm nhìn về phía Tưởng Tiểu Bảo, ngữ khí ôn hòa: “Tiểu Bảo, con bây giờ đã năm tuổi, nên học cách làm thế nào để có thể tự mình ăn cơm, không thể chị đút con ăn cơm mãi được.
Chị hai cũng cần ăn cơm.”
Tưởng Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, dẩu cái miệng nhỏ: “Không muốn, con muốn để chị hai đút cơm.”
“Không được, con đã năm tuổi, Tiểu Hiên cách vách ba tuổi đã tự biết cách ăn cơm, con so với nó lớn hơn nhiều, cũng nên tập các tự mình ăn cơm.”
“Không muốn không muốn, không cho chị hai đút cơm cho con, con sẽ không ăn.” Tưởng Tiểu Bảo mấy năm qua luôn được nuông chiều, tính tình lập tức phát hoả, bắt đầu la lối khóc lóc, vung tay lên, cố ý đánh rớt chén cơm trong tay Tưởng Chiêu Đệ xuống mặt đất.
Ân Âm không nói nữa, một mặt trầm xuống.
Trên mặt vô biểu tình nói: “Chiêu Đệ, trở về ăn cơm của mình đi.”
Tưởng Chiêu Đệ chần chờ: "Nhưng mà em……”
Ân Âm: “Nhà chúng ta rất nghèo, cơm ăn mỗi ngày cơm đều có giới hạn, chén cơm vừa nãy chính là phần cơm của em trai con, nếu như chính nó đã làm đổ mất, vậy cơm cũng chỉ có chừng đó.
Nó cũng nói không muốn, vậy thì cũng đừng ăn.”
Tưởng Chiêu Đệ cuối cùng vẫn là ngồi trở lại chỗ của mình để ăn cơm, Ân Âm nhìn cô bé vẫn chỉ ăn rau xanh không dám ăn thịt như lúc trước, liền gắp cho cô bé mấy miếng thịt kho tàu và sườn kho.
Tưởng Chiêu Đệ nhìn thịt cùng sườn trong chén, ngẩn ra một hồi lâu, rồi mới gắp một khối thịt kho tàu lên đưa vào trong miệng, không biết sao, cảm thấy có chút ngọt ngào, đại khái là bởi vì do mẹ gắp cho cô chăng.
Hốc mắt cô bé có chút chua xót, cúi đầu, an tĩnh ăn cơm.
Ở bên kia, Tưởng Tiểu Bảo vẫn đang nằm trên mặt đất làm nũng.
“Tiểu Bảo ngoan, ba ba đút cơm cho con.” Nhìn thấy con trai khóc, Tưởng Kiến Quốc đau lòng, muốn ôm Tưởng Tiểu Bảo lên dỗ dành.
“Tưởng Kiến Quốc, ăn cơm của anh đi, không cần lo cho nó.” Ân Âm nhàn nhạt mở miệng.
"Vợ à, cũng không cần thiết phải như vậy mà, Tiểu Bảo nó còn nhỏ.”
“Năm tuổi, không còn nhỏ.
Việc ăn cơm chỉ cần học một chút đã biết, chẳng lẽ nó cả đời cũng không muốn học, vậy phải để cho Chiêu Đệ đút cơm cho nó cả đời sao? Chúng ta không thể bởi vì nó còn nhỏ, rồi dung túng cho thói hư tật xấu của nó.”
"Nhưng……”
Tưởng Kiến Quốc còn đang muốn nói cái gì, nhưng bắt gặp Ân Âm đang lạnh nhạt nhìn hắn, hắn nháy mắt liền im miệng.
Nguyên bản Tưởng Tiểu Bảo còn cho rằng sẽ có người tới dỗ, chớp mắt liền nín khóc, chút không hiểu vì sao mẹ của mình lại thay đổi, đến ngay ba ba cũng không thèm đến dỗ nó.
Tưởng Tiểu Bảo cho dù còn nhỏ vẫn biết rằng, chỉ cần nó khóc, người khác sẽ vội vàng đến dỗ nó vui, chỉ cần nó vừa khóc, thứ gì nó muốn đều có thể có được.
