Vài ngày sau lễ cúng ông Táo, cha mẹ và chị gái của Lục Vũ Thanh sắp đến. Điều này khiến cả hai trở tay không kịp, cứ tưởng hai người sẽ lên tỉnh, nào ngờ cha mẹ Lục Vũ Thanh lại muốn xuống đây. Khi hai người nhận được tin tức này, cha mẹ y đã bắt xe buýt trên đường về.
*Ở Trung Quốc, người ta gọi ngày 23 (24, 25) tháng chạp âm lịch là “tiểu niên”, vào ngày này nhà nhà sẽ quét dọn cúng lễ và được coi như mở đầu của một năm bận rộn.
Từ tỉnh đến đây mất hơn nửa ngày đi xe, cha mẹ Lục Vũ Thanh bắt đầu đi từ sáng sớm, đoán chừng tầm xế chiều sẽ đến nơi.
Cả đời này Trác Hạo chưa từng căng thẳng như lúc này. Anh ngồi trong tiệm, càng nghĩ lại càng muốn lùi về sau.
Cha của Lục Vũ Thanh không phải người dễ tiếp xúc, anh cũng cứng đầu cứng cổ. Anh rất sợ hai người nói chuyện không hợp nhau, không khống chế được nảy ra cãi vã.
Nhưng Trác Hạo không muốn làm Lục Vũ Thanh thất vọng, em ấy muốn mình và cha mẹ em gặp nhau. Dù không chấp thuận, họ cũng phải biết rằng có một người như thế.
Mãi cho đến khi Lục Vũ Thanh gọi anh: “Anh Hạo, mình đi thôi.”
Đôi mắt Lục Vũ Thanh như luôn biết nói, nó nói cho Trác Hạo biết chủ nhân của nó đang mong ngóng trông đợi. Trác Hạo không cách nào chối từ được.
Anh nghĩ bụng, chết thì chết vậy. Người lớn mắng mỏ vài câu cũng không rơi rớt lạng thịt nào được, hết chịu nổi nữa thì nghe từ tai này qua tai kia. Anh không nghe chẳng lẽ cha Lục Vũ Thanh nhìn ra được.
Trác Hạo đóng cửa tiệm, hai người lái xe lên bến xe trên thành phố. Gặp phụ huynh buộc phải đến sớm, không trễ nải được. Lúc đến nơi chưa có chiếc nào vào bến đỗ, Trác Hạo hạ cửa xe xuống, ngả dài trên bệ hút điếu thuốc.
Nghiện thuốc ngay trước khi cha mẹ Lục Vũ Thanh tới, thôi cứ đỡ thèm được miếng nào thì hay miếng đó. Tật xấu mình cũng có cả đống, nhiều khi cũng là thứ để họ xoi mói cũng nên.
Dọc đường đi, Trác Hạo nói khá ít, từng vòng khói tan ra trên đầu anh. Lục Vũ Thanh nhìn bóng lưng anh, ma xui quỷ khiến đặt tay lên phần xương sống: “Anh Hạo, anh căng thẳng à?”
Bây giờ anh không có tâm trạng đấu võ mồm với y, nói thật: “Hơi hơi.”
Lục Vũ Thanh rút điếu thuốc trong miệng anh ra, tay vuốt dọc theo tấm lưng anh: “Chốc nữa ba em có nói gì anh cũng đừng để trong lòng, dù sao ông ấy cũng chẳng bao giờ vừa ý ai, kể cả em cũng vậy.”
Xe buýt chạy từ tỉnh vừa lúc đến trạm, Trác Hạo hất cằm về phía bến xe: “Tới rồi.”
Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong xe, vừa xuống xe Trác Hạo đã rùng mình, tay chân cứng đờ theo Lục Vũ Thanh vào bến, bước đi cứ ngập ngừng vụng về, đầu óc cũng như bị gió rét thổi đông cứng lại vậy.
Anh nhìn theo hướng Lục Vũ Thanh chỉ, một người phụ nữ ăn mặc hợp thời đi với hai người trung niên. Vẻ ngoài sáng láng của Lục Vũ Thanh rất giống cha, chỉ là cảm giác không hề giống, khác nhau một trời một vực. Trác Hạo cũng thấy được vẻ nghiêm túc trên gương mặt ông Lục, Lục Vũ Thanh thì nhìn ai cũng chỉ biết cười. Chị gái y cũng giống cha, từ trong ra ngoài đều toát lên khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ thành công.
Lục Vũ Thanh đi trước, Trác Hạo đơ như khúc gỗ chậm chạp đi sau. Đầu anh giờ như chứa toàn nước, miệng lưỡi líu hết lại; phải làm gì, phải nói cái gì đây, hoàn toàn lâm vào trạng thái rối loạn bế tắc.
Anh sống hơn ba mươi năm rồi, lần đầu tiên trong đời mất bình tĩnh.
“Ba mẹ, chị.” Lục Vũ Thanh xách hành lý trên tay chị gái, vội vàng muốn giới thiệu Trác Hạo với họ: “Đây là Trác Hạo.”
Trác Hạo bị gọi tên tỏ ra tự nhiên: “Chào cô chú.” Rồi quay sang gật đầu với Lục Dư Lâm một cái.
Con trai mình là đồng tính luyến ái, dẫn đàn ông đến trước mặt mình khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ nghĩ gì trong đầu. Ngoài đường ngoài sá cha Lục Vũ Thanh không tiện nổi đóa, im lặng nhìn Trác Hạo. Mẹ Lục Vũ Thanh rất hiền hòa dịu dàng, nhưng cũng không dấu được sự bối rối, ai lại muốn thấy con trai mình ở với một người đàn ông khác.
Lục Vũ Thanh đưa một phần hành lý cho Trác Hạo: “Để em tìm khách sạn quanh đây, mình bỏ hành lý xuống trước đã.”
“Không dừng ở chỗ này được, sang chỗ em đi.”
Nếu là thân thích Trác Hạo tới, quá nửa sẽ chịu chen chúc trong tiệm anh, nhưng cha mẹ của Lục Vũ Thanh thì không.
Lục Vũ Thanh hơi bất ngờ, những vẫn đồng ý: “Cũng được, lên xe trước đi anh.”
Năm người lên xe, Trác Hạo hoảng hốt, ngay cả mình phải ngồi đâu anh cũng chẳng biết. Mọi người đã lên xe hết rồi, anh vẫn còn đứng đực ra trước cửa xe.
Ai cũng ngầm hiểu chừa trống vị trí cạnh ghế lái, Lục Vũ Thanh thò đầu ra gọi: “Anh Hạo?”
Trác Hạo mới bừng tỉnh, im ắng ngồi vào.
Không khí trong xe còn ảm đạm hơn cả ban nãy, cha Lục Vũ Thanh không hỏi gì. Trác Hạo lòng đang bất ổn rối ren chợt thấy khó chịu, cha y không hỏi chuyện của hai người, cũng không muốn hai người phải chia tay hay tách nhau ra.
Chẳng thà bị mắng thẳng ra vẫn còn hơn cảm giác bị bỏ lơ này. Trác Hạo không quan tâm người ta nghĩ anh ra sao, coi anh là thứ gì, nhưng anh quan tâm đến cái nhìn của cha mẹ Lục Vũ Thanh.
Ban đầu đã định chọn chỗ ở rồi cùng ăn một bữa cơm, thế nhưng cha Lục một hai phải đến siêu thị của Lục Vũ Thanh xem trước. Ban đầu Trác Hạo vẫn chưa hiểu vì sao, sau khi mọi người xuống xe, ông ấy lại nói muốn lên nhà coi thế nào.
Trác Hạo mới chợt hiểu ra, ở trước mặt cha mẹ Lục Vũ Thanh anh vẫn chỉ là người ngoài. Có anh ở đây, gia đình họ không thể nói chuyện.
Anh kéo kéo vạt áo của Lục Vũ Thanh: “Tôi không lên nhà đâu, có chuyện gì em nhớ kêu đó.”
Lục Vũ Thanh vừa định mở miệng, Trác Hạo đã mở to mắt nhìn y.
Ý nài nỉ trong ánh mắt Trác Hạo quá rõ ràng, Lục Vũ Thanh không muốn làm anh khó chịu: “Vâng.”
Dù sự tồn tại của mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Trác Hạo vẫn phải khách sáo: “Cô chú, con không lên nhà cũng mọi người được.”
Chờ khi cha mẹ và Lục Vũ Thanh đi xa, Trác Hạo mới thở dài một hơi, lòng anh nặng trĩu.
Anh kéo cửa, suy sụp thất tha thất thểu đi vào trong. Mèo con vội vàng vây lấy chân, anh không có tâm trạng chọc tụi nó, đi thẳng tới ngả lưng vào ghế dựa.
Anh bất chợt nghĩ đến tình tiết dạo gần đây hay xuất hiện trong mấy vở kịch tối trên ti vi, người phụ nữ lập gia đình xong bấm bụng nhẫn nhịn, ở trong nhà chồng chịu mọi ấm ức ghẻ lạnh. Anh không khỏi liên tưởng đến tình cảnh của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên anh đứng trên góc độ gia đình suy xét xem Lục Vũ Thanh và mình có thích hợp không. Anh và Lục Vũ Thanh bên nhau có thể không chỉ liên quan đến vấn đề tính hướng, mà còn có bối cảnh gia đình, giáo dục và trình độ văn hóa.
Lục Vũ Thanh càng chôn chân ở nơi này lâu, Trác Hạo sẽ càng nảy sinh thứ ảo giác mình và em là người cùng một thế giới.
Nhưng nghĩ lại, cả hai đến được với nhau phần nhiều là do tính tình hiền lành khiêm nhu của Lục Vũ Thanh.
Anh cứ cho rằng chuyện môn đăng hộ đối sẽ chỉ xuất hiện với các cặp nam nữ tiến đến hôn nhân. Hôm nay xem ra, anh cũng không thoát khỏi số phận này.
So với nghèo khó, Trác Hạo sợ văn hóa của mình bị coi khinh xem thường hơn, đặc biệt là người nhà của Lục Vũ Thanh. Bởi vì nghèo kiếm tiền là chữa được, nhưng học vấn thì không. Bây giờ cho dù anh có học đi chăng nữa, cũng không thể vào được mắt cha của Lục Vũ Thanh.
Ngay góc rẽ có hai ba bà bác tụm lại làm thịt muối, lúc Lục Vũ Thanh đi qua nghe được mấy bà bép xép huyên thiên.
“Người trong tiệm Trác Hạo là ai vậy? Hơn nửa đêm từ trong tiệm ra ấy.”
“Ai ui, dơ bẩn chết. Lúc nghe nói thằng đấy thích đàn ông tôi còn chả tin đâu.”
“Tới tiệm nhiều lần rồi, cứ khóc lóc sướt mướt, nửa đêm nửa hôm chẳng biết làm cái gì.”
“Bà nói coi đợt trước Trác Hạo đánh lộn nằm viện đó, hay cũng là vì ba bốn chuyện đánh ghen này mà ra không?”
Lục Vũ Thanh ngẩn người, sao mấy người này lại biết chuyện Trác Hạo thích đàn ông, “người đàn ông khóc lóc sướt mướt” trong miệng mấy bà là ai? Gần đây xuất hiện trong tiệm Trác Hạo còn lại trong ấn tượng mình hẳn chí có “người bạn” ngay cả tên cũng không biết kia.
“Hừ.” Cha Lục Vũ Thanh cười khẩy, ánh mắt nhìn con trai mình có phần sâu xa.
Lục Vũ Thanh không thể chạy ra hỏi cho rõ ràng mọi chuyện làm cha mẹ mình mất mặt được: “Chúng ta lên nhà trước đi.”
Vừa vào cửa, cha Lục nhịn cả đường về rốt cuộc không kìm hãm được nữa: “Hồi trước còn tìm được một thằng giáo viên, bây giờ thì hay quá rồi, hẳn một đứa không đứng đắn gì. Mày mở tai nghe cho rõ xem người ta đánh giá thế nào?”
Lục Vũ Thanh đi xuống rót nước: “Anh ấy không phải người như vậy.”
“Là ba mày nói hả? Cũng đâu phải tao nói, vừa mới đặt chân tới đây đã nghe đủ loại đồn đãi. Cái người tên Trác Hạo gì đó có quan hệ tình nhân phức tạp như vậy thì là loại người thế nào?”
Lòng Lục Vũ Thanh rất rối, những lời nghị luận của xóm giềng lẫn “người bạn” của Trác Hạo cứ làm tâm trạng y nhấp nhổm không yên.
Thấy Lục Vũ Thanh không nói gì, ông tiếp tục: “Người gì mà cả nghề ngỗng đàng hoàng cũng không có, còn đánh nhau với người ta nhập viện. Không phải cái hạng lằng nhằng thiếu đứng đắn chứ là cái gì?”
“Ba, ba biết anh ấy ạ? Ba không chung đụng với anh ấy, chỉ vì một hai lời ra vào của người ta mà đã đánh giá thì có phải tùy tiện quá không? Anh ấy có công việc làm ăn, anh ấy cũng không đánh nhau, càng không phải hạng côn đồ thiếu đứng đắn.”
Y thật sự muốn người nhà mình biết sự tồn tại của Trác Hạo, nhưng chẳng bao giờ muốn anh vô tình chịu ấm ức tổn thương. Rõ ràng ba không hài lòng mình, tại sao lại đổ lên đầu Trác Hạo? “Thái độ của mày!” Cha Lục Vũ Thanh đập bàn một cái.
Thấy bầu không khí lục đục căng thẳng, Lục Dư Lâm ngắt lời: “Ba mẹ với em nghỉ ngơi một lát đã rồi đi ăn cơm. Vẫn chưa đặt bàn đâu, chỗ của Tiểu Vũ thế này nhà mình chen chúc cũng không được.”
Chị quay người nói với Lục Vũ Thanh: “Mấy ngày này không bận việc thì ở với ba mẹ đi.” Ẩn ý nói y trước hết cứ để chuyện của Trác Hạo sang một bên.
“Chị.” Lục Vũ Thanh khó chịu gọi Lục Dư Lâm.
Lục Dư Lâm kéo y lên ban công, tiếng ồn ào dưới phố càng thêm rõ ràng.
“Ăn cơm cũng đừng gọi Trác Hạo.” Lục Dư Lâm không cho Lục Vũ Thanh cơ hội nói chuyện, “Đi theo nhà mình người ta cũng không được tự nhiên. Em không thấy thái độ vừa rồi của ba à, không nói năng gì còn làm người ta bẽ mặt hơn cả lời lẽ khó nghe.”
Lục Dư Lâm nhìn xuống ban công, hình như chỗ này nằm phía trên siêu thị.
“Em cũng nên suy nghĩ thật kĩ.”
Ngay cả chị gái Lục Vũ Thanh cũng có ý kiến về Trác Hạo, Lục Vũ Thanh không nhịn được nữa: “Chị cũng thấy Trác Hạo là người không ra gì? Anh ấy giỏi giang hơn em nhiều lắm, ba mẹ mất sớm, mười mấy tuổi đã ra đời bương chải làm lụng. Anh ấy có công việc, không chỉ có việc làm, anh ấy còn sống rất khá.”
Lục Vũ Thanh vẫn chưa nói với Trác Hạo, rằng y rất ngưỡng mộ anh. Chính y cũng không biết cảm xúc này nảy nở từ khi nào, có thể là lúc anh thay bóng đèn, có thể là khi anh làm cây lau nhà, hay cũng có thể là lúc sửa ống nước.
Lục Dư Lâm đưa tay bịt miệng Lục Vũ Thanh Lại: “Chị không đứng về phía ba, càng không có ý xem thường Trác Hạo. Nhưng em nghe lời mấy người kia nói rồi, người đàn ông nửa đêm vào tiệm Trác Hạo là ai? Không phải là em đúng chứ?”
Lục Vũ Thanh hé môi, im lặng một lúc rồi hạ nhẹ giọng: “Anh ấy không phải loại người như thế.”
“Có phải hay không em cũng phải hỏi cho rõ. Chị chỉ không muốn em chịu thiệt thòi thêm nữa.”
*Ở Trung Quốc, người ta gọi ngày 23 (24, 25) tháng chạp âm lịch là “tiểu niên”, vào ngày này nhà nhà sẽ quét dọn cúng lễ và được coi như mở đầu của một năm bận rộn.
Từ tỉnh đến đây mất hơn nửa ngày đi xe, cha mẹ Lục Vũ Thanh bắt đầu đi từ sáng sớm, đoán chừng tầm xế chiều sẽ đến nơi.
Cả đời này Trác Hạo chưa từng căng thẳng như lúc này. Anh ngồi trong tiệm, càng nghĩ lại càng muốn lùi về sau.
Cha của Lục Vũ Thanh không phải người dễ tiếp xúc, anh cũng cứng đầu cứng cổ. Anh rất sợ hai người nói chuyện không hợp nhau, không khống chế được nảy ra cãi vã.
Nhưng Trác Hạo không muốn làm Lục Vũ Thanh thất vọng, em ấy muốn mình và cha mẹ em gặp nhau. Dù không chấp thuận, họ cũng phải biết rằng có một người như thế.
Mãi cho đến khi Lục Vũ Thanh gọi anh: “Anh Hạo, mình đi thôi.”
Đôi mắt Lục Vũ Thanh như luôn biết nói, nó nói cho Trác Hạo biết chủ nhân của nó đang mong ngóng trông đợi. Trác Hạo không cách nào chối từ được.
Anh nghĩ bụng, chết thì chết vậy. Người lớn mắng mỏ vài câu cũng không rơi rớt lạng thịt nào được, hết chịu nổi nữa thì nghe từ tai này qua tai kia. Anh không nghe chẳng lẽ cha Lục Vũ Thanh nhìn ra được.
Trác Hạo đóng cửa tiệm, hai người lái xe lên bến xe trên thành phố. Gặp phụ huynh buộc phải đến sớm, không trễ nải được. Lúc đến nơi chưa có chiếc nào vào bến đỗ, Trác Hạo hạ cửa xe xuống, ngả dài trên bệ hút điếu thuốc.
Nghiện thuốc ngay trước khi cha mẹ Lục Vũ Thanh tới, thôi cứ đỡ thèm được miếng nào thì hay miếng đó. Tật xấu mình cũng có cả đống, nhiều khi cũng là thứ để họ xoi mói cũng nên.
Dọc đường đi, Trác Hạo nói khá ít, từng vòng khói tan ra trên đầu anh. Lục Vũ Thanh nhìn bóng lưng anh, ma xui quỷ khiến đặt tay lên phần xương sống: “Anh Hạo, anh căng thẳng à?”
Bây giờ anh không có tâm trạng đấu võ mồm với y, nói thật: “Hơi hơi.”
Lục Vũ Thanh rút điếu thuốc trong miệng anh ra, tay vuốt dọc theo tấm lưng anh: “Chốc nữa ba em có nói gì anh cũng đừng để trong lòng, dù sao ông ấy cũng chẳng bao giờ vừa ý ai, kể cả em cũng vậy.”
Xe buýt chạy từ tỉnh vừa lúc đến trạm, Trác Hạo hất cằm về phía bến xe: “Tới rồi.”
Nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong xe, vừa xuống xe Trác Hạo đã rùng mình, tay chân cứng đờ theo Lục Vũ Thanh vào bến, bước đi cứ ngập ngừng vụng về, đầu óc cũng như bị gió rét thổi đông cứng lại vậy.
Anh nhìn theo hướng Lục Vũ Thanh chỉ, một người phụ nữ ăn mặc hợp thời đi với hai người trung niên. Vẻ ngoài sáng láng của Lục Vũ Thanh rất giống cha, chỉ là cảm giác không hề giống, khác nhau một trời một vực. Trác Hạo cũng thấy được vẻ nghiêm túc trên gương mặt ông Lục, Lục Vũ Thanh thì nhìn ai cũng chỉ biết cười. Chị gái y cũng giống cha, từ trong ra ngoài đều toát lên khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ thành công.
Lục Vũ Thanh đi trước, Trác Hạo đơ như khúc gỗ chậm chạp đi sau. Đầu anh giờ như chứa toàn nước, miệng lưỡi líu hết lại; phải làm gì, phải nói cái gì đây, hoàn toàn lâm vào trạng thái rối loạn bế tắc.
Anh sống hơn ba mươi năm rồi, lần đầu tiên trong đời mất bình tĩnh.
“Ba mẹ, chị.” Lục Vũ Thanh xách hành lý trên tay chị gái, vội vàng muốn giới thiệu Trác Hạo với họ: “Đây là Trác Hạo.”
Trác Hạo bị gọi tên tỏ ra tự nhiên: “Chào cô chú.” Rồi quay sang gật đầu với Lục Dư Lâm một cái.
Con trai mình là đồng tính luyến ái, dẫn đàn ông đến trước mặt mình khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ nghĩ gì trong đầu. Ngoài đường ngoài sá cha Lục Vũ Thanh không tiện nổi đóa, im lặng nhìn Trác Hạo. Mẹ Lục Vũ Thanh rất hiền hòa dịu dàng, nhưng cũng không dấu được sự bối rối, ai lại muốn thấy con trai mình ở với một người đàn ông khác.
Lục Vũ Thanh đưa một phần hành lý cho Trác Hạo: “Để em tìm khách sạn quanh đây, mình bỏ hành lý xuống trước đã.”
“Không dừng ở chỗ này được, sang chỗ em đi.”
Nếu là thân thích Trác Hạo tới, quá nửa sẽ chịu chen chúc trong tiệm anh, nhưng cha mẹ của Lục Vũ Thanh thì không.
Lục Vũ Thanh hơi bất ngờ, những vẫn đồng ý: “Cũng được, lên xe trước đi anh.”
Năm người lên xe, Trác Hạo hoảng hốt, ngay cả mình phải ngồi đâu anh cũng chẳng biết. Mọi người đã lên xe hết rồi, anh vẫn còn đứng đực ra trước cửa xe.
Ai cũng ngầm hiểu chừa trống vị trí cạnh ghế lái, Lục Vũ Thanh thò đầu ra gọi: “Anh Hạo?”
Trác Hạo mới bừng tỉnh, im ắng ngồi vào.
Không khí trong xe còn ảm đạm hơn cả ban nãy, cha Lục Vũ Thanh không hỏi gì. Trác Hạo lòng đang bất ổn rối ren chợt thấy khó chịu, cha y không hỏi chuyện của hai người, cũng không muốn hai người phải chia tay hay tách nhau ra.
Chẳng thà bị mắng thẳng ra vẫn còn hơn cảm giác bị bỏ lơ này. Trác Hạo không quan tâm người ta nghĩ anh ra sao, coi anh là thứ gì, nhưng anh quan tâm đến cái nhìn của cha mẹ Lục Vũ Thanh.
Ban đầu đã định chọn chỗ ở rồi cùng ăn một bữa cơm, thế nhưng cha Lục một hai phải đến siêu thị của Lục Vũ Thanh xem trước. Ban đầu Trác Hạo vẫn chưa hiểu vì sao, sau khi mọi người xuống xe, ông ấy lại nói muốn lên nhà coi thế nào.
Trác Hạo mới chợt hiểu ra, ở trước mặt cha mẹ Lục Vũ Thanh anh vẫn chỉ là người ngoài. Có anh ở đây, gia đình họ không thể nói chuyện.
Anh kéo kéo vạt áo của Lục Vũ Thanh: “Tôi không lên nhà đâu, có chuyện gì em nhớ kêu đó.”
Lục Vũ Thanh vừa định mở miệng, Trác Hạo đã mở to mắt nhìn y.
Ý nài nỉ trong ánh mắt Trác Hạo quá rõ ràng, Lục Vũ Thanh không muốn làm anh khó chịu: “Vâng.”
Dù sự tồn tại của mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Trác Hạo vẫn phải khách sáo: “Cô chú, con không lên nhà cũng mọi người được.”
Chờ khi cha mẹ và Lục Vũ Thanh đi xa, Trác Hạo mới thở dài một hơi, lòng anh nặng trĩu.
Anh kéo cửa, suy sụp thất tha thất thểu đi vào trong. Mèo con vội vàng vây lấy chân, anh không có tâm trạng chọc tụi nó, đi thẳng tới ngả lưng vào ghế dựa.
Anh bất chợt nghĩ đến tình tiết dạo gần đây hay xuất hiện trong mấy vở kịch tối trên ti vi, người phụ nữ lập gia đình xong bấm bụng nhẫn nhịn, ở trong nhà chồng chịu mọi ấm ức ghẻ lạnh. Anh không khỏi liên tưởng đến tình cảnh của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên anh đứng trên góc độ gia đình suy xét xem Lục Vũ Thanh và mình có thích hợp không. Anh và Lục Vũ Thanh bên nhau có thể không chỉ liên quan đến vấn đề tính hướng, mà còn có bối cảnh gia đình, giáo dục và trình độ văn hóa.
Lục Vũ Thanh càng chôn chân ở nơi này lâu, Trác Hạo sẽ càng nảy sinh thứ ảo giác mình và em là người cùng một thế giới.
Nhưng nghĩ lại, cả hai đến được với nhau phần nhiều là do tính tình hiền lành khiêm nhu của Lục Vũ Thanh.
Anh cứ cho rằng chuyện môn đăng hộ đối sẽ chỉ xuất hiện với các cặp nam nữ tiến đến hôn nhân. Hôm nay xem ra, anh cũng không thoát khỏi số phận này.
So với nghèo khó, Trác Hạo sợ văn hóa của mình bị coi khinh xem thường hơn, đặc biệt là người nhà của Lục Vũ Thanh. Bởi vì nghèo kiếm tiền là chữa được, nhưng học vấn thì không. Bây giờ cho dù anh có học đi chăng nữa, cũng không thể vào được mắt cha của Lục Vũ Thanh.
Ngay góc rẽ có hai ba bà bác tụm lại làm thịt muối, lúc Lục Vũ Thanh đi qua nghe được mấy bà bép xép huyên thiên.
“Người trong tiệm Trác Hạo là ai vậy? Hơn nửa đêm từ trong tiệm ra ấy.”
“Ai ui, dơ bẩn chết. Lúc nghe nói thằng đấy thích đàn ông tôi còn chả tin đâu.”
“Tới tiệm nhiều lần rồi, cứ khóc lóc sướt mướt, nửa đêm nửa hôm chẳng biết làm cái gì.”
“Bà nói coi đợt trước Trác Hạo đánh lộn nằm viện đó, hay cũng là vì ba bốn chuyện đánh ghen này mà ra không?”
Lục Vũ Thanh ngẩn người, sao mấy người này lại biết chuyện Trác Hạo thích đàn ông, “người đàn ông khóc lóc sướt mướt” trong miệng mấy bà là ai? Gần đây xuất hiện trong tiệm Trác Hạo còn lại trong ấn tượng mình hẳn chí có “người bạn” ngay cả tên cũng không biết kia.
“Hừ.” Cha Lục Vũ Thanh cười khẩy, ánh mắt nhìn con trai mình có phần sâu xa.
Lục Vũ Thanh không thể chạy ra hỏi cho rõ ràng mọi chuyện làm cha mẹ mình mất mặt được: “Chúng ta lên nhà trước đi.”
Vừa vào cửa, cha Lục nhịn cả đường về rốt cuộc không kìm hãm được nữa: “Hồi trước còn tìm được một thằng giáo viên, bây giờ thì hay quá rồi, hẳn một đứa không đứng đắn gì. Mày mở tai nghe cho rõ xem người ta đánh giá thế nào?”
Lục Vũ Thanh đi xuống rót nước: “Anh ấy không phải người như vậy.”
“Là ba mày nói hả? Cũng đâu phải tao nói, vừa mới đặt chân tới đây đã nghe đủ loại đồn đãi. Cái người tên Trác Hạo gì đó có quan hệ tình nhân phức tạp như vậy thì là loại người thế nào?”
Lòng Lục Vũ Thanh rất rối, những lời nghị luận của xóm giềng lẫn “người bạn” của Trác Hạo cứ làm tâm trạng y nhấp nhổm không yên.
Thấy Lục Vũ Thanh không nói gì, ông tiếp tục: “Người gì mà cả nghề ngỗng đàng hoàng cũng không có, còn đánh nhau với người ta nhập viện. Không phải cái hạng lằng nhằng thiếu đứng đắn chứ là cái gì?”
“Ba, ba biết anh ấy ạ? Ba không chung đụng với anh ấy, chỉ vì một hai lời ra vào của người ta mà đã đánh giá thì có phải tùy tiện quá không? Anh ấy có công việc làm ăn, anh ấy cũng không đánh nhau, càng không phải hạng côn đồ thiếu đứng đắn.”
Y thật sự muốn người nhà mình biết sự tồn tại của Trác Hạo, nhưng chẳng bao giờ muốn anh vô tình chịu ấm ức tổn thương. Rõ ràng ba không hài lòng mình, tại sao lại đổ lên đầu Trác Hạo? “Thái độ của mày!” Cha Lục Vũ Thanh đập bàn một cái.
Thấy bầu không khí lục đục căng thẳng, Lục Dư Lâm ngắt lời: “Ba mẹ với em nghỉ ngơi một lát đã rồi đi ăn cơm. Vẫn chưa đặt bàn đâu, chỗ của Tiểu Vũ thế này nhà mình chen chúc cũng không được.”
Chị quay người nói với Lục Vũ Thanh: “Mấy ngày này không bận việc thì ở với ba mẹ đi.” Ẩn ý nói y trước hết cứ để chuyện của Trác Hạo sang một bên.
“Chị.” Lục Vũ Thanh khó chịu gọi Lục Dư Lâm.
Lục Dư Lâm kéo y lên ban công, tiếng ồn ào dưới phố càng thêm rõ ràng.
“Ăn cơm cũng đừng gọi Trác Hạo.” Lục Dư Lâm không cho Lục Vũ Thanh cơ hội nói chuyện, “Đi theo nhà mình người ta cũng không được tự nhiên. Em không thấy thái độ vừa rồi của ba à, không nói năng gì còn làm người ta bẽ mặt hơn cả lời lẽ khó nghe.”
Lục Dư Lâm nhìn xuống ban công, hình như chỗ này nằm phía trên siêu thị.
“Em cũng nên suy nghĩ thật kĩ.”
Ngay cả chị gái Lục Vũ Thanh cũng có ý kiến về Trác Hạo, Lục Vũ Thanh không nhịn được nữa: “Chị cũng thấy Trác Hạo là người không ra gì? Anh ấy giỏi giang hơn em nhiều lắm, ba mẹ mất sớm, mười mấy tuổi đã ra đời bương chải làm lụng. Anh ấy có công việc, không chỉ có việc làm, anh ấy còn sống rất khá.”
Lục Vũ Thanh vẫn chưa nói với Trác Hạo, rằng y rất ngưỡng mộ anh. Chính y cũng không biết cảm xúc này nảy nở từ khi nào, có thể là lúc anh thay bóng đèn, có thể là khi anh làm cây lau nhà, hay cũng có thể là lúc sửa ống nước.
Lục Dư Lâm đưa tay bịt miệng Lục Vũ Thanh Lại: “Chị không đứng về phía ba, càng không có ý xem thường Trác Hạo. Nhưng em nghe lời mấy người kia nói rồi, người đàn ông nửa đêm vào tiệm Trác Hạo là ai? Không phải là em đúng chứ?”
Lục Vũ Thanh hé môi, im lặng một lúc rồi hạ nhẹ giọng: “Anh ấy không phải loại người như thế.”
“Có phải hay không em cũng phải hỏi cho rõ. Chị chỉ không muốn em chịu thiệt thòi thêm nữa.”
Danh sách chương