Thời gian trong hệ thống trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đi tới cuối tháng năm.

Trang Thu Bạch được ném tới đây vào ngày 17 tháng 3, đã ở trong hệ thống ròng rã hai tháng.

Đây là khoảng thời gian dài nhất mà anh ở trong hệ thống, mỗi ngày lên lớp tan học như thường, cuối tuần đi ra ngoài chơi với Tưởng Vân Xuyên. Chạy một lượt đến tất cả những địa điểm ở thành phố Định Phong thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.

Trong thời gian này hệ thống không thực hiện bất kỳ cú ném mới nào, cũng không thực hiện vòng lặp thời gian. Nếu như không phải có thể nhìn thấy bảng chữa bệnh của Tưởng Vân Xuyên, Trang Thu Bạch thậm chí cho rằng mình thật sự trở về năm mười chín tuổi. Không phải ở trong thế giới tâm lý của Tưởng Vân Xuyên, cũng không phải đang hỗ trợ bác sĩ Trương điều trị tâm lý cho hắn.

Buổi sáng cuối tuần, hai người không đi ra ngoài.

Cùng ở trong nhà nghiên cứu xem cơm trưa ăn gì.

Đây rõ ràng là lần đầu tiên Tưởng Vân Xuyên xuống bếp, vẻ mặt nghiêm túc nghiên cứu công thức, rửa rau, thái thịt, đổ dầu, cho vào nồi theo từng bước như nội dung công thức.

Trang Thu Bạch đứng bên cạnh bưng đĩa, cười tủm tỉm chờ Tưởng Vân Xuyên múc đĩa rau xanh mà hắn tự tay xào ra, ngửi hương vị.

Rất thơm.

“Em bưng đĩa này ra trước, cơm sắp chín rồi.”

Tưởng Vân Xuyên gật đầu, cụp mắt nhìn tạp dề Trang Thu Bạch buộc lên người giúp hắn, khóe miệng hơi cong lên, lại như sợ người khác nhìn thấy, chớp mắt đã biến mất. Hắn vừa định cởi tạp dề ra thì nghe ngoài cửa vang lên một tiếng “choang” giòn, ngay sau đó là một tiếng “bịch”, hình như có người ngã xuống đất.

Tưởng Vân Xuyên vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, vẫn chưa lên tiếng đã phát hiện Trang Thu Bạch ngã nằm bất động trên mặt đất, đĩa thức ăn vừa mới xào chín kia vương vãi ra đất, một miếng thủy tinh vỡ nho nhỏ còn suýt nữa đâm vào lòng bàn tay anh.

Bảng chữa bệnh đang hoạt động xuất hiện chấn động to lớn.

Tưởng Vân Xuyên bước nhanh bế Trang Thu Bạch lên, đưa anh vào phòng.

Những cú ném có hệ thống thực hiện nhiều lần liên tục trong thời gian dài dường như đã gây ra một số tổn thương cho não của Trang Thu Bạch, chóng mặt đột nhiên xuất hiện khiến anh không thể nào đứng thẳng, mơ màng nằm ở trên giường, ngủ mấy tiếng đồng hồ.

Khi mở mắt ra, trời đã tối rồi.

Trang Thu Bạch chớp mắt, nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên đang ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn anh.

Đôi mắt hắn rất đỏ, nhìn thấy Trang Thu Bạch tỉnh dậy cũng không nói gì.

Trang Thu Bạch rất ít khi thấy dáng vẻ này của hắn, ngoại trừ dáng vẻ lo lắng bảo vệ mình dưới người vào ngày xảy ra chuyện, hắn thường không có biểu cảm gì.

Trong phòng rất tối, hình như để che giấu cảm xúc nên Tưởng Vân Xuyên chỉ bật một chiếc đèn ngủ..

Trang Thu Bạch chậm rãi ngồi dậy, dựa vào giường, muốn khuấy động bầu không khí sinh động như ngày thường, nhưng từng đợt đau âm ỉ trong đầu khiến anh không nói được gì.

Hình như Tưởng Vân Xuyên lại xào đĩa đồ ăn khác rồi đặt ở tủ đầu giường, trên tủ đầu giường còn đặt ảnh chụp chung của hai người họ, còn có một quyển album rất dày.

Quyển album đó là thành quả hai tháng cố gắng của Tưởng Vân Xuyên, mỗi khi đến một nơi, hắn đều sẽ cầm máy ảnh, bên trong lưu ảnh của hắn và Trang Thu Bạch, trại ngắm sao, sân chơi, nhà hàng cặp đôi, cơ sở nuôi trồng…

Dường như hắn muốn ghi lại mỗi một lần hẹn hò, lưu lại từng giây từng phút trong ký ức của hắn.

“Trang Thu Bạch.”

“Ừm?”

“Em có từng nghĩ, tại sao anh lại kết hôn với em không?”

Trang Thu Bạch khẽ giật mình, sau đó cười một tiếng, “Trước kia em chưa từng nghĩ.”

Tưởng Vân Xuyên lật album ảnh, ngước mắt nhìn anh, “Vậy còn bây giờ?”

“Bây giờ?’

“Thật ra em đã biết ý thức của anh thức tỉnh rồi, đúng không.”

Trang Thu Bạch chớp mắt, muốn giả ngu, nhưng đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Tưởng Vân Xuyên, chỉ có thể trung thực thừa nhận, “Sao anh biết được?”

Tưởng Vân Xuyên nói: “Hệ thống chữa bệnh có thể kiểm tra được những bất thường của anh, chắc hẳn bác sĩ Trương đã phát hiện ra vấn đề từ lâu. Chắc anh ta đã gửi cho em vô số thông báo bảo em đăng xuất, em… tại sao không ra ngoài?”

Trang Thu Bạch nói: “Anh đoán xem.”

Có vẻ như Tưởng Vân Xuyên không muốn đoán, cho dù Trang Thu Bạch không nói, hắn cũng biết là điều trị cho mình. Nhưng cho dù biết anh điều trị cho mình, hắn vẫn muốn ở lại trong hiện tượng giả này thêm một lúc, thậm chí ở một số thời điểm, hắn muốn ích kỷ giữ anh ở đây mãi mãi, giam cầm anh trong tim mình mãi mãi.

“Em nên đăng xuất.”

Trang Thu Bạch nói: “Nếu em đăng xuất, anh có đi cùng em không?”

Tưởng Vân Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve cuốn album ảnh tràn đầy ký ức không chân thực kia.

“Anh không muốn đi.” Trang Thu Bạch nói một cách khẳng định.

Tưởng Vân Xuyên không nói gì, nhìn vẻ mặt gần như trong suốt của Trang Thu Bạch, tự trách nhíu mày lại.

Nếu như không đoán sai, anh đột nhiên ngất xỉu có liên quan rất lớn đến sự bất thường của hệ thống. Hệ thống chữa bệnh vốn không hoàn chỉnh, người hỗ trợ điều trị nếu như ở trong hệ thống một thời gian dài, rất có thể cũng sẽ chết não theo và không bao giờ tỉnh lại.

Hắn biết rõ ràng hậu quả cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng vẫn không nỡ để Trang Thu Bạch rời đi, hoặc là khiến mình tỉnh lại.

Tưởng Vân Xuyên nhìn thoáng qua mức độ hoạt động của vỏ não, một tuần trước mức độ hoạt động đã đạt tới 100%. Nếu như hệ thống thực hiện lần ném mới, có thể sẽ bật tính năng xóa ký ức tổng hợp, ngược lại hắn rất có thể sẽ tỉnh lại, nhưng chưa chắc vẫn có thể giữ lại toàn bộ ký ức trong mấy lần điều trị này.

Những ký ức này đáng quý với hắn biết mấy, hắn không muốn quên đi.

Nhưng Trang Thu Bạch, đã không thể tiếp tục ở đây nữa.

“Tưởng Vân Xuyên, con chip trong tay bố em, thật sự rất quan trọng với anh à?” Trang Thu Bạch đột nhiên hỏi.

Tưởng Vân Xuyên im lặng không nói, hình như cũng không muốn trả lời câu hỏi này.

Vậy nên Trang Thu Bạch lại đổi câu hỏi, “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

Tưởng Vân Xuyên lại im lặng mấy giây, không bác bỏ tình cảm của hắn dành cho Trang Thu Bạch như ngày thường, cũng không đưa ra câu trả lời cụ thể.

“Vậy nếu anh thích em, tại sao lại không tỏ tình với em?”

Tưởng Vân Xuyên vẫn chỉ giữ im lặng, chỉ nhìn Trang Thu Bạch, đột nhiên giơ tay lên, vuốt ve gò má anh.

Bảng chữa bệnh vẫn đang hoạt động, dấu chấm than ở góc trên bên phải màn hình luôn nhấp nháy không ngừng. Bắt đầu từ khi Tưởng Vân Xuyên ngăn cản hệ thống thực hiện cú ném mới lần đầu tiên, Trang Thu Bạch đã phát hiện ra vấn đề, đồng thời, có lẽ bác sĩ Trương cũng đã biết, liên tục nhắc nhở anh đăng xuất hệ thống, để tránh tổn thương não.

Nhưng không biết tại sao, anh chỉ muốn ở lại đây, ở lại tuổi mười chín, yêu đương với Tưởng Vân Xuyên.

Hai người ngồi bên giường yên lặng không nói gì, tình cảm Tưởng Vân Xuyên ẩn giấu gần mười năm, trong mấy lần ném này, đã phơi bày sạch sẽ.

Hắn không dám nghĩ kỹ, mỗi lần nghĩ đến luôn cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể nhìn Trang Thu Bạch không chớp mắt, sau đó hơi đứng lên, hôn khẽ lên khóe miệng anh.

Nụ hôn này có vẻ yên lặng và kéo dài, giá trị cảm xúc trên bảng chữa bệnh lại tăng vọt lên đỉnh điểm theo thời gian hôn.

Hệ thống đã không ném trong thời gian dài đột nhiên bắt đầu làm việc, không gian phòng ngủ tan rã từng chút một, ánh đèn dịu dàng cũng bắt đầu chia năm xẻ bảy giống như mảnh vỡ, giống như tia sáng đẹp đẽ bay lả tả rải rác trên màn sân khấu màn đen.

Trang Thu Bạch không ngờ hắn lại đột nhiên hôn lên, trợn to mắt muốn đẩy Tưởng Vân Xuyên ra, lại bị hắn ôm chặt vào lòng, nghe hắn nói khẽ một câu bên tai anh.

Trang Thu Bạch, anh yêu em.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện