Hai người bị hù sợ, trố mắt nhìn nhau, vừa sợ con trai mình ngồi tù vừa sợ Trác Hạo thật sự gặp vấn đề gì.

Thấy hai ông bà không chịu đi, sắc mặt của Lục Vũ Thanh khó coi kỳ lạ, trầm đến đáng sợ: “Vẫn chưa đi?”

Đến khi những vị khách không mời mà đến đi khỏi, phòng bệnh yên tĩnh đến độ nghe được tiếng hít thở của Trác Hạo. Cảm giác xót xa vô hình lấp kín căn phòng, nhất là khi nghe thấy câu “Không có lấy một người chăm sóc” ấy thốt lên uất ức đến ngần nào, không hề giống như những con chữ sẽ tuôn ra từ miệng anh.

Lục Vũ Thanh tới đây ít lâu rồi, chẳng những chưa từng thấy người nhà Trác Hạo mà ngay cả chính anh cũng chẳng đề cập đến. Chắc rằng ai cũng có bí mật khó nói không muốn bị ai vạch trần.

Trong ấn tượng của y, Trác Hạo là một người vô cùng mạnh mẽ. Anh âm thầm giúp đỡ người khác mà không nói một lời, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng bắt ai phải báo đáp. Trái tim anh ngỡ vô hình, tưởng như tường đồng vách sắt đao thương không thể đâm lọt, nhưng hóa ra lại mềm mại.

Như giờ phút này, sau khi trút bỏ lớp vỏ ngoài quái gở cô liêu, Trác Hạo yếu ớt. Và anh cũng như mọi người khác khi nằm trên giường bệnh sẽ ước mong thứ tình cảm thân thuộc xa vời.

“Anh Hạo.” Lòng bàn tay Lục Vũ Thanh phủ lên miếng băng gạc trên đầu Trác Hạo. Anh hệt như chú chó săn bị thương muốn nhận được sự quan tâm, thế nhưng sẽ tấn công những người đến gần mình để tự bảo vệ lấy bản thân.

Lục Vũ Thanh lo đụng phải vết thương trên đầu anh, vốn muốn xoa đầu, cuối cùng chỉ lẳng lặng áp lên.

Cảm xúc của con người rất phức tạp, thương hại, bất lực, giận dữ tất cả đều thể hiện ra nơi bóng lưng khom xuống ấy của Trác Hạo. Lục Vũ Thanh đứng đó ôm anh một lúc lâu, cho đến khi người dựa vào bụng mình thôi run rẩy mới buông tay.

Trác Hạo không khóc, anh đã sớm qua cái tuổi đụng chuyện là rơi nước mắt. Chẳng qua mặt anh khó ở như thể ai đó thiếu nợ anh một triệu tám vậy.

Lục Vũ Thanh mở hộp giữ ấm, nói chuyện với anh: “Hơi nhạt nhẽo một tí, anh ăn tạm vậy. Chờ vết khâu lành rồi em nấu món khác.”

Hai bên đều là rau xanh lá xanh làm đầu Trác Hạo cũng muốn xanh theo luôn, tí tẹo váng mỡ nổi lên trên như thằng ăn xin bị đuổi đi. Đáng thương. Trong hộp giữ ấm là canh cá, phần nước hầm lại khá đậm đà.

Trác Hạo nhức đầu, chẳng hơi đâu để ý chuyện cơm nước lắm. Nhưng đúng thật anh chưa từng ăn đồ ăn thanh đạm như vậy, trước đây cứ ỷ khỏe mạnh mà hốc mấy cái bánh bao cay xè lưỡi.

Lục Vũ Thanh ngồi bên múc cơm, anh dựa vào đầu giường: “Muốn hút thuốc ghê…”

Đây là bệnh viện, Trác Hạo được đưa vào trong tình trạng lột trần nửa thân trên không xu dính túi. Anh không thể nhờ y tá mua thuốc lá cho mình được, thế là Lục Vũ Thanh trở thành nguồn hy vọng duy nhất.

Y nhét muỗng vào tay anh: “Mấy ngày này đừng hút thuốc, anh ăn cơm đi.”

Còn phải trông cậy Lục Vũ Thanh cơm bưng nước rót rồi đi tiêu đi tiểu. Trác Hạo nào dám phản bác, tự giận mình chọc chọc bát cơm trước mặt.

Tay phải anh bị đau, tay trái không nghe lời, múc cơm thôi mà dây đầy ra bàn.

Người thiếu tay thiếu chân đúng là bất tiện, làm gì cũng phải có người cầu cạnh. Trác Hạo “chậc” một tiếng.

Lục Vũ Thanh kiếm cái ghế ngồi cạnh Trác Hạo, gắp rau cải bỏ vào muỗng rồi đưa lên cằm, ý bảo Trác Hạo mau há miệng ăn.

Trác Hạo không thể quẳng ý tốt của của Lục Vũ Thanh đi được, nhắm mắt nhắm mũi ngậm vào, thật sự chẳng có mùi vị gì. Anh không dám nhai nhiều sợ đau đầu, qua loa cắn nhai mấy miếng rồi nuốt xuống.

Lục Vũ Thanh hài lòng bắt đầu xử lý sang thớ cá. Cá trê nhiều xương, y cẩn thận lọc hết xương trong thịt ra, dằm nát thịt, làm thế này thiếu điều nhai hộ anh luôn.

Trác Hạo sống hơn ba mươi năm cuộc đời lần đầu có người tỉ mẩn với mình như thế, lại còn là một tên đàn ông. Anh phục lòng kiên nhẫn của Lục Vũ Thanh, càng không kiểm soát được nhịp tim đập thình thịch rộn ràng trong lồng ngực, nếu ngực không đủ dày, anh còn sợ sẽ bị Lục Vũ Thanh nghe thấy mất.

Thấy Trác Hạo cầm thìa không ăn, Lục Vũ Thanh nghĩ anh chán mùi vị nhạt thếch nọ, mở nắp hộp thủy tinh ra đưa táo đã gọt sẵn đến trước mặt anh: “Hay là anh ăn chút trái cây đi.”

“Ai…” Trác Hạo đưa tay che mắt, cơ thể mất hết sức dựa vào gối, tiếng thở dài có phần sâu xa.

“Anh sao vậy?” Lục Vũ Thanh nghĩ vết thương Trác Hạo đau, nắm lấy cổ tay người ta quan sát sắc mặt.

Trác Hạo khẽ khàng cựa ra, tuy gương mặt đầy mệt nhọc yếu ớt nhưng đuôi mày vẫn khẽ nâng lên, khóe môi hơi cong, anh cười mắng: “Nuôi con cậu đấy à?”

Lục Vũ Thanh nghiêm túc giải thích: “Không cắt thì sao anh ăn.”

Chưa nói đến chuyện cắt sẵn táo, trước đây việc có người gọt vỏ cho Trác Hạo đã là điều xa xỉ.

Trong hộp thủy tinh còn có một cái tăm, anh nể mặt nhét một miếng vào miệng. Bình thường chắc chắn sẽ thấy vừa thiếu phóng khoáng vừa chẳng đủ nhét kẽ răng, nhưng hôm nay Trác Hạo ăn lịch sự, nhai hai cái nghỉ một lát, cắt nhỏ thế này hợp lý lắm.

Vị chua chua của trái cây kích thích vị giác. Ăn hai miếng táo, Trác Hạo thấy đói, nhìn thấy rau cải ngón tay đã bắt đầu ngọ nguậy.

Lục Vũ Thanh múc cho anh chén canh cá, anh run run cầm muỗng, nước canh rơi rớt hết xuống bàn.

Y lấy muỗng khỏi tay anh: “Để em.”

Từ khi Trác Hạo có ký ức đến giờ, chưa từng có ai đút cơm cho anh. Lục Vũ Thanh chăm sóc người khác quá thuần thục thành thạo, lúc đưa đến miệng anh còn thổi thổi mấy cái.

Vừa nghiêm túc vừa chăm chút cẩn thận, ngứa ngáy đến độ khiến Trác Hạo nổi cả da gà. Anh nhấp một miếng anh cá, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Cậu ăn chưa?”

“Em ăn rồi.” Lục Vũ Thanh đút hết canh lại chuyển sang đút cơm, mỗi lần đút không nhiều như sợ làm anh mắc nghẹn, tỉ mỉ từng li từng tí một.

Trác Hạo ăn hai muỗng, quay đầu tránh mặt đi: “Cậu đừng chiều tôi quá, cậu mà đi rồi tôi thành thói mất. Định đút tôi ăn đến khi nào chứ?”

Anh sợ mình nhận được quá nhiều chăm sóc quan tâm, sợ bị người ta khinh khi cười chê; sợ mình không quen lại sợ mình quá thân thuộc.

Lúc nói câu kia giọng điệu anh nhuốm đôi chút dỗi hờn, một người khi ốm đau bệnh tật là lại có những suy nghĩ kì dị không thể hiểu nổi.

Lục Vũ Thanh còn thản nhiên đáp: “Em đút đến khi nào tay anh lành thì thôi.”

Đụng vào xương cốt phải dưỡng ít nhất một trăm ngày, dám ở đây khoác lác hứa hẹn sáo rỗng mà không biết ngượng à? Trác Hạo vẫn trốn tránh. Anh cảm thấy rất buồn cười, nụ cười đáp lại y như xuất phát từ trong lòng.

Cái muỗng đi theo Trác Hạo. Anh lắc đầu hai lần, nheo mắt: “Hơi chóng mặt…”

“Anh đừng có mà trốn nữa, ăn thêm mấy miếng đi.” Để đút cơm cho Trác Hạo, từ nãy Lục Vũ Thanh đã chuyển chỗ ngồi từ ghế lên mép giường.

Lúc La Vân cầm bình giữ ấm tới Trác Hạo cũng vừa cơm nước xong. Cô biết Lục Vũ Thanh nấu cơm, nhưng vẫn cứ muốn nấu một bát canh xương hầm cho anh.

Cô vào phòng bệnh là thấy ngay cảnh Lục Vũ Thanh ôm Trác Hạo lên giường, hai người đang nói chuyện với nhau. Lục Vũ Thanh giữ nguyên tư thế khom người gác trên đầu Trác Hạo.

“Bỏ thêm tí muối đi, nhạt tới độ chim không lên được đây này.” Khổ ải quá rồi đó, ăn uống mà như cực hình vậy.

Lục Vũ Thanh nhẹ nhàng dịch đầu Trác Hạo, vuốt phẳng gối lại: “Anh chịu khó chút vậy, chờ khỏe rồi tính sau.”

Trác Hạo đang cười, hơi bất đắc dĩ, cũng có phần đùa giỡn lưu manh. La Vân không biết phải hình dung thế nào, nói chung là dáng vẻ cô chưa từng chứng kiến qua.

“Mẹ chứ cậu ăn thử coi, nhắm nuốt trôi nổi không.”

Lục Vũ Thanh rất kiên quyết với chuyện này: “Em vừa ăn còn gì.”

Trên bàn chén đũa bừa bãi Lục Vũ Thanh chưa kịp thu dọn, La Vân xách hộp giữ ấm theo như thành thừa: “Em hầm xương… anh Hạo…”

“Ây… mắc công quá…” Trác Hạo cũng chẳng có ý gì khác, cơm ăn một ngày ba bốn bữa, ăn lắm cũng thành phí.

Người ta đã đến tận bệnh viện rồi, có lòng như thế nên không thể kêu người ta đi về được. Lục Vũ Thanh tiếp lời: “Để trễ nữa làm đồ ăn đêm đi.”

Bệnh viện có phòng lúc nào cũng sẵn nước nóng, canh để trong hộp hâm cách thủy được. Chẳng qua bây giờ Trác Hạo ăn cơm còn khó, huống hồ nửa đêm còn đi đi lại lại hâm canh, anh bật ra: “Thế khuya cậu đi hâm cho tôi à?”

“Ừm.” Lục Vũ Thanh trả lời rất thoải mái.

Mi mắt Trác Hạo giật liên hồi: “Tối cậu không về nhà? Chuyện trong siêu thị làm sao?”

Lục Vũ Thanh dọn bàn ăn: “Em về cho mèo ăn, đóng cửa rồi lên lại.”

Sự hòa hợp của hai người làm La Vân không sao xen vào. Trác Hạo nói chuyện với Lục Vũ Thanh rất tự nhiên không đề phòng chút gì, khách sáo cũng chỉ vài ba câu ngoài miệng, còn nở nụ cười ngây ngô chưa bao giờ xuất hiện.

La Vân không ở lại lâu, ngồi một lúc rồi hiểu ý ra về.

Cả hai nói chuyện trong phòng bệnh, Lục Vũ Thanh nói chờ chút nữa y quay lại sẽ đem khăn với bàn chải đánh răng, nếu khó chịu thì sẽ lau người cho anh.

Trác Hạo nằm trên giường bệnh, lưu luyến nhìn Lục Vũ Thanh ngồi bên cạnh mình.

Y đối đãi với người khác là bản năng trời sinh, anh thích đàn ông cũng là trời sinh. Hai người họ không ai can thiệp vào thói hư tật xấu hay bẩm sinh của nhau được, y cũng đừng trách anh động lòng.

Lục Vũ Thanh như quần lót của Trác Hạo, vừa vặn ôm sát, siêng năng làm việc không chút oán trách nề hà.

Ba cái quần lót riêng tư đồ chẳng phải bó chặt lắm à? Bít bưng cả cái đũng quần.

Sợ Trác Hạo một thân một mình ở bệnh viện không ổn, Lục Vũ Thanh về siêu thị trước giờ đóng cửa nửa tiếng. Y vội vội vàng vàng cho mèo ăn, rửa chén bát, cầm khăn tay đồ rửa mặt mới trong siêu thị rồi vòng trở về.

Đồ đạc trong phòng bệnh ít ỏi sơ sài, không có lấy một cái ti vi, đối diện giường bệnh trống rỗng. Lục Vũ Thanh bước vào, nhìn thấy Trác Hạo lặng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trác Hạo là kiểu người yên tĩnh, một người có thể trầm lặng kiệm lời như thế mà bình thường khi nói chuyện lại cứ thích nhốn nháo ầm ĩ.

“Anh Hạo…” Lục Vũ Thanh nhộn nhạo khó chịu khi thấy anh trong trạng thái này.

“Đi nhanh thế.” Vừa có người xuất hiện, Trác Hạo quay về vẻ bố đời ngạo nghễ thường lệ.

Lục Vũ Thanh lấy nước nóng nhúng ướt khăn, bắt Trác Hạo lau tay: “Em lau người cho anh.”

“À…” Mặt Trác Hạo cũng đâu dày đến mức độ đó, được Lục Vũ Thanh chăm chút như vậy anh cũng biết ngại ngùng chứ.

Bàn tay Lục Vũ Thanh trông non thật, ngón tay thuôn dài với nước da trắng nõn, còn đẹp hơn cả tay phụ nữ. Lòng bàn tay y mềm mại, nhưng khớp xương lớn, tay anh bọc trong tay y còn thấy hơi nhỏ nhắn.

Tay được lau qua vừa nóng vừa nhột, Trác Hạo nghĩ bụng phải mở miệng nói gì đó nhưng rồi chẳng biết nói từ đâu. Tầm mắt anh đảo tới đảo tui liên tục, lúc liếc tới chậu nước, anh khựng lại, sau đó cựa khỏi Lục Vũ Thanh, giơ tay chạm nhẹ lên cái đầu quấn đầu bông băng.

Con ngươi Trác Hạo giãn ra, Lục Vũ Thanh tưởng anh bị đau đầu: “Anh Hạo? Anh khó chịu à?”

“Tóc ông đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện