Editor: LạcLạc​Bị dọa như thế, khi San Nương bước ra khỏi bức bình phong thêu, chỉ cảm thấy vai lưng đều cứng nhắc. Nàng nhìn xung quanh, thấy lân cận không có ai, bèn xoay bả vai hoạt động một chút.

Nghĩ tới màn vừa rồi, nàng không nhịn được cười một trận. Nàng sẽ không thấy xấu hổ đâu, vì nàng ở chỗ này trước mà! Có điều đã sống hai đời, nàng vẫn lần đầu nghe được Viên Trường Khanh nói với người ta nhiều lời vậy. Quả nhiên như Lâm Như Trĩ nói, hắn chỉ ở trước mặt bạn bè mới chịu thả lỏng mình —— Đổi cách nói khác, kiếp trước hai người họ làm phu thê một đời, kết quả nàng ngay cả bạn bè cũng không thể lẫn vào được.

Đời này, nàng thẳng thắn nói mình không ưa hắn, hắn lại cảm thấy nàng ‘hoạt bát’, bảo nàng ‘thú vị’, còn rất ‘thưởng thức’ nàng... Thế thì kiếp trước, có phải nàng nên tát hắn suốt ngày mới có thể khiến hắn nhìn thẳng nàng không?!

Nghĩ vậy, San Nương không khỏi bật cười.

Chẳng qua thực ra trong lòng San Nương cũng biết, nàng đã không phải nàng của quá khứ từ lâu rồi. Trải qua sự lắng đọng của năm tháng và sự biến chất của việc sống lại, nàng hôm nay không còn là nàng của kiếp trước, càng chẳng phải nàng ở độ tuổi này của kiếp trước. Thậm chí có thể nói rằng, nàng bây giờ là một người hoàn toàn mới, hoàn toàn không liên quan đến kiếp trước nữa. Cho nên, ngược lại nàng không tiện phán xét cảm giác của Viên Trường Khanh dành cho nàng hiện tại... Đương nhiên, Viên Trường Khanh chịu thưởng thức nàng cũng thật không tồi, dù sao mỗi người đều có chút lòng hư vinh, huống hồ bản thân nàng cũng rất thích mình bây giờ.

San Nương mỉm cười lại nhìn xung quanh, sau đó xoay bả vai, xoay lưng lần nữa.

Nhưng xoay lưng được phân nửa, nàng chợt cứng đờ. Vì đột nhiên nàng nhớ ra, Lâm Như Hiên nói Viên Trường Khanh ‘lần đầu thấy nàng’, rốt cuộc ở chỗ nào —— Con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm đồ gỗ!

... Ý nói, lúc đó người từ cửa sổ xem nàng thị uy, không chỉ có Ngũ hoàng tử huýt sáo với nàng, mà còn có Lâm Như Hiên và Viên Trường Khanh! Ngay cả Lâm Như Trĩ cũng ở đấy!

San Nương chớp mắt một cái, nhất thời thoáng hiểu tại sao Viên Trường Khanh ‘mắc bệnh tiện’ rồi. Hóa ra, từ rất lâu trước khi nàng tự cho là thẳng thắn phô diễn mặt tồi tệ của mình với hắn, hắn đã từng gặp một mặt càn quấy của nàng.

Mà nàng chỉ biết rằng, Viên Trường Khanh nhất định sẽ cân đong ước lượng đám tỷ muội Hầu thị các nàng một phen trước khi sự việc xảy ra!

Nếu nói việc các cô nương Hầu gia theo đuổi là mất thể diện, thì hắn hành động thế này, cũng có tốt hơn chỗ nào đâu!

*·*·*

Xách thùng hồ dán, trong lúc San Nương tiếp tục một mình đổi giấy đánh dấu tại hành lang gấp khúc ở lầu ba, chợt nghe một trận tiếng bước chân rất nhỏ từ trên sàn gác bằng gỗ truyền đến.

Lần này San Nương đã có bài học trước đó, vội vàng chủ động từ đằng sau bình hoa cổ bé bụng to bằng sứ bước ra.

Nàng bất thình lình xuất hiện, quả nhiên làm người ta sợ hết hồn.

“Thập tam?!” Hầu Thất kêu lên.

“Thất tỷ?” San Nương cũng chớp mắt một trận, người đến đúng là Thất tỷ của nàng.

Trong tay Hầu Thất không cầm bất kỳ cái gì, vừa nhìn đã biết không phải tới làm việc rồi. San Nương lại chớp mắt một cái, hiểu ngay —— Viên Trường Khanh và Lâm Như Hiên dựa vào lan can nói chuyện phiếm nửa ngày, không ai nhìn thấy mới có quỷ!

“Muội... chỉ có một mình muội ở đây hả?” Hầu Thất đi tới, nghi hoặc xem xét đằng sau khung gỗ đặt bình hoa.

“Ờ, thực ra còn một người nữa.” San Nương cười nói.

“Ai?!” Bỗng Hầu Thất xoay người lại, biểu cảm vốn dĩ rất tùy ý lập tức đổi sang dịu dàng quan tâm.

San Nương “phụt” một cái phì cười, chỉ vào bình hoa cổ bé kia: “Trốn trong bình hoa đó đó.”

Hầu Thất giật mình, mới phản ứng kịp San Nương đang chê cười nàng ấy, bèn hung hăng lườm một cái.

San Nương thì cười híp mắt, cúi đầu đối chiếu giấy đánh dấu trong tay, không để ý nàng ấy nữa.

Hầu Thất thoáng nhìn chung quanh, thấy chung quanh không có ai mới đi theo sau San Nương hỏi: “Lúc nãy muội luôn ở đây hả?”

“Đúng thế,” San Nương cũng không xoay lại đáp, “Ta luôn ở đây mà. Sao vậy?”

Hầu Thất chau mày, “Lúc nãy hình như ta thấy Viên đại biểu ca và tam công tử Lâm gia đứng đây nói chuyện. Muội thấy họ không?”

“Có sao?” San Nương chẳng có hứng thú đáp, trở lại bên cạnh bình hoa kia, cẩn thận kéo mảnh giấy đánh dấu cũ kỹ dán trên miệng bình xuống, lại cúi đầu phết hồ dán lên mẩu giấy mới, vừa nói: “Hình như nghe được có người ở gần đó nói chuyện, chẳng qua ta không để ý là ai.”

“Bọn họ nói cái gì?”

Thất nương chợt kéo tay San Nương, cũng suýt làm bàn chải phết hồ đụng vào tay áo nàng ấy. Nàng ấy ghét bỏ vội đẩy San Nương ra.

San Nương vốn còn định trêu Thất nương tí, lại bị nàng ấy đẩy như thế, nàng mất hứng. Bỏ bàn chải phết hồ xuống, nàng dán mẩu giấy trong tay trước, mới xoay người khoanh tay, quan sát Thất tỷ của nàng từ trên xuống dưới.

“Ta biết tỷ tỷ tới đây làm gì.” Nàng đi thẳng vào vấn đề.

Thất nương nhìn nàng không khỏi chớp mắt một hồi. Có thể nói rằng, các cô nương trong Tây Viên mỗi người có đặc sắc riêng, Thất nương luôn nhanh mồm nhanh miệng, mà San Nương thì đi trên con đường am hiểu lỏng người. Nàng sẽ không ở ngay trước mặt khó xử người ta, cũng sẽ không đi thẳng vào chủ đề, hôm nay thay đổi nhân vật như vậy, nhất thời Thất nương không thích ứng lắm.

“nói thẳng đi,” San Nương nói, “Tỷ tỷ cảm thấy Viên lão... Viên đại công tử không tồi, nên mới theo đuổi. Đúng không?”

Thất nương nhìn chằm chằm San Nương một hồi, cười lạnh: “Quả thật Thập tam muội muội không có hứng thú với hắn nhỉ.”

“Ta không có hứng thú.” San Nương bĩu môi, “Nhưng các tỷ chạy theo người ta như thế, ta cảm thấy mất mặt! nói sao ta cũng họ Hầu.”

Thất nương đỏ mặt.

San Nương lại nói: “Ta không biết rốt cuộc Thất tỷ tỷ nhìn trúng hắn chỗ nào, ta chỉ sợ tỷ tỷ vì những lời ngày đó ta nói mới chú ý tới hắn. Tỷ tỷ vốn nên có một tương lai tốt hơn, nhưng nếu vì ngày đó ta nói bậy, mà làm rối loạn tâm thần tỷ tỷ, thì ta có lỗi rồi.”

Thất nương nhìn nàng, đôi mắt lóe lên. một lát sau, bỗng nhiên trả lời: “Muội không coi trọng hắn?”

San Nương trừng mắt nhìn. Tuy các tỷ muội nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong Tây Viên, nhưng kỳ thực lúc này giữa đôi bên chỉ có chút tình cảm ngoài mặt. Chẳng qua sau khi xuất giá, theo tuổi tác dần trưởng thành, trái lại từ từ nhớ tới chỗ tốt của đối phương ngày trước, thư từ lui tới cũng càng thân thiết hơn lúc còn bé.

Nàng thở dài một tiếng, thẳng thắn nói: “Ta thực sự không coi trọng hắn. Ngoại trừ có khuôn mặt đẹp ra, hắn còn có cái gì? Dịu dàng, ân cần? Hay am hiểu lòng người?” Nàng bĩu môi chê cười, “Người nọ ấy, như cái hũ nút, trong lòng nghĩ gì toàn phải đoán, mà đoán còn phải dựa vào ý trời có đúng không. Ở bên một người như vậy, dù sao ta chắc chắn sẽ buồn bực tới chết...” —— trên thực tế, nàng cũng buồn bực tới chết hết một lần.

“Có lẽ, hắn chỉ chưa gặp được đúng người.” Thất nương lui về sau hai bước, tựa vào lan can hành lang nói: “Gặp được người thích hợp rồi, hắn sẽ chịu mở miệng thôi.”

San Nương chớp mắt một cái, bỗng cười khổ. Năm đó nàng cũng nghĩ như Thất tỷ tỷ vậy.

“Thất tỷ tỷ cho rằng, bò được dắt đến kinh thành thì không còn là bò* nữa à?” Nàng cười lạnh cũng bước qua, dựa vào lan can nói: “Tỷ nghĩ rốt cuộc sẽ có một ngày tỷ có thể đả động hắn, tỷ nghĩ tỷ là người thích hợp đó, nhưng ai có thể đảm bảo tỷ thực sự là người đó chứ?! Dù là làm ăn, trước khi mua bán còn biết phải tính toán chút, trù tính tiền vốn và tiền lời. Làm ăn phiêu lưu quá e rằng chỉ có đứa ngốc và dân cờ bạc mới chịu làm. Cả đời một nữ nhân chỉ có thể gả một lần, tiền cược lớn thế, có đáng không?”

*Được biến tấu từ nguyên văn Bò có được dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là Bò: xuất phát từ Phúc Kiến vào đời Thanh, Bắc Kinh được ví như trung tâm văn minh cao nhất, cũng là biểu tượng cho tinh hoa Hán tộc. Đây là nói mỉa những người ngu dốt (tộc Mãn), học văn hóa Hoa Hạ, đi thi ứng quan nhưng bản chất vẫn là phường ngu dốt. Mà câu trên thì có nghĩa ngược lại.

Thất nương nhìn nàng, cười đáp: “nói như muội thực sự từng thua thiệt rất lớn ấy. Muội cực đoan thế làm gì? Vốn dĩ chỉ là nói đùa mà muội đã căng đến vậy, ta chỉ đến xem thôi.” Dừng một chút, bỗng nhiên nàng ấy tiến đến bên tai San Nương, khẽ nói: “Nhắc tới chuyện đó, vào dịp tắm Phật hắn sẽ theo phu nhân nhà hắn tới lễ Phật.”

San Nương hơi sửng sốt mới phản ứng kịp, người mà lão Thất nói là cái vị nhà thứ phụ. Hai mắt nàng sáng ngời, khích lệ Thất nương: “Đến lúc ấy tỷ tỷ xem kỹ tí, chỉ cần người ấy tốt là được.” Kiếp trước, Thất tỷ tỷ của nàng quản Thất tỷ phu kia rất gọn gàng ngăn nắp.

Thất nương lườm nàng một cái, mang theo ba phần cao ngạo nói: “Ta không phải đang xem sao? Ngược lại để muội có cơ hội nói cả đống.” Dừng một chút, lại nhìn nàng cười, “Muội rất khác với lúc còn ở Tây Viên. Trước đây những lời không xuôi tai này muội nhất định không chịu nói. Có điều ta biết muội muốn tốt cho ta, ta nhận phần tình này.” Lại ngừng tí, nói tiếp: “Nhắc tới mới nói, tỷ muội chúng ta hình như trước giờ chưa có ai nói năng thẳng tuột thế.”

“không tốt sao?” San Nương cười, “Dầu gì ta tính về sau đều nói năng như vậy.”

“Ta làm không được.” Hầu Thất bĩu môi.

Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Đôi khi, nữ nhân chân thành với nhau một cách khó hiểu như thế đấy. Đương nhiên, giờ khắc này ở chung hài hòa, nhưng một khắc sau hai bên lại trở mặt.

Mặc dù như vậy, song San Nương từng trải qua một đời càng rõ ràng hơn Hầu Thất, tỷ muội chính là tỷ muội, mặc kệ đôi bên tính toán nhau ra sao, yêu nhau lắm cắn nhau đau thế nào, sau khi trưởng thành không hiểu sao vẫn nhớ mãi người tỷ muội từng tính kế mình.

San Nương lắc lắc mẩu giấy đánh dấu trong tay, cười nói: “Thất tỷ tỷ muốn giúp ta không?”

Thất nương lại bĩu môi ghét bỏ: “Hồ dán thối chết đi được, chẳng biết muội làm sao chịu nổi. Được rồi, ta trở về đây, mất công để muội nói làm mất mặt muội.” nói xong, nàng ấy phất phất tay rời đi.

Thất nương đi rồi, San Nương vừa đổi giấy đánh dấu, vừa trầm tư. Tuy Lâm lão phu nhân nói nữ nhân không nên xem hôn nhân là mục tiêu theo đuổi cho cuộc sống càng tốt hơn, nhưng sự thật là mục tiêu nữ nhân tìm kiếm cho cuộc sống tốt hơn quá hữu hạn. Mà nam nhân tốt đáng để theo đuổi lại không nhiều, huống chi mặc dù theo đuổi được rồi, cũng không có nghĩa là từ nay về sau các nàng sẽ luôn hạnh phúc.

Lúc nãy Viên Trường Khanh không nói, song nếu hắn chịu nói thì nàng tin, ‘còn nhiều thời gian’ kia chưa hẳn không có ý ra ngoài đi tìm một ‘hồng nhan tri kỷ’ ngoài thê tử. Trước đây cho hắn Lục An hắn không cần, chẳng qua hắn không thích bị ép buộc thôi, nhưng không có nghĩa là lòng hắn không hướng ra ngoài. Chịu điều kiện hạn chế, lòng chẳng có cách nào hướng ra, chung quy vẫn có thể cất giấu một người trong tim, ví dụ như hắn mới thừa nhận mình thích Lâm Như Trĩ đó. Buồn cười là, hắn cảm thấy không bỏ thê tử đã là một người trượng phu có trách nhiệm. Thế đạo này vĩnh viễn hướng về nam nhân, nam nhân có thể ra ngoài tìm kiếm tri âm, song nữ nhân thì không được, cả đời chỉ có thể bị trói vào một nam nhân. Khi không có cách nào giãy giụa, nữ nhân dường như chỉ đành chọn cách trốn tránh như Ngũ phu nhân vậy...

trên con đường tìm kiếm hạnh phúc, nữ nhân thực sự có thể nói là nhuốm máu từng dấu chân.

Nghĩ đến Ngũ phu nhân, San Nương không khỏi nghĩ đến Ngũ lão gia. Nhớ tới cặp cha mẹ dở hơi này, tâm trạng tích tụ của nàng mới hơi sáng sủa tí.

Trước đây San Nương vẫn cho rằng, vấn đề giữa Ngũ phu nhân và Ngũ lão gia không phải là Ngũ phu nhân không thích Ngũ lão gia, thì là Ngũ lão gia không thích Ngũ phu nhân. Tuy nhiên, dè đâu chỉ trong đêm đã chứng minh suy đoán của nàng đều sai rồi. Ngũ lão gia luôn không kiêng dè gì bày tỏ trái tim ông dành cho Ngũ phu nhân một cách sâu sắc, mà Ngũ phu nhân thì mặc dù bề ngoài hết sức bình tĩnh, nhưng rõ ràng sắc mặt hồng hào, khóe mắt và đuôi lông mày đều không giấu nổi sự vui mừng, khắp nơi tiết lộ tâm trạng chân thực của bà.

Đối với cặp oan gia này, lần đầu tiên khiến San Nương cảm thấy, nàng quả thật không am hiểu việc suy đoán tâm tư người khác.

Có điều nàng càng tò mò hơn là, rốt cuộc Ngũ lão gia giải quyết Ngũ phu nhân thế nào? Mà Ngũ phu nhân thì bị Ngũ lão gia đánh bại ra sao?!

Nàng từng nói bóng nói gió mấy lần, nhưng Ngũ phu nhân cứ vờ không hiểu luồn lách qua. Trong khi Ngũ lão gia là cha nàng, San Nương vẫn chưa có lá gan đi vuốt râu lão hổ...

San Nương vừa mỉm cười, vừa miên man suy nghĩ, vừa đối chiếu những vật quyên tặng tìm giấy đánh dấu. Rốt cuộc tìm được một món tương ứng rồi, đó là bình hoa cao cỡ một người, cũng chẳng biết là ai dán mẩu giấy ngay chỗ miệng bình cao thật cao, khiến nàng làm thế nào cũng với không tới.

Nàng vịn bình hoa nhón chân lên vớt tới chỗ giấy cũ kia, ai ngờ bình hoa chỉ trông rất nặng, bị nàng đụng nhẹ một cái đã lắc lư. San Nương sợ hết hồn, hai tay chống thân bình, mũi chân kiễng lên ấy còn chưa trở xuống mặt đất, bên tai đã vang lên một tiếng cảnh cáo, “Cẩn thận!”

Theo tiếng cảnh cáo đó, một cái tay xẹt qua lỗ tai nàng, vững vàng chế trụ cổ bình, cái tay khác thì lướt qua đầu nàng, bắt lấy miệng bình.

San Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Viên Trường Khanh đứng sau lưng nàng, hai mắt dán vào bình hoa kia lại chẳng có chút chú ý, tư thế này của hắn quả thực có thể nói là ôm trọn nàng vào lòng.

Lúc này nàng chưa phản ứng kịp, đầu chỉ vẻn vẹn tới ngực hắn. Nàng vừa ngẩng đầu như thế, tức khắc cảm giác được hơi thở hắn phết qua trán nàng.

San Nương chợt chớp mắt, bỗng dưng cúi đầu phô đỉnh đầu ra.

Viên Trường Khanh đỡ bình hoa xong thuận thế gỡ mảnh giấy cũ kỹ kia xuống, lúc này mới lui một bước, nhìn mảnh giấy nói: “Miếng này cao quá, để ta dán đi.”

San Nương lại chớp mắt, không nói một lời dùng bàn chải thấm hồ phết một lớp lên mảnh giấy mới, mới đưa cho hắn.

Sau khi Viên Trường Khanh tiếp nhận, nàng cũng không đứng đó nhìn hắn dán giấy nữa, mà đứng sang một bên, kế tiếp đối chiếu mảnh giấy bẩn thỉu trên một lư hương chạm khắc hình thú bằng vàng, tìm kiếm mẩu giấy đánh dấu mới trong tay.

Mà, nếu quan sát kỹ, thì ít nhiều gì vẫn có thể nhìn ra, thính tai nàng đang hơi phớt hồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện