Mùng một Tết, cuộc điện thoại đầu tiên của năm Trác Hạo nhận là của Trác Phàm. Cậu bé vẫn ngượng ngùng như trước, nhưng bây giờ đã tự tin hơn nhiều lắm.

“Anh ơi, em gọi điện chúc Tết anh ạ.”

Hai anh em cũng không thân thiết đến vậy, Trác Hạo cũng chẳng nghĩ một đêm mình giữ Trác Phàm lại ấy cậu bé sẽ nhớ kỹ trong lòng. Thế nên lúc nhận được cuộc gọi của Trác Hạo, anh không khỏi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Trác Hạo chẳng phải người biết gợi chuyện, dù người ở đầu bên kia là Trác Phàm, anh cũng chỉ biết hỏi tình hình gần đây của cậu bé.

Sau khi Trác Phàm về nhà mẹ, trường học đã vào kì nghỉ. Mẹ tìm lớp bổ túc cho Trác Phàm theo học, mấy ngày vừa rồi đang dạy đến phần kiến thức căn bản nhất của năm đầu cấp ba.

Nghe từ điện thoại có vẻ mọi chuyện đều đang suôn sẻ như ý, Trác Hạo thuận miệng hỏi: “Dượng… của nhóc có nói gì không?”

Mẹ Trác Phàm đi bước nữa, có gia đình mới, có người chồng mới và sinh cả một cậu em trai. Nếu mẹ cậu bé đưa con trai riêng mình về như vậy, nhà chồng sẽ dị nghị đến mức nào.

Trác Phàm trả lời rất mơ hồ: “Dượng… đối xử với em tốt lắm.”

Cảm giác này Trác Hạo có thể hiểu và đồng cảm được. Tốt thì tốt, nhưng người lạ thì cuối cùng vẫn là người lạ, có đối xử với Trác Phàm khá hơn thế nào đi chăng nữa cậu bé cũng chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu. Cậu bé không thể hòa nhập vào gia đình mới của mẹ.

Cậu bé hệt như một vị khách được gửi đến tá túc ở một chỗ dừng chân xa lạ, nghiêm túc quy củ, không thể có quá nhiều đòi hỏi.

Nhưng có một chỗ đặt chân tựa đầu, đã xem như kết quả tốt nhất rồi.

Trác Hạo nghe xong đổi sang đề tài khác: “Mấy ngày nữa em đến tảo mộ ba đi.”

Giọng Trác Phàm nhỏ xíu: “Em không đi được ạ…”

“Chờ nhóc tự mua vé xe về được cũng không muộn, chuyện mộ phần có anh rồi.”

Nói đoạn, hai người lại im lặng. Anh không có gì dặn dò, Trác Phàm ngần ngừ một lúc lâu mới mở miệng: “Anh ơi, sau này em đến gặp anh được không?”

“Được chứ. Cứ việc đến, chỉ cần bên nhóc tiện thì lúc nào tới cũng được.”

Trác Phàm từ nãy đến giờ cứ ủ dột buồn rầu nghe được câu trả lời nọ, giọng như sáng bừng lên: “Thật không anh?”

“Có gì mà thật với chẳng giả.” Trác Hạo nghe mà chẳng hiểu nổi sự mong đợi trong giọng nói của cậu bé.

Mùng ba, hai người tiễn gia đình Lục Vũ Thanh về rồi phải tiếp tục mở tiệm buôn bán. Mọi thứ trở về như cũ.

Từ lúc Lục Vũ Thanh cắt đứt liên lạc với Vương Thành, đồ ăn cho mèo trong tiệm hầu như được bữa nào hay bữa nấy. Thấy túi hạt sắp thấy đáy rồi, Trác Hạo xoa xoa đầu hai con mèo: “Hôm nào đẹp trời là tụi mày lại nằm ngửa ra đó à. Cho tụi mày ăn cái gì thì ăn cái đó ha.”

Anh lại lo bọn nó kén ăn, cầm tiền ra chợ định mua hai con cá nhỏ.

Nhiều người vẫn đang đón Tết, chợ cũng không đông đúc như thường lệ. Quầy cá chỉ có lác đác vài nhà bán, Trác Hạo chẳng thèm chọn đã tấp vào chỗ gần nhất, lựa hai con cá để ông chủ sơ chế.

Lúc chờ lấy cá, đột nhiên có người gọi tên Trác Hạo: “Anh Hạo!”

Anh quay đầu nhìn lại, ra là La Vân. Thật ra La Vân ra khỏi cái huyện Đông này chưa bao lâu, nhưng anh không có họ hàng thân thích gì, rất hiếm khi có cơ hội được trải nghiệm cảm giác lâu ngày gặp lại thế này.

“Về đấy à?” Trác Hạo không nén nổi ý cười trên mặt.

Bên cạnh La Vân là một cậu bé, cô vòng tay lấy vai cậu bé, đang định lên tiếng thì không biết mụ Triệu Viện từ đâu nhảy ra, quái gở ẩm ương xen mồm: “Cô đừng có để thằng này lừa, nhìn vậy chứ có thích đàn bà đâu.”

Niềm vui sướng được gặp lại người quen biến mất, La Vân nguýt Triệu Viện một cái rồi mặc kệ, tiếp tục nói chuyện với Trác Hạo: “Em dẫn em trai lên thành phố mua sắp ít thứ, tiện tới thăm anh luôn.”

“Eo ôi, sao con bé này không nghe lời người ta khuyên nhỉ, có ngày bị lừa đẹp ra đấy lại trách tại số.”

Trước đây hai người không chạm mặt nhau mấy, nhưng La Vân là người lanh lợi lại có trí nhớ tốt. Cô và Triệu Viện từng có duyên gặp một lần, Triệu Viện không có ấn tượng gì, nhưng cô thì biết một hai chuyện của người này.

“Chị Triệu.” La Vân không bao lớn, gọi một tiếng chị kia không có gì quá đáng. Nhưng đàn bà phụ nữ ai lại muốn nghe người ta gọi mình là chị chứ. Sắc mặt Triệu Viện thoáng sa sầm, nghe La Vân tiếp tục: “Chồng trước của chị ly dị với chị chẳng phải quá nửa là do mồm miệng chị mà ra đó à. Nghe nói chị dẫn đứa bé về, sao không biết tích tí đức cho con mình nhỉ?”

Mấy năm rồi La Vân sành sõi không ít cách đối nhân xử thế, miệng lưỡi biết lấy lòng cũng biết cay nghiệt. Cô càng rành rọt chuyện ở với tùy người mà nói năng xử sự cho hợp lẽ.

“Chị quan tâm người ta thích nam hay nữ, tôi thấy mặt mũi chị cũng chẳng phải dạng mỹ nhân xuất chúng gì. Chị một hai đời chồng nên người ta coi thường chị, tìm đại lý do lấy lệ mà nghe không hiểu à? Cần phải đi rêu rao cho người ta biết như thế?”

La Vân suy nghĩ rất nhanh, khoác lên tay Trác Hạo: “Chị thử tìm nguyên nhân chỗ mình xem, không chừng là mặt mũi không vào mắt người ta đấy?”

Đám người xung quanh không ít người dị nghị bàn tán chuyện Triệu Viện ly dị, nói tính cách chua ngoa đanh đá nên mới bị chồng bỏ.

Bị người phụ nữ khác soi mói nhạo báng chuyện kết hôn một hai lần cũng được đi, nhưng còn dám chế giễu ngoại hình, người người chỉ thẳng mũi bép xép bàn tán, Triệu Viện điên tiết muốn nắm tóc La Vân, nào ngờ bị Trác Hạo cản lại: “Nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân chứ.”

Ông chủ hàng cá xem trò vui cũng sợ lao vào đánh nhau, nhanh tay làm cá rồi đưa cho Trác Hạo, La Vân thuận tay nhận lấy: “Anh Hạo, đi thôi.”

La Vân liếc Triệu Viện, khí thế khoác tay Trác Hạo ra khỏi chợ. Anh cũng ráng giữ nguyên vẻ mặt, về gần đến tiệm mới thở dài: “Em thả ra đi, không còn nhìn theo đâu.”

La Vân lè lưỡi một cái, Trác Hạo là niềm nhung nhớ duy nhất của cô nơi huyện thị này. Mặc dù anh và ông chủ Lục đã bên nhau rồi, thế nhưng khoản hời ngọt ngào nho nhỏ này không chiếm lại thành phí.

“Sao em biết chuyện của Triệu Viện?”

Tin tức ở mấy địa phương nhỏ lan truyền với tốc độ chẳng nơi đâu bì kịp, Triệu Viện còn chưa về nhà mấy bà bác đã xì xầm bán tán chuyện ly dị nóng sốt sùng sục kia ra khắp cùng ngõ hẻm. Lúc Triệu Viện đi về tiệm nhà mình, mấy bà chỉ chỉ trỏ trỏ. Thật ra khi Triệu Viện chỉ xem lời La Vân nói như gió thoảng bên tai chứ không để vào lòng, ai mà ngờ lại xảy ra cớ sự như bây giờ? Em trai La Vân rất nhút nhát, có lẽ là một đứa trẻ ở quê mới lên. La Vân đi đâu em trai cũng theo đó, không nghịch ngợm cũng không ồn ào.

Trác Hạo mời hai người ngồi, cầm cá ra sau bếp rồi xách ấm nước tới pha trà.

“Anh Hạo.” Giọng La Vân vừa nhỏ vừa kín đáo, “Chuyện của anh và ông chủ Lục bị người ta nhìn ra à?”

Trác Hạ “à” một tiếng, kể vắn tắt chuyện mình và Triệu Viện coi mắt hồi đó.

“Chuyện của anh và ông chủ Lục không cần nói thì đừng nói. Bây giờ mấy người họ chỉ bàn tán chuyện còn mới thôi, sau này bẵng đi một thời gian có mấy việc vớ vẩn khác là quên ngay chuyện anh ấy mà.”

Mấy chuyện điều tiếng lời ra tiếng vào này La Vân là người hiểu nhất.

Trác Hạo bưng ấm trà tới: “Ừ, hai chị em ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.”

“Ông chủ Lục nấu hả anh?”

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lục Vũ Thanh phóng vèo vào trong: “Anh Hạo, anh gây sự với người ta à?”

Cái con phố rách này cãi lộn gây chuyện đánh nhau xảy ra bình thường như cơm bữa. Ngày nào cũng phải có mấy chuyện linh tinh, không có người ta còn thấy thiếu thiếu.

Lục Vũ Thanh nhìn thấy La Vân lâu rồi không gặp, chẳng trách vừa rồi y nghe có bà bác nào nói có người phụ nữ ôm ấp Trác Hạo trong chợ.

“Phiền phức, cái bà chị Triệu Viện kia mồm miệng lảm nhảm thật sự.” Cứ nhắc đi nhắc lại truyện này làm anh thấy mất mặt, vội nói sang chuyện khác, “Em tới đúng lúc đấy, La Vân với em trai ở đây ăn cơm rồi về, em nhớ nấu nhiều thêm chút.”

Đang ở trước mặt La Vân mà, Lục Vũ Thanh nhịn. Y như cậu bảo mẫu của Trác Hạo nhanh chóng nấu cơm xong, lúc ăn bàn cơm cũng bình yên vô sự. Nhưng hai chị em La Vân vừa đi khỏi, mặt y lập tức sầm xuống.

Trác Hạo không nhận ra sự thay đổi của Lục Vũ Thanh. Vì lúc trước cha mẹ y đến đột ngột nên còn một vài việc cần làm lại chưa kịp làm, mấy thứ lẽ ra phải dọn dẹp từ năm trước đến giờ này vẫn còn chất đống trong tiệm.

“Đừng nhây nhưa nữa, giúp anh vứt hết mấy đồ tiệm không cần nữa đi.”

Bây giờ Lục Vũ Thanh muốn ném Trác Hạo ra ngoài, nhưng ném rồi lại sợ anh bị người ta nhặt mất. Dù sao anh cũng thuộc loại hàng hiếm bán chạy lắm.

“Làm gì vậy? Mở miệng nói chuyện coi!” Trác Hạo ngờ vực nhìn Lục Vũ Thanh, “Em lại mắc cái chứng gì rồi?”

Lục Vũ Thanh hít sâu một hơi. Y không nghĩ ra nổi, tại sao lúc nào anh cũng đường hoàng tự tin trong mấy trường hợp thế này vậy.

“Anh gây sự với người ta trong chợ.”

Trác Hạo lạ lùng nhìn y: “Ầm ĩ thôi mà, em cũng biết rồi đó, là La Vân giúp anh thoát thân còn gì.”

“Thế em còn nghe người ta nói anh ôm ấp âu yếm người phụ nữ nào đó ngoài chợ.”

Trác Hạo chỉ đơn giản là nạn nhân lớn nhất của tin đồn vớ vẩn: “Em nghe ai nói đấy? La Vân khoác tay anh tí, chẳng phải Triệu Viện lắm lời quá à.”

“Anh thật sự đi ôm ấp người ta.”

“Hả, em nghe không hiểu hay gì, chỉ là khoác tay một tí xíu thôi.” Trác Hạo vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra Lục Vũ Thanh không đau lòng chuyện anh cự lộn với người ta. Thế mà lại nghe người ta tung tin vịt vớ va vớ vẩn cứ ôm chuyện khoác tay không chịu buông.

Hai người không ai nói gì với ai, Trác Hạo thấy thằng nhóc này cố ý sinh sự. Tính chiếm hữu của Lục Vũ Thanh kinh khủng muốn chết, lúc này cứ muốn tra rõ đến cùng, trước là Khâu Hà, bây giờ lại là La Vân Triệu Viện. Anh làm gì có lắm người vây quanh thế chứ? Gì mà có cả đàn ông lẫn đàn bà.

Mèo nhỏ chẳng hay chủ mình đang cãi nhau, nhảy ụp vào cái thùng giấy vứt chỏng chơ kia giơ vuốt cào tới cào lui phát ra âm thanh cực kỳ khó nghe. Chợt một cái hộp giấy bị đụng vào, bên trong có bóng đen chạy ào ra.

Bóng đen ấy lủi đến bên chân Lục Vũ Thanh, mèo nhỏ nhoáng cái đuổi theo. Lục Vũ Thanh không thấy rõ vừa rồi là gì, giật mình trốn vào sau lưng Trác Hạo, vòng tay ôm cứng lấy eo anh.

Vừa rồi không khí còn giương cung bạt kiếm căng thẳng bây giờ lại nồng nàn tình tứ. Trác Hạo chịu, thở phào tự suy xét kiểm điểm lại bản thân xem thái độ có kì cục quá không, vỗ vào mu bàn tay của Lục Vũ Thanh: “Có con chuột mà em cũng sợ à?”

Không biết là con chuột thì đã êm xuôi, biết nó là chuột, Lục Vũ Thanh thở hồng hộc nhảy bổ vào người Trác Hạo, vùi đầu vào cổ anh, làm sao cũng không chịu buông tay.

Bình thường không có cơ hội ôm ấp Lục Vũ Thanh, nói gì thì nói cũng phải thân mật giữ cho chặt chứ. Anh vuốt vuốt lưng y: “Có gì mà sợ, gan mèo còn to hơn cả em.”

Vừa nói xong, mèo ngoạm con chuột tha đến trước mặt hai người. Trác Hạo xát muối lên thẳng vết thương: “Em nhìn kìa, chết rồi, mèo cắn nó chết rồi còn gì.”

Lục Vũ Thanh không dám cúi đầu nhìn: “”Anh để nó tha ra chỗ khác đi.”

Mèo làm gì hiểu được tiếng người, Trác Hạo ôm Lục Vũ Thanh lùi dần về sau, lùi đến tận chỗ nấu cơm: “Đi rồi, đi rồi.”

Lục Vũ Thanh nửa tin nửa ngờ hé mắt liếc trộm, thấy mèo nhỏ đã ở cạnh tủ kiếng rồi mới chậm rãi xuống khỏi người anh, lầm bầm: “Sao trong tiệm anh có cả chuột thế.”

“Ở tầng trệt mà, nghĩ sao không có chuột được.”

Lục Vũ Thanh vô cùng đáng thương núp sau lưng Trác Hạo, giọng điệu cũng mất đi vẻ truy hỏi vấn tội khí thế vừa rồi.

Anh quét con chuột ra ngoài, quay về nói với y: “Không chừng còn mấy con nữa đó.”

Lục Vũ Thanh vừa nghe vừa dính chặt lấy anh, nửa bước cũng không chịu rời. Anh vui vẻ: “Em cứ yếu đuối thế thì tốt.” Nhất là ở trên giường.

Trác Hạo vừa nhắc, Lục Vũ Thanh lại nhớ tới chuyện anh gần gũi ôm ấp người khác. Nhưng bây giờ y sợ chuột, còn phải bám lấy anh, nói chuyện giọng cứ ra chiều tủi thân ấm ức lắm.

“Anh chẳng chịu quan tâm đến cảm nhận của em gì hết.”

Trong chuyện tình cảm Trác Hạo hơi thô kệch một tí, anh cũng chẳng hiểu cái gì gọi là chi tiết nhỏ nhặt, anh chỉ biết mình yêu Lục Vũ Thanh là đủ rồi.

Nhưng người anh yêu suy nghĩ sâu xa cẩn thận, chuyện vặt vãnh bé tí mà cũng ghen bóng ghen gió được.

Ghen?

Trác Hạo hiểu rõ cái chữ này rồi. Anh chắn trước mặt Lục Vũ Thanh, khóe môi sắp cong tận lên trời: “Em cũng ghen à, anh nhiều người theo thế hả?”

Lục Vũ Thanh nghe rõ ràng từng chữ: “Anh cũng thế còn gì?” Y mới nói chuyện với nhân viên được mấy câu đã ghen tuông rồi? Anh có tư cách gì mà nói mình.

Trác Hạo phiền nhiễu nhất cái bộ dạng nhiệt tình kiểu ngu ngốc đần độn như có như không kia của Lục Vũ Thanh: “Em sợ anh bị người ta cướp thấy mẹ đi, thái độ còn không biết đường tốt đẹp thêm một tí?”

Lục Vũ Thanh còn chưa kịp phản bác đã thấy anh chỉ xuống đất: “Ê! Nữa kìa!”

Bóng đen lại phóng ào từ trong tiệm ra. Y giữ khổ trong lòng không xả được, nhắm tịt mắt chui nhủi nép vào ngực anh.

Trác Hạo vội vội vàng vàng ôm lấy y, khoác lác chỉ huy mèo mà không biết ngượng miệng: “Mày tìm đi, coi còn không nào không, coi nó làm mẹ mày sợ kìa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện