Đường Khê chú ý đến bức tường treo đầy những tấm ảnh cũ kỹ, có cả ảnh đen trắng và ảnh màu, phủ kín cả bức tường.

Chúng là ảnh của khách hàng chụp cùng ông chủ qua nhiều năm, thậm chí có cả ảnh chụp chung với người nổi tiếng.

Dường như đây là bằng chứng về một lịch sử lâu đời của quán gà rán này.

Không lâu sau, ông cụ bưng ra hai chiếc đĩa lớn.

Trên đĩa đầy ắp gà rán nguyên khung và gà miếng.

Suất ăn đúng là rất lớn, đến mức Đường Khê cảm giác phải hai người mới ăn hết nổi.

“Mời dùng——”

Nhìn đĩa gà rán vàng ruộm, thơm phức, Đường Khê lập tức gắp một miếng lên nếm thử.

Ngay khi vừa đưa vào miệng, đôi mắt cô sáng rực lên.

Khác hẳn những món gà rán phổ biến hiện nay, gà rán ở đây gần như không có lớp bột chiên dày bên ngoài, mà chỉ có một lớp vỏ mỏng, giòn tan.

Bên trong thịt gà mềm, ngọt, được nướng qua nên lượng dầu không nhiều, ăn vào không có cảm giác ngấy.

“Hamburger và khoai tây chiên tới đây.”

Trước mặt cô là một chiếc hamburger to bằng cả khuôn mặt và một đĩa khoai tây chiên.

Khoai tây không có gì đặc biệt, nhưng vì ít dầu nên khi ăn không hề có cảm giác ngấy.

Đường Khê không khỏi kinh ngạc khi nhìn chiếc hamburger khổng lồ mà giá chỉ 8 tệ.

“Bác ơi, hamburger này bán 8 tệ thật sự có lời không ạ?”

Ông cụ thở dài: “8 tệ còn chẳng có ai mua. Một thời gian nữa, tiệm này chắc phải đóng cửa thôi...”

Đường Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Bác ơi, đừng đóng cửa. Cháu muốn làm ăn với bác, đảm bảo sẽ khiến quán này vực dậy.”

“Làm sao có thể chứ? Tiệm này qua tay bác, đã mở hơn 30 năm rồi. Nhưng mấy năm nay chẳng có mấy khách, nếu không phải vì tình cảm với nơi này thì bác đã nghỉ từ lâu.”

Đường Khê cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon, giá cả lại cực kỳ phải chăng.

Một quán lâu đời như vậy mà lại sắp đóng cửa, cô thực sự muốn giúp một tay.

Trước đây, khi chưa có tiền, cô bất lực không làm được gì. Nhưng giờ cô đã có khả năng nên cô muốn thử.

“Bác à, cháu nói thật đấy. Cháu là một food blogger, dạo gần đây cháu hợp tác với một công ty, bên đó đang cần đồ ăn như hamburger và gà rán. Đồ ăn của bác rất ngon, bác nghĩ mình có thể hợp tác không?”

Ánh mắt ông cụ đầy vẻ ngạc nhiên, gần như không tin nổi: “Thật sao? Cần bao nhiêu?”

Đường Khê giơ ba ngón tay: “Ba vạn suất.”

“Bao... bao nhiêu cơ?! Ba vạn suất?”

Thấy vẻ không tin của ông cụ, Đường Khê lấy từ túi ra một chiếc thẻ ngân hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện