Hoàng Hiểu Đông dùng thang máy ở trong khách sạn này mà đi lên các tầng trên của khách sạn, Hoàng Hiểu Đông cũng đang mò mẫn mà ấn được vài số đơn giản vì Hoàng Hiểu Đông cũng không biết dùng thang máy, một cách rành rõi.
Tầng cao nhất của khách sạn, Hoàng Hiểu Đông đang đi hướng lên ban công, kiểm tra một số thiết bị điện, nhìn các bóng đèn, nhìn các phòng khách sạn đều đã khóa trái cửa, nhưng lúc này, tại nơi sân thượng lại đang có tiếng cãi vã của một đôi nam nữ, giọng nữ lại làm cho Hoàng Hiểu Đông nghe thấy chút quen thuộc, hắn đã nhận ra giọng nói này là của ai.
“Giám đốc, giọng cô ấy”
- Dương, cậu tính làm gì tôi, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả! - Nhiên! Em nói vậy mà được với anh, em không phải đang cặp bồ với anh!
- Em không nói là cặp bồ với anh, chúng ta vốn chỉ là bạn và cũng chỉ đang cùng nhau làm ăn!
- Nhiên! Anh yêu em, em cũng biết mà! Sao lại cứ từ chối anh!
- Dương! Anh mau tránh ra! Không được đụng vào tôi!
Hoàng Hiểu Đông lúc này cũng đã nhìn lên sân thượng, những gì nhìn thấy lại khiến hắn trợn mắt, đó là cô gái này, lại là giám đốc Lu Nhiên, đang vẫy vùng chống cự với tên thanh niên đang giở trò đồi bại với mình, đồng tử Hoàng Hiểu Đông liền co lại, một cái ý nghĩ liền ra trong đầu, Hoàng Hiểu Đông đã hét lớn “cháy, cháy, cháy, mau chữa cháy, chạy nhanh”.
Giọng Hoàng Hiểu Đôngcũng rất to, làm cho một vài vị khách đang ở trong phòng cũng nghe thấy, nhưng vẫn chưa quan tâm, đến khi nghe thấy tiếng còi báo hỏa hoạn vang lên khắp khách sạn mới làm cho toàn bộ khách sạn, nhân viên, những vị khách la hoảng:
- Có cháy!
- Có cháy!
- Mau chạy!
Các cửa phòng khách sạn liền mở toan, những vị khách cùng nhân viên đã bỏ chạy tán loạn, thang máy, lối thang bộ trật người đang chạy xuống, như không còn quan tâm chuyện gì đang xảy ra, ngoài chuyện đang có cháy trong khách sạn.
Nhưng cũng vì tiếng kèn báo hỏa hoạn đã làm cho thanh niên tên là Ngô Kính Dương này, đang giờ trò đồi bại với Lu Nhiên vẻ mặt cũng hoảng loạn, mà đứng lên bỏ chạy gấp xuống thang bước bộ, để lại Lu Nhiên trên sân thượng ngơ ngác, quần áo đã bị rách một vài chỗ, nhìn Ngô Kính Dương đã bỏ chạy, lại nghĩ tới việc hỏa hoạn trong khách sạn mà cũng tập tễnh đi xuống khỏi sân thượng.
Lu Nhiên đã bắt gặp Hoàng Hiểu Đông.
Hoàng Hiểu Đông liền nói, đã đi tới cạnh Lu Nhiên “giám đốc, cô không sao chứ”
“Cậu quản lý mới của khách sạn” chỉ nói nhỏ như vậy, Lu Nhiên đã bị Hoàng Hiểu Đông ôm lấy bả vai dìu đi.
Cái ôm nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lu Nhiên như bị điện giật, có chút lo sợ, nhưng lại không nói lời nào, vẫn để hắn dìu xuống văn phòng, bằng lối thang máy đã bớt người, cùng một vài vị khách đang nhìn hai người, bọn họ cũng đang nói về vụ hỏa hoạn ở trong khách sạn đang xảy ra, nhưng vẻ mặt những vị khách này lại đang chút nghi ngờ, trên sân thượng lúc này, Ngô Kính Dương đã quay trở lại với vẻ mặt tức giận.
Lối vào khách sạn, tầng trệt khách sạn, văn phòng khách sạn, Lu Nhiên đã được Hoàng Hiểu Đông dìu vào trong đây, ở ngoài lại rất nhiều vị khách đang tụ tập ở cổng vào khách sạn nhìn lên tầng cao của khách sạn đang xem có cháy hay không, lại đang nói về vụ hỏa hoạn có xảy ra trong khách sạn.
Hoàng Hiểu Đông đã nói với Lu Nhiên ở trong văn phòng khách sạn, Phan Thùy Lưu cũng đã từ ngoài đi vào trong đã bắt gặp hai người “giám đốc, cô ở trong này để tôi ra giải thích với mấy vị khách về vụ hỏa hoạn không có xảy ra”.
Lu Nhiên vẻ mặt ngỡ ngàng, nhất thời im lặng khi mà Phan Thùy Lưu hỏi mình, nhìn Hoàng Hiểu Đông đi ra đám khách đứng đông ở lối vào khách sạn.
Mấy nhân viên thấy Hoàng Hiểu Đông liền nói:
- Đông quản lý, khách sạn không bị cháy, nhưng lại có tiếng kèn báo hỏa hoạn! Vụ này phải giải quyết sao đây!
Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt không mấy là tốt, có thể thấy hắn đang cười nhẹ, nhưng đã nghiêm mặt lạnh lại, nhắc mấy nhân viên này, như đang đổ lỗi “nếu như không cháy, vậy là có người ấn nhầm vào nút báo hỏa hoạn, khiến khách sạn bị hỗn loạn thế này”.
- Việc này xử lý trong khách sạn sau! giờ ra giải thích với các vị khách trước!
- Nói với họ là không có cháy nổ gì xảy ra!
Tầng cao nhất của khách sạn, Hoàng Hiểu Đông đang đi hướng lên ban công, kiểm tra một số thiết bị điện, nhìn các bóng đèn, nhìn các phòng khách sạn đều đã khóa trái cửa, nhưng lúc này, tại nơi sân thượng lại đang có tiếng cãi vã của một đôi nam nữ, giọng nữ lại làm cho Hoàng Hiểu Đông nghe thấy chút quen thuộc, hắn đã nhận ra giọng nói này là của ai.
“Giám đốc, giọng cô ấy”
- Dương, cậu tính làm gì tôi, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả! - Nhiên! Em nói vậy mà được với anh, em không phải đang cặp bồ với anh!
- Em không nói là cặp bồ với anh, chúng ta vốn chỉ là bạn và cũng chỉ đang cùng nhau làm ăn!
- Nhiên! Anh yêu em, em cũng biết mà! Sao lại cứ từ chối anh!
- Dương! Anh mau tránh ra! Không được đụng vào tôi!
Hoàng Hiểu Đông lúc này cũng đã nhìn lên sân thượng, những gì nhìn thấy lại khiến hắn trợn mắt, đó là cô gái này, lại là giám đốc Lu Nhiên, đang vẫy vùng chống cự với tên thanh niên đang giở trò đồi bại với mình, đồng tử Hoàng Hiểu Đông liền co lại, một cái ý nghĩ liền ra trong đầu, Hoàng Hiểu Đông đã hét lớn “cháy, cháy, cháy, mau chữa cháy, chạy nhanh”.
Giọng Hoàng Hiểu Đôngcũng rất to, làm cho một vài vị khách đang ở trong phòng cũng nghe thấy, nhưng vẫn chưa quan tâm, đến khi nghe thấy tiếng còi báo hỏa hoạn vang lên khắp khách sạn mới làm cho toàn bộ khách sạn, nhân viên, những vị khách la hoảng:
- Có cháy!
- Có cháy!
- Mau chạy!
Các cửa phòng khách sạn liền mở toan, những vị khách cùng nhân viên đã bỏ chạy tán loạn, thang máy, lối thang bộ trật người đang chạy xuống, như không còn quan tâm chuyện gì đang xảy ra, ngoài chuyện đang có cháy trong khách sạn.
Nhưng cũng vì tiếng kèn báo hỏa hoạn đã làm cho thanh niên tên là Ngô Kính Dương này, đang giờ trò đồi bại với Lu Nhiên vẻ mặt cũng hoảng loạn, mà đứng lên bỏ chạy gấp xuống thang bước bộ, để lại Lu Nhiên trên sân thượng ngơ ngác, quần áo đã bị rách một vài chỗ, nhìn Ngô Kính Dương đã bỏ chạy, lại nghĩ tới việc hỏa hoạn trong khách sạn mà cũng tập tễnh đi xuống khỏi sân thượng.
Lu Nhiên đã bắt gặp Hoàng Hiểu Đông.
Hoàng Hiểu Đông liền nói, đã đi tới cạnh Lu Nhiên “giám đốc, cô không sao chứ”
“Cậu quản lý mới của khách sạn” chỉ nói nhỏ như vậy, Lu Nhiên đã bị Hoàng Hiểu Đông ôm lấy bả vai dìu đi.
Cái ôm nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lu Nhiên như bị điện giật, có chút lo sợ, nhưng lại không nói lời nào, vẫn để hắn dìu xuống văn phòng, bằng lối thang máy đã bớt người, cùng một vài vị khách đang nhìn hai người, bọn họ cũng đang nói về vụ hỏa hoạn ở trong khách sạn đang xảy ra, nhưng vẻ mặt những vị khách này lại đang chút nghi ngờ, trên sân thượng lúc này, Ngô Kính Dương đã quay trở lại với vẻ mặt tức giận.
Lối vào khách sạn, tầng trệt khách sạn, văn phòng khách sạn, Lu Nhiên đã được Hoàng Hiểu Đông dìu vào trong đây, ở ngoài lại rất nhiều vị khách đang tụ tập ở cổng vào khách sạn nhìn lên tầng cao của khách sạn đang xem có cháy hay không, lại đang nói về vụ hỏa hoạn có xảy ra trong khách sạn.
Hoàng Hiểu Đông đã nói với Lu Nhiên ở trong văn phòng khách sạn, Phan Thùy Lưu cũng đã từ ngoài đi vào trong đã bắt gặp hai người “giám đốc, cô ở trong này để tôi ra giải thích với mấy vị khách về vụ hỏa hoạn không có xảy ra”.
Lu Nhiên vẻ mặt ngỡ ngàng, nhất thời im lặng khi mà Phan Thùy Lưu hỏi mình, nhìn Hoàng Hiểu Đông đi ra đám khách đứng đông ở lối vào khách sạn.
Mấy nhân viên thấy Hoàng Hiểu Đông liền nói:
- Đông quản lý, khách sạn không bị cháy, nhưng lại có tiếng kèn báo hỏa hoạn! Vụ này phải giải quyết sao đây!
Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt không mấy là tốt, có thể thấy hắn đang cười nhẹ, nhưng đã nghiêm mặt lạnh lại, nhắc mấy nhân viên này, như đang đổ lỗi “nếu như không cháy, vậy là có người ấn nhầm vào nút báo hỏa hoạn, khiến khách sạn bị hỗn loạn thế này”.
- Việc này xử lý trong khách sạn sau! giờ ra giải thích với các vị khách trước!
- Nói với họ là không có cháy nổ gì xảy ra!
Danh sách chương