Sáng sớm hôm sau.

Phiền Tế Cảnh vừa mở cửa, liền chứng kiến Hoa Hoài Tú trên lưng là bao quần áo đứng ở trong sân, hai tay chắp ở sau người đưa lưng về phía hắn.

“Biểu ca.”Nhìn bao quần áo trên người y, Phiền Tế Cảnh thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi có chút mất mát.

Hoa Hoài Tú xoay người, khuôn mặ lạnh tựa băng sương tuấn tú trắng nõn. Y vươn tay chỉ, hướng hắn ngoắc một cái nói:”Lại đây.”

Phiền Tế Cảnh nghi ngoặc nheo lại hai mắt.

Hoa Hoài Tú cũng làm theo nheo lại hai mắt, bất quá y không phải là để đánh giá, mà là uy hiếp.

Phiền Tế Cảnh thở dài, đường hoàng mà đi tới.

Hoa Hoài Tú không đợi hắn đi tới trước mặt, tay liền bất ngờ mà đánh lên một cái tát.

Dù động tác này đối với Hoa Hoài Tú mà nói thì rất nhanh, nhưng trong mắt Phiền Tế Cảnh, tốc độ này cùng quá khứ không khác nhau lắm. Hắn dễ dàng nâng tay đem bàn tay đang chuẩn bị thăm hỏi đầy đủ khuôn mặt hắn bắt lại.

Hoa Hoài Tú trừng mắt nhìn hắn.

Phiền Tế Cảnh nhìn lại y, trong khẩu khí mang theo một tia khẩn cầu,”Biểu ca.”

Hoa Hoài Tú chọn chọn mi, ánh mắt nhưng lại một bước cũng không nhường.

Phiền Tế Cảnh thở dài, sau đó buông tay.

Ba.

Tiếng cái tát thanh thúy.

Hoa Hoài Tú buông lòng bàn tay đau đớn, lạnh lùng nói:”Từ này về sau, ngươi đi đường dương quan đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, sẽ không lại không liên quan gì đến nhau nữa. Phiền đại chưởng môn!”

Phiền Tế Cảnh buông hạ hai mắt, nhìn bóng chính mình trên mặt đất.

Trong đôi mắt đẹp của Hoa Hoài Tú băng sương tan rã, chỉ còn lại một mảnh đau lòng khó ức chế cùng thất vọng.

Đêm qua lúc nằm trên giường, y rõ ràng muốn hôm nay sau khi đánh người này một cái tát, y còn muốn thống khoái mà đem hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Nhưng là khi hắn chính thức đứng trước mặt y, y chỉ biết, dù có mắng như thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Phiền Tế Cảnh vừa ngốc vừa ngu lại vừa đôn hậu kia chưa từng tồn tại. Hoặc là, có tồn tại cũng chỉ là trong lời nói dối.

Dù vốn là một người do bất đắc dĩ mà nói dối.

Hoa Hoa Tú kiên quyết xoay người.

Y thà rằng tiêu tốn mười năm hai mươi năm thậm chí cả đời để quên đi đoạn cảm tình thống khổ này, cũng không muốn lại ở chỗ này ngốc trong một cái chớp mắt.

Bởi vì một cái chớp mắt này thật sự rất thống khổ.

Phiền Tế Cảnh ngẩng đầu, yên lặng nhìn khoảng cách hai người ngày càng xa, càng ngày càng xa…Ánh mắt không ngừng mà giãy dụa ẩn nhẫn, giống như sóng triều, trở đến trở đi, mãi cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Hắn nhắm lại con mắt, lại mở ra, trong đồng tử đã không có bất cứ tâm tình gì dao động.

Tống Bách Lâm ẩn một bụng tức giận bước vào cánh cửa Nhạc Ý cư.

Nguyên bản tưởng rằng làm cho Phiền Tế Cảnh kế thừa chức vị chưởng môn, sự tình ở Cửu Hoa phái sẽ đơn giản đi rất nhiều, nhưng hôm nay phát hiện, sự tình đáng ra đơn giản chẳng những không có đơn giản, hơn nữa càng trở nên phức tạp hơn rồi.

Y cất bước lớn đi tới trước cửa phòng Phiền Tế Cảnh, ngay cả gõ cũng không gõ, trực tiếp chụp lấy mở ra.

Phiền Tế Cảnh đang cầm một khối khăn bố lau cái bàn.

“Tế Cảnh!” Tống Bách Lâm cơ hồ không tin hai mắt của mình, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Phiền Tế Cảnh quay đầu, vô tội mà nhìn y nói:”Lau cái bàn.”

“Lau…”Tống Bách Lâm đi tới trước bàn, mạnh vỗ nói, “Ngươi thân đường đường là chưởng môn, sao có thể tự mình làm loại việc nhỏ nhặt này?”

“Nhưng trước kia ta cũng vậy. Chính mình lau.”

“Trước kia là trước kia, ngươi bây giờ đã là chưởng môn rồi, tự nhiên không giống nữa.”Tống Bách Lâm thật hận chưởng vừa rồi của mình không phải là chụp ở trên bàn, mà là chụp ở trên đầu hắn.

Phiền Tế Cảnh nói:”Chưởng môn thì không giống?”

“Đương nhiên không giống, chưởng môn chính là đương gia của Cửu Hoa phái, địa vị tôn quý, như thế nào lại có thể làm loại chuyện này.”

“Nhưng vừa rồi lúc Tống sư thúc đẩy cửa vào, tựa hồ không nghĩ gì tới địa vị chưởng môn tôn quý mà.”Phiền Tế Cảnh nháy hai mắt, vẫn như cũ là ánh mắt đơn thuần đứng đắn.

Tống Bách Lâm trong ngực tức giận thoáng cái như tiến vào hầm băng, toàn bộ thành băng bột phấn.

Y kinh ngạc mà nhìn hắn, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn tìm ra điều gì.

Phiền Tế Cảnh làm như không có việc gì cúi đầu, nhấc lên bàn tay Tống Bách Lâm chụp ở trên bàn, vừa lau cái bàn vừa hỏi:”Sư thúc tới có chuyện gì sao?”

Tống Bách Lâm cố nén lại cảm giác quái dị đang nhộn nhạo trong lòng, thu liễm tính tình nói:”Phái Thái Sơn cùng Long Tu phái đang ở tiền thính chờ.”

“Chuyện này giao cho ngũ sư thúc là tốt rồi.”Phiền Tế Cảnh nói.

Kỳ thật Ngô Thường Bác cũng đã sớm đi, Tống Bách Lâm thông báo cũng chỉ lấy lệ. Không, phải nói, y nguyên bản chuẩn bị thông báo, nhưng bây giờ đột nhiên vô thức mà hạ thấp tư thái chính mình.

“Còn có chuyện hạ táng tiền chưởng môn.”Tống Bách Lâm nói,”Nghe nói chưởng môn chuẩn bị đưa ông ấy an táng tại chân núi Cửu Hoa?”

Phiền Tế Cảnh vuốt cằm nói: “Sư phụ võ công tái thế, trên giang hồ thanh danh hiển hách, chính là vinh quang của Cửu Hoa phái. Đưa ông ấy an táng tại chân núi Cửu Hoa, thứ nhất là có thể bảo hộ Cửu Hoa, thứ hai cũng là để thừa hưởng sự kính ngưỡng của những người qua đường lui tới, thật sự là lưỡng toàn tốt đẹp.”

Tống Bách Lâm cau mày nói:”Nhưng dưới chân núi phong thủy…”

“Phong thủy nói đến chỉ là những lời nói vô căn cứ, sư phụ trên trời có linh, cũng không để ý. “Phiền Tế Cảnh nói.

Tống Bách Lâm nói: “Lời tuy là thế, nhưng dưới chân núi người đến người đi, có nhiều điều không tiện…”

“Sư thúc” Phiền Tế Cảnh lần nữa cắt đứt lời y.

Tống Bách Lâm nhận được lời, hai mắt chăm chú nhìn thẳng hắn.

Phiền Tế Cảnh chậm rãi giương lên khóe miệng, một chữ quyết đoán nói: “Ta đã quyết định rồi.”

Tống Bách Lâm đột nhiên ý thức được chính mình tựa hồ từ đầu tới cuối luôn đánh giá một người, mà đánh giá thấp người này hậu quả nghiêm trong khó có thể tưởng tượng! Băng sương trong ngực hắn dâng lên đến khuôn mặt, ánh sáng trong con ngươi chợt lạnh như băng, “Ngươi thay đổi.”

“Sư thúc đa tâm rồi.” Phiền Tế Cảnh trên mặt không có nửa sắc thái kinh hoảng.

Tống Bách Lâm trong đầu hiện lên một ý nghĩ hoang đường.

Còn nhớ rõ Ngô Thường Bác lúc ấy cùng y thảo luận về hung thủ giết Bộ Lâu Liêm, từng nói qua, “Có lẽ hung thủ chính là hy vọng chúng ta đem nước càng khuấy càng đục, bởi vì khuấy đục mới tốt để lần ra cá, ngư ông mới có thể được lợi.”

Hắn vốn trả lời là: “Hừ. Chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nếu hắn muốn đục nước béo cò, ta hết lần này tới lần khác sẽ là người đứng trên cao hưởng lợi trước.”

Y tưởng rằng Phiền Tế Cảnh vốn là đứng trên bờ, nhưng rất có thể cho tới bây giờ cũng không có bờ. Mọi người đều ở trong ao.

Phiền Tế Cảnh chỉ là một cái vũng đã giấu ở sâu nhất.

Phiền Tế Cảnh nhẹ kêu: “Sư thúc?”

Tống Bách Lâm lạnh  giọng hỏi thăm: “Bộ Lâu Liêm là ngươi giết.” Kỳ thật, y không có bất cứ chứng cứ gì, chỉ là tùy ý lừa đối phương một trá, lại làm cho chính mình nhìn ra điểm mánh khóe nên mặt hắn nhiều hơn, như xuất hiện kinh hoảng, kinh ngạc, ngạc nhiên để phán đoán đến tột cùng trong chuyện này người này đóng một nhân vật như thế nào.

Nhưng vẻ mặt ít ra phải có.

Phiền Tế Cảnh không có.

Hắn thậm chí ngay cả hai mắt cũng không có chớp một chút, “Người chết không thể sống lại, sư thúc chớ để thương tâm quá mức.”

Tống Bách Lâm nói: “Không sai, hắn đã chết không có đối chứng, ngươi lại đã lên làm chưởng môn, đích xác có thể không kiêng nể gì rồi.” Y giờ phút này trong óc, vô số ý niệm trong đầu bốc lên. Nếu Phiền Tế Cảnh thực sự là hung thủ giết Bộ Lâu Liêm, như vậy võ công của hắn tuyệt đối đã đạt tới trình độ sâu không thể lường, ít nhất chính mình đơn độc đả đấu không phải là đối thủ của hắn, thậm chí ngay cả trốn cũng trốn không thoát. Mà đối phương ngay cả ân sư dạy dỗ cũng nhẫn tâm xuống tay, như vậy y chỉ là sư đệ của ân sư dạy dỗ tự nhiên lại càng không nói đến.

Phiền Tế Cảnh tựa hồ nhìn thấy sự đề phòng của hắn, đột nhiên nói: “Cha mẹ ta vốn là sư phụ ta giết.”

Tống Bách lâm đang suy nghĩ, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Phiền Tế Cảnh nói: “Ta tận mắt nhìn thấy.” Nếu như không phải Biển Phong đã âm thầm điểm huyệt đạo hắn, thì sợ rằng khi đó nằm trong vũng máu khi đó không phải hai, mà là một nhà ba người.

Tống Bách Lâm chốc lát mới nói: “Ngươi vì sao không nói?”

“Ta nói rồi, ngươi sẽ chủ trì công đạo sao?” Phiền Tế Cảnh nhìn y, trong mắt mang theo một tia cười nhạt.

Tống Bách Lâm môi run lên, nói không ra lời.

Phiền Tế Cảnh nói: “Cho tới bây giờ giang hồ đều là mạnh hiếp yếu. Tại Cửu Hoa phái, ai là đối thủ của Bộ Lâu Liêm? Người nào dám làm đối thủ của Bộ Lâu Liêm?” Ngay cả giống như Biển Phong tận mắt chứng kiến cũng không dám, huống chi là Tống Bách Lâm? “Võ công của ngươi đã hơn Bộ Lâu Liêm rồi.”Tống Bách Lâm nói những lời này không phải có ý dò xét.

Phiền Tế Cảnh không phủ nhận.

Trải qua hai lần dò xét, Tống Bách Lâm cơ bản có thể khẳng định, hắn chính là hung thủ giết Bộ Lâu Liêm. Lúc này không phủ nhận, chẳng khác nào thừa nhận!

Nhưng là chính y đối với Bộ Lâu Liêm cảm giác cũng không tốt lắm, huống chi gã lại là hung thủ giết vợ chồng Phiền Anh, trong lòng không khỏi có chút nghiêng về bên Phiền Tế Cảnh, cảm giác được hành vi của hắn mặc dù khiên người ta kinh hãi run sợ, nhưng ngẫm lại, lại cũng khởi nguồn từ tình cảm. “Vì sao không vạch trần hắn?”

Phiền Tế Cảnh cười lạnh nói: “Vạch trần chưởng môn phái Cửu Hoa là tâm bệnh điên cuồng mất trí đến giết chết mức thành hung thủ giết vợ chồng sư đệ? Vậy ngươi trong giang hồ như thế nào nhìn được phái Cửu Hoa ta?” Hắn nếu đã chuẩn bị làm chưởng môn Cửu Hoa phái, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ tin tức nào bất lợi đối với Cửu Hoa phái.

Tống Bách Lâm tức cười. Đến đó, hắn không thừa nhận không được tâm cơ của của Phiền Tế Cảnh hắn đích xác là xa xa không bằng. “Cho nên ngươi một mực chờ cơ hội? Chờ cơ hội thần không biết quỷ không hay mà giết hắn rồi, sau đó giá họa cho mỗi người bọn ta, làm cho bọn ta nghi kỵ lẫn nhau, mà người ngồi làm ngư ông đắc lợi?”

Phiền Tế Cảnh cười ngây ngô nói: “Sư thúc, ngươi lo lắng nhiều rồi.”

Tống Bách Lâm thề, lần này hắn quyết định không suy nghĩ nhiều nữa! “Vậy bước tiếp theo của ngươi là gì? Còn có ai là cái đinh trong mắt ngươi?”

Phiền Tế Cảnh thu liễm tươi cười xuống, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nhìn hắn.

Tống Bách Lâm chỉ cảm thấy trong lòng rùng cả mình.

Phiền Tế Cảnh chậm rãi nói: “Sư thúc, ta chỉ muốn Cửu Hoa phái phát dương quang đại, lấy đó an ủi sư phụ cùng phụ thân linh thiêng trên cao.”

Nhìn dáng vóc vẻ mặt tiều tụy của hắn, Tống Bách Lâm chỉ cảm thấy cả người trên dưới đều bị hàn ý thẩm thấu, lạnh đến cơ hồ không nói ra lời.

Phiền Tế Cảnh buông miếng vải bố, cung kính mà khom người chào nói: “Cho nên lại mời sư thúc bắt tay cùng trợ giúp nhiều hơn.”

Tống Bách Lâm kéo kéo khóe miệng, nhưng lại cười không nổi, “Ngươi còn cần người khác bắt tay cùng trợ giúp?”

“Cửu Hoa phái dù sao cũng cùng là người sống tại Cửu Hoa phái. Sư thúc, ngươi nói thật chứ?” Phiền Tế Cảnh mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện