Ngoài kia, ánh trăng sớm đã treo trên đỉnh núi, nghiêng dựa vào những đóa hoa dâm bụt nở rộ.
Không khí dịu nhẹ, ánh trăng màu ngân bạc như thiếu nữ thẹn thùng chậm rãi mở đôi mắt phát ra ánh sáng uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu phiêu trong gió.
Trong phòng tràn ngập mùi hoa đan xen hơi thở nóng bóng.
Trên chiếc giường lớn màu trắng, hai thân thể dán chặt vào nhau, thong thả chuyển động.
Tang Cẩn bị cơ thể anh đè nặng tới không thở nổi, chiếc lưỡi mềm mại của người đàn ông như viên đá lăn qua lộn lại trong miệng của cô, khi thì quấn quanh, khi thì mút vào, tựa hồ muốn đoạt lấy toàn bộ không khí trong cơ thể cô.
Nhịp đập trong trái tim cô không ngừng tăng tốc, hô hấp cũng theo đó càng lúc càng khó khăn, đột nhiên cô cảm thấy cả người đã nhẹ hơn nhưng cô vẫn không thể thở nổi.
Anh quỳ gối cạnh cô, đôi môi trước sau vẫn không ngừng, hai tay anh bắt đầu sờ soạng tìm đai lưng áo ngủ trên người cô, nhanh chóng cởi bỏ.
Anh cởi áo ngủ tới bả vai cô, bàn tay cực nóng lập tức đặt lên đó, dần dần theo đường cong cơ thể trượt xuống sống lưng cô.
Đây là lần đầu anh trực tiếp chạm vào cơ thể cô như vậy, làn da cô dường như còn mềm mại hơn tơ lụa khiến tay anh không khỏi run run.
Những nơi trên người Tang Cẩn bị anh chạm qua lập tức nóng lên như bị thiêu đốt. Tay anh nóng bỏng nhanh chóng lan khắp toàn thân cô, sức nóng tầng ngoài da thịt lập tức thấm vào bên trong, không ngừng lưu động khắp thân thể... Cô thật nóng.
Bàng Lỗi đột nhiên dừng lại, cánh môi hai người đan chéo cũng bỗng dưng tách ra.
Hô hấp của cô rốt cuộc cũng thông thuận, cô mở mắt nhìn con người cực nóng của anh: "Sao vậy?" Cô không khỏi kinh ngạc, vì sao anh ấy lại ngừng lại? "Đinh Đinh." Anh đột nhiên trịnh trọng gọi cô, dừng lại một lát, anh nghiêm túc nói ba chữ, "Anh yêu em." Giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng như tiếng vang của cánh hoa rơi xuống mặt nước.
Bàng Lỗi đột nhiên không biết nên dùng từ ngủ nào trong lòng để biểu đạt tình cảm, anh viết thơ tình nhiều như vậy cũng không đủ để thể hiện tình yêu anh dành cho cô, từ ngữ quá hoa lệ thì quá giả dối, từ ngữ quá bình thường lại khiến người nghe cảm thấy mất mát.
Tang Cẩn nhìn anh, nhoẻn cười, "Ừ... Em biết rồi."
Nhìn bộ dáng không biết tiếp tục làm sao kia, cánh tay bắt lấy tay anh đột nhiên buông ra, cô giúp anh cởi bỏ đai lưng áo ngủ, giống anh vừa làm kéo xuống bờ vai. Anh rất phối hợp, nhanh chóng để cô giúp mình cởi áo.
Anh cũng cởi áo trên người của cô, hiện tại trên người thiếu nữ chỉ còn hai nơi bị quần áo che khuất. Dưới ánh đèn màu cam nhè nhẹ, cơ thể cô giống như đóa hoa đang nở rộ.
Đây là lần đầu tiên hai người để lộ thân thể trước mặt đối phương như vậy.
Trước đó cô từng thấy qua cơ thể anh, nhưng gần gũi thế này vẫn là lần đầu. Cô nhịn không được choàng hai tay qua cổ kéo anh đi xuống, cả người đàn ông lập tức đè nặng bên trên cô. Hô hấp cô cứng lại, lúc này, có lẽ là vì trực tiếp tiếp xúc mà cô đã cảm nhận rõ cơ thể của anh, rất nóng, cô hình như đang ôm một tòa núi lửa.
Anh ôm chặt lấy cô, chạm đến từng nơi trên cơ thể của cô. Ôm như vậy, anh có thể cảm nhận được dòng nhiệt từ bên dưới theo từng đợt nảy lên.
Anh buông cô ra, duỗi tay đến sống lưng cởi bỏ chốt bằng kim loại.
Cái trạm kiểm soát này như muốn ngăn cản anh, anh loay hoay cả nửa ngày vẫn không thể gỡ bỏ, cuối cùng liền trực tiếp kéo cả người cô gái lên trên.
Sức lực anh không nhỏ khiến Tang Cẩn bị lôi dậy, ngã nhào vào người anh, anh quỳ xuống, đầu đưa qua bả vai cô nhìn ra phía sau.
IQ của anh rất cao, sao có thể bị một vật nhỏ như vậy đánh bại kia chứ? Không bao lâu, anh rốt cuộc cũng thành công mở khóa kim loại, trong miệng còn thì thầm: "Thì ra có tận ba cái, anh tưởng chỉ có một."
"..." Nghe anh đưa ra kết luận cao thâm như thế, Tang Cẩn thật muốn cười, nhưng cảm thấy lúc này không thích hợp, cô liền vùi đầu vào ngực anh, cố gắng khống chế cảm xúc.
Đương nhiên, giây tiếp theo, cô cười cũng không nổi. Nội y trên người bị anh kéo xuống, anh ôm cô, thân thể hai người kề sát, ở giữa đã không còn trở ngại gì.
Cô cảm nhận được sức nóng từ cổ, có lẽ là đôi môi của anh từ bả vai dọc theo cổ, cuối cùng dừng ngay mép tóc cắn lên vành tai.
Anh mạnh mẽ hút lấy vành tay, bàn tay to rộng đặt ở sống lưng đem cơ thể cô ôm chặt vào người. Tay anh phối hợp với cơ thể mình không ngừng di động.
Hô hấp của cô lại bắt đầu trở nên khó khăn, cả người liền mềm nhũn ra. Mãi tới khi anh ôm cô nằm xuống, một khắc lưng chạm xuống giường, cô mới khôi phục chút sức lực, ý thức cũng thanh tỉnh hơn một chút.
Trở ngại cuối cùng dưới hông cô cũng bị anh loại bỏ. Thân thể anh lần nữa đè sát trên người cô, giống như lửa than nóng tới cực điểm.
Nơi nóng nhất không gì hơn phía bên dưới đã kiên cố của anh, rõ ràng trên đỉnh xúc cảm trên thân thể cô có chút bài xích, nhưng nó lại muốn hướng cô tuyên cáo một loại cảm xúc mãnh liệt.
Tang Cẩn đối với xúc cảm như vậy đã không xa lạ, tâm trạng cũng không hoảng loạn như trước, thậm chí cô có chút tò mò, vì sao thân thể anh lại có thay đổi như vậy? Anh nói là bởi vì cô, vì cô...
Thân thể người đàn ông đột nhiên rời khỏi cô, có lẽ là vì sợ cô bị đè ép mà khó chịu.
Môi anh rời khỏi vành tay cô, không ngừng lướt qua lướt lại đôi môi mềm mại của cô gái rồi dứt khoát rời đi.
Hai mắt nhắm chặt của Tang Cẩn đột nhiên mở lớn, nhiệt độ ở hai nơi mẫn cảm nhất trước ngực bỗng dưng tăng mạnh, một bên là môi anh đang cắn mút thân thể cô, bên kia là tay anh xoa nắn chỗ mề mại nhấn.
Tang Cẩn bị anh cắn như vậy, cơ quan nào đó đang che giấu trong cơ thể như đột nhiên bị anh mở ra, những ý chí còn sót lại đã không thể tiếp tục khống chế lý trí của cô. Nói đúng ra, lý trí của cô đã bị đè nát, từ trong miệng lập tức phát ra âm thanh nhỏ vụ như một loại ngâm nga, nghe thấy thế, cô nhanh chóng cắn chặt môi của mình.
Nghe tiếng rên rỉ như vậy, anh không khỏi trở nên hưng phấn, chỉ tiếng là âm thanh đó thật ngắn ngủi. Cô cắn chặt môi, thân thể như nụ hoa chưa sẵn sàng, gắt gao khép chặt.
Anh bất giác tăng thêm lực mút, muốn làm cô hoàn toàn mở ra, bất luận là cơ thể hay trái tim cô, anh đều muốn cô hoàn toàn không còn rào cản mà chấp nhận anh!
Tâm tư của anh như vậy, cô gái rất nhanh có thể cảm nhận được.
Đầu ngực nơi bị anh cắn mút rất nhanh đã biết thành hai toàn núi lửa, dưới sự công kích càng ngày càng mãnh liệt kia khiến cơ thể cô như bị đè nén nhưng bản thân lại không tìm được chỗ để giải tỏa.
Cô vô cùng khó chịu, muốn đẩy anh ra, tay vừa đụng tới đầu đã bị anh khóa chặt. Anh buông cô ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Đinh Đinh, đừng cắn, rất khó coi."
Tang Cẩn trừng mắt liếc anh, lại không nói lời nào. Lúc này anh còn quản cô trông khó coi sao?
Người đàn ông đột nhiên hôn lên mắt cô, tựa hồ là muốn cô hãy nhắm mắt lại. Quả nhiên cô rất nghe lời, anh liền nhanh chóng hôn lên môi cô, cạy mở khớp hàm, sau đó liền buông cô ra.
Môi anh dọc theo cô nhanh chóng đi xuống nhưng lại không dừng trước ngực cô. Cảm nhận được thân thể anh rời khỏi cơ thể mình, cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Bàng Lỗi dời trận địa, dùng tay mở hai chân cô, tiếp tục khám phá phong cảnh mới.
Bọn họ đã từng nắm tay nhau đi tới vườn hoa dâm bụt nở rộ. Mà giờ phút này, trong u cốc rừng rậm của cô chỉ có một mình anh. Anh băn khoăn một hồi rồi bắt đầu nhấm nháp nơi đó của cô, nội tâm trước sau không ngừng run rẩy.
Cô gái có thể cảm nhận được viên đá vốn lăn qua lộn lại trong miệng cô, không biết từ khi nào đã lăn xuống nơi tư mật nhất. Tia lý trí cuối cùng cuối cũng sụp đổ, âm thanh rên rỉ đã nhịn không được mà phát ra. Hai tay cô bám chặt vào ga giường, từng ngón tay trắng bệch, tiếp tục cắn chặt đôi môi.
Không thích an tĩnh như thế, anh lại lần nữa đè lên hôn lấy cô, lại lần nữa dùng lưỡi cạy mở đôi môi mềm mỏng kia, đem chính hương vị từ cơ thể cô truyền cho cô biết.
Ý thức cuối cùng của Tang Cẩn đã biến mất, cô có thể mơ hồ cảm nhận được, lúc này đây, hương vị từ nụ hôn của anh hoàn toàn khác trước. Thì ra, chính cơ thể cô lại có cảm xúc như vậy, mà chỉ có anh mới có thể làm cô cảm nhận rõ ràng như thế.
Môi anh rời khỏi môi cô, ghé ngang bên tai nói nhỏ: "Đinh Đinh, em không ngoan rồi, không nghe lời." Giọng anh rất trầm, trong dịu dàng vẫn có thể nghe ra một tia nghiêm khắc.
Tang Cẩn chớp mắt nhìn anh, nghe không hiểu lời anh đang nói.
"Em... Nào có?" Giọng nói của cô đã nhẹ tới rất khó nghe được.
"Em muốn anh sao?" Một tay anh chống bên cạnh cô, tay còn lại đỡ lấy thân thể mình tìm kiếm trung tâm của cơ thể cô.
"Ưm..." Tang Cẩn nhíu mày, cô cảm nhận được cơ thể đột nhiên truyền tới cơn đau xa lạ, hít vào một hơi, hai tay nắm chặt tay anh.
Anh cảm nhận được tất cả, động tác tiến vào liền dừng lại, loại nửa ở trong nửa lộ ở ngoài như thế này khiến anh cảm thấy thật dày vò.
Anh cố nén cảm xúc, môi hôn lên trán cô: "Đinh Đinh, gọi anh."
Tang Cẩn híp mắt lại, lắc đầu: "Gọi... Anh... Cái gì?" Cô không phải đã nói muốn anh rồi sao? Anh vì sao... Còn dừng lại?
"Gọi tên anh." Anh vừa nói vừa tiến vào thêm một chút.
Khóe môi Tang Cẩn hé mở, thầm gọi tên anh: "Bàng Lỗi..."
"Gọi tên anh, nói em muốn anh." Mỗi một chữ nói ra, anh liền đẩy mạnh về trước một chút.
"..." Miệng Tang Cẩn như bị thứ gì đó lấp kín, nói không ra lời.
Cơ thể Tang Cẩn như bị xé rách, cơn đau mỗi lúc một kịch liệt, trong thân thể như có dị vật đi vào nhưng trong lòng cô lại không bài xích, ngược lại, sự tiến vào không hoàn toàn này càng khiến cô cảm thấy trống rỗng.
Cô không nói lời nào, anh liền bất động, như là chờ đợi lại như là cố tình tra tấn cô.
Tang Cẩn nhìn anh, khóe miệng khẽ động: "Bàng Lỗi... Em muốn anh... Em... Yêu anh... Ưm..."
Một câu ngắn ngủi lại khiến cô phải dùng hết sức để nói ra, kết thúc cuối cùng bị anh bất ngờ tất công.
Bàng Lỗi bình ổn hô hấp, một hơi phá tan toàn bộ ngăn trở tiến vào thế giới trung tâm trong cô, cùng cô gắn kết chặt chẽ.
Trong căn phòng an tĩnh lại nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, người đàn ông vốn dĩ đang bị đè nén trong thân thể cô cuối cùng cũng công phá tất cả.
Tang Cẩn cảm thấy thân thể như bị anh hoàn toàn đâm thủng, cơn đau từ dưới lên trên khiến não cô trống rỗng, toàn bộ thế giới phảng phất đều biến mất. Chỉ có người đàn ông trước mắt đang ở bên trong cơ thể của cô.
Giờ khắc này, người đàn ông cũng vô cùng kích động, trái tim khó có thể kiềm chế hưng phấn.
Anh ôm cô, tiếp tục hôn cô, tại nơi cùng cô kết hợp càng dùng thêm lực, bắt đầu mở ra một khúc nhạc mới, mà bên trong đó không chỉ có anh, còn có cô nữa!
Cơn đau lúc đầu dần dần biến mất. Trước nay cô chưa từng có trải nghiệm như vậy, loại cảm giác này rất độc đáo, cũng rất kỳ diệu.
Sự độc đáo và kỳ diệu này giống như cuộc sống, không ai có thể dùng từ ngữ để miêu tả chính xác nó là gì nhưng nó đầy quyến rũ, đầy mê hoặc, thậm chí khiến con người phải bằng lòng sa vào.
Cơ thể của cô gái mềm mại như cỏ non đang luật động dưới thân thể anh, lấp lánh mà từ từ di động khiến anh nhớ tới bức tranh bầu trời trên biển, từng ngọn gió thổi qua đi thẳng vào tim.
Cô như vậy thật sống động, thật tươi mới, anh vô cùng thích. Nhìn cô dưới sự dẫn dắt của anh dần dần phóng thích chính mình, anh càng trở nên kích động, cũng càng hứng phấn, thân thể không chế không được mà gia tăng lực cảm nhận cơ thể của cô.
......................
Anh cảm nhận được cơ thể của cô, trong đầu bất giác hiện lên những điều mình chưa từng nói:
Bởi vì không có kiếp sau
Cho nên anh không thể trở thành chiếc chuông gió trong trí nhớ của em
Không thể cùng người nhà em vui vẻ trò chuyện
Nhưng anh có thể vì em xây một vườn hoa
Trong đầy hoa dâm bụt, treo 999 chiếc chuông gió
Khi gió tới
Hãy để gió thay anh hát lên khúc ca vui sướng nhất
Bởi vì không có kiếp sau
Anh không thể trở thành một chiếc bao trong trí nhớ của em
Giúp em chứa hết những điều đau khổ trong quá khứ
Cùng em ra nước ngoài sinh sống
Nhưng anh có thể xây một căn nhà
Ở cùng em
Chúng ta sẽ cùng sinh thật nhiều trai gái
Nếu anh không còn nữa, bọn chúng có thể thay anh yêu em
Bởi vì không có kiếp sau
Cũng không có vĩnh hằng
Cho nên mỗi giây mỗi phút trong quãng đời còn lại
Anh sẽ dùng hết sức lực
Để yêu em
Anh nguyện làm phiến đá
Còn em là đóa hoa nở trong lòng anh
Đinh Đinh, anh yêu em
...
Tất cả đều là tiếng lòng của anh muốn dành cho cô đã ấp ủ từ lâu nhưng vẫn chưa thể nói. Hôm nay anh chỉ bộc lộ bằng ba chữ, quãng đời còn lại, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng thanh lãnh treo trên bầu trời đêm đầy sao tỏa sáng cả một vùng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trên chiếc giường lớn màu trắng, đôi nam nữ đang mãnh liệt triền miên quấn lấy nhau.
Không khí dịu nhẹ, ánh trăng màu ngân bạc như thiếu nữ thẹn thùng chậm rãi mở đôi mắt phát ra ánh sáng uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu phiêu trong gió.
Trong phòng tràn ngập mùi hoa đan xen hơi thở nóng bóng.
Trên chiếc giường lớn màu trắng, hai thân thể dán chặt vào nhau, thong thả chuyển động.
Tang Cẩn bị cơ thể anh đè nặng tới không thở nổi, chiếc lưỡi mềm mại của người đàn ông như viên đá lăn qua lộn lại trong miệng của cô, khi thì quấn quanh, khi thì mút vào, tựa hồ muốn đoạt lấy toàn bộ không khí trong cơ thể cô.
Nhịp đập trong trái tim cô không ngừng tăng tốc, hô hấp cũng theo đó càng lúc càng khó khăn, đột nhiên cô cảm thấy cả người đã nhẹ hơn nhưng cô vẫn không thể thở nổi.
Anh quỳ gối cạnh cô, đôi môi trước sau vẫn không ngừng, hai tay anh bắt đầu sờ soạng tìm đai lưng áo ngủ trên người cô, nhanh chóng cởi bỏ.
Anh cởi áo ngủ tới bả vai cô, bàn tay cực nóng lập tức đặt lên đó, dần dần theo đường cong cơ thể trượt xuống sống lưng cô.
Đây là lần đầu anh trực tiếp chạm vào cơ thể cô như vậy, làn da cô dường như còn mềm mại hơn tơ lụa khiến tay anh không khỏi run run.
Những nơi trên người Tang Cẩn bị anh chạm qua lập tức nóng lên như bị thiêu đốt. Tay anh nóng bỏng nhanh chóng lan khắp toàn thân cô, sức nóng tầng ngoài da thịt lập tức thấm vào bên trong, không ngừng lưu động khắp thân thể... Cô thật nóng.
Bàng Lỗi đột nhiên dừng lại, cánh môi hai người đan chéo cũng bỗng dưng tách ra.
Hô hấp của cô rốt cuộc cũng thông thuận, cô mở mắt nhìn con người cực nóng của anh: "Sao vậy?" Cô không khỏi kinh ngạc, vì sao anh ấy lại ngừng lại? "Đinh Đinh." Anh đột nhiên trịnh trọng gọi cô, dừng lại một lát, anh nghiêm túc nói ba chữ, "Anh yêu em." Giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng như tiếng vang của cánh hoa rơi xuống mặt nước.
Bàng Lỗi đột nhiên không biết nên dùng từ ngủ nào trong lòng để biểu đạt tình cảm, anh viết thơ tình nhiều như vậy cũng không đủ để thể hiện tình yêu anh dành cho cô, từ ngữ quá hoa lệ thì quá giả dối, từ ngữ quá bình thường lại khiến người nghe cảm thấy mất mát.
Tang Cẩn nhìn anh, nhoẻn cười, "Ừ... Em biết rồi."
Nhìn bộ dáng không biết tiếp tục làm sao kia, cánh tay bắt lấy tay anh đột nhiên buông ra, cô giúp anh cởi bỏ đai lưng áo ngủ, giống anh vừa làm kéo xuống bờ vai. Anh rất phối hợp, nhanh chóng để cô giúp mình cởi áo.
Anh cũng cởi áo trên người của cô, hiện tại trên người thiếu nữ chỉ còn hai nơi bị quần áo che khuất. Dưới ánh đèn màu cam nhè nhẹ, cơ thể cô giống như đóa hoa đang nở rộ.
Đây là lần đầu tiên hai người để lộ thân thể trước mặt đối phương như vậy.
Trước đó cô từng thấy qua cơ thể anh, nhưng gần gũi thế này vẫn là lần đầu. Cô nhịn không được choàng hai tay qua cổ kéo anh đi xuống, cả người đàn ông lập tức đè nặng bên trên cô. Hô hấp cô cứng lại, lúc này, có lẽ là vì trực tiếp tiếp xúc mà cô đã cảm nhận rõ cơ thể của anh, rất nóng, cô hình như đang ôm một tòa núi lửa.
Anh ôm chặt lấy cô, chạm đến từng nơi trên cơ thể của cô. Ôm như vậy, anh có thể cảm nhận được dòng nhiệt từ bên dưới theo từng đợt nảy lên.
Anh buông cô ra, duỗi tay đến sống lưng cởi bỏ chốt bằng kim loại.
Cái trạm kiểm soát này như muốn ngăn cản anh, anh loay hoay cả nửa ngày vẫn không thể gỡ bỏ, cuối cùng liền trực tiếp kéo cả người cô gái lên trên.
Sức lực anh không nhỏ khiến Tang Cẩn bị lôi dậy, ngã nhào vào người anh, anh quỳ xuống, đầu đưa qua bả vai cô nhìn ra phía sau.
IQ của anh rất cao, sao có thể bị một vật nhỏ như vậy đánh bại kia chứ? Không bao lâu, anh rốt cuộc cũng thành công mở khóa kim loại, trong miệng còn thì thầm: "Thì ra có tận ba cái, anh tưởng chỉ có một."
"..." Nghe anh đưa ra kết luận cao thâm như thế, Tang Cẩn thật muốn cười, nhưng cảm thấy lúc này không thích hợp, cô liền vùi đầu vào ngực anh, cố gắng khống chế cảm xúc.
Đương nhiên, giây tiếp theo, cô cười cũng không nổi. Nội y trên người bị anh kéo xuống, anh ôm cô, thân thể hai người kề sát, ở giữa đã không còn trở ngại gì.
Cô cảm nhận được sức nóng từ cổ, có lẽ là đôi môi của anh từ bả vai dọc theo cổ, cuối cùng dừng ngay mép tóc cắn lên vành tai.
Anh mạnh mẽ hút lấy vành tay, bàn tay to rộng đặt ở sống lưng đem cơ thể cô ôm chặt vào người. Tay anh phối hợp với cơ thể mình không ngừng di động.
Hô hấp của cô lại bắt đầu trở nên khó khăn, cả người liền mềm nhũn ra. Mãi tới khi anh ôm cô nằm xuống, một khắc lưng chạm xuống giường, cô mới khôi phục chút sức lực, ý thức cũng thanh tỉnh hơn một chút.
Trở ngại cuối cùng dưới hông cô cũng bị anh loại bỏ. Thân thể anh lần nữa đè sát trên người cô, giống như lửa than nóng tới cực điểm.
Nơi nóng nhất không gì hơn phía bên dưới đã kiên cố của anh, rõ ràng trên đỉnh xúc cảm trên thân thể cô có chút bài xích, nhưng nó lại muốn hướng cô tuyên cáo một loại cảm xúc mãnh liệt.
Tang Cẩn đối với xúc cảm như vậy đã không xa lạ, tâm trạng cũng không hoảng loạn như trước, thậm chí cô có chút tò mò, vì sao thân thể anh lại có thay đổi như vậy? Anh nói là bởi vì cô, vì cô...
Thân thể người đàn ông đột nhiên rời khỏi cô, có lẽ là vì sợ cô bị đè ép mà khó chịu.
Môi anh rời khỏi vành tay cô, không ngừng lướt qua lướt lại đôi môi mềm mại của cô gái rồi dứt khoát rời đi.
Hai mắt nhắm chặt của Tang Cẩn đột nhiên mở lớn, nhiệt độ ở hai nơi mẫn cảm nhất trước ngực bỗng dưng tăng mạnh, một bên là môi anh đang cắn mút thân thể cô, bên kia là tay anh xoa nắn chỗ mề mại nhấn.
Tang Cẩn bị anh cắn như vậy, cơ quan nào đó đang che giấu trong cơ thể như đột nhiên bị anh mở ra, những ý chí còn sót lại đã không thể tiếp tục khống chế lý trí của cô. Nói đúng ra, lý trí của cô đã bị đè nát, từ trong miệng lập tức phát ra âm thanh nhỏ vụ như một loại ngâm nga, nghe thấy thế, cô nhanh chóng cắn chặt môi của mình.
Nghe tiếng rên rỉ như vậy, anh không khỏi trở nên hưng phấn, chỉ tiếng là âm thanh đó thật ngắn ngủi. Cô cắn chặt môi, thân thể như nụ hoa chưa sẵn sàng, gắt gao khép chặt.
Anh bất giác tăng thêm lực mút, muốn làm cô hoàn toàn mở ra, bất luận là cơ thể hay trái tim cô, anh đều muốn cô hoàn toàn không còn rào cản mà chấp nhận anh!
Tâm tư của anh như vậy, cô gái rất nhanh có thể cảm nhận được.
Đầu ngực nơi bị anh cắn mút rất nhanh đã biết thành hai toàn núi lửa, dưới sự công kích càng ngày càng mãnh liệt kia khiến cơ thể cô như bị đè nén nhưng bản thân lại không tìm được chỗ để giải tỏa.
Cô vô cùng khó chịu, muốn đẩy anh ra, tay vừa đụng tới đầu đã bị anh khóa chặt. Anh buông cô ra, ngẩng đầu nhìn cô: "Đinh Đinh, đừng cắn, rất khó coi."
Tang Cẩn trừng mắt liếc anh, lại không nói lời nào. Lúc này anh còn quản cô trông khó coi sao?
Người đàn ông đột nhiên hôn lên mắt cô, tựa hồ là muốn cô hãy nhắm mắt lại. Quả nhiên cô rất nghe lời, anh liền nhanh chóng hôn lên môi cô, cạy mở khớp hàm, sau đó liền buông cô ra.
Môi anh dọc theo cô nhanh chóng đi xuống nhưng lại không dừng trước ngực cô. Cảm nhận được thân thể anh rời khỏi cơ thể mình, cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Bàng Lỗi dời trận địa, dùng tay mở hai chân cô, tiếp tục khám phá phong cảnh mới.
Bọn họ đã từng nắm tay nhau đi tới vườn hoa dâm bụt nở rộ. Mà giờ phút này, trong u cốc rừng rậm của cô chỉ có một mình anh. Anh băn khoăn một hồi rồi bắt đầu nhấm nháp nơi đó của cô, nội tâm trước sau không ngừng run rẩy.
Cô gái có thể cảm nhận được viên đá vốn lăn qua lộn lại trong miệng cô, không biết từ khi nào đã lăn xuống nơi tư mật nhất. Tia lý trí cuối cùng cuối cũng sụp đổ, âm thanh rên rỉ đã nhịn không được mà phát ra. Hai tay cô bám chặt vào ga giường, từng ngón tay trắng bệch, tiếp tục cắn chặt đôi môi.
Không thích an tĩnh như thế, anh lại lần nữa đè lên hôn lấy cô, lại lần nữa dùng lưỡi cạy mở đôi môi mềm mỏng kia, đem chính hương vị từ cơ thể cô truyền cho cô biết.
Ý thức cuối cùng của Tang Cẩn đã biến mất, cô có thể mơ hồ cảm nhận được, lúc này đây, hương vị từ nụ hôn của anh hoàn toàn khác trước. Thì ra, chính cơ thể cô lại có cảm xúc như vậy, mà chỉ có anh mới có thể làm cô cảm nhận rõ ràng như thế.
Môi anh rời khỏi môi cô, ghé ngang bên tai nói nhỏ: "Đinh Đinh, em không ngoan rồi, không nghe lời." Giọng anh rất trầm, trong dịu dàng vẫn có thể nghe ra một tia nghiêm khắc.
Tang Cẩn chớp mắt nhìn anh, nghe không hiểu lời anh đang nói.
"Em... Nào có?" Giọng nói của cô đã nhẹ tới rất khó nghe được.
"Em muốn anh sao?" Một tay anh chống bên cạnh cô, tay còn lại đỡ lấy thân thể mình tìm kiếm trung tâm của cơ thể cô.
"Ưm..." Tang Cẩn nhíu mày, cô cảm nhận được cơ thể đột nhiên truyền tới cơn đau xa lạ, hít vào một hơi, hai tay nắm chặt tay anh.
Anh cảm nhận được tất cả, động tác tiến vào liền dừng lại, loại nửa ở trong nửa lộ ở ngoài như thế này khiến anh cảm thấy thật dày vò.
Anh cố nén cảm xúc, môi hôn lên trán cô: "Đinh Đinh, gọi anh."
Tang Cẩn híp mắt lại, lắc đầu: "Gọi... Anh... Cái gì?" Cô không phải đã nói muốn anh rồi sao? Anh vì sao... Còn dừng lại?
"Gọi tên anh." Anh vừa nói vừa tiến vào thêm một chút.
Khóe môi Tang Cẩn hé mở, thầm gọi tên anh: "Bàng Lỗi..."
"Gọi tên anh, nói em muốn anh." Mỗi một chữ nói ra, anh liền đẩy mạnh về trước một chút.
"..." Miệng Tang Cẩn như bị thứ gì đó lấp kín, nói không ra lời.
Cơ thể Tang Cẩn như bị xé rách, cơn đau mỗi lúc một kịch liệt, trong thân thể như có dị vật đi vào nhưng trong lòng cô lại không bài xích, ngược lại, sự tiến vào không hoàn toàn này càng khiến cô cảm thấy trống rỗng.
Cô không nói lời nào, anh liền bất động, như là chờ đợi lại như là cố tình tra tấn cô.
Tang Cẩn nhìn anh, khóe miệng khẽ động: "Bàng Lỗi... Em muốn anh... Em... Yêu anh... Ưm..."
Một câu ngắn ngủi lại khiến cô phải dùng hết sức để nói ra, kết thúc cuối cùng bị anh bất ngờ tất công.
Bàng Lỗi bình ổn hô hấp, một hơi phá tan toàn bộ ngăn trở tiến vào thế giới trung tâm trong cô, cùng cô gắn kết chặt chẽ.
Trong căn phòng an tĩnh lại nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, người đàn ông vốn dĩ đang bị đè nén trong thân thể cô cuối cùng cũng công phá tất cả.
Tang Cẩn cảm thấy thân thể như bị anh hoàn toàn đâm thủng, cơn đau từ dưới lên trên khiến não cô trống rỗng, toàn bộ thế giới phảng phất đều biến mất. Chỉ có người đàn ông trước mắt đang ở bên trong cơ thể của cô.
Giờ khắc này, người đàn ông cũng vô cùng kích động, trái tim khó có thể kiềm chế hưng phấn.
Anh ôm cô, tiếp tục hôn cô, tại nơi cùng cô kết hợp càng dùng thêm lực, bắt đầu mở ra một khúc nhạc mới, mà bên trong đó không chỉ có anh, còn có cô nữa!
Cơn đau lúc đầu dần dần biến mất. Trước nay cô chưa từng có trải nghiệm như vậy, loại cảm giác này rất độc đáo, cũng rất kỳ diệu.
Sự độc đáo và kỳ diệu này giống như cuộc sống, không ai có thể dùng từ ngữ để miêu tả chính xác nó là gì nhưng nó đầy quyến rũ, đầy mê hoặc, thậm chí khiến con người phải bằng lòng sa vào.
Cơ thể của cô gái mềm mại như cỏ non đang luật động dưới thân thể anh, lấp lánh mà từ từ di động khiến anh nhớ tới bức tranh bầu trời trên biển, từng ngọn gió thổi qua đi thẳng vào tim.
Cô như vậy thật sống động, thật tươi mới, anh vô cùng thích. Nhìn cô dưới sự dẫn dắt của anh dần dần phóng thích chính mình, anh càng trở nên kích động, cũng càng hứng phấn, thân thể không chế không được mà gia tăng lực cảm nhận cơ thể của cô.
......................
Anh cảm nhận được cơ thể của cô, trong đầu bất giác hiện lên những điều mình chưa từng nói:
Bởi vì không có kiếp sau
Cho nên anh không thể trở thành chiếc chuông gió trong trí nhớ của em
Không thể cùng người nhà em vui vẻ trò chuyện
Nhưng anh có thể vì em xây một vườn hoa
Trong đầy hoa dâm bụt, treo 999 chiếc chuông gió
Khi gió tới
Hãy để gió thay anh hát lên khúc ca vui sướng nhất
Bởi vì không có kiếp sau
Anh không thể trở thành một chiếc bao trong trí nhớ của em
Giúp em chứa hết những điều đau khổ trong quá khứ
Cùng em ra nước ngoài sinh sống
Nhưng anh có thể xây một căn nhà
Ở cùng em
Chúng ta sẽ cùng sinh thật nhiều trai gái
Nếu anh không còn nữa, bọn chúng có thể thay anh yêu em
Bởi vì không có kiếp sau
Cũng không có vĩnh hằng
Cho nên mỗi giây mỗi phút trong quãng đời còn lại
Anh sẽ dùng hết sức lực
Để yêu em
Anh nguyện làm phiến đá
Còn em là đóa hoa nở trong lòng anh
Đinh Đinh, anh yêu em
...
Tất cả đều là tiếng lòng của anh muốn dành cho cô đã ấp ủ từ lâu nhưng vẫn chưa thể nói. Hôm nay anh chỉ bộc lộ bằng ba chữ, quãng đời còn lại, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng thanh lãnh treo trên bầu trời đêm đầy sao tỏa sáng cả một vùng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, trên chiếc giường lớn màu trắng, đôi nam nữ đang mãnh liệt triền miên quấn lấy nhau.
Danh sách chương