Nhưng vào buổi tối nay, thẳng đến lúc cơm nước xong xuôi hết, cả ba ba và mẹ, cả chị gái nó đều không thèm dỗ dành nó.
Ba mẹ có phải không còn yêu thương nó nữa hay không.
Cơm nước xong, Ân Âm để cho Tưởng Chiêu Đệ trở về làm bài tập.
Bên này, Tưởng Tiểu Bảo đã ngừng khóc thút thít, cái chân ngắn bước từng bước nhỏ bổ nhào vào trong lòng ngực Tưởng Kiến Quốc, vẻ mặt đáng thương vô cùng: “Ba ba, Tiểu Bảo đói.”
————Editor: Zittrasua————
Mấy chương của truyện ngắn xỉu luôn ấy, mỗi lần tìm bản gốc rồi chuyển qua thành bản QT để edit mà mất kiển nhẫn luôn =)))).
Khuyến cáo nên tải truyện về thư viện, tắt wifi đọc cho đã, vì mỗi lần chuyển chương hay có quảng cáo =((..
"Chị đút cơm nhanh lên, em đã nhai nuốt xong cả rồi đây này.”
“Em muốn thịt, muốn ăn thịt.”
Tưởng Tiểu Bảo đang ăn cơm, quai hàm phình lên, miệng bất mãn mà oán trách.
Trước mắt là hình ảnh vẫn thường hay xuất hiện.
Tưởng Kiến Quốc không thường xuyên về nhà, cho dù có ngẫu nhiên trở về, từ thành phố H đến thành phố S, lặn lội đường xa, rất mệt mỏi, nhanh chóng cơm nước xong xuôi, tắm rửa rồi liền đi ngủ.
Nguyên chủ thì là giáo viên Ngữ Văn của cả ba khối, buổi tối cần phải soạn giáo án, phê chữa tác nghiệp, cũng rất bận rộn.
Tưởng Tiểu Bảo không biết tự mình ăn cơm, vẫn luôn nhờ Tưởng Chiêu Đệ đút cơm cho nó, chờ Tưởng Tiểu Bảo ăn xong, cô bé mới có thể ăn.
Tưởng Chiêu Đệ không có bất mãn, cô biết cha mẹ phải kiếm tiền nuôi dưỡng bọn họ, cũng rất vất vả.
“Chiêu Đệ, con quay lại chỗ của mình để ăn cơm đi, để em trai con tự ăn.”
Ân Âm buông xuống một câu, lập tức làm cho cả bàn ăn yên tĩnh.
"Nhưng mà mẹ ơi, em vẫn chưa thể tự mình ăn cơm.” Tưởng Chiêu Đệ chần chừ mở miệng.
Ân Âm nhìn về phía Tưởng Tiểu Bảo, ngữ khí ôn hòa: “Tiểu Bảo, con bây giờ đã năm tuổi, nên học cách làm thế nào để có thể tự mình ăn cơm, không thể chị đút con ăn cơm mãi được.
Chị hai cũng cần ăn cơm.”
Tưởng Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, dẩu cái miệng nhỏ: “Không muốn, con muốn để chị hai đút cơm.”
“Không được, con đã năm tuổi, Tiểu Hiên cách vách ba tuổi đã tự biết cách ăn cơm, con so với nó lớn hơn nhiều, cũng nên tập các tự mình ăn cơm.”
“Không muốn không muốn, không cho chị hai đút cơm cho con, con sẽ không ăn.” Tưởng Tiểu Bảo mấy năm qua luôn được nuông chiều, tính tình lập tức phát hoả, bắt đầu la lối khóc lóc, vung tay lên, cố ý đánh rớt chén cơm trong tay Tưởng Chiêu Đệ xuống mặt đất.
Ân Âm không nói nữa, một mặt trầm xuống.
Trên mặt vô biểu tình nói: “Chiêu Đệ, trở về ăn cơm của mình đi.”
Tưởng Chiêu Đệ chần chờ: "Nhưng mà em……”
Ân Âm: “Nhà chúng ta rất nghèo, cơm ăn mỗi ngày cơm đều có giới hạn, chén cơm vừa nãy chính là phần cơm của em trai con, nếu như chính nó đã làm đổ mất, vậy cơm cũng chỉ có chừng đó.
Nó cũng nói không muốn, vậy thì cũng đừng ăn.”
Tưởng Chiêu Đệ cuối cùng vẫn là ngồi trở lại chỗ của mình để ăn cơm, Ân Âm nhìn cô bé vẫn chỉ ăn rau xanh không dám ăn thịt như lúc trước, liền gắp cho cô bé mấy miếng thịt kho tàu và sườn kho.
Tưởng Chiêu Đệ nhìn thịt cùng sườn trong chén, ngẩn ra một hồi lâu, rồi mới gắp một khối thịt kho tàu lên đưa vào trong miệng, không biết sao, cảm thấy có chút ngọt ngào, đại khái là bởi vì do mẹ gắp cho cô chăng.
Hốc mắt cô bé có chút chua xót, cúi đầu, an tĩnh ăn cơm.
Ở bên kia, Tưởng Tiểu Bảo vẫn đang nằm trên mặt đất làm nũng.
“Tiểu Bảo ngoan, ba ba đút cơm cho con.” Nhìn thấy con trai khóc, Tưởng Kiến Quốc đau lòng, muốn ôm Tưởng Tiểu Bảo lên dỗ dành.
“Tưởng Kiến Quốc, ăn cơm của anh đi, không cần lo cho nó.” Ân Âm nhàn nhạt mở miệng.
"Vợ à, cũng không cần thiết phải như vậy mà, Tiểu Bảo nó còn nhỏ.”
“Năm tuổi, không còn nhỏ.
Việc ăn cơm chỉ cần học một chút đã biết, chẳng lẽ nó cả đời cũng không muốn học, vậy phải để cho Chiêu Đệ đút cơm cho nó cả đời sao? Chúng ta không thể bởi vì nó còn nhỏ, rồi dung túng cho thói hư tật xấu của nó.”
"Nhưng……”
Tưởng Kiến Quốc còn đang muốn nói cái gì, nhưng bắt gặp Ân Âm đang lạnh nhạt nhìn hắn, hắn nháy mắt liền im miệng.
Nguyên bản Tưởng Tiểu Bảo còn cho rằng sẽ có người tới dỗ, chớp mắt liền nín khóc, chút không hiểu vì sao mẹ của mình lại thay đổi, đến ngay ba ba cũng không thèm đến dỗ nó.
Tưởng Tiểu Bảo cho dù còn nhỏ vẫn biết rằng, chỉ cần nó khóc, người khác sẽ vội vàng đến dỗ nó vui, chỉ cần nó vừa khóc, thứ gì nó muốn đều có thể có được.
Nhưng vào buổi tối nay, thẳng đến lúc cơm nước xong xuôi hết, cả ba ba và mẹ, cả chị gái nó đều không thèm dỗ dành nó.
Ba mẹ có phải không còn yêu thương nó nữa hay không.
Cơm nước xong, Ân Âm để cho Tưởng Chiêu Đệ trở về làm bài tập.
Bên này, Tưởng Tiểu Bảo đã ngừng khóc thút thít, cái chân ngắn bước từng bước nhỏ bổ nhào vào trong lòng ngực Tưởng Kiến Quốc, vẻ mặt đáng thương vô cùng: “Ba ba, Tiểu Bảo đói.”
————Editor: Zittrasua————
Mấy chương của truyện ngắn xỉu luôn ấy, mỗi lần tìm bản gốc rồi chuyển qua thành bản QT để edit mà mất kiển nhẫn luôn =)))).
Khuyến cáo nên tải truyện về thư viện, tắt wifi đọc cho đã, vì mỗi lần chuyển chương hay có quảng cáo =((..
Danh sách chương