San Nương nhíu mày, rũ mắt xuống trầm tư trong chốc lát, lúc lần nữa ngước mắt lên, nét mặt vốn thoải mái nhẹ nhàng kia bỗng chốc trở nên nặng nề.
“Được rồi, cứ như thế đi,” nàng cười cười, nụ cười hơi trùng xuống. “Bất quá dễ hợp dễ tan, lúc này vẫn chưa tới thời gian tan rã, chỉ sợ phải phiền mấy vị cực khổ một chút, giúp ta dọn dẹp đồ đạc… Á, đúng rồi, lão phu nhân nói, nên thu dọn thì thu dọn, vậy không nên thu dọn thì tuyệt đối đừng thu dọn cho ta.”
Sắc mặt chợt thay đổi này cùng với lời nói có phần hờn giận, nghe vào tai đám người Song Nguyên, nhất thời biến thành, hóa ra Thập tam cô nương cũng không hờ hững với chuyện bị lão phu nhân đuổi ra khỏi Tây Viên như vẻ bề ngoài. Lúc này tất cả đều ngả bài, rốt cuộc Thập tam cô nương cũng không giả vờ hiền lương nổi, để lộ bản tính.
Đúng lúc Ngũ Phúc từ nội thất bước ra, nàng vốn muốn gọi một tiểu nha hoàn tới giúp dời rương hòm, nghe San Nương nói thế, bèn xoay đầu ngu ngơ hỏi, “Vậy cái gì không nên dọn dẹp?”
San Nương không đổi sắc mặt đáp: “Thứ lão phu nhân không nói cho ta, thì không phải của ta.”
Nhất thời, đám người Song Nguyên và Vương ma ma lại đưa mắt nhìn nhau.
Ngũ Phúc chớp mắt một cái, bỗng xoay người lại, chạy đến trước chiếc bàn to bằng gỗ tử đàn, cố hết sức ôm đồng hồ Tây Dương kia xuống, ngoảnh đầu cười nói với San Nương: “Đã thế, món này nên mang đi. Trước đây lão phu nhân bảo chỉ cần cô nương sửa được sẽ thuộc về cô nương, món này do chính tay cô nương sửa mà.”
San Nương sững sờ, giờ mới nhớ ra, đây là sở thích lúc còn bé của nàng —— A, không, thực ra cũng không phải ‘lúc còn bé’… Lấy tuổi tác bây giờ mà nói, tức là một hai năm trước —— Chẳng qua, về sau lão phu nhân nói, thứ này không phải sở thích một thục nữ nên có, nàng cũng từ bỏ luôn…
Ngũ Phúc ôm đồng hồ trong lòng cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, “Em nghe nói, món này đáng giá năm vạn tiền vàng đó!”
Ngắm nụ cười giống như kẻ tham tiền của Ngũ Phúc, đáng lẽ San Nương đã lên kế hoạch phải mất mác chợt không nhịn được, đỡ trán cười lắc đầu —— Ừm, được rồi, ở trong mắt đám người Vương ma ma, đây là cười khổ.
San Nương đang lắc đầu cười, ngoài cửa có tiểu nha hoàn báo lại, nói là Đại thiếu phu nhân tới.
Chân mày của San Nương lập tức nhướng lên —— Nàng nói rồi mà, chỗ này nàng đã sắp xếp thế trận trả lại nha hoàn bà tử, sao lão phu nhân không nghe được động tĩnh chứ. Mà dưới tình huống bình thường, nếu nàng vẫn có chút ‘lòng cầu tiến’, thì sẽ không vội vàng trả người như vậy, ít nhất cũng phải kéo dài tới mức không ở lại được mới đi… Gấp gáp thế, giống như đang nói với mọi người, nàng vội vàng muốn trốn khỏi Tây Viên —— Mặc dù đây là sự thật.
Mà lão phu nhân kia, cái khác không nói, nhưng có một chút ‘cổ quái’ là, bà ta không được như ý, thì ngươi cũng đừng mong được như ý. Hôm nay cho dù bà ta chẳng muốn giữ San Nương lại, nhưng thấy San Nương vội vàng muốn thoát khỏi vậy, chỉ sợ bà ta cố tình tiếp tục giữ nàng đấy.
May mà đúng lúc nàng tỉnh táo, San Nương không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
“Mau mời.” Nàng nói.
Chỉ là chút phiền toái, diễn một tuồng kịch thôi, không khó.
*·*·*
Lúc Đại thiếu phu nhân Triệu thị tiến vào, chỉ thấy San Nương ngồi một mình ở tiền đường, dáng vẻ kinh hồn bạt vía muốn che giấu lại không thể che giấu nổi. Dáng người nho nhỏ kia, cứ cô độc lọt thõm trong chiếc ghế bành như thế, trông nhỏ gầy, bất lực như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.
Thấy Đại thiếu phu nhân vào cửa, San Nương chớp mắt vội vàng đứng dậy đón Đại thiếu phu nhân. Do đó, hình tượng cô độc bất lực ban nãy kia chỉ trong nháy mắt liền không thấy đâu.
Thấy San Nương lên dây cót tinh thần gắng gượng cười, sai người bưng trà dâng điểm tâm, Đại thiếu phu nhân vội vàng khoát tay cười nói, “Thoải mái đi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, lúc này không cần ăn điểm tâm gì đó đâu.” Lại nhìn San Nương nói, “Muội ổn chứ?”
San Nương giật mình, bỗng cúi đầu, xoay người rót một chén trà cho Đại thiếu phu nhân, đưa tới trước mặt Đại thiếu phu nhân, mím môi cười nói: “Muội có gì không ổn đâu.” Lại nói, “Không ăn điểm tâm, uống tí trà cũng được, chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội mời đại tẩu uống trà.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói rốt cuộc mang theo chút buồn bã.
Triệu thị giương mắt nhìn nàng, tiếp nhận chén trà đặt lên bàn, lại phất tay bảo tất cả người trong phòng đều lui ra ngoài, lúc này mới kéo tay San Nương, thấp giọng hỏi: “Ta đang hỏi muội, muội rốt cuộc bị sao vậy? Trước đây muội đâu phải người không suy tính thế!”
Nàng ấy nhìn nội thất treo mành. Tuy không thấy bên trong, nhưng nha hoàn bà tử ban nãy nối đuôi nhau ra ngoài vẫn khiến nàng ấy đoán được, các nàng chắc đang thu đọn đồ đạc, “Xem bộ dạng muội kìa, tính dọn ra ngoài thật hả? Ta nói này, muội nên cúi đầu xin lão phu nhân tha thứ đi.”
San Nương rũ mắt xuống, mang theo oán khí không đè nén được, quật cường lắc đầu nói: “Không dọn ra ngoài lại ở lại như vậy sao?! Lão phu nhân đã nói thế, muội cố chấp ở lại cũng đâu có ý nghĩa.” —— Cuối cùng là khẩu khí giận dỗi.
Triệu thị chớp mắt một hồi nhưng không nói chuyện.
San Nương lại cười lạnh nói: “Quả nhiên như mọi người nói, hoạn nạn thấy chân tình, hôm nay toàn bộ người trong Tây Viên, e rằng ai cũng nóng lòng muốn xem trò cười của muội, chỉ có đại tẩu còn nhớ muội, ngay cả người ở chỗ muội…” Nàng ngừng một chút, lắc đầu cười khổ, “Không dối gạt tẩu, muội vốn không ngờ chuyện sẽ đi đến bước này, đáng lẽ chỉ muốn mượn chuyện này thử các nàng một lần, chẳng ngờ những người đó không ai đáng tin hết… Bất quá không trách các nàng được, vốn dĩ người không vì mình trời tru đất diệt, muội chỉ không rõ, muội làm người thất bại vậy ư? Chỉ mắc chút bệnh, mà ngay cả lão phu nhân cũng cảm thấy muội lười biếng…”
Nàng kéo Đại thiếu phu nhân nói liên miên oán giận một trận, cũng không chút cảm thấy bản thân mình có lỗi, ngược lại giống như người trong thiên hạ đều có lỗi với nàng. Ánh mắt đại thiếu phu nhân nhịn không được bèn lơ lửng. Lại uống cạn một chun trà, đại thiếu phu nhân cảm thấy công phu biểu hiện hẳn làm đủ rồi, liền đẩy tay San nương đang lôi kéo nàng ấy không buông ra, vừa dịu dàng vừa kiên quyết cáo từ.
Nhìn bóng lưng nàng ấy, lúc này San Nương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Haizzz, phiền toái.”
Nàng lắc đầu thở dài, trông giống như rất phiền não. Bàn tay chống trán kia hơi dời xuống khóe môi, che đậy vẻ cực kỳ đắc ý gần như sắp hiện ra mặt.
*·*·*
Giống như San Nương đoán, sau khi Đại thiếu phu nhân ra khỏi viện của San Nương, bèn vào viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân đang dùng bữa trưa nghe Đại thiếu phu nhân thưa lại xong, cười lạnh, “Quả nhiên giống như lão tử nhà nó, đúng là con lừa bướng bỉnh chẳng biết tốt xấu! Nếu nó một lòng muốn chết, thì toại nguyện cho nó đi, cũng để cho người ta biết, Tây Viên của ta đây không phải chỉ có thể vào mà không thể ra!”
Đại thiếu phu nhân cảm khái: “Trong mấy cô nương, con vốn thấy Thập tam muội muội là người đáng tin nhất, sao đột nhiên trở nên như vậy?”
Lão phu nhân khẽ hừ một tiếng, lấy khẩu khí người từng trải đứng ngoài cuộc nói: “Lòng người chậm rãi nuôi lớn. Chỉ mong từ nay về sau nó có thể hiểu một ít đạo lý, biết phân lượng của mình là được.”
*·*·*
Khoan nói tới lão phu nhân xem như hoàn toàn buông tay Thập tam cô nương, chỉ nói bản thân San Nương.
Sau khi sai Đại thiếu phu nhân tới dò la, San Nương xoay đầu lại gọi Phương ma ma, tỉ mỉ hỏi bà tình huống Ngũ phòng.
Khi San Nương rời nhà mới bảy tuổi, có thể nói là kiến thức nửa vời với tình huống trong nhà. Nàng chỉ biết trong nhà có phụ thân, mẹ cả, còn có một huynh trưởng và một đệ đệ, hơn nữa nàng và hai vị huynh đệ không chung một mẹ. Trừ lần đó ra, nàng chỉ biết, Ngũ phòng các nàng là sâu gạo có tiếng trong mắt người Hầu gia —— không chịu làm ăn, chỉ biết chi tiêu.
Cũng may cha nàng là con trai ruột của lão phu nhân, tuy lão phu nhân cũng cảm thấy đứa con trai út biết tiêu mà không biết làm này chẳng có tương lai, nhưng tốt xấu gì bà vẫn có một trái tim làm mẹ. Mặc dù ghét đứa con trai út không có tương lai này, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn con trai chết đói, vì vậy chia chút lợi lộc trong đồ cưới nuôi đứa con trai út này —— Đương nhiên, tài sản vẫn do lão phu nhân nắm.
Chẳng qua, cứ như vậy, chuyện này đã trở thành khúc mắc giữa hai huynh đệ Ngũ lão gia và Đại lão gia, con trai lớn nhất của lão phu nhân. Vì Đại lão gia nghĩ, lão phu nhân làm thế cực kỳ không công bằng —— Cũng không công bằng thật, Đại lão gia liều sống liều chết quản lý từng sản nghiệp đáng kể trong nhà, lại chẳng thấy lão phu nhân trợ cấp cho ông chút vốn riêng. Đứa đệ đệ vô dụng kia rốt cuộc không cần làm gì cả, có thể ngồi không ở nhà lấy tiền, trong lòng đại lão gia cân bằng mới lạ. Về phần ông kiếm tiền nhiều hơn đệ đệ, đó là do năng lực của bản thân ông, ai bảo lão Ngũ không có bản lãnh đấy!
Thực ra San Nương lại cảm thấy, may mà không giao sản nghiệp trong nhà cho cha nàng. Nghe nói ngay cả sinh hoạt thông thường cơ bản cha nàng cũng không biết, từng tốn một vạn lượng bạc mua bức danh họa người khác ngụy tạo, vả lại lúc đó ngời bán tranh cũng đã thanh minh trước mặt mọi người, đây là tranh giả.
Được rồi, đổi một góc độ khác nhìn, thực ra cha nàng rất văn nhã…
Về phần mẹ cả nàng…
San Nương ngạc nhiên phát hiện, nàng vẫn còn nhớ ít nhiều phụ thân có dáng dấp gì, nhưng lại chẳng có chút ấn tượng nào về mẹ cả —— nói cách khác, trước đó ở nhà, nàng cũng không thường xuyên gặp mẹ cả…
Mà từ giọng nói không rõ của Phương ma ma, San Nương mới hiểu tại sao lại thế.
Hóa ra, Ngũ phu nhân Diêu thị say mê thêu thùa (sở thích rất quái dị) từ nhỏ, thậm chí say mê tới nỗi mặc kệ chuyện nhà, không để ý tới đời, một lòng ở trong khuê phòng của bà. Bởi vậy nghe nói mỗi khi trong nhà có chuyện gì, Mã nhũ mẫu rất được Ngũ phu nhân tín nhiệm đều đặc biệt chọn lúc Ngũ phu nhân thêu thùa trong phòng đi báo cáo (tình tiết rất quen tai)…
Quả nhiên, Ngũ phu nhân cũng thiếu kiên nhẫn giống như vị hoàng đế thợ mộc[1] phá của của tiền triều, nhẹ nhàng vung tay lên —— đừng rước thêm phiền phức cho ta!
[1]Hoàng đế thợ mộc ý chỉ Minh Hy Tông, hoàng đế thứ 16 của triều Minh. Vua Hy Tông chỉ biết suốt ngày chơi bời, không ham chính sự. Đặc biệt, ngay từ nhỏ, vua đã có thích thú với việc chạm khắc gỗ, nên mặc dù tại vị, Minh Hy Tông suốt ngày chỉ biết chạm khắc, vẽ lên gỗ, nghệ thuật điêu khắc gỗ của vua rất khéo và tinh xảo. Mọi việc triều chính, Hy Tông đều giao lại cho viên hoạn quan là Ngụy Trung Hiền cùng với người vú nuôi là Khách Thị nắm triều chính. Ngụy Trung Hiền nắm quyền trong triều, gây dựng thế lực, giữ mọi quyền hành, cùng các thủ hạ hoành hành ngang ngược, tàn hại sinh dân vô cùng, đất nước trở nên kiệt quệ.
Do đó, Mã nhũ mẫu cứ thế dần dần trở thành ‘Cửu thiên tuế’ trong Ngũ phòng.
Huống chi, phía sau bà ta không phải chỉ có một mình bà ta…
Về phần di nương Mã thị, không chỉ là con gái nhũ mẫu, còn là nha hoàn hồi môn của Ngũ phu nhân, bởi vậy, cuối cùng bà trở thành thiếp của Ngũ lão gia, quả thực là chuyện rõ ràng hợp lý.
Ngũ phu nhân không chỉ bớt việc, đồng thời cũng sâu sắc hiểu được làm sao ủy quyền làm lãnh đạo, vừa mới gả tới chưa được một năm, bà đã ủy thác hết chuyện nhà cho Mã nhũ mẫu, cũng ủy thác luôn trượng phu cho ba nha hoàn hồi môn. Từ nay về sau, bà chỉ vừa lòng thỏa ý chìm đắm trong cái thế giới thêu thùa của bà, cũng chẳng cần phiền não về những ‘chuyện dung tục’ kia.
Có điều, Ngũ lão gia cũng là một người theo đuổi lý tưởng, đương nhiên sẽ không sa vào nữ sắc, tuy Ngũ phu nhân thoáng cái đưa tới ba người thiếp, nhưng Ngũ lão gia rất nguyên tắc một lần chỉ sủng một người. Vị đầu tiên được sủng ái, sau khi sinh huynh trưởng của San Nương chưa tới hai năm đã bệnh chết, tiếp đó tới phiên mẫu thân San Nương. Mẫu thân San Nương xui xẻo hơn vị trước đó, lúc sinh San Nương không chống đỡ nổi, vì thế mới đến lượt Mã di nương, con gái Mã ma ma.
Lần này vận may Mã di nương không tệ, sau khi bình an làm ái thiếp nhiều năm, mới sinh hạ đệ đệ San Nương, hơn nữa còn vượt qua cửa ải sinh con một cách tốt đẹp. Cho nên hôm nay bên cạnh phụ thân San Nương chỉ còn một thê một thiếp như thế.
Mà Ngũ phòng hôm nay, thay vì nói là Ngũ phu nhân làm đương gia, chẳng thà nói Mã nhũ mẫu và Mã di nương đang thao túng.
Sau khi hiểu đại khái tình huống trong nhà, tay San Nương không nhịn được đỡ trán —— Trong nhà loạn quá…
Nàng còn tưởng ra khỏi Tây Viên là nàng có thể yên tĩnh đấy…
Được rồi, chỉ cần không chọc nàng, cứ kệ Ngũ phòng loạn đi. Ngay cả phụ thân, mẹ cả nàng còn không quan tâm, nàng làm cô nương xuất đầu cái gì, đúng không? Đúng không? Chẳng qua, nguyện vọng của con người thông thường rất tốt đẹp, nhưng hiện thực cũng rất tàn khốc. San Nương không muốn giẫm lên người ta, vẫn có người giẫm lên chân San Nương thôi. Do đó…
Cuộc đời mà, chính là một phiền toái lớn!
“Được rồi, cứ như thế đi,” nàng cười cười, nụ cười hơi trùng xuống. “Bất quá dễ hợp dễ tan, lúc này vẫn chưa tới thời gian tan rã, chỉ sợ phải phiền mấy vị cực khổ một chút, giúp ta dọn dẹp đồ đạc… Á, đúng rồi, lão phu nhân nói, nên thu dọn thì thu dọn, vậy không nên thu dọn thì tuyệt đối đừng thu dọn cho ta.”
Sắc mặt chợt thay đổi này cùng với lời nói có phần hờn giận, nghe vào tai đám người Song Nguyên, nhất thời biến thành, hóa ra Thập tam cô nương cũng không hờ hững với chuyện bị lão phu nhân đuổi ra khỏi Tây Viên như vẻ bề ngoài. Lúc này tất cả đều ngả bài, rốt cuộc Thập tam cô nương cũng không giả vờ hiền lương nổi, để lộ bản tính.
Đúng lúc Ngũ Phúc từ nội thất bước ra, nàng vốn muốn gọi một tiểu nha hoàn tới giúp dời rương hòm, nghe San Nương nói thế, bèn xoay đầu ngu ngơ hỏi, “Vậy cái gì không nên dọn dẹp?”
San Nương không đổi sắc mặt đáp: “Thứ lão phu nhân không nói cho ta, thì không phải của ta.”
Nhất thời, đám người Song Nguyên và Vương ma ma lại đưa mắt nhìn nhau.
Ngũ Phúc chớp mắt một cái, bỗng xoay người lại, chạy đến trước chiếc bàn to bằng gỗ tử đàn, cố hết sức ôm đồng hồ Tây Dương kia xuống, ngoảnh đầu cười nói với San Nương: “Đã thế, món này nên mang đi. Trước đây lão phu nhân bảo chỉ cần cô nương sửa được sẽ thuộc về cô nương, món này do chính tay cô nương sửa mà.”
San Nương sững sờ, giờ mới nhớ ra, đây là sở thích lúc còn bé của nàng —— A, không, thực ra cũng không phải ‘lúc còn bé’… Lấy tuổi tác bây giờ mà nói, tức là một hai năm trước —— Chẳng qua, về sau lão phu nhân nói, thứ này không phải sở thích một thục nữ nên có, nàng cũng từ bỏ luôn…
Ngũ Phúc ôm đồng hồ trong lòng cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, “Em nghe nói, món này đáng giá năm vạn tiền vàng đó!”
Ngắm nụ cười giống như kẻ tham tiền của Ngũ Phúc, đáng lẽ San Nương đã lên kế hoạch phải mất mác chợt không nhịn được, đỡ trán cười lắc đầu —— Ừm, được rồi, ở trong mắt đám người Vương ma ma, đây là cười khổ.
San Nương đang lắc đầu cười, ngoài cửa có tiểu nha hoàn báo lại, nói là Đại thiếu phu nhân tới.
Chân mày của San Nương lập tức nhướng lên —— Nàng nói rồi mà, chỗ này nàng đã sắp xếp thế trận trả lại nha hoàn bà tử, sao lão phu nhân không nghe được động tĩnh chứ. Mà dưới tình huống bình thường, nếu nàng vẫn có chút ‘lòng cầu tiến’, thì sẽ không vội vàng trả người như vậy, ít nhất cũng phải kéo dài tới mức không ở lại được mới đi… Gấp gáp thế, giống như đang nói với mọi người, nàng vội vàng muốn trốn khỏi Tây Viên —— Mặc dù đây là sự thật.
Mà lão phu nhân kia, cái khác không nói, nhưng có một chút ‘cổ quái’ là, bà ta không được như ý, thì ngươi cũng đừng mong được như ý. Hôm nay cho dù bà ta chẳng muốn giữ San Nương lại, nhưng thấy San Nương vội vàng muốn thoát khỏi vậy, chỉ sợ bà ta cố tình tiếp tục giữ nàng đấy.
May mà đúng lúc nàng tỉnh táo, San Nương không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
“Mau mời.” Nàng nói.
Chỉ là chút phiền toái, diễn một tuồng kịch thôi, không khó.
*·*·*
Lúc Đại thiếu phu nhân Triệu thị tiến vào, chỉ thấy San Nương ngồi một mình ở tiền đường, dáng vẻ kinh hồn bạt vía muốn che giấu lại không thể che giấu nổi. Dáng người nho nhỏ kia, cứ cô độc lọt thõm trong chiếc ghế bành như thế, trông nhỏ gầy, bất lực như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng.
Thấy Đại thiếu phu nhân vào cửa, San Nương chớp mắt vội vàng đứng dậy đón Đại thiếu phu nhân. Do đó, hình tượng cô độc bất lực ban nãy kia chỉ trong nháy mắt liền không thấy đâu.
Thấy San Nương lên dây cót tinh thần gắng gượng cười, sai người bưng trà dâng điểm tâm, Đại thiếu phu nhân vội vàng khoát tay cười nói, “Thoải mái đi, sắp đến giờ ăn trưa rồi, lúc này không cần ăn điểm tâm gì đó đâu.” Lại nhìn San Nương nói, “Muội ổn chứ?”
San Nương giật mình, bỗng cúi đầu, xoay người rót một chén trà cho Đại thiếu phu nhân, đưa tới trước mặt Đại thiếu phu nhân, mím môi cười nói: “Muội có gì không ổn đâu.” Lại nói, “Không ăn điểm tâm, uống tí trà cũng được, chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ hội mời đại tẩu uống trà.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói rốt cuộc mang theo chút buồn bã.
Triệu thị giương mắt nhìn nàng, tiếp nhận chén trà đặt lên bàn, lại phất tay bảo tất cả người trong phòng đều lui ra ngoài, lúc này mới kéo tay San Nương, thấp giọng hỏi: “Ta đang hỏi muội, muội rốt cuộc bị sao vậy? Trước đây muội đâu phải người không suy tính thế!”
Nàng ấy nhìn nội thất treo mành. Tuy không thấy bên trong, nhưng nha hoàn bà tử ban nãy nối đuôi nhau ra ngoài vẫn khiến nàng ấy đoán được, các nàng chắc đang thu đọn đồ đạc, “Xem bộ dạng muội kìa, tính dọn ra ngoài thật hả? Ta nói này, muội nên cúi đầu xin lão phu nhân tha thứ đi.”
San Nương rũ mắt xuống, mang theo oán khí không đè nén được, quật cường lắc đầu nói: “Không dọn ra ngoài lại ở lại như vậy sao?! Lão phu nhân đã nói thế, muội cố chấp ở lại cũng đâu có ý nghĩa.” —— Cuối cùng là khẩu khí giận dỗi.
Triệu thị chớp mắt một hồi nhưng không nói chuyện.
San Nương lại cười lạnh nói: “Quả nhiên như mọi người nói, hoạn nạn thấy chân tình, hôm nay toàn bộ người trong Tây Viên, e rằng ai cũng nóng lòng muốn xem trò cười của muội, chỉ có đại tẩu còn nhớ muội, ngay cả người ở chỗ muội…” Nàng ngừng một chút, lắc đầu cười khổ, “Không dối gạt tẩu, muội vốn không ngờ chuyện sẽ đi đến bước này, đáng lẽ chỉ muốn mượn chuyện này thử các nàng một lần, chẳng ngờ những người đó không ai đáng tin hết… Bất quá không trách các nàng được, vốn dĩ người không vì mình trời tru đất diệt, muội chỉ không rõ, muội làm người thất bại vậy ư? Chỉ mắc chút bệnh, mà ngay cả lão phu nhân cũng cảm thấy muội lười biếng…”
Nàng kéo Đại thiếu phu nhân nói liên miên oán giận một trận, cũng không chút cảm thấy bản thân mình có lỗi, ngược lại giống như người trong thiên hạ đều có lỗi với nàng. Ánh mắt đại thiếu phu nhân nhịn không được bèn lơ lửng. Lại uống cạn một chun trà, đại thiếu phu nhân cảm thấy công phu biểu hiện hẳn làm đủ rồi, liền đẩy tay San nương đang lôi kéo nàng ấy không buông ra, vừa dịu dàng vừa kiên quyết cáo từ.
Nhìn bóng lưng nàng ấy, lúc này San Nương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Haizzz, phiền toái.”
Nàng lắc đầu thở dài, trông giống như rất phiền não. Bàn tay chống trán kia hơi dời xuống khóe môi, che đậy vẻ cực kỳ đắc ý gần như sắp hiện ra mặt.
*·*·*
Giống như San Nương đoán, sau khi Đại thiếu phu nhân ra khỏi viện của San Nương, bèn vào viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân đang dùng bữa trưa nghe Đại thiếu phu nhân thưa lại xong, cười lạnh, “Quả nhiên giống như lão tử nhà nó, đúng là con lừa bướng bỉnh chẳng biết tốt xấu! Nếu nó một lòng muốn chết, thì toại nguyện cho nó đi, cũng để cho người ta biết, Tây Viên của ta đây không phải chỉ có thể vào mà không thể ra!”
Đại thiếu phu nhân cảm khái: “Trong mấy cô nương, con vốn thấy Thập tam muội muội là người đáng tin nhất, sao đột nhiên trở nên như vậy?”
Lão phu nhân khẽ hừ một tiếng, lấy khẩu khí người từng trải đứng ngoài cuộc nói: “Lòng người chậm rãi nuôi lớn. Chỉ mong từ nay về sau nó có thể hiểu một ít đạo lý, biết phân lượng của mình là được.”
*·*·*
Khoan nói tới lão phu nhân xem như hoàn toàn buông tay Thập tam cô nương, chỉ nói bản thân San Nương.
Sau khi sai Đại thiếu phu nhân tới dò la, San Nương xoay đầu lại gọi Phương ma ma, tỉ mỉ hỏi bà tình huống Ngũ phòng.
Khi San Nương rời nhà mới bảy tuổi, có thể nói là kiến thức nửa vời với tình huống trong nhà. Nàng chỉ biết trong nhà có phụ thân, mẹ cả, còn có một huynh trưởng và một đệ đệ, hơn nữa nàng và hai vị huynh đệ không chung một mẹ. Trừ lần đó ra, nàng chỉ biết, Ngũ phòng các nàng là sâu gạo có tiếng trong mắt người Hầu gia —— không chịu làm ăn, chỉ biết chi tiêu.
Cũng may cha nàng là con trai ruột của lão phu nhân, tuy lão phu nhân cũng cảm thấy đứa con trai út biết tiêu mà không biết làm này chẳng có tương lai, nhưng tốt xấu gì bà vẫn có một trái tim làm mẹ. Mặc dù ghét đứa con trai út không có tương lai này, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn con trai chết đói, vì vậy chia chút lợi lộc trong đồ cưới nuôi đứa con trai út này —— Đương nhiên, tài sản vẫn do lão phu nhân nắm.
Chẳng qua, cứ như vậy, chuyện này đã trở thành khúc mắc giữa hai huynh đệ Ngũ lão gia và Đại lão gia, con trai lớn nhất của lão phu nhân. Vì Đại lão gia nghĩ, lão phu nhân làm thế cực kỳ không công bằng —— Cũng không công bằng thật, Đại lão gia liều sống liều chết quản lý từng sản nghiệp đáng kể trong nhà, lại chẳng thấy lão phu nhân trợ cấp cho ông chút vốn riêng. Đứa đệ đệ vô dụng kia rốt cuộc không cần làm gì cả, có thể ngồi không ở nhà lấy tiền, trong lòng đại lão gia cân bằng mới lạ. Về phần ông kiếm tiền nhiều hơn đệ đệ, đó là do năng lực của bản thân ông, ai bảo lão Ngũ không có bản lãnh đấy!
Thực ra San Nương lại cảm thấy, may mà không giao sản nghiệp trong nhà cho cha nàng. Nghe nói ngay cả sinh hoạt thông thường cơ bản cha nàng cũng không biết, từng tốn một vạn lượng bạc mua bức danh họa người khác ngụy tạo, vả lại lúc đó ngời bán tranh cũng đã thanh minh trước mặt mọi người, đây là tranh giả.
Được rồi, đổi một góc độ khác nhìn, thực ra cha nàng rất văn nhã…
Về phần mẹ cả nàng…
San Nương ngạc nhiên phát hiện, nàng vẫn còn nhớ ít nhiều phụ thân có dáng dấp gì, nhưng lại chẳng có chút ấn tượng nào về mẹ cả —— nói cách khác, trước đó ở nhà, nàng cũng không thường xuyên gặp mẹ cả…
Mà từ giọng nói không rõ của Phương ma ma, San Nương mới hiểu tại sao lại thế.
Hóa ra, Ngũ phu nhân Diêu thị say mê thêu thùa (sở thích rất quái dị) từ nhỏ, thậm chí say mê tới nỗi mặc kệ chuyện nhà, không để ý tới đời, một lòng ở trong khuê phòng của bà. Bởi vậy nghe nói mỗi khi trong nhà có chuyện gì, Mã nhũ mẫu rất được Ngũ phu nhân tín nhiệm đều đặc biệt chọn lúc Ngũ phu nhân thêu thùa trong phòng đi báo cáo (tình tiết rất quen tai)…
Quả nhiên, Ngũ phu nhân cũng thiếu kiên nhẫn giống như vị hoàng đế thợ mộc[1] phá của của tiền triều, nhẹ nhàng vung tay lên —— đừng rước thêm phiền phức cho ta!
[1]Hoàng đế thợ mộc ý chỉ Minh Hy Tông, hoàng đế thứ 16 của triều Minh. Vua Hy Tông chỉ biết suốt ngày chơi bời, không ham chính sự. Đặc biệt, ngay từ nhỏ, vua đã có thích thú với việc chạm khắc gỗ, nên mặc dù tại vị, Minh Hy Tông suốt ngày chỉ biết chạm khắc, vẽ lên gỗ, nghệ thuật điêu khắc gỗ của vua rất khéo và tinh xảo. Mọi việc triều chính, Hy Tông đều giao lại cho viên hoạn quan là Ngụy Trung Hiền cùng với người vú nuôi là Khách Thị nắm triều chính. Ngụy Trung Hiền nắm quyền trong triều, gây dựng thế lực, giữ mọi quyền hành, cùng các thủ hạ hoành hành ngang ngược, tàn hại sinh dân vô cùng, đất nước trở nên kiệt quệ.
Do đó, Mã nhũ mẫu cứ thế dần dần trở thành ‘Cửu thiên tuế’ trong Ngũ phòng.
Huống chi, phía sau bà ta không phải chỉ có một mình bà ta…
Về phần di nương Mã thị, không chỉ là con gái nhũ mẫu, còn là nha hoàn hồi môn của Ngũ phu nhân, bởi vậy, cuối cùng bà trở thành thiếp của Ngũ lão gia, quả thực là chuyện rõ ràng hợp lý.
Ngũ phu nhân không chỉ bớt việc, đồng thời cũng sâu sắc hiểu được làm sao ủy quyền làm lãnh đạo, vừa mới gả tới chưa được một năm, bà đã ủy thác hết chuyện nhà cho Mã nhũ mẫu, cũng ủy thác luôn trượng phu cho ba nha hoàn hồi môn. Từ nay về sau, bà chỉ vừa lòng thỏa ý chìm đắm trong cái thế giới thêu thùa của bà, cũng chẳng cần phiền não về những ‘chuyện dung tục’ kia.
Có điều, Ngũ lão gia cũng là một người theo đuổi lý tưởng, đương nhiên sẽ không sa vào nữ sắc, tuy Ngũ phu nhân thoáng cái đưa tới ba người thiếp, nhưng Ngũ lão gia rất nguyên tắc một lần chỉ sủng một người. Vị đầu tiên được sủng ái, sau khi sinh huynh trưởng của San Nương chưa tới hai năm đã bệnh chết, tiếp đó tới phiên mẫu thân San Nương. Mẫu thân San Nương xui xẻo hơn vị trước đó, lúc sinh San Nương không chống đỡ nổi, vì thế mới đến lượt Mã di nương, con gái Mã ma ma.
Lần này vận may Mã di nương không tệ, sau khi bình an làm ái thiếp nhiều năm, mới sinh hạ đệ đệ San Nương, hơn nữa còn vượt qua cửa ải sinh con một cách tốt đẹp. Cho nên hôm nay bên cạnh phụ thân San Nương chỉ còn một thê một thiếp như thế.
Mà Ngũ phòng hôm nay, thay vì nói là Ngũ phu nhân làm đương gia, chẳng thà nói Mã nhũ mẫu và Mã di nương đang thao túng.
Sau khi hiểu đại khái tình huống trong nhà, tay San Nương không nhịn được đỡ trán —— Trong nhà loạn quá…
Nàng còn tưởng ra khỏi Tây Viên là nàng có thể yên tĩnh đấy…
Được rồi, chỉ cần không chọc nàng, cứ kệ Ngũ phòng loạn đi. Ngay cả phụ thân, mẹ cả nàng còn không quan tâm, nàng làm cô nương xuất đầu cái gì, đúng không? Đúng không? Chẳng qua, nguyện vọng của con người thông thường rất tốt đẹp, nhưng hiện thực cũng rất tàn khốc. San Nương không muốn giẫm lên người ta, vẫn có người giẫm lên chân San Nương thôi. Do đó…
Cuộc đời mà, chính là một phiền toái lớn!
Danh sách chương