Quỷ diện thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất, lạnh run.
“Ngươi nói……” Bạch Hủ Dực thanh âm rất nhẹ, âm âm nhunhu: “Đây là ‘Hắn’ làm?”
“Là, đúng vậy.” Thanh âm quỷ diện thiếu niên có chút lắpbắp, lại phi thường lưu loát nói tiếp: “Lúc ấy vương thượng đuổi tiểu nhân đi,tiểu nhân chỉ có thể bị hồng y vệ đưa ra xa. Khi đó, vương thượng — vươngthượng tựa hồ đang chất vấn ‘Hắn’, rất là kích động bắt được áo của ‘Hắn’, sauđó, vương thượng đã bị ‘Hắn’ đẩy ra, rơi xuống nước…..”
Tiếp sau đó, tất cả đều rối loạn, Tây Yến quốc vương đế tônquý nhất trên danh nghĩa bị người đẩy vào trong hồ nước, trong lúc nhất thời gàbay chó sủa, người hầu nhảy vào trong hồ cứu bệ hạ của bọn họ, trên bờ có ngườichỉ huy, có người chạy tới kêu thái y, còn có người kinh hồn táng đảm mời chủnhân nơi này trở về — khi Bạch Hủ Dực trở lại quốc sư phủ, tất cả mọi ầm ĩdường như đã đi đến kết thúc, Bạch Hủ Dực cần phải đối mặt chính là Yến Loạnđang có vẻ như bị bệnh nằm trên giường, mở to đôi mắt đỏ bừng ủy khuất mà cuồngbạo.
“Cô muốn giết hắn! giết hắn! Hắn dám, hắn dám đẩy cô xuống–”
Bạch Hủ Dực đứng ở ngoài cửa nghe Yến Loạn rống to, y khôngmột tiếng động xoay người rời đi, gọi Quỷ diện thiếu niên tới hỏi trạng huống.Quỷ diện thiếu niên quỳ trên đất, rất nhanh đã đại khái miêu tả sự tìnhmột lần.
Tây Yến quốc sư có chút đăm chiêu, y lướt qua Quỷ diện thiếuniên đi vào sâu trong phủ địa, cho đến đi vào một căn phòng. Bạch Hủ Dực đẩycửa ra, ánh sáng chiếu vào thẳng tắp hình thành một đường nhỏ, đến cuối phản xạra một màu vàng chói mắt — đó là một cái ***g, mà đầu sỏ gây nên hỗn loạn ngàyhôm nay lại đang cuộn tròn trong ***g, cọ lớp lông mềm mại mà khẽ ngáy ngủ.
Bạch Hủ Dực đi đến gần ***g, cúi đầu nhìn thanh niên đangcuộn mình bên chân, đây là sủng vật của y. Y cởi mảnh vải bịt mắt xuống, cúingười kéo hai tay thanh niên, dùng vải trói lại. Trong lúc đó dừng một chút,Bạch Hủ Dực nhìn vào lòng bàn tay hơi sưng đỏ kia, mắt phải màu vàng lắng đọnglại thành màu vàng nhạt, mắt trái màu đen trước sau như một sâu không thấy đáy.
Dưới động tác của Bạch Hủ Dực, thanh niên rất nhanh đã bừngtỉnh, hắn nâng lên một đôi mắt mơ hồ, liếc mắt nhìn hai tay bị trói lại mộtcái, sau đó mờ mịt nhìn Bạch Hủ Dực.
“Lạc Dịch.” Bạch Hủ Dực thắt nút mảnh vải trên cổ tay LạcDịch lại, sau đó mở lòng bàn tay đối phương, cúi đầu xuống dùng môi nhẹ nhàngcọ xát phiến sưng đỏ kia: “Thích không, tiểu tư ta đưa cho ngươi.”
Môi Bạch Hủ Dực băng lạnh lạnh lẽo, cũng rất mềm mại, baotrùm ở nơi bị phỏng dễ chịu ngoài ý muốn. Lạc Dịch thoải mái nheo mắt, như làthú con được an ủi.
“Ta đưa tên đó cho ngươi.” Bạch Hủ Dực từng chút liếm thỉlòng bàn tay Lạc Dịch, giống như xà đang khè lưỡi: “Bởi vì ta biết tên đó hậnngươi.”
Bạch Hủ Dực âm âm nhu nhu nở nụ cười: “Như vậy tên đó sẽkhông có một ít tâm tư không nên có.” Y đem hai má tựa vào trên lòng bàn tayLạc Dịch, nghiêng đầu nhìn hướng Lạc Dịch: “Ngươi từng vì tên đó mà mất đi tayphải a……”
Trong quá khứ, y đánh gãy gân chân của hắn, phá huỷ tay phảicủa hắn, hắn lại vẫn trốn thoát.
Bạch Hủ Dực trừng mắt nhìn, đột nhiên kéo hai tay Lạc Dịchđang bị trói lên trên đầu. Y nằm trên người Lạc Dịch, tóc bạc màu dài lượn lờgiữa hai người.
“Lạc Dịch,” Bạch Hủ Dực mềm nhẹ hỏi: “Ngươi vì cái gì muốnđẩy Yến Loạn xuống?”
Không đáp lại, đôi mắt màu đen kia trừ bỏ mê mang vẫn là mêmang.
“Gần đây có vài khách nhân đã tới phủ quốc sư.” Bạch Hủ Dựcnhìn Lạc Dịch, như là lơ đãng mà nhắc tới nói: “……Cần ta giữ lại vì ngươisao, Lạc Dịch.”
Trong mắt đối phương như trước là một mảnh hỗn độn, đó làtrống rỗng không chút gợn sóng.
Xà khẽ ngửi cổ con mồi, thanh âm khàn khàn: “Kêu tên ta.”
Lần này rất nhanh đáp lại: “Bạch, Bạch…… Hủ Dực……”
“Nhìn ta.” Bạch Hủ Dực nỉ non: “Nhìn ta, Lạc Dịch.”
Lạc Dịch nâng đầu, cùng Bạch Hủ Dực đối diện, trong conngươi đen tràn ngập ỷ lại và quyến luyến, trong con ngươi là không chút dấu vếtđể ý – đây đồng dạng là một loại khinh thường, so sánh với quá khứ, loại khinhthường này là mờ mịt, trống rỗng, nhưng cũng triệt để hơn, bởi vì không có linhhồn.
Cùng “Hắn” Nói chuyện,”Hắn” Sẽ không nói hỏi “Hắn”,”Hắn” Sẽkhông trả lời Chỉ có mệnh lệnh,”Hắn” Mới có thể phản ứng — “Hắn” Là cái gìđây? ……Người gỗ?……Con rối.
“Bạch Hủ Dực……”
Con rối Bạch Hủ Dực có rất nhiều, dù là chết, hay là sống –thậm chí vương đế tối cao trên danh nghĩa cũng là một trong những con rối củay, nhưng là “Hắn” Không giống với……”Hắn” Không nên giống với. Vì cái gì lạitrói chặt “Hắn”, rõ ràng biết “Hắn” sẽ không phản kháng Vì cái gì phái tiểu tưtrong quá khứ kia lại đây, rõ ràng biết “Hắn” đã quên tất cả.
— Y đang chờ mong cái gì?
“Bạch Hủ Dực……”
Đáp lời y yêu cầu kêu tên của y, là người tên “Lạc Dịch”sao……
Bạch Hủ Dực ôm chặt thân thể dưới thân, y không cảm thấy hốihận — Tây Yến quốc sư chưa bao giờ hối hận, y chỉ là đột nhiên có chút khôngkhoái mà thôi.
Cái loại cảm giác vô lực này rõ ràng đã có được tất cả lạinhư là mất đi hết tất cả, làm người ta khó chịu.
Xà quấn quanh vật sở hữu của nó, trước sau như một.
[Đến phía trước đi.]
Tiểu tử đang đẩy xe lăn nghe lời đi đến trước mặt Lạc Dịch,bộ dáng cúi đầu rất là cung kính.
[ngẩng đầu.]
Tiểu tư hô hấp dừng một chút, sau đó nghe lời ngẩng mặt, mộtkhuôn mặt quỷ có thể dọa trẻ con khóc lộ ra trong không khí. Lạc Dịch mặt khôngchút thay đổi nhìn khuôn mặt kia, hắn không nhìn lầm thiếu niên kia lúc ngẩngđầu ánh mắt trong 1 khoảng khắc có thể nói là oán hận.
Ta trả lại cho ngươi, Lạc Dịch. Bạch Hủ Dực nói như thế.
Vì thế tiểu tư của hắn lại một lần nữa trở lại bên ngườihắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi, còn lại một gương mặt quỷ dữ tợn, còn có cừuhận.
Tên kia hận ngươi, lại sợ Bạch Hủ Dực, công lược nói, ta tỏvẻ không hiểu.
Tên tiểu tư kia chỉ là vật hy sinh giữa hắn và Bạch HủDực, chỉ là một trong đó. Bạch Hủ Dực quá mức cường đại, cường đại đến mức chỉcần là người Tây Yến thì đều không dậy nổi một tia ý niệm phản kháng trong đầu,cho nên đối phương chỉ có thể lựa chọn một đối tượng khác để căm hận. Lạc Dịchnhìn gương mặt trước mắt kia run rẩy bất kham, hắn nghĩ, đây kỳ thật đều là vôdụng, quan trọng nhất là, đối phương ôm kỳ vọng với hắn — không có kỳ vọng thìsẽ không thất vọng, lại càng không tuyệt vọng.
Cho nên cảm thấy áy náy…… sao?
Lạc Dịch từ chối cho ý kiến, hắn gần đây đang ngồi xem mộtít sách thuốc, sau đó liền thấy một loại trường hợp tương tự — đọc gần giống”Lậu nhan” một loại bệnh ngoài da “Lũ viêm” sẽ làm người bệnh bị sốt rét và nổinhiều mụn nước, bệnh trạng này không khác biệt so với mụn nước trên mặt tiểutư. Lũ viêm cần thiên tài địa bảo mới có thể trị liệu, Lạc Dịch tỏ vẻ hắn khôngthiếu dược, đã có Bạch Hủ Dực coi tiền như rác trợ giúp nhiệt tình. Về phần kỹnăng và độ thuần thục, Lạc Dịch đồng dạng tỏ vẻ không chút áp lực, những ngày ởphủ quốc sư mỗ phiến tử đã dùng các loại y dược bí tịch đem kỹ năng của mộtthầy thuốc kỹ năng đốt tới cấp độ thuần thục. Lý do để từ chối chữa trị chotiểu tư kia đã không còn, Lạc Dịch rốt cục vào một ngày nào đó vươn móng vuốtsói với tiểu tư kia.
Lạc Dịch vươn tay, dừng trên gương mặt đối diện.
[!]
Tay Lạc Dịch trơ trọi trên không trung, hắn mặt không chútthay đổi nhìn Quỷ diện thiếu niên vừa sợ vừa giận lại e ngại nhảy một bước dàivề phía sau, đùng một cái vấp té ngồi dưới đất.
Trong nháy mắt kia, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thô ráptrơn dính. Lạc Dịch còn không kịp nói gì, chỉ thấy đối phương run rẩy quỳ rạptrên đất: [tiểu nhân, tiểu nhân không phải cố ý va chạm tiên sinh ……]
Lạc Dịch trong mắt chợt lóe một trận phức tạp, hắn ngồi trênxe lăn, thanh âm thanh lãnh: [lại đây.]
Thiếu niên run run, sau đó hoạt động đầu gối đi đến trướcmặt Lạc Dịch.
[ngẩng đầu.] Lạc Dịch tăng mạnh ngữ khí: [đừng trốn!]
Quỷ diện thiếu niên run rẩy ngẩng đầu, mặc cho đầu ngón tayLạc Dịch xẹt qua bộ phận khiếm khuyết kia, vẻ mặt bị mụn nước giấu đi hơn phânnửa, lại như trước có thể nhìn ra kia hiện ra vẻ mặt bị sỉ nhục. Lạc Dịch thấyđược, lại chỉ có thể bày ra thái độ không chút để ý.
Lạc Dịch tỉ mỉ sờ soạng khuôn mặt kia một lần, thiếu niên hôhấp càng phát ra trầm trọng và dồn dập, hơi thở phun vào đầu ngón tay rất nóngrực. Lạc Dịch rũ mắt, thanh âm không có chút phập phồng, mang theo không chútđể ý: [ta sẽ chữa khỏi mặt của ngươi.]
Tiểu tư triệt để ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm LạcDịch, phối với gương mặt kia thật sự có chút kinh dị.
Lạc Dịch không thể nói tiếp, bởi vì hắn bị đánh gãy. So vớithiếu niên diện mạo khủng bố, người cầm lấy cổ tay hắn mới chân chính là khủngbố từ ngoài vào trong. Bạch Hủ Dực không biết từ khi nào thì xuất hiện sau lưnghắn, cầm lấy cổ tay Lạc Dịch kiên quyết kéo xa khỏi thiếu niên quỷ diện kia.
Quỷ diện thiếu niên ngây ngốc trừng mắt nhìn, sau đó nhanhchóng quỳ trên đất, thông minh không phát ra thanh âm gì, cố gắng thu nhỏ cảmgiác tồn tại của chính mình.
[Lạc Dịch.] Bạch Hủ Dực thanh âm nhẹ nhàng phiêu đãng trongtai Lạc Dịch, như là một cỗ gió lạnh: [ngươi đang làm cái gì?]
Lạc Dịch trầm mặc, trên thực tế hắn đang đấu tranh tư tưởngtrong đầu kia.
Một đôi hắc sắc kim sắc liếc hướng thiếu niên, Quỷ diệnthiếu niên lập tức cẩn thận hồi báo: [quốc sư đại nhân, tiên sinh hắn nói hắnsẽ chữa khỏi mặt cho tiểu nhân.]
Hài tử ngươi rất ngoan a.
[nga……?] Bạch Hủ Dực thanh âm rất nhẹ, lại kéo thật dài.Vốn Lạc Dịch hẳn là nên giả thanh cao các loại khinh thường không thèm quan tâmBạch Hủ Dực thần kinh kia, nhưng giác quan thứ sáu cường liệt nói cho mỗ phiếntử, nếu hắn không giải thích, hắn và tên kia tiểu tư liền xong đời, theo đúngnghĩa đen.
[…… Ta cần một vật thí nghiệm.] Lạc Dịch rất nghiêm túcnói, tên tiểu tư kia đối với hắn thân là quỷ y mà nói, thật sự chỉ là một bộ”Dược liệu” mà thôi.
Vì thế, Bạch Hủ Dực vừa lòng, y nhẹ nhàng bâng quơ cho tiểutư lui xuống: [đi xuống đi.]
[là.] Quỷ diện thiếu niên cúi đầu kinh sợ lui ra, đầu cúithấp vô cùng, vì che giấu khóe miệng chảy ra một tia máu, tuyết răng nanh thậtsâu đâm vào khóe miệng dị dạng, khiến người không thể tưởng tượng được tìnhcảnh như thế nào mới có thể dùng sức liều lĩnh như thế.
Tiểu tư đi rồi, trường hợp lại biến thành một nơi khiến choLạc Dịch cảm thấy hung tàn, Bạch Hủ Dực vẫn còn cầm lấy tay hắn, tuy rằng khôngdùng sức, nhưng cũng khiến Lạc Dịch càng phát ra không yên.
[buông, tay.]
[Lạc Dịch a,] Bạch Hủ Dực dùng đầu ngón tay ái muội ma sátcổ tay Lạc Dịch: [ta rất khó chịu.]
[……]
[ta không biết……] thanh tuyến khàn khàn hơi lộ ra mêmang ngay chính chủ nhân cũng không tự biết: [Thì ra nhìn thấy ngươi đụng chạmnhững người khác, lại khiến ta khó chịu như thế này.]
Lông tơ Lạc Dịch mỗi một sợi đều dựng đứng hết lên.
[Chạm vào tên kia, là cái tay này sao?]
Bạch Hủ Dực thanh âm bỗng dưng thấp xuống. Lạc Dịch nhìnchằm chằm đầu ngón tay tái nhợt của đối phương đặt tại mạch đập trên cổ tayhắn, rục rịch như muốn trong một giây liền lấy ra được chất lỏng đỏ tươi, nóicái gì cũng nói không nên lời.
Sau đó Lạc Dịch liền nghe thấy được, người nọ lại dùng thanhtuyến khàn khàn mang theo thân mật và ngọt ngào nhẹ nhàng ôn nhu nói:
[Lạc Dịch, cho ta tay phải của ngươi được không?]
Lạc Dịch nhìn chằm chằm hư không một chút, thanh âm cứngnhắc tựa như thi thể: […… Tùy ngươi.]
Bạch Hủ Dực nhìn bóng dáng thờ ơ kia, khóe môi chậm rãi, gợilên.
[Lạc Dịch, ta chính là thích điểm này ở ngươi.] xà sungsướng nói: [đối bất luận kẻ nào đều thực tàn nhẫn.]
[vô luận là người khác, hoặc là chính mình.]
Lạc Dịch, ngươi thực tàn nhẫn.
Lạc Dịch đồng tử co rút nhanh trong nháy mắt, trong trí nhớcũng từng có nữ hài vừa khóc vừa nói với hắn như vậy, khi đó hắn trả lời nhưthế nào?
……Nhớ không rõ lắm.
Lạc Dịch nghĩ, hắn kỳ thật có thể phản bác, hắn cũng khôngcó khuynh hướng ngược nhân hoặc tự ngược, mỗ phiến tử đã hạ quyết tâm rời đisau khi “Tin công lược, đổi thân thể, tại chỗ dùng trùng sinh hoàn toàn” tới,cho nên hiện tại Bạch Hủ Dực muốn ép buộc như thế nào liền ép buộc như thế đó,chỉ là hai cái đùi cộng thêm một cái tay mây bay a mây bay, hắn còn có thể đổilại thân thể, cho nên Bạch Hủ Dực ngươi còn dám biến thái thêm nữa không……
Lạc Dịch có chút đăm chiêu. Tính tính thời gian, cũng nhanhđến lúc nên rời đi: “Tuyệt xử phùng sinh” Đã tới tay, xuyên việt cũng kêu vàingày sau là thời gian nghịch lưu. Mỗ phiến tử cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt,rốt cục có thể nói với địa phương không bình thường này không bao giờ gặp lạisao? Duy nhất đáng tiếc là không thể bồi thường bồi thường tên đáng thương kia,tiểu tư bị liên lụy đến, một hài tử hết sức vô tội, cứ như vậy bị Bạch Hủ Dựcmất một con mắt mà càng ngày càng biến thái……chờ một chút.
Lạc Dịch đột nhiên nhớ lại.
Đúng rồi, cái nữ hài hay khóc kia, hình như kêu là Nhãn.
Tiêu Phong Chích nhìn mặt nạ quỷ dị đối diện kia, cả ngườibày ra mệt mỏi. Bản tính của Tiêu Phong Chích là không thể ngồi yên, muội muộitừng nói Tiêu Phong Tử giống con khỉ hoạt bát linh động, tựa như danhhiệu “Đầu khỉ” kia ở Luân Hồi Giáo. Tiêu Phong Chích tính tình năng động, hơnnữa từ trước đến nay đều nhiệt tình, có thể rất dễ dàng hòa mình vào nhữngngười khác, nhưng tất cả cái này, sau khi chống lại mặt nạ hắc bạch phân minhkia, không chịu nổi một kích.
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc, tiến đến hiệp trợ Tiêuđạo chủ.”
Vô luận Tiêu Phong Chích trong tối ngoài sáng hỏi thăm ThiênGiới đạo vì cái gì xuất thủ như thế nào, đối phương vẫn một mực trả lời nhưvậy, thanh âm cứng nhắc không hề phập phồng, như là một cương thi nói tiếngngười, cho dù có mặt nạ che, Tiêu Phong Chích cũng không chút nghi ngờ cái mặtche bởi mặt nạ kia chính là một gương mặt của cương thi — Thiên Giới đạo giốngnhư một đám con rối, lạnh lẽo mà máy móc. Tiêu Phong Chích đã gần như bắt buộcphải quen tình trạng này của Thiên Giới đạo, từ sau khi người nọ ăn hồng quảlên làm giáo chủ, Thiên Giới đạo không còn ở trạng thái ẩn cư, mà là bắt đầului tới khắp nơi trong Luân Hồi Giáo. Bởi vì Thiên Giới đạo gia nhập, hơn nữacái Phong Tử kia cố tình làm bậy, mười mấy năm qua ở Luân Hồi Giáo mở rộng địabàn cực nhanh, quá trình huyết tinh mưa gió, bạch đạo thất kinh trải qua mộtgiai đoạn hỗn loạn sau, khi Tứ gia cử hành võ lâm đại hội, liên hợp lại đốikháng Ma Giáo. Hắc bạch lưỡng đạo lại trải qua trăm năm thanh tẩy và tổ hợp mộtlần, châm chọc mà giải thích cái tên Luân Hồi Giáo – mãi mãi luân hồi.
“Không cần làm phiền chư vị, hành động lần này là xuất pháttừ tư tâm của Tiêu mỗ……”
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc, tiến đến hiệp trợ Tiêuđạo chủ.”
Tiêu Phong Chích cảm thấy tươi cười trở nên cứng ngắc: “Tiêumỗ tương đối quen thuộc thuộc hạ của mình, phối hợp có thể……”
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc, tiến đến hiệp trợ Tiêuđạo chủ.”
“…… Vì cái gì?”
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc.”
“……”
Tiêu Phong Chích thất bại rồi. Bờ vai hạ xuống, trên mặt lộvẻ không biết làm sao: “…… Giáo chủ biết việc này sao?”
Nếu thư gửi về bị Thiên Giới Đạo biết được, nói vậy người nọcũng……
Ngoài dự kiến của Tiêu Phong Chích, mặt nạ quỷ dị lắc lắcđầu, Tiêu Phong Chích cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng không dấu vết thở dàinhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Phong Chích buông tha cho việc khuyên Thiên Giới đạo rờiđi, bắt đầu giải thích hiện trạng cho đối phương: “Ta muốn lẻn vào quốc sư phủ,đi tìm một người.” Tiêu Phong Chích có chút xấu hổ gãi đầu:”……Mọi lần đềuthất bại, quốc sư phủ phòng vệ đã tăng mạnh.”
Quỷ dị mặt nạ vẫn không nhúc nhích, tựa như tượng, nhưngTiêu Phong Chích biết người này đang nghiêm túc nghe.
“Về người kia…… Ta không biết hắn ở nơi nào, cũng khôngbiết tướng mạo của hắn……” Tiêu Phong Chích thanh âm càng ngày càng chột dạ:”Tóm lại cái gì cũng không biết……tình báo duy nhất chính là tên của hắn.”
Tiêu Phong Chích dừng một chút, thanh âm khô khốc: “Hắn gọi,Lạc Dịch.”
Thiên Giới đạo như trước đứng im tại chỗ, cũng nhẹ nhàng màgật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Sau đó liên tục vài ngày, Tiêu Phong Chích cũng không nhìnthấy mặt nạ quỷ dị kia, Tiêu Phong Chích ở khách sạn dưỡng thương, mà quỷ dịmặt nạ đi sớm về muộn, không biết đang làm những gì.
Sau đó có một ngày, người nọ lại xuất hiện trước mặt TiêuPhong Chích, đưa một tờ giấy ra. Tiêu Phong Chích tiếp nhận lấy nghiêm túc xem,ánh mắt càng ngày càng sáng.
Mặt giấy rất đơn giản, chỉ ghi lại một việc.
Chính là Tây Yến thần tế.
