Đường Khê bật cười: "Không chỉ biết, tất cả mấy thứ này đều là do anh của em mua từ chỗ chị đấy. Lần sau anh em tới, chị sẽ nói với anh ấy, anh em sẽ trả tiền giúp."
"Nhị ca của đệ có khỏe không?!"
Cậu bé trở nên xúc động, đôi mắt ngân ngấn nước, môi mím chặt như muốn khóc.
"Anh hai em rất ổn. Hiện tại, hắn đang mở một cửa hàng ở Bắc Triều, rất được hoàng đế tin dùng. Hắn cũng đang tìm cách trở về đây, em cứ yên tâm."
Cố Tử Dật lau nước mắt, gật đầu mạnh mẽ: "Vâng! Vậy đệ về đây, tỷ tỷ”
Đường Khê chuẩn bị sẵn một thùng gia vị, tìm một chiếc xe đẩy trong kho, chất đồ lên xe và tiễn cậu ra cửa sau.
Cửa sau là một con hẻm nhỏ, hoang vắng, tối om không một bóng đèn. Nhưng khi Cố Tử Dật bước ra, xung quanh bỗng xuất hiện một vòng ánh sáng trắng rực rỡ.
"Tỷ tỷ, đệ đi đây. Cảm ơn tỷ đã giúp đệ. À, tỷ cứ giữ miếng ngọc bội này, đưa cho nhị ca của đệ xem. Huynh ấy rất cẩn thận, nếu không thấy ngọc bội thì chắc chắn huynh ấy sẽ không tin tỷ đâu."
"Được rồi, chị biết mà."
Đường Khê vẫy tay tạm biệt, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cậu bé đẩy xe đi vào quầng sáng.
- --
Cố Tử Dật cảm giác như mình lạc vào một không gian hỗn độn. Đầu óc cậu quay cuồng, cảnh vật xung quanh như đang xoay tròn.
Từ xa vọng đến tiếng gọi hoảng hốt của cha nương:
"Tử Dật! Con ở đâu rồi?!"
"Tử Dật! Mau trả lời cha đi!"
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Cố Tử Dật mở mắt ra thì thấy mình đang đứng bên bờ sông, tay vẫn giữ chặt chiếc xe đẩy.
"Tử Dật!"
Từ xa vang lên tiếng gọi dồn dập. Cậu lập tức nhận ra đó là giọng cha nương mình, chắc họ lo lắng đến phát điên rồi.
"Con ở đây! Cha nương, con ở đây!"
Cố Tử Dật vẫy tay bé xíu của mình, lớn tiếng đáp lại.
- --
Cố Cửu Hòa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, lập tức dừng chân lại.
"Bà nghe thấy không? Là giọng của Tử Dật đúng không?"
Du Hoa cũng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe kỹ rồi gật đầu:
"Lão gia, hình như là ở bên kia!"
Hai người chẳng kịp nghĩ ngợi, nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng gọi.
Cơn mưa lớn đã tạm thời ngừng, nhưng bùn lầy khắp nơi khiến con đường trở nên cực kỳ khó đi. Bất cẩn một chút thôi cũng có thể trượt ngã.
Chân họ bị bùn bám đầy, quần áo lấm lem, trông vô cùng khốn khổ.
- --
"Tử Dật, con đã chạy đi đâu vậy? Làm nương sợ muốn chết!"
"Để cha xem con có bị thương ở đâu không? Cha đã dặn con phải ở nhà, sao lại không nghe lời mà chạy theo chứ?"
Cố Tử Dật khúm núm xoa hai tay, lí nhí nhận lỗi:
"Con sai rồi..."
Cậu quyết định không kể chuyện mình bị ngã xuống sông.
Khi đó, cậu lén lút trốn ra ngoài chơi và không may trượt chân rơi xuống nước. May mắn thay, nhờ sự kỳ diệu mà cậu đã lạc vào không gian của Đường Khê.
Bây giờ đã ổn rồi, kể lại chuyện đó chỉ khiến cha nương thêm lo lắng, có khi sau này họ sẽ không cho cậu ra ngoài nữa.
- --
"Đây là thứ gì vậy?"
Ánh mắt của Cố Cửu Hòa dừng lại trên chiếc xe đẩy cao gần bằng cậu bé, thắc mắc.
"Cha ơi, con đã đến một nơi kỳ diệu, ở đó có một tỷ tỷ. Con kể cho tỷ ấy nghe chuyện xảy ra ở đây, thế là tỷ ấy đã dạy con cách đối phó với loài sinh vật trong sông!"
Cố Cửu Hòa và Du Hoa nhìn nhau, không nói nên lời.
Từ trước đến nay, Cố Cửu Hòa rất ghét mấy chuyện thần thần bí bí, càng không tin vào mấy chuyện ma quỷ.
Ông định mở miệng quở trách nhi tử, nhưng ánh mắt lại liếc qua chiếc hộp lớn đặt trên xe đẩy.
"Con đang mặc cái gì thế này?"
Du Hoa bất giác thốt lên.
Bộ quần áo trên người Cố Tử Dật quá kỳ lạ. Ngay cả ngư dân ở Ký Châu cũng không mặc như thế này.
Cậu bé mặc một chiếc áo thun trắng in hình chuột Mickey, quần đùi là một chiếc quần đi biển dành cho trẻ con. Dưới chân là đôi dép tổ ong đầy màu sắc.
"Nhị ca của đệ có khỏe không?!"
Cậu bé trở nên xúc động, đôi mắt ngân ngấn nước, môi mím chặt như muốn khóc.
"Anh hai em rất ổn. Hiện tại, hắn đang mở một cửa hàng ở Bắc Triều, rất được hoàng đế tin dùng. Hắn cũng đang tìm cách trở về đây, em cứ yên tâm."
Cố Tử Dật lau nước mắt, gật đầu mạnh mẽ: "Vâng! Vậy đệ về đây, tỷ tỷ”
Đường Khê chuẩn bị sẵn một thùng gia vị, tìm một chiếc xe đẩy trong kho, chất đồ lên xe và tiễn cậu ra cửa sau.
Cửa sau là một con hẻm nhỏ, hoang vắng, tối om không một bóng đèn. Nhưng khi Cố Tử Dật bước ra, xung quanh bỗng xuất hiện một vòng ánh sáng trắng rực rỡ.
"Tỷ tỷ, đệ đi đây. Cảm ơn tỷ đã giúp đệ. À, tỷ cứ giữ miếng ngọc bội này, đưa cho nhị ca của đệ xem. Huynh ấy rất cẩn thận, nếu không thấy ngọc bội thì chắc chắn huynh ấy sẽ không tin tỷ đâu."
"Được rồi, chị biết mà."
Đường Khê vẫy tay tạm biệt, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cậu bé đẩy xe đi vào quầng sáng.
- --
Cố Tử Dật cảm giác như mình lạc vào một không gian hỗn độn. Đầu óc cậu quay cuồng, cảnh vật xung quanh như đang xoay tròn.
Từ xa vọng đến tiếng gọi hoảng hốt của cha nương:
"Tử Dật! Con ở đâu rồi?!"
"Tử Dật! Mau trả lời cha đi!"
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Cố Tử Dật mở mắt ra thì thấy mình đang đứng bên bờ sông, tay vẫn giữ chặt chiếc xe đẩy.
"Tử Dật!"
Từ xa vang lên tiếng gọi dồn dập. Cậu lập tức nhận ra đó là giọng cha nương mình, chắc họ lo lắng đến phát điên rồi.
"Con ở đây! Cha nương, con ở đây!"
Cố Tử Dật vẫy tay bé xíu của mình, lớn tiếng đáp lại.
- --
Cố Cửu Hòa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, lập tức dừng chân lại.
"Bà nghe thấy không? Là giọng của Tử Dật đúng không?"
Du Hoa cũng dừng lại, nghiêng tai lắng nghe kỹ rồi gật đầu:
"Lão gia, hình như là ở bên kia!"
Hai người chẳng kịp nghĩ ngợi, nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng gọi.
Cơn mưa lớn đã tạm thời ngừng, nhưng bùn lầy khắp nơi khiến con đường trở nên cực kỳ khó đi. Bất cẩn một chút thôi cũng có thể trượt ngã.
Chân họ bị bùn bám đầy, quần áo lấm lem, trông vô cùng khốn khổ.
- --
"Tử Dật, con đã chạy đi đâu vậy? Làm nương sợ muốn chết!"
"Để cha xem con có bị thương ở đâu không? Cha đã dặn con phải ở nhà, sao lại không nghe lời mà chạy theo chứ?"
Cố Tử Dật khúm núm xoa hai tay, lí nhí nhận lỗi:
"Con sai rồi..."
Cậu quyết định không kể chuyện mình bị ngã xuống sông.
Khi đó, cậu lén lút trốn ra ngoài chơi và không may trượt chân rơi xuống nước. May mắn thay, nhờ sự kỳ diệu mà cậu đã lạc vào không gian của Đường Khê.
Bây giờ đã ổn rồi, kể lại chuyện đó chỉ khiến cha nương thêm lo lắng, có khi sau này họ sẽ không cho cậu ra ngoài nữa.
- --
"Đây là thứ gì vậy?"
Ánh mắt của Cố Cửu Hòa dừng lại trên chiếc xe đẩy cao gần bằng cậu bé, thắc mắc.
"Cha ơi, con đã đến một nơi kỳ diệu, ở đó có một tỷ tỷ. Con kể cho tỷ ấy nghe chuyện xảy ra ở đây, thế là tỷ ấy đã dạy con cách đối phó với loài sinh vật trong sông!"
Cố Cửu Hòa và Du Hoa nhìn nhau, không nói nên lời.
Từ trước đến nay, Cố Cửu Hòa rất ghét mấy chuyện thần thần bí bí, càng không tin vào mấy chuyện ma quỷ.
Ông định mở miệng quở trách nhi tử, nhưng ánh mắt lại liếc qua chiếc hộp lớn đặt trên xe đẩy.
"Con đang mặc cái gì thế này?"
Du Hoa bất giác thốt lên.
Bộ quần áo trên người Cố Tử Dật quá kỳ lạ. Ngay cả ngư dân ở Ký Châu cũng không mặc như thế này.
Cậu bé mặc một chiếc áo thun trắng in hình chuột Mickey, quần đùi là một chiếc quần đi biển dành cho trẻ con. Dưới chân là đôi dép tổ ong đầy màu sắc.
Danh sách chương