Trưa, Lục Vũ Thanh nhận điện thoại của Vương Thành. Đầu tiên Vương Thành hỏi y có nhận được đồ chưa, tiếp đó giải thích vì sao lại để Lương Ngân đưa đến.
Vương Thành bị kẹp cứng ở giữa đúng là khổ sở. Lúc nói chuyện đôi câu với Lương Ngân, Vương Thành thuận miệng nhắc tới Lục Vũ Thanh, còn kể hình như gần đây y nuôi mèo, phải nhờ người đưa các loại đồ ăn cát mèo cho y.
Nghe vậy, Lương Ngân lập tức đoán ra Lục Vũ Thanh vẫn còn ở thành phố, nếu về tỉnh vốn chẳng cần kéo Vương Thành đến giúp đỡ làm gì.
“Sau đó thầy Lương nói sẽ đưa cho thầy, tiện xem gần đây thầy thế nào. Rồi còn bảo trước đó tôi không được nói, hai thầy…”
Vương Thành chưa nói xong, Lục Vũ Thanh đã vội ngắt ngang: “Không sao, tôi cũng lấy được đồ rồi. Cảm ơn thầy.”
Vương Thành có thể cảm giác được Lục Vũ Thanh không muốn nói chuyện liên quan đến Lương Ngân, thở dài: “Ừ, nếu có vấn đề gì thầy cứ liên lạc với tôi. Chờ trường nghỉ mấy hôm chúng ta hẹn gặp.”
“Để sau đi.” Để sau trong đôi mắt người trưởng thành nghĩa là không cơ hội nào khác. Chuyện trường học đã ngã ngũ, đều đã trở thành quá khứ cả rồi. Dù có quan tâm nhiều hơn đi nữa cũng vậy, nếu gặp mặt mà bị người ta nhìn thấy kẻo lại gây phiền toái không đáng có cho Vương Thành.
Lục Vũ Thanh cũng không muốn xuất hiện trong vòng xã giao của Lương Ngân. Y hơi giận, cũng muốn dần thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Trác Hạo ra ngoài thay vòi nước cho người ta, mèo mẹ chờ anh trong tiệm. Đánh giá theo tần suất gặp mặt, Trác Hạo gần như xác định mèo mẹ sắp sinh, việc ấy làm anh rất lo âu, sốt ruột hơn cả mèo mẹ sắp “vượt cạn”.
Những khi mèo mẹ không ở đây, Trác Hạo giấu thật kỹ bát nhỏ cho nó, bây giờ đang chuẩn bị nước và đồ ăn: “Hay là… gần đây mày đừng đi lung tung bên ngoài nữa được không?”
Mèo mẹ kêu một tiếng, không biết có nghe vào ý kiến của Trác Hạo hay không. Nhưng có vẫn chẳng chịu vào tiệm, trước cửa có một cái thùng đựng đinh xi măng, có chỉ nằm đúng chỗ đó.
Tầm giờ tối, trên đường thường có vài nhóm người tụm năm tụm ba đi dạo sau bữa cơm. Chợ đã dẹp, hàng đồ ăn sáng đã đóng cửa từ trưa, mấy tiệm bán trái cây đồ khô gần đó cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc hàng hóa, có siêu thị của Lục Vũ Thanh là nơi sáng nhất con phố này.
“Có phải mày sắp đẻ rồi đúng không?” Cảm giác từ đám lông xù chỗ mắt cá chân lần đầu làm Trác Hạo thấy rợn cả tóc gáy, anh sắp phải làm công việc đỡ đẻ thiệt luôn.
Anh vội vội vàng vàng gõ cửa kính hàng xóm: “Lục Vũ Thanh, mau mau qua đây coi kìa!”
Gọi Lục Vũ Thanh xong, Trác Hạo vừa quay đầu lại, mèo mẹ cào cào vào cái thùng giấy, móng vuốt cắm vào tấm bìa phát ra âm thanh chói tai như nện thẳng vào gáy Trác Hạo, vừa đau lại vừa gây tỉnh táo.
Anh nổi da gà đầy người, tí nữa gào vào mặt Lục Vũ Thanh: “Giờ mèo phải làm sao?”
“Chắc là sắp sinh rồi.” Lục Vũ Thanh tỏ ra rất thản nhiên, “Chúng ta chờ vậy, đổi cho nó cái thùng khác rồi nếu có thì lót cho nó mấy thứ quần áo bỏ đi.”
Trác Hạo tay chân luống cuống nghe theo lời Lục Vũ Thanh hết, anh lẹ tay tìm được quần áo vứt rồi, vào tiệm lót cho mèo mẹ cái ổ mềm. Anh muốn đưa mèo mẹ vào trong tiệm nên dịch cái thùng vào bên trong: “Lại đây.”
Trác Hạo nói mấy lần, mèo mẹ nghe được nhưng không đi vào: “Sao giờ này rồi mà mày vẫn còn nhận ra cái khung xe thế này.”
Trác Hạo bó tay, đặt cái thùng xuống cạnh mèo mẹ, bấy giờ nó mới chịu từ từ đổi chỗ.
“Làm sao đây?”
Lục Vũ Thanh lấy hai cái ghế trong tiệm Trác Hạo ra, đặt xuống ngay ngắn: “Chờ.”
“Phải chờ tới khi nào lận?” Đợi chờ là chuyện khó khăn nhất, đặc biệt là những lúc không biết phải chờ bao lâu.
Lục Vũ Thanh ấn Trác Hạo xuống ghế: “Chưa biết, nhiều khi là cả đêm.”
“Cậu giỡn tôi đó hả?” Trác Hạo đứng phắt dậy, suýt nữa đập vào cằm Lục Vũ Thanh, “Cậu biết gì không? Mẹ nó ông đếch biết gì hết.”
Một người bình thường trông già dặn bao nhiêu bây giờ lại đứng ngồi không yên, Lục Vũ Thanh thấy anh buồn cười quá thể: “Em cũng không.”
“Cậu không biết thì giả bộ ra vẻ ung dung làm cái con mẹ gì?” Giọng Trác Hạo ầm ầm, mèo mẹ cũng kêu theo.
“Anh đừng dọa nó.” Lục Vũ Thanh lại ấn người kia ngồi xuống ghế, “Nó sinh mà, chúng ta chỉ biết trông nom thôi, không giúp gì được.”
Hai người chụm đầu lại một chỗ, nhân viên đóng cửa siêu thị xong đi ra thấy Lục Vũ Thanh và Trác Hạo ngồi đực ra, có người hỏi: “Ông chủ, các anh đang làm gì vậy?”
“Chờ mèo sinh con ấy mà, mọi người về nhà trước đi.”
Bây giờ cả siêu thị cũng đã đóng cửa, con phố hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. May mà đang buổi tối, không có quạt cũng không nóng quá, chỉ mỗi việc ngồi lâu không động đậy chút là đút no được một con muỗi.
Trác Hạo khom người xem động tĩnh của mèo mẹ, nó co rúc vào góc thùng, hai mắt mở to, cơ thể run run theo nhịp thở dồn dập.
“Hầy, sao không có tí động tĩnh nào vậy.” Nếu phải đợi cả đêm thật, hai người cứ ngồi trơ một chỗ cũng không hay. Bình thường Trác Hạo cứ ra vẻ hời hợt tùy tiện với mèo hoang nhỏ, lúc sinh nở này lại hồi hộp lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
Anh không ngồi yên được, đứng dậy cầm hai chai bia trong tủ lạnh ra, chụm hai đầu chai vào cạy một phát là nắp bung ra. Anh đưa một chai cho Lục Vũ Thanh: “Cầm.”
Tiếng kêu của mèo mẹ giữ nguyên tần số, nghe hồi lâu cũng thành quen, thể hiện rõ trước mắt không có thay đổi gì khác.
Hai chai bia tới tay làm bầu không khí giảm bớt căng thẳng. Trác Hạo và Lục Vũ Thanh cụng chai, y thuận miệng nói: “Anh Hạo này, em hỏi được không. Sao mới đầu anh không muốn chạm mặt em?”
Trác Hạo là người mau quên, nếu Lục Vũ Thanh không nhắc anh cũng quên khuấy đi mất: “Vậy cậu cậu cứ bắt người ta xuất hóa đơn làm gì?”
Đụng bể tủ kính là chuyện nhỏ không đáng bao nhiêu, người ta đã bồi thường rồi. Trác Hạo thấy nhắc lại sẽ làm mình trông có vẻ thù dai, nhưng Lục Vũ Thanh mở to mắt mù mờ chớp chớp, làm anh buộc phải nói.
“Mấy công nhân cũ cậu thuê đấy. Động chạm vỡ tủ kính nhà tôi rồi phải bồi thường, cậu quên rồi à?”
Lục Vũ Thanh cụp mắt dừng lại chừng nửa giây, chợt bừng tỉnh: “Hơi hơi ấn tượng.”
“Hơi hơi ấn tượng? Cậu đưa tiền mà cậu còn không nhớ.” Khó trách người ta thường nói quý nhân hay quên.
Lục Vũ Thanh cười khổ: “Mấy người họ ấy, chỗ tiền đó em chỉ trả một nửa. Họ không đưa hóa đơn ra em vốn chẳng muốn giải quyết.”
Trác Hạo nghe hai chữ “hóa đơn” mà buốt hết não: “Cậu có tiền hoa hồng ở cục thuế không vậy? Sao cứ mở mồm là là hóa đơn hóa đơn.”
“Tại vì trước đó họ không có hóa đơn mà chỉ có phiếu thu, lúc thu tiền sẽ kêu bên xưởng vật tư độn giá lên cao để báo cho em. Em không nghĩ ra cách nào khác mới nghĩ ra quy định này với họ, không xuất hóa đơn thì em không thanh toán.”
Lục Vũ Thanh bất lực: “Mấy người lao động nhập cư ấy thoạt trông hiền lành thật thà. Mình thông cảm cho họ họ còn thấy mình dễ kiếm chuyện. Lúc thật sự muốn sa thải thì họ bắt đầu khóc lóc thảm thiết làm bộ làm tịch, em cũng chịu mấy người đó thôi.”
“Thế nên lúc đó họ không đưa hóa đơn em sợ mình lại bị lừa, chỉ đưa họ một nửa. Số còn lại là mấy người họ tự góp với nhau.”
Thật ra Lục Vũ Thanh không ngốc nghếch đâu, chỉ là hơi lương thiện thái quá một chút mà thôi.
“Ra là vì chuyện đó?” Lục Vũ Thanh dò hỏi.
Đúng thật cũng không phải toàn bộ. Trác Hạo cứng mồm cứng miệng như con vịt chết đương nhiên chẳng chịu thừa nhận, còn hổ báo cáo chồn: “Mấy người cậu thuê cái tính y hệt cậu.”
*Miệng cứng như vịt chết: Mỏ vịt rất cứng, khi nó chết rồi vẫn cứng như vậy. Cụm từ này ý chỉ một người mạnh miệng cứng đầu, ngang bướng.
Lục Vũ Thanh không thích bia rượu, Trác Hạo cũng làm được nửa chai y mới chỉ uống được một hớp, tửu lượng cũng chẳng ra sao, thế thôi mà giọng đã mang theo men say.
Y gục đầu, khều khều miếng giấy ngoài vỏ chai: “Thật ra em còn đang lo lắng… anh biết em thích đàn ông rồi có…”
Có phiền không.
Trác Hạo cười khẽ: “Lo cái gì mà lo, thích đàn ông thì đâu có nghĩa đàn ông nào cũng thích, ngoài người yêu ra còn có bạn bè nữa chứ.”
Trừ bỏ chuyện cả hai cùng một loại người, Trác Hạo cảm thấy cuộc đời vốn được chắp vá từ các mối quan hệ. Thích đàn ông thì phải tránh xa tất cả những người đàn ông thích người khác giới à? “Người yêu trước đó của cậu… không giục cậu đi nữa?”
Lục Vũ Thanh lắc đầu, nở nụ cười có phần đắng chát nhìn Trác Hạo: “Có lẽ anh không tin, đây là lần đầu tiên em không nghe lời người ấy.”
Lương Ngân lạnh lẽo như băng, tính cách “mạnh” hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Hai người ở bên nhau cũng là Lục Vũ Thanh theo đuổi.
Có chênh lệch ngay từ đầu này, quan hệ yêu đương giữa hai người không bao giờ tồn tại sự cân bằng. Lương Ngân luôn luôn là người quyết định, Lục Vũ Thanh chỉ im lặng theo sau.
Nghe đến đây, cảm giác đồng bệnh tương liên trong Trác Hạo đột ngột nảy sinh. Bên nhau nhưng gượng ép đến thế rốt cuộc vì ý đồ gì? Phải có tính toán mới có thể tự ép uổng bản thân đi cùng người kia.
Trác Hạo thuận miệng hỏi: “Hai cậu là bắt đầu từ hồi đại học?”
“Ừm, theo đuổi thật lâu, thì mãi đến mùa xuân năm đó rốt cuộc cũng chịu đồng ý ở bên em.”
Gia cảnh Lương Ngân không tốt, quê ở ngoại tỉnh. Kỳ nghỉ xuân năm ấy Lương Ngân mua phải vé xe lửa giả, đầu năm vé tàu xe khan hiếm, anh ta không mua được vé cũng không có tiền mua tấm vé thứ hai.
Đến khi Lục Vũ Thanh biết chuyện, y nhờ người mua giúp. Cũng chính nhờ tấm vé ấy, Lục Vũ Thanh mới theo đuổi được Lương Ngân.
Khoảng thời gian thực tập sau này đa phần sinh viên đều ở mấy huyện nhỏ, Lương Ngân nói với Lục Vũ Thanh anh ta không muốn ở lại quê, muốn y về đánh tiếng với cha. Nhưng quan hệ giữa Lục Vũ Thanh và cha rất căng thẳng, cuối cùng chỉ nhờ được thầy hướng dẫn của Lương Ngân.
Gia đình của Lục Vũ Thanh khá đặc biệt, cha là giáo sư đại học mẹ là nhân viên nhà nước, điều kiện cũng chỉ khá giả hơn gia đình bình thường đôi chút, vẫn chưa đến mức đủ cho một sinh viên như Lục Vũ Thanh trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền tiêu.
Lục Vũ Thanh có người chị gái là Lục Dư Lâm, năm mười tám tuổi đã xa nhà chạy đến Thâm Quyến làm nhà máy riêng. Chị y không liên lạc với cha mẹ, mỗi tháng đúng giờ gửi tiền về nhà. Trong cái nhà ấy chị chỉ quan tâm em trai mình, không bù được bằng tình cảm nên chỉ đành bù đắp bằng tiền bạc.
Trác Hạo không ngờ gia đình Lục Vũ Thanh lại phức tạp như thế, mối quan hệ giữa y và Lương Ngân anh cũng hiểu tàm tạm rồi. Anh vỗ vai y, nói: “Cậu đúng là thằng tiêu tiền như rác.”
Còn ngu hơn cả anh đây.
Vương Thành bị kẹp cứng ở giữa đúng là khổ sở. Lúc nói chuyện đôi câu với Lương Ngân, Vương Thành thuận miệng nhắc tới Lục Vũ Thanh, còn kể hình như gần đây y nuôi mèo, phải nhờ người đưa các loại đồ ăn cát mèo cho y.
Nghe vậy, Lương Ngân lập tức đoán ra Lục Vũ Thanh vẫn còn ở thành phố, nếu về tỉnh vốn chẳng cần kéo Vương Thành đến giúp đỡ làm gì.
“Sau đó thầy Lương nói sẽ đưa cho thầy, tiện xem gần đây thầy thế nào. Rồi còn bảo trước đó tôi không được nói, hai thầy…”
Vương Thành chưa nói xong, Lục Vũ Thanh đã vội ngắt ngang: “Không sao, tôi cũng lấy được đồ rồi. Cảm ơn thầy.”
Vương Thành có thể cảm giác được Lục Vũ Thanh không muốn nói chuyện liên quan đến Lương Ngân, thở dài: “Ừ, nếu có vấn đề gì thầy cứ liên lạc với tôi. Chờ trường nghỉ mấy hôm chúng ta hẹn gặp.”
“Để sau đi.” Để sau trong đôi mắt người trưởng thành nghĩa là không cơ hội nào khác. Chuyện trường học đã ngã ngũ, đều đã trở thành quá khứ cả rồi. Dù có quan tâm nhiều hơn đi nữa cũng vậy, nếu gặp mặt mà bị người ta nhìn thấy kẻo lại gây phiền toái không đáng có cho Vương Thành.
Lục Vũ Thanh cũng không muốn xuất hiện trong vòng xã giao của Lương Ngân. Y hơi giận, cũng muốn dần thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Trác Hạo ra ngoài thay vòi nước cho người ta, mèo mẹ chờ anh trong tiệm. Đánh giá theo tần suất gặp mặt, Trác Hạo gần như xác định mèo mẹ sắp sinh, việc ấy làm anh rất lo âu, sốt ruột hơn cả mèo mẹ sắp “vượt cạn”.
Những khi mèo mẹ không ở đây, Trác Hạo giấu thật kỹ bát nhỏ cho nó, bây giờ đang chuẩn bị nước và đồ ăn: “Hay là… gần đây mày đừng đi lung tung bên ngoài nữa được không?”
Mèo mẹ kêu một tiếng, không biết có nghe vào ý kiến của Trác Hạo hay không. Nhưng có vẫn chẳng chịu vào tiệm, trước cửa có một cái thùng đựng đinh xi măng, có chỉ nằm đúng chỗ đó.
Tầm giờ tối, trên đường thường có vài nhóm người tụm năm tụm ba đi dạo sau bữa cơm. Chợ đã dẹp, hàng đồ ăn sáng đã đóng cửa từ trưa, mấy tiệm bán trái cây đồ khô gần đó cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc hàng hóa, có siêu thị của Lục Vũ Thanh là nơi sáng nhất con phố này.
“Có phải mày sắp đẻ rồi đúng không?” Cảm giác từ đám lông xù chỗ mắt cá chân lần đầu làm Trác Hạo thấy rợn cả tóc gáy, anh sắp phải làm công việc đỡ đẻ thiệt luôn.
Anh vội vội vàng vàng gõ cửa kính hàng xóm: “Lục Vũ Thanh, mau mau qua đây coi kìa!”
Gọi Lục Vũ Thanh xong, Trác Hạo vừa quay đầu lại, mèo mẹ cào cào vào cái thùng giấy, móng vuốt cắm vào tấm bìa phát ra âm thanh chói tai như nện thẳng vào gáy Trác Hạo, vừa đau lại vừa gây tỉnh táo.
Anh nổi da gà đầy người, tí nữa gào vào mặt Lục Vũ Thanh: “Giờ mèo phải làm sao?”
“Chắc là sắp sinh rồi.” Lục Vũ Thanh tỏ ra rất thản nhiên, “Chúng ta chờ vậy, đổi cho nó cái thùng khác rồi nếu có thì lót cho nó mấy thứ quần áo bỏ đi.”
Trác Hạo tay chân luống cuống nghe theo lời Lục Vũ Thanh hết, anh lẹ tay tìm được quần áo vứt rồi, vào tiệm lót cho mèo mẹ cái ổ mềm. Anh muốn đưa mèo mẹ vào trong tiệm nên dịch cái thùng vào bên trong: “Lại đây.”
Trác Hạo nói mấy lần, mèo mẹ nghe được nhưng không đi vào: “Sao giờ này rồi mà mày vẫn còn nhận ra cái khung xe thế này.”
Trác Hạo bó tay, đặt cái thùng xuống cạnh mèo mẹ, bấy giờ nó mới chịu từ từ đổi chỗ.
“Làm sao đây?”
Lục Vũ Thanh lấy hai cái ghế trong tiệm Trác Hạo ra, đặt xuống ngay ngắn: “Chờ.”
“Phải chờ tới khi nào lận?” Đợi chờ là chuyện khó khăn nhất, đặc biệt là những lúc không biết phải chờ bao lâu.
Lục Vũ Thanh ấn Trác Hạo xuống ghế: “Chưa biết, nhiều khi là cả đêm.”
“Cậu giỡn tôi đó hả?” Trác Hạo đứng phắt dậy, suýt nữa đập vào cằm Lục Vũ Thanh, “Cậu biết gì không? Mẹ nó ông đếch biết gì hết.”
Một người bình thường trông già dặn bao nhiêu bây giờ lại đứng ngồi không yên, Lục Vũ Thanh thấy anh buồn cười quá thể: “Em cũng không.”
“Cậu không biết thì giả bộ ra vẻ ung dung làm cái con mẹ gì?” Giọng Trác Hạo ầm ầm, mèo mẹ cũng kêu theo.
“Anh đừng dọa nó.” Lục Vũ Thanh lại ấn người kia ngồi xuống ghế, “Nó sinh mà, chúng ta chỉ biết trông nom thôi, không giúp gì được.”
Hai người chụm đầu lại một chỗ, nhân viên đóng cửa siêu thị xong đi ra thấy Lục Vũ Thanh và Trác Hạo ngồi đực ra, có người hỏi: “Ông chủ, các anh đang làm gì vậy?”
“Chờ mèo sinh con ấy mà, mọi người về nhà trước đi.”
Bây giờ cả siêu thị cũng đã đóng cửa, con phố hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng. May mà đang buổi tối, không có quạt cũng không nóng quá, chỉ mỗi việc ngồi lâu không động đậy chút là đút no được một con muỗi.
Trác Hạo khom người xem động tĩnh của mèo mẹ, nó co rúc vào góc thùng, hai mắt mở to, cơ thể run run theo nhịp thở dồn dập.
“Hầy, sao không có tí động tĩnh nào vậy.” Nếu phải đợi cả đêm thật, hai người cứ ngồi trơ một chỗ cũng không hay. Bình thường Trác Hạo cứ ra vẻ hời hợt tùy tiện với mèo hoang nhỏ, lúc sinh nở này lại hồi hộp lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
Anh không ngồi yên được, đứng dậy cầm hai chai bia trong tủ lạnh ra, chụm hai đầu chai vào cạy một phát là nắp bung ra. Anh đưa một chai cho Lục Vũ Thanh: “Cầm.”
Tiếng kêu của mèo mẹ giữ nguyên tần số, nghe hồi lâu cũng thành quen, thể hiện rõ trước mắt không có thay đổi gì khác.
Hai chai bia tới tay làm bầu không khí giảm bớt căng thẳng. Trác Hạo và Lục Vũ Thanh cụng chai, y thuận miệng nói: “Anh Hạo này, em hỏi được không. Sao mới đầu anh không muốn chạm mặt em?”
Trác Hạo là người mau quên, nếu Lục Vũ Thanh không nhắc anh cũng quên khuấy đi mất: “Vậy cậu cậu cứ bắt người ta xuất hóa đơn làm gì?”
Đụng bể tủ kính là chuyện nhỏ không đáng bao nhiêu, người ta đã bồi thường rồi. Trác Hạo thấy nhắc lại sẽ làm mình trông có vẻ thù dai, nhưng Lục Vũ Thanh mở to mắt mù mờ chớp chớp, làm anh buộc phải nói.
“Mấy công nhân cũ cậu thuê đấy. Động chạm vỡ tủ kính nhà tôi rồi phải bồi thường, cậu quên rồi à?”
Lục Vũ Thanh cụp mắt dừng lại chừng nửa giây, chợt bừng tỉnh: “Hơi hơi ấn tượng.”
“Hơi hơi ấn tượng? Cậu đưa tiền mà cậu còn không nhớ.” Khó trách người ta thường nói quý nhân hay quên.
Lục Vũ Thanh cười khổ: “Mấy người họ ấy, chỗ tiền đó em chỉ trả một nửa. Họ không đưa hóa đơn ra em vốn chẳng muốn giải quyết.”
Trác Hạo nghe hai chữ “hóa đơn” mà buốt hết não: “Cậu có tiền hoa hồng ở cục thuế không vậy? Sao cứ mở mồm là là hóa đơn hóa đơn.”
“Tại vì trước đó họ không có hóa đơn mà chỉ có phiếu thu, lúc thu tiền sẽ kêu bên xưởng vật tư độn giá lên cao để báo cho em. Em không nghĩ ra cách nào khác mới nghĩ ra quy định này với họ, không xuất hóa đơn thì em không thanh toán.”
Lục Vũ Thanh bất lực: “Mấy người lao động nhập cư ấy thoạt trông hiền lành thật thà. Mình thông cảm cho họ họ còn thấy mình dễ kiếm chuyện. Lúc thật sự muốn sa thải thì họ bắt đầu khóc lóc thảm thiết làm bộ làm tịch, em cũng chịu mấy người đó thôi.”
“Thế nên lúc đó họ không đưa hóa đơn em sợ mình lại bị lừa, chỉ đưa họ một nửa. Số còn lại là mấy người họ tự góp với nhau.”
Thật ra Lục Vũ Thanh không ngốc nghếch đâu, chỉ là hơi lương thiện thái quá một chút mà thôi.
“Ra là vì chuyện đó?” Lục Vũ Thanh dò hỏi.
Đúng thật cũng không phải toàn bộ. Trác Hạo cứng mồm cứng miệng như con vịt chết đương nhiên chẳng chịu thừa nhận, còn hổ báo cáo chồn: “Mấy người cậu thuê cái tính y hệt cậu.”
*Miệng cứng như vịt chết: Mỏ vịt rất cứng, khi nó chết rồi vẫn cứng như vậy. Cụm từ này ý chỉ một người mạnh miệng cứng đầu, ngang bướng.
Lục Vũ Thanh không thích bia rượu, Trác Hạo cũng làm được nửa chai y mới chỉ uống được một hớp, tửu lượng cũng chẳng ra sao, thế thôi mà giọng đã mang theo men say.
Y gục đầu, khều khều miếng giấy ngoài vỏ chai: “Thật ra em còn đang lo lắng… anh biết em thích đàn ông rồi có…”
Có phiền không.
Trác Hạo cười khẽ: “Lo cái gì mà lo, thích đàn ông thì đâu có nghĩa đàn ông nào cũng thích, ngoài người yêu ra còn có bạn bè nữa chứ.”
Trừ bỏ chuyện cả hai cùng một loại người, Trác Hạo cảm thấy cuộc đời vốn được chắp vá từ các mối quan hệ. Thích đàn ông thì phải tránh xa tất cả những người đàn ông thích người khác giới à? “Người yêu trước đó của cậu… không giục cậu đi nữa?”
Lục Vũ Thanh lắc đầu, nở nụ cười có phần đắng chát nhìn Trác Hạo: “Có lẽ anh không tin, đây là lần đầu tiên em không nghe lời người ấy.”
Lương Ngân lạnh lẽo như băng, tính cách “mạnh” hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Hai người ở bên nhau cũng là Lục Vũ Thanh theo đuổi.
Có chênh lệch ngay từ đầu này, quan hệ yêu đương giữa hai người không bao giờ tồn tại sự cân bằng. Lương Ngân luôn luôn là người quyết định, Lục Vũ Thanh chỉ im lặng theo sau.
Nghe đến đây, cảm giác đồng bệnh tương liên trong Trác Hạo đột ngột nảy sinh. Bên nhau nhưng gượng ép đến thế rốt cuộc vì ý đồ gì? Phải có tính toán mới có thể tự ép uổng bản thân đi cùng người kia.
Trác Hạo thuận miệng hỏi: “Hai cậu là bắt đầu từ hồi đại học?”
“Ừm, theo đuổi thật lâu, thì mãi đến mùa xuân năm đó rốt cuộc cũng chịu đồng ý ở bên em.”
Gia cảnh Lương Ngân không tốt, quê ở ngoại tỉnh. Kỳ nghỉ xuân năm ấy Lương Ngân mua phải vé xe lửa giả, đầu năm vé tàu xe khan hiếm, anh ta không mua được vé cũng không có tiền mua tấm vé thứ hai.
Đến khi Lục Vũ Thanh biết chuyện, y nhờ người mua giúp. Cũng chính nhờ tấm vé ấy, Lục Vũ Thanh mới theo đuổi được Lương Ngân.
Khoảng thời gian thực tập sau này đa phần sinh viên đều ở mấy huyện nhỏ, Lương Ngân nói với Lục Vũ Thanh anh ta không muốn ở lại quê, muốn y về đánh tiếng với cha. Nhưng quan hệ giữa Lục Vũ Thanh và cha rất căng thẳng, cuối cùng chỉ nhờ được thầy hướng dẫn của Lương Ngân.
Gia đình của Lục Vũ Thanh khá đặc biệt, cha là giáo sư đại học mẹ là nhân viên nhà nước, điều kiện cũng chỉ khá giả hơn gia đình bình thường đôi chút, vẫn chưa đến mức đủ cho một sinh viên như Lục Vũ Thanh trong túi lúc nào cũng rủng rỉnh tiền tiêu.
Lục Vũ Thanh có người chị gái là Lục Dư Lâm, năm mười tám tuổi đã xa nhà chạy đến Thâm Quyến làm nhà máy riêng. Chị y không liên lạc với cha mẹ, mỗi tháng đúng giờ gửi tiền về nhà. Trong cái nhà ấy chị chỉ quan tâm em trai mình, không bù được bằng tình cảm nên chỉ đành bù đắp bằng tiền bạc.
Trác Hạo không ngờ gia đình Lục Vũ Thanh lại phức tạp như thế, mối quan hệ giữa y và Lương Ngân anh cũng hiểu tàm tạm rồi. Anh vỗ vai y, nói: “Cậu đúng là thằng tiêu tiền như rác.”
Còn ngu hơn cả anh đây.
Danh sách chương