Edit & Beta: Ngon gio nho
Sau khi từ phủ Ngũ công chúa đi ra, Chu Phú và Trì Nam mỗi người một ngả. Một người đi về phủ Thừa tướng, một người đi về phủ công chúa.
Chu Phú nói muốn đi về cùng Trì Nam, muốn bảo vệ nàng một tấc cũng không rời, nhưng Trì Nam lại mượn lý do không cần bứt dây động rừng để cự tuyệt, cũng hứa hẹn mình sẽ phái thêm ảnh vệ âm thầm bảo vệ, Chu Phú mới miễn cưỡng đồng ý.
Cuộc tổng tuyển chọn võ tướng vẫn đang tiến hành, sau mỗi một hạng mục kết thúc đều có thời gian hai ngày nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, sáng sớm Chu Phú đã bị Bách Lý thừa tướng gọi dậy đi đến diễn võ trường (nơi biểu diễn võ) của phủ Thừa Tướng. Sau khi Thừa Tướng ân cần dạy bảo hắn một số hạng mục cần lưu ý khi tranh tài mới an tâm để cho hắn vào sân.
Trận tỷ thí thứ hai là đấu võ. Thừa Tướng đã biết công phu của Chu Phú nên cũng không lo lắng lắm, nhưng giờ phút này đây, vinh dự của cả Bách Lý gia đều đặt trên người Chu Phú nên khiến ông cũng không thể không quan tâm.
Đối chiến với Chu Phú là một người chẳng có danh tiếng gì, tên gọi Phương Đồ, là người mới tuyển ra từ dân gian trong đợt này. Tuy nói hắn không có thân phận hiển hách làm hậu thuẫn, nhưng người tên Phương Đồ này là một người luyện võ có thân thể vạm vỡ, được chọn ra từ các tuyển thủ cùng công khanh đệ tử trong dân gian.
Chu Phú nhìn người nam nhân với bắp thịt khổ luyện trước mặt, cùng với chiếc quần đùi và áo ngắn của hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hơn nữa trên đầu hắn còn quấn chiếc khăn dài, cộm lên, làm cho đầu trông như càng to hơn.
Mặc dù không nhớ chính xác vị trí, nhưng trước đây Chu Phú đã từng trông thấy ở chợ, chỉ có tộc người ở bên kia biên giới mới có cách ăn mặc như thế này.
Ở trên đài hai người chắp tay hành lễ, dàn hàng xuống dưới vạch thi đấu. Chu Phú đã ít nhiều được nghe qua sự lợi hại của người này, nên cũng không dám xem thường.
Cuộc tổng tuyển chọn đang tiến hành với khí thế hừng hực, mà bên ngoài chiến đài, trong phủ Trưởng công chúa, Trì Nam nhìn người đang được cởi bỏ băng gạc ở toàn thân ra với nét mặt vô cảm.
Vẻ mặt Chu phụ thối thối, mím môi, giống như người bệnh trước mắt là kẻ đáng ghét nhất kiếp này của hắn vậy.
"Ta thật sự không biết tại sao ngươi lại phải cứu loại người như thế này." Chu phụ liếc mắt nhìn Trì Nam đứng bên cạnh.
Tính đến bây giờ, người bệnh này không phải là một người ghê tởm nhất mà hắn đã gặp được trong cuộc đời sao. Nhưng có một điều cực kỳ vô lý là ở chỗ, có phải vì hắn đã cứu giúp nàng ta, nên đối với tất cả mọi chuyện của nàng ta hắn đều phải phụ trách hay không?! Cái giọng ra lệnh của nàng ta với mẫu thân cay nghiệt, vô cảm kia giống hệt như nhau, còn nói cái gì mà, nếu như dám để lại vết sẹo trên mặt nàng ta, thì hắn ra cửa sẽ bị xe đụng chết, ăn cơm nghẹn chết, bị nàng ta nguyền rủa cho chết đủ các loại.....
Nghe xem, nghe xem, đây là thái độ của một người bình thường nên có sao? Lão tử cứu ngươi... ngươi chẳng những không cảm kích, lại còn nguyền rủa lão tử độc địa như vậy, hả.
Trì Nam không nói gì, lẳng lặng chờ Chu phụ cứu Liễu Điệp Chỉ khôi phục lại diện mạo cũ.
Nàng đã từng chịu đựng loại đau khổ này, xem ra tinh thần cũng không phải là cực kỳ sa sút, mà ngược lại, càng lúc càng lớn mật, càng ngày càng thái quá, càng ngày càng gian xảo......
Loại người như vậy nhất định là đã sống trong môi trường sống tự ti trường kỳ, đối với tất cả những thứ quanh mình đều thấy không đủ thỏa mãn và mang theo tâm lý oán giận, là người càng không có cái gì thì càng muốn tranh giành cái đó, bởi vì sợ người khác nhìn ra sự tự ti của các nàng, cho nên sẽ dùng luôn thái độ đối nghịch cực độ để đối mặt với người khác. Loại người như vậy vô cùng đáng ghét nhưng cũng rất đáng thương.
Rút cuộc toàn bộ chỗ băng gạc trên mặt Liễu Điệp Chỉ cũng được tháo xuống. Nàng ta chợt bưng lấy mặt mình, sau khi sờ soạng mấy cái xong liền gào lên với Chu phụ: "Gương! Còn không mau đi lấy gương cho ta!"
Khóe miệng Trì Nam ẩn chứa nụ cười, giống như đã đoán được yêu cầu của Liễu Điệp Chỉ từ trước, nàng lấy một chiếc gương đã được chuẩn bị sẵn từ phía sau đưa cho nàng ta.
Liễu Điệp Chỉ đoạt lấy, tức tối lườm Trì Nam một cái, sau đó bực bội soi vào gương.
Trì Nam ngồi xuống chiếc ghế thái sư bên cạnh nàng ta, lấy hai cái chai nhỏ từ trong người ra, lạnh lùng nói: "Đây là thuốc giải cổ độc(*), đây là độc tình."
(*)Cổ độc: là một thứ tiểu trùng độc làm hại người.
Nói xong, đẩy hai chai đó đến trước mặt Liễu Điệp Chỉ. Sau cái liếc mắt nhìn chai nhỏ trên bàn trà, người kia giống như vô ý chẳng thèm ngó ngàng tới nói: "Ta không cần, cho ta làm gì?"
Trì Nam thấy nàng ta quá đáng, cũng chẳng để ý, ngược lại nét mặt của Chu phụ một bộ "muốn chết thì chết". Thật không thể chịu nổi loại nữ nhân này, hắn cầm hòm thuốc ra khỏi phòng.
"Thuốc giải để cho ngươi không trúng độc lại, độc tình để ngươi bắt được lòng nam nhân." Trì Nam nói chậm rãi xong, âm thầm quan sát nét mặt của Liễu Điệp Chỉ.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Trì Nam nói công dụng của hai loại, ánh mắt Liễu Điệp Chỉ có chút thay đổi. Nàng ta cũng không phải là người xuẩn ngốc, đương nhiên biết Trì Nam sẽ không tốt bụng như vậy, vô duyên vô cớ tặng hai thứ này cho nàng ta.
"Ngươi muốn ta làm gì?"
"Ta không muốn ngươi làm gì cả, mà muốn hỏi ngươi....... Ngươi muốn như thế nào? Với sắc đẹp của ngươi, há lại để bại bởi loại nữ nhân Thế tử phi Lưu Cẩn Vân kia sao? Chẳng qua nàng ta có cổ, có thuốc, còn ngươi không có, nên lần này mới có thể chịu thiệt thòi lớn như vậy, không phải sao?" Trì Nam rất bình tĩnh, từ từ giãi bày, làm cho lòng Liễu Điệp Chỉ dâng lên một hồi sóng không nhỏ.
Nàng ta đưa tay cầm hai chai kia đặt vào trong lòng bàn tay, đột nhiên hung tợn trợn mắt nhìn Trì Nam, nói: "Vì sao ta phải giúp ngươi đối phó nữ nhân kia?"
Nàng ta là người thông minh, thoáng cái đã nghĩ ra Trì Nam là muốn nàng ta đối phó với Thế tử phi Lưu Cẩn Vân. Cũng không tiện tự mình ra tay nên lúc này mới nghĩ đến việc dùng nàng ta.
Trì Nam nhún nhún vai miễn cho ý kiến, đứng dậy đi đến ngoài cửa phòng nghỉ, giọng nói lành lạnh vang lên: "Ai giúp ai còn chưa nói chắc được. Ta cũng không nói muốn ngươi đi, nhưng thuốc ở trên tay ngươi, giết chết nàng ta ngươi chính là Thế tử phi......"
Giết chết nàng ta, ngươi chính là Thế tử phi.
Những lời này của Trì Nam luôn luôn vang vọng bên tai Liễu Điệp Chỉ...... Giết chết nàng ta, ta chính là Thế tử phi......
——— —————— —————— —————
Chu phụ ru rú ở dưới gốc cây, lúc Trì Nam đi qua liền kêu nàng lại.
"Này, nha đầu, rút cuộc ngươi muốn nữ nhân kia làm gì? Với tính cách của loại kia, ngươi cũng không sợ nàng ta sẽ bứt dây động rừng, làm hỏng việc sao?"
Hai tay Trì Nam khép vào trong áo, cười đến chắc chắn: "Công Giác Thế tử là thằng ngu không chịu được, làm khó Lưu Cẩn Vân để cho hắn cự tuyệt, Liễu Điệp Chỉ là tiểu thiếp Công Tôn Cẩm, Lưu Cẩn Vân lại đối với nàng ta như vậy, đây là tâm lý gì? Ghen tỵ!" Trì Nam liếc mắt nhìn Chu phụ sau lại nói: "Muốn đánh bại một nữ nhân, phải để cho nàng ta lộ ra sơ hở, có rất nhiều cách, khiến cho nàng ta đố kỵ cũng là một cách."
Chu phụ suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý: "Thật không hổ là nữ nhi của phụ thân ngươi, đều một dạng gian xảo!"
Trì Nam bật cười hì hì: "Không phải cái ngươi thích chính là cái gian xảo của người sao?"
Hai má Chu phụ ửng hồng, xì Trì Nam một cái, sau đó giở trò ho khan mấy cái để cho chính mình không phải xấu hổ: "Bây giờ ngươi cứ thích nói được hơn với ta đi, Lưu Cẩn Vân liền từ phía sau ngươi đi ra dây dưa, ta xem ngươi còn cười nổi nữa không."
Nghe Chu phụ nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng Trì Nam dần dần ảm đạm xuống. Sau khi đem một loạt các sự kiện chắp ghép lại, thân phận độc thủ ẩn nấp phía sau cũng dần dần lộ rõ. Đúng như Chu phụ nói, hiện tại tất cả đều ẩn núp trong màn sương mù, một khi đến lúc chân chính vạch trần ra rồi, không biết nàng còn có thể cười được nữa hay không.
"Mặc kệ như thế nào, ngươi phản kích cũng được, trả thù cũng được, tóm lại nhất định phải cẩn thận cái thai cho ta!" Chu phụ lành lạnh liếc bụng Trì Nam một cái, nhướng mày than thở: "Đây chính là hậu duệ đầu tiên của lão Chu gia ta, ta sẽ không để cho có bất kỳ sai lầm nào xảy ra!"
"......"
Trì Nam cười xoa cái bụng vẫn phẳng lì như trước của mình, cười đến có phần bất đắc dĩ, nàng chua xót nói đùa: "Là bảo ta cẩn thận hậu duệ duy nhất của các ngươi, hay là bảo ta cẩn thận thân thể của chính mình đây?"
Chu phụ bị Trì Nam hỏi như thế, nhìn thấy nụ cười gian xảo trên mặt nàng, không khỏi bĩu bĩu môi, nói mạnh miệng: "Đương nhiên là cẩn thận hậu duệ duy nhất của chúng ta rồi."
Sau đó ngẩn người một lúc, lại bổ sung: "Nhưng mà, ngươi cũng là người duy nhất trong lòng hắn, thân thể mình cũng phải để ý mới được."
Trì Nam chỉ cười không nói gì, lắc đầu quyết tâm không để ý đến nam nhân vĩnh viễn không trưởng thành này.
——— —————— —————— ————————-
Sau giờ ngọ, thông tin về trận đấu trong cuộc tổng tuyển chọn võ tướng đã được truyền đến.
Chu Phú cùng với cao thủ dân gian không giống người Trung Nguyên Phương Đồ kia đã so chiêu hơn trăm hồi, nhưng vẫn không thể phân thắng bại. Cuộc so tài được kéo dài đến buổi chiều tiếp tục.
Từ sau án thư, Trì Nam đưa mắt nhìn người báo tin một lúc, gật đầu một cái, tỏ ý mình đã biết rồi, nhưng trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên. Nàng biết thực lực của Chu Phú, trước kia mặc dù trong cuộc tổng tuyển chọn võ tướng thi thoảng cũng có cao thủ trong dân gian dự thi, nhưng loại người bình thường không có bối cảnh, không có thân phận như vậy, nếu không có người đứng sau tận lực bồi dưỡng, thì ngay từ lúc vừa mới bắt đầu cũng sẽ bị các giám khảo công khanh thế gia cự tuyệt ở vòng ngoài rồi. Có thể gắng gượng vào đến vòng chung kết, mà không phải là nhân vật quá lợi hại, điều này ngược lại đã không còn bình thường nữa.
Sau khi người báo tin rời đi, Trì Nam gọi Ảnh vệ bảo vệ trong bóng tối ra, nói phân phó: "Đi điều tra rõ tướng mạo và điểm bất thường của người đối chiến cùng phò mã, rồi quay về tường bẩm." (Tường bẩm: bẩm báo rõ ràng)
Ảnh vệ vâng mệnh xong như một cái bóng rời đi.
Từ sau án thư Trì Nam thong thả bước ra, vẫn lo lắng trùng trùng. Cách ăn mặc của người kia không giống người Trung Nguyên, còn có sức chiến đấu của hắn khác hẳn với người bình thường. Tất cả đều rất đáng để nghi ngờ.
Hôm trước, sau khi nàng tán gẫu với Hiếu Nhiễm đã biết được, ở Miêu Cương có một loại cổ, sau khi cho thâm nhập vào cơ thể của con người, sẽ làm thay đổi toàn bộ xương cốt của người đó, làm tăng sức lực chiến đấu lên gấp mười lần. Ở Cực Bắc Chi Địa Tề quốc, sau đó đã đem loại cổ này cải tiến sử dụng trên cơ thể chiến mã truyền thống, nhưng mà đối với con người...... Còn chưa từng nghe nói qua.
Đang lúc lo lắng, ma ma quản sự gõ cửa hồi báo: "Công chúa, Liễu cô nương sau khi ăn xong liền rời đi rồi, có cần phái người đi theo không ạ?"
Trì Nam nghe xong, bật ra một tiếng cười lạnh, cuối cùng Liễu Điệp Chỉ vẫn không chống lại được sự hấp dẫn của ngôi vị Thế tử phi vinh hoa phú quý. Nàng nhàn nhạt phất phất tay: "Không cần. Liễu cô nương tự có chỗ đi của nàng ta."
Trận chiến này, có thể nắm bắt được kỳ tài dùng cổ Công tôn Thế tử phi hay không, phải xem trận này Liễu Điệp Chỉ có thể thành công hay không. Nếu thành, thì đúng như nàng nói, vị trí Thế tử phi vinh hoa phú quý sẽ về tay nàng ta; nếu thua.......... Như vậy cũng chỉ là một vật hi sinh vì ham muốn quyền lợi mà thôi.............
——— —————— —————— ———————–
Trên chiến đài, Chu Phú và Phương Đồ đã giằng co nhau gần năm canh giờ, sức lực của Phương Đồ lớn vô cùng, toàn thân tinh lực dồi dào, giống như làm sao cũng không hết được. Chu Phú đã sức cùng lực kiệt, nhưng đối phương lại vẫn như trận đấu mới vừa bắt đầu vậy. Loại sức chiến đấu không phải con người này, cho dù là Chu Phú cũng không chịu nổi. Ở một chiêu sau cùng, bởi vì bắp thịt hắn thật sự đau nhức, không kịp tránh né, liền bị Phương Đồ đánh một chưởng vào giữa ngực và bụng, bay ra khỏi chiến đài, rơi xuống dưới đài.
Theo nội quy trận đấu, người rơi xuống đài thì thua, cho nên trận thứ hai của cuộc tổng tuyển chọn võ tướng Chu Phú thua - thua dưới tay của một cao thủ trong dân gian có tinh lực khác hẳn với người bình thường.
Bách Lý Thừa tướng tiến lên đỡ Chu Phú đã sức cùng lực kiệt dậy, ánh mắt tinh sâu quét qua Phương Đồ đang oai phong hét lớn trên đài, phát ra một cảm giác kỳ quái, nhưng như thế nào cũng không thể nói rõ được.
Ở bên trong nghỉ ngơi một lát, Chu Phú ngồi bên cạnh Bách Lý thừa tướng uống xong hai chén nước, mới cảm thấy thể lực mất đi đã có chút khôi phục lại, nhìn Phương Đồ với sức chiến đấu khổng lồ đang nhận đầy những lời khen ngợi, Chu Phú nặng nề thở dài một cái, đúng là núi cao còn có núi cao hơn sao? Lúc cùng người kia đối chiến, Chu Phú luôn cảm thấy mình không giống như đang đánh nhau với con người. Lúc con người ra chiêu, nhất định sẽ tạo nên sơ hở cùng động tác trì trệ, nhưng cái tên Phương Đồ này, bất luận là lúc nào hắn cũng đều giống như một vật thể không có cảm giác, đánh như thế nào cũng không thể gục ngã. Đối thủ đáng sợ là người không có cảm giác đau, không thể nghi ngờ, Phương Đồ chính là một đối thủ như vậy.
Chu Phú và Bách Lý thừa tướng đi ra khỏi trường đấu, Thừa Tướng vỗ vỗ bả vai Chu Phú an ủi: "Chẳng qua là thua một trận, hai ngày sau sẽ đấu tiếp! Con cháu Bách Lý gia không bao giờ nói từ bỏ!"
Chu Phú liếc nhìn lão nhân tóc đã bạc đầy đầu mà vẫn phải gánh vác tất cả vinh dự của Bách Lý gia, nhất thời cảm thấy lòng nóng ran lên, lại nghe Bách Lý thừa tướng nói: "Đó là lời phụ thân ngươi khi còn sống thường nói...... Chỉ tiếc hắn ra đi sớm, không thể tự nói những lời này cho ngươi nghe."
"...... Gia gia." Chu Phú thấy hốc mắt gia gia mình có chút ướt át, không khỏi lộ ra vẻ xúc động, vừa định nói gì đó đã nghe thấy giọng của Bách Lý quản gia truyền đến: "Tướng gia, Tôn thiếu gia, đã xảy ra chuyện rồi."
Nghênh đón Bách Lý thừa tướng và Chu Phú đi đến, Bách Lý quản gia nhìn khắp bốn xung quanh xong, dùng giọng chỉ có ba người bọn họ nghe được, nói: "Trước đó phủ Trưởng công chúa đã truyền đến thông tin —— công chúa mất tích rồi."
Sau khi từ phủ Ngũ công chúa đi ra, Chu Phú và Trì Nam mỗi người một ngả. Một người đi về phủ Thừa tướng, một người đi về phủ công chúa.
Chu Phú nói muốn đi về cùng Trì Nam, muốn bảo vệ nàng một tấc cũng không rời, nhưng Trì Nam lại mượn lý do không cần bứt dây động rừng để cự tuyệt, cũng hứa hẹn mình sẽ phái thêm ảnh vệ âm thầm bảo vệ, Chu Phú mới miễn cưỡng đồng ý.
Cuộc tổng tuyển chọn võ tướng vẫn đang tiến hành, sau mỗi một hạng mục kết thúc đều có thời gian hai ngày nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, sáng sớm Chu Phú đã bị Bách Lý thừa tướng gọi dậy đi đến diễn võ trường (nơi biểu diễn võ) của phủ Thừa Tướng. Sau khi Thừa Tướng ân cần dạy bảo hắn một số hạng mục cần lưu ý khi tranh tài mới an tâm để cho hắn vào sân.
Trận tỷ thí thứ hai là đấu võ. Thừa Tướng đã biết công phu của Chu Phú nên cũng không lo lắng lắm, nhưng giờ phút này đây, vinh dự của cả Bách Lý gia đều đặt trên người Chu Phú nên khiến ông cũng không thể không quan tâm.
Đối chiến với Chu Phú là một người chẳng có danh tiếng gì, tên gọi Phương Đồ, là người mới tuyển ra từ dân gian trong đợt này. Tuy nói hắn không có thân phận hiển hách làm hậu thuẫn, nhưng người tên Phương Đồ này là một người luyện võ có thân thể vạm vỡ, được chọn ra từ các tuyển thủ cùng công khanh đệ tử trong dân gian.
Chu Phú nhìn người nam nhân với bắp thịt khổ luyện trước mặt, cùng với chiếc quần đùi và áo ngắn của hắn cảm thấy có chút kỳ quái, hơn nữa trên đầu hắn còn quấn chiếc khăn dài, cộm lên, làm cho đầu trông như càng to hơn.
Mặc dù không nhớ chính xác vị trí, nhưng trước đây Chu Phú đã từng trông thấy ở chợ, chỉ có tộc người ở bên kia biên giới mới có cách ăn mặc như thế này.
Ở trên đài hai người chắp tay hành lễ, dàn hàng xuống dưới vạch thi đấu. Chu Phú đã ít nhiều được nghe qua sự lợi hại của người này, nên cũng không dám xem thường.
Cuộc tổng tuyển chọn đang tiến hành với khí thế hừng hực, mà bên ngoài chiến đài, trong phủ Trưởng công chúa, Trì Nam nhìn người đang được cởi bỏ băng gạc ở toàn thân ra với nét mặt vô cảm.
Vẻ mặt Chu phụ thối thối, mím môi, giống như người bệnh trước mắt là kẻ đáng ghét nhất kiếp này của hắn vậy.
"Ta thật sự không biết tại sao ngươi lại phải cứu loại người như thế này." Chu phụ liếc mắt nhìn Trì Nam đứng bên cạnh.
Tính đến bây giờ, người bệnh này không phải là một người ghê tởm nhất mà hắn đã gặp được trong cuộc đời sao. Nhưng có một điều cực kỳ vô lý là ở chỗ, có phải vì hắn đã cứu giúp nàng ta, nên đối với tất cả mọi chuyện của nàng ta hắn đều phải phụ trách hay không?! Cái giọng ra lệnh của nàng ta với mẫu thân cay nghiệt, vô cảm kia giống hệt như nhau, còn nói cái gì mà, nếu như dám để lại vết sẹo trên mặt nàng ta, thì hắn ra cửa sẽ bị xe đụng chết, ăn cơm nghẹn chết, bị nàng ta nguyền rủa cho chết đủ các loại.....
Nghe xem, nghe xem, đây là thái độ của một người bình thường nên có sao? Lão tử cứu ngươi... ngươi chẳng những không cảm kích, lại còn nguyền rủa lão tử độc địa như vậy, hả.
Trì Nam không nói gì, lẳng lặng chờ Chu phụ cứu Liễu Điệp Chỉ khôi phục lại diện mạo cũ.
Nàng đã từng chịu đựng loại đau khổ này, xem ra tinh thần cũng không phải là cực kỳ sa sút, mà ngược lại, càng lúc càng lớn mật, càng ngày càng thái quá, càng ngày càng gian xảo......
Loại người như vậy nhất định là đã sống trong môi trường sống tự ti trường kỳ, đối với tất cả những thứ quanh mình đều thấy không đủ thỏa mãn và mang theo tâm lý oán giận, là người càng không có cái gì thì càng muốn tranh giành cái đó, bởi vì sợ người khác nhìn ra sự tự ti của các nàng, cho nên sẽ dùng luôn thái độ đối nghịch cực độ để đối mặt với người khác. Loại người như vậy vô cùng đáng ghét nhưng cũng rất đáng thương.
Rút cuộc toàn bộ chỗ băng gạc trên mặt Liễu Điệp Chỉ cũng được tháo xuống. Nàng ta chợt bưng lấy mặt mình, sau khi sờ soạng mấy cái xong liền gào lên với Chu phụ: "Gương! Còn không mau đi lấy gương cho ta!"
Khóe miệng Trì Nam ẩn chứa nụ cười, giống như đã đoán được yêu cầu của Liễu Điệp Chỉ từ trước, nàng lấy một chiếc gương đã được chuẩn bị sẵn từ phía sau đưa cho nàng ta.
Liễu Điệp Chỉ đoạt lấy, tức tối lườm Trì Nam một cái, sau đó bực bội soi vào gương.
Trì Nam ngồi xuống chiếc ghế thái sư bên cạnh nàng ta, lấy hai cái chai nhỏ từ trong người ra, lạnh lùng nói: "Đây là thuốc giải cổ độc(*), đây là độc tình."
(*)Cổ độc: là một thứ tiểu trùng độc làm hại người.
Nói xong, đẩy hai chai đó đến trước mặt Liễu Điệp Chỉ. Sau cái liếc mắt nhìn chai nhỏ trên bàn trà, người kia giống như vô ý chẳng thèm ngó ngàng tới nói: "Ta không cần, cho ta làm gì?"
Trì Nam thấy nàng ta quá đáng, cũng chẳng để ý, ngược lại nét mặt của Chu phụ một bộ "muốn chết thì chết". Thật không thể chịu nổi loại nữ nhân này, hắn cầm hòm thuốc ra khỏi phòng.
"Thuốc giải để cho ngươi không trúng độc lại, độc tình để ngươi bắt được lòng nam nhân." Trì Nam nói chậm rãi xong, âm thầm quan sát nét mặt của Liễu Điệp Chỉ.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Trì Nam nói công dụng của hai loại, ánh mắt Liễu Điệp Chỉ có chút thay đổi. Nàng ta cũng không phải là người xuẩn ngốc, đương nhiên biết Trì Nam sẽ không tốt bụng như vậy, vô duyên vô cớ tặng hai thứ này cho nàng ta.
"Ngươi muốn ta làm gì?"
"Ta không muốn ngươi làm gì cả, mà muốn hỏi ngươi....... Ngươi muốn như thế nào? Với sắc đẹp của ngươi, há lại để bại bởi loại nữ nhân Thế tử phi Lưu Cẩn Vân kia sao? Chẳng qua nàng ta có cổ, có thuốc, còn ngươi không có, nên lần này mới có thể chịu thiệt thòi lớn như vậy, không phải sao?" Trì Nam rất bình tĩnh, từ từ giãi bày, làm cho lòng Liễu Điệp Chỉ dâng lên một hồi sóng không nhỏ.
Nàng ta đưa tay cầm hai chai kia đặt vào trong lòng bàn tay, đột nhiên hung tợn trợn mắt nhìn Trì Nam, nói: "Vì sao ta phải giúp ngươi đối phó nữ nhân kia?"
Nàng ta là người thông minh, thoáng cái đã nghĩ ra Trì Nam là muốn nàng ta đối phó với Thế tử phi Lưu Cẩn Vân. Cũng không tiện tự mình ra tay nên lúc này mới nghĩ đến việc dùng nàng ta.
Trì Nam nhún nhún vai miễn cho ý kiến, đứng dậy đi đến ngoài cửa phòng nghỉ, giọng nói lành lạnh vang lên: "Ai giúp ai còn chưa nói chắc được. Ta cũng không nói muốn ngươi đi, nhưng thuốc ở trên tay ngươi, giết chết nàng ta ngươi chính là Thế tử phi......"
Giết chết nàng ta, ngươi chính là Thế tử phi.
Những lời này của Trì Nam luôn luôn vang vọng bên tai Liễu Điệp Chỉ...... Giết chết nàng ta, ta chính là Thế tử phi......
——— —————— —————— —————
Chu phụ ru rú ở dưới gốc cây, lúc Trì Nam đi qua liền kêu nàng lại.
"Này, nha đầu, rút cuộc ngươi muốn nữ nhân kia làm gì? Với tính cách của loại kia, ngươi cũng không sợ nàng ta sẽ bứt dây động rừng, làm hỏng việc sao?"
Hai tay Trì Nam khép vào trong áo, cười đến chắc chắn: "Công Giác Thế tử là thằng ngu không chịu được, làm khó Lưu Cẩn Vân để cho hắn cự tuyệt, Liễu Điệp Chỉ là tiểu thiếp Công Tôn Cẩm, Lưu Cẩn Vân lại đối với nàng ta như vậy, đây là tâm lý gì? Ghen tỵ!" Trì Nam liếc mắt nhìn Chu phụ sau lại nói: "Muốn đánh bại một nữ nhân, phải để cho nàng ta lộ ra sơ hở, có rất nhiều cách, khiến cho nàng ta đố kỵ cũng là một cách."
Chu phụ suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý: "Thật không hổ là nữ nhi của phụ thân ngươi, đều một dạng gian xảo!"
Trì Nam bật cười hì hì: "Không phải cái ngươi thích chính là cái gian xảo của người sao?"
Hai má Chu phụ ửng hồng, xì Trì Nam một cái, sau đó giở trò ho khan mấy cái để cho chính mình không phải xấu hổ: "Bây giờ ngươi cứ thích nói được hơn với ta đi, Lưu Cẩn Vân liền từ phía sau ngươi đi ra dây dưa, ta xem ngươi còn cười nổi nữa không."
Nghe Chu phụ nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng Trì Nam dần dần ảm đạm xuống. Sau khi đem một loạt các sự kiện chắp ghép lại, thân phận độc thủ ẩn nấp phía sau cũng dần dần lộ rõ. Đúng như Chu phụ nói, hiện tại tất cả đều ẩn núp trong màn sương mù, một khi đến lúc chân chính vạch trần ra rồi, không biết nàng còn có thể cười được nữa hay không.
"Mặc kệ như thế nào, ngươi phản kích cũng được, trả thù cũng được, tóm lại nhất định phải cẩn thận cái thai cho ta!" Chu phụ lành lạnh liếc bụng Trì Nam một cái, nhướng mày than thở: "Đây chính là hậu duệ đầu tiên của lão Chu gia ta, ta sẽ không để cho có bất kỳ sai lầm nào xảy ra!"
"......"
Trì Nam cười xoa cái bụng vẫn phẳng lì như trước của mình, cười đến có phần bất đắc dĩ, nàng chua xót nói đùa: "Là bảo ta cẩn thận hậu duệ duy nhất của các ngươi, hay là bảo ta cẩn thận thân thể của chính mình đây?"
Chu phụ bị Trì Nam hỏi như thế, nhìn thấy nụ cười gian xảo trên mặt nàng, không khỏi bĩu bĩu môi, nói mạnh miệng: "Đương nhiên là cẩn thận hậu duệ duy nhất của chúng ta rồi."
Sau đó ngẩn người một lúc, lại bổ sung: "Nhưng mà, ngươi cũng là người duy nhất trong lòng hắn, thân thể mình cũng phải để ý mới được."
Trì Nam chỉ cười không nói gì, lắc đầu quyết tâm không để ý đến nam nhân vĩnh viễn không trưởng thành này.
——— —————— —————— ————————-
Sau giờ ngọ, thông tin về trận đấu trong cuộc tổng tuyển chọn võ tướng đã được truyền đến.
Chu Phú cùng với cao thủ dân gian không giống người Trung Nguyên Phương Đồ kia đã so chiêu hơn trăm hồi, nhưng vẫn không thể phân thắng bại. Cuộc so tài được kéo dài đến buổi chiều tiếp tục.
Từ sau án thư, Trì Nam đưa mắt nhìn người báo tin một lúc, gật đầu một cái, tỏ ý mình đã biết rồi, nhưng trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên. Nàng biết thực lực của Chu Phú, trước kia mặc dù trong cuộc tổng tuyển chọn võ tướng thi thoảng cũng có cao thủ trong dân gian dự thi, nhưng loại người bình thường không có bối cảnh, không có thân phận như vậy, nếu không có người đứng sau tận lực bồi dưỡng, thì ngay từ lúc vừa mới bắt đầu cũng sẽ bị các giám khảo công khanh thế gia cự tuyệt ở vòng ngoài rồi. Có thể gắng gượng vào đến vòng chung kết, mà không phải là nhân vật quá lợi hại, điều này ngược lại đã không còn bình thường nữa.
Sau khi người báo tin rời đi, Trì Nam gọi Ảnh vệ bảo vệ trong bóng tối ra, nói phân phó: "Đi điều tra rõ tướng mạo và điểm bất thường của người đối chiến cùng phò mã, rồi quay về tường bẩm." (Tường bẩm: bẩm báo rõ ràng)
Ảnh vệ vâng mệnh xong như một cái bóng rời đi.
Từ sau án thư Trì Nam thong thả bước ra, vẫn lo lắng trùng trùng. Cách ăn mặc của người kia không giống người Trung Nguyên, còn có sức chiến đấu của hắn khác hẳn với người bình thường. Tất cả đều rất đáng để nghi ngờ.
Hôm trước, sau khi nàng tán gẫu với Hiếu Nhiễm đã biết được, ở Miêu Cương có một loại cổ, sau khi cho thâm nhập vào cơ thể của con người, sẽ làm thay đổi toàn bộ xương cốt của người đó, làm tăng sức lực chiến đấu lên gấp mười lần. Ở Cực Bắc Chi Địa Tề quốc, sau đó đã đem loại cổ này cải tiến sử dụng trên cơ thể chiến mã truyền thống, nhưng mà đối với con người...... Còn chưa từng nghe nói qua.
Đang lúc lo lắng, ma ma quản sự gõ cửa hồi báo: "Công chúa, Liễu cô nương sau khi ăn xong liền rời đi rồi, có cần phái người đi theo không ạ?"
Trì Nam nghe xong, bật ra một tiếng cười lạnh, cuối cùng Liễu Điệp Chỉ vẫn không chống lại được sự hấp dẫn của ngôi vị Thế tử phi vinh hoa phú quý. Nàng nhàn nhạt phất phất tay: "Không cần. Liễu cô nương tự có chỗ đi của nàng ta."
Trận chiến này, có thể nắm bắt được kỳ tài dùng cổ Công tôn Thế tử phi hay không, phải xem trận này Liễu Điệp Chỉ có thể thành công hay không. Nếu thành, thì đúng như nàng nói, vị trí Thế tử phi vinh hoa phú quý sẽ về tay nàng ta; nếu thua.......... Như vậy cũng chỉ là một vật hi sinh vì ham muốn quyền lợi mà thôi.............
——— —————— —————— ———————–
Trên chiến đài, Chu Phú và Phương Đồ đã giằng co nhau gần năm canh giờ, sức lực của Phương Đồ lớn vô cùng, toàn thân tinh lực dồi dào, giống như làm sao cũng không hết được. Chu Phú đã sức cùng lực kiệt, nhưng đối phương lại vẫn như trận đấu mới vừa bắt đầu vậy. Loại sức chiến đấu không phải con người này, cho dù là Chu Phú cũng không chịu nổi. Ở một chiêu sau cùng, bởi vì bắp thịt hắn thật sự đau nhức, không kịp tránh né, liền bị Phương Đồ đánh một chưởng vào giữa ngực và bụng, bay ra khỏi chiến đài, rơi xuống dưới đài.
Theo nội quy trận đấu, người rơi xuống đài thì thua, cho nên trận thứ hai của cuộc tổng tuyển chọn võ tướng Chu Phú thua - thua dưới tay của một cao thủ trong dân gian có tinh lực khác hẳn với người bình thường.
Bách Lý Thừa tướng tiến lên đỡ Chu Phú đã sức cùng lực kiệt dậy, ánh mắt tinh sâu quét qua Phương Đồ đang oai phong hét lớn trên đài, phát ra một cảm giác kỳ quái, nhưng như thế nào cũng không thể nói rõ được.
Ở bên trong nghỉ ngơi một lát, Chu Phú ngồi bên cạnh Bách Lý thừa tướng uống xong hai chén nước, mới cảm thấy thể lực mất đi đã có chút khôi phục lại, nhìn Phương Đồ với sức chiến đấu khổng lồ đang nhận đầy những lời khen ngợi, Chu Phú nặng nề thở dài một cái, đúng là núi cao còn có núi cao hơn sao? Lúc cùng người kia đối chiến, Chu Phú luôn cảm thấy mình không giống như đang đánh nhau với con người. Lúc con người ra chiêu, nhất định sẽ tạo nên sơ hở cùng động tác trì trệ, nhưng cái tên Phương Đồ này, bất luận là lúc nào hắn cũng đều giống như một vật thể không có cảm giác, đánh như thế nào cũng không thể gục ngã. Đối thủ đáng sợ là người không có cảm giác đau, không thể nghi ngờ, Phương Đồ chính là một đối thủ như vậy.
Chu Phú và Bách Lý thừa tướng đi ra khỏi trường đấu, Thừa Tướng vỗ vỗ bả vai Chu Phú an ủi: "Chẳng qua là thua một trận, hai ngày sau sẽ đấu tiếp! Con cháu Bách Lý gia không bao giờ nói từ bỏ!"
Chu Phú liếc nhìn lão nhân tóc đã bạc đầy đầu mà vẫn phải gánh vác tất cả vinh dự của Bách Lý gia, nhất thời cảm thấy lòng nóng ran lên, lại nghe Bách Lý thừa tướng nói: "Đó là lời phụ thân ngươi khi còn sống thường nói...... Chỉ tiếc hắn ra đi sớm, không thể tự nói những lời này cho ngươi nghe."
"...... Gia gia." Chu Phú thấy hốc mắt gia gia mình có chút ướt át, không khỏi lộ ra vẻ xúc động, vừa định nói gì đó đã nghe thấy giọng của Bách Lý quản gia truyền đến: "Tướng gia, Tôn thiếu gia, đã xảy ra chuyện rồi."
Nghênh đón Bách Lý thừa tướng và Chu Phú đi đến, Bách Lý quản gia nhìn khắp bốn xung quanh xong, dùng giọng chỉ có ba người bọn họ nghe được, nói: "Trước đó phủ Trưởng công chúa đã truyền đến thông tin —— công chúa mất tích rồi."
Danh sách chương