San Nương ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm thấy nha hoàn báo tin tức cho nàng, lại dẫn nàng đi đường gần băng qua góc Tây viện ở kiếp trước. Nàng mỉm cười, xoay đầu khẽ dặn dò Tam Hòa hai câu, sau đó không nhìn nha hoàn kia nữa.
Lúc này, Lâm lão phu nhân và Lâm Như Trĩ đang bị một vòng khách bao vây. Ngũ phu nhân thì ngồi mộtmình trong góc chẳng ai chú ý, cúi đầu chuyên chú nghiên cứu một chiếc khăn trong tay, dường như náo nhiệt chung quanh hoàn toàn không liên quan đến bà.
Lòng San Nương khẽ động.
thật sự sau thời kỳ ‘Thánh nguyên cách tân’, cả nam lẫn nữ Đại Chu đều không dám công khai nóichuyện tình yêu, cộng thêm khuôn mẫu chung sống ngày thường giữa hai phu thê, thay vì nói nam chủ ngoại, nữ chủ nội, thì chi bằng nói mỗi người tuân thủ bổn phận, không quấy rầy nhau… Đại khái Viên Trường Khanh cũng không ngờ, hắn chỉ muốn cưới một nữ nhân Đại Chu bình thường, nhưng xui xẻo thay cưới phải nàng, một người luôn muốn đạt được hồi báo ngang với việc mình trả giá, một nữ nhânkhông an phận, chẳng chịu phòng thủ một chút mà trượng phu dành cho sống hết đời …
Được rồi, nàng nhỏ nước mắt đồng tình cho Viên Trường Khanh, coi như hắn gặp vận đen đi.
Mà...
Nàng nhìn Ngũ phu nhân.
Nếu nói trong hôn nhân nàng là người cực đoan, thì Ngũ phu nhân cũng là người cực đoan khác. San Nương không cam lòng trượng phu chỉ cho một chút xíu; Ngũ phu nhân thì ngay cả trượng phu bằng lòng dành cho, bà cũng không cần, bà chỉ khăng khăng giữ mình…
Đối với nữ nhân, có lẽ cuộc hôn nhân như vậy mới là an toàn nhất…
Hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Ngũ phu nhân ngẩng đầu nhìn lại, thấy nàng nhìn mình thìnở nụ cười dịu dàng.
San Nương chỉ cảm thấy đau xót, bèn cười đáp lại bà, sau đó đứng lên đi về phía Ngũ phu nhân.
Thấy nàng bước tới, Ngũ phu nhân kinh ngạc, vội vàng gấp chiếc khăn trong tay nhét vào tay áo, nhìn nàng cười nói: “Tại sao tới đây? nói chuyện phiếm với các tỷ muội không tốt sao?”
“Vô vị, con thà bồi phu nhân.”
San Nương thở dài, ngồi bên cạnh Ngũ phu nhân. Nghĩ đến Ngũ phu nhân luôn khép mình, rồi nhìn đám tỷ muội đang tranh đấu gay gắt vì một nam nhân, San Nương chỉ cảm thấy bi ai thấu xương. Nữ nhân xem hôn nhân là chốn trở về, nhưng chốn trở về này cuối cùng lại được quyết định bởi nam nhân. Trong hôn nhân, nam nhân chịu cho ngươi bao nhiêu, ngươi chỉ có thể nhận bấy nhiêu. Nếu muốn nhiều hơn thìgiống nàng ở kiếp trước, sống vô cùng mệt mỏi, còn khiến nam nhân cảm thấy ngươi rất phiền; Ít ra tựa như Ngũ phu nhân vậy, mặc dù an toàn, song biến mình thành một cái xác di động…
Nàng lại nhịn không được thở dài, cũng không xoay đầu mà hỏi Ngũ phu nhân: “Phu nhân, người nóixem, vì sao nữ nhân phải xuất giá?”
Phu nhân không ngờ San Nương sẽ hỏi vấn đề này, nghiêng đầu nhìn San Nương. Có lẽ do vẻ mặt bi thương của nàng khiến bà xúc động, bèn thở dài theo: “Cha mẹ nói gả thì gả thôi.”
“Ý nghĩa của việc xuất giá là gì?”
“Ý nghĩa…” Phu nhân giật mình. Trong ống tay áo, món đồ được khăn lụa bọc lại khẽ vang lên tiếng nhỏvụn, bà không khỏi buồn bã, đáp: “không phải tất cả mọi chuyện đều có ý nghĩa hết. Người ta nói lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Trước khi ta xuất giá, nhũ mẫu từng khuyên ta, chỉ xem việc xuất giá là đổi nơi ở khác là được, bên cạnh xuất hiện thêm một người xa lạ thôi. Cuộc sống của mình, nên sống thế nào thì cứ tiếp tục sống thế ấy, chỉ cần không để bụng, tất cả đều sẽ không thay đổi. Còn ý nghĩa gì đó…”
Bà vô thức vê tay áo, tiếng giấy Tuyên Thành trong tay áo lần nữa vang lên. Bà thở dài một tiếng, mờ mịt nói: “Ta thường nghĩ tới câu ‘lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó’, nghe giống như chỉ cần có cơm ăn thì gả cho gà hay chó đều không khác biệt gì…”
nói vậy, trước mắt Ngũ phu nhân trở nên mông lung.
không khác biệt sao? Hẳn có một chút nhỉ… Nếu gả cho người khác, bà hẳn sẽ dễ dàng mất hết hy vọng, càng sẽ không thường xuyên có những suy nghĩ lung tung, sẽ không âm thầm nhặt những bức họa ông vứt bỏ kia…
thật ra bà vẫn luôn luôn nhớ rõ ông, một thiếu niên lỗ mãng vô tình xông vào vườn hoa, cười nhạo bộ dạng bà cầm bút như cầm chổi… Khi đó bà vẫn là một thiếu nữ hoài xuân, từng vụng trộm mơ ước ông, chẳng qua bà không ngờ, cuối cùng hôn sự rơi xuống đầu bà… Có lẽ chưa bao giờ có được thứ mình muốn, nên bà không biết làm sao đối mặt với hạnh phúc đột nhiên tới. Người đó mạnh mẽ thế, khôngđợi bà chuẩn bị tốt đã một mực cưỡng cầu… Mà ông đòi hỏi càng nhiều thì bà càng sợ, sợ có một ngày ông phát hiện, hóa ra bà là nữ nhân vụng về năm đó cầm bút như cầm chổi, còn vẽ rất xấu… Bà sợ cómột ngày bà quá quen với sự bỏ ra của ông mà ngày nào đó, bỗng dưng ông không muốn cho nữa, tựa như phụ thân từng rất sủng ái bà vậy, đột nhiên ngay cả nhìn không muốn nhìn bà… Dần dần bà càng ngày càng không dám đối mặt với ông… và từ từ rốt cuộc ông mất kiên nhẫn, và đúng như bà nghĩ,không đến làm phiền bà nữa… Sau đó, bà có thể thỏa mãn rồi, cô độc mà tự tại phòng thủ khuê phòng của mình…
Chỉ trừ...
Nắm chặt bí mật trong tay áo, Ngũ phu nhân nặng nề thở dài, “Có lẽ, đối với nữ nhân, gả cho gà hay chó đều không có gì khác nhau, sống qua ngày thôi. Dù có nói ngon nói ngọt hơn nữa, thời gian lâu dài, quả thực vẫn quy về mấy chuyện củi gạo dầu muối. Bổn phận của nữ nhân là giúp trượng phu quản gia, chỉ cần làm xong phận sự của mình thì cuộc sống trôi qua thuận lợi, kiếp này cũng trôi qua dễ dàng …”
Lúc này Ngũ phu nhân đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thậm chí bà không ý thức được mình đang nóigì. San Nương nhìn Ngũ phu nhân, kinh ngạc hồi lâu.
Trong ấn tượng của nàng, Ngũ phu nhân luôn là người yếu đuối nhát gan. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, San Nương đều là người mạnh mẽ, đối với người yếu đuối như Ngũ phu nhân, dù nàng luôn chiếu cố, nhưng cũng mang theo có ba phần xem thường. Mà…
Ngũ phu nhân nói lời này, khiến San Nương lần đầu tiên nhìn thấy nội tâm bà. Đột nhiên, nàng hiểu ra, Ngũ phu nhân không phải là người yếu đuối, chỉ là bà quá lý trí. Bà biết rõ mình có cái gì, cho nên trước nay chưa từng yêu cầu những thứ không thể có… Do đó, đối với bà, cuộc sống chật hẹp như thế chưa chắc không hạnh phúc…
San Nương nghĩ đến Ngũ lão gia luôn muốn kéo Ngũ phu nhân ra khỏi khuê phòng, nàng lại cảm thấy mâu thuẫn. một bên, nàng hy vọng Ngũ lão gia có thể như ý nguyện; một bên, nàng lại không hy vọng Ngũ lão gia quấy rầy sự sự bình yên của Ngũ phu nhân. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng được, nếu Ngũ lão gia như ý rồi, nhưng không thủy chung như một, thì phu nhân sẽ thê thảm đến mức nào…
Quả nhiên, nữ nhân không thể ký thác bản thân lên người nam nhân.
San Nương yên lặng thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: “Vì sao làm nữ nhân khó vậy?”
Ngũ phu nhân trừng mắt nhìn, lúc này mới phục hồi tinh thần, đột nhiên vỗ gò má, đỏ mặt nói: “Xem ta này, chắc do uống quá nhiều, nên nói lung tung gì đâu không…”
“Phu nhân nói có lý.” San Nương cầm tay Ngũ phu nhân, thở dài: “Bạch Lạc Thiên có câu thơ: Chớ làm phận gái trên đời này, sướng khổ trăm năm kẻ khác xoay!* Phu nhân, con ủng hộ người."
*Trích trong bài thơ Thái Hàng Lộ của Bạch Cư Dị, tự là Bạch Lạc Thiên, bản dịch theo Lê Nguyên Lưu, nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997
Nàng nắm chặt tay Ngũ phu nhân, khiến Ngũ phu nhân không hiểu gì, cười hỏi: “Ủng hộ ta cái gì?”
“Cái gì cũng ủng hộ hết!” San Nương cười đáp, “Chúng ta đều là nữ nhân, trời sinh yếu ớt hơn bọn nam nhân. Nếu con không ủng hộ người, thì nữ nhân chúng ta sẽ bị bọn nam nhân bắt nạt chết luôn!”
Ngũ phu nhân nhìn nàng, vừa buồn cười vừa xấu hổ, bèn vươn ngón tay chọc trán San Nương một cái: “Nghe xem này, con mới bao nhiêu tuổi đã…”
“Con mười bốn tuổi rồi.” San Nương ngắt lời bà, lại chỉ chỉ đám tỷ muội đang cạnh khóe nhau gần đó, “Phu nhân không đến chỗ lão phu nhân nên đương nhiên không biết. Xuân Thưởng Yến hôm nay còn có mục đích khác…” Nàng kể cho bà nghe mục đích người Viên gia đến chơi, lại cười lạnh: “Phu nhân đừng xem con như trẻ con, người từ Tây Viên bước ra, sớm không còn là trẻ con rồi.”
Ngũ phu nhân nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên thu hồi sự xấu hổ, đưa tay vén mấy sợi tóc rối của nàng ra sau tai, dịu dàng cười nói: “Đó là Tây Viên, hiện tại con đã về nhà, con là đại cônương của nhà chúng ta. Dù ta là một phu nhân vô dụng, nhưng mọi việc còn có lão gia. Lão gia ấy à…” Bà dừng một chút, lại nói tiếp: “Khoan nói những chuyện khác, chứ tính cha con khó thỏa hiệp, lão phu nhân còn chưa khó bằng lão gia đâu. Chuyện này, con hãy yên tâm, chỉ cần lão gia không đồng ý, lão phu nhân có ý cũng vô dụng.” Bà lại thở dài, “Con đừng lo lắng, giờ con còn nhỏ, vốn nên vô ưu vô lo như một đứa trẻ mới đúng…”
Chỉ tiếc nàng thật sự không còn là một đứa trẻ. San Nương lại yên lặng thở dài.
*•*•*
Vậy mới nói, lòng tò mò hại chết con mèo, cuối cùng San Nương vẫn không thể khống chế chính mình. Thấy thời gian gần đúng, nàng bèn kéo Tiểu bàn tử Hầu Quyết đi góc Tây viện.
Hầu Quyết có ý phản kháng nhưng không có can đảm, vừa bị tỷ tỷ hắn kéo đi, vừa lầm bầm oán trách: “Lão gia bảo đệ đến gọi tỷ và phu nhân ra ngoài, chúng ta cùng nhau về nhà. Phu nhân đã ra cổng trong, tỷ tỷ còn kéo đệ quay lại… Chúng ta đi đâu thế? Lão gia mà biết, sẽ trách đệ ham chơi…”
“không trách đệ đâu, nếu trách thì trách tỷ nè.” San Nương vững vàng nắm tay Tiểu bàn tử, dụ dỗ hắn: “Nếu lão gia có hỏi, thì đệ cứ nỏi thẳng là tỷ kéo đệ đi bắt mèo.”
“Mèo? Ở đâu?” Trẻ con nào chẳng thích động vật nhỏ, hai mắt Tiểu bàn tử trợn to lên.
“Ở góc Tây viện có một con.” San Nương lừa Hầu Quyết, nhanh chóng đi về phía góc Tây viện.
Góc Tây viện trồng toàn cây Hải đường, lúc bọn San Nương đi qua, từ rất xa, Hầu Quyết đã nghe được tiếng mèo kêu.
“thật sự có mèo kìa!” Tiểu tử giãy khỏi tay San Nương, chạy theo tiếng mèo kêu.
“Này!” San Nương giậm chân, đành phải đuổi theo.
Theo đường mòn vượt qua một khúc cua, nàng chợt dừng chân, toàn thân ngây dại.
Nàng chỉ thấy Viên Trường Khanh mặc xiêm y trắng đứng dưới tàng cây hải đường, giống y như trong trí nhớ nàng, chỉ khác chút là hắn đang ôm con mèo nhỏ trên ngọn cây xuống. Nghe tiếng Hầu Quyết và nàng chạy tới, hắn xoay đầu nhìn sang, ánh mắt vốn còn sót lại sự dịu dàng khi nhìn con mèo con, trong nháy mắt xoay đầu bỗng trở nên lãnh đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn ẩn chứa chút không kiên nhẫn…
San Nương ngơ ngác nhìn một màn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ ở kiếp trước, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Lúc nàng muốn cất bước chạy trốn, Viên Trường Khanh dường như mới nhận ra nàng, hàng lông mày lưỡi kiếm thoáng nhướng lên, “Thập tam nhi?”
‘Thịch’ một tiếng, San Nương mơ hồ nghe được trái tim nàng phát ra một tiếng rất to.
Ngây ngốc nhìn Viên Trường Khanh ôm con mèo con đi về phía mình, nàng yên lặng chăm chú nhìn hắn. Lúc này sự lạnh lùng trong đôi mắt kia được thay bằng nỗi vui mừng xa lạ nàng không quen thuộc, cùng với sự dịu dàng nào đó nàng chẳng nhận ra….
Thình thịch thình thịch!
Tim nàng lại loạn nhịp, cho đến khi Viên Trường Khanh đứng trước mặt nàng, nàng mới hít vào một hơi, vội vàng lui về sau.
Nàng cũng không chú ý đến, mặc dù Tiểu bàn tử chạy đằng trước nàng, nhưng vì hắn luôn nhát gan, bị ánh mắt lạnh lùng của Viên Trường Khanh quét qua, hắn ‘oạch’ một cái lập tức trốn sau lưng tỷ tỷ. Do đó, cứ thế San Nương không thấy hắn suýt bị vướng chân ngã lộn mèo.
"Coi chừng!"
Viên Trường Khanh một tay ôm mèo, một tay đưa qua vững vàng nắm chặt cổ tay San Nương.
San Nương chưa phản ứng kịp, chợt nghe tiếng thét chói tai bên cạnh truyền tới.
"A!"
San Nương và Viên Trường Khanh ngẩn ra, cùng lúc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thập tứ cô nương nắm chặt nắm tay đặt bên môi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, giống như mới phá vỡ gian tình gì đó.
Sau lưng nàng ta là Viên lão nhị Viên Sưởng Hưng dẫn theo một đám sai vặt người hầu, từng người đều trợn tròn mắt nhìn bọn họ.
Ngay lập tức, San Nương giãy khỏi tay Viên Trường Khanh, xoay lại kéo Tiểu bàn tử. Trong lòng thầm vui mừng khôn xiết —— May mà trước đó nàng đã có chuẩn bị, dẫn Tiểu bàn tử theo!
Bị tỷ tỷ kéo đến trước mặt, Tiểu bàn tử ngốc nghếch nhếch miệng cười với đám người đối diện —— Có gian tình nào còn dẫn theo đệ đệ chứ, đúng không? Cho nên một tiếng này của Thập tứ nương xem như uổng phí.
không chỉ uổng phí, còn làm ‘Thập Tam nhi’ chế giễu nàng ta: “Sao vậy? Thập tứ muội muội gặp phải ong vò vẽ à?”
Thập tứ đỏ mặt, sau khi tàn tiệc, không biết vì sao nàng ta bị Viên Sưởng Hưng quấn lấy. Mặc dù nàng ta không có ý gì đặc biệt với hắn ta, nhưng có một công tử thế gia đến từ kinh thành như vậy đi theo, ngược lại khiến Thập tứ vênh váo một lúc, cho đến khi hình ảnh Viên Trường Khanh và Thập tam đập vào mắt…
Cái gọi là làm người ta tức chết, tức tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi vốn là độ tuổi chỉ nhìn mặt, gia thế gì đó đi so với gương mặt xinh đẹp thì… gương mặt quan trọng hơn!
Mà so với Viên đại, Viên nhị Viên Sưởng Hưng này quả thực không sáng bằng! Mặc dù Viên Trường Khanh mới mười sáu, nhưng đã cao to như thanh niên mười bảy mười tám; Trong khi Viên Sưởng Hưng mười lăm lại thấp hơn Viên Trường Khanh một cái đầu. không chỉ vậy, hắn ta còn sinh ra cảm giác đặc biệt mượt mà, ngay cả ngũ quan cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘mượt mà’ để hình dung, chứ đừng nóiđến khuôn mặt tràn đầy thanh xuân mọc mụn kia...
Mà cho đến nay, Thập tứ luôn xem Thập tam là đối thủ. Giờ thấy nàng đứng chung với Viên Trường Khanh anh tuấn bất phàm ấy, vả lại Viên Trường Khanh còn đưa tay đỡ nàng… Trong chớp mắt, đầu Thập tứ nóng lên, cứ thế thét chói tai…
Bị ánh mắt chê cười của ‘Thập tam nhi’ quét qua, Thập tứ đỏ mặt lặng lẽ nhìn Viên Trường Khanh, đành tiếp lời ‘Thập tam nhi’, lúng túng giải thích: “Vâng… đúng thế, suýt nữa bị chích khiến ta sợ muốn chết.” Lại nói tiếp: “Sao tỷ tỷ ở chỗ này?”
Viên Trường Khanh nhìn San Nương một lát, đưa con mèo trong tay qua.
Tiểu bàn tử vừa thấy liền cười tít cả mắt, nhảy cẫng lên kêu: “Cho đệ, cho đệ!”
—— Sau đó, bất kể ai chứng kiến, đại khái cũng hiểu ra, Viên Trường Khanh giúp Tiểu bàn tử bắt mèo đấy!
Thả con mèo vào lòng Tiểu bàn tử, Viên Trường Khanh thản nhiên nhìn San Nương. Rồi xoay người chắp tay với mọi người xung quanh, ngay sau đó xoay người đi mất.
Thập tứ bước tới, ánh mắt vẫn dán chặt trên lưng Viên Trường Khanh, nói với ‘Thập tam nhi’: “Sao ta nhớ sáng nay Viên biểu ca đâu phải mặc xiêm y này?”
Viên Sưởng Hưng đứng một bên chưa đi nói xin lỗi: “Trách ta, không cẩn thận hắt chén rượu lên người đại ca. Xiêm y này của Lâm nhị ca, đại ca ta quên mang xiêm y đến.”
San Nương nắm tay đệ đệ, yên lặng vượt qua Viên Sưởng Hưng.
*•*•*
Buổi chiều, lúc ngâm mình trong thùng tắm, San Nương mới rảnh nghe Tam Hòa báo cáo. Đôi mắt quyến rũ khẽ híp lại, cười nói: “Ta đoán đây là bút tích của Thập nhất tỷ tỷ, tiểu Thập tứ không có công lực kia đâu, Thất tỷ lại không có kiên nhẫn,”
“Nhưng…” Tay Tam Hòa thử độ ấm của nước, khẽ hỏi: “Thập nhất cô nương nhằm vào ai đây?”
“Ai? Ai xui thì dính người đó.” San Nương cười nói.
Kiếp trước, Thập nhất nương cũng sắp xếp chén trà trong rừng trúc đó, nên nàng ta hẳn đã sớm nhìn ra Viên Trường Khanh rất chán trò ‘vô tình gặp’ này.
Mà nếu ‘vô tình gặp’ nhiều rồi, chi bằng dứt khoát để nó nhiều thêm tí.
Chẳng qua, không biết ở kiếp trước, kế sách này nhằm vào Thập tứ hay nhằm vào nàng. Bất quá, rõràng kiếp này là nhằm vào Thập tứ. Nhưng Thập nhất có lẽ không ngờ nàng chạy tới chen chân vào.
("Thập tam nhi.")
Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng nói của Viên Trường Khanh.
Tiếng ‘Thập tam nhi’ này khiến San Nương hoảng loạn. Kiếp trước chưa bao giờ hắn gọi nàng như vậy… còn gọi đến mức...
Bỗng dưng San Nương trầm mình xuống nước, khiến Ngũ Phúc mang nước ấm vào sợ hết hồn.
Lúc này, Lâm lão phu nhân và Lâm Như Trĩ đang bị một vòng khách bao vây. Ngũ phu nhân thì ngồi mộtmình trong góc chẳng ai chú ý, cúi đầu chuyên chú nghiên cứu một chiếc khăn trong tay, dường như náo nhiệt chung quanh hoàn toàn không liên quan đến bà.
Lòng San Nương khẽ động.
thật sự sau thời kỳ ‘Thánh nguyên cách tân’, cả nam lẫn nữ Đại Chu đều không dám công khai nóichuyện tình yêu, cộng thêm khuôn mẫu chung sống ngày thường giữa hai phu thê, thay vì nói nam chủ ngoại, nữ chủ nội, thì chi bằng nói mỗi người tuân thủ bổn phận, không quấy rầy nhau… Đại khái Viên Trường Khanh cũng không ngờ, hắn chỉ muốn cưới một nữ nhân Đại Chu bình thường, nhưng xui xẻo thay cưới phải nàng, một người luôn muốn đạt được hồi báo ngang với việc mình trả giá, một nữ nhânkhông an phận, chẳng chịu phòng thủ một chút mà trượng phu dành cho sống hết đời …
Được rồi, nàng nhỏ nước mắt đồng tình cho Viên Trường Khanh, coi như hắn gặp vận đen đi.
Mà...
Nàng nhìn Ngũ phu nhân.
Nếu nói trong hôn nhân nàng là người cực đoan, thì Ngũ phu nhân cũng là người cực đoan khác. San Nương không cam lòng trượng phu chỉ cho một chút xíu; Ngũ phu nhân thì ngay cả trượng phu bằng lòng dành cho, bà cũng không cần, bà chỉ khăng khăng giữ mình…
Đối với nữ nhân, có lẽ cuộc hôn nhân như vậy mới là an toàn nhất…
Hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Ngũ phu nhân ngẩng đầu nhìn lại, thấy nàng nhìn mình thìnở nụ cười dịu dàng.
San Nương chỉ cảm thấy đau xót, bèn cười đáp lại bà, sau đó đứng lên đi về phía Ngũ phu nhân.
Thấy nàng bước tới, Ngũ phu nhân kinh ngạc, vội vàng gấp chiếc khăn trong tay nhét vào tay áo, nhìn nàng cười nói: “Tại sao tới đây? nói chuyện phiếm với các tỷ muội không tốt sao?”
“Vô vị, con thà bồi phu nhân.”
San Nương thở dài, ngồi bên cạnh Ngũ phu nhân. Nghĩ đến Ngũ phu nhân luôn khép mình, rồi nhìn đám tỷ muội đang tranh đấu gay gắt vì một nam nhân, San Nương chỉ cảm thấy bi ai thấu xương. Nữ nhân xem hôn nhân là chốn trở về, nhưng chốn trở về này cuối cùng lại được quyết định bởi nam nhân. Trong hôn nhân, nam nhân chịu cho ngươi bao nhiêu, ngươi chỉ có thể nhận bấy nhiêu. Nếu muốn nhiều hơn thìgiống nàng ở kiếp trước, sống vô cùng mệt mỏi, còn khiến nam nhân cảm thấy ngươi rất phiền; Ít ra tựa như Ngũ phu nhân vậy, mặc dù an toàn, song biến mình thành một cái xác di động…
Nàng lại nhịn không được thở dài, cũng không xoay đầu mà hỏi Ngũ phu nhân: “Phu nhân, người nóixem, vì sao nữ nhân phải xuất giá?”
Phu nhân không ngờ San Nương sẽ hỏi vấn đề này, nghiêng đầu nhìn San Nương. Có lẽ do vẻ mặt bi thương của nàng khiến bà xúc động, bèn thở dài theo: “Cha mẹ nói gả thì gả thôi.”
“Ý nghĩa của việc xuất giá là gì?”
“Ý nghĩa…” Phu nhân giật mình. Trong ống tay áo, món đồ được khăn lụa bọc lại khẽ vang lên tiếng nhỏvụn, bà không khỏi buồn bã, đáp: “không phải tất cả mọi chuyện đều có ý nghĩa hết. Người ta nói lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Trước khi ta xuất giá, nhũ mẫu từng khuyên ta, chỉ xem việc xuất giá là đổi nơi ở khác là được, bên cạnh xuất hiện thêm một người xa lạ thôi. Cuộc sống của mình, nên sống thế nào thì cứ tiếp tục sống thế ấy, chỉ cần không để bụng, tất cả đều sẽ không thay đổi. Còn ý nghĩa gì đó…”
Bà vô thức vê tay áo, tiếng giấy Tuyên Thành trong tay áo lần nữa vang lên. Bà thở dài một tiếng, mờ mịt nói: “Ta thường nghĩ tới câu ‘lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó’, nghe giống như chỉ cần có cơm ăn thì gả cho gà hay chó đều không khác biệt gì…”
nói vậy, trước mắt Ngũ phu nhân trở nên mông lung.
không khác biệt sao? Hẳn có một chút nhỉ… Nếu gả cho người khác, bà hẳn sẽ dễ dàng mất hết hy vọng, càng sẽ không thường xuyên có những suy nghĩ lung tung, sẽ không âm thầm nhặt những bức họa ông vứt bỏ kia…
thật ra bà vẫn luôn luôn nhớ rõ ông, một thiếu niên lỗ mãng vô tình xông vào vườn hoa, cười nhạo bộ dạng bà cầm bút như cầm chổi… Khi đó bà vẫn là một thiếu nữ hoài xuân, từng vụng trộm mơ ước ông, chẳng qua bà không ngờ, cuối cùng hôn sự rơi xuống đầu bà… Có lẽ chưa bao giờ có được thứ mình muốn, nên bà không biết làm sao đối mặt với hạnh phúc đột nhiên tới. Người đó mạnh mẽ thế, khôngđợi bà chuẩn bị tốt đã một mực cưỡng cầu… Mà ông đòi hỏi càng nhiều thì bà càng sợ, sợ có một ngày ông phát hiện, hóa ra bà là nữ nhân vụng về năm đó cầm bút như cầm chổi, còn vẽ rất xấu… Bà sợ cómột ngày bà quá quen với sự bỏ ra của ông mà ngày nào đó, bỗng dưng ông không muốn cho nữa, tựa như phụ thân từng rất sủng ái bà vậy, đột nhiên ngay cả nhìn không muốn nhìn bà… Dần dần bà càng ngày càng không dám đối mặt với ông… và từ từ rốt cuộc ông mất kiên nhẫn, và đúng như bà nghĩ,không đến làm phiền bà nữa… Sau đó, bà có thể thỏa mãn rồi, cô độc mà tự tại phòng thủ khuê phòng của mình…
Chỉ trừ...
Nắm chặt bí mật trong tay áo, Ngũ phu nhân nặng nề thở dài, “Có lẽ, đối với nữ nhân, gả cho gà hay chó đều không có gì khác nhau, sống qua ngày thôi. Dù có nói ngon nói ngọt hơn nữa, thời gian lâu dài, quả thực vẫn quy về mấy chuyện củi gạo dầu muối. Bổn phận của nữ nhân là giúp trượng phu quản gia, chỉ cần làm xong phận sự của mình thì cuộc sống trôi qua thuận lợi, kiếp này cũng trôi qua dễ dàng …”
Lúc này Ngũ phu nhân đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thậm chí bà không ý thức được mình đang nóigì. San Nương nhìn Ngũ phu nhân, kinh ngạc hồi lâu.
Trong ấn tượng của nàng, Ngũ phu nhân luôn là người yếu đuối nhát gan. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, San Nương đều là người mạnh mẽ, đối với người yếu đuối như Ngũ phu nhân, dù nàng luôn chiếu cố, nhưng cũng mang theo có ba phần xem thường. Mà…
Ngũ phu nhân nói lời này, khiến San Nương lần đầu tiên nhìn thấy nội tâm bà. Đột nhiên, nàng hiểu ra, Ngũ phu nhân không phải là người yếu đuối, chỉ là bà quá lý trí. Bà biết rõ mình có cái gì, cho nên trước nay chưa từng yêu cầu những thứ không thể có… Do đó, đối với bà, cuộc sống chật hẹp như thế chưa chắc không hạnh phúc…
San Nương nghĩ đến Ngũ lão gia luôn muốn kéo Ngũ phu nhân ra khỏi khuê phòng, nàng lại cảm thấy mâu thuẫn. một bên, nàng hy vọng Ngũ lão gia có thể như ý nguyện; một bên, nàng lại không hy vọng Ngũ lão gia quấy rầy sự sự bình yên của Ngũ phu nhân. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng được, nếu Ngũ lão gia như ý rồi, nhưng không thủy chung như một, thì phu nhân sẽ thê thảm đến mức nào…
Quả nhiên, nữ nhân không thể ký thác bản thân lên người nam nhân.
San Nương yên lặng thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: “Vì sao làm nữ nhân khó vậy?”
Ngũ phu nhân trừng mắt nhìn, lúc này mới phục hồi tinh thần, đột nhiên vỗ gò má, đỏ mặt nói: “Xem ta này, chắc do uống quá nhiều, nên nói lung tung gì đâu không…”
“Phu nhân nói có lý.” San Nương cầm tay Ngũ phu nhân, thở dài: “Bạch Lạc Thiên có câu thơ: Chớ làm phận gái trên đời này, sướng khổ trăm năm kẻ khác xoay!* Phu nhân, con ủng hộ người."
*Trích trong bài thơ Thái Hàng Lộ của Bạch Cư Dị, tự là Bạch Lạc Thiên, bản dịch theo Lê Nguyên Lưu, nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997
Nàng nắm chặt tay Ngũ phu nhân, khiến Ngũ phu nhân không hiểu gì, cười hỏi: “Ủng hộ ta cái gì?”
“Cái gì cũng ủng hộ hết!” San Nương cười đáp, “Chúng ta đều là nữ nhân, trời sinh yếu ớt hơn bọn nam nhân. Nếu con không ủng hộ người, thì nữ nhân chúng ta sẽ bị bọn nam nhân bắt nạt chết luôn!”
Ngũ phu nhân nhìn nàng, vừa buồn cười vừa xấu hổ, bèn vươn ngón tay chọc trán San Nương một cái: “Nghe xem này, con mới bao nhiêu tuổi đã…”
“Con mười bốn tuổi rồi.” San Nương ngắt lời bà, lại chỉ chỉ đám tỷ muội đang cạnh khóe nhau gần đó, “Phu nhân không đến chỗ lão phu nhân nên đương nhiên không biết. Xuân Thưởng Yến hôm nay còn có mục đích khác…” Nàng kể cho bà nghe mục đích người Viên gia đến chơi, lại cười lạnh: “Phu nhân đừng xem con như trẻ con, người từ Tây Viên bước ra, sớm không còn là trẻ con rồi.”
Ngũ phu nhân nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên thu hồi sự xấu hổ, đưa tay vén mấy sợi tóc rối của nàng ra sau tai, dịu dàng cười nói: “Đó là Tây Viên, hiện tại con đã về nhà, con là đại cônương của nhà chúng ta. Dù ta là một phu nhân vô dụng, nhưng mọi việc còn có lão gia. Lão gia ấy à…” Bà dừng một chút, lại nói tiếp: “Khoan nói những chuyện khác, chứ tính cha con khó thỏa hiệp, lão phu nhân còn chưa khó bằng lão gia đâu. Chuyện này, con hãy yên tâm, chỉ cần lão gia không đồng ý, lão phu nhân có ý cũng vô dụng.” Bà lại thở dài, “Con đừng lo lắng, giờ con còn nhỏ, vốn nên vô ưu vô lo như một đứa trẻ mới đúng…”
Chỉ tiếc nàng thật sự không còn là một đứa trẻ. San Nương lại yên lặng thở dài.
*•*•*
Vậy mới nói, lòng tò mò hại chết con mèo, cuối cùng San Nương vẫn không thể khống chế chính mình. Thấy thời gian gần đúng, nàng bèn kéo Tiểu bàn tử Hầu Quyết đi góc Tây viện.
Hầu Quyết có ý phản kháng nhưng không có can đảm, vừa bị tỷ tỷ hắn kéo đi, vừa lầm bầm oán trách: “Lão gia bảo đệ đến gọi tỷ và phu nhân ra ngoài, chúng ta cùng nhau về nhà. Phu nhân đã ra cổng trong, tỷ tỷ còn kéo đệ quay lại… Chúng ta đi đâu thế? Lão gia mà biết, sẽ trách đệ ham chơi…”
“không trách đệ đâu, nếu trách thì trách tỷ nè.” San Nương vững vàng nắm tay Tiểu bàn tử, dụ dỗ hắn: “Nếu lão gia có hỏi, thì đệ cứ nỏi thẳng là tỷ kéo đệ đi bắt mèo.”
“Mèo? Ở đâu?” Trẻ con nào chẳng thích động vật nhỏ, hai mắt Tiểu bàn tử trợn to lên.
“Ở góc Tây viện có một con.” San Nương lừa Hầu Quyết, nhanh chóng đi về phía góc Tây viện.
Góc Tây viện trồng toàn cây Hải đường, lúc bọn San Nương đi qua, từ rất xa, Hầu Quyết đã nghe được tiếng mèo kêu.
“thật sự có mèo kìa!” Tiểu tử giãy khỏi tay San Nương, chạy theo tiếng mèo kêu.
“Này!” San Nương giậm chân, đành phải đuổi theo.
Theo đường mòn vượt qua một khúc cua, nàng chợt dừng chân, toàn thân ngây dại.
Nàng chỉ thấy Viên Trường Khanh mặc xiêm y trắng đứng dưới tàng cây hải đường, giống y như trong trí nhớ nàng, chỉ khác chút là hắn đang ôm con mèo nhỏ trên ngọn cây xuống. Nghe tiếng Hầu Quyết và nàng chạy tới, hắn xoay đầu nhìn sang, ánh mắt vốn còn sót lại sự dịu dàng khi nhìn con mèo con, trong nháy mắt xoay đầu bỗng trở nên lãnh đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn ẩn chứa chút không kiên nhẫn…
San Nương ngơ ngác nhìn một màn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ ở kiếp trước, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Lúc nàng muốn cất bước chạy trốn, Viên Trường Khanh dường như mới nhận ra nàng, hàng lông mày lưỡi kiếm thoáng nhướng lên, “Thập tam nhi?”
‘Thịch’ một tiếng, San Nương mơ hồ nghe được trái tim nàng phát ra một tiếng rất to.
Ngây ngốc nhìn Viên Trường Khanh ôm con mèo con đi về phía mình, nàng yên lặng chăm chú nhìn hắn. Lúc này sự lạnh lùng trong đôi mắt kia được thay bằng nỗi vui mừng xa lạ nàng không quen thuộc, cùng với sự dịu dàng nào đó nàng chẳng nhận ra….
Thình thịch thình thịch!
Tim nàng lại loạn nhịp, cho đến khi Viên Trường Khanh đứng trước mặt nàng, nàng mới hít vào một hơi, vội vàng lui về sau.
Nàng cũng không chú ý đến, mặc dù Tiểu bàn tử chạy đằng trước nàng, nhưng vì hắn luôn nhát gan, bị ánh mắt lạnh lùng của Viên Trường Khanh quét qua, hắn ‘oạch’ một cái lập tức trốn sau lưng tỷ tỷ. Do đó, cứ thế San Nương không thấy hắn suýt bị vướng chân ngã lộn mèo.
"Coi chừng!"
Viên Trường Khanh một tay ôm mèo, một tay đưa qua vững vàng nắm chặt cổ tay San Nương.
San Nương chưa phản ứng kịp, chợt nghe tiếng thét chói tai bên cạnh truyền tới.
"A!"
San Nương và Viên Trường Khanh ngẩn ra, cùng lúc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thập tứ cô nương nắm chặt nắm tay đặt bên môi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bọn họ, giống như mới phá vỡ gian tình gì đó.
Sau lưng nàng ta là Viên lão nhị Viên Sưởng Hưng dẫn theo một đám sai vặt người hầu, từng người đều trợn tròn mắt nhìn bọn họ.
Ngay lập tức, San Nương giãy khỏi tay Viên Trường Khanh, xoay lại kéo Tiểu bàn tử. Trong lòng thầm vui mừng khôn xiết —— May mà trước đó nàng đã có chuẩn bị, dẫn Tiểu bàn tử theo!
Bị tỷ tỷ kéo đến trước mặt, Tiểu bàn tử ngốc nghếch nhếch miệng cười với đám người đối diện —— Có gian tình nào còn dẫn theo đệ đệ chứ, đúng không? Cho nên một tiếng này của Thập tứ nương xem như uổng phí.
không chỉ uổng phí, còn làm ‘Thập Tam nhi’ chế giễu nàng ta: “Sao vậy? Thập tứ muội muội gặp phải ong vò vẽ à?”
Thập tứ đỏ mặt, sau khi tàn tiệc, không biết vì sao nàng ta bị Viên Sưởng Hưng quấn lấy. Mặc dù nàng ta không có ý gì đặc biệt với hắn ta, nhưng có một công tử thế gia đến từ kinh thành như vậy đi theo, ngược lại khiến Thập tứ vênh váo một lúc, cho đến khi hình ảnh Viên Trường Khanh và Thập tam đập vào mắt…
Cái gọi là làm người ta tức chết, tức tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi vốn là độ tuổi chỉ nhìn mặt, gia thế gì đó đi so với gương mặt xinh đẹp thì… gương mặt quan trọng hơn!
Mà so với Viên đại, Viên nhị Viên Sưởng Hưng này quả thực không sáng bằng! Mặc dù Viên Trường Khanh mới mười sáu, nhưng đã cao to như thanh niên mười bảy mười tám; Trong khi Viên Sưởng Hưng mười lăm lại thấp hơn Viên Trường Khanh một cái đầu. không chỉ vậy, hắn ta còn sinh ra cảm giác đặc biệt mượt mà, ngay cả ngũ quan cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘mượt mà’ để hình dung, chứ đừng nóiđến khuôn mặt tràn đầy thanh xuân mọc mụn kia...
Mà cho đến nay, Thập tứ luôn xem Thập tam là đối thủ. Giờ thấy nàng đứng chung với Viên Trường Khanh anh tuấn bất phàm ấy, vả lại Viên Trường Khanh còn đưa tay đỡ nàng… Trong chớp mắt, đầu Thập tứ nóng lên, cứ thế thét chói tai…
Bị ánh mắt chê cười của ‘Thập tam nhi’ quét qua, Thập tứ đỏ mặt lặng lẽ nhìn Viên Trường Khanh, đành tiếp lời ‘Thập tam nhi’, lúng túng giải thích: “Vâng… đúng thế, suýt nữa bị chích khiến ta sợ muốn chết.” Lại nói tiếp: “Sao tỷ tỷ ở chỗ này?”
Viên Trường Khanh nhìn San Nương một lát, đưa con mèo trong tay qua.
Tiểu bàn tử vừa thấy liền cười tít cả mắt, nhảy cẫng lên kêu: “Cho đệ, cho đệ!”
—— Sau đó, bất kể ai chứng kiến, đại khái cũng hiểu ra, Viên Trường Khanh giúp Tiểu bàn tử bắt mèo đấy!
Thả con mèo vào lòng Tiểu bàn tử, Viên Trường Khanh thản nhiên nhìn San Nương. Rồi xoay người chắp tay với mọi người xung quanh, ngay sau đó xoay người đi mất.
Thập tứ bước tới, ánh mắt vẫn dán chặt trên lưng Viên Trường Khanh, nói với ‘Thập tam nhi’: “Sao ta nhớ sáng nay Viên biểu ca đâu phải mặc xiêm y này?”
Viên Sưởng Hưng đứng một bên chưa đi nói xin lỗi: “Trách ta, không cẩn thận hắt chén rượu lên người đại ca. Xiêm y này của Lâm nhị ca, đại ca ta quên mang xiêm y đến.”
San Nương nắm tay đệ đệ, yên lặng vượt qua Viên Sưởng Hưng.
*•*•*
Buổi chiều, lúc ngâm mình trong thùng tắm, San Nương mới rảnh nghe Tam Hòa báo cáo. Đôi mắt quyến rũ khẽ híp lại, cười nói: “Ta đoán đây là bút tích của Thập nhất tỷ tỷ, tiểu Thập tứ không có công lực kia đâu, Thất tỷ lại không có kiên nhẫn,”
“Nhưng…” Tay Tam Hòa thử độ ấm của nước, khẽ hỏi: “Thập nhất cô nương nhằm vào ai đây?”
“Ai? Ai xui thì dính người đó.” San Nương cười nói.
Kiếp trước, Thập nhất nương cũng sắp xếp chén trà trong rừng trúc đó, nên nàng ta hẳn đã sớm nhìn ra Viên Trường Khanh rất chán trò ‘vô tình gặp’ này.
Mà nếu ‘vô tình gặp’ nhiều rồi, chi bằng dứt khoát để nó nhiều thêm tí.
Chẳng qua, không biết ở kiếp trước, kế sách này nhằm vào Thập tứ hay nhằm vào nàng. Bất quá, rõràng kiếp này là nhằm vào Thập tứ. Nhưng Thập nhất có lẽ không ngờ nàng chạy tới chen chân vào.
("Thập tam nhi.")
Đột nhiên, trong đầu vang lên giọng nói của Viên Trường Khanh.
Tiếng ‘Thập tam nhi’ này khiến San Nương hoảng loạn. Kiếp trước chưa bao giờ hắn gọi nàng như vậy… còn gọi đến mức...
Bỗng dưng San Nương trầm mình xuống nước, khiến Ngũ Phúc mang nước ấm vào sợ hết hồn.
Danh sách chương