Xà đang liếm mút hắn, xà đang lượn quanh hắn, xà đang xâmnhập hắn.

Lạc Dịch vô lực ngửa đầu, tinh tế thở hổn hển. Bạch Hủ Dựctoàn bộ thân mình đều dán lên người hắn, hạ thể càng gắn bó chặt chẽ không thểphân. Tóc dài màu bạc dây dưa trên người Lạc Dịch, khiến hắn ngứa đến mức khóchịu, cũng có cảm giác như ***g ngực bị chỉ bạc khóa lại. Nhưng là Lạc Dịch lắcđầu đều làm không được, từ sau khi gặp Bạch Hủ Dực, hắn nếu không phải bị gọtrửa tàn phá, thì chính là bị vây trong hôn mê, Lạc Dịch căn bản không biết hắncó bao nhiêu ngày chưa được ăn cơm.

“……”

Lạc Dịch run lên một chút, bởi vì Bạch Hủ Dực đỉnh tại chỗmẫn cảm của hắn. Bạch Hủ Dực luôn thích tỉ mỉ khoan thai nhấm nháp Lạc Dịch,thong thả rút ra, thong thả đem chính mình đưa vào trong cơ thể Lạc Dịch, mộttấc một tấc, đâu vào đấy, mang theo cường thế, như là muốn Lạc Dịch nhớ kỹ mỗinơi bị xâm nhập. Hoặc là đỉnh vào điểm mẫn cảm của Lạc Dịch, ái muội thân mậtcọ xát. Y thích vẻ mặt Lạc Dịch run rẩy bất lực, thích Lạc Dịch vô lực bị bứcđến cực điểm.

Bị đối xử như vậy, Lạc Dịch tự nhiên khó chịu vạn phần, toànthân cao thấp đều phủ một tầng mồ hôi mỏng, làn da lộ ra hồng sắc. Bạch Hủ Dựcthích nhất ôm Lạc Dịch như vậy, so với thể chất cả ngày lạnh lẽo của bản thân,cái loại ôn nhuận run rẩy này quả thực khiến y hòa tan.

Mắt thấy Lạc Dịch cơ hồ sắp ngất xỉu, Bạch Hủ Dực luôn làđúng lúc dừng lại, để người dưới bị ép buộc đến mức tận cùng nghỉ ngơi mộtchút. Lạc Dịch hai mắt có chút tán loạn nhìn đỉnh ***g phía trên, chưa từng cảmthấy tuyệt vọng như thế.

Bị bắt, bị khóa lại, công lược không có, xuyên việt khôngcó, hắn trốn không thoát.

Lạc Dịch hiện tại mới phát hiện, hắn ỷ lại công lược vàxuyên việt nhiều như thế nào. Lúc trước hắn tựa như một người chơi, không hề cốkỵ mà dẫn dắt công lược và xuyên việt chơi đùa toàn bộ thiên hạ — đối với LạcDịch mà nói, thế giới này giống như là một trò chơi, người hắn phải đối mặt tựanhư NPC trong võng du, bởi vì Lạc Dịch luôn là nhớ rõ, thân là khách qua đườnghắn rồi sẽ rời đi nơi này. Một khi đoạt đi công lược và xuyên, Lạc Dịch giốngnhư là thiên thần không cánh, chân chính nhập vào thế giới này, điều này làmcho Lạc Dịch cảm thấy sợ hãi và không biết phải làm sao.

Bạch Hủ Dực ghé vào trên người Lạc Dịch, cọ xát hôn hõm vaiLạc Dịch, Lạc Dịch có thể rõ ràng cảm giác được, làn da trắng mịn lạnh lẽo củaBạch Hủ Dực đang gắt gao dán trên người hắn, một chút cảm giác thô ráp là vảibịt mắt của người nọ, lúc này theo động tác chủ nhân cọ qua cằm Lạc Dịch. Xàxông tới, bắt đầu hôn Lạc Dịch.

Lạc Dịch không biết lấy khí lực từ đâu, dùng sức vung tay vềngười phía trước, hắn không biết mình cư nhiên còn có thể vung tay, chờ đến khiLạc Dịch ý thức được, tay đã xẹt qua trên mặt Bạch Hủ Dực — Bạch Hủ Dực thoángtránh được, khiến cho tay Lạc Dịch cuối cùng không đánh trúng vào mặt y. Đầungón tay Lạc Dịch xẹt qua má trái, đến thái dương, làm rớt xuống mảnh vải chemắt.

Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng, chỉ có mảnh vảitừ không trung rớt xuống.

“A……”

Bạch Hủ Dực âm âm nhu nhu nở nụ cười, y nghiêng đầu, tóc màubạc rớt xuống, làm cho làn da tái nhợt kia dường như càng thêm trắng bệch,nhuộm lên một cảm giác quỷ dị. Bạch Hủ Dực rốt cục nhích ra khỏi người Lạc Dịchmột chút, y ấn lên mắt trái, ở trong ánh mắt khó nói của Lạc Dịch quay đầu lại.

Tây Yến quốc có một truyền thuyết, không thể nhìn thẳng ánhmắt bạch tộc, bởi vì ánh mắt bọn họ là trí mạng, người nhìn đến đều sẽ chết,đây là thần tích hư vô thần ban cho bạch tộc để bảo vệ bản thân. Cho nên bạchtộc nhân trước mặt người khác luôn che hai mắt, lại càng tăng thêm cảm giácthần bí kỳ lạ.

Mỗi lần nhìn đến ánh mắt Bạch Hủ Dực, Lạc Dịch luôn sẽ nổida gà toàn thân, nếu để cho Lạc Dịch mô tả ánh mắt của Bạch Hủ Dực, kia tuyệtđối là ánh mắt của một loài bò sát! Lạc Dịch không chỉ một lần nghi ngờ bạchtộc tổ tiên đến tột cùng có phải hay không hỗn hợp của người và rắn, bạch tộchai mắt cùng đôi mắt của rắn không chút khác biệt, một đôi mắt vàng, ở giữa mộtđường thẳng, không mang theo một tia tình cảm, mà Bạch Hủ Dực lại càng thêmbăng lãnh. Tuy rằng cái loại ánh mắt này làm người ta cảm giác khó chịu, nhưnglà cũng không có đáng sợ như trong truyền thuyết. Lạc Dịch lúc trước cũng thổtào công lược có thể đi viết một cuốn [ bạch tộc và Medusa mối quan hệ khôngthể không nói ], về phần người trong truyền thuyết bị ánh mắt bạch tộc giếtchết, sợ là những người đó ngay lúc nhìn đến cặp mắt yêu dị kia thì bị diệtkhẩu.

Bạch Hủ Dực ở phía trên Lạc Dịch, lộ ra mắt phải màu hổphách trong trí nhớ, mang theo một loại cảm xúc băng lãnh vô tình, nhìn chằmchằm Lạc Dịch. Lạc Dịch như là con ếch bị xà nhắm trúng, gian nan nuốt nướcmiếng. Bạch Hủ Dực cười khẽ, trước ánh mắt hoảng sợ hỗn loạn phức tạp của LạcDịch mà thả tay ấn trên mắt trái xuống.

Lộ ra mắt trái là màu đen, thoạt nhìn cùng người bình thườngkhông khác, chỉ là dẫn theo một chút cảm giác vô cơ. Nhưng là lúc Lạc Dịch nhìnđến mắt so với nhìn thấy đôi mắt yêu dị kia của Bạch Hủ Dực còn cảm thấy đángsợ hơn, bởi vì hai người đều rõ ràng, con mắt đó có ý nghĩa gì.

“Đây……” Bạch Hủ Dực nheo hai mắt: “Còn nhớ rõ không.”

Y lại cúi người xuống, đến gần đến gần mặt Lạc Dịch, mắttrái tối om bắt được Lạc Dịch không chút huyết sắc.

“Lúc rời đi tại sao không mang theo? Mắt trái của ta, đâychính là đại giới duy nhất ngươi đòi ta a……”

[lớn mật!]

Người hầu đứng ở phía sau rống giận đối với Lạc Dịch, bộdáng hận không thể đem áo xám thanh niên đối diện xé rách dập nát. Không thểtha thứ, không thể tha thứ! Hắn như thế nào có thể, như thế nào có thể đưa rayêu cầu phá phận như thế……!? Lạc Dịch không nhìn tầm mắt sắp phun hỏa của người hầu, chỉlà nhếch mắt, băng lãnh trào phúng: [nếu muốn ta vì ngươi trị liệu, vậy nhấtđịnh phải trả đại giới.]

[Trị liệu vì quốc sư đại nhân là vinh hạnh của ngươi!!!]

Ngăn cản người hầu sắp điên lên kia, là một câu Bạch Hủ Dựcnhẹ nhàng nói:

[lăn.]

Bởi vì câu nói của Bạch Hủ Dực là hướng về phía người hầukia, cho nên Lạc Dịch rất là yên tâm thoải mái tiếp tục đợi, nhìn người hầucuồng nhiệt kia tràn đầy không cam lòng rời đi, toàn bộ phòng an tĩnh lại.

Bạch Hủ Dực ngồi trên xe lăn, hai mắt bị vải trắng che lại,cả người hiện ra một loại bệnh trạng mĩ.

[ngươi nói…… Ngươi có thể giúp ta đi lại.] Bạch Hủ Dựcvuốt đôi mắt của mình: [đại giới chính là……Một con mắt của ta?]

Lạc Dịch ngồi đối diện y, mặt không chút thay đổi.

Bạch Hủ Dực cười ý vị thâm trường: [ngươi đã nghe qua truyềnthuyết Tây Yến quốc chưa.]

Hai mắt bạch tộc có thể giết chết những người nhìn thấy nó.

[cho nên đây là lý do duy nhất ta tìm tới ngươi.] Lạc Dịchkhông mang theo một tia tình cảm nói, thân phận quỷ y cho hắn một lá chắn rấtlớn.[ta muốn ánh mắt của ngươi.]

[ sợ là……] Bạch Hủ Dực tháo vải bịt mắt xuống, hai mắtkhông khác biệt so với rắn nhìn chằm chằm Lạc Dịch.[tiên sinh phải thất vọngrồi, ánh mắt của ta cũng không trí mạng a.]

Lần đầu nhìn đến cặp mắt yêu dị kia, Lạc Dịch gian nan duytrì mặt than, lạnh lùng chống lại ánh mắt làm người ta cảm thấy kinh khiếp,thôi miên chính mình kia chẳng qua là một đôi mắt mèo.

Bạch Hủ Dực cùng Lạc Dịch nhìn nhau một trận, đột nhiên âmâm nhu nhu cười rộ lên.

[ như vậy…] Tây Yến quốc sư nhẹ nhàng mà điểm nhẹ mắt trái:[ngươi nói được thì làm được nga……]

Lạc Dịch đồng tử mạnh co rút nhanh, hắn cứng người tại chỗ,không thể tin nhìn Bạch Hủ Dực trong một khắc tự tay đào chính mắt trái củamình ra, thái độ thoải mái kia giống như là mất đi một cái móng tay trên ngónút mà không phải là một cái nhãn cầu. Lạc Dịch lúc trước đã rõ ràng đưa ra, đạigiới có thể sau khi hoàn tất trị liệu đưa tới, như vậy Lạc Dịch mặc dù có chữatốt cho đối phương mà đối phương trở mặt, thì ít ra hắn cũng không chọc trúngBạch Hủ Dực, sau khi thất bại cũng có thể toàn thân trở ra. Bạch Hủ Dực làm nhưvậy, chứng minh y không quan tâm Lạc Dịch có gạt y hay không, nói cách khác, ytự tay đưa người có thể trị liệu cho mình vào tuyệt lộ, Lạc Dịch thành côngcũng thì không sao, nhưng là nếu Lạc Dịch một khi thất bại……Toàn bộ sự tìnhkhông hề chừa lại đường sống.

Lạc Dịch tại một khắc kia, khắc sâu cảm nhận được, Bạch HủDực đối diện là một cái biến thái như thế nào.

Nếu muốn dùng một từ để hình dung Lạc Dịch trong nhiệm vụlần đó, thì phải là “Không kiêng nể gì”.

Đúng vậy, mỗ phiến tử quả thực là không hề cố kỵ, cái vậtphẩm nhiệm vụ hố cha kia đã lấy đến tay, công lược nhiệm vụ cũng đã hoàn thành,hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể vỗ mông rời đi — Bạch Hủ Dực ngăn cản khôngđược cước bộ của hắn, trên đời này không ai có thể ngăn cản cước bộ của hắn, “Xuyênviệt trong tay, ai có thể chắn ta!”. Lạc Dịch quả thực muốn lệ rơi đầy mặt nhấctay hô to: Công lược và xuyên việt là hắc *** a, lưng đeo tiến độ phiến tửthương không dậy nổi a, lão thiên rốt cục lương tâm phát hiện a–

Tổng kết mà nói, nhiệm vụ lần này là biến thái, quá trình làquanh co, kết quả là viên mãn – từ lúc nhiệm vụ bắt đầu đến kết thúc quá trìnhkhông quá một giờ, nhiều lắm là tính thời gian 1 thàng chuẩn bị…… Đây làthần tích.

Tuy rằng tùy thời tùy chỗ có thể rời đi, nhưng Lạc Dịch ởlại chữa khỏi chân của Bạch Hủ Dực. Thân là một phiến tử, Lạc Dịch trước đâykhông phải chưa từng trở mặt, cũng không phải lương tâm bộc phát gì, mỗ phiếntử khẳng khái: Hắn chẳng qua không lãng phí một tháng chuẩn bị kia, còn có thểthuận tiện luyện chế “Tuyệt xử phùng sinh” — đây là Lạc Dịch trong lúc nhàmchán lục trong công lược tìm được, một loại có thể khởi tử hồi sinh trongtruyền thuyết, là tiên đan linh dược có thể mang lại nội lực hùng hậu cho ngườitập võ.

[Tổ hợp lại các nhân tố kích thích gen, trải qua dạ dày hấpthu sau đó phát ra adrenalin, tuyến giáp trong trạng thái kích thích, làm tăngtế bào và sự trao đổi chất, kích phát tiềm năng nhân loại và sửa chữa gien,tăng mạnh thân thể mềm dẻo và sức mạnh, thân thể tố chất đề cao 41.9% 83.2%.Bởi vì cường độ kích thích quá cao, cần dùng phương pháp dung hợp sử dụng nhântố phụ, nếu vượt ra tế bào phụ thừa nhận sẽ phá vỡ gen và tế bào chết đi, khôngtrừ bỏ ví dụ đặc biệt. Sau sử dụng dược điều trị theo kỳ hạn, tiêu trừ nhân tốkích thích sót lại, phòng ngừa tế bào thần kinh tổn thương. Phụ lục: Bộ dưỡngsinh thể thao thứ 36 cũng có thể thong thả điều giải hấp thu, hiệu suất khôngđủ 20%. Căn cứ thân thể sinh vật nền văn minh thứ 8, đề nghị, người sử dụng đãqua 16 tuổi, ba mươi tuổi là hiệu quả tốt nhất. tổ hớp kích thích tố kích phátgien có thể pha loãng sử dụng, pha loãng đạt 50% tái sinh siêu cường gien, phaloãng đạt 100% tái sinh khép lại dược tề.] công lược thực bình tĩnh giải thíchnói.

[…… Vì cái gì sau khi nghe ngươi giải thích, ta cảm thấyngươi đang hủy diệt giấc mộng võ hiệp của một thiếu niên.] Lạc Dịch đầy mặt tanvỡ nhìn hắc hoàn.

Máy móc thanh âm tạm dừng một chút, sau đó lại vang lên:[Kiểm tra lại tư liệu…… Lần này giới thiệu không chứa bất cứ từ ngữ kháiniệm nào vượt qua nền văn minh thứ 8, xác định không có lầm. Nếu có sai lầm,xin chỉ ra chỗ sai.]

[…… Không. Dù sao ý tứ là ăn cái này có thể biến thànhmột võ lâm cao thủ phát ra vương bá khí, nhưng là tác dụng phụ sẽ làm vương bákhí biến thành vương bát khí, ca muốn làm võ lâm cao thủ cũngnhiều vấn đề như vậy……] Lạc Dịch đầy mặt u buồn nhìn danh sách vật phẩmluyện chết tuyệt xử phùng sinh, tươi đẹp mà ưu thương:

[…… Bạch Hủ Dực sẽ chi trả đúng không, này dù sao cũnglà “Tuyệt xử phùng sinh” vì chữa trị chân y mà làm ra, đúng không, tuyệt đốikhông phải ca muốn thừa cơ tham ô “Tuyệt xử phùng sinh” Đúng không.]

Cho nên Lạc Dịch đương nhiên mà ở lại, càng thêm đương nhiênđem danh sách một đống tràn ngập dược thảo trân quý đưa cho Bạch Hủ Dực. BạchHủ Dực tiếp nhận danh sách nhìn lướt qua, sau đó nhìn không chuyển mắt xem xétmặt than của Lạc Dịch. Có công lược thần khí không trong quá trình bãi công bảohộ, Lạc Dịch hoàn toàn là một bộ tính tình lợn chết không sợ nước sôi, mặtkhông chút thay đổi trừng trở về.

[có vấn đề?]

[không có.] Bạch Hủ Dực âm âm nhu nhu nở nụ cười, sau đóphân phó xuống. Kỳ thật Lạc Dịch là buồn bực, Bạch Hủ Dực như thế nào liền tintưởng hắn như vậy? Ánh mắt cũng không chớp đem những tư liệu trân quý kia vềcho hắn sài. Lạc Dịch còn không có tự kỷ đến mức nghĩ hắn có thể khiến Tây Yếnquốc sư trong vài lần tiếp xúc ngắn ngủi liền sinh lòng kính trọng với hắn, hắntrong mắt Bạch Hủ Dực chỉ nhìn thấy âm lãnh, âm lãnh coi rẻ tất cả, đối với”Quỷ y” tuyên bố có thể trị khỏi cho y, trong cặp mắt băng lãnh kia bất quả chỉlà thêm một phần nghiền ngẫm, là cái loại ánh sáng khi xà săn mồi nhìn thấy mộtcon ếch con chuột — gạt người a! Lạc Dịch muốn cào tường, vì sao hắn có lẽ đạikhái xem như là đã gây nên hứng thú của nhân vật công lược, được rồi là hắn chủđộng nhảy ra trước mặt Bạch Hủ Dực. Lạc Dịch chỉ tay lên trời thề, nhất địnhtrước khi “Hứng thú” đáng chết kia chuyển hóa thành “Tính thú” phải hung hăngđập nát, đập nát! Nói hắn tự kỷ cũng tốt, bản thân ý thức quá thừa cũng tốt,tóm lại Lạc Dịch đã vô lực thổ tào, từ khi đi vào cổ đại nội tiết tố thu hútgiống đực của mỗ phiến tử tựa hồ đại khái nồng đậm quá mức một chút, công lượcxuyên việt là mai mối mai mối a!

Vì thế Lạc Dịch kiên định tuân thủ “Tam không” Chính sách:Không ra khỏi cửa, ra khỏi cửa không cùng Bạch Xà tinh gặp mặt, gặp mặt khôngcùng Bạch Xà tinh tiếp xúc bất cứ gì. Nói ngắn gọn chính là có thể ở nhà liền ở,không thể ở cũng phải sáng tạo điều kiện chết ở trong phòng. Sau khi lấy đượcvật liệu luyện dược, Lạc Dịch liền yên tâm thoải mái trốn ở trong phòng, chỉ cókhi chữa trị và châm cứu cho Bạch Hủ Dực mới đi ra tiểu viện, đối với tất cảmọi người là một bộ mặt than.

Tất cả mọi người ở phủ quốc sư đều không thích cái quỷ ykia, cái gia hỏa tên là Lạc Dịch kia cả ngày một bộ mặt thi thể, tính tình lãnhngạo, ngay cả trước mặt quốc sư đại nhân đều là bộ dáng xa cách.

Lúc vào ở phủ quốc sư, không hề thiếu phần tử cuồng nhiệt”Bị tôn giáo tẩy não tẩy đến mức não tàn” đến gây phiền toái, đáng tiếc bọn họđối mặt là Lạc Dịch, một khắc kia, hắn không phải một người chiến đấu — ở cônglược và xuyên việt đại thần chiếu rọi xuống mỗ phiến tử tựa như một bệnh trĩ ngựahoang, mặt không chút thay đổi đánh bại xung quanh. Mặt khác, bạn gái thứ 50của Lạc Dịch là một luật sự độc miệng, nàng sau khi chia tay nhẹ nhàng rời đi,để lại cho Lạc Dịch là bản lĩnh có thể một lời tát bay con người.

Đối mặt với Lạc Dịch dưới công lược và dạy bảo của bạn gáithứ 50, quốc sư phủ tìm tra người, hoàn toàn bại trận.

Ngay sau đó, Lạc Dịch vui mừng phát hiện, hắn bị cô lập.

Tiểu quái đã bị giải quyết, cũng chỉ còn lại thu phục đạiboss Bạch Xà tinh, điểm này, Lạc Dịch tưởng, hắn phải làm rất tốt …… Đi?

Lạc Dịch cùng Bạch Hủ Dực thời gian tiếp xúc duy nhất là lúctrị liệu, hai người ở trong một phòng đầy sương khói lượn lờ, một người trênmặt không có chút biểu tình chuẩn mạch, một người âm lãnh ngồi trên xe lăn, banngày ban mặt lại khiến cho phòng này như thêm một tia quỷ khí.

[tiên sinh……] Bạch Hủ Dực hơi hơi híp mắt: [vẫn chưaquen sao?]

Lạc Dịch lạnh băng nghiêm mặt, không đáng bình luận.

Bạch Hủ Dực như là thói quen Lạc Dịch coi thường, hắnnghiêng đầu nhìn cổ tay của mình, cổ tay xanh trắng không chút huyết sắc chebởi một tầng vải mỏng, Lạc Dịch cách tầng vải kia đụng vào cổ tay Bạch Hủ Dực.Bạch Hủ Dực nhớ lại người trước mắt ngạo mạn khinh thường như thế nào tuyên bố:

Ta có khiết phích, ta chán ghét cùng người khác tiếp xúc.

Bạch Hủ Dực không biết khiết phích là ý gì, nhưng ngữ khíngười này chán ghét và lãnh ngạo không chút che dấu mà thể hiện ra, điều nàylàm cho tây yến quốc sư tâm tình có chút vi diệu.

Chờ đến khi Bạch Hủ Dực lấy lại tinh thần, Lạc Dịch đã thuthập mọi thứ, đưa qua một tờ giấy. Lạc Dịch vẫn như cũ không có gì biểu tình,ngữ khí không kiên nhẫn mở miệng giải thích:

[Phương thuốc kế tiếp.]

Bạch Hủ Dực nhìn Lạc Dịch trong chốc lát, mới vươn tay nhậnlấy. Không biết có phải hay không do khoảng cách góc độ, lúc Bạch Hủ Dực cầmlấy giấy chạm đến một vật thể ấm áp — đó là tay Lạc Dịch, không đợi Bạch HủDực phản ứng, động tác kịch liệt kia của Lạc Dịch quả thực khiến tây yến quốcsư ngây ngẩn cả người.

Lạc Dịch đưa tay về, trên mặt tuy rằng không có biểu tình,nhưng tay không ngừng chà sát quần áo rõ ràng hiện ra chán ghét.

[ta có khiết phích, đừng đụng vào ta.]

Lạc Dịch hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy rét lạnh vừa chạm vàotheo đầu ngón tay bắt đầu lan tràn khắp nơi, mỗ phiến tử mặt không chút thay đổitrong lòng lại phỉ báng: Gạt người a! ni mã kia thật là tay của con người sao!?vừa trơn vừa mềm vừa lạnh, ở đó thật sự có xương cốt sao!? Kia thật là nhiệt độcơ thể động vật hằng nhiệt nên có sao!? Sinh vật đối diện hắn thực là loài thú- nhóm động vật có xương sống – thú có vú – nhân khoa – nhân chúc sao!? Hắnkhông muốn cùng Bạch Xà tinh tiếp xúc, thật sự không muốn a lệ……

[…… Cáo từ.]

Lạc Dịch đông cứng nói một câu, đứng dậy nhanh chóng rời đi,dường như muốn phủi đi cái gì bẩn. Bạch Hủ Dực không nhìn Lạc Dịch gần như chạytrốn rời đi, y nhìn đầu ngón tay của mình có chút kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên có người gạt tay y ra, lầnđầu tiên có người rõ ràng thể hiện ra chán ghét và khinh thường với y. Bạch HủDực vốn không thích người khác tiếp xúc, quá khứ những người y giết chết tronglúc vô ý va chạm vào người y cơ hồ có thể phủ kín toàn bộ phủ quốc sư, lần nàytrước lúc y cảm thấy chán ghét cư nhiên bị người khác gạt ra, dường như đây làlần đầu tiên trải qua.

Loại cảm giác này thật phức tạp, thật giống như rõ ràng hẳnlà y nên bày ra chán ghét và bất mãn, lại bị người nọ giành trước phản công.Bạch Hủ Dực nghiêng đầu nghĩ, người nọ làm sao có thể vênh váo tự đắc như vậy,dựa vào cái gì? Bởi vì Bạch Hủ Dực có việc cầu mà không kiêng kị sao? Bạch HủDực thủ đoạn khiến người ta sống không bằng chết, nhưng Bạch Hủ Dực không biếtvì cái gì lại biết, cho dù y đem những thủ đoạn này đều sử dụng trên ngườingười nọ, người nọ cũng sẽ như trước mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú tất cả,không can dự, không tham dự, coi thường tất cả, cũng coi rẻ tất cả — coithường người khác, đồng thời cũng coi thường chính mình.

Nếu có thể khiến đôi mắt đạm mạc kia phủ lên một nhan sắckhác……

Bạch Hủ Dực nghĩ nghĩ, âm âm nhu nhu nở nụ cười, đưa ngóntay vào trong miệng. Nói thật, tiếp xúc ngắn ngủi vừa mới kia cũng không biếnmất đi, đầu ngón tay Lạc Dịch có vết chai, cứng rắn, độ ấm đối với thể chấtthiên lạnh Bạch Hủ Dực mà nói là có chút nóng rực. Nhưng Bạch Hủ Dực chính làcảm thấy có chút tiếc hận, y hàm chứa đầu ngón tay, đầu lưỡi lượn lờ trên đầungón tay nhợt nhạt, truy tìm độ ấm đã mất đi.

[Lạc Dịch a……]

Bạch Hủ Dực nhìn hư không một chút, hàm chứa đầu ngón tay âmnhu cười, động tác có thể nói là tình sắc kia nhuộm đẫm một tia thích thú ***đãng. Trong phòng mờ mờ, Bạch Hủ Dực tái nhợt tựa như một con bạch xà đang thèlưỡi lượn lờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện