Lúc lái xe từ cửa hông chạy thẳng vào viện để xe ngựa, đã có nha hoàn và bà tử đứng đầy trong sân.
San Nương cũng không tự kỷ cho rằng những người này tới nghênh đón nàng, do đó nàng nghiêng đầu nhìn đại ca và tiểu đệ của mình.
Xe còn chưa dừng hẳn, Hầu Thụy - Hầu đại thiếu gia gấp gáp nhảy xuống đầu tiên.
Mà trong những nha hoàn bà tử đứng đầy sân kia, chỉ có một nha hoàn và một bà tử bước qua.
San Nương thấy nha hoàn khá xinh đẹp ấy tiến tới bên người Hầu Thụy, vừa quỳ xuống nũng nịu kêu một tiếng ‘Đại gia’, đã bị một ma ma gầy đét lấn qua một bên.
Ma ma kia kéo cánh tay Hầu Thụy, trợn đôi mắt hơi lồi, đầu tiên quan sát Hầu Thụy từ trên xuống dưới, khi thấy trên người hắn không mang vết thương như ngày thường, lúc này mới chú ý tới xiêm y rách một đường trên vai hắn, bà cau mày nói: “Đại gia lại đánh nhau sao? Không ngờ làm hỏng cả xiêm y. Còn như vậy nữa, đại gia sẽ không còn mấy bộ xiêm y tốt đâu.”
Nha hoàn kia nghiêng đầu liếc vị ma ma đó, nói: “Ma ma cũng thiệt là, sao biết rõ đại gia chúng ta đánh nhau? Tuy ma ma là nhũ mẫu của Đại gia, nhưng không thể ở trước mặt mọi người trách móc đại gia chứ!” Nàng ta nói xong, vừa nũng nịu hỏi thăm Hầu Thụy, vừa kéo hắn ra ngoài viện.
Ma ma há miệng nhưng ăn nói vụng về, rất lâu cũng không thể bật ra một câu phản bác, bà đành dùng sức giậm chân một cái, vội vàng đuổi theo.
Phương ma ma đỡ San Nương xuống xe, thấy nàng nhìn bên đó bèn cười nói: “Đó là Hoàng nhũ mẫu và đại nha hoàn Thúy Y trong phòng Đại gia.” —— Chỉ nghe cái tên đã có thể đoán được lai lịch của nha hoàn đó.
Rất rõ ràng nha hoàn này không phải là người mà Ngũ phu nhân không quản sự phái tới.
Từng làm chủ mẫu một kiếp, San Nương nhịn không được nhíu mày. Ở kiếp trước, Viên Trường Khanh vô tâm với hậu trạch, trong nội viện trừ người thê tử như nàng ra, cũng chỉ có mỗi Lục An là thiếp thất, lại càng không có con thứ. Nhưng điều này không gây trở ngại cho San Nương - một người tiếp nhận toàn bộ sự giáo dục của Mạnh lão phu nhân, biết rõ đủ loại thủ đoạn không thể công khai.
Nàng lại nhìn về phía Hầu Thụy.
Chỉ thấy đại ca nàng không kiên nhẫn giãy khỏi sự dây dưa của Thúy Y trước, sau đó lại đẩy nhũ mẫu muốn nói chuyện với hắn ra, cứ thế một mình bước ra khỏi viện, vứt nha hoàn và nhũ mẫu của hắn đang trừng mắt với nhau sang một bên.
Khi San Nương nhìn Hậu Thụy, Tiểu bàn tử Hầu Quyết cũng xuống xe.
Hầu Quyết ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện với San Nương đột nhiên bị một trận hỏi thăm hỗn loạn ngắt lời: “Nhị gia, nhị gia, ngài đã trở về. Nhị gia, ngài cực khổ rồi…”
San Nương xoay đầu, liền thấy toàn bộ nha hoàn bà tử đầy sân xông tới chỗ Tiểu bàn tử. Nếu không phải Tam Hòa và Ngũ Phúc hành động nhanh, thì nói không chừng nàng đã bị những người đó đụng ngã rồi.
Mà ngay sau đó, những nha hoàn bà tử vây quanh lại tranh nhau sợ hãi kêu: “Trời ơi Nhị gia của ta ơi, ngài bị sao vậy? Sao trên mặt bị thương? Ai bắt nạt ngài? Sao ngài…”
Thì ra mọi người nhìn thấy mảng bầm tím trên đầu Hầu Quyết lúc đụng độ mấy ông trời con kia. Thậm chí có mấy người quá trung thành, rốt cuộc đau lòng trong mắt ngậm lệ nóng.
San Nương suýt bị đụng phải lại không tức giận như Ngũ Phúc, đã làm người hai kiếp đương nhiên nàng hiểu rất rõ, so với Đại cô nương mới bị ‘đuổi khỏi’ Tây Viên, và Đại thiếu gia không có chỗ dựa từ mẹ đẻ thì bắp đùi Nhị thiếu gia Hầu Quyết được mẹ đẻ sủng ái rõ ràng to khỏe hơn. Huống chi quyền quản gia to lớn hôm nay hơn phân nửa đều rơi vào tay hai mẹ con Mã ma ma.
San Nương cách đoàn người nhìn Tiểu bàn tử.
Thấy Tiểu bàn tử cũng cách mọi người nhìn mình, song hình như không cảm thấy nàng suýt bị những nha hoàn bà tử đó đụng phải có chỗ nào không đúng —— Hiển nhiên, tiểu tử này mặc dù tâm tính không tệ, nhưng bị dưỡng lệch nhiều chỗ.
San Nương bỗng nhíu mày, lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay. Vì nàng chợt ý thức được, nàng lại nhịn không được muốn nhúng tay quản sự rồi…
Kiếp trước, cũng chính vì nàng luôn nhịn không được đi quản một số việc nàng không thích, cuối cùng mới… Khi đó, nàng cho rằng mình đang làm một số chuyện đúng đắn, sao biết được ở trong mắt người khác, nàng chỉ xen vào việc người khác, đang đùa uy phong, vì bản thân mình xây dựng hiền danh…
San Nương hít sâu một hơi, đè nén sự uất ức tràn đầy, mím môi cười tự giễu một cái. Sau đó nàng đưa tay vỗ vỗ Ngũ Phúc đang tức giận bất bình, xoay người lại dẫn người của nàng rời viện để xe ngựa đang hỗn loạn.
Cái gọi là ‘Thợ giỏi vì lao động mà mệt nhọc, người thông minh vì suy nghĩ mà sầu lo, kẻ vô năng không có chỗ theo đuổi’. Kiếp này nàng chỉ muốn làm ‘Thuyền không buộc[1] cả ngày’, những việc vớ vẩn kia cứ mặc kệ đi. Không thấy Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân đều không quan tâm à? Nàng là một cô nương, nhiều chuyện cái gì? [1]Thuyền không buộc: ý chỉ thuyền không có dây thừng buộc chặt, ví von thân thể không bị ràng buộc.
Ai ngờ San Nương mới ra khỏi viện để xe ngựa, đã thấy Lục An từ trong này bước ra.
San Nương ngạc nhiên, “Em ở đây làm chi?”
Lục An vội vàng tiến lên quỳ gối cười nói: “Em về phòng lấy ít đồ.” Lại nói. “Em và các tỷ tỷ, ma ma đều được phân ở viện này ạ.”
Hầu phủ có quy củ, nhằm không quầy rầy sự thanh tĩnh của chủ tủ, nên trừ hạ nhân trực đêm ra, tất cả đều phải lui xuống viện của hạ nhân. Buổi tối đầu tiên San Nương trở về, vì ngổn ngang mà đám người Ngũ Phúc mới tạm thời chen chúc trong Xuân Thâm Uyển. Chạng vạng hôm sau các nàng mới được Mã ma ma sắp xếp chỗ ở khác. Lúc ấy, San Nương có hỏi các nàng ở thế nào, Lý ma ma chỉ nói “Tất cả đều tốt”, nàng cũng không để ý.
Nhưng nàng đã quên tính tình Lý ma ma, bà là người dù thật sự có cái gì không tốt, thì cũng chỉ biết tốt khoe xấu che…
San Nương xoay đầu nhìn viện để xe ngựa cách đó không xa tản ra đủ loại mùi lạ, nàng khẽ híp mắt, cười nói: “Đúng lúc ta cũng muốn nhìn xem chỗ ở của các người.”
Mà vừa liếc mắt, càng khiến San Nương híp mắt ác liệt hơn.
Viện này vừa nhìn đã biết không giống nơi cho người ở, khắp nơi chất đầy cỏ khô, công cụ…v.v., chỉ có một gian phòng tận cùng mới thu dọn thôi —— Mà nhìn giống như đặc biệt vì đám người Lý ma ma mới tạm thời dọn ra ngoài.
Mấy người Lý ma ma đều chen chúc trong một gian phòng, mặc dù rất lớn nhưng cũng rất cũ nát. Chiếu theo quy củ trong phủ, Lý ma ma làm nhũ mẫu vốn có tư cách độc hưởng một phòng, ngay cả nha hoàn nhị đẳng như Tam Hòa và Ngũ Phúc cũng có tư cách ở phòng hai người mới đúng.
Làm khó dễ như thế, San Nương nhếch mép cười lạnh. Nàng cho rằng dù Mã ma ma là cái chày gỗ, song có thể đắc thế lâu vậy, ít nhiều gì cũng là một người có ngộ tính cao, không ngờ bà ta dám bắt nạt trên đầu nàng!
San Nương lại không biết Mã ma ma căn bản không hay biết chuyện này.
Mã ma ma kia mặc dù trong lòng không phục, nhưng bà ta biết dựa vào thân phận địa vị của nàng và chủ tử yếu mềm sau lưng bà ta, nếu thật sự muốn chống đối Đại cô nương, thì bà ta sợ chỉ có thua thôi. Do đó bà ta đã sớm quyết định tạm thời thu liễm lại, tất cả cứ chờ Ngũ lão gia về rồi nói sau. Chẳng qua, tạm thời nhượng bộ vẫn là tạm thời nhượng bộ, cũng không có nghĩa bà ta sẽ cho người của Xuân Thâm Uyển được lợi gì, nên bà ta mới giao chuyện bố trí cho mấy người Lý ma ma cho người khác. Có điều không ngờ bà ta chẳng có lòng gây khó dễ nhưng bên dưới còn nhiều người biết nhìn sắc mặt, huống chi như San Nương từng nói, nàng bị ‘cách chức’ trở về, dù Mã ma ma vô tâm, song không tránh khỏi thuộc hạ cố ý, mới phát sinh chuyện như vậy.
Cộng thêm Lý ma ma là một người cẩn thận sợ phiền phức, bà sợ các nàng vừa mới về lại ầm ĩ xảy ra chuyện gì, làm San Nương khó xử nên mới áp chế đám Ngũ Phúc, không cho các nàng oán trách. Nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp được, chỉ sợ San Nương và Phương ma ma cũng không biết chuyện này.
Giờ không cần San Nương nổi giận, Phương ma ma là người không nhịn nổi trước tiên, bà sai người gọi quản sự quản lý viện hạ nhân tới, lại đảm bảo với San Nương bà nhất định sẽ lấy lại công đạo cho mọi người của Xuân Thẩm Uyển.
San Nương khẽ mỉm cười, gật đầu nhận sự ‘quy phục’ của Phương ma ma —— Nàng mặc kệ Mã ma ma kia có biết chuyện hay không, kể cả không biết, nhưng làm một ma ma tổng quản nội vụ đều không tránh khỏi một chữ ‘sai’. Còn Phương ma ma muốn đánh lôi đài với Mã ma ma thế nào, nàng chẳng quan tâm, lúc này nàng chỉ cần làm con hổ ở sau lưng ‘Cáo mượn oai hùm’ là được.
Vì vậy, nàng cũng lười ở lại xem cuộc vui, chỉ nhìn quản sự tuy cúi đầu, nhưng có thể nhận ra cực kỳ không phục kia, hời hợt đâm hai câu, rồi dẫn Tam Hòa, Ngũ Phúc, Lục An trở về.
Ra khỏi cửa hông phía Đông, sắc mặt San Nương mới dần dần trầm xuống, cũng không thèm xoay đầu hỏi Tam Hòa, Ngũ Phúc: “Chuyện kiểu này sao không ai nói ta biết một tiếng?! Hay các em tưởng ta là loại chủ tử không che chở nổi các em?”
Tam Hòa và Lục An đều cúi thấp đầu, chỉ có Ngũ Phúc bĩu môi nói: “Em vốn muốn nói, nhưng ma ma không cho. Ma ma nói chúng ta vừa trở về, mọi việc nhẫn nại làm đầu…”
“Nhẫn?!” San Nương dừng chân, xoay đầu nhìn Ngũ Phúc: “Trong Tây Viên từng người còn nhẫn chưa đủ sao? Lý do ta trở về, cũng vì không muốn nhịn những chuyện mình không muốn nhịn nữa. Các em là người của ta, các em cho rằng bọn họ làm thế là đánh vào mặt các em thôi hả?”
Tam Hòa vội vàng khoanh tay, đáp: “Bọn em sai rồi.”
San Nương thở dài nhìn mấy người họ, sau đó nàng vỗ vỗ vai Lục An đang bất an, nói: “Nhớ kỹ, chỉ cần chiếm được một chữ ‘Lý’, thì dù các em tùy tiện một chút cũng chẳng sao, mọi chuyện còn có ta. Mặc dù ta không muốn gây phiền toái, nhưng cũng không sợ phiền toái.”
Nghĩ tới tính tình của Nhũ mẫu, San Nương lại bất đắc dĩ vuốt trán, thở dài.
Xuyên qua tiền viện, chờ đoàn người của San Nương đi tới cửa hông phía Tây, xa xa đã thấy Tiểu bàn tử đang bấu khung cửa, thò đầu nhìn bên này. Thấy San Nương tới, Tiểu bàn tử nhếch môi, vứt bỏ nha hoàn bà tử của hắn, vui vẻ chạy đến. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn nàng vừa vươn móng vuốt nắm tay nàng.
San Nương bị móng vuốt nhỏ mập mạp mềm mại nắm, trong lòng lại dâng trào sự nhu hòa không ngờ. Nàng cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn đã đổi xiêm y liền biết tiểu tử này trở về viện rồi. Do đó, nàng yên lặng thở dài một tiếng, mặc cho tiểu tử này cứ nắm tay mình, dắt hắn tiến vào cửa hông phía Tây.
Hai người tuy nắm tay nhưng chẳng ai mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng đi ngõ phòng cháy hẹp dài này. Không ngờ, mới đi chưa bao xa, đằng trước bỗng truyền tới tiếng thét chói tai: “Nhị gia của ta, Nhị gia đáng thương của ta, vì sao con lại bị người ta đánh?”
San Nương ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Mã di nương mặc y phục hồng đào cũng chẳng biết từ cửa hông nào chui ra, cứ kêu khóc nhào tới chỗ nàng và Tiểu bàn tử.
Có chuyện suýt bị người ta đụng ngã trước đó, Ngũ Phúc vội vàng che chở San Nương ở sau lưng, vì vậy Tiểu bàn tử bị Mã di nương đoạt mất.
Mã di nương quỳ ở đó, ôm Tiểu bàn tử khóc như ruột gan đứt đoạn.
San Nương nhịn không được nghiêng đầu nhìn bức tường gạch xanh cao cao của ngõ phòng cháy. Nàng dám đánh cuộc, lúc này ở tường bên kia, trong nhà Tứ bá nàng đã có người đứng đó dựng lỗ tai nghe náo nhiệt bên này.
San Nương cũng không tự kỷ cho rằng những người này tới nghênh đón nàng, do đó nàng nghiêng đầu nhìn đại ca và tiểu đệ của mình.
Xe còn chưa dừng hẳn, Hầu Thụy - Hầu đại thiếu gia gấp gáp nhảy xuống đầu tiên.
Mà trong những nha hoàn bà tử đứng đầy sân kia, chỉ có một nha hoàn và một bà tử bước qua.
San Nương thấy nha hoàn khá xinh đẹp ấy tiến tới bên người Hầu Thụy, vừa quỳ xuống nũng nịu kêu một tiếng ‘Đại gia’, đã bị một ma ma gầy đét lấn qua một bên.
Ma ma kia kéo cánh tay Hầu Thụy, trợn đôi mắt hơi lồi, đầu tiên quan sát Hầu Thụy từ trên xuống dưới, khi thấy trên người hắn không mang vết thương như ngày thường, lúc này mới chú ý tới xiêm y rách một đường trên vai hắn, bà cau mày nói: “Đại gia lại đánh nhau sao? Không ngờ làm hỏng cả xiêm y. Còn như vậy nữa, đại gia sẽ không còn mấy bộ xiêm y tốt đâu.”
Nha hoàn kia nghiêng đầu liếc vị ma ma đó, nói: “Ma ma cũng thiệt là, sao biết rõ đại gia chúng ta đánh nhau? Tuy ma ma là nhũ mẫu của Đại gia, nhưng không thể ở trước mặt mọi người trách móc đại gia chứ!” Nàng ta nói xong, vừa nũng nịu hỏi thăm Hầu Thụy, vừa kéo hắn ra ngoài viện.
Ma ma há miệng nhưng ăn nói vụng về, rất lâu cũng không thể bật ra một câu phản bác, bà đành dùng sức giậm chân một cái, vội vàng đuổi theo.
Phương ma ma đỡ San Nương xuống xe, thấy nàng nhìn bên đó bèn cười nói: “Đó là Hoàng nhũ mẫu và đại nha hoàn Thúy Y trong phòng Đại gia.” —— Chỉ nghe cái tên đã có thể đoán được lai lịch của nha hoàn đó.
Rất rõ ràng nha hoàn này không phải là người mà Ngũ phu nhân không quản sự phái tới.
Từng làm chủ mẫu một kiếp, San Nương nhịn không được nhíu mày. Ở kiếp trước, Viên Trường Khanh vô tâm với hậu trạch, trong nội viện trừ người thê tử như nàng ra, cũng chỉ có mỗi Lục An là thiếp thất, lại càng không có con thứ. Nhưng điều này không gây trở ngại cho San Nương - một người tiếp nhận toàn bộ sự giáo dục của Mạnh lão phu nhân, biết rõ đủ loại thủ đoạn không thể công khai.
Nàng lại nhìn về phía Hầu Thụy.
Chỉ thấy đại ca nàng không kiên nhẫn giãy khỏi sự dây dưa của Thúy Y trước, sau đó lại đẩy nhũ mẫu muốn nói chuyện với hắn ra, cứ thế một mình bước ra khỏi viện, vứt nha hoàn và nhũ mẫu của hắn đang trừng mắt với nhau sang một bên.
Khi San Nương nhìn Hậu Thụy, Tiểu bàn tử Hầu Quyết cũng xuống xe.
Hầu Quyết ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện với San Nương đột nhiên bị một trận hỏi thăm hỗn loạn ngắt lời: “Nhị gia, nhị gia, ngài đã trở về. Nhị gia, ngài cực khổ rồi…”
San Nương xoay đầu, liền thấy toàn bộ nha hoàn bà tử đầy sân xông tới chỗ Tiểu bàn tử. Nếu không phải Tam Hòa và Ngũ Phúc hành động nhanh, thì nói không chừng nàng đã bị những người đó đụng ngã rồi.
Mà ngay sau đó, những nha hoàn bà tử vây quanh lại tranh nhau sợ hãi kêu: “Trời ơi Nhị gia của ta ơi, ngài bị sao vậy? Sao trên mặt bị thương? Ai bắt nạt ngài? Sao ngài…”
Thì ra mọi người nhìn thấy mảng bầm tím trên đầu Hầu Quyết lúc đụng độ mấy ông trời con kia. Thậm chí có mấy người quá trung thành, rốt cuộc đau lòng trong mắt ngậm lệ nóng.
San Nương suýt bị đụng phải lại không tức giận như Ngũ Phúc, đã làm người hai kiếp đương nhiên nàng hiểu rất rõ, so với Đại cô nương mới bị ‘đuổi khỏi’ Tây Viên, và Đại thiếu gia không có chỗ dựa từ mẹ đẻ thì bắp đùi Nhị thiếu gia Hầu Quyết được mẹ đẻ sủng ái rõ ràng to khỏe hơn. Huống chi quyền quản gia to lớn hôm nay hơn phân nửa đều rơi vào tay hai mẹ con Mã ma ma.
San Nương cách đoàn người nhìn Tiểu bàn tử.
Thấy Tiểu bàn tử cũng cách mọi người nhìn mình, song hình như không cảm thấy nàng suýt bị những nha hoàn bà tử đó đụng phải có chỗ nào không đúng —— Hiển nhiên, tiểu tử này mặc dù tâm tính không tệ, nhưng bị dưỡng lệch nhiều chỗ.
San Nương bỗng nhíu mày, lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay. Vì nàng chợt ý thức được, nàng lại nhịn không được muốn nhúng tay quản sự rồi…
Kiếp trước, cũng chính vì nàng luôn nhịn không được đi quản một số việc nàng không thích, cuối cùng mới… Khi đó, nàng cho rằng mình đang làm một số chuyện đúng đắn, sao biết được ở trong mắt người khác, nàng chỉ xen vào việc người khác, đang đùa uy phong, vì bản thân mình xây dựng hiền danh…
San Nương hít sâu một hơi, đè nén sự uất ức tràn đầy, mím môi cười tự giễu một cái. Sau đó nàng đưa tay vỗ vỗ Ngũ Phúc đang tức giận bất bình, xoay người lại dẫn người của nàng rời viện để xe ngựa đang hỗn loạn.
Cái gọi là ‘Thợ giỏi vì lao động mà mệt nhọc, người thông minh vì suy nghĩ mà sầu lo, kẻ vô năng không có chỗ theo đuổi’. Kiếp này nàng chỉ muốn làm ‘Thuyền không buộc[1] cả ngày’, những việc vớ vẩn kia cứ mặc kệ đi. Không thấy Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân đều không quan tâm à? Nàng là một cô nương, nhiều chuyện cái gì? [1]Thuyền không buộc: ý chỉ thuyền không có dây thừng buộc chặt, ví von thân thể không bị ràng buộc.
Ai ngờ San Nương mới ra khỏi viện để xe ngựa, đã thấy Lục An từ trong này bước ra.
San Nương ngạc nhiên, “Em ở đây làm chi?”
Lục An vội vàng tiến lên quỳ gối cười nói: “Em về phòng lấy ít đồ.” Lại nói. “Em và các tỷ tỷ, ma ma đều được phân ở viện này ạ.”
Hầu phủ có quy củ, nhằm không quầy rầy sự thanh tĩnh của chủ tủ, nên trừ hạ nhân trực đêm ra, tất cả đều phải lui xuống viện của hạ nhân. Buổi tối đầu tiên San Nương trở về, vì ngổn ngang mà đám người Ngũ Phúc mới tạm thời chen chúc trong Xuân Thâm Uyển. Chạng vạng hôm sau các nàng mới được Mã ma ma sắp xếp chỗ ở khác. Lúc ấy, San Nương có hỏi các nàng ở thế nào, Lý ma ma chỉ nói “Tất cả đều tốt”, nàng cũng không để ý.
Nhưng nàng đã quên tính tình Lý ma ma, bà là người dù thật sự có cái gì không tốt, thì cũng chỉ biết tốt khoe xấu che…
San Nương xoay đầu nhìn viện để xe ngựa cách đó không xa tản ra đủ loại mùi lạ, nàng khẽ híp mắt, cười nói: “Đúng lúc ta cũng muốn nhìn xem chỗ ở của các người.”
Mà vừa liếc mắt, càng khiến San Nương híp mắt ác liệt hơn.
Viện này vừa nhìn đã biết không giống nơi cho người ở, khắp nơi chất đầy cỏ khô, công cụ…v.v., chỉ có một gian phòng tận cùng mới thu dọn thôi —— Mà nhìn giống như đặc biệt vì đám người Lý ma ma mới tạm thời dọn ra ngoài.
Mấy người Lý ma ma đều chen chúc trong một gian phòng, mặc dù rất lớn nhưng cũng rất cũ nát. Chiếu theo quy củ trong phủ, Lý ma ma làm nhũ mẫu vốn có tư cách độc hưởng một phòng, ngay cả nha hoàn nhị đẳng như Tam Hòa và Ngũ Phúc cũng có tư cách ở phòng hai người mới đúng.
Làm khó dễ như thế, San Nương nhếch mép cười lạnh. Nàng cho rằng dù Mã ma ma là cái chày gỗ, song có thể đắc thế lâu vậy, ít nhiều gì cũng là một người có ngộ tính cao, không ngờ bà ta dám bắt nạt trên đầu nàng!
San Nương lại không biết Mã ma ma căn bản không hay biết chuyện này.
Mã ma ma kia mặc dù trong lòng không phục, nhưng bà ta biết dựa vào thân phận địa vị của nàng và chủ tử yếu mềm sau lưng bà ta, nếu thật sự muốn chống đối Đại cô nương, thì bà ta sợ chỉ có thua thôi. Do đó bà ta đã sớm quyết định tạm thời thu liễm lại, tất cả cứ chờ Ngũ lão gia về rồi nói sau. Chẳng qua, tạm thời nhượng bộ vẫn là tạm thời nhượng bộ, cũng không có nghĩa bà ta sẽ cho người của Xuân Thâm Uyển được lợi gì, nên bà ta mới giao chuyện bố trí cho mấy người Lý ma ma cho người khác. Có điều không ngờ bà ta chẳng có lòng gây khó dễ nhưng bên dưới còn nhiều người biết nhìn sắc mặt, huống chi như San Nương từng nói, nàng bị ‘cách chức’ trở về, dù Mã ma ma vô tâm, song không tránh khỏi thuộc hạ cố ý, mới phát sinh chuyện như vậy.
Cộng thêm Lý ma ma là một người cẩn thận sợ phiền phức, bà sợ các nàng vừa mới về lại ầm ĩ xảy ra chuyện gì, làm San Nương khó xử nên mới áp chế đám Ngũ Phúc, không cho các nàng oán trách. Nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp được, chỉ sợ San Nương và Phương ma ma cũng không biết chuyện này.
Giờ không cần San Nương nổi giận, Phương ma ma là người không nhịn nổi trước tiên, bà sai người gọi quản sự quản lý viện hạ nhân tới, lại đảm bảo với San Nương bà nhất định sẽ lấy lại công đạo cho mọi người của Xuân Thẩm Uyển.
San Nương khẽ mỉm cười, gật đầu nhận sự ‘quy phục’ của Phương ma ma —— Nàng mặc kệ Mã ma ma kia có biết chuyện hay không, kể cả không biết, nhưng làm một ma ma tổng quản nội vụ đều không tránh khỏi một chữ ‘sai’. Còn Phương ma ma muốn đánh lôi đài với Mã ma ma thế nào, nàng chẳng quan tâm, lúc này nàng chỉ cần làm con hổ ở sau lưng ‘Cáo mượn oai hùm’ là được.
Vì vậy, nàng cũng lười ở lại xem cuộc vui, chỉ nhìn quản sự tuy cúi đầu, nhưng có thể nhận ra cực kỳ không phục kia, hời hợt đâm hai câu, rồi dẫn Tam Hòa, Ngũ Phúc, Lục An trở về.
Ra khỏi cửa hông phía Đông, sắc mặt San Nương mới dần dần trầm xuống, cũng không thèm xoay đầu hỏi Tam Hòa, Ngũ Phúc: “Chuyện kiểu này sao không ai nói ta biết một tiếng?! Hay các em tưởng ta là loại chủ tử không che chở nổi các em?”
Tam Hòa và Lục An đều cúi thấp đầu, chỉ có Ngũ Phúc bĩu môi nói: “Em vốn muốn nói, nhưng ma ma không cho. Ma ma nói chúng ta vừa trở về, mọi việc nhẫn nại làm đầu…”
“Nhẫn?!” San Nương dừng chân, xoay đầu nhìn Ngũ Phúc: “Trong Tây Viên từng người còn nhẫn chưa đủ sao? Lý do ta trở về, cũng vì không muốn nhịn những chuyện mình không muốn nhịn nữa. Các em là người của ta, các em cho rằng bọn họ làm thế là đánh vào mặt các em thôi hả?”
Tam Hòa vội vàng khoanh tay, đáp: “Bọn em sai rồi.”
San Nương thở dài nhìn mấy người họ, sau đó nàng vỗ vỗ vai Lục An đang bất an, nói: “Nhớ kỹ, chỉ cần chiếm được một chữ ‘Lý’, thì dù các em tùy tiện một chút cũng chẳng sao, mọi chuyện còn có ta. Mặc dù ta không muốn gây phiền toái, nhưng cũng không sợ phiền toái.”
Nghĩ tới tính tình của Nhũ mẫu, San Nương lại bất đắc dĩ vuốt trán, thở dài.
Xuyên qua tiền viện, chờ đoàn người của San Nương đi tới cửa hông phía Tây, xa xa đã thấy Tiểu bàn tử đang bấu khung cửa, thò đầu nhìn bên này. Thấy San Nương tới, Tiểu bàn tử nhếch môi, vứt bỏ nha hoàn bà tử của hắn, vui vẻ chạy đến. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn nàng vừa vươn móng vuốt nắm tay nàng.
San Nương bị móng vuốt nhỏ mập mạp mềm mại nắm, trong lòng lại dâng trào sự nhu hòa không ngờ. Nàng cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn đã đổi xiêm y liền biết tiểu tử này trở về viện rồi. Do đó, nàng yên lặng thở dài một tiếng, mặc cho tiểu tử này cứ nắm tay mình, dắt hắn tiến vào cửa hông phía Tây.
Hai người tuy nắm tay nhưng chẳng ai mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng đi ngõ phòng cháy hẹp dài này. Không ngờ, mới đi chưa bao xa, đằng trước bỗng truyền tới tiếng thét chói tai: “Nhị gia của ta, Nhị gia đáng thương của ta, vì sao con lại bị người ta đánh?”
San Nương ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Mã di nương mặc y phục hồng đào cũng chẳng biết từ cửa hông nào chui ra, cứ kêu khóc nhào tới chỗ nàng và Tiểu bàn tử.
Có chuyện suýt bị người ta đụng ngã trước đó, Ngũ Phúc vội vàng che chở San Nương ở sau lưng, vì vậy Tiểu bàn tử bị Mã di nương đoạt mất.
Mã di nương quỳ ở đó, ôm Tiểu bàn tử khóc như ruột gan đứt đoạn.
San Nương nhịn không được nghiêng đầu nhìn bức tường gạch xanh cao cao của ngõ phòng cháy. Nàng dám đánh cuộc, lúc này ở tường bên kia, trong nhà Tứ bá nàng đã có người đứng đó dựng lỗ tai nghe náo nhiệt bên này.
Danh sách chương