Chu Thất nhìn ta, trong đôi mắt sáng rõ ràng ẩn hàm một tia tức giận. Thật sự kì quái, tại sao ta lại có thể từ trong đôi mắt vô tình của hắn đọc ra được một thứ tâm tình khác lạ? Là ta quá đa tâm sao.

“Tiểu Tuyết, ngươi đã không vào Thanh Phong Các này bao lâu rồi?”

“Thưa gia, ta không nhớ rõ nữa.” Vốn là không nhớ rõ, cũng không cần nhớ.

“Khi ta không có mặt, cuộc sống của ngươi rất tốt đấy chứ.” Chu Thất rời giường, đến gần nắm lấy cằm của ta, khiến cho ta vốn đang cúi thấ pđầu phải ngẩn lên nhìn thẳng vào mắt của hắn: “Nói cho ta biết, những ca kỹ vũ cơ cùng nha hoàn trong phủ, ngươi đã đụng vào mấy người?”

“Tiểu Tuyết biết tội, thỉnh gia xử phạt.” Nguyên lai là như vậy, thì ra là sợ ta phá hư trong sạch người của hắn sao.

“Thân thể vốn ở dưới thân ta vặn vẹo khiêu dược, như thế nào ôm nữ nhân khác? Thật sự khiến ta tò mò.” Bàn tay hắn siết chặt, sức mạnh rất lớn gần như muốn đem đầu khớp xương của ta bóp nát: “Bất quá khi sống ở đây, ta muốn ngươi hảo hảo nhớ cho kỹ.”

Chịu đựng đau đớn, ta gian nan mở miệng: “Việc gì?”

“Ngươi là của ta, không được sự cho phép của ta, bất kể là ai ngươi cũng không được tiếp xúc.” Lời nói vừa dứt, miệng của hắn đã lấp kín đôi môi của ta, đôi đại thủ hữu lực kia cũng bắt đầu di chuyển trên người ta, đốt lên thứ dục vọng vốn đã yên lặng từ lâu…

Đúng vậy, ta là của ngươi, ngươi là chủ nhân của ta. Nếu không có sự cho phép của ngươi, ta sẽ không bao giờ đụng chạm vào bất kì ai nữa. Chạm một lần, thương tổn thật sâu. Trách không được mẫu thân lại nói, mạc động tâm. Bởi vì một lần động tâm, đau quá!

Lúc hừng đông, ta tỉnh dậy.

Chu Thất ngủ bên cạnh, hô hấp trường miên biểu thị hắn đang ngủ rất say.

Hắn đã mệt mỏi rồi. Ngày hôm qua cùng nữ nhân chơi đùa, lại suốt đêm muốn ta không ngừng. Cường thịnh thể lực cũng đã không chịu được nữa.

Cơ thể của ta rất đau. Hắn vốn mang theo sự tức giận mà ôm ta, xuống tay không chút nương tình. Cảm giác phảng phất như bị xé rách luôn luôn thường trực, ta đã phải cắn chặt răng mới có thể nhẫn nại chịu đựng trận đau nhức này.

Nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc lại y phục, mở cửa bước ra ngoài, thay Chu Thất chuẩn bị nước rửa mặt và tảo thiện. Đây là công việc duy nhất mà Quản Ngũ phân phó ta phụ trách trên danh nghĩa người hầu, ta không muốn thất trách.

Khi ta bưng thức ăn đến thì Chu Thất cũng đã thức dậy.

Sau khi hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, hắn nói với ta, từ nay trở đi, hắn muốn ta dọn đến Thanh Phong Các.

Việc ta trở lại Thanh Phong Các, chẳng bao lâu sau đã truyền vào tai mọi người. Rất nhiều người kinh ngạc, ngay cả ta cũng không rõ ràng đến tột cùng là vì cái gì. Nhưng mà chủ nhân đã ra lệnh thì không thể không tuân theo, đây vốn là bổn phận của hạ nhân.

Công việc của ta cũng đã nhiều hơn, trừ bỏ buổi sáng hầu hạ Chu Thất tắm rửa thay y phục rồi ăn sáng, ta còn phải túc trực bên cạnh chờ hắn sai bảo. Từ khía cạnh này mà nói, ta gần như trở thành người hầu thật sự của hắn.

Gần như mà thôi. Thân phận thật mà ta thuộc về vẫn chỉ là một luyến đồng. Nhiện vụ căn bản nhất vẫn là ở trên giường ra sức lấy lòng hắn. Giá trị tồn tại của bản thân vốn chỉ có như thế mà thôi.

Hai năm trôi qua, ngoài Quản Ngũ, người mà ta tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Trầm Phóng Tâm.

Y là một người thú vị. Nghe nói y vốn là đại thiếu gia Mỗ gia đại danh đỉnh đỉnh lừng lẫy chốn giang hồ, đồng thời trên người cũng mang huyết thống hoàng gia. Trên giang hồ vốn là nhân vật khốc lệ* người gặp người kinh. Thế nhưng ở trước mặt ta, y chỉ là một bằng hữu thích trêu đùa của Chu Thất mà thôi.

*khốc lệ: nghiêm khắc, lãnh khốc.

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt ở hao viên năm đó, y liền quấn lấy ta. Y nói chưa từng thấy ai đáng yêu như ta, cho nên nhất định phải hảo hảo tán chuyện ngắm nhìn.

Công phu quấn người của y rất cao, ta tránh không thoát. Vì vậy trong hai năm, y thường lui đến Vương phủ, thừa dịp Chu Thất không có mặt, lôi kéo ta và Quản Ngũ cùng uống trà nói chuyện phiếm.

Y kể rất nhiều chuyện giang hồ cho ta nghe. Thế giới nơi thường xảy ra những chuyện tới lui phi thiên độn địa, phi hoa trích diệp vô tung vô ảnh đả thương người, ta chưa từng trải qua cũng không dám tưởng tượng. Những câu chuyện của y luôn rất hấp dẫn, ta nghe đến say mê, nhưng không nghĩ thử một lần.

Y nhìn ta dần dần lớn lên. Sau đó, có một ngày, y hỏi ta: “Tiếu Tuyết vốn là tên của ngươi sao?”

Ta nhìn y, khó hiểu.

“Tiểu Tuyết, ngươi có biết hay không ngươi rất giống một người.”

Người nào? Ta giống ai? Ta hơi nghiêng đầu nhìn về phía y.

“Phải rồi, ở góc độ này nhìn còn giống hơn nữa.” Trong ánh mắt y có một tia kích động. “Lúc trước lần đầu tiên thấy ngươi ta đã cảm giác được kì quái, bây giờ thì gần như chắc chắn rồi. Tiểu Tuyết, nói cho ta biết ngươi thật ra tên là gì.”

Tên thật ư? Cái tên vô dụng hơn mười năm qua trừ ta cùng mẫu thân thì không còn ai biết ư? Nói thì có ích lợi gì? Không nói thì như thế nào? Ta lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của y.

“Vậy thì, nói cho ta biết tên của mẫu thân ngươi đi.”

Vẫn là lắc đầu. Không phải ta không biết, mà là không muốn nói.

Trầm Phóng Tâm hình như nghĩ rằng ta không biết. Y nói: “Có phải hay không ngươi không nhớ rõ? Như vậy được rồi, ta nói ra mấy cái tên, nếu ngươi hơi có ấn tượng thì cứ gật đầu ra hiệu đi.” Vì vậy, y đọc ra một chuỗi dài danh tự.

Tuyết Thiên Tầm, Tuyết Cửu Âm, Tuyết Lưu Thường, Tuyết Khúc Linh, cùng với Tuyết U Minh.

Khi nghe được tên của người cuối cùng, ta không cách nào kiềm chế sự chấn động. Đã bao nhiêu năm chưa từng nghe lại danh tự quen thuộc này. Trước mắt, hiện lên khuôn mặt nữ tử quang khiết mỹ lệ như tuyết.

Mẫu thân. Mẫu thân. Đã bao lâu rồi ngài không còn xuất hiện trong giấc mộng của con? “Thật sự? Là Tuyết U Minh thật sao?” Trầm Phóng Tâm vẫn một mực chú ý nét mặt của ta. Sau đó y thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng cười rộ lên: “Thật sự là một hài tử phiền toái ngoài mong đợi.”

“Ách…” Vậy là ý gì? Ta không hiểu.

“Ta nghĩ ngươi đã làm đúng. Không đem tên của nàng để lộ ra ngoài là một hành động sáng suốt. Tiểu Tuyết, nếu đây là ngươi cố ý, như vậy ta chỉ có thể nói, ngươi so với ta nghĩ còn thông minh hơn.” Y vỗ vỗ đầu ta, nói tiếp: “Trong giang hồ ai mà ngờ được con trai độc nhất của đại danh đỉnh đỉnh “La Sát công chúa” Tuyết U Minh cư nhiên lại là người hầu trong phủ của Chu Thất Vương gia đây?”

Vào bữa tối, Chu Thất bất ngờ lưu lại Thanh Phong Các.

Gần đây hắn luôn bề bộn công việc. Đại khái là có việc gì đó xảy ra, hắn phải thường xuyên hối hả chạy ngược chạy xuôi. Bái phỏng, tiếp đãi, phái khiển, mệnh lệnh, bận bịu đến nỗi hắn ngay cả thời gian để ăn ngủ cũng không có.

Hắn cũng không phải một vị Vương gia ăn không ngồi rồi. Tứ trảo kim long bào tử không phải tùy tùy tiện tiện là có thể khoác lên người. Hắn đích thực cùng xã tắc có liên quan mật thiết, thiên tử đối với hắn có bao nhiêu phần nể trọng là điều mà người khác có thể so bì sở hữu.

Bởi vì quá bận rộn, mấy ngày nay hắn cũng ít lưu lại phủ dùng bữa, hiếm thấy hôm nay lại khác, khiến cho người không chuẩn bị tư tưởng như ta đây ứng phó không kịp. May mà Quản Ngũ có kinh nghiệm, rất nhanh đã đem thức ăn đến Thanh Phong Các, nhờ vậy mới có cảnh ta xới cơm cho Chu Thất dùng.

“Hôm nay, Trầm Phóng Tâm nói cho ta biết một việc.” Dùng xong bữa, hắn uống một ngụm trà thơm mát, thản nhiên nói.

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Gần đây thời gian ta trầm mặc càng lúc càng nhiều, trừ khi cần thiết, nếu không ta sẽ không mở miệng. Có lẽ bởi vì bên ngoài đối với chuyện ta dọn vào Thanh Phong Các đã đàm tiếu đồn thổi rất nhiều, cho nên ta lại càng không muốn nói chuyện. Ta như thế này, lúc bình thường so với một tên ách ba cũng không có gì khác biệt.

“Ngươi vào phủ cũng được hai năm rồi. Năm xưa là một con búp bê vừa gầy vừa nhỏ, đến nay hình tượng cũng đã thay đổi ít nhiều rồi. Bộ dáng tuấn tú như thế này nếu đi trên đường không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người chú mục đây. Cho nên Trầm Phóng Tâm nói cho ta biết, tốt nhất là đem ngươi hảo hảo mà khóa lại trong Vương phủ đừng cho xuất môn. Tiểu Tuyết, ngươi cảm thấy điều này cần thiết không?”

“Gia, Tiểu Tuyết không biết.” So với cuộc sống đầy đủ nhưng không bao giờ bước chân khỏi cửa như hiện nay thì có gì khác biệt? Ta vốn chỉ là một người hầu nho nhỏ trong Vương phủ, ai có thể lại chú ý đến ta chứ? Cho dù ta có là nhu tử của Tuyết U Minh thì đã sao?

“Trầm Phóng Tâm không phải là loại người nhàn rỗi không có việc làm lại đi nói lung tung, nếu y đã nói vậy thì tám phần là đã từ ngươi phát hiện ra chuyện gì rất thú vị. Đáng tiếc ta bây giờ rất bận, không có thời gian lẫn lộn công tư. Như vậy đi, Tiểu Tuyết, trong vòng nửa tháng này ngươi cứ im lặng mà ở trong phủ của ta, nơi nào cũng đừng đi. Chờ sau khi ta hoàn thành tất cả những việc cần làm, sẽ tự mình tra xét xem có cái gì hảo ngoạn như vậy.”

“Vâng, gia.” Vẻ mặt của Chu Thất tựa như một hài tử tìm được món đồ chơi thú vị, kiểu cười mỉm mang theo một chút giảo hoạt một chút kì vọng cùng một chút ngây thơ, tuấn lãng đến mức khiến cho ta không dám nhìn thẳng. Trái tim thình thịch mà nhảy loạn hai cái. Trong nhất thời, cảm giác không thoải mái khiến cho ta phải nhíu mày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện