()Ức mộng: giấc mơ nhớ lại quá khứ

Thiên Khánh năm 43, Thanh kinh thành. Tại một hẻm nhỏ, bỗng có một thanh niên xuất hiện, tự nhiên như thể hắn vẫn luôn ở nơi đó, không khiến cho bất cứ một ai chú ý đến.

“Con mẹ nó, cái bạch xà tinh kia quả nhiên biến thái vô cùng!” Một giây kế tiếp, động tác của thanh niên hoàn toàn phá vỡ không khí im lặng này, thân hình hắn có chút chật vật lung lay, sau đó dứt khoát ngồi xuống đất, không quan tâm đến y phục vô cùng quý giá trên người: “Quả nhiên “Yêu quý sinh mệnh, rời xa biến thái” là một trong “Tam đại định luật” của con người nha.”

“Một, hai người coi như xong, vì sao những kẻ ta gặp đều là cái loại cố chấp điên cuồng thể xác và tinh thần không ổn định a! Hay là nói cổ đại không có bác sĩ tâm lý thật đúng là bi kịch. Nha, ca là nam, là nam! Tại sao một đám như được bơm thêm 5000C máu gà giống nhau đều đuổi bắt ca không tha, ca muốn chinh phục thế giới này, cũng chỉ là vì những muội tử khả ái kia…” Như là rốt cuộc cũng phát tiết được tất cả, thanh niên bắt đầu hùng hùng hổ hổ, tay phải theo bản năng sờ cổ tay trái, bên trên cổ tay trái là một cái vòng không hề tầm thường, một cái vòng màu đen. Nhưng động tác của hắn không thể thành công, thanh niên bất đắc dĩ gục đầu xuống, nhìn tay phải không ngừng run rẩy, chỗ đó truyền đến từng trận vô lực, hắn bắt đầu cười khổ: “…Xem ra đã đến cực hạn, lần này phải thử một chút cái dịch vụ kia…”

Thanh niên bám tường đứng lên, đi ra chỗ sáng. Ánh sáng chiếu vào thanh niên, từ từ soi sáng gương mặt thanh niên. Hắn có một đôi mắt linh động, bên trong lộ ra một tia giảo hoạt, ngũ quan không thể nói là xinh đẹp tinh tế, nhưng lại làm người khác không tự chủ được mỉm cười, chỉ là chẳng biết tại sao trên mặt có chút cứng ngắc không được tự nhiên.

Thanh niên sờ sờ mặt, lầm bầm mắng: “Ta sát, cả một năm trời giả dạng mặt băng sơn tê liệt, không biết bây giờ da mặt có bị thối rữa hay không…” Hắn đi về phía đường phố, tựa hồ mắt không quen lắm với ánh sáng, hắn nheo lại mắt: “Hy vọng trong thư không có sai lầm…”

Điều chỉnh lại gương mặt, thanh niên lộ ra nụ cười rực rỡ, ánh sáng chiếu vào đôi môi mỏng, lại không chút nào ấm áp.

“Hắc hắc, lần này phải lừa gạt ai đây…”

Thanh niên đi về phía nào nhiệt, chỉ một lúc sau đã hòa vào đám người, hoàn toàn biến mất.

“…Đã hiểu, nhân vật công lược lần này là [Quý Bội Tuyệt], vật phẩm công lược là [Luân Hồi Châu], từ giờ trở đi công lược bắt đầu, dưới đây là tin tức của nhân vật và vật phẩm công lược.”

“…Đã hiểu, bắt đầu dùng dịch vụ “Thân thế”, bối cảnh thân phận đã ghi chép, mức độ phù hợp 73.4%, khởi động tối ưu hóa, xóa đi thân phận trước đây…”

“…Đã hiểu, bắt đầu dùng dịch vụ “Sống lại”, thiết lập nhân vật đã ghi lại, mức độ phù hợp 77.4%, khởi động tối ưu hóa, diện mạo dưới điều tra 47.23%, tuổi tác trên điều tra 7%…

“Yooo” Thanh niên tươi cười rực rỡ: “Trò chơi bắt đầu rồi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, Lạc Dịch đã giả trang thành một người thành thành thật thật được tròn một năm. Bối cảnh hắn thiết lập nên rất hiệu quả, chức năng của công lược luôn hoàn mỹ, không chỉ là Thanh kinh thành, mà toàn bộ thế giới đều công nhận sự tồn tại của một nam tử bình thường có mẹ là nữ tử thanh lâu, hiểu biết chút y thuật, tên là Lạc Dịch. Khi đó hắn lấy việc công làm việc tư, mua được vật liệu để tự pha chế một loại trà, cả người đang trong tình trạng thoải mái, trong đại viện truyền đến tiếng đánh đập cùng với tiếng chửi mắng.

Tiếng ồn ào ngày càng gần, Lạc Dịch đứng dậy đặt chén trà xuống, sinh hoạt nhàm chán làm hắn không mấy hứng thú với những chuyện thế này. Hắn đi vào đại viện, liếc mắt liền thấy có một hán tử mặt mày thô bỉ đang đánh đập một tiểu hài tử, hán tử kia hắn biết, đó là một tên thương nhân hay tới Lâu Trung Lâu, còn hài tử kia khoảng chừng tám, chín tuổi, gương mặt không thấy rõ.

Lạc Dịch rụt rè đi tới một gã người hầu đang xem kịch vui, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Gã người hầu này cũng là một kẻ lắm chuyện, trên mặt là tươi cười hả hê.

“Hoàng lão hán không phải khoe khoang tìm được một hài tử xinh đẹp sao, hôm nay mới mang đến.” Gã chỉ vào thiếu niên kia: “Nhưng khi giở cái che mặt ra, mới phát hiện được “Lũ viêm” trên mặt hài tử, xem chừng là đã bị lâu, đến hôm nay mới nổi lên. Lão Hoàng lần đầu tiên bị gài bẫy, nên mới nổi giận như thế.”

Lúc này hán tử đá một đá mạnh vào tay phải của tiểu hài tử. Tay của tiểu hài tử xem chừng bị gãy, y dùng tay không bị thương che chở cho tay phải, lộ ra gương mặt kinh khủng, dẫn đến một trận kinh hô. Tiểu hài tử oán hận nhìn hán tử, đôi mắt như lệ quỷ. Mọi người nhìn thấy đều giật mình, ai cũng sợ hãi không dám nhìn thẳng vào tiểu hài tử.

Hán tử cũng bị dọa sợ, sau đó thẹn quá hóa giận mà dùng thêm sức, người xung quanh phát ra cười nhạo ác ý. Lạc Dịch nhìn đứa bé kia, trong mắt tia oán hận dần dần biến mất, chỉ còn lại một tia tuyệt vọng như bị cả thế giới vứt bỏ —- giống y như người trong trí nhớ.

Chờ Lạc Dịch ý thức lại, mới phát hiện mình đã đứng lên, hán tử ban đầu cũng để ý, sau thấy là một thầy thuốc vô danh của Lâu Trung Lâu thì quay mặt đi. Lạc Dịch lập tức cười nịnh nọt, tiến lên phía trước hán tử.

“Hoàng lão hàn, như vậy không đáng nha.”Lạc Dịch chỉ vào hài tử: “Nếu y bị ngươi đánh chết, không phải bạc ngươi bỏ ra mất trắng sao?”

Nghe vậy Hoàng lão hán dừng một chút, sau đó tiếp tục mắng, nhưng là không đánh đập nữa: “Lão tử trước đây đúng là mắt mù, mới sơ sót tên cẩu này.”

“Như vậy đi, bây giờ chủ quản không có ở đây, về sau ta sẽ nói lại cho chủ quản, ngươi ra giá bán tiểu hài tử này cho chúng ta, để y làm người hầu của Lâu Trung Lâu chẳng hạn.”

Hoàng lão hán tựa hồ có chút dao động, nhưng vẫn không cam lòng.

“Ngươi không biết ta mua hắn bao nhiêu đâu, tròn năm mươi lượng a.”

Xung quanh ồ lên, một gã người hầu mạnh khỏe cũng nhiều nhất là 10 lượng, chớ đừng nói một hài tử nhỏ nhắn thế này, hài tử này đáng giá từng đó bạc sao.

Lạc Dịch do dự một chút, sau đó cắn răng nói.

“Ta còn chút tiền, lại thêm năm lượng nữa. Đây là giới hạn rồi, cái dáng vẻ kia của y đừng nói bán vào thanh lâu, bán vào nhà bình thường làm người hầu có khi còn không được.”

Hoàng lão hán ngẫm lại cũng thấy đúng, sau đó đáp ứng, đưa ra bản khế ước.

Gã người hầu kia thấy có chút kỳ lạ, lặng lẽ chạy tới chỗ Lạc Dịch nói: “Ngươi định xử lý y thế nào? Hôm nay làm sao vậy? Bình thường ngươi đâu có thế, chủ quản trở về chắc chắn không vui đâu.”

Lạc Dịch cười, vẫn là bộ dáng thuần khiết: “Ta cần một người giúp đỡ, thế này vừa đúng lúc. Gần đây ta có chế ra một vài thuốc mới cho quán, chắc lão bản cũng không tính toán quá đâu, phiền ngươi chạy tới phòng thu chi giúp ta một chuyến.”

Gã sai vặt trừng hắn một cái, sau vẫn là chạy tới phòng thu chi.

Hoàng lão hán cầm được tiền từ tay Lạc Dịch, không nói một lời rời đi, dường như sợ Lạc Dịch đổi ý. Mọi người xung quanh cũng giải tán, Lạc Dịch cúi đầu xuống, nhìn hài tử ngốc lăng nằm trên mặt đất.

Phong Tỏa Vân, ba chữ đỏ tươi trên khế ước.

Đúng là người được nhắc đến trong thư, thật là đúng chỗ không đúng lúc a…

Hắn thở dài, nhìn hài tử trước mặt, sau đó cúi người xuống ôm lấy, hài tử bị ôm trong chốc lát khẽ run một cái, sau đó cũng không phản kháng gì.

Quên đi, cuộc sống sau này còn dài.

Lạc Dịch vịn tường, nhãn thần trống rỗng.

Thiên a, vì sao đầu năm nay nhiều người tự kỷ như vậy…cho dù mỗi người đều là quả táo bị thượng đế gặm qua, nhưng ngài cũng không thể đem quả gặm tới lòi hạt luôn a. (PS: Lấy từ: Mỗi người đều là quả táo mà thượng đế đã gặm qua, vậy nên mỗi người đều có ít nhất một khiếm khuyết, nếu khiếm khuyết của một người càng lớn thì chứng tỏ thượng đế rất ưu ái hắn.) Lời tác giả

Hài tử hoàn toàn bày ra bộ dạng đề phòng co đầu rút cổ ở trong góc, Lạc Dịch đã xem qua tư liệu về y nên có phần nào hiểu được lý do vì sao. Đột nhiên bị đuổi ra khỏi sinh hoạt phú quý, đi dị quốc tha hương, rồi vì lợi ích của cha mẹ mà bị bán đi, mọi nhận thức đều tan vỡ không phải là điều một hài tử có thể tiếp nhận.

Ca tới cổ đại này nhận thức cũng chưa từng ngừng tan vỡ đây, cũng là nhờ tinh thần kiên cường a! Lạc Dịch oán niệm nhìn bóng đen trong góc, nhận mệnh cầm chén thuốc đen đi tới.

Hài tử không có vì Lạc Dịch đi đến mà thay đổi tư thế. Y vẫn như trước nhìn chằm chằm một điểm nào đó, cho dù Lạc Dịch lột hết quần áo của y thì y cũng không có phản ứng gì.

Nhìn bệnh sốt rét và mụn nước đã có chuyển biến tốt đẹp, Lạc Dịch có chút vui mừng trong khổ não nghĩ: Hắn đã từng chẳng hiểu chút gì về y thuật, cho đến khi đầu gối bị bắn một mũi tên…Ngô…Không phải…Cho đến khi hắn gặp cái tên bạch xà tinh biến thái kia, miễn phí làm chuột thí nghiệm cho hắn một năm, y thuật cũng tiến bộ tới mức thông thạo.

Đem nước thuốc xoa lên người hùng hài tử, giúp hùng hài tử mặc y phục chỉnh tề, Lạc Dịch có chút bi ai phát hiện động tác của hắn ngày càng thành thục.

Quên đi, coi như ca đến đây chính là để hầu hạ ngươi.

Khoảng thời gian trước khi đi ngủ, ở cổ đại không có nhiều phương tiện giải trí, nếu không phải là nghe hát, thì còn lại chính là hoạt động nhìn hoa nhìn trăng ngâm thơ tiêu hao tế bào trí tuệ, hoặc là phát tiết tinh lực cùng tiền bạc trên người nữ nhân. Lạc Dịch không có tiền, hơn nữa đối mặt với hùng hài tử này, hắn đành phải chọn cách tiêu hao số lượng tế bào trí tuệ ít ỏi của mình.

Lạc Dịch từ trong góc móc ra thất tinh kỳ, đây là một trong những vật “mẫu thân” lưu lại cho hắn. Lạc Dịch vẫn luôn cảm thấy hứng thú với loại quân cờ lấp lánh này, điều này làm cho hắn nhớ tới ngũ tử kỳ của thế kỉ hai mốt, chỉ là quy tắc từ “Ngũ tử nối thành một đường” biến thành “Nối thành ngôi sao vị tọa” mà thắng. Mỗi lần nối thành ngôi sao chiến thắng, những chấm nhỏ được nối lại (quân cờ thất tinh kỳ) sẽ lóe sáng trên bàn cờ đen, vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng Lạc Dịch đối với thế giới này tri thức về thiên văn cực kỳ thiếu thốn, mỗi khi thua đều thua vô cùng thê thảm, thật khiến người ta đồng tình.

Lạc Dịch bày xong thế cờ, sau đó nhìn hùng hài tử mà bày ra một nụ cười thuần khiết.

“Ngươi đi trước.”

Hùng hài tử nhìn chằm chằm bàn cờ, mắt khẽ động, sau đó tiếp tục duy trì mặt liệt.

“Không sao đâu.” Lạc Dịch “hòa ái” tươi cười: “Ta sẽ chỉ ngươi, đến, đi bước này.”

“Rồi đi bước này…”

Như vậy nhiều lần, sau đó mỗ ra vẻ thật thà tươi cười hết mức hàm hậu.

“Vẫn.” Lạc Dịch nhìn một mảng tinh kỳ lòe lòe chiếu sáng, đắc ý vênh váo hô liên tuyên ngôn thắng lợi: “Game over… Khụ, ta thắng!”

Lạc Dịch nhìn hùng hài tử, hùng hài tử vẫn là gương mặt kia, vì vậy Lạc Dịch lại tiếp tục thuần khiết tươi cười: “Đến một ván nữa.”

Chơi vài ván nữa, Lạc Dịch vẫn là hèn mọn mà thắng. Nhìn hùng hài tử vẫn không nhúc nhích trước mặt, Lạc Dịch cảm thán: Hài tử mặt liệt này thật thiếu giáo dục…A phi! Hài tử mặt tê liệt thiếu giáo dục! Ca có rất nhiều thời gian cùng ngươi phung phí.

Thu thập bàn cờ xong, Lạc Dịch ôm hùng hài tử lên giường ngủ, rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Hài tử bị ôm trong ngực mở mắt ra, rũ mắt xuống, nhìn đôi tay ôm ngang lưng mình, ngửi hương vị thảo dược đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, tiểu hài tử chôn mặt vào trong vạt áo Lạc Dịch, che mất đi biểu tình.

Chăm sóc bé con ngày qua ngày, đứng dưới ánh mặt trời, Lạc Dịch mừng muốn rơi nước mắt.

Hài tử kia rốt cuộc chịu nhìn hắn, hài tử kia rốt cuộc rời khỏi góc mà đi lại, hài tử kia rốt cuộc đã chịu nói chuyện…

“Nhìn số liệu này…So sánh với tư liệu tương đồng, ta thấy ngươi đang thực hiện một trong những hành vi nổi danh, mà người văn minh gọi là: “Dưỡng thành.” Một thanh âm vang lên bên tai Lạc Dịch, thanh âm vô cùng ưu mỹ, nhưng lại trống rỗng không mang chút cảm tình nào.

“Kỳ quái, lúc trước ta nuôi con sâu kia, ngươi sao không nói.” Thanh âm này với Lạc Dịch là rất quen thuộc.

“So sánh với tư liệu khác. Ta cảm thấy hành vi trước kia không phải là dưỡng thành, mà là thuần hóa.”

“…Nhanh vứt những câu kỳ kỳ quái quái vừa nghe liền biết lấy tư liệu từ một trạch nam() hoặc một gái hư đi giùm ta!”

()Trạch nam là mấy anh trai sống không hòa nhập, thậm chí tách biệt xã hội, ngoài sở thích đơn giản của bản thân như xem phim, đọc sách…thì không làm gì hết.

“Yêu cầu không có hiệu lực, yêu cầu là quyền hạn của cấp A, ngươi chỉ mới cấp D.”

“…”

“Lạc Dịch.” Một thanh âm ở phía sau vang lên.

Lạc Dịch quay đầu lại, trong chốc lát hiện ra tươi cười nịnh nọt, đối diện là một trung niên, khoảng chừng bốn mươi tuổi, trong mắt hiện lên một tia tính toán.

“Chủ quản đại nhân, có chuyện gì sao?”

Chủ quản nhìn Lạc Dịch, Lạc Dịch có một loại dự cảm không tốt. Thanh lâu bình thường đều không có thầy thuốc, mà những người phong trần này bị thương cũng chỉ toàn những vết thương khó mở miệng. Vết thương không nghiêm trọng thì chỉ xin thuốc rồi bôi lên, vết thương nghiêm trọng có thể tự lấy bạc gọi thầy thuốc, nếu không thì để đó tự sinh tự diệt. Ở trong thiết định của công lược, “mẫu thân” Lạc Dịch là nữ tử thanh lâu, trước kia có ở hiệu thuốc, Lạc Dịch cũng học được một ít. Từ khi “mẫu thân” chết, thân phận Lạc Dịch ở Lâu Trung Lâu cũng có chút kỳ lạ. Hắn có tiền lương, nhưng không nhiều, hắn có tiểu viện, nhưng chưa bao giờ rời khỏi Lâu Trung Lâu.

“Lần trước là ngươi tự ý mua một người hầu?”

“Bẩm đại nhân, y ở trong viện giúp xử lý dược liệu.”

“Đại nhân có gì phân phó sao?”

“Ngươi lát nữa mang y đến chỗ tiểu Lý, từ nay về sau y sẽ đi theo tiểu Lý, Lâu Trung Lâu không chứa người vô dụng.” Nói xong không thèm liếc nhìn Lạc Dịch, quay đầu nghênh ngang rời đi.

…Cho hỏi ba ngươi họ Lý X sao? Người nào đó bắt đầu lý sự.

“…Ta đi.”

Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng.

Lạc Dịch quay đầu lại, tiểu hài tử ở phía sau hắn, trên người bọc đầy băng vải, trông như xác ướp. Lạc Dịch theo bản năng cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của tiểu hài tử, Lạc Dịch cuối cùng cũng gật đầu.

Sau đó, đây lần đầu tiên hùng hài tử nở nụ cười.

Lạc Dịch cho đến bây giờ vẫn nhớ rõ nụ cười đó, nụ cười làm hắn hoảng hốt, để lại một dấu vết sâu đậm trong lòng hắn, đầm đìa máu tươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện