“Ngại quá, tôi quên mất là anh vẫn ở đây.”

Cô cẩn thận đặt số vàng sang một bên, rồi bước vào bếp, mang ra một túi lớn gà rán và hamburger.

“Đây là đồ tôi làm hôm nay. Anh mang về chia cho mọi người ăn nhé! Đảm bảo ăn xong là không ai nói gì nổi luôn.”

Cố Hành Chu nhìn túi đồ ăn mà lòng cảm thấy ấm áp. Hắn nói:

“Cảm ơn Đường cô nương.”

Nói xong, hắn rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc tinh xảo.

“Cái này… tặng cho cô.”

Đường Khê nhìn chiếc trâm cài được gắn ngọc trai lấp lánh, đung đưa theo ánh sáng, đẹp đến mê mẩn.

“Thật sự là tặng tôi à?” – Cô hỏi với vẻ mặt rạng rỡ.

“Ừm…” Cố Hành Chu khẽ gật đầu, mặt lại đỏ bừng.

Nhìn thấy hắn đỏ mặt, Đường Khê thầm nghĩ, “Sao người này dễ ngại thế không biết, đúng là kiểu người hay đỏ mặt.”

Cô mỉm cười:

“Vậy tôi xin nhận nhé, cảm ơn anh nhiều!”

Sau đó, Đường Khê bước lên giúp hắn đẩy chiếc xe hàng ra phía con hẻm cụt sau nhà.

“Anh cứ dỡ hàng xuống đây rồi trả xe cho tôi. Tôi bắt đầu chất hàng từ đây, như vậy sẽ nhanh hơn.”

Cố Hành Chu nhìn vào ánh sáng trắng kỳ lạ chỉ mình hắn thấy, rồi nói:

“Cô yên tâm, bên kia có người hỗ trợ nhận hàng, tốc độ sẽ rất nhanh. Nhưng điều kỳ lạ là hình như chỉ có ta mới bước vào cánh cửa này được. Hôm nay ta định để người đi cùng lấy hàng, nhưng họ không thể vào được, như thể bị một lực cản vô hình chặn lại.”

Đường Khê suy nghĩ một lúc, sau đó nói:

“Có lẽ chỉ người được chỉ định mới có thể vào đây. Để tôi nghiên cứu thêm sau, giờ cứ chuyển hàng trước đã.”

Khi Cố Hành Chu bước vào vùng ánh sáng trắng, Đường Khê nhanh chóng kích hoạt công nghệ tự động đóng hàng để chuẩn bị lô hàng tiếp theo.

Chỉ trong vài lần chuyển, toàn bộ số hàng đã được vận chuyển hết.

Ở phía bên kia, Cố Tuyết Trúc và nhóm của Tần Nhị đều kinh ngạc không nói nên lời.

Hàng hóa chất đầy cả đại điện Dao Quang, gần như không còn chỗ trống.

May mà bình thường không có ai lui tới cung điện này, nếu bị phát hiện thì hậu quả khó lường.

Cố Hành Chu quay sang Đường Khê nói:

“Có lẽ vài ngày nữa ta mới qua lại được. Dạo này hoàng đế Bắc triều tổ chức yến tiệc nên ta bắt buộc phải tham gia.”

Nghe thấy hắn nói không thể đến trong vài ngày tới, Đường Khê lập tức cảm thấy hụt hẫng.

Mấy ngày không gặp hắn cũng có nghĩa là… không có tiền để kiếm! Nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng khác:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện