Im lặng suốt cả chặng đường.
Lúc trở lại cửa hàng nhỏ thì sắc mặt Đường Ngạo vô cùng khó coi. Hải Mạt Mạt nhào lên, anh cũng chỉ ôm cô bé vào lòng, không nói gì.
Mấy người Vương Phượng và Tô Thiến cũng ra đón, lúc này người phụ nữ mặc áo khoác quân phục mới tự giới thiệu mình: “Cầu Đại Vân.”
Tô Thiến lấy ánh mắt cảnh giác nhìn cô, hiển nhiên là không hoan nghênh. Vương Phượng nhận ra điều bất thường: “Tô Bách. . . . Không trở về cùng mọi người sao?”
Đường Ngạo để Hải Mạt Mạt xuống, không nói gì, Cầu Đại Vân không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Anh ấy bị cắn rồi.”
Không khí đột nhiên có chút nặng nề, đối với những người trong cửa hàng nhỏ này mà nói, zombie vốn đã là thứ rất xa xôi. Cuộc sống an toàn, ổn định làm cho họ suýt nữa quên mất những quái vật nửa chết nửa sống đó.
Cầu Đại Vân và Tô Bách mới gặp mặt một lần, đau buồn cũng chỉ là chút thương cảm mà thôi. Cô ta bảo những người phụ nữ đứng sau bê đồ vào, cửa hàng nhỏ cho dù có sân cỏ cũng vẫn không đủ chỗ.
Đường Ngạo ngồi trong lều, nếu Tô Bách không chết được mà sống lại, vậy sau này vẫn nên nhìn về phía trước. Tuy anh buồn nhưng cũng vực lại tinh thần rất nhanh: “Dựng lều bên phải sân cỏ, ở tạm tối nay.”
Cầu Đại Vân gật đầu, mặc dù không nói ra miệng nhưng cô ta rất thích loại tính cách này. Vào lúc người ăn thịt người thế này, không chỉ phải coi nhẹ sự sống còn của người khác mà ngay cả người thân, bạn bè thậm chí cả sự sống chết của mình cũng vậy.
Cầu Đại Vân dẫn mấy người phụ nữ đi dựng lều, Lưu Vân Mỹ đỡ người phụ nữ có thai bụng to vượt mặt vào trong cửa hàng nhỏ nghỉ ngơi. Vương Phượng dẫn đám người Cầu Đại Vân đi vào, đầu tiên là đặt đồ trong phòng khách cửa hàng nhỏ, sau đó mới giới thiệu tình huống trong cửa hàng nhỏ với họ, để các nhân viên làm quen với nhau.
Đường Ngạo đã giao toàn bộ bản hướng dẫn làm mũ bảo hiểm, bộ bảo vệ gáy, bộ bảo vệ răng cho Vương Phượng, để cô phụ trách sản xuất chính. Vương Phượng vốn rất chăm chỉ, lập tức đưa tất cả người mới vào một nhóm, bắt đầu dạy họ quá trình lắp ráp.
Lúc này Tô Thiến dính lấy Đường Ngạo, Đường Ngạo nào có tâm tình để ý đến cô ta, gạt cô ta ra đi ra ngoài lều. Đầu đông, ngay cả ánh mặt trời cũng nhạt gần như trong suốt, cỏ cây lần lượt khô héo. Anh quay đầu dường như lại nhớ tới buổi sáng lúc ra cửa, anh ném chìa khóa xe cho Tô Bách.
Một lúc sau, anh thở dài.
Thở dài xong, Đường tam công tử lại quay về làm Đường tam công tử. Anh chỉ huy cả đám phụ nữ đào rạch bên cạnh cửa hàng nhỏ. Kéo dài cái rạch rộng hai mét, sâu tám mét bao quanh gần năm trăm mét vuông.
Cộng thêm cửa hàng nhỏ và sân cỏ, thì đã hơn sáu trăm mét vuông rồi. Đây đúng là sức mạnh tập thể, mọi người khi làm việc thì đào rạch, lúc nghỉ ngơi thì học cách làm mũ bảo hiểm.
Hai mươi mấy người cật lực đào rạch, tiến độ coi như khá nhanh.
Khi tất cả mọi người đổ mồ hôi như mưa thì Hải Mạt Mạt và Gâu Gậu thật nhàn rỗi. Cô bé chơi bóng với Gâu Gâu trên bãi có, nếu như có zombie tới liền đi ra đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
Đường Ngạo yêu cầu nghiêm khắc đối với tất cả mọi người, chỉ yêu chiều mình cô bé. Bình thường không trách mắng, một câu nặng lời cũng chưa thấy anh nói. Mỗi tối còn ôm Hải Mạt Mạt ngủ trên tầng.
Tất cả nhân viên đều là phụ nữ, Đường tam công tử là điểm hồng duy nhất trong vạn lá xanh của rừng tùng, bề ngoài lại cao cấp, người có ý với anh đương nhiên không ít. Nhưng Tô Bách chết đi khiến cho Đường tam công tử có cảm giác nguy hiểm, không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác. Hai là có Hải Mạt Mạt ngăn ở giữa, anh cũng không làm được gì.
Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể đến gần anh.
Giữa trưa ngày hôm sau, khi mọi người đang ăn cơm trên sân cỏ, Đường Ngạo đang đút cho Hải Mạt Mạt. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét kinh hãi, Đường Ngạo lập tức đứng dậy, Cầu Đại Vân chỉ tay ra bên ngoài. Mọi người nhìn theo tay cô ấy, chỉ thấy bên ngoài có một “Người” đang lảo đảo đi tới.
Có người không kỳ lạ, cho dù là zombie cũng hoàn toàn không phải chuyện lạ. Nhưng người này có chút đặc biệt.
Con ngươi Đường Ngạo hơi co lại, lập tức vội vàng chạy lên: “Tô Bách!”
Đám người đột nhiên hoảng loạn, Đường Ngạo tiện tay cầm rìu lên, Cầu Đại Vân kéo anh: “Anh ta có thể đã. . . . . .”
Đường Ngạo vỗ lên tay cô ta: “Tôi tự có tính toán.” Đám phụ nữ run rẩy nơm nớp xích lại gần nhau, Đường Ngạo bỗng quay đầu lại, “Kiều Tiểu Vũ, quay về lều.”
Kiều Tiểu Vũ không hiểu vì sao nhưng cô ta không dám làm trái lời Đường Ngạo chỉ đành phải xoay người đi vào trong lều.
Đường Ngạo cầm rìu đến gần, người tập tễnh đang đi kia đúng là Tô Bách. Đôi mắt anh ta đã bị tơ máu bao trùm, trong miệng chảy dịch nhờn màu xanh lá cây, tay chân vô cùng cứng ngắc. Nhưng anh ta vẫn từng bước từng bước đi tới nơi này.
“Ngao. . . . . . Ngao. . . . . .” Anh ta hé miệng chỉ phát ra được mấy tiếng đó, không biết có ý gì. Đường Ngạo nắm chặt cán rìu, khẽ nói: “An nghỉ đi.”
Dứt lời, anh chém rìu xuống. Tô Bách quơ tay lung tung: “An Ngao. . . . . . Ngao. . . . . .” Nó nói mơ hồ không rõ, nhưng Đường Ngạo vẫn hiểu. Sao lại thế này? Tô Bách có ý thức? ! Anh dùng rìu đè lên ngực Tô Bách, quay đầu gọi: “Mạt Mạt, nghe xem cậu ta nói gì.”
Hải Mạt Mạt đi đến bên cạnh Đường Ngạo, nghiêng đầu nhìn Tô Bách. Hai người hừ hừ ha ha một lúc, lúc này Hải Mạt Mạt mới tựa vào người Đường Ngạo: “Ba, chú Tô Bách nói chú ấy muốn làm người, không muốn làm zombie, không muốn chết.”
Rìu trong tay Đường Ngạo không chém xuống được nữa, Hải Mạt Mạt nhìn nét mặt anh, lại nhìn Tô Bách không ngừng ha ha: “Ba. . . . . . Không nỡ bỏ chú Tô Bách?”
Đường Ngạo khẽ mím môi, quyết định nắm chặt rìu trong tay: “Không nỡ thì sao?”
Anh giơ rìu lên, nhưng không chém được Tô Bách bởi một tay Hải Mạt Mạt đã đỡ lấy rìu của anh: “Vậy ba tạm thời đừng giết chú ấy.”
Đường Ngạo không hiểu, cô bé khẽ nói: “Coi như chỉ là một zombie đến mua mũ bảo hiểm bình thường thôi.”
Đường Ngạo đưa Hải Mạt Mạt về sau rạch, Tô Bách đứng ngơ ngác ở bên ngoài rạch sâu, thỉnh thoảng gào lên hai tiếng. Hình như không hiểu vì sao mọi người không cho anh ta về nhà.
Lúc ăn cơm, Vương Phượng thương anh ta, cầm miếng thịt chuẩn bị ném qua rạch lại bị Hải Mạt Mạt ngăn cản. Vương Phượng xoa đầu cô bé: “Cô biết nó đã không còn là chú Tô Bách rồi, nhưng một mình nó ở đó rất đáng thương . . . .”
Hải Mạt Mạt lắc đầu, giọng nói non nớt lại kiên quyết: “Cô đừng vứt cho chú ấy, chú ấy vẫn là chú Tô Bách. Nếu cho chú ấy ăn thì không phải nữa rồi.”
Bên ngoài Tô Bách không ngừng thét dài, hình như đang chịu đựng đau đớn. Hải Mạt Mạt cách rạch nói chuyện với anh ta, chỉ chốc lát sau, anh ta bình tĩnh lại, vội vàng tiến lên vài bước, suýt chút nữa rơi vào trong rạch.
Hải Mạt Mạt vội vàng bảo anh ta cẩn thận rạch, một người một zombie cách rạch nói chuyện với nhau. Tô Bách cũng không gào thét nữa, ngồi dựa vào bên cạnh rạch, ngơ ngác nhìn vào trong cửa hàng nhỏ.
Đến tối, đám phụ nữ vẫn phải tăng ca gấp gáp chế tạo mũ bảo hiểm, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Đường Ngạo đang cải tiến quy trình chế tạo bộ bảo vệ răng. Hải Mạt Mạt xới một bát cơm, lặng lẽ bưng ra kê tấm gỗ sang đưa cho Tô Bách.
Tô Bách không thể dùng đũa do tính phối hợp của zombie quá kém. Hải Mạt Mạt đút từng miếng từng miếng cho anh ta, vừa đút vừa nói chuyện với anh ta.
Đường Ngạo đứng trên tầng, nơi này có một cái cửa sổ nhỏ, vậy nên anh có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới.
Tám giờ tối, đám phụ nữ nghỉ tay, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Lúc này Hải Mạt Mạt mới tạm biệt Tô Bách, bước lên tấm gỗ trở về cửa hàng nhỏ, sau đó rút tấm gỗ lại.
Cô bé lên tầng, Vương Phượng lập tức bưng nước nóng lên rửa mặt rửa chân cho cô bé. Rửa xong Vương Phượng đi xuống tầng, Hải Mạt Mạt ngồi trên giường, Đường Ngạo cũng leo lên ngồi: “Tới đây hôn ba một cái nào.”
Cô bé liền nhào qua, hôn chụt một cái lên mặt anh. Đường Ngạo vuốt ve mái tóc dài của cô bé: “Mạt Mạt nói gì với chú Tô Bách vậy?”
Hải Mạt Mạt không giấu giếm chút nào: “Chú Tô Bách nói chú ấy muốn sống, con nói cho chú ấy làm thế nào để sống.”
Ánh mắt Đường Ngạo lóe lên: “Mạt Mạt biết cách để chú ấy sống lại à?”
Hải Mạt Mạt gật đầu: “Trước kia không phải ba đã nói rồi sao, ăn ít đồ linh tinh, chăm tập thể dục.”
Đường Ngạo chau mày, suy ngẫm những lời này. Quả nhiên loại virut này có liên quan đến Hải Minh Tiển, chẳng lẽ bị nhiễm virus thật ra không đủ chết người? Chỉ khi quá nhiều virut xâm nhập sẽ khiến cho não người sinh ra cảm giác đói cồn cào. Ăn mãi không ngừng, khiến người nhiễm virus tử vong? !
Không biết anh ta cần bao nhiêu nghị lực, nhưng ít ra đại đa số người bị lây đều không làm được. Tô Bách. . . Anh nhìn về phía cửa sổ, màn đêm đen kịt, hai ngọn đèn bão chiếu sáng một khoảng nhỏ. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy Tô Bách đứng ở bên cạnh rạch sâu.
Cố nhân xưa đột nhiên trở nên kinh khủng như thế, cho dù là Đường Ngạo cũng không nhịn được cảm thán.
Sáng sớm hôm sau, đám phụ nữ rời giường rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm bắt đầu làm việc. Mặc dù là tận thế, nhưng mọi người dường như được ngăn cách bên ngoài nguy hiểm. Hai mươi mấy người phụ nữ líu ríu vô cùng náo nhiệt. Cho đến khi nhìn thấy Tô Bách đứng ở bên ngoài rạch.
Anh ta vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, dịch nhờn trong miệng có vẻ vô cùng bẩn thỉu. Anh ta nhìn chằm chằm đám phụ nữ sau rạch, giống như một con sói sắp sửa chết đói nhìn chằm chằm một con gà.
Đám phụ nữ rợn hết cả người, vội vàng rời khỏi sân cỏ đi ăn cơm.
Hải Mạt Mạt lại xới một bát cơm, gắp thêm ít cải trắng Vương Phượng làm. Nhìn thấy cô bé tới, trong mắt Tô Bách lóe lên ánh sáng đói bụng, không khỏi thét dài một tiếng.
Hải Mạt Mạt nói chuyện với anh ta một lúc, cho đến khi anh ta bình tĩnh lại mới đặt tấm gỗ đi qua. Đường Ngạo cũng đi tới, mặc dù không muốn giết chết Tô Bách, nhưng để anh ta làm Hải Mạt Mạt bị thương cũng không hay.
Hải Mạt Mạt cầm bát đũa đút cho anh ta ăn từng miếng. Tô Bách ăn như hổ đói, một bát cơm nhanh chóng hết bay. Anh ta lại gào thét gì đó, Hải Mạt Mạt chỉ lắc đầu.
Đường Ngạo ôm lấy Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt bình tĩnh nhìn vào mắt Tô Bách: “Nếu như chú thật sự muốn tiếp tục sống, nhất định phải chờ, phải nhịn.” Tô Bách ngã xuống đất, thở dốc, cảm giác đói bụng càng ngày càng mãnh liệt. Anh ta nắm một túm cỏ, nhìn một lúc lâu, đột nhiên đập lên mặt đất. Sau đó anh ta nhìn Đường Ngạo gào thét, Đường Ngạo không đành lòng nhìn nữa, ôm lấy Hải Mạt Mạt đi vào cửa hàng nhỏ.
Lúc trở lại cửa hàng nhỏ thì sắc mặt Đường Ngạo vô cùng khó coi. Hải Mạt Mạt nhào lên, anh cũng chỉ ôm cô bé vào lòng, không nói gì.
Mấy người Vương Phượng và Tô Thiến cũng ra đón, lúc này người phụ nữ mặc áo khoác quân phục mới tự giới thiệu mình: “Cầu Đại Vân.”
Tô Thiến lấy ánh mắt cảnh giác nhìn cô, hiển nhiên là không hoan nghênh. Vương Phượng nhận ra điều bất thường: “Tô Bách. . . . Không trở về cùng mọi người sao?”
Đường Ngạo để Hải Mạt Mạt xuống, không nói gì, Cầu Đại Vân không thể làm gì khác hơn là mở miệng: “Anh ấy bị cắn rồi.”
Không khí đột nhiên có chút nặng nề, đối với những người trong cửa hàng nhỏ này mà nói, zombie vốn đã là thứ rất xa xôi. Cuộc sống an toàn, ổn định làm cho họ suýt nữa quên mất những quái vật nửa chết nửa sống đó.
Cầu Đại Vân và Tô Bách mới gặp mặt một lần, đau buồn cũng chỉ là chút thương cảm mà thôi. Cô ta bảo những người phụ nữ đứng sau bê đồ vào, cửa hàng nhỏ cho dù có sân cỏ cũng vẫn không đủ chỗ.
Đường Ngạo ngồi trong lều, nếu Tô Bách không chết được mà sống lại, vậy sau này vẫn nên nhìn về phía trước. Tuy anh buồn nhưng cũng vực lại tinh thần rất nhanh: “Dựng lều bên phải sân cỏ, ở tạm tối nay.”
Cầu Đại Vân gật đầu, mặc dù không nói ra miệng nhưng cô ta rất thích loại tính cách này. Vào lúc người ăn thịt người thế này, không chỉ phải coi nhẹ sự sống còn của người khác mà ngay cả người thân, bạn bè thậm chí cả sự sống chết của mình cũng vậy.
Cầu Đại Vân dẫn mấy người phụ nữ đi dựng lều, Lưu Vân Mỹ đỡ người phụ nữ có thai bụng to vượt mặt vào trong cửa hàng nhỏ nghỉ ngơi. Vương Phượng dẫn đám người Cầu Đại Vân đi vào, đầu tiên là đặt đồ trong phòng khách cửa hàng nhỏ, sau đó mới giới thiệu tình huống trong cửa hàng nhỏ với họ, để các nhân viên làm quen với nhau.
Đường Ngạo đã giao toàn bộ bản hướng dẫn làm mũ bảo hiểm, bộ bảo vệ gáy, bộ bảo vệ răng cho Vương Phượng, để cô phụ trách sản xuất chính. Vương Phượng vốn rất chăm chỉ, lập tức đưa tất cả người mới vào một nhóm, bắt đầu dạy họ quá trình lắp ráp.
Lúc này Tô Thiến dính lấy Đường Ngạo, Đường Ngạo nào có tâm tình để ý đến cô ta, gạt cô ta ra đi ra ngoài lều. Đầu đông, ngay cả ánh mặt trời cũng nhạt gần như trong suốt, cỏ cây lần lượt khô héo. Anh quay đầu dường như lại nhớ tới buổi sáng lúc ra cửa, anh ném chìa khóa xe cho Tô Bách.
Một lúc sau, anh thở dài.
Thở dài xong, Đường tam công tử lại quay về làm Đường tam công tử. Anh chỉ huy cả đám phụ nữ đào rạch bên cạnh cửa hàng nhỏ. Kéo dài cái rạch rộng hai mét, sâu tám mét bao quanh gần năm trăm mét vuông.
Cộng thêm cửa hàng nhỏ và sân cỏ, thì đã hơn sáu trăm mét vuông rồi. Đây đúng là sức mạnh tập thể, mọi người khi làm việc thì đào rạch, lúc nghỉ ngơi thì học cách làm mũ bảo hiểm.
Hai mươi mấy người cật lực đào rạch, tiến độ coi như khá nhanh.
Khi tất cả mọi người đổ mồ hôi như mưa thì Hải Mạt Mạt và Gâu Gậu thật nhàn rỗi. Cô bé chơi bóng với Gâu Gâu trên bãi có, nếu như có zombie tới liền đi ra đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm.
Đường Ngạo yêu cầu nghiêm khắc đối với tất cả mọi người, chỉ yêu chiều mình cô bé. Bình thường không trách mắng, một câu nặng lời cũng chưa thấy anh nói. Mỗi tối còn ôm Hải Mạt Mạt ngủ trên tầng.
Tất cả nhân viên đều là phụ nữ, Đường tam công tử là điểm hồng duy nhất trong vạn lá xanh của rừng tùng, bề ngoài lại cao cấp, người có ý với anh đương nhiên không ít. Nhưng Tô Bách chết đi khiến cho Đường tam công tử có cảm giác nguy hiểm, không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác. Hai là có Hải Mạt Mạt ngăn ở giữa, anh cũng không làm được gì.
Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể đến gần anh.
Giữa trưa ngày hôm sau, khi mọi người đang ăn cơm trên sân cỏ, Đường Ngạo đang đút cho Hải Mạt Mạt. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét kinh hãi, Đường Ngạo lập tức đứng dậy, Cầu Đại Vân chỉ tay ra bên ngoài. Mọi người nhìn theo tay cô ấy, chỉ thấy bên ngoài có một “Người” đang lảo đảo đi tới.
Có người không kỳ lạ, cho dù là zombie cũng hoàn toàn không phải chuyện lạ. Nhưng người này có chút đặc biệt.
Con ngươi Đường Ngạo hơi co lại, lập tức vội vàng chạy lên: “Tô Bách!”
Đám người đột nhiên hoảng loạn, Đường Ngạo tiện tay cầm rìu lên, Cầu Đại Vân kéo anh: “Anh ta có thể đã. . . . . .”
Đường Ngạo vỗ lên tay cô ta: “Tôi tự có tính toán.” Đám phụ nữ run rẩy nơm nớp xích lại gần nhau, Đường Ngạo bỗng quay đầu lại, “Kiều Tiểu Vũ, quay về lều.”
Kiều Tiểu Vũ không hiểu vì sao nhưng cô ta không dám làm trái lời Đường Ngạo chỉ đành phải xoay người đi vào trong lều.
Đường Ngạo cầm rìu đến gần, người tập tễnh đang đi kia đúng là Tô Bách. Đôi mắt anh ta đã bị tơ máu bao trùm, trong miệng chảy dịch nhờn màu xanh lá cây, tay chân vô cùng cứng ngắc. Nhưng anh ta vẫn từng bước từng bước đi tới nơi này.
“Ngao. . . . . . Ngao. . . . . .” Anh ta hé miệng chỉ phát ra được mấy tiếng đó, không biết có ý gì. Đường Ngạo nắm chặt cán rìu, khẽ nói: “An nghỉ đi.”
Dứt lời, anh chém rìu xuống. Tô Bách quơ tay lung tung: “An Ngao. . . . . . Ngao. . . . . .” Nó nói mơ hồ không rõ, nhưng Đường Ngạo vẫn hiểu. Sao lại thế này? Tô Bách có ý thức? ! Anh dùng rìu đè lên ngực Tô Bách, quay đầu gọi: “Mạt Mạt, nghe xem cậu ta nói gì.”
Hải Mạt Mạt đi đến bên cạnh Đường Ngạo, nghiêng đầu nhìn Tô Bách. Hai người hừ hừ ha ha một lúc, lúc này Hải Mạt Mạt mới tựa vào người Đường Ngạo: “Ba, chú Tô Bách nói chú ấy muốn làm người, không muốn làm zombie, không muốn chết.”
Rìu trong tay Đường Ngạo không chém xuống được nữa, Hải Mạt Mạt nhìn nét mặt anh, lại nhìn Tô Bách không ngừng ha ha: “Ba. . . . . . Không nỡ bỏ chú Tô Bách?”
Đường Ngạo khẽ mím môi, quyết định nắm chặt rìu trong tay: “Không nỡ thì sao?”
Anh giơ rìu lên, nhưng không chém được Tô Bách bởi một tay Hải Mạt Mạt đã đỡ lấy rìu của anh: “Vậy ba tạm thời đừng giết chú ấy.”
Đường Ngạo không hiểu, cô bé khẽ nói: “Coi như chỉ là một zombie đến mua mũ bảo hiểm bình thường thôi.”
Đường Ngạo đưa Hải Mạt Mạt về sau rạch, Tô Bách đứng ngơ ngác ở bên ngoài rạch sâu, thỉnh thoảng gào lên hai tiếng. Hình như không hiểu vì sao mọi người không cho anh ta về nhà.
Lúc ăn cơm, Vương Phượng thương anh ta, cầm miếng thịt chuẩn bị ném qua rạch lại bị Hải Mạt Mạt ngăn cản. Vương Phượng xoa đầu cô bé: “Cô biết nó đã không còn là chú Tô Bách rồi, nhưng một mình nó ở đó rất đáng thương . . . .”
Hải Mạt Mạt lắc đầu, giọng nói non nớt lại kiên quyết: “Cô đừng vứt cho chú ấy, chú ấy vẫn là chú Tô Bách. Nếu cho chú ấy ăn thì không phải nữa rồi.”
Bên ngoài Tô Bách không ngừng thét dài, hình như đang chịu đựng đau đớn. Hải Mạt Mạt cách rạch nói chuyện với anh ta, chỉ chốc lát sau, anh ta bình tĩnh lại, vội vàng tiến lên vài bước, suýt chút nữa rơi vào trong rạch.
Hải Mạt Mạt vội vàng bảo anh ta cẩn thận rạch, một người một zombie cách rạch nói chuyện với nhau. Tô Bách cũng không gào thét nữa, ngồi dựa vào bên cạnh rạch, ngơ ngác nhìn vào trong cửa hàng nhỏ.
Đến tối, đám phụ nữ vẫn phải tăng ca gấp gáp chế tạo mũ bảo hiểm, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Đường Ngạo đang cải tiến quy trình chế tạo bộ bảo vệ răng. Hải Mạt Mạt xới một bát cơm, lặng lẽ bưng ra kê tấm gỗ sang đưa cho Tô Bách.
Tô Bách không thể dùng đũa do tính phối hợp của zombie quá kém. Hải Mạt Mạt đút từng miếng từng miếng cho anh ta, vừa đút vừa nói chuyện với anh ta.
Đường Ngạo đứng trên tầng, nơi này có một cái cửa sổ nhỏ, vậy nên anh có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới.
Tám giờ tối, đám phụ nữ nghỉ tay, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Lúc này Hải Mạt Mạt mới tạm biệt Tô Bách, bước lên tấm gỗ trở về cửa hàng nhỏ, sau đó rút tấm gỗ lại.
Cô bé lên tầng, Vương Phượng lập tức bưng nước nóng lên rửa mặt rửa chân cho cô bé. Rửa xong Vương Phượng đi xuống tầng, Hải Mạt Mạt ngồi trên giường, Đường Ngạo cũng leo lên ngồi: “Tới đây hôn ba một cái nào.”
Cô bé liền nhào qua, hôn chụt một cái lên mặt anh. Đường Ngạo vuốt ve mái tóc dài của cô bé: “Mạt Mạt nói gì với chú Tô Bách vậy?”
Hải Mạt Mạt không giấu giếm chút nào: “Chú Tô Bách nói chú ấy muốn sống, con nói cho chú ấy làm thế nào để sống.”
Ánh mắt Đường Ngạo lóe lên: “Mạt Mạt biết cách để chú ấy sống lại à?”
Hải Mạt Mạt gật đầu: “Trước kia không phải ba đã nói rồi sao, ăn ít đồ linh tinh, chăm tập thể dục.”
Đường Ngạo chau mày, suy ngẫm những lời này. Quả nhiên loại virut này có liên quan đến Hải Minh Tiển, chẳng lẽ bị nhiễm virus thật ra không đủ chết người? Chỉ khi quá nhiều virut xâm nhập sẽ khiến cho não người sinh ra cảm giác đói cồn cào. Ăn mãi không ngừng, khiến người nhiễm virus tử vong? !
Không biết anh ta cần bao nhiêu nghị lực, nhưng ít ra đại đa số người bị lây đều không làm được. Tô Bách. . . Anh nhìn về phía cửa sổ, màn đêm đen kịt, hai ngọn đèn bão chiếu sáng một khoảng nhỏ. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy Tô Bách đứng ở bên cạnh rạch sâu.
Cố nhân xưa đột nhiên trở nên kinh khủng như thế, cho dù là Đường Ngạo cũng không nhịn được cảm thán.
Sáng sớm hôm sau, đám phụ nữ rời giường rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm bắt đầu làm việc. Mặc dù là tận thế, nhưng mọi người dường như được ngăn cách bên ngoài nguy hiểm. Hai mươi mấy người phụ nữ líu ríu vô cùng náo nhiệt. Cho đến khi nhìn thấy Tô Bách đứng ở bên ngoài rạch.
Anh ta vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, dịch nhờn trong miệng có vẻ vô cùng bẩn thỉu. Anh ta nhìn chằm chằm đám phụ nữ sau rạch, giống như một con sói sắp sửa chết đói nhìn chằm chằm một con gà.
Đám phụ nữ rợn hết cả người, vội vàng rời khỏi sân cỏ đi ăn cơm.
Hải Mạt Mạt lại xới một bát cơm, gắp thêm ít cải trắng Vương Phượng làm. Nhìn thấy cô bé tới, trong mắt Tô Bách lóe lên ánh sáng đói bụng, không khỏi thét dài một tiếng.
Hải Mạt Mạt nói chuyện với anh ta một lúc, cho đến khi anh ta bình tĩnh lại mới đặt tấm gỗ đi qua. Đường Ngạo cũng đi tới, mặc dù không muốn giết chết Tô Bách, nhưng để anh ta làm Hải Mạt Mạt bị thương cũng không hay.
Hải Mạt Mạt cầm bát đũa đút cho anh ta ăn từng miếng. Tô Bách ăn như hổ đói, một bát cơm nhanh chóng hết bay. Anh ta lại gào thét gì đó, Hải Mạt Mạt chỉ lắc đầu.
Đường Ngạo ôm lấy Hải Mạt Mạt, Hải Mạt Mạt bình tĩnh nhìn vào mắt Tô Bách: “Nếu như chú thật sự muốn tiếp tục sống, nhất định phải chờ, phải nhịn.” Tô Bách ngã xuống đất, thở dốc, cảm giác đói bụng càng ngày càng mãnh liệt. Anh ta nắm một túm cỏ, nhìn một lúc lâu, đột nhiên đập lên mặt đất. Sau đó anh ta nhìn Đường Ngạo gào thét, Đường Ngạo không đành lòng nhìn nữa, ôm lấy Hải Mạt Mạt đi vào cửa hàng nhỏ.
Danh sách chương