“Ngươi nói……” Bạch Hủ Dực thanh âm rất nhẹ, âm âm nhunhu: “Đây là ‘Hắn’ làm?”
“Là, đúng vậy.” Thanh âm quỷ diện thiếu niên có chút lắpbắp, lại phi thường lưu loát nói tiếp: “Lúc ấy vương thượng đuổi tiểu nhân đi,tiểu nhân chỉ có thể bị hồng y vệ đưa ra xa. Khi đó, vương thượng — vươngthượng tựa hồ đang chất vấn ‘Hắn’, rất là kích động bắt được áo của ‘Hắn’, sauđó, vương thượng đã bị ‘Hắn’ đẩy ra, rơi xuống nước…..”
Tiếp sau đó, tất cả đều rối loạn, Tây Yến quốc vương đế tônquý nhất trên danh nghĩa bị người đẩy vào trong hồ nước, trong lúc nhất thời gàbay chó sủa, người hầu nhảy vào trong hồ cứu bệ hạ của bọn họ, trên bờ có ngườichỉ huy, có người chạy tới kêu thái y, còn có người kinh hồn táng đảm mời chủnhân nơi này trở về — khi Bạch Hủ Dực trở lại quốc sư phủ, tất cả mọi ầm ĩdường như đã đi đến kết thúc, Bạch Hủ Dực cần phải đối mặt chính là Yến Loạnđang có vẻ như bị bệnh nằm trên giường, mở to đôi mắt đỏ bừng ủy khuất mà cuồngbạo.
“Cô muốn giết hắn! giết hắn! Hắn dám, hắn dám đẩy cô xuống–”
Bạch Hủ Dực đứng ở ngoài cửa nghe Yến Loạn rống to, y khôngmột tiếng động xoay người rời đi, gọi Quỷ diện thiếu niên tới hỏi trạng huống.Quỷ diện thiếu niên quỳ trên đất, rất nhanh đã đại khái miêu tả sự tìnhmột lần.
Tây Yến quốc sư có chút đăm chiêu, y lướt qua Quỷ diện thiếuniên đi vào sâu trong phủ địa, cho đến đi vào một căn phòng. Bạch Hủ Dực đẩycửa ra, ánh sáng chiếu vào thẳng tắp hình thành một đường nhỏ, đến cuối phản xạra một màu vàng chói mắt — đó là một cái ***g, mà đầu sỏ gây nên hỗn loạn ngàyhôm nay lại đang cuộn tròn trong ***g, cọ lớp lông mềm mại mà khẽ ngáy ngủ.
Bạch Hủ Dực đi đến gần ***g, cúi đầu nhìn thanh niên đangcuộn mình bên chân, đây là sủng vật của y. Y cởi mảnh vải bịt mắt xuống, cúingười kéo hai tay thanh niên, dùng vải trói lại. Trong lúc đó dừng một chút,Bạch Hủ Dực nhìn vào lòng bàn tay hơi sưng đỏ kia, mắt phải màu vàng lắng đọnglại thành màu vàng nhạt, mắt trái màu đen trước sau như một sâu không thấy đáy.
Dưới động tác của Bạch Hủ Dực, thanh niên rất nhanh đã bừngtỉnh, hắn nâng lên một đôi mắt mơ hồ, liếc mắt nhìn hai tay bị trói lại mộtcái, sau đó mờ mịt nhìn Bạch Hủ Dực.
“Lạc Dịch.” Bạch Hủ Dực thắt nút mảnh vải trên cổ tay LạcDịch lại, sau đó mở lòng bàn tay đối phương, cúi đầu xuống dùng môi nhẹ nhàngcọ xát phiến sưng đỏ kia: “Thích không, tiểu tư ta đưa cho ngươi.”
Môi Bạch Hủ Dực băng lạnh lạnh lẽo, cũng rất mềm mại, baotrùm ở nơi bị phỏng dễ chịu ngoài ý muốn. Lạc Dịch thoải mái nheo mắt, như làthú con được an ủi.
“Ta đưa tên đó cho ngươi.” Bạch Hủ Dực từng chút liếm thỉlòng bàn tay Lạc Dịch, giống như xà đang khè lưỡi: “Bởi vì ta biết tên đó hậnngươi.”
Bạch Hủ Dực âm âm nhu nhu nở nụ cười: “Như vậy tên đó sẽkhông có một ít tâm tư không nên có.” Y đem hai má tựa vào trên lòng bàn tayLạc Dịch, nghiêng đầu nhìn hướng Lạc Dịch: “Ngươi từng vì tên đó mà mất đi tayphải a……”
Trong quá khứ, y đánh gãy gân chân của hắn, phá huỷ tay phảicủa hắn, hắn lại vẫn trốn thoát.
Bạch Hủ Dực trừng mắt nhìn, đột nhiên kéo hai tay Lạc Dịchđang bị trói lên trên đầu. Y nằm trên người Lạc Dịch, tóc bạc màu dài lượn lờgiữa hai người.
“Lạc Dịch,” Bạch Hủ Dực mềm nhẹ hỏi: “Ngươi vì cái gì muốnđẩy Yến Loạn xuống?”
Không đáp lại, đôi mắt màu đen kia trừ bỏ mê mang vẫn là mêmang.
“Gần đây có vài khách nhân đã tới phủ quốc sư.” Bạch Hủ Dựcnhìn Lạc Dịch, như là lơ đãng mà nhắc tới nói: “……Cần ta giữ lại vì ngươisao, Lạc Dịch.”
Trong mắt đối phương như trước là một mảnh hỗn độn, đó làtrống rỗng không chút gợn sóng.
Xà khẽ ngửi cổ con mồi, thanh âm khàn khàn: “Kêu tên ta.”
Lần này rất nhanh đáp lại: “Bạch, Bạch…… Hủ Dực……”
“Nhìn ta.” Bạch Hủ Dực nỉ non: “Nhìn ta, Lạc Dịch.”
Lạc Dịch nâng đầu, cùng Bạch Hủ Dực đối diện, trong conngươi đen tràn ngập ỷ lại và quyến luyến, trong con ngươi là không chút dấu vếtđể ý – đây đồng dạng là một loại khinh thường, so sánh với quá khứ, loại khinhthường này là mờ mịt, trống rỗng, nhưng cũng triệt để hơn, bởi vì không có linhhồn.
Cùng “Hắn” Nói chuyện,”Hắn” Sẽ không nói hỏi “Hắn”,”Hắn” Sẽkhông trả lời Chỉ có mệnh lệnh,”Hắn” Mới có thể phản ứng — “Hắn” Là cái gìđây? ……Người gỗ?……Con rối.
“Bạch Hủ Dực……”
Con rối Bạch Hủ Dực có rất nhiều, dù là chết, hay là sống –thậm chí vương đế tối cao trên danh nghĩa cũng là một trong những con rối củay, nhưng là “Hắn” Không giống với……”Hắn” Không nên giống với. Vì cái gì lạitrói chặt “Hắn”, rõ ràng biết “Hắn” sẽ không phản kháng Vì cái gì phái tiểu tưtrong quá khứ kia lại đây, rõ ràng biết “Hắn” đã quên tất cả.
— Y đang chờ mong cái gì?
“Bạch Hủ Dực……”
Đáp lời y yêu cầu kêu tên của y, là người tên “Lạc Dịch”sao……
Bạch Hủ Dực ôm chặt thân thể dưới thân, y không cảm thấy hốihận — Tây Yến quốc sư chưa bao giờ hối hận, y chỉ là đột nhiên có chút khôngkhoái mà thôi.
Cái loại cảm giác vô lực này rõ ràng đã có được tất cả lạinhư là mất đi hết tất cả, làm người ta khó chịu.
Xà quấn quanh vật sở hữu của nó, trước sau như một.
[Đến phía trước đi.]
Tiểu tử đang đẩy xe lăn nghe lời đi đến trước mặt Lạc Dịch,bộ dáng cúi đầu rất là cung kính.
[ngẩng đầu.]
Tiểu tư hô hấp dừng một chút, sau đó nghe lời ngẩng mặt, mộtkhuôn mặt quỷ có thể dọa trẻ con khóc lộ ra trong không khí. Lạc Dịch mặt khôngchút thay đổi nhìn khuôn mặt kia, hắn không nhìn lầm thiếu niên kia lúc ngẩngđầu ánh mắt trong 1 khoảng khắc có thể nói là oán hận.
Ta trả lại cho ngươi, Lạc Dịch. Bạch Hủ Dực nói như thế.
Vì thế tiểu tư của hắn lại một lần nữa trở lại bên ngườihắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mất đi, còn lại một gương mặt quỷ dữ tợn, còn có cừuhận.
Tên kia hận ngươi, lại sợ Bạch Hủ Dực, công lược nói, ta tỏvẻ không hiểu.
Tên tiểu tư kia chỉ là vật hy sinh giữa hắn và Bạch HủDực, chỉ là một trong đó. Bạch Hủ Dực quá mức cường đại, cường đại đến mức chỉcần là người Tây Yến thì đều không dậy nổi một tia ý niệm phản kháng trong đầu,cho nên đối phương chỉ có thể lựa chọn một đối tượng khác để căm hận. Lạc Dịchnhìn gương mặt trước mắt kia run rẩy bất kham, hắn nghĩ, đây kỳ thật đều là vôdụng, quan trọng nhất là, đối phương ôm kỳ vọng với hắn — không có kỳ vọng thìsẽ không thất vọng, lại càng không tuyệt vọng.
Cho nên cảm thấy áy náy…… sao?
Lạc Dịch từ chối cho ý kiến, hắn gần đây đang ngồi xem mộtít sách thuốc, sau đó liền thấy một loại trường hợp tương tự — đọc gần giống”Lậu nhan” một loại bệnh ngoài da “Lũ viêm” sẽ làm người bệnh bị sốt rét và nổinhiều mụn nước, bệnh trạng này không khác biệt so với mụn nước trên mặt tiểutư. Lũ viêm cần thiên tài địa bảo mới có thể trị liệu, Lạc Dịch tỏ vẻ hắn khôngthiếu dược, đã có Bạch Hủ Dực coi tiền như rác trợ giúp nhiệt tình. Về phần kỹnăng và độ thuần thục, Lạc Dịch đồng dạng tỏ vẻ không chút áp lực, những ngày ởphủ quốc sư mỗ phiến tử đã dùng các loại y dược bí tịch đem kỹ năng của mộtthầy thuốc kỹ năng đốt tới cấp độ thuần thục. Lý do để từ chối chữa trị chotiểu tư kia đã không còn, Lạc Dịch rốt cục vào một ngày nào đó vươn móng vuốtsói với tiểu tư kia.
Lạc Dịch vươn tay, dừng trên gương mặt đối diện.
[!]
Tay Lạc Dịch trơ trọi trên không trung, hắn mặt không chútthay đổi nhìn Quỷ diện thiếu niên vừa sợ vừa giận lại e ngại nhảy một bước dàivề phía sau, đùng một cái vấp té ngồi dưới đất.
Trong nháy mắt kia, đầu ngón tay truyền đến cảm giác thô ráptrơn dính. Lạc Dịch còn không kịp nói gì, chỉ thấy đối phương run rẩy quỳ rạptrên đất: [tiểu nhân, tiểu nhân không phải cố ý va chạm tiên sinh ……]
Lạc Dịch trong mắt chợt lóe một trận phức tạp, hắn ngồi trênxe lăn, thanh âm thanh lãnh: [lại đây.]
Thiếu niên run run, sau đó hoạt động đầu gối đi đến trướcmặt Lạc Dịch.
[ngẩng đầu.] Lạc Dịch tăng mạnh ngữ khí: [đừng trốn!]
Quỷ diện thiếu niên run rẩy ngẩng đầu, mặc cho đầu ngón tayLạc Dịch xẹt qua bộ phận khiếm khuyết kia, vẻ mặt bị mụn nước giấu đi hơn phânnửa, lại như trước có thể nhìn ra kia hiện ra vẻ mặt bị sỉ nhục. Lạc Dịch thấyđược, lại chỉ có thể bày ra thái độ không chút để ý.
Lạc Dịch tỉ mỉ sờ soạng khuôn mặt kia một lần, thiếu niên hôhấp càng phát ra trầm trọng và dồn dập, hơi thở phun vào đầu ngón tay rất nóngrực. Lạc Dịch rũ mắt, thanh âm không có chút phập phồng, mang theo không chútđể ý: [ta sẽ chữa khỏi mặt của ngươi.]
Tiểu tư triệt để ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm LạcDịch, phối với gương mặt kia thật sự có chút kinh dị.
Lạc Dịch không thể nói tiếp, bởi vì hắn bị đánh gãy. So vớithiếu niên diện mạo khủng bố, người cầm lấy cổ tay hắn mới chân chính là khủngbố từ ngoài vào trong. Bạch Hủ Dực không biết từ khi nào thì xuất hiện sau lưnghắn, cầm lấy cổ tay Lạc Dịch kiên quyết kéo xa khỏi thiếu niên quỷ diện kia.
Quỷ diện thiếu niên ngây ngốc trừng mắt nhìn, sau đó nhanhchóng quỳ trên đất, thông minh không phát ra thanh âm gì, cố gắng thu nhỏ cảmgiác tồn tại của chính mình.
[Lạc Dịch.] Bạch Hủ Dực thanh âm nhẹ nhàng phiêu đãng trongtai Lạc Dịch, như là một cỗ gió lạnh: [ngươi đang làm cái gì?]
Lạc Dịch trầm mặc, trên thực tế hắn đang đấu tranh tư tưởngtrong đầu kia.
Một đôi hắc sắc kim sắc liếc hướng thiếu niên, Quỷ diệnthiếu niên lập tức cẩn thận hồi báo: [quốc sư đại nhân, tiên sinh hắn nói hắnsẽ chữa khỏi mặt cho tiểu nhân.]
Hài tử ngươi rất ngoan a.
[nga……?] Bạch Hủ Dực thanh âm rất nhẹ, lại kéo thật dài.Vốn Lạc Dịch hẳn là nên giả thanh cao các loại khinh thường không thèm quan tâmBạch Hủ Dực thần kinh kia, nhưng giác quan thứ sáu cường liệt nói cho mỗ phiếntử, nếu hắn không giải thích, hắn và tên kia tiểu tư liền xong đời, theo đúngnghĩa đen.
[…… Ta cần một vật thí nghiệm.] Lạc Dịch rất nghiêm túcnói, tên tiểu tư kia đối với hắn thân là quỷ y mà nói, thật sự chỉ là một bộ”Dược liệu” mà thôi.
Vì thế, Bạch Hủ Dực vừa lòng, y nhẹ nhàng bâng quơ cho tiểutư lui xuống: [đi xuống đi.]
[là.] Quỷ diện thiếu niên cúi đầu kinh sợ lui ra, đầu cúithấp vô cùng, vì che giấu khóe miệng chảy ra một tia máu, tuyết răng nanh thậtsâu đâm vào khóe miệng dị dạng, khiến người không thể tưởng tượng được tìnhcảnh như thế nào mới có thể dùng sức liều lĩnh như thế.
Tiểu tư đi rồi, trường hợp lại biến thành một nơi khiến choLạc Dịch cảm thấy hung tàn, Bạch Hủ Dực vẫn còn cầm lấy tay hắn, tuy rằng khôngdùng sức, nhưng cũng khiến Lạc Dịch càng phát ra không yên.
[buông, tay.]
[Lạc Dịch a,] Bạch Hủ Dực dùng đầu ngón tay ái muội ma sátcổ tay Lạc Dịch: [ta rất khó chịu.]
[……]
[ta không biết……] thanh tuyến khàn khàn hơi lộ ra mêmang ngay chính chủ nhân cũng không tự biết: [Thì ra nhìn thấy ngươi đụng chạmnhững người khác, lại khiến ta khó chịu như thế này.]
Lông tơ Lạc Dịch mỗi một sợi đều dựng đứng hết lên.
[Chạm vào tên kia, là cái tay này sao?]
Bạch Hủ Dực thanh âm bỗng dưng thấp xuống. Lạc Dịch nhìnchằm chằm đầu ngón tay tái nhợt của đối phương đặt tại mạch đập trên cổ tayhắn, rục rịch như muốn trong một giây liền lấy ra được chất lỏng đỏ tươi, nóicái gì cũng nói không nên lời.
Sau đó Lạc Dịch liền nghe thấy được, người nọ lại dùng thanhtuyến khàn khàn mang theo thân mật và ngọt ngào nhẹ nhàng ôn nhu nói:
[Lạc Dịch, cho ta tay phải của ngươi được không?]
Lạc Dịch nhìn chằm chằm hư không một chút, thanh âm cứngnhắc tựa như thi thể: […… Tùy ngươi.]
Bạch Hủ Dực nhìn bóng dáng thờ ơ kia, khóe môi chậm rãi, gợilên.
[Lạc Dịch, ta chính là thích điểm này ở ngươi.] xà sungsướng nói: [đối bất luận kẻ nào đều thực tàn nhẫn.]
[vô luận là người khác, hoặc là chính mình.]
Lạc Dịch, ngươi thực tàn nhẫn.
Lạc Dịch đồng tử co rút nhanh trong nháy mắt, trong trí nhớcũng từng có nữ hài vừa khóc vừa nói với hắn như vậy, khi đó hắn trả lời nhưthế nào?
……Nhớ không rõ lắm.
Lạc Dịch nghĩ, hắn kỳ thật có thể phản bác, hắn cũng khôngcó khuynh hướng ngược nhân hoặc tự ngược, mỗ phiến tử đã hạ quyết tâm rời đisau khi “Tin công lược, đổi thân thể, tại chỗ dùng trùng sinh hoàn toàn” tới,cho nên hiện tại Bạch Hủ Dực muốn ép buộc như thế nào liền ép buộc như thế đó,chỉ là hai cái đùi cộng thêm một cái tay mây bay a mây bay, hắn còn có thể đổilại thân thể, cho nên Bạch Hủ Dực ngươi còn dám biến thái thêm nữa không……
Lạc Dịch có chút đăm chiêu. Tính tính thời gian, cũng nhanhđến lúc nên rời đi: “Tuyệt xử phùng sinh” Đã tới tay, xuyên việt cũng kêu vàingày sau là thời gian nghịch lưu. Mỗ phiến tử cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt,rốt cục có thể nói với địa phương không bình thường này không bao giờ gặp lạisao? Duy nhất đáng tiếc là không thể bồi thường bồi thường tên đáng thương kia,tiểu tư bị liên lụy đến, một hài tử hết sức vô tội, cứ như vậy bị Bạch Hủ Dựcmất một con mắt mà càng ngày càng biến thái……chờ một chút.
Lạc Dịch đột nhiên nhớ lại.
Đúng rồi, cái nữ hài hay khóc kia, hình như kêu là Nhãn.
Tiêu Phong Chích nhìn mặt nạ quỷ dị đối diện kia, cả ngườibày ra mệt mỏi. Bản tính của Tiêu Phong Chích là không thể ngồi yên, muội muộitừng nói Tiêu Phong Tử giống con khỉ hoạt bát linh động, tựa như danhhiệu “Đầu khỉ” kia ở Luân Hồi Giáo. Tiêu Phong Chích tính tình năng động, hơnnữa từ trước đến nay đều nhiệt tình, có thể rất dễ dàng hòa mình vào nhữngngười khác, nhưng tất cả cái này, sau khi chống lại mặt nạ hắc bạch phân minhkia, không chịu nổi một kích.
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc, tiến đến hiệp trợ Tiêuđạo chủ.”
Vô luận Tiêu Phong Chích trong tối ngoài sáng hỏi thăm ThiênGiới đạo vì cái gì xuất thủ như thế nào, đối phương vẫn một mực trả lời nhưvậy, thanh âm cứng nhắc không hề phập phồng, như là một cương thi nói tiếngngười, cho dù có mặt nạ che, Tiêu Phong Chích cũng không chút nghi ngờ cái mặtche bởi mặt nạ kia chính là một gương mặt của cương thi — Thiên Giới đạo giốngnhư một đám con rối, lạnh lẽo mà máy móc. Tiêu Phong Chích đã gần như bắt buộcphải quen tình trạng này của Thiên Giới đạo, từ sau khi người nọ ăn hồng quảlên làm giáo chủ, Thiên Giới đạo không còn ở trạng thái ẩn cư, mà là bắt đầului tới khắp nơi trong Luân Hồi Giáo. Bởi vì Thiên Giới đạo gia nhập, hơn nữacái Phong Tử kia cố tình làm bậy, mười mấy năm qua ở Luân Hồi Giáo mở rộng địabàn cực nhanh, quá trình huyết tinh mưa gió, bạch đạo thất kinh trải qua mộtgiai đoạn hỗn loạn sau, khi Tứ gia cử hành võ lâm đại hội, liên hợp lại đốikháng Ma Giáo. Hắc bạch lưỡng đạo lại trải qua trăm năm thanh tẩy và tổ hợp mộtlần, châm chọc mà giải thích cái tên Luân Hồi Giáo – mãi mãi luân hồi.
“Không cần làm phiền chư vị, hành động lần này là xuất pháttừ tư tâm của Tiêu mỗ……”
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc, tiến đến hiệp trợ Tiêuđạo chủ.”
Tiêu Phong Chích cảm thấy tươi cười trở nên cứng ngắc: “Tiêumỗ tương đối quen thuộc thuộc hạ của mình, phối hợp có thể……”
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc, tiến đến hiệp trợ Tiêuđạo chủ.”
“…… Vì cái gì?”
“Ta theo nguyện vọng của Thần Mộc.”
“……”
Tiêu Phong Chích thất bại rồi. Bờ vai hạ xuống, trên mặt lộvẻ không biết làm sao: “…… Giáo chủ biết việc này sao?”
Nếu thư gửi về bị Thiên Giới Đạo biết được, nói vậy người nọcũng……
Ngoài dự kiến của Tiêu Phong Chích, mặt nạ quỷ dị lắc lắcđầu, Tiêu Phong Chích cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng không dấu vết thở dàinhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Phong Chích buông tha cho việc khuyên Thiên Giới đạo rờiđi, bắt đầu giải thích hiện trạng cho đối phương: “Ta muốn lẻn vào quốc sư phủ,đi tìm một người.” Tiêu Phong Chích có chút xấu hổ gãi đầu:”……Mọi lần đềuthất bại, quốc sư phủ phòng vệ đã tăng mạnh.”
Quỷ dị mặt nạ vẫn không nhúc nhích, tựa như tượng, nhưngTiêu Phong Chích biết người này đang nghiêm túc nghe.
“Về người kia…… Ta không biết hắn ở nơi nào, cũng khôngbiết tướng mạo của hắn……” Tiêu Phong Chích thanh âm càng ngày càng chột dạ:”Tóm lại cái gì cũng không biết……tình báo duy nhất chính là tên của hắn.”
Tiêu Phong Chích dừng một chút, thanh âm khô khốc: “Hắn gọi,Lạc Dịch.”
Thiên Giới đạo như trước đứng im tại chỗ, cũng nhẹ nhàng màgật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Sau đó liên tục vài ngày, Tiêu Phong Chích cũng không nhìnthấy mặt nạ quỷ dị kia, Tiêu Phong Chích ở khách sạn dưỡng thương, mà quỷ dịmặt nạ đi sớm về muộn, không biết đang làm những gì.
Sau đó có một ngày, người nọ lại xuất hiện trước mặt TiêuPhong Chích, đưa một tờ giấy ra. Tiêu Phong Chích tiếp nhận lấy nghiêm túc xem,ánh mắt càng ngày càng sáng.
Mặt giấy rất đơn giản, chỉ ghi lại một việc.
Chính là Tây Yến thần tế.
Danh sách chương