Hoàng y nam tử đang ngâm nước trà, lẳng lặng đem một ly đưa qua chỗ ngồi đối diện, giữa hương trà thản nhiên cười nhẹ: “Ngươi đã đến rồi.”
Một trận gió lướt qua hoàng y nam tử, chỗ đối diện là một nam tử bạch y, cặp mắt hoa đào câu nhân vô cùng đang nhìn hoàng y nam tử: “Ngụy Thanh, vì cái gì?”
Ngụy Thanh không trực tiếp chống lại chất vấn của bạch y công tử, chỉ là nâng chén trà lên, như là đang say mê hương vị của trà: “Vân lai trà, tuy không phải tốt nhất, lại làm người ta rơi vào trong hồi ức, cái loại hương vị không thể tự kiềm chế này…..”
Ngụy thanh ôn hòa cười, ngẩng đầu lên: “Nó đã trói buộc một người, đúng không? Kình Thảo.”
Hạ Kình Thảo không đáp lại, y đặt một mũi tên lên bàn trà, đó là một mũi tên vô cùng bình thường, nhỏ nhỏ, trên mũi nhọn còn có vết tích mơ hồ.
“Trả lại ngươi.”
Ngụy Thanh không phủ nhận cầm lấy tên, sau đó tiếp tục nhấm nháp trà trong tay, không giải thích chút gì. Hạ Kình Thảo cũng không nói nữa, cũng không chất vấn tiếp.
Tại sao phải chất vấn? Trong lòng hai người đều rõ ràng. Tràng ám sát kia đến quá mức đột ngột, thích khách rất hiểu biết đối với thói quen Hạ Kình Thảo, lúc vây lại cũng không phóng nội lực, có thể khiến cho Hạ Kình Thảo phát hiện ám khí, mà không dùng thứ người thường có thể sử dụng, nỏ chỉ có trong hoàng gia. Này chỉ cần nghĩ kỹ, cũng không khó nhận ra được đây chỉ là một hồi “Kịch”.
Cho nên Hạ Kình Thảo tìm Ngụy Thanh, muốn biết vì cái gì an bài một hồi “Kịch” như vậy? “Còn nhớ rõ ta đã nói không?” Cũng là Ngụy Thanh chủ động đánh vỡ trầm mặc này, cười nhẹ nói: “Kình Thảo, có đôi khi ta cảm thấy ngươi không như đang sống. Ngươi ngoạn nhạc xung quanh, lại như là tìm kiếm lý do có thể khiến ngươi tồn tại. Trừ bỏ hư ảnh trong quá khứ kia, ta hoàn toàn không thể cảm nhận được ngươi đang tồn tại, giống như ý nghĩa cả đời của ngươi chính là truy đuổi hư ảnh kia.”
Ngụy Thanh có chút hoảng hốt, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy người trước mắt, hai người đều vẫn là thiếu niên, khi đó bạch y thiếu niên đứng ở trước mặt, cũng đã như một thân xác trống rỗng, trừ bỏ vẻ đẹp bên ngoài, bên trong chỉ là một mảnh vô hồn, trừ bỏ thứ níu kéo không biết kia, thiếu niên quả thực sẽ tiêu tán mất.
Hạ Kình Thảo trầm mặc không nói, Ngụy Thanh tiếp tục cười khẽ:”Nhưng là hắn xuất hiện.”
“Lâu như vậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy người có thể gợi lên lực chú ý của ngươi. Khi đó ta liền nghĩ, có lẽ hắn có thể thay đổi cái gì. Như vậy, bóng dáng kia sẽ không là duy nhất của ngươi, ngươi cũng sẽ dần dần ‘Sống’. Cho nên ta nhịn không được đẩy một phen.” Ngụy Thanh buông chén trà, chống lại Hạ Kình Thảo: “Kết quả thực không sai, không phải sao?”
Hạ Kình Thảo cũng buông xuống chén trà, nhìn về phía đối diện hoàng y nam tử, sau đó mỉm cười: “Kia, nếu ta không dùng dược cứu tên kia, dù sao dược kia cũng là bảo mệnh hoàn ta dùng vô số trân bảo đổi lấy, kết quả lại như thế nào?”
“Ngươi không muốn dùng dược, vậy thuyết minh địa vị hắn trong lòng ngươi không đạt được tiêu chẩn ta mong muốn.” Ngụy Thanh cười, ngữ khí mềm nhẹ, câu nói lại tàn nhẫn: “Kia hắn chết thì sao, với ngươi trước đây, ngươi căn bản sẽ không vì “kẻ này” đến chất vấn ta.”
“Ta đã hiểu.” Hạ Kình Thảo cười vô cùng xinh đẹp, y chậm rãi đứng dậy: “Như vậy, liền như ngươi mong muốn.”
“Hắn sẽ là nhược điểm duy nhất của ta.”
Hạ Kình Thảo rời đi, Ngụy Thanh vẫn như trước không nhúc nhích. Bọn họ đều rất rõ ràng, hàm nghĩa chân chính của nhưng câu nói này. Ngụy Thanh là một đế vương, làm một đế vương tuyệt đối không thể cho phép thế lực khổng lồ của Hạ Kình Thảo không nằm trong khống chế của mình, phía trước Hạ Kình Thảo không giống “Sống”, nên đồng thời cũng không có sơ hở, Ngụy Thanh không muốn, cũng không thể để như vậy. Nếu Hạ Kình Thảo đột nhiên cảm hoàng tộc là một trò chơi “hảo ngoạn”, kia hậu quả…… Cho nên Ngụy Thanh không thể không vì Hạ Kình Thảo chế tạo một “Nhược điểm”, một thứ có thể trói buộc Hạ Kình Thảo, nhược điểm khiến Ngụy Thanh buông lỏng. Hạ Kình Thảo biết điểm này, cho nên đối với Ngụy Thanh thẳng thắn, thoải mái thừa nhận địa vị Lạc Dịch trong lòng, đó đồng thời cũng là một cảnh cáo, Ngụy Thanh phải đúng mực.
Ngụy Thanh nhìn khói trà lượn lờ bay lên, thả lỏng nở nụ cười.
Lạc Dịch mặt nhăn lại đến mức so với lạc đà bên cạnh cũng không khác biệt, đều là bi thương u buồn khó hiểu như thế.
Gạt người – vì lông a, ai có thể nói cho hắn biết đây là vì sao a —! Vì sao mỗi lần công lược đến phần sau đều biến thành loại hình thức này, một còn chưa tính, như thế nào hai cái ba cái đều là như vậy a sát! Nguyện vọng của hắn là khiến một trăm nữ nhân vì hắn khóc mà không phải nam! Nam! Kia bá đạo nam nhân!
Giờ khắc này, hắn hiểu.
Lạc Dịch nắm công lược, ngữ khí ai oán bi đát: “Kỳ thật các ngươi là bà mối đúng không…”
“……” Không nhìn x2.
“Tiền đồng ”
Lạc Dịch tê cứng, thảo nê mã đại nhân u buồn liếc mắt mỗ phiến tử một cái, sau đó yên lặng pha loãng chính mình tồn tại.
Quen thuộc khí tức bao phủ lại đây, Hạ Kình Thảo ôm Lạc Dịch cười đến mức giống một con hồ ly trộm gà.
“Vì sao không nghỉ ngơi thêm?” Hạ Kình Thảo sờ soạng eo Lạc Dịch một phen, rất nghiêm túc cau mày phiền não: “Ngươi rất gầy, ta đã kêu người ninh canh, ngươi nên bồi bổ nhiều vào, nếu không thân thể không khỏe, làm vài lần đã bất tỉnh như hôm qua.”
“……” Mỗ phiến tử bắt đầu run run.
“Bất quá ngươi còn có tinh lực chạy đi, này thuyết minh thuốc bổ gần đây vẫn là hữu hiệu.” Hạ Kình Thảo liếc mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu ghé vào bên tai Lạc Dịch ái muội thổi khí: “Hay là ngươi thích vậy? Lần sau chúng ta thử xem?”
“……” Mỗ phiến tử run run co quắp.
“Rất lạnh sao? Ta đến sưởi ấm cho ngươi.” Hạ Kình Thảo cười tủm tỉm, quang minh chính đại ôm Lạc Dịch vào ngực, thân thể hai ngươi dính chặt đến mức không còn kẽ hở. Lạc Dịch không còn run run, cả người như cương thi bị dán bùa cố định.
Hạ Kình Thảo không trêu đùa Lạc Dịch nữa, ôm ái phiến tử đi về phòng, mặt đầy sung sướng. Trên đường người làm đều lần lượt làm lễ, ánh mắt đều có hoặc không xẹt qua người nào đó đang nằm ngay đơ. Bọn họ cũng đều biết, đó là sủng ái gần đây của chủ tử, một nam tử. Trước đây chủ tử cũng có đi tiểu quan quán, nhưng cũng không giống lần này lộ liễu đem một nam sủng mang theo bên người sủng ái. Nghe nói người này trước đây là tiểu tư của chủ tử, chắc chỉ là bám cao làm phượng hoàng thôi.
Dưới những ánh mắt có dụng ý ấy, Lạc Dịch Sparta suy tính, nhất định phải một ngụm cắn chết Hạ gian thương mới được.
Ngăn cản hành vi tìm chết của Lạc Dịch là một người hầu, người hầu cung kính hành lễ với Hạ Kình Thảo: “Chủ tử, ngoài cửa có một người cầu kiến.”
“Không gặp.” Hạ Kình Thảo tiêu sái đến mức ngay cả đối phương là ai cũng lười hỏi, ôm Lạc Dịch thẳng tắp đi về phía phòng.
Người hầu có chút kích động đi theo, bám riết không tha báo cáo: “Hắn, hắn nói là cố nhân của chủ tử…… Hắn nói……”
“‘Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.’…… Hắn, hắn nói chủ tử nghe xong câu này liền biết hắn là ai.”
Hạ Kình Thảo mạnh dừng lại.
Đó là một nam tử rất nhu nhược, gương mặt khá tuấn tú, mang theo một loại ý nhị con nhà khuê các, khiến người khác có loại cảm xúc muốn che chở. Trên mặt lạnh lùng không chút biểu tình, cho dù Hạ Kình Thảo xông tới cũng chỉ là thanh lãnh nhìn thoáng qua, sau đó nhìn chằm chằm chén trà trong tay không nói một lời.
Sau khi Hạ Kình Thảo đi vào đại sảnh, cảm giác vội vàng chạy tới kia cũng nhanh chóng biến mất, thản nhiên ngồi xuống, sau đó không chút khách khí đánh giá trên dưới người nọ. Lạc Dịch bị bỏ lại phía sau lúc đi vào, phát hiện không khí giữa hai người rất là cứng nhắc và kì dị.
Lạc Dịch im lặng đứng ở phía sau, bầu không khí trong đại sảnh là thứ hắn không thể tham gia.
“Ngươi biết rõ mục đích ta tới đây.”
Thật lâu sau, người nọ tựa hồ phiền chán loại giằng co trầm mặc này, thanh âm mềm mại mở miệng, trên mặt như trước là một mảnh thanh lãnh. Hạ Kình Thảo mở quạt ra, nói những lời như đang trêu chọc: “Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, ta thậm chí không biết ngươi là ai.”
Đối phương tựa hồ ngẩn người, Lạc Dịch cẩn thận phát hiện tay người nọ cầm chén trà cứng lại. Một hồi trầm mặc, người nọ yên lặng mở miệng: “…… Ta nghĩ đến ngươi biết, bởi vì người trong thiên hạ biết câu kia, chỉ còn ngươi và ta.”
Lần này đến phiên Hạ Kình Thảo căng thẳng, y không có năng lực đi phản bác câu nói kia của đối phương. Những năm gần đây, y chưa từng nghe được câu nói như vậy ở bất cứ đâu, câu nói như vậy nếu được phát ra sẽ truyền đi khắp nơi đi? Câu nói kia vẫn bị Hạ Kình Thảo rất cẩn thận giấu ở đáy lòng, như là một loại ngôn từ tín ngưỡng và chấp niệm, chống đỡ toàn bộ linh hồn. Cho dù lúc nói với Lạc Dịch về người kia, y cũng không có nói ra câu nói kia.
Người nọ như là không có chú ý tới Hạ Kình Thảo đang dị thường, tiếp tục âm u nói: “…… Ta lần này đến, là vì lấy lại những thứ gia phụ gửi ngươi—” Thanh tú nam tử cực nhẹ cực mềm mại phun ra vài chữ.
“– Tử Dương thảo.”
Vẫn không hiểu đối thoại của hai người Lạc Dịch rốt cuộc hiểu được, nguyên lai là “Hắn” A……
Hạ Kình Thảo nói: Hắn đã cứu ta.
Hạ Kình Thảo nói: Ta luôn tìm kiếm hắn.
Hạ Kình Thảo nói: Tử Dương thảo là hắn cho ta.
Như vậy người kia là ai đâu?
Công lược nói, nhân vật không trong phạm vi quyền hạn.
Kỳ thật trải qua xuyên việt nhiều lần như vậy, Lạc Dịch thậm chí có một suy đoán vô cùng lớn mật, hắn nghĩ, người ngay cả công lược cũng không thể nhìn thấu, đại khái chỉ có mình hắn. Phỏng đoán nhìn như buồn cười như vậy lại ngoài ý muốn không có chỗ hở, có lẽ đúng là hắn một hôm nào đó luẩn quẩn chạy về quá khử đảm đương một vai ân nhân cứu mạng. Lạc Dịch thậm chí nghĩ tới có nên dùng phỏng đoán này đi lừa dối Hạ Kình Thảo hay không: Ngươi xem, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi cho nên thu một đồng tiền lấy phí cũng là đủ đi? Nhưng là Lạc Dịch rất rõ ràng nhận thức đến người nọ đối với Hạ Kình Thảo mà nói là một loại tồn tại thế nào, “Hắn” là cứu thế chủ của Hạ Kình Thảo, duy nhấ, không thể thay thế.
Lạc Dịch không phải cứu thế chủ, hắn cũng không nghĩ đi cứu bất luận kẻ nào. Lạc Dịch không muốn, hoặc là nói sợ hãi đeo trên lưng cảm tình nặng như vậy, vì thế Lạc Dịch chùn bước, mặc kệ phỏng đoán kia là thật hay giả dối. Cho dù chỉ là một suy đoán, nhưng con người một khi nghĩ nhiều liền theo bản năng cho rằng đây là sự thật.
Cho nên khi chính chủ tìm tới cửa, Lạc Dịch thật sự ngây ngẩn cả người. Lạc Dịch nhìn Hạ Kình Thảo lần đầu tiên bối rối như thế tiến đến đại sảnh, ngay cả khinh công cũng quên dùng. Nhớ lại câu nói quen thuộc ngoài ý muốn kia, trong đầu như bắt được cái gì lại không biết bắt lấy được cái gì.
Vậy nên, cái câu “Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.” là liên quan đến một ám hiệu về “Hắn”? Mà nam tử nhu nhược trước mắt là hậu đại của “Hắn”, Lạc Dịch thực xác định mình không có khả năng là “Hắn”, bởi vì Lạc Dịch không có hậu đại, cũng không có khả năng có hậu đại. Thanh niên đứng trong bóng tối mà khẽ cười, sáng lạn. Hạ Kình Thảo luôn tìm kiếm “Hắn”, vì thế hậu đại của “Hắn” đã tìm tới cửa, chỉ rõ muốn lấy lại Tử Dương thảo của “Hắn”, hơn nữa tựa hồ Tử Dương thảo kia đã bị hắn dùng làm vật phong ấn trùng tử rồi nhỉ…
Hạ Kình Thảo nói: Lạc Dịch, ta sẽ không cho ngươi giống hắn rời đi.
Kỳ thật từ lúc trước Lạc Dịch liền loáng thoáng ý thức được, Hạ Kình Thảo dễ dàng tha thứ mọi hồ nháo của hắn, thích mang hắn theo bên người một tấc không rời, thậm chí ngay cả Tử Dương thảo cũng không chút do dự giao cho hắn. Tuy rằng phần lớn là vì cảm thấy hắn thú vị, nhưng sâu trong đó cũng là vì, Hạ Kình Thảo tựa hồ tìm kiếm một bóng dáng trên người hắn, nói cách khác, hắn chỉ là thế thân của “Hắn”. Chỉ là lúc trước Lạc Dịch vẫn nghĩ “Hắn” chính là hắn, cho nên coi rằng mọi chuyện đều đương nhiên nên không để ý. Sau đó đến hiện tại, chính chủ đã tìm tới cửa, Lạc Dịch mới giật mình phát hiện, thì ra hắn không phải là “Hắn”, thì ra thế thân đúng là thế thân.
— Thật con mẹ nó cẩu huyết.
“Ta muốn Tử Dương thảo.”
Lạc Dịch phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nhìn về phía Hạ Kình Thảo, cảm giác như là đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
“Ta không có Tử Dương thảo.” Hạ Kình Thảo thực bình tĩnh nói ra câu này, không chút do dự, không có khó xử, cũng không xấu hổ.
Người nọ sửng sốt.
“Ta bán Tử Dương thảo cho hắn, hắn hiện tại mới là chủ nhân Tử Dương thảo.” Hạ Kình Thảo như trước bày ra khẩu khí vô tội, vẩy cây quạt về phía sau, ngay chỗ Lạc Dịch đang đứng, cười tủm tỉm tổng kết: “Ngươi tìm lầm người.”
“Ngươi……!” Người nọ không thể tin mở to hai mắt, thanh lãnh biểu tình lần đầu tiên xuất hiện lỗ hổng. Người nọ thở hổn hển mấy hơi thở, như là vì ngăn lại tức giận của mình: “Ngươi như thế nào có thể làm như vậy, kia rõ ràng là, rõ ràng là gia phụ……!”
Hạ Kình Thảo phe phẩy quạt, tươi cười lại tắt dần.
“Cho nên nói ngươi muốn cái gì, mọi cái khác ta đều có thể dùng để bồi thường cho ngươi.”
Người nọ an tĩnh lại, bất động thanh sắc đánh giá Hạ Kình Thảo, tựa hồ đã biết phụ thân là tử huyệt của Hạ Kình Thảo.
“Ngươi có thể chậm rãi nghĩ, ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi.” Cặp mắt hoa đào rốt cuộc không có tiếu ý nữa, y khàn giọng nói: “Đây đều là vì báo đáp ‘Hắn’– vì phụ thân của ngươi.”
Lạc Dịch lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình Hạ Kình Thảo yếu ớt như vậy, trái tim co rút nhanh thậm chí cảm thấy có chút đau đớn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch y công tử giống như một hài tử bàng hoàng, bỏ đi lớp cứng rắn bên ngoài, lộ ra mềm mại bên trong, thật cẩn thận chứng thực, hỏi:”Có thể hay không…… Nói cho ta biết, tên phụ thân của ngươi?”
[Nói cho ta biết, được không?] thiếu niên cầu xin nói.
Người nọ tựa hồ bị Hạ Kình Thảo xa lạ như thế dọa đến, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm chén trà trong tay, thật lâu sau, mới thốt ra một thanh âm mỏng manh.
“Trương Linh.” Người nọ nhẹ giọng nói, như là sợ quấy nhiễu cái gì: “Ta gọi là Trương Khuyết.”
“–” Hạ Kình Thảo thấp giọng nhớ kỹ hai chữ kia, như là muốn đem nó cắn nuốt vào trong bụng, tiến nhập huyết nhục cốt tủy, thẳng đến sâu trong hồn phách.
“– Trương Khuyết, ngươi lưu lại đi, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.”
Hạ Kình Thảo cười đến vô cùng vui vẻ, Lạc Dịch chưa từng có gặp y vui vẻ như thế. Gần như khiến Lạc Dịch cảm thấy chói mắt, Lạc Dịch rũ mắt, dùng tay phải cầm cổ tay trái. Hạ Kình Thảo không có quay đầu, bạch y công tử trong mắt lúc này chỉ có Trương Khuyết, y nhìn chén trà trong tay nam tử, tựa hồ rất là quan tâm đến cảm thụ đối phương.
“Trà uống ngon không?”
Trương Khuyết ngẩn người, sau đó uống một ngụm trà hương đã tản ra, chỉ còn lại một ít vị đông y, gật gật đầu.
“Cũng không tệ lắm.”
Một trận gió lướt qua hoàng y nam tử, chỗ đối diện là một nam tử bạch y, cặp mắt hoa đào câu nhân vô cùng đang nhìn hoàng y nam tử: “Ngụy Thanh, vì cái gì?”
Ngụy Thanh không trực tiếp chống lại chất vấn của bạch y công tử, chỉ là nâng chén trà lên, như là đang say mê hương vị của trà: “Vân lai trà, tuy không phải tốt nhất, lại làm người ta rơi vào trong hồi ức, cái loại hương vị không thể tự kiềm chế này…..”
Ngụy thanh ôn hòa cười, ngẩng đầu lên: “Nó đã trói buộc một người, đúng không? Kình Thảo.”
Hạ Kình Thảo không đáp lại, y đặt một mũi tên lên bàn trà, đó là một mũi tên vô cùng bình thường, nhỏ nhỏ, trên mũi nhọn còn có vết tích mơ hồ.
“Trả lại ngươi.”
Ngụy Thanh không phủ nhận cầm lấy tên, sau đó tiếp tục nhấm nháp trà trong tay, không giải thích chút gì. Hạ Kình Thảo cũng không nói nữa, cũng không chất vấn tiếp.
Tại sao phải chất vấn? Trong lòng hai người đều rõ ràng. Tràng ám sát kia đến quá mức đột ngột, thích khách rất hiểu biết đối với thói quen Hạ Kình Thảo, lúc vây lại cũng không phóng nội lực, có thể khiến cho Hạ Kình Thảo phát hiện ám khí, mà không dùng thứ người thường có thể sử dụng, nỏ chỉ có trong hoàng gia. Này chỉ cần nghĩ kỹ, cũng không khó nhận ra được đây chỉ là một hồi “Kịch”.
Cho nên Hạ Kình Thảo tìm Ngụy Thanh, muốn biết vì cái gì an bài một hồi “Kịch” như vậy? “Còn nhớ rõ ta đã nói không?” Cũng là Ngụy Thanh chủ động đánh vỡ trầm mặc này, cười nhẹ nói: “Kình Thảo, có đôi khi ta cảm thấy ngươi không như đang sống. Ngươi ngoạn nhạc xung quanh, lại như là tìm kiếm lý do có thể khiến ngươi tồn tại. Trừ bỏ hư ảnh trong quá khứ kia, ta hoàn toàn không thể cảm nhận được ngươi đang tồn tại, giống như ý nghĩa cả đời của ngươi chính là truy đuổi hư ảnh kia.”
Ngụy Thanh có chút hoảng hốt, nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy người trước mắt, hai người đều vẫn là thiếu niên, khi đó bạch y thiếu niên đứng ở trước mặt, cũng đã như một thân xác trống rỗng, trừ bỏ vẻ đẹp bên ngoài, bên trong chỉ là một mảnh vô hồn, trừ bỏ thứ níu kéo không biết kia, thiếu niên quả thực sẽ tiêu tán mất.
Hạ Kình Thảo trầm mặc không nói, Ngụy Thanh tiếp tục cười khẽ:”Nhưng là hắn xuất hiện.”
“Lâu như vậy, ta lần đầu tiên nhìn thấy người có thể gợi lên lực chú ý của ngươi. Khi đó ta liền nghĩ, có lẽ hắn có thể thay đổi cái gì. Như vậy, bóng dáng kia sẽ không là duy nhất của ngươi, ngươi cũng sẽ dần dần ‘Sống’. Cho nên ta nhịn không được đẩy một phen.” Ngụy Thanh buông chén trà, chống lại Hạ Kình Thảo: “Kết quả thực không sai, không phải sao?”
Hạ Kình Thảo cũng buông xuống chén trà, nhìn về phía đối diện hoàng y nam tử, sau đó mỉm cười: “Kia, nếu ta không dùng dược cứu tên kia, dù sao dược kia cũng là bảo mệnh hoàn ta dùng vô số trân bảo đổi lấy, kết quả lại như thế nào?”
“Ngươi không muốn dùng dược, vậy thuyết minh địa vị hắn trong lòng ngươi không đạt được tiêu chẩn ta mong muốn.” Ngụy Thanh cười, ngữ khí mềm nhẹ, câu nói lại tàn nhẫn: “Kia hắn chết thì sao, với ngươi trước đây, ngươi căn bản sẽ không vì “kẻ này” đến chất vấn ta.”
“Ta đã hiểu.” Hạ Kình Thảo cười vô cùng xinh đẹp, y chậm rãi đứng dậy: “Như vậy, liền như ngươi mong muốn.”
“Hắn sẽ là nhược điểm duy nhất của ta.”
Hạ Kình Thảo rời đi, Ngụy Thanh vẫn như trước không nhúc nhích. Bọn họ đều rất rõ ràng, hàm nghĩa chân chính của nhưng câu nói này. Ngụy Thanh là một đế vương, làm một đế vương tuyệt đối không thể cho phép thế lực khổng lồ của Hạ Kình Thảo không nằm trong khống chế của mình, phía trước Hạ Kình Thảo không giống “Sống”, nên đồng thời cũng không có sơ hở, Ngụy Thanh không muốn, cũng không thể để như vậy. Nếu Hạ Kình Thảo đột nhiên cảm hoàng tộc là một trò chơi “hảo ngoạn”, kia hậu quả…… Cho nên Ngụy Thanh không thể không vì Hạ Kình Thảo chế tạo một “Nhược điểm”, một thứ có thể trói buộc Hạ Kình Thảo, nhược điểm khiến Ngụy Thanh buông lỏng. Hạ Kình Thảo biết điểm này, cho nên đối với Ngụy Thanh thẳng thắn, thoải mái thừa nhận địa vị Lạc Dịch trong lòng, đó đồng thời cũng là một cảnh cáo, Ngụy Thanh phải đúng mực.
Ngụy Thanh nhìn khói trà lượn lờ bay lên, thả lỏng nở nụ cười.
Lạc Dịch mặt nhăn lại đến mức so với lạc đà bên cạnh cũng không khác biệt, đều là bi thương u buồn khó hiểu như thế.
Gạt người – vì lông a, ai có thể nói cho hắn biết đây là vì sao a —! Vì sao mỗi lần công lược đến phần sau đều biến thành loại hình thức này, một còn chưa tính, như thế nào hai cái ba cái đều là như vậy a sát! Nguyện vọng của hắn là khiến một trăm nữ nhân vì hắn khóc mà không phải nam! Nam! Kia bá đạo nam nhân!
Giờ khắc này, hắn hiểu.
Lạc Dịch nắm công lược, ngữ khí ai oán bi đát: “Kỳ thật các ngươi là bà mối đúng không…”
“……” Không nhìn x2.
“Tiền đồng ”
Lạc Dịch tê cứng, thảo nê mã đại nhân u buồn liếc mắt mỗ phiến tử một cái, sau đó yên lặng pha loãng chính mình tồn tại.
Quen thuộc khí tức bao phủ lại đây, Hạ Kình Thảo ôm Lạc Dịch cười đến mức giống một con hồ ly trộm gà.
“Vì sao không nghỉ ngơi thêm?” Hạ Kình Thảo sờ soạng eo Lạc Dịch một phen, rất nghiêm túc cau mày phiền não: “Ngươi rất gầy, ta đã kêu người ninh canh, ngươi nên bồi bổ nhiều vào, nếu không thân thể không khỏe, làm vài lần đã bất tỉnh như hôm qua.”
“……” Mỗ phiến tử bắt đầu run run.
“Bất quá ngươi còn có tinh lực chạy đi, này thuyết minh thuốc bổ gần đây vẫn là hữu hiệu.” Hạ Kình Thảo liếc mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu ghé vào bên tai Lạc Dịch ái muội thổi khí: “Hay là ngươi thích vậy? Lần sau chúng ta thử xem?”
“……” Mỗ phiến tử run run co quắp.
“Rất lạnh sao? Ta đến sưởi ấm cho ngươi.” Hạ Kình Thảo cười tủm tỉm, quang minh chính đại ôm Lạc Dịch vào ngực, thân thể hai ngươi dính chặt đến mức không còn kẽ hở. Lạc Dịch không còn run run, cả người như cương thi bị dán bùa cố định.
Hạ Kình Thảo không trêu đùa Lạc Dịch nữa, ôm ái phiến tử đi về phòng, mặt đầy sung sướng. Trên đường người làm đều lần lượt làm lễ, ánh mắt đều có hoặc không xẹt qua người nào đó đang nằm ngay đơ. Bọn họ cũng đều biết, đó là sủng ái gần đây của chủ tử, một nam tử. Trước đây chủ tử cũng có đi tiểu quan quán, nhưng cũng không giống lần này lộ liễu đem một nam sủng mang theo bên người sủng ái. Nghe nói người này trước đây là tiểu tư của chủ tử, chắc chỉ là bám cao làm phượng hoàng thôi.
Dưới những ánh mắt có dụng ý ấy, Lạc Dịch Sparta suy tính, nhất định phải một ngụm cắn chết Hạ gian thương mới được.
Ngăn cản hành vi tìm chết của Lạc Dịch là một người hầu, người hầu cung kính hành lễ với Hạ Kình Thảo: “Chủ tử, ngoài cửa có một người cầu kiến.”
“Không gặp.” Hạ Kình Thảo tiêu sái đến mức ngay cả đối phương là ai cũng lười hỏi, ôm Lạc Dịch thẳng tắp đi về phía phòng.
Người hầu có chút kích động đi theo, bám riết không tha báo cáo: “Hắn, hắn nói là cố nhân của chủ tử…… Hắn nói……”
“‘Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.’…… Hắn, hắn nói chủ tử nghe xong câu này liền biết hắn là ai.”
Hạ Kình Thảo mạnh dừng lại.
Đó là một nam tử rất nhu nhược, gương mặt khá tuấn tú, mang theo một loại ý nhị con nhà khuê các, khiến người khác có loại cảm xúc muốn che chở. Trên mặt lạnh lùng không chút biểu tình, cho dù Hạ Kình Thảo xông tới cũng chỉ là thanh lãnh nhìn thoáng qua, sau đó nhìn chằm chằm chén trà trong tay không nói một lời.
Sau khi Hạ Kình Thảo đi vào đại sảnh, cảm giác vội vàng chạy tới kia cũng nhanh chóng biến mất, thản nhiên ngồi xuống, sau đó không chút khách khí đánh giá trên dưới người nọ. Lạc Dịch bị bỏ lại phía sau lúc đi vào, phát hiện không khí giữa hai người rất là cứng nhắc và kì dị.
Lạc Dịch im lặng đứng ở phía sau, bầu không khí trong đại sảnh là thứ hắn không thể tham gia.
“Ngươi biết rõ mục đích ta tới đây.”
Thật lâu sau, người nọ tựa hồ phiền chán loại giằng co trầm mặc này, thanh âm mềm mại mở miệng, trên mặt như trước là một mảnh thanh lãnh. Hạ Kình Thảo mở quạt ra, nói những lời như đang trêu chọc: “Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, ta thậm chí không biết ngươi là ai.”
Đối phương tựa hồ ngẩn người, Lạc Dịch cẩn thận phát hiện tay người nọ cầm chén trà cứng lại. Một hồi trầm mặc, người nọ yên lặng mở miệng: “…… Ta nghĩ đến ngươi biết, bởi vì người trong thiên hạ biết câu kia, chỉ còn ngươi và ta.”
Lần này đến phiên Hạ Kình Thảo căng thẳng, y không có năng lực đi phản bác câu nói kia của đối phương. Những năm gần đây, y chưa từng nghe được câu nói như vậy ở bất cứ đâu, câu nói như vậy nếu được phát ra sẽ truyền đi khắp nơi đi? Câu nói kia vẫn bị Hạ Kình Thảo rất cẩn thận giấu ở đáy lòng, như là một loại ngôn từ tín ngưỡng và chấp niệm, chống đỡ toàn bộ linh hồn. Cho dù lúc nói với Lạc Dịch về người kia, y cũng không có nói ra câu nói kia.
Người nọ như là không có chú ý tới Hạ Kình Thảo đang dị thường, tiếp tục âm u nói: “…… Ta lần này đến, là vì lấy lại những thứ gia phụ gửi ngươi—” Thanh tú nam tử cực nhẹ cực mềm mại phun ra vài chữ.
“– Tử Dương thảo.”
Vẫn không hiểu đối thoại của hai người Lạc Dịch rốt cuộc hiểu được, nguyên lai là “Hắn” A……
Hạ Kình Thảo nói: Hắn đã cứu ta.
Hạ Kình Thảo nói: Ta luôn tìm kiếm hắn.
Hạ Kình Thảo nói: Tử Dương thảo là hắn cho ta.
Như vậy người kia là ai đâu?
Công lược nói, nhân vật không trong phạm vi quyền hạn.
Kỳ thật trải qua xuyên việt nhiều lần như vậy, Lạc Dịch thậm chí có một suy đoán vô cùng lớn mật, hắn nghĩ, người ngay cả công lược cũng không thể nhìn thấu, đại khái chỉ có mình hắn. Phỏng đoán nhìn như buồn cười như vậy lại ngoài ý muốn không có chỗ hở, có lẽ đúng là hắn một hôm nào đó luẩn quẩn chạy về quá khử đảm đương một vai ân nhân cứu mạng. Lạc Dịch thậm chí nghĩ tới có nên dùng phỏng đoán này đi lừa dối Hạ Kình Thảo hay không: Ngươi xem, ta chính là ân nhân cứu mạng của ngươi cho nên thu một đồng tiền lấy phí cũng là đủ đi? Nhưng là Lạc Dịch rất rõ ràng nhận thức đến người nọ đối với Hạ Kình Thảo mà nói là một loại tồn tại thế nào, “Hắn” là cứu thế chủ của Hạ Kình Thảo, duy nhấ, không thể thay thế.
Lạc Dịch không phải cứu thế chủ, hắn cũng không nghĩ đi cứu bất luận kẻ nào. Lạc Dịch không muốn, hoặc là nói sợ hãi đeo trên lưng cảm tình nặng như vậy, vì thế Lạc Dịch chùn bước, mặc kệ phỏng đoán kia là thật hay giả dối. Cho dù chỉ là một suy đoán, nhưng con người một khi nghĩ nhiều liền theo bản năng cho rằng đây là sự thật.
Cho nên khi chính chủ tìm tới cửa, Lạc Dịch thật sự ngây ngẩn cả người. Lạc Dịch nhìn Hạ Kình Thảo lần đầu tiên bối rối như thế tiến đến đại sảnh, ngay cả khinh công cũng quên dùng. Nhớ lại câu nói quen thuộc ngoài ý muốn kia, trong đầu như bắt được cái gì lại không biết bắt lấy được cái gì.
Vậy nên, cái câu “Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.” là liên quan đến một ám hiệu về “Hắn”? Mà nam tử nhu nhược trước mắt là hậu đại của “Hắn”, Lạc Dịch thực xác định mình không có khả năng là “Hắn”, bởi vì Lạc Dịch không có hậu đại, cũng không có khả năng có hậu đại. Thanh niên đứng trong bóng tối mà khẽ cười, sáng lạn. Hạ Kình Thảo luôn tìm kiếm “Hắn”, vì thế hậu đại của “Hắn” đã tìm tới cửa, chỉ rõ muốn lấy lại Tử Dương thảo của “Hắn”, hơn nữa tựa hồ Tử Dương thảo kia đã bị hắn dùng làm vật phong ấn trùng tử rồi nhỉ…
Hạ Kình Thảo nói: Lạc Dịch, ta sẽ không cho ngươi giống hắn rời đi.
Kỳ thật từ lúc trước Lạc Dịch liền loáng thoáng ý thức được, Hạ Kình Thảo dễ dàng tha thứ mọi hồ nháo của hắn, thích mang hắn theo bên người một tấc không rời, thậm chí ngay cả Tử Dương thảo cũng không chút do dự giao cho hắn. Tuy rằng phần lớn là vì cảm thấy hắn thú vị, nhưng sâu trong đó cũng là vì, Hạ Kình Thảo tựa hồ tìm kiếm một bóng dáng trên người hắn, nói cách khác, hắn chỉ là thế thân của “Hắn”. Chỉ là lúc trước Lạc Dịch vẫn nghĩ “Hắn” chính là hắn, cho nên coi rằng mọi chuyện đều đương nhiên nên không để ý. Sau đó đến hiện tại, chính chủ đã tìm tới cửa, Lạc Dịch mới giật mình phát hiện, thì ra hắn không phải là “Hắn”, thì ra thế thân đúng là thế thân.
— Thật con mẹ nó cẩu huyết.
“Ta muốn Tử Dương thảo.”
Lạc Dịch phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nhìn về phía Hạ Kình Thảo, cảm giác như là đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
“Ta không có Tử Dương thảo.” Hạ Kình Thảo thực bình tĩnh nói ra câu này, không chút do dự, không có khó xử, cũng không xấu hổ.
Người nọ sửng sốt.
“Ta bán Tử Dương thảo cho hắn, hắn hiện tại mới là chủ nhân Tử Dương thảo.” Hạ Kình Thảo như trước bày ra khẩu khí vô tội, vẩy cây quạt về phía sau, ngay chỗ Lạc Dịch đang đứng, cười tủm tỉm tổng kết: “Ngươi tìm lầm người.”
“Ngươi……!” Người nọ không thể tin mở to hai mắt, thanh lãnh biểu tình lần đầu tiên xuất hiện lỗ hổng. Người nọ thở hổn hển mấy hơi thở, như là vì ngăn lại tức giận của mình: “Ngươi như thế nào có thể làm như vậy, kia rõ ràng là, rõ ràng là gia phụ……!”
Hạ Kình Thảo phe phẩy quạt, tươi cười lại tắt dần.
“Cho nên nói ngươi muốn cái gì, mọi cái khác ta đều có thể dùng để bồi thường cho ngươi.”
Người nọ an tĩnh lại, bất động thanh sắc đánh giá Hạ Kình Thảo, tựa hồ đã biết phụ thân là tử huyệt của Hạ Kình Thảo.
“Ngươi có thể chậm rãi nghĩ, ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi.” Cặp mắt hoa đào rốt cuộc không có tiếu ý nữa, y khàn giọng nói: “Đây đều là vì báo đáp ‘Hắn’– vì phụ thân của ngươi.”
Lạc Dịch lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình Hạ Kình Thảo yếu ớt như vậy, trái tim co rút nhanh thậm chí cảm thấy có chút đau đớn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch y công tử giống như một hài tử bàng hoàng, bỏ đi lớp cứng rắn bên ngoài, lộ ra mềm mại bên trong, thật cẩn thận chứng thực, hỏi:”Có thể hay không…… Nói cho ta biết, tên phụ thân của ngươi?”
[Nói cho ta biết, được không?] thiếu niên cầu xin nói.
Người nọ tựa hồ bị Hạ Kình Thảo xa lạ như thế dọa đến, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm chén trà trong tay, thật lâu sau, mới thốt ra một thanh âm mỏng manh.
“Trương Linh.” Người nọ nhẹ giọng nói, như là sợ quấy nhiễu cái gì: “Ta gọi là Trương Khuyết.”
“–” Hạ Kình Thảo thấp giọng nhớ kỹ hai chữ kia, như là muốn đem nó cắn nuốt vào trong bụng, tiến nhập huyết nhục cốt tủy, thẳng đến sâu trong hồn phách.
“– Trương Khuyết, ngươi lưu lại đi, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.”
Hạ Kình Thảo cười đến vô cùng vui vẻ, Lạc Dịch chưa từng có gặp y vui vẻ như thế. Gần như khiến Lạc Dịch cảm thấy chói mắt, Lạc Dịch rũ mắt, dùng tay phải cầm cổ tay trái. Hạ Kình Thảo không có quay đầu, bạch y công tử trong mắt lúc này chỉ có Trương Khuyết, y nhìn chén trà trong tay nam tử, tựa hồ rất là quan tâm đến cảm thụ đối phương.
“Trà uống ngon không?”
Trương Khuyết ngẩn người, sau đó uống một ngụm trà hương đã tản ra, chỉ còn lại một ít vị đông y, gật gật đầu.
“Cũng không tệ lắm.”
Danh sách chương