Trác Hạo chớp mắt một cái, không trả lời Lục Vũ Thanh mà quay lại nói với Trác Phàm: “Tiểu Phàm, nhóc qua siêu thị bên kia mua chai coca với một két bia về đây, sau đó xuống phía dưới có quầy bán đồ kho, bữa hôm nay chỉ có sủi cảo nên mua mấy món mặn về, tiền cứ lấy trong tủ là được.”

Trác Phàm bị gọi đến tên, tốn thời gian phản ứng mất mấy giây rồi mới cất giọng nhỏ xíu: “Dạ.”

Trác Phàm đi rồi, Trác Hạo nói chuyện Trác Hữu Quốc chết cho Lục Vũ Thanh nghe.

Con người ai nghe đến cái chết cũng đều phản ứng giống hết nhau, cùng đều sẽ bật thốt lên câu “Mới đây còn khỏe mạnh thế mà”, thế sự vô thường đầy chán chường mệt mỏi. Dù là bất kì ai lìa đời, cũng chẳng người nào nghe mà thấy hả hê dễ chịu.

Một người sống sờ sờ nói đi là đi, mọi sự đốn mạt ngày còn sống cũng nào khó tha thứ đến vậy.

“Trác Phàm có chịu được không?” Khốn nạn thế nào đi nữa thì Trác Hữu Quốc vẫn là cha cậu bé.

Trác Hạo chậm rãi thở ra: “Không chịu được thì thế nào. Từ lúc tôi dẫn thằng bé từ đồn công an về cứ im lặng ỉu xìu như vậy, không nói năng gì cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.”

Bận tâm đến chuyện nhỏ xong, bây giờ đến phiên Trác Hạo quan tâm chuyện lớn, anh nắm lấy cánh tay Lục Vũ Thanh: “Cậu thì sao?”

“Em?” Lục Vũ Thanh chần chừ, chuyện của y không đáng là gì so với Trác Phàm, cũng chẳng việc gì phải làm Trác Hạo loạn thêm, “Em thì có làm sao chứ, anh Hạo cứ lo cho Trác Phàm đã.”

Trác Hạo đứng cạnh Lục Vũ Thanh, tủm tỉm cười: “Tối nay không qua nhà cậu đâu.”

“Hả?” Sóng trước chưa xong sóng sau đã ập đến, Lục Vũ Thanh há miệng, “Trong… trong tiệm anh chỉ có một cái giường thôi mà…”

Chỗ ngủ của anh chỉ có một chiếc giường cá nhân, mùa này mà rúc vào cái chỗ bé tí như thế coi cũng không được lắm.

“Còn cái giường thép nữa, tối ngủ được.”

Lục Vũ Thanh vẫn kiên quyết: “Tối anh dẫn Trác Phàm đến chỗ em ấy.”

Nếu là bình thường, Trác Hạo lúc nào cũng ước được ở chung với Lục Vũ Thanh, nhưng bây giờ thì khó xử quá: “Bỏ đi, không phiền cậu đâu. Chủ yếu thằng bé đã thế này rồi, không nên dằn vặt quá.”

“Ừm.” Lục Vũ Thanh cũng không quá gấp gáp, phải để ý cảm nhận của Trác Phàm.

Nhìn vẻ tiu nghỉu ủ dột của Lục Vũ Thanh, Trác Hạo chỉ muốn đưa tay bẹo mặt y một phát. Tay anh lại chẳng chịu nghe lời, cuối cùng giơ lên bóp hai cái má kia thật.

“Vui chưa?”

Lục Vũ Thanh nghe lời lắm, mặt bị bóp đến biến dạng rồi cũng không né tay Trác Hạo ra, còn ráng toét miệng cười cho anh yên tâm.

Trác Hạo hài lòng vỗ Lục Vũ Thanh một cái, chuyện phải giải quyết từng tí một, anh và y không vội.

Coca mua về cho Trác Phàm, bia là của Trác Hạo. Lục Vũ Thanh còn làm riêng hai miếng sủi cảo không bỏ muối dành cho hai mẹ con mèo mỗi đứa một miếng.

Lửa lò cháy to, không gian tiệm ấm áp dễ chịu. Trác Hạo cúi đầu cầm đũa, cả bàn chỉ có mình Trác Hạo nói.

“Anh Tiểu Lục nhà em nấu cứ phải gọi là không có gì để chê, ăn nhiều thêm mấy miếng đi.” Trác Hạo chẳng rành chuyện quan tâm người khác, nói thế này đã là cực hạn rồi.

Nhờ có âm thanh ồn ào trong ti vi lẫn tiếng meo meo của mèo con vang vọng lại, tiệm mới chưa lạnh tanh đìu hiu.

Mùa đông trời tối sớm, ăn xong sủi cảo đèn đường ngoài kia đã bật sáng. Trác Hạo đun nước nóng, để Trác Hạo rửa ráy tay chân rồi đổi ga giường dặn dò: “Hôm nay ngủ sớm.”

Thế là Trác Phàm đi ngủ, Lục Vũ Thanh thì chưa bỏ về được, vẫn còn ở đây xem ti vi với Trác Hạo.

Tiếng ti vi vặn nhỏ bởi nó nằm ngay trước giường. Người mệt mỏi có ồn ào đến mấy cũng ngủ được, Trác Phàm nằm bên trong chỉ sợ lòng còn rối ren giấu chuyện, trằn trọc không muốn nhắm mắt.

Lục Vũ Thanh hệt như con mèo nép chung với Trác Hạo trong một cái ghế, mắt mũi sắp nhắm tịt hết lại với nhau.

Trác Hạo đẩy cùi chỏ, hạ giọng: “Về ngủ.”

Hai người tay sát tay, chân dán chân, Lục Vũ Thanh èo uột nằm dài ra ghế giả chết.

“Cậu mà ở lại chỗ tôi thật là khỏi ngủ mẹ luôn cho coi.” Trác Hạo ngồi ngay ngắn lại, đỡ đầu Lục Vũ Thanh, dỗ dành như chăm con nít: “Nghe lời, mai tới nữa.”

Cũng chẳng khác gì, hai người cũng đâu bám nhau đến vậy. Lục Vũ Thanh ậm ừ một tiếng, Trác Hạo dẫn y ra cửa tiệm, mới đi vài bước đã vòng lại, về thôi mà cũng không chịu lẹ làng dứt khoát.

Đến khi thấy Lục Vũ Thanh rẽ vào khúc ngoặt, Trác Hạo mới kéo cửa cuốn xuống.

Anh rửa mặt, lười chẳng buồn ngâm chân nên xách cái giường cất sau tủ quần áo ra, kiếm miếng bông lót lên rồi đặt lưng xuống ngủ. Anh vừa khép mắt đã nghe thấy tiếng trong kia trở mình, Trác Phàm vẫn còn thức.

Trác Hạo không biết phải khuyên nhủ Trác Phàm thế nào, làm sao nói một đứa trẻ nén bi thương đi được.

Anh nghĩ ngợi tư lự cũng không mở được miệng, Trác Phàm lại lên tiếng trước: “Anh ơi…”

“Ừ?” Trác Hạo mệt lắm rồi nhưng tinh thần vẫn xem như tỉnh táo, Trác Phàm vừa gọi anh đã phải lên dây cót nghiêm túc lắng nghe.

Giọng Trác Phàm hơi mang giọng mũi, quá nửa là trốn trong chăn khóc nhè rồi đây: “Lỡ mẹ em không đến thì sao hả anh…”

Câu hỏi này Trác Hạo cũng chịu, đó giờ anh cũng chưa thấy mẹ Trác Phàm bao giờ, muốn người đàn bà dẫn con riêng theo chồng cũng rầy rà rắc rối lắm.

Nếu mẹ Trác Phàm không đến, cậu bé cũng không còn nơi nào để đi. Một đứa bé đã gần lớn thế này để lại cho ai cũng là gánh nặng.

Trác Hạo nói là anh trai, nhưng thực tế nào phải máu mủ ruột rà gì. Tới được đồn công an đã là rất nể tình xưa nghĩa cũ, nhưng không có nghĩa anh có trách nhiệm về sau.

Trong tiệm im ắng một hồi. Hôm nay Trác Hạo thở dài hơi nhiều, thứ làm anh bất lực chẳng phải việc chăm sóc một đứa trẻ, mà là cái cuộc sống chó chết này.

“Thế nhóc ở lại coi tiệm cho anh vậy.” Trác Hạo nói tiếp, “Giờ nói cái này làm gì? Khi nào không đến thật rồi lại tính.”

Đã quen về nhà cùng Trác Hạo, đêm nay Lục Vũ Thanh cô đơn lẻ bóng giường đơn gối chiếc, cảm giác lẻ loi trong lòng khiến y hơi không chịu nổi.

Hai người họ ở cùng nhau, tuy ngoài miệng nói y đang chăm sóc Trác Hạo, nhưng anh cũng đồng thời là người bầu bạn với y.

Có Trác Hạo bên cạnh, Lục Vũ Thanh sẽ chẳng bao giờ nhận ra mình cô độc đến nhường nào.

Giống như lúc này đây, y hắt xì một cái mà nghe được cả tiếng mình vọng lại hắt lên người, tiếng vải vóc ma sát lặp đi lặp lại bên tai. Cả căn nhà này trừ y ra, không tìm được bóng người khác.

Y còn nghe tiếng nói trong tim mình. Nó dội lại rõ mồn một từ tận miền sâu thẳm, nó nói với y hết lần này đến lần khác, rằng hình như mình nhớ Trác Hạo.

Khoảng cách giữa anh và y cũng chỉ là từ đây đến dưới lầu, quá lắm là con đường đi mất vài ba phút.

Sức nặng của nỗi nhớ nhung vượt khỏi tưởng tượng của Lục Vũ Thanh, bắt đầu từ khi nào y đã không thể rời xa anh.

Rõ ràng ngay từ ban đầu mình còn chẳng nói chuyện được với anh, rõ ràng anh phản cảm mình như thế, rõ ràng mình còn để anh chê cười như thế.

Có lẽ là bắt đầu từ khi Trác Hạo bị thương, hoặc có thể khi anh giúp mình nói chuyện trước mặt Lương Ngân, hay là từ buổi tối mình bị sốt ấy.

Rốt cuộc là từ khi nào? Từng tình tiết nhỏ vụn đan xen vào nhau chợt làm Lục Vũ Thanh phát giác, giữa cuộc sống bình yên lặng lẽ này, mình và anh đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện đến vậy. Từ ngày đặt chân tới phía huyện thị phía đông này đến nay, từng chút nhỏ nhặt trong cuộc sống sinh hoạt của mình đều không tách rời khỏi anh.

Và nơi tháng năm dài đằng đẵng ấy, Trác Hạo là người đầu tiên bước lại gần y bằng trái tim.

Nguyên nhân và ý nghĩa y ở đây đột nhiên rõ ràng, mọi chênh vênh mơ hồ trước kia cũng vì cái tên “Trác Hạo” ấy mà trở nên hiển hiện sống động.

Hôm nào Trác Hạo ngủ trong tiệm thì mở cửa sớm hơn mọi ngày, Trác Phàm ngủ cũng nông, dậy từ rất sớm ngồi đó nhìn Trác Hạo làm việc.

Chuyện đầu tiên anh làm đi dọn phân mèo, xong rồi thêm đồ ăn và nước cho tụi nó, bộ đồ cho mèo con xài này hoàn toàn trái ngang ngược ngạo với phong cách của tiệm.

Trác Phàm không nhịn được hỏi: “Anh ơi, đây là mèo anh nuôi ạ?”

“Đâu có.” Trác Hạo chẳng thèm nghĩ đã chối phăng, “Là anh Tiểu Lục của nhóc nuôi.”

“Anh ấy nuôi sao lại ở trong tiệm anh?”

“Thì anh với anh ấy nuôi chung.” Trác Hạo vui vẻ, giọng vô cùng bất đắc dĩ, “Vốn là mèo hoang mà cứ một hai đòi nuôi. Đúng là đến chịu.”

Trác Phàm rất ngạc nhiên, cậu bé không biết nhiều về Trác Hạo. Nhưng sau vài lần gặp gỡ, cậu bé cảm thấy anh là người nói năng rất thận trọng, chỉ khi nhắc đến Lục Vũ Thanh mới nhanh nhẹn thoải mái ra mặt.

Chăm kỹ mèo xong, Trác Hạo phủi tay đứng dậy: “Bữa sáng phải tự xử thôi, anh Tiểu Lục ngủ nướng kinh hồn, sáng không dậy nổi.”

Được người ta treo tên ngay trên miệng thích lắm, vì người ta luôn nhớ mình, nên mình trở thành ràng buộc của người ta. Trác Phàm có hơi hâm mộ anh Tiểu Lục.

Tầm tầm trưa, Trác Hạo nhận được một cuộc điện thoại, đầu bên kia là giọng phụ nữ: “A lô? Xin hỏi là Trác Hạo phải không?”

“Ai đó?”

“Tôi là mẹ Trác Phàm, vừa lên xe nên có lẽ phải hai ngày nữa tôi mới đến nơi.”

Trác Hạo nhìn Trác Phàm ngồi ngoài cửa: “Không việc gì, cô cứ từ từ đi, đến nơi gọi điện báo vào số này là được.”

Con nít đều vậy, luôn ước ao được cha mẹ quan tâm thương yêu. Dù Trác Phàm không hó hé gì, cậu bé vẫn ngồi thu lu ngoài cửa im lặng chờ, mong ngóng mẹ đến.

Mẹ Trác Phàm nói mấy câu cảm ơn rồi mới cúp điện thoại, sau đó Trác Hạo đến cạnh cậu bé báo tin vui: “Mẹ nhóc vừa gọi điện tới.”

Mắt Trác Phàm sáng trưng lên, nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh: “Mẹ tới ạ?”

“Hôm nay vừa lên xe, nhóc đừng lo, sẽ tới.” Trác Hạo giơ tay xoa xoa đầu Trác Phàm.

Cậu bé cúi đầu, móc tay vào ống quần: “Thế ba em thì sao? Ba em làm thế nào đây anh?”

“Chẳng phải còn anh nhóc đây à? Phải trái gì nhóc cũng gọi một tiếng anh, mấy chuyện này cứ để anh giải quyết.” Trác Hạo đè đầu Trác Phàm, “Tới nhà mẹ rồi nhóc đi học tiếp đi, học nhiều một tí lúc nào cũng hơn, đừng lao đầu vào xã hội sớm làm gì.”

Trác Phàm học xong cấp hai đã bị Trác Hữu Quốc dẫn đi hết từ nông thôn lên thành thị, từ ổ cờ bạc đến bàn rượu. Cậu bé cứ lờ mờ mơ hồ như thế, mãi cho đến khi Trác Hữu Quốc chết đột ngột, cậu bé như được giải thoát, những cũng đồng thời như cánh chim non côi cút không có tổ để về.

Trác Hạo tốt quá, Trác Phàm nghĩ. Anh là người đối xử với mình tốt nhất từ khi sinh ra đến giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện