Xe của người này liền chở Phan Thùy Lưu đi ăn đêm. Đây có lần gặp mặt đầu tiên của Phan Thùy Lưu, cũng có chút do dự với anh trai này, không biết anh ta có ý định gì với mình.
Nhưng lại không thấy, ngay bãi đậu xe khách sạn, Hoàng Hiểu Đông đang nhìn hai người rời đi, hắn có chút ngạc nhiên, không biết phải giải thích làm sao, không hiểu Phan Thùy Lưu quen được anh trai đi xe hơi lúc nào. Nhưng Hoàng Hiểu Đông cũng đành bỏ qua, mà chạy xe rời khỏi khách sạn.
Nhưng lúc này, trên con đường lớn của Sài Gòn Quận 2, Phan Thùy Lưu đang ngồi trong xe hơi của anh trai lạ này mà nhìn ra dòng xe đang lưu thông trên đường, như đã bị mê hoặc bởi ánh đèn đường. Phan Thùy Lưu đã nhìn cậu trai mới quen hỏi:
- Anh biết em sao! Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần à! Cậu trai này liền cười nhoẻn miệng, vẫn lái xe, vẫn trả lời Phan Thùy Lưu:
- À, anh gặp em nơi quán ăn, bộ nhớ của anh thì rất tốt, chỉ cần nhìn một lần thì anh sẽ nhớ rất lâu, đặc biệt là cô gái anh thích!
Phan Thùy Lưu đã đỏ bừng mặt, giọng lý nhí hỏi tên cậu trai mới biết này.
- Anh tên gì!
- Lu Xuy Anh!
- Lu Xuy Anh!
Phan Thùy Lưu liền nói lại tên anh ta vừa mới trả lời cô rất nhanh, quay phắt mặt sang mà nhìn Lu Xuy Anh, với ánh đèn mờ được mở trong xe.
- Tên anh không được hay!
- Không có! Anh chở em đi ăn tối! Anh không có việc bận gì sao!
- Có! Nhưng mà gặp em nên anh để sau rồi!
Lu Xuy Anh lại bật cười nhìn Phan Thùy Lưu khi đang chạy xe, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, tiếng chuông điện thoại lúc này lại reo, Phan Thùy Lưu liền vội vã xem điện thoại trong túi xách của mình, nhưng mà điện thoại của Phan Thùy Lưu lại không run, vẻ mặt liền chút ngượng nhìn sang Lu Xuy Anh đã thấy cậu ta đang nghe điện thoại.
- Cậu đang ở đâu vậy, bọn mình đợi cậu nãy giờ này!
- Mình đang đi ăn tối, chút nữa mình quay lại! Mấy cậu uống bia trước đi!
Lu Xuy Anh vẻ mặt hơi cười, vẻ điển trai của cậu ta làm cho Phan Thùy Lưu có chút ngớ ngẩn, lại nghe cậu ta trả lời điện thoại liền có chút rối bời, tính cách cậu ấy có thể không hợp với mình. Để điện thoại sang một bên, Lu Xuy Anh lại đang nhìn đường, dường như là đang tìm hẻm để rẽ vào.
- Tới chỗ rồi! Vào đây ăn tối!
Lu Xuy Anh đậu xe trước nhà hàng này, đi xuống cùng Phan Thùy Lưu nhìn bảng hiệu nhà hàng liền thấy có chút quen thuộc, nhưng đã bị Lu Xuy Anh nắm tay kéo vào rất là thân mật, như đôi tình nhân lại có chút gượng gạo.
“Giám” Nhân viên trong nhà hàng thấy Lu Xuy Anh đi vào đã liền gật đầu chào, vừa mới nói được chữ giám thì đã bỏ lửng nghe Lu Xuy Anh áp giọng:
- Ờ, anh tới ăn tối!
Lu Xuy Anh đã dẫn Phan Thùy Lưu đi tới chỗ thang máy, bấm nút mà lên tầng trên, dường như là lên tầng cao nhất của nhà hàng. Ngồi vào bàn, xem thực đơn, Phan Thùy Lưu lại cảm thấy có chút là lạ với Lu Xuy Anh vì thấy cậu ta rất tự nhiên.
Nhưng lại không thấy, ngay bãi đậu xe khách sạn, Hoàng Hiểu Đông đang nhìn hai người rời đi, hắn có chút ngạc nhiên, không biết phải giải thích làm sao, không hiểu Phan Thùy Lưu quen được anh trai đi xe hơi lúc nào. Nhưng Hoàng Hiểu Đông cũng đành bỏ qua, mà chạy xe rời khỏi khách sạn.
Nhưng lúc này, trên con đường lớn của Sài Gòn Quận 2, Phan Thùy Lưu đang ngồi trong xe hơi của anh trai lạ này mà nhìn ra dòng xe đang lưu thông trên đường, như đã bị mê hoặc bởi ánh đèn đường. Phan Thùy Lưu đã nhìn cậu trai mới quen hỏi:
- Anh biết em sao! Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần à! Cậu trai này liền cười nhoẻn miệng, vẫn lái xe, vẫn trả lời Phan Thùy Lưu:
- À, anh gặp em nơi quán ăn, bộ nhớ của anh thì rất tốt, chỉ cần nhìn một lần thì anh sẽ nhớ rất lâu, đặc biệt là cô gái anh thích!
Phan Thùy Lưu đã đỏ bừng mặt, giọng lý nhí hỏi tên cậu trai mới biết này.
- Anh tên gì!
- Lu Xuy Anh!
- Lu Xuy Anh!
Phan Thùy Lưu liền nói lại tên anh ta vừa mới trả lời cô rất nhanh, quay phắt mặt sang mà nhìn Lu Xuy Anh, với ánh đèn mờ được mở trong xe.
- Tên anh không được hay!
- Không có! Anh chở em đi ăn tối! Anh không có việc bận gì sao!
- Có! Nhưng mà gặp em nên anh để sau rồi!
Lu Xuy Anh lại bật cười nhìn Phan Thùy Lưu khi đang chạy xe, nhưng chỉ nhìn thoáng qua, tiếng chuông điện thoại lúc này lại reo, Phan Thùy Lưu liền vội vã xem điện thoại trong túi xách của mình, nhưng mà điện thoại của Phan Thùy Lưu lại không run, vẻ mặt liền chút ngượng nhìn sang Lu Xuy Anh đã thấy cậu ta đang nghe điện thoại.
- Cậu đang ở đâu vậy, bọn mình đợi cậu nãy giờ này!
- Mình đang đi ăn tối, chút nữa mình quay lại! Mấy cậu uống bia trước đi!
Lu Xuy Anh vẻ mặt hơi cười, vẻ điển trai của cậu ta làm cho Phan Thùy Lưu có chút ngớ ngẩn, lại nghe cậu ta trả lời điện thoại liền có chút rối bời, tính cách cậu ấy có thể không hợp với mình. Để điện thoại sang một bên, Lu Xuy Anh lại đang nhìn đường, dường như là đang tìm hẻm để rẽ vào.
- Tới chỗ rồi! Vào đây ăn tối!
Lu Xuy Anh đậu xe trước nhà hàng này, đi xuống cùng Phan Thùy Lưu nhìn bảng hiệu nhà hàng liền thấy có chút quen thuộc, nhưng đã bị Lu Xuy Anh nắm tay kéo vào rất là thân mật, như đôi tình nhân lại có chút gượng gạo.
“Giám” Nhân viên trong nhà hàng thấy Lu Xuy Anh đi vào đã liền gật đầu chào, vừa mới nói được chữ giám thì đã bỏ lửng nghe Lu Xuy Anh áp giọng:
- Ờ, anh tới ăn tối!
Lu Xuy Anh đã dẫn Phan Thùy Lưu đi tới chỗ thang máy, bấm nút mà lên tầng trên, dường như là lên tầng cao nhất của nhà hàng. Ngồi vào bàn, xem thực đơn, Phan Thùy Lưu lại cảm thấy có chút là lạ với Lu Xuy Anh vì thấy cậu ta rất tự nhiên.
Danh sách chương