Khung cảnh trong lúc nhất thời có vẻ có chút cứng ngắc,người trong ***g ngơ ngác nhìn ba người bên ngoài, Quỷ diện thiếu niên bị điểmhuyệt đứng phía sau, Tiêu Phong Chích kinh ngạc đứng tại chỗ. Ở đây người tựnhiên duy nhất là Thiên Giới đạo có mặt nạ che giấu biểu tình, mục đích rất rõràng. Thiên Giới đạo ngồi xổm xuống, vươn tay vào trong ***g, tựa hồ muốn bắtlấy người bên trong, quần áo kỳ dị ngay cả ngón tay đều bao lại, trong bóng đêmu ám lóe ra quang mang lạnh lẽo.

Thanh niên bên trong nhìn chằm chằm cái tay càng lúc càngtới gần, gầm nhẹ sợ hãi kêu lên rồi lui về phía sau, trên mặt một mảnh sợ hãivà bất an, giống như một con thú con bị xâm nhập vào lãnh địa, liều mạng muốnẩn mình trong bóng đêm để không bại lộ trước mặt người xa lạ. Cái vẻ mặtkhiếp đảm nao núng kia thật sâu đâm vào mắt Tiêu Phong Chích, tư thái kia cùngvới người trong trí nhớ như muốn chồng vào nhau – ngay từ ban đầu, lần đầu tiênnhìn thấy tiểu quan trong đồn đãi được giáo chủ mang về kia, Tiêu Phong Chíchđồng dạng bị gương mặt xinh đẹp của Phong Tỏa Vân làm cho kinh diễm, lý trí cònsót lại liền miễn cưỡng đem tầm mắt của chính mình rời khỏi vẻ đẹp kia, vì thế TiêuPhong Chích rốt cục chú ý tới, còn có một người trầm mặc đứng phía sau PhongTỏa Vân, giống như một bóng dáng đã định trước là bị bỏ qua. Ý thức được ánhmắt Tiêu Phong Chích, người nọ khiếp đảm nao núng một hồi, tựa hồ muốn nhétchính mình vào sau bóng dáng của Phong Tỏa Vân.

Giống như là người trước mắt — vô luận là tư thái, vẫn làtướng mạo —

“Lạc Dịch –”

Chờ đến lúc ý thức được, Tiêu Phong Chích đã gắt gao đứngbên cạnh ***g, dùng sức nắm chặt song sắt, nhìn chằm chằm thanh niên bên trong– bởi vì ***g hình tròn, cho nên thanh niên chỉ có thể sợ hãi ở giữa ***g sắtrun run rẩy rẩy cuộn thành một đoàn, cố gắng gia tăng khoảng cách.

“Lạc Dịch –” Tiêu Phong Chích hoàn toàn không có ý thứcđược mình cư nhiên lại hô to cái tên như bị nguyền rủa kia, nắm chặt song sắt,không kiềm chế được: “Là người như thế nào với ngươi –”

Bộ dáng người trong ***g kia có ba phần tương tự “Người nọ”,thanh niên run run, càng thêm dùng sức lui mình thành một đoàn, tựa như con mèonhỏ yếu ớt kêu một cái tên:

“Bạch, Bạch…… Hủ Dực……”

Trong thanh âm tràn ngập sợ hãi, bất lực và ỷ lại.

“Bạch Hủ Dực……”

Vô luận Tiêu Phong Chích kêu to như thế nào, thanh niên chỉbiết cuộn mình trong ***g run rẩy kêu tên Tây Yến quốc sư. Tiêu Phong Chích khóthở nhìn bóng dáng lui thành một đoàn kia, hận không thể vọt vào bắt được thanhniên mà hung hăng tra hỏi. Tiêu Phong Chích vòng quanh ***g một lần, ý đồ tìmra phương pháp mở ***g sắt.

Lồng sắt vàng kiên cố dị thường, tạo hình khá kỳ lạ, khôngcó cửa, mỗi cái song sắt đều đối xứng hoàn mỹ — người chế tạo cái ***g nàydường như hoàn toàn không nghĩ đến việc để vật bên trong ***g này thoát rangoài. Nếu có cửa và khóa thì tốt, ít nhất cũng sẽ có kẽ hở, việc mở khóa TiêuPhong Chích không dám nói tinh thông, nhưng tốt xấu cũng có thể thử xem. Nhưngcái ***g không có cửa này hoàn toàn diệt đi ý niệm trong đầu Tiêu Phong Chích,loại ***g này vừa nhìn liền biết chỉ có dùng cơ quan khởi động. Tiêu PhongChích cuối cùng đi về phía Quỷ diện thiếu niên, trầm mặc, không còn bộ dạngcười hì hì thoải mái như lúc trước. Tiêu Phong Chích giải khái á huyệt củathiếu niên:

“Lồng này mở ra như thế nào?” Đầu ngón tay Tiêu Phong Chíchđặt tại huyệt của thiếu niên, không nói một câu lại thể hiện uy hiếp đến mứctận cùng.

Quỷ diện thiếu niên liếc nhìn cái ***g một cái, dị thườngphối hợp trả lời, thiếu niên luôn hiểu được tình thế.

“Chỉ có quốc sư đại nhân mới biết phương pháp mở ***g ra.”Quỷ diện thiếu niên không né tránh tầm mắt Tiêu Phong Chích, lại thêm một câu:”Nơi này chỉ có quốc sư đại nhân có thể đi vào đến, tiểu chỉ có thể ở bên ngoàihầu hạ.”

Được đến đáp án bên trong dự kiến, Tiêu Phong Chích càngphiền táo hơn, Tiêu Phong Chích có thể xác định tiểu tư cũng không có nói dối,có thể đi vào nơi này và mở ra ***g sắt chỉ có quốc sư, chẳng lẽ chỉ có thể đibắt cóc tây yến quốc sư mới được……

Có ý niệm mơ hồ chớt lóe ra trong đầu, Tiêu Phong Chích gắtgao cau mày, không đúng, không chỉ có tây yến quốc sư mới biết được cách khởiđộng cơ quan, còn có một người cũng biết, ngay tại trước mặt! Tiêu Phong Chích mắt sáng rực lên, nhìn về phía thanh niêntrong ***g: Hắn vẫn luôn ở trong này, nói vậy so với ai khác đều quen thuộc nơinày, cho dù không biết thao tác cụ thể, ít nhất cũng có thể chỉ ra vị trí cơquan cho bọn họ.

Nhưng mà Tiêu Phong Chích lập tức liền suy sụp, xem biểuhiện của gia hỏa bên trong, nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng sẽ chỉ rõphương hướng cho bọn họ……

“Hắn…… Vẫn luôn là cái dạng này?”

Quỷ diện thiếu niên nghe vậy dừng một chút, có chút máy móctrả lời: “Quốc sư đại nhân cho hắn dùng hư vô hương, dưới cảm hóa của hư vôthần, hắn đã toàn tâm toàn ý phụng dưỡng quốc sư đại nhân.”

Tiêu Phong Chích ngón tay không tự giác buộc chặt, TiêuPhong Chích dựa vào tình báo đương nhiên biết hư vô hương là cái gì. Tiêu PhongChích ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh đang than nhẹ kia, dù cứu hắn ra thì cũngđược gì đâu, hắn đã trở nên thế này.

Không ai có thể đào thoát khống chế của hư vô hương, khôngai.

Tiêu Phong Chích có chút hiu quạnh nở nụ cười, này xem như ýtrời sao? Vọng tưởng gỡ bỏ nút thắt quá khứ kia, lại bị ông trời đùa bỡn báocho biết, đây là một cái bế tắc.

Trải qua một phen chuyển biến liên tục, Tiêu Phong Chích ảmđạm buông xuống tay, có chút mệt mỏi hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Quỷ diện thiếu niên có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu PhongChích và Thiên Giới đạo, vừa định mở miệng, lại bị ánh mắt của hắc bạch mặt nạđâm vào — quỷ dị mặt nạ tựa hồ phát hiện ý đồ lừa gạt của thiếu niên, nửa mặtnạ dữ tợn như đang rít gào, nửa hiền lành còn lại tựa hồ cũng mang theo một tiathương xót trào phúng.

Thiếu niên thì thào nói ra sự thật: “Hắn gọi Lạc Dịch, làmột quỷ y.”

Tựa hồ nghe được thanh âm quen thuộc kêu tên của mình, thanhniên bên trong ***g sợ hãi ngẩng đầu lên.

“Không có khả năng!” Tiêu Phong Chích cơ hồ là phản xạ màphủ nhận, mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, như là vì thuyết phục chính mình, hoặcnhư là đang sợ hãi cái gì: “Như thế nào có thể, hắn như thế nào thể kêu là LạcDịch……”

Ngày đó, Tiêu Phong Chích cùng vài đạo chủ ẩn mình bên trongđiện, cùng nhìn chăm chú vào thân ảnh bừa bãi trên ghế cao. Người nọ từ trêncao nhìn xuống cười:

— Lạc Dịch…… Đây là tên của ta, cái tên duy nhất.

— Ta không có hứng thú với quyền thế, chỉ là một quỷ y yêuthích dược liệu mà thôi.

Sau đó, hắn hủy hoại Phong Tỏa Vân, Phong Tỏa Vân hủy hoạitất cả.

“Không có khả năng…… Hắn không có khả năng là LạcDịch…… Hắn, hắn đã chết……!” Tiêu Phong Chích lẩm bẩm, đầu ngón tay dùngsức đâm vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể bắt buộc chính mình tỉnh táolại: “Đúng…… Không có khả năng…… Lấy tuổi mà nói tuyệt đối không có khảnăng……’Quỷ y’ có thể kế thừa, tên cũng có thể……”

Đúng vậy, danh hiệu có thể kế thừa, tên cũng có thể kế thừa.Nhưng là đây đồng dạng chứng minh, thanh niên trong ***g cùng người kia có quanhệ, hơn nữa là quan hệ cực kỳ thân mật, tướng mạo ba phần tương tự kia đủ đểgiải thích rất nhiều vấn đề.

Tiêu Phong Chích nhìn thanh niên, thanh âm khô khan khànkhàn: “Ngươi là……”

Mà lúc này, Thiên Giới vẫn luôn đứng bên cạnh hành động, tốcđộ mau đến mức lưu lại một phiến bạch sắc hư ảnh trong bóng đêm, kéo Tiêu PhongChích mạnh lui một bước về phía bên cạnh.

“Sân –” Thanh âm lợi khí đâm vào tấm ván gỗ.

Tiêu Phong Chích đột nhiên ngẩng đầu.

“!”

Thân ảnh màu đen chẳng biết xuất hiện từ lúc nào không nóimột lời tấn công, Tiêu Phong Chích nghiêng tầm mắt, tổng cộng có ba hắc y nhâncầm chủy thủ quỷ mị vô thanh bao vây bọn họ.

Trải qua kinh ngạc ban đầu, Tiêu Phong Chích và Thiên Giớiđạo bắt đầu phản kích. Hắc y nhân như là đã trải qua huấn luyện tốt, bọn họphối hợp rất ăn ý chính xác. Có lẽ trong phán đoán bọn họ, giữa hai người, sovới người mặc bạch bào đeo mặt nạ không rõ sâu cạn, Tiêu Phong Chích xem ra dễđối phó hơn nhiều – một hắc y nhân trong đó ngăn chặn thiên Giới đạo, mặt khácngười còn lại không chút do dự tấn công Tiêu Phong Chích.

Tiêu Phong Chích né tránh tập kích của hai người, hai ngườikhông chút do dự xông lên. Tiêu Phong Chích kêu khổ thấu trời, Tiêu Phong Chíchkhông am hiểu võ công của Tu La Đạo, cũng không tinh thông ám sát của Địa Ngụcđạo, chỉ có am hiểu ẩn nấp và ngụy trang vậy nên quyết đấu ngay trực diện liênkhông chịu nổi một kích.

“Tê!” Chủy thủ xẹt qua ống tay áo Tiêu Phong Chích.

Tiêu Phong Chích càng đánh càng tức giận, đối phương hoàntoàn là hạ tử thủ, toàn đánh vào nơi yếu hại. Tiêu Phong Chích nghiêng ngườitránh chủy thủ đánh lên mặt, sau đó không thể không chật vật xoay người tránhmột chủy thủ khác đâm hướng trái tim. Phương pháp ngăn chặn và mau chóng giảiquyết của đối phương, căn bản là không tính toán lưu lại tính mạng bọn họ!

Hắc y nhân công kích Thiên Giới đạo biểu tình càng phát rangưng trọng, bạch bào của đối phương không biết làm từ gì, trơn nhẵn trượtxuống, chủy thủ đâm vào nếu không dùng lực trong nháy mắt sẽ bị trượt ra, hơnnữa…… Hắc y nhân nắm chặt chủy thủ, kia thật là động tác của con người sao,cứng ngắc như thế, hoặc là nói động tác quỷ dị căn bản không phải người bìnhthường có thể làm được, có vài động tác thậm chí xoay ngược khớp xương lại!

Hắc y nhân không biết đến tột cùng có thể ngăn chặn bao lâu,nam tử bị đồng bạn bao vây tấn công kia cũng không phải nhân vật đơn giản, cóthể tránh né tấn công của hai người. Hắc y nhân nhanh chóng quyết định, ra tínhiệu, khiến đồng bạn nâng cao tốc độ, không tiếc tất thảy đại giới bắt TiêuPhong Chích!

Tiêu Phong Chích trong nháy mắt liền nhận thấy được, đốiphương công kích càng thêm sắc bén! chủy thủ rạch một đường trên vạt áo TiêuPhong Chích, nếu không phải Tiêu Phong Chích tránh nhanh, ngay cả đầu cũng cùngthân thể chia lìa.

Mà lúc này hắc y nhân ngăn chặn Thiên Giới đạo liền thấy,mặt nạ nửa dữ tợn nửa từ bi lệch về phía Tiêu Phong Chích, hắc y nhân không xácđịnh được có thấy tia sáng bên trong mặt nạ kia không. Hắc y nhân nhân cơ hộiđâm về phía cổ Thiên Giới đạo, lợi kiếm trong một khắc sắp đâm vào kia ngừnglại.

Thiên Giới đạo lấy tay bắt được cái đao, tay kia thì ngaylập tức bóp cổ hắc y nhân — động tác kia thật sự là quá nhanh, hắc y nhân hoàntoàn không kịp phản ứng đã bị ngăn chặn hô hấp, yết hầu căng thẳng, khoảng cáchkia đối phương nhất định có thể bóp nát yết hầu hắc y nhân! Bên kia, Tiêu PhongChích nhất thời không đề phòng, hắc y nhân kia bị thúc giục mà bí bách đá mộtcước vào đầu gối Tiêu Phong Chích, đau đớn kịch liệt khiến trước mắt Tiêu PhongChích biến đen, lảo đảo ngã xuống đất, căn bản nhìn không thấy một hàn quangđang đâm về hướng trái tim!

“……Tất cả dừng tay!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện