Lục Vũ Thanh không vội xuống lầu, dọn dẹp chỗ bếp núc xong trong lòng vẫn băn khoăn hoài một chuyện. Y nhớ, đêm hôm ấy Trác Hạo nói mình vẽ cho anh một bức tranh.
Thật ra Lục Vũ Thanh vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ vẽ nội dung gì hay dùng nét thế nào. Y cầm bản vẽ trong góc ra, sau đó im lặng ngẩn người.
Thứ xuất hiện thoáng qua trong đầu y là dáng vẻ của Trác Hạo, ánh mắt lướt ngang dừng ở màu chì trên bàn. Lục Vũ Thanh thuận tay cầm một cây lên, lâu thật lâu sau cũng không hạ bút. Cây bút chì trong tay như đã lạnh lẽo, tần ngần một hồi mới nhắm mắt di bút. Phác họa từ tấm này sang tấm khác, gương mặt “hùng hổ ngang ngược” của Trác Hạo hiển hiện rõ ràng trên mặt giấy, nhưng vẫn không mang lại cảm giác y mong muốn.
Tiếng nhạc chuông du dương vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng, Lục Vũ Thanh đưa mắt nhìn giờ. Chết, sao mới đây mà đã trưa rồi. Cái tên Trác Hạo chớp tắt trên màn hình cũng đủ để ý tưởng tượng được vẻ đói bụng đến độ thở hổn hển của anh.
“A lô?”
Giọng điệu không nhanh không chậm của Lục Vũ Thanh làm Trác Hạo cáu giận hết sức: “Lô cái gì mà lô? Hôm nay em còn chưa xuống ăn cơm!”
Trác Hạo cứ phải vòng vo, rõ rành rành ra là muốn hỏi Lục Vũ Thanh có nấu cơm không.
Y bật cười: “Em quên mất. Anh Hạo, hôm nay anh ăn tạm gì đó đi.”
“Sao không nói sớm mẹ đi.” Trác Hạo phiền lòng, chủ yếu vẫn là vì thái độ khó hiểu của mấy bà bác ngoài kia. Lục Vũ Thanh chỉ là cái thớt bị chém vạ lây thôi: “Bận gì à? Cơm cũng không nấu.”
Chỉ cần Trác Hạo giận, anh mở miệng ra câu nào sẽ thô tục câu đó. Lục Vũ Thanh còn nhớ buổi đêm trong phòng tắm ấy, Trác Hạo đưa lưng về phía y, hình xăm khảm trên cơ thể phập phồng theo nhịp thở càng trở nên sống động, con rắn nằm trên tấm lưng anh hệt như thật. Trước đây y cảm thấy từ “gợi tình” ấy không quá hợp với con người anh, bây giờ nghĩ lại, hình như “quyến rũ” thích hợp hơn một chút nhỉ.
Nháy mắt ấy, Lục Vũ Thanh hạ quyết định. Y muốn vẽ hình xăm trên lưng Trác Hạo.
Y đã sớm nằm lòng cơ thể và dáng người anh, dù không có ảnh chụp hay bất kỳ tư liệu tham khảo nào, bức tranh này cũng có thể hiện đúng hệt dáng vẻ trong đầu y.
Lục Vũ Thanh chỉ đơn giản nghĩ Trác Hạo quạu cọ vì mình quên nấu cơm, y cười: “Bí mật.”
“Bố khỉ em bị bị bệnh hả, bí với chả mật, ông lại thèm biết quá cơ, cúp.”
Tiếng cúp máy “tút tút” rất vội vã, Lục Vũ Thanh cầm điện thoại ra trước mặt, nghĩ bụng anh đói thế rồi à? Do dự một lúc, Lục Vũ Thanh đứng dậy lục tủ lạnh cầm cơm canh còn thừa hôm qua hâm lại.
Người ta nói trời đất bao la, cơm nước là chuyện trọng đại nhất. Trác Hạo đang nổi cáu muốn ăn cơm cho bớt giận, vậy mà Lục Vũ Thanh lại quên mất.
Anh gãi gãi đầu, đi tới đi lui vài vòng trong tiệm. Đến khi bụng reo ầm lên mới ra ngoài cửa, kêu một tô mì bên quán đối diện.
Đã đến giờ cơm trưa, quán mì đối diện chật kín chỗ. Trác Hạo ngồi xuống uống miếng trà đá lót dạ, uống muốn no căng lên ngoài cửa mới có tiếng bước chân.
“Sao…” Chữ lâu vậy còn chưa ra khỏi miệng, Trác Hạo đã nuốt hết vào cổ họng: “Sao lại là cậu?”
Mấy ngày vừa rồi Khâu Hà đã vô số lần tưởng tượng qua phản ứng của Trác Hạo khi nhìn thấy mình. Anh có thể giận dữ, có thể oán hận, nhưng không nên mơ hồ mờ mịt như lúc này.
“Anh ơi…” Khâu Hà co quắp đứng bên cạnh cái thùng đinh xi măng. Trời lạnh, mèo chẳng thèm ngủ trong này nữa mà tụm lại bên chân Trác Hạo.
Đường cái đối diện là con phố nhộn nhịp, ti vi cũng để mở. Không ai chú ý trong tiệm kim khí có một vị “khách”.
Trác Hạo ngẩng đầu lên, vẫn mải mê nhìn bầu trời ngoài kia. Mãi đến khi mắt đau mỏi và biểu cảm trên gương mặt cũng dần cứng ngắc, anh mới nhăn mũi, đứng dậy nhìn xung quanh một lượt rồi tiện tay kéo cái ghế lại: “Ngồi đí.”
Bếp lò ở ngay trước mặt anh, trên bếp là chiếc ấm sẵn nước nóng. Anh vớ được cái ly giấy duy nhất còn lại, rót một ly nước ấm đưa cho Khâu Hà.
“Không phải cậu còn ở Thâm Quyến à? Sao lại về đây.”
Vất vả công việc bên ngoài phải chịu khổ một chút, khớp tay của Khâu Hà cứ sang đông là lại cóng buốt đỏ au lên. Cậu ta cầm ly giấy, trả lời không liên quan mấy: “Em về được ít lâu rồi…”
Thái độ của Trác Hạo nhạt nhòa không nóng không lạnh, chủ yếu là chẳng biết phải đáp thế nào, câu chuyện cũng ngập ngừng đứt quãng.
Chóp mũi Khâu Hà cũng đỏ bừng, cậu ta hít mũi: “Hồi trước em hỏi người trong thôn địa chỉ với số điện thoại của anh. Nhưng em gọi điện anh không có nhận… chắc là do em gọi muộn quá.”
Câu này làm Trác Hạo nhớ buổi tối mình theo Lục Vũ Thanh về nhà nọ, về cuộc điện thoại khó hiểu kia: “À… ra vậy…”
Nói chuyện thì phải có qua có lại, thế mà chỉ có mình Khâu Hà nói, cậu ta nói rất nhiều, cũng không đoán được liệu Trác Hạo có muốn nghe hay không.
Ly nước trong tay bốc hơi nóng nghi ngút, nước sôi vừa rót ra chưa uống ngay được. Khâu Hà đặt ly sang một bên, thả chậm nhịp thở: “Bây giờ em… ở nhà trọ dưới kia…”
Bầu không khí trong tiệm chợt trở nên lạ lùng sau mấy lời của Khâu Hà. Từ vùng khác về không lên thành phố ở mà lại chui vào cái xó xỉnh vắng vẻ này. Anh cũng đâu có ngu, Khâu Hà không cần nói anh cũng biết rõ hàm ý sâu xa ẩn bên trong.
Khâu Hà đến đây vì anh.
Chưa nói đến việc Trác Hạo đã có Lục Vũ Thanh, lâu đến vậy rồi anh cũng đã buông xuống xếp lại câu chuyện này. Anh không muốn sụp hai xuống cùng một cái hố, Khâu Hà không thích đàn ông.
Trác Hạo gãi đầu, ngoài cửa lại có người tìm đến.
“Ông chủ Trác, của anh xong rồi đây!”
Trác Hạo bị ngắt ngang, anh chỉ chỉ Khâu Hà: “Cậu chưa ăn cơm hả. Ăn trước đi, để tôi kêu hàng đối diện nấu thêm tô nữa.”
Khâu Hà còn định khách sáo một chút, nhưng quán mì đối diện đang giữa giờ cao điểm, đứa bé phụ bưng bàn cũng bận bịu không kịp ngơi tay, vội để bát mì lại: “Một bát nữa đúng không, ông chủ Trác chờ chút.”
Bị gián đoạn mất, Trác Hạo dứt khoát giả ngu: “À, về ăn Tết nhỉ? Khi nào qua bên kia lại?”
Khâu Hà chọc chọc bát mì: “Em không tính đi Thâm Quyến nữa.”
Trác Hạo cứ hỏi mấy chuyện linh tinh vặt vãnh, đến lúc Khâu Hà chờ anh hỏi đến cùng, anh lại giả ngu bỏ qua.
Không hỏi vì sao mình lại quay về? Không hỏi mình và người đàn bà trước kia thế nào? Không hỏi dự định về sau?
Cậu ta có rất nhiều thứ muốn hỏi anh, có phải bên cạnh anh đã có những người khác không, người đàn ông tối hôm đó là ai? Anh có còn trách giận em không?
Ngoài cửa xì xào tiếng bàn tán: “Thấy chưa, dẫn đàn ông về tiệm kia kìa.”
Sao mấy bà bác này vẫn chưa chịu đi, Khâu Hà xuất hiện làm Trác Hạo quên cả mớ chuyện hỏng bét vừa rồi, bây giờ lại bắt đầu nhớ ra.
Trác Hạo hung hăng đứng phắt dậy, chỉ mấy người bên ngoài: “Rốt cuộc mấy người làm cái trò gì vậy!”
Mấy bà bác làm bộ như đang đi ngang qua, vút đi mất dạng như một làn khói.
“Mẹ nó mắc bệnh à!” Trác Hạo đóng sầm ngăn kéo lại như trút giận, “Sáng sớm cũng không yên.”
Tính tình Trác Hạo vẫn như ngày đó, anh thiếu kiên nhẫn, nói chuyện với ai cũng rất cộc cằn thẳng thừng.
Khâu Hà không biết mấy bà bác kia là thế nào, chẳng qua thấy Trác Hạo tỏ ra giận dữ như vậy, hỏi luôn cả suy nghĩ trong lòng ra: “Anh, bây giờ… anh có còn một mình không?”
Trác Hạo đang bực bội, gân xanh trên cổ nổi hết lên, hô hấp cũng chậm đi, thở phào.
“Anh Hạo?” Giọng nói quen thuộc của Lục Vũ Thanh đột ngột vang lên, ngốc nghếch ló đầu ra từ sau tủ đựng thuốc lá.
Trác Hạo không đầu không đuôi nói: “Em ấy tới rồi.”
Vừa nghe thấy giọng Lục Vũ Thanh, hai con mèo lim dim bên cạnh lò than cũng thức giấc. Chúng nó chạy ào đến bên chân Lục Vũ Thanh, tay y xách hộp cơm, còn phải canh chừng mèo dưới chân: “Rồi rồi, anh biết rồi.”
“Không phải em không xuống à?” Giọng điệu Trác Hạo chẳng vui vẻ gì, nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Lục Vũ Thanh.
Lục Vũ Thanh toét miệng cười với anh, ánh mắt sáng rỡ: “Em không nấu cơm anh lại giận nữa thì làm sao.”
Trác Hạo không muốn nổi giận với y trước mặt người ngoài, chỉ thuận miệng trách móc: “Gọi mì bên quán đối diện rồi.”
“Không sao, dù gì em cũng chỉ hâm lại cơm hôm qua thôi, không được bao nhiêu, kêu thêm tô mì nữa thì vừa đủ.”
Trong tiệm có người, lúc vừa đến đây Lục Vũ Thanh đã để ý thấy. Y đưa mắt về phía Khâu Hà: “Đây là…”
“Một người bạn.”
Trong tay “người bạn” ấy còn hơn nửa tô mì, biết bạn Trác Hạo đến y phải nên nấu cơm mới đúng.
Lục Vũ Thanh mỉm cười xin lỗi “người bạn” nọ: “Tôi không biết bạn của anh Hạo đến nên không chuẩn bị gì, tiện ngồi đây ăn với chúng tôi vậy.”
“Không sao.” Khâu Hà không dám nhìn vào mắt Lục Vũ Thanh, ngay cả tên mình Trác Hạo còn chẳng buồn giới thiệu.
Cậu ta nhìn Lục Vũ Thanh quen cửa nẻo ra sau dọn đồ ăn lên bàn, sắp xếp chén đũa, quán đối diện cũng vừa lúc đưa mì tới.
Y đưa đũa cho Trác Hạo: “Anh chia cho em một nửa với, em vẫn chưa ăn quán đối diện lần nào.”
Làm xong hết mọi chuyện, y mới tìm cái ghế ngồi xuống. Ngồi rồi hai con mèo cũng thôi vây quanh Trác Hạo mà nằm dài trên hai chiếc giày trái phải ngoài cửa.
Sở dĩ Khâu Hà không dám nhìn Lục Vũ Thanh, là bởi y rất khác. Người này không giống dân ở đây lắm, cậu xem như ở thành phố lớn cũng là từ thân phận công nhân mà ra, cùng lắm chỉ tiếp xúc được với đám người cùng tầng lớp.
Lục Vũ Thanh lại phát sáng, hệt như công tử đi dạo phố cậu ta nhìn thấy sau tấm cửa kính trung tâm mua sắm. Chỉ một tấm kính ấy thôi, cậu ta đã chia Lục Vũ Thanh và bản thân thành người của hai thế giới.
Lục Vũ Thanh thoạt trông là người có gia cảnh, có giáo dục, nói chuyện với Trác Hạo lại không có vẻ dè dặt cẩn trọng của kẻ hèn mạt ăn nhờ ở đậu. Y và anh dường như rất tự nhiên, tự nhiên đến độ thân mật thái quá.
Nhưng người thế này sao lại ngồi trong tiệm của Trác Hạo, tại sao lại quen biết anh.
Khâu Hà đột ngột bừng tỉnh, hiểu câu “Em ấy tới rồi” của Trác Hạo có nghĩa gì. Trác Hạo không còn một mình nữa, anh và người trước mắt này ở bên nhau.
Thật ra Lục Vũ Thanh vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ vẽ nội dung gì hay dùng nét thế nào. Y cầm bản vẽ trong góc ra, sau đó im lặng ngẩn người.
Thứ xuất hiện thoáng qua trong đầu y là dáng vẻ của Trác Hạo, ánh mắt lướt ngang dừng ở màu chì trên bàn. Lục Vũ Thanh thuận tay cầm một cây lên, lâu thật lâu sau cũng không hạ bút. Cây bút chì trong tay như đã lạnh lẽo, tần ngần một hồi mới nhắm mắt di bút. Phác họa từ tấm này sang tấm khác, gương mặt “hùng hổ ngang ngược” của Trác Hạo hiển hiện rõ ràng trên mặt giấy, nhưng vẫn không mang lại cảm giác y mong muốn.
Tiếng nhạc chuông du dương vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng, Lục Vũ Thanh đưa mắt nhìn giờ. Chết, sao mới đây mà đã trưa rồi. Cái tên Trác Hạo chớp tắt trên màn hình cũng đủ để ý tưởng tượng được vẻ đói bụng đến độ thở hổn hển của anh.
“A lô?”
Giọng điệu không nhanh không chậm của Lục Vũ Thanh làm Trác Hạo cáu giận hết sức: “Lô cái gì mà lô? Hôm nay em còn chưa xuống ăn cơm!”
Trác Hạo cứ phải vòng vo, rõ rành rành ra là muốn hỏi Lục Vũ Thanh có nấu cơm không.
Y bật cười: “Em quên mất. Anh Hạo, hôm nay anh ăn tạm gì đó đi.”
“Sao không nói sớm mẹ đi.” Trác Hạo phiền lòng, chủ yếu vẫn là vì thái độ khó hiểu của mấy bà bác ngoài kia. Lục Vũ Thanh chỉ là cái thớt bị chém vạ lây thôi: “Bận gì à? Cơm cũng không nấu.”
Chỉ cần Trác Hạo giận, anh mở miệng ra câu nào sẽ thô tục câu đó. Lục Vũ Thanh còn nhớ buổi đêm trong phòng tắm ấy, Trác Hạo đưa lưng về phía y, hình xăm khảm trên cơ thể phập phồng theo nhịp thở càng trở nên sống động, con rắn nằm trên tấm lưng anh hệt như thật. Trước đây y cảm thấy từ “gợi tình” ấy không quá hợp với con người anh, bây giờ nghĩ lại, hình như “quyến rũ” thích hợp hơn một chút nhỉ.
Nháy mắt ấy, Lục Vũ Thanh hạ quyết định. Y muốn vẽ hình xăm trên lưng Trác Hạo.
Y đã sớm nằm lòng cơ thể và dáng người anh, dù không có ảnh chụp hay bất kỳ tư liệu tham khảo nào, bức tranh này cũng có thể hiện đúng hệt dáng vẻ trong đầu y.
Lục Vũ Thanh chỉ đơn giản nghĩ Trác Hạo quạu cọ vì mình quên nấu cơm, y cười: “Bí mật.”
“Bố khỉ em bị bị bệnh hả, bí với chả mật, ông lại thèm biết quá cơ, cúp.”
Tiếng cúp máy “tút tút” rất vội vã, Lục Vũ Thanh cầm điện thoại ra trước mặt, nghĩ bụng anh đói thế rồi à? Do dự một lúc, Lục Vũ Thanh đứng dậy lục tủ lạnh cầm cơm canh còn thừa hôm qua hâm lại.
Người ta nói trời đất bao la, cơm nước là chuyện trọng đại nhất. Trác Hạo đang nổi cáu muốn ăn cơm cho bớt giận, vậy mà Lục Vũ Thanh lại quên mất.
Anh gãi gãi đầu, đi tới đi lui vài vòng trong tiệm. Đến khi bụng reo ầm lên mới ra ngoài cửa, kêu một tô mì bên quán đối diện.
Đã đến giờ cơm trưa, quán mì đối diện chật kín chỗ. Trác Hạo ngồi xuống uống miếng trà đá lót dạ, uống muốn no căng lên ngoài cửa mới có tiếng bước chân.
“Sao…” Chữ lâu vậy còn chưa ra khỏi miệng, Trác Hạo đã nuốt hết vào cổ họng: “Sao lại là cậu?”
Mấy ngày vừa rồi Khâu Hà đã vô số lần tưởng tượng qua phản ứng của Trác Hạo khi nhìn thấy mình. Anh có thể giận dữ, có thể oán hận, nhưng không nên mơ hồ mờ mịt như lúc này.
“Anh ơi…” Khâu Hà co quắp đứng bên cạnh cái thùng đinh xi măng. Trời lạnh, mèo chẳng thèm ngủ trong này nữa mà tụm lại bên chân Trác Hạo.
Đường cái đối diện là con phố nhộn nhịp, ti vi cũng để mở. Không ai chú ý trong tiệm kim khí có một vị “khách”.
Trác Hạo ngẩng đầu lên, vẫn mải mê nhìn bầu trời ngoài kia. Mãi đến khi mắt đau mỏi và biểu cảm trên gương mặt cũng dần cứng ngắc, anh mới nhăn mũi, đứng dậy nhìn xung quanh một lượt rồi tiện tay kéo cái ghế lại: “Ngồi đí.”
Bếp lò ở ngay trước mặt anh, trên bếp là chiếc ấm sẵn nước nóng. Anh vớ được cái ly giấy duy nhất còn lại, rót một ly nước ấm đưa cho Khâu Hà.
“Không phải cậu còn ở Thâm Quyến à? Sao lại về đây.”
Vất vả công việc bên ngoài phải chịu khổ một chút, khớp tay của Khâu Hà cứ sang đông là lại cóng buốt đỏ au lên. Cậu ta cầm ly giấy, trả lời không liên quan mấy: “Em về được ít lâu rồi…”
Thái độ của Trác Hạo nhạt nhòa không nóng không lạnh, chủ yếu là chẳng biết phải đáp thế nào, câu chuyện cũng ngập ngừng đứt quãng.
Chóp mũi Khâu Hà cũng đỏ bừng, cậu ta hít mũi: “Hồi trước em hỏi người trong thôn địa chỉ với số điện thoại của anh. Nhưng em gọi điện anh không có nhận… chắc là do em gọi muộn quá.”
Câu này làm Trác Hạo nhớ buổi tối mình theo Lục Vũ Thanh về nhà nọ, về cuộc điện thoại khó hiểu kia: “À… ra vậy…”
Nói chuyện thì phải có qua có lại, thế mà chỉ có mình Khâu Hà nói, cậu ta nói rất nhiều, cũng không đoán được liệu Trác Hạo có muốn nghe hay không.
Ly nước trong tay bốc hơi nóng nghi ngút, nước sôi vừa rót ra chưa uống ngay được. Khâu Hà đặt ly sang một bên, thả chậm nhịp thở: “Bây giờ em… ở nhà trọ dưới kia…”
Bầu không khí trong tiệm chợt trở nên lạ lùng sau mấy lời của Khâu Hà. Từ vùng khác về không lên thành phố ở mà lại chui vào cái xó xỉnh vắng vẻ này. Anh cũng đâu có ngu, Khâu Hà không cần nói anh cũng biết rõ hàm ý sâu xa ẩn bên trong.
Khâu Hà đến đây vì anh.
Chưa nói đến việc Trác Hạo đã có Lục Vũ Thanh, lâu đến vậy rồi anh cũng đã buông xuống xếp lại câu chuyện này. Anh không muốn sụp hai xuống cùng một cái hố, Khâu Hà không thích đàn ông.
Trác Hạo gãi đầu, ngoài cửa lại có người tìm đến.
“Ông chủ Trác, của anh xong rồi đây!”
Trác Hạo bị ngắt ngang, anh chỉ chỉ Khâu Hà: “Cậu chưa ăn cơm hả. Ăn trước đi, để tôi kêu hàng đối diện nấu thêm tô nữa.”
Khâu Hà còn định khách sáo một chút, nhưng quán mì đối diện đang giữa giờ cao điểm, đứa bé phụ bưng bàn cũng bận bịu không kịp ngơi tay, vội để bát mì lại: “Một bát nữa đúng không, ông chủ Trác chờ chút.”
Bị gián đoạn mất, Trác Hạo dứt khoát giả ngu: “À, về ăn Tết nhỉ? Khi nào qua bên kia lại?”
Khâu Hà chọc chọc bát mì: “Em không tính đi Thâm Quyến nữa.”
Trác Hạo cứ hỏi mấy chuyện linh tinh vặt vãnh, đến lúc Khâu Hà chờ anh hỏi đến cùng, anh lại giả ngu bỏ qua.
Không hỏi vì sao mình lại quay về? Không hỏi mình và người đàn bà trước kia thế nào? Không hỏi dự định về sau?
Cậu ta có rất nhiều thứ muốn hỏi anh, có phải bên cạnh anh đã có những người khác không, người đàn ông tối hôm đó là ai? Anh có còn trách giận em không?
Ngoài cửa xì xào tiếng bàn tán: “Thấy chưa, dẫn đàn ông về tiệm kia kìa.”
Sao mấy bà bác này vẫn chưa chịu đi, Khâu Hà xuất hiện làm Trác Hạo quên cả mớ chuyện hỏng bét vừa rồi, bây giờ lại bắt đầu nhớ ra.
Trác Hạo hung hăng đứng phắt dậy, chỉ mấy người bên ngoài: “Rốt cuộc mấy người làm cái trò gì vậy!”
Mấy bà bác làm bộ như đang đi ngang qua, vút đi mất dạng như một làn khói.
“Mẹ nó mắc bệnh à!” Trác Hạo đóng sầm ngăn kéo lại như trút giận, “Sáng sớm cũng không yên.”
Tính tình Trác Hạo vẫn như ngày đó, anh thiếu kiên nhẫn, nói chuyện với ai cũng rất cộc cằn thẳng thừng.
Khâu Hà không biết mấy bà bác kia là thế nào, chẳng qua thấy Trác Hạo tỏ ra giận dữ như vậy, hỏi luôn cả suy nghĩ trong lòng ra: “Anh, bây giờ… anh có còn một mình không?”
Trác Hạo đang bực bội, gân xanh trên cổ nổi hết lên, hô hấp cũng chậm đi, thở phào.
“Anh Hạo?” Giọng nói quen thuộc của Lục Vũ Thanh đột ngột vang lên, ngốc nghếch ló đầu ra từ sau tủ đựng thuốc lá.
Trác Hạo không đầu không đuôi nói: “Em ấy tới rồi.”
Vừa nghe thấy giọng Lục Vũ Thanh, hai con mèo lim dim bên cạnh lò than cũng thức giấc. Chúng nó chạy ào đến bên chân Lục Vũ Thanh, tay y xách hộp cơm, còn phải canh chừng mèo dưới chân: “Rồi rồi, anh biết rồi.”
“Không phải em không xuống à?” Giọng điệu Trác Hạo chẳng vui vẻ gì, nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Lục Vũ Thanh.
Lục Vũ Thanh toét miệng cười với anh, ánh mắt sáng rỡ: “Em không nấu cơm anh lại giận nữa thì làm sao.”
Trác Hạo không muốn nổi giận với y trước mặt người ngoài, chỉ thuận miệng trách móc: “Gọi mì bên quán đối diện rồi.”
“Không sao, dù gì em cũng chỉ hâm lại cơm hôm qua thôi, không được bao nhiêu, kêu thêm tô mì nữa thì vừa đủ.”
Trong tiệm có người, lúc vừa đến đây Lục Vũ Thanh đã để ý thấy. Y đưa mắt về phía Khâu Hà: “Đây là…”
“Một người bạn.”
Trong tay “người bạn” ấy còn hơn nửa tô mì, biết bạn Trác Hạo đến y phải nên nấu cơm mới đúng.
Lục Vũ Thanh mỉm cười xin lỗi “người bạn” nọ: “Tôi không biết bạn của anh Hạo đến nên không chuẩn bị gì, tiện ngồi đây ăn với chúng tôi vậy.”
“Không sao.” Khâu Hà không dám nhìn vào mắt Lục Vũ Thanh, ngay cả tên mình Trác Hạo còn chẳng buồn giới thiệu.
Cậu ta nhìn Lục Vũ Thanh quen cửa nẻo ra sau dọn đồ ăn lên bàn, sắp xếp chén đũa, quán đối diện cũng vừa lúc đưa mì tới.
Y đưa đũa cho Trác Hạo: “Anh chia cho em một nửa với, em vẫn chưa ăn quán đối diện lần nào.”
Làm xong hết mọi chuyện, y mới tìm cái ghế ngồi xuống. Ngồi rồi hai con mèo cũng thôi vây quanh Trác Hạo mà nằm dài trên hai chiếc giày trái phải ngoài cửa.
Sở dĩ Khâu Hà không dám nhìn Lục Vũ Thanh, là bởi y rất khác. Người này không giống dân ở đây lắm, cậu xem như ở thành phố lớn cũng là từ thân phận công nhân mà ra, cùng lắm chỉ tiếp xúc được với đám người cùng tầng lớp.
Lục Vũ Thanh lại phát sáng, hệt như công tử đi dạo phố cậu ta nhìn thấy sau tấm cửa kính trung tâm mua sắm. Chỉ một tấm kính ấy thôi, cậu ta đã chia Lục Vũ Thanh và bản thân thành người của hai thế giới.
Lục Vũ Thanh thoạt trông là người có gia cảnh, có giáo dục, nói chuyện với Trác Hạo lại không có vẻ dè dặt cẩn trọng của kẻ hèn mạt ăn nhờ ở đậu. Y và anh dường như rất tự nhiên, tự nhiên đến độ thân mật thái quá.
Nhưng người thế này sao lại ngồi trong tiệm của Trác Hạo, tại sao lại quen biết anh.
Khâu Hà đột ngột bừng tỉnh, hiểu câu “Em ấy tới rồi” của Trác Hạo có nghĩa gì. Trác Hạo không còn một mình nữa, anh và người trước mắt này ở bên nhau.
Danh sách chương