Khi thỏa thuận mượn hạt giống còn chưa bắt đầu, tổng giám đốc Đường đã ra lệnh cho bộ phận kinh doanh lập tức tích góp tất cả dụng cụ, máy móc nông canh. Thành phố E trước kia là một thành phố công nghiệp, dụng cụ nông canh vốn không nhiều, chỉ có vài hộ gia đình trồng hoa màu là có một ít.

Yến Thao mặc dù không biết làm vậy có ích gì, nhưng anh ta cũng nhanh chóng thu gom được bảy tám phần.

Tổng giám đốc Đường rất giữ lời, nhanh chóng ký kết thỏa thuận mượn hạt giống cây nông nghiệp với một vài căn cưs trong thành phố E. Cá con, trứng gà đất, khoai tây v…v… lần lượt được đưa đến các doanh lớn. Mọi người đương nhiên đều vô cùng cảm kích, nóng lòng gieo giống.

Nhưng những vấn đề mới lại tới rồi . . . . Họ không có công cụ.

Trong thành phố bây giờ muốn tìm những thứ như cuốc cũng khó, lấy cái gì mà trồng trọt? Vừa khéo là tổng giám đốc Đường ở vườn thú, nơi đó vốn là vùng ngoại ô, liên quan đến nuôi trồng hoa cỏ, cây cối, công cụ đương nhiên phải có một ít. Sau này anh còn vơ vét thêm. Hiện giờ lại bị Yến Thao vơ vét thêm một lần, đương nhiên không thừa bất cứ cái gì.

Mà khoai tây và cây nông nghiệp không thể gieo trồng chậm trễ. Yến Thao ngầm hiểu trong lòng, lập tức nhảy ra cho thuê công cụ nông canh. Bao gồm máy bơm, cuốc, tấm phim plastic, máy tuốt lúa, máy sấy v..v…

Những căn cứ khác không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhẫn nhịn.

Buổi tối hôm đó, Yến Thao đến vườn thú một chuyến, bí mật đàm phán với Đường Ngạo. Đường Ngạo quăng hiệp nghị cho anh ta, trên đó viết tiền thuê trả sau thu hoạch, sổ ngạch là 10% sản lượng.

Yến Thao rất bất mãn: “Tôi nói rồi bây giờ tôi không phải là cấp dưới của cậu nữa! Bản hợp đồng này cậu không thể thương lượng với tôi trước rồi mới ký sao?”

Tổng giám đốc Đường lườm anh ta: “Thật sao? Vậy cậu cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp?”

Yến Thao câm nín, tổng giám đốc Đường xem báo cáo sản lượng cây nông nghiệp trong máy vi tính của mình: “Căn cứ vào tình hình của những doanh này và số liệu giá trị sản lượng/mẫu, chỉ cần 50% sản lượng là đủ cho bọn họ sống tạm rồi. Nhưng với kỹ thuật trồng trọt của bọn họ bây giờ, chắc chắn không đạt được sản lượng như vậy, cho dôi lên 20% là 70%. Hạt giống tôi rút 20%, dụng cụ cậu rút 10%. Vậy bọn họ sẽ còn thừa một ít lương thực dự trữ, chúng ta cũng có chút thu hoạch.”

Yến Thao đọc kỹ hợp đồng, sau đó thâm trầm ra vẻ suy tư: “Ừ, cứ như vậy đi.”

Tổng giám đốc Đường lắc đầu: “Yến Thao, giả vờ trâu bò cũng là nghệ thuật, cậu không làm nổi đâu.”

Yến Thao tức giận: “Tôi đã nói tôi không còn là cấp dưới của cậu rồi! Đừng con mẹ nó suốt ngày dùng giọng điệu trịnh thượng này nói chuyện với tôi!”

Tổng giám đốc Đường lấy từ trong ngăn tủ ra hai ly rượu, rót rượu: “Cái này không liên quan đến chuyện cậu có phải cấp dưới của tôi hay không.”

Yến Thao cầm lấy ly rượu, giận dữ uống một hơi cạn sạch: “Vậy thì liên quan đến cái gì?”

Tổng giám đốc Đường nâng ly cười một tiếng: “Đến chỉ số thông minh của cậu.”

. . . . . .

Yến Thao giận dữ định đập ly, tổng giám đốc Đường đột nhiên lên tiếng: “Một ly mười cân lương thực, tôi sẽ trừ dần vào số lương thực cung ứng cho bên cậu.”

Yến Thao quả thực nổi trận lôi đình, cuối cùng anh ta đập luôn cái ly xuống đất: “Không phải là mười cân lương thực thôi sao, ông đây vẫn chi được!”

“Có chí khí.” Tổng giám đốc Đường than thở, “Chỗ tôi còn một bộ ly, có cần đập luôn một thể không? Nhưng cậu tốt nhất là nên dọn dẹp nơi này cho sạch sẽ. Nếu như làm công chúa nhỏ của tôi bị thương thì. . . . . . Đừng hòng lấy được của tôi một hạt lương thực nào.”

Yến Thao nghẹn chết, thật đúng là nghẹn chết.

Khó khăn lắm mới có thể bùng nổ trước mặt cái tên luôn cưỡi trên đầu trên cổ mình một lần, ném vỡ một cái ly. Mẹ nó, mười cân lương thực không nói, còn phải phụ trách quét sàn! ! Anh ta vừa mới tìm được cái chổi, Hải Mạt Mạt đã chạy từ bên ngoài vào. Yến Thao vội lao ra cửa như tia chớp: “Cháu đừng vào!!”

Anh ta hiểu rất rõ tên Đường Ngạo này. Bây giờ Chu Tân Quốc cho rằng bây giờ anh ta và Đường Ngạo đã kết thành đồng minh. Nếu như anh ta đứng ra đơn phương tuyên bố kết minh tan vỡ, Chu Tân Quốc cũng sẽ chỉ cho đó là kế dụ địch của hai người.

Nói không chừng hắn còn đắc ý vì tưởng rằng mình đã nhìn thấu được kế hoạch ấy chứ.

Nói cách khác, bộ phận kinh doanh hiện giờ đã không còn tác dụng với Đường Ngạo, chỉ cần anh còn tồn tại là được. Không chừng anh đã sớm nghĩ đến chuyện đổi ý cung cấp lương thực rồi, giờ chỉ đang kiếm lý do thôi.

Nếu như Hải Mạt Mạt thật sự dẫm lên mảnh thủy tinh, không chừng tên này sẽ lại nghĩ ra cách bóc lột mới!

Anh ta đang sốt ruột, Hải Mạt Mạt đã xông vào. Mà khi đó Đường Ngạo còn nhanh hơn anh ta, lập tức nhấc Hải Mạt Mạt lên khỏi mặt đất, ôm vào trong lòng.

Yến Thao sững sờ, nếu là Đường Ngạo lúc trước, anh sẽ chỉ ước gì có một lý do tuyệt hảo như thế này.

Tổng giám đốc Đường không để ý tới anh ta, ôm Hải Mạt Mạt ngồi xuống bên bàn. Mạt Mạt chỉ bình rượu trên bàn: “Ba ơi, đây là cái gì?”

Tổng giám đốc Đường vội vàng ra hiệu cho Yến Thao đặt bình rượu vào trong ngăn kéo: “Đó là rượu, bé ngoan không thể uống rượu.”

Hải Mạt Mạt rất nghe lời, không hỏi nữa: “Dạ!”

Đồng chí Yến Thao nghẹn nãy giờ, đột nhiên nghĩ ra một cách trả thù ác độc nhất! Anh ta tà ác cong môi cười.

Hôm sau, đồng chí Yến Thao lại đến vườn thú. Tổng giám đốc Đường và Cầu Đại Vân đang đi tuần tra ở khu trồng trọt, tra xét tình hình gieo giống khoai tây lần hai. Mặt trời độc, anh đương nhiên sẽ không đưa Hải Mạt Mạt theo.

Hải Mạt Mạt ngồi chơi trong phòng làm việc của anh, hai chân quỳ trên ghế xoay của tổng giám đốc Đường, tò mò nghịch máy vi tính của anh. Đồng chí Yến Thao cười he he đi vào: “Mạt Mạt? Mạt Mạt ngoan, chú tới thăm cháu này. Có nhớ chú không?”

Hải Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn anh một cái, thành thật lắc đầu: “Không ạ.”

“. . . . . .”

Yến Thao cố gắng giữ nụ cười: “Ba Mạt Mạt đâu?” Anh ta biết rõ còn hỏi, Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn đáp: “Ba đến chỗ chú Trương rồi.”

Yến Thao cười như gió xuân phơi phới, lấy từ trong túi áo ra một cái gói đặt ở trên ghế: “Ơ, Mạt Mạt, ba cháu quên mang đồ này!” Anh ta giả vờ nhìn nhìn, “Cái này nhìn có vẻ rất quan trọng đấy!”

Hải Mạt Mạt cầm lên nhìn mấy lần, thấy mềm nhũn, không biết là cái gì: “Cái này ba cần dùng gấp sao?”

Yến Thao không chút do dự gật đầu: “Mạt Mạt ngoan, mau đi đưa cho ba đi.”

Vì vậy khi tổng giám đốc Đường dẫn người phụ trách của mấy doanh khác đi thăm hết khu trồng trọt, trở lại họp cùng mọi người, công chúa nhỏ của anh vui vẻ chạy tới, đưa cho anh một gói băng vệ sinh. Còn vô cùng khéo léo hiểu chuyện thêm một câu: “Ba, ba quên mang đồ này.”

“. . . . . .”

Đã đến lúc nên giáo dục con gái rồi. Tổng giám đốc Đường đột nhiên cảm thấy sứ mạng của anh đã đến!

“Hải Mạt Mạt!” Anh nghiêm mặt, tất cả mọi người chờ trận mắng chửi của Tổng giám đốc đại nhân ập xuống. Hải Mạt Mạt cũng cảm thấy vẻ mặt anh không thích hợp, cô bé không hiểu nhìn mọi người rồi lại nhìn Đường Ngạo. Đôi mắt to tròn mở lớn không biết phải làm sao.

Câu nói kế tiếp của tổng giám đốc Đường lại đổi thành: “Nắng như vậy mà còn chạy lung tung.”

“. . . . . .”

Đám người phụ trách những căn cứ khác ký xong hiệp ước, mang hạt giống trở về. Lúc gần đi đều thầm quan sát Hải Mạt Mạt. Tổng giám đốc Đường là nhân vật nổi danh ở thành phố E, tác phong của anh thế nào tất cả mọi người đều rõ.

Chỉ không ngờ rằng anh cũng sẽ yêu con gái như mạng. . . . . .

Chờ mọi người đi hết rồi, tổng giám đốc Đường đưa Hải Mạt Mạt đến sân cỏ chơi với Gâu Gâu. Lúc quay về hội trường anh liền thay đổi mặt: “Trương Diệu Dương! Gieo giống khoai tây lần thứ hai phải chú ý thời gian; còn ngô đã thu hoạch, nếu máy sấy không đủ thì cho người đi phơi, đừng có để mốc. Viên Thiên Hiểu! Chỗ anh làm sao đấy hả? Khoai tây thu hoạch quý trước tại sao vẫn còn chất đống ở đấy. . . . . . Chuyên ngành của mình thì nắm vững một chút, đừng để ông đây phải theo mông anh như bác gái ủy ban. . . . . .”

Anh mắng chửi tất cả mọi người một trận.

. . . . . .

Buổi tối, Hải Mạt Mạt nghịch bộ đàm của tổng giám đốc Đường. Đường Ngạo tắm xong, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ở ngang hông, khom lưng ôm Hải Mạt Mạt vào đi tắm. Da thịt Hải Mạt Mạt rất mềm, sờ như thạch hoa quả vậy. Tổng giám đốc Đường vừa cảm thán trẻ tuổi thật tốt, vừa thầm hận không biết thằng oắt nào tương lai có phúc lấy được con gái anh.

Anh lần đầu tiên làm ba, nghĩ tới đây khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung. Sau đó tổng giám đốc Đường liền bắt đầu có chút không vui. Nếu như sau này Hải Mạt Mạt lập gia đình, về sau con bé sẽ nắm tay thằng oắt khác, sẽ không dính lấy anh như cái đuôi nữa.

Đến lúc đó không biết con bé có còn nhớ những ngày hai người sống chung không nữa. Anh đột nhiên cảm thất vô cùng mất mát, cũng may đột nhiên nhớ đến lai lịch của Hải Mạt Mạt, không biết con bé có thể lớn lên không nữa.

Tổng giám đốc Đường suy nghĩ một lúc, sau đó thở dài. Có thể lớn lên là tốt nhất, có anh làm chỗ dựa, thế nào cũng phải tìm cho con bé một tấm chồng đẹp trai, săn sóc.

Nếu được như vậy, đời này cũng coi như không sống uổng.

Anh cúi đầu hôn Hải Mạt Mạt, trong tay Hải Mạt Mạt còn cầm một con vịt trắng lớn làm từ gốm sứ, đang dạy vịt bơi trong bồn tắm.

Đêm hôm đó, Đường tổng ngủ rất muộn, đột nhiên bên ngoài có tiếng động, ngắn nhưng cực kỳ chói tai. Anh cho là tiếng kêu của động vật, nhưng Hải Mạt Mạt đang nằm trên giường lại đột nhiên tỉnh dậy, ngay cả Gâu Gâu đang ngủ say cũng dựng thẳng lỗ tai lên.

Cô bé bò dậy, từ cửa sổ nhìn ra xung quanh. Đường Ngạo rất kinh ngạc: “Mạt Mạt sao vậy?”

Gâu Gâu điên cuồng cào cửa, Đường Ngạo vừa mở cửa ra, nó đã lao ngay ra ngoài. Hải Mạt Mạt cũng chạy theo phía sau. Lúc này Đường Ngạo cầm một khẩu súng, đuổi theo một người một chó chạy về phía trước.

Vì tiết kiệm điện, trong công viên không có đèn đường. Gâu Gâu chạy như bay, Hải Mạt Mạt đuổi sát theo nó. Tổng giám đốc Đường chỉ có thể dựa vào trí nhớ chạy theo: “Mạt Mạt! Chậm một chút!”

Hai người một chó cùng nhau chạy tới cửa sau công viên. Hôm nay đến phiên một người tên là Ngô Quế Hải và đội của anh ta canh cửa. Bọn họ cầm súng, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Gâu Gâu lao tới như bay, Đường Ngạo cầm đèn pin chạy theo. Mọi người chỉ nhìn thấy ở góc tường phía xa có một tên đang ngồi xổm trên mặt đất, quay lưng về phía mọi người, chỉ nhìn thấy thân thể hơi mập, tóc dài.

Tiếng kêu điên cuồng của Gâu Gâu khiến nó quay đầu lại, sau đó nó cũng bắt đầu gào lên chói tai giống như động vật giống đực tranh địa bàn.

Đường Ngạo chiếu đèn pin vào mặt nó, đột nhiên nhìn thấy dưới mái tóc rối bời là một đôi mắt màu xanh đậm phản xạ ánh sáng! Là zombie mắt xanh? Toàn thân Đường Ngạo lạnh ngắt, màu mắt con zombie này còn đậm hơn đám Hải Mạt Mạt tạo ra lần trước! Mà bây giờ trong tay nó đang đang cầm một cái đầu mất nết. . . . . Nó đang ăn vụng mất nết! !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện