Khi San Nương đuổi đến viện lão gia, lão gia đã sớm vào thư phòng rồi.

Gã sai vặt A Phúc thấy đại cô nương chẳng kiêng kỵ gì muốn xông vào thư phòng, nhanh chóng bước lên định ngăn cản, không ngờ nửa đường bị Quế Thúc kéo lại.

A Phúc tưởng Quế Thúc muốn nói gì, bèn dừng bước, xoay đầu nhìn Quế Thúc. Quế Thúc lại cười híp mắt buông tay, khiến A Phúc không hiểu ra sao cả.

Mà chờ đến khi Quế Thúc nhàn nhã bỏ đi, A Phúc mới nhớ chuyện của hắn, San Nương đã xông vào thư phòng của lão gia từ lâu.

đi vào thư phòng, San Nương ngẩng đầu, cũng chỉ thấy cha nàng đang đưa lưng về phía nàng đứng trước một tấm bình phong. trên tấm bình phong kia treo một bức tranh, cha nàng thì chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm bức tranh đó đến xuất thần.

Đó là một bức Quan Thế âm đứng cầm cành liễu dùng chỉ màu mực phác họa. Quan âm bồ tát áo dài lay động, Quan âm cúi đầu gần như che khuất toàn bộ khuôn mặt, khiến người ta mơ hồ thấy chút đường nét của cái cằm. Người vẽ cực kỳ keo kiệt bút mực, chỉ dùng vài đường mực vô cùng súc tích phác họa sơ lược vóc người y phục của Quan Thế âm đại sĩ trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, đối với ngũ quan tướng mạo ngay cả ít đường mực cũng không chịu bố thí, lại vẽ cực kỳ tỉ mỉ cái tay cầm cành dương liễu hé mở dưới ống tay áo.

Tuy nói toàn bộ bức tranh toàn dùng chỉ màu mực đậm nhạt khác nhau, nhưng nếu nhìn kỹ càng, thì vẫn có thể nhìn ra cái tay tạo thế Lan Hoa chỉ ấy được điểm xuyến một tầng màu hồng cực nhạt.

Do đó cũng khó trách San Nương với cái nhìn đầu tiên đã tập trung trên bức tranh kia, nhìn cái tay ấy trước tiên.

Nàng ở bên này xem tranh, bên kia lão gia đã nhận ra sự tồn tại của nàng, bỗng xoay đầu lại, thấy là nàng, lão gia sợ hết hồn, gần như luống cuống tay chân thu bức tranh lại. Sau đó ông xoay đầu trừng San Nương, gầm nhẹ: “không biết phép tắc trong nhà sao?! Thư phòng của ta không phải ai cũng có thể bước vào.”

San Nương giật mình, chợt cười khổ. Nếu nói khuê phòng của phụ nhân là nơi phụ nhân trốn tránh nam nhân, thế thì thư phòng của nam nhân là nơi nam nhân trốn tránh nữ nhân. Kiếp trước, thư phòng của Viên Trường Khanh cũng ngay cả nha hoàn đều không được phép vào.

Cho nên San Nương khẽ mím môi, dịu dàng khuỵu gối với Ngũ lão gia, sau đó ngẩng đầu cười rất là ngây thơ, “Lão gia thứ lỗi, con gái thực sự không biết phép tắc này.”

Ngũ lão gia đã sớm quen mỗi khi ông nổi giận tất cả mọi người đều co rúm tránh ông, hôm nay San Nương cười đùa tí tửng như vậy, ngược lại khiến Ngũ lão gia không biết nên ứng đối thế nào.

San Nương chỉ xem như không thấy vẻ mặt cứng nhắc của Ngũ lão gia, nàng đứng thẳng nghiêm túc nói: “Con tới là để nói với lão gia một chuyện rất quan trọng. Lão gia mới vừa nói thế với phu nhân ở đại sảnh, chỉ sợ dọa phu nhân rồi. Lão gia thường bôn ba bên ngoài, nhưng phu nhân chỉ canh giữ ở hậu viện cả ngày, vốn không am hiểu giao tiếp với người khác, lá gan khó tránh hơi nhỏ. Ban nãy phu nhân có chỗkhông thoải mái, con biết trong lòng lão gia lo lắng cho phu nhân, nói chuyện có chút nóng nảy. Phu nhân thấy lão gia nóng nảy, khó tránh khỏi cho rằng mình chuốc phiền toái cho lão gia, nên mới trở nên lo sợ bất an vậy…”

Ngũ lão gia nhíu mày. Ông vốn đang buồn bực, ông không biết câu nói xuất phát từ quan tâm kia lại dọa Ngũ phu nhân, cho đến khi nghe San Nương giải thích, ông mới hiểu được, hóa ra Ngũ phu nhân hiểm lầm ý ông…

Lại nghe San Nương nói: “Phu nhân là phụ nhân, khó tránh tâm tư nhạy cảm. Tuy nói Ngũ lão gia có lòng tốt, nhưng đối với người nhát gan như phu nhân, xin lão gia hãy kiên nhẫn nhiều hơn, cố gắng ăn nói hòa nhã mềm mỏng mới đúng. Còn nữa, ngài bảo phu nhân nghỉ ngơi, vốn không muốn phu nhân vất vả, chẳng qua từ đầu chí cuối lão gia chỉ nói một câu mà chưa từng có lời giải thích nào với phu nhân, chỉ sợ phu nhân còn tưởng lão gia chê bà quản gia không tốt đấy. Lúc này còn không biết phu nhân đau lòng cỡ nào nữa…”

Nhìn con gái mình mặc dù đã mười bốn tuổi, song vóc người như một đứa trẻ, Ngũ lão gia sau thư ánkhông khỏi ‘giác ngộ’.

Thực tế, qua nhiều năm thế, ông cũng rất khổ não, không hiểu sao Ngũ phu nhân sợ ông. Có thể nói, trước đây Ngũ lão gia vừa liếc mắt liền nhìn trúng Ngũ phu nhân, nhưng hình như Ngũ phu nhân chỉ có sợ ông, thậm chí ngày đầu tiên gả đến, bà chẳng dám nhìn thẳng ông. một khoảng thời gian mới tân hôn, Ngũ lão gia từng nhiệt tình muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai phu thê, nhưng điều khiến ông khổ sở là, dường như ông làm cái gì cũng sai, ông càng muốn thân thiết với Ngũ phu nhân, thì Ngũ phu nhân càng xa cách ông, thậm chí lúc ở trên giường, ông từng có lịch sử tối tăm dọa bà ngất đi…

Ngũ lão gia trời sinh cao ngạo, sau khi nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra nguyên do, bèn nghĩ ắt hẳn Ngũ phu nhân không thích ông. Cho nên, cùng năm ông buông tha việc khai thông với mẫu thân, cũng buông tha Ngũ phu nhân luôn. Mà điều làm ông không ngờ là, ông không đòi hỏi Ngũ phu nhân nữa, thìgiữa hai phu thê lại có thể thỉnh thoảng bình tĩnh ngồi dưới mái hiên trong chốc lát. Vì vậy, Ngũ phòng mới có chuyện lão gia, phu nhân mạnh ai nấy làm.

Đời sau có một câu nói, ‘Đàn ông đến từ sao Hỏa, phụ nữ đến từ sao Kim’, không chỉ có Ngũ lão giakhông rõ vì sao Ngũ phu nhân sợ ông, mà ngay cả Quế Thúc, cố vấn của Ngũ lão gia luôn tự xưng là người thông minh cũng chẳng rõ. Hôm nay được San Nương mặc dù tuổi nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng cùng một hành tinh cảnh tỉnh, Ngũ lão gia mới tỉnh ngộ. Hóa ra, ông dùng sai cách… Ngũ phu nhân người ta là đóa hoa yêu kiều của Giang Nam, không phải cây cỏ trên thảo nguyên, sao có thể chịu nổi sựnhiệt tình không đầu không đuôi như mưa rền gió dữ của Ngũ lão gia chứ! Cái người ta cần là bờ vai che chở ‘nhẹ nhàng lặng lẽ không tiếng động’…

Do đó Ngũ lão gia nhìn San Nương, nói: “Được, ta biết rồi.”

San Nương ngẩn ra. Ngũ lão gia biết cái gì?! Nàng mới chỉ nói lời mở đầu, mới dẫn vấn đề đến chỗ lão gia không thể cứ miễn quyền quản gia của phu nhân như thế, vẫn chưa nói tới lý do nàng không thể tiếp nhận chuyện này, mà Ngũ lão gia hiểu rồi?! San Nương chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy, quả nhiên cha nàng rất thông minh, nói có một chút đãhiểu rõ. Cho nên nàng không còn tâm sự cười dịu dàng nịnh nọt: “Vẫn là lão gia anh minh. Vậy con đi nóivới phu nhân, chuyện quản gia vẫn cần làm phiền phu nhân vất vả.” nói xong, nàng xoay người rời đi.

Sau lưng nàng, giờ Ngũ lão gia mới hiểu dụng ý thực sự của nàng. Lão gia há miệng, rốt cuộc không gọi nàng quay lại —— Có thể để San Nương đi giải thích hiểu lầm cũng tốt.

San Nương đi tới cửa chợt xoay người, cười nói: “Đúng rồi, phu nhân nhát gan, không quen gặp người ngoài, hai vị công tử cứu đệ đệ kia chỉ sợ phải làm phiền lão gia xã giao một hai.”

San Nương nghĩ, với cái tính không dễ xã giao của cha, tất nhiên ông chỉ theo lễ rồi đuổi Viên Trường Khanh đi, có lẽ sau này nàng sẽ không gặp người nọ nữa.

Mà nếu nàng biết, trước đó cha nàng từng gặp Viên Trường Khanh một lần, còn mơ ước con ưng củahắn, thì chắc chắn nàng sẽ không khuyến khích người cha lười biếng của nàng ra mặt đâu!

*·*·*

Lại nói khi San Nương tới viện của phu nhân, quả nhiên như nàng đoán, phu nhân lại trốn vào khuê phòng.

hiện tại San Nương thường xuyên lui tới viện của phu nhân —— hơn hai vị huynh đệ của nàng, nhưng nàng không được tính là khách quen nhỉ?! nói chung, mặc dù có nha hoàn ngăn cản, song San Nương vẫn mặt dày xông vào.

Phu nhân đang ngồi phía sau giá thêu chuyên chú thêu hoa. Thấy San Nương xông tới, bà ngẩng đầu, ngón tay tạo thế Lan Hoa chỉ cầm cây kim thêu, kinh ngạc nhìn San Nương.

Cũng chẳng biết có phải do phu nhân tạo thế Lan Hoa chỉ rất giống tư thế Quan Thế âm đại sĩ cầm cành dương liễu ở chỗ lão gia không, bỗng nhiên San Nương cảm thấy, hai cái tay này quả thực giống y đúc.

Nàng nhịn không được chớp chớp mắt, cho đến khi phu nhân cười hỏi nàng, “Sao thế?” Nàng mới khôi phục tinh thần.

Do đó San Nương cười nói: “Lão gia bảo con đến thăm phu nhân đấy.”

rõ ràng Ngũ phu nhân bị dọa, ngay cả nói cũng không lưu loát, “Thăm, thăm, thăm ta?!”

San Nương chỉ coi như không thấy, cười nói: “Vâng. Lão gia thấy phu nhân không thoải mái, trong lòng ghi nhớ, bảo con tới thăm phu nhân. Dạ dày phu nhân đỡ chút nào chưa?”

Đúng lúc Minh Lan bưng trà tới, bèn thay phu nhân giải thích: “Phu nhân không thể căng thẳng, vừa căng thẳng sẽ đau dạ dày.”

“thật sao?” San Nương kinh ngạc, trước đây khi quan hệ giữa nàng và Viên Trường Khanh mới bế tắc, nàng cũng như vậy. Vì thế nàng cười nói: “Lúc trước con cũng có bệnh này, bất quá lúc đau uống chén sữa dê là khỏe.”

Ngũ phu nhân càng ngạc nhiên hơn nàng, “Con còn nhỏ, sao có thể mắc bệnh này?”

San Nương chớp mắt một cái, lúc này mới ý thức được nàng lỡ miệng, vội chuyển đề tài, xoay đầu hỏi Minh Lan: “Đại phu tới chưa?”

Minh Lan chưa trả lời, Diêu thị đã cười nói: “Cũng không có gì khó chịu, vốn chẳng phải bệnh nặng gì. Ta cũng uống sữa dê là được, giờ hết đau rồi. Ngược lại là con đấy, giờ qua đây làm gì? đi thăm ca ca, đệ đệ con chưa? Bọn nó ổn chứ?”

San Nương cười nói: “Con đi thăm bọn họ làm chi? Phu nhân mới là người quản gia, phu nhân nên đi mới đúng.”

Phu nhân nhướng mày. Bà không hiểu ý San Nương, không khỏi cảnh giác mấy phần, đánh giá nàng nói: “Lúc nãy lão gia không nói vậy…”

San Nương lắc đầu cười, “Phu nhân thật sự cho rằng lão gia muốn giao việc quản gia cho con sao? Con mới bây lớn thôi! Hơn nữa,” bỗng nàng tiến lên, ngả ngớn nhướng mày với phu nhân, “Lão gia nói thế, phu nhân không nghe ra à? Con thấy, đây là do lão gia đau lòng phu nhân đó, thấy phu nhân đau dạ dày, sợ phu nhân vất vả, nên ban nãy mới kêu con đảm đương. Thực ra lão gia cũng biết con khôngđảm đương nổi, phu nhân vừa đi, lão gia lập tức hối hận, nói rằng còn chưa nói rõ ràng phu nhân đã đimất. Sau đó lão gia mắng con, nói nhất định là ngày thường con lười biếng, không chịu giúp phu nhân, mới làm phu nhân vất vả đến ngã bệnh. Nhưng con đã chủ động xin phu nhân đi giết giặc từ lâu rồi mà, đúng không? Phu nhân nói xem, con có oan không chứ!”

Lời này nửa thật nửa giả, từ trong miệng San Nương như nước suối róc rách chảy ra, nàng lại không chút chột dạ.

Phu nhân không phân biệt được thật giả, nhưng bị những lời này của nàng làm khuôn mặt đỏ bừng, bèn quở trách: “nói bậy bạ gì đấy!”

“thật mà, con không nói quàng đâu!” San Nương vô cùng dẻo miệng nghiêm trang nói dối, “Lão gia là người sĩ diện, tất nhiên ngại đích thân đến bồi tội với phu nhân, liền mắng con. Tuy mắng con, nhưng con hiểu ý lão gia, lão gia bảo con thay người đi xin lỗi phu nhân. Phu nhân nể mặt con vô duyên vô cớ bị mắng, tha thứ cho lão gia đi!”

Lại ra vẻ ông cụ non thở dài, bày bộ dạng từng trải thế sự trêu phu nhân: “Phu nhân cũng không cần giận lão gia không biết nói chuyện, đại lão gia ấy mà, đều có dáng vẻ ấy, dù bao nhiêu tuổi cũng chỉ làmột đứa trẻ chưa trưởng thành, chung quy làm người ta bận lòng. Chúng ta cũng chỉ có thể rộng lượngmột chút, nhường bọn họ thôi, haizz.”

Phu nhân nghe xong bật cười, vươn tay véo San Nương: “nói nhăng nói cụi gì thế?! Con mới bây lớn mà dám chê cười cha con, cha con mà biết xem có mắng con không.”

San Nương cười nói: “không phải đã bị mắng rồi à, con không phục mới nói vậy.”

Trải qua một trận càn quấy của nàng, rốt cuộc giải được khúc mắc của phu nhân, cho nên việc quản gia kia cũng theo đó bỏ rồi. Kế tiếp San Nương lấy lý do phu nhân mới là đương gia chủ mẫu, chết sống kéo phu nhân ra khỏi khuê phòng, quả thực kéo bà đi thăm tiểu Hầu Quyết rơi xuống nước —— Vì chỗ Hầu Thụy có người ngoài, mà tuổi tác hắn cũng lớn, nên các nàng chỉ phái nha hoàn bà tử qua hỏi thăm tình hình.

Có điều, đợi đến khi các nàng tới chỗ Hầu Quyết mới phát hiện, không chỉ có lão gia, Hầu Thụy ở đấy, mà ngay cả hai ‘người ngoài’ cứu Hầu Quyết cũng ở đấy…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện