Bây giờ, Đường Khê đúng là người được săn đón nhất cả khu phố.

Mấy bác trai bác gái còn cạnh tranh nhau để cô có ấn tượng tốt với con trai họ, đến mức xảy ra cãi vã.

Cuối cùng, Đường Khê phải bất đắc dĩ trở thành người hòa giải, bận rộn đến tận nửa đêm.

Khuya hôm đó, Đường Khê kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Nhưng khi đến gần cửa, cô bỗng nhìn thấy trong lùm cây phía xa có một người đang lom khom, lén lút nhìn chằm chằm vào cửa nhà cô.

Đường Khê nhìn bóng lưng của người lén lút ngoài cổng nhà mình, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Chẳng lẽ là trộm? Gần đây cô mua nhiều đồ quá, hết khóa điện tử, cửa sắt rồi lại cả đống camera. Hàng ngày xe tải cứ lần lượt đến giao hàng, có khi nào đã thu hút ánh mắt của kẻ xấu?

Cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh người kia.

Không lâu sau, người đó ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai xuất hiện thì dừng lại một lúc rồi rời đi.

Đường Khê quyết định đi thẳng đến đồn công an gần nhà trình báo, để lại bức ảnh của người kia cho cảnh sát.

Trên đường về, cô nghĩ bụng: Mình thường chỉ ra ngoài vào ban ngày, buổi tối hiếm khi đi đâu. Ban ngày mà có gặp lại người này thì cũng chẳng có gì phải sợ.

Nghĩ thế, cô liền tự chế một lọ xịt chống kẻ xấu và cẩn thận bỏ vào túi xách.

Sự việc này rất nhanh đã bị cô quên bẵng đi.

Thời gian trôi qua, ba ngày đã gần đến. Nhưng cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa mua son môi và nước hoa mà Cố Hành Chu yêu cầu.

Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng thì Đường Khê đã vội vàng đến tiệm ăn sáng gần nhà, ăn qua loa một chút rồi nhanh chóng bắt taxi đến trung tâm thương mại lớn nhất gần đó.

Bước vào trung tâm thương mại, cô bị choáng ngợp bởi hàng hóa tràn ngập, đủ loại sản phẩm đẹp mắt.

Cô đi thẳng đến một quầy hàng lớn.

Cô nhân viên bán hàng ở cửa vừa nhìn thấy cô liền lập tức quét ánh mắt từ đầu đến chân.

Không có hàng hiệu, không trang sức đắt tiền.

Nhận định xong, cô nhân viên ngay lập tức hiện lên vẻ khinh thường trong mắt, cố ý làm như không nhìn thấy cô.

“Hoan nghênh quý khách” Giọng nói nghe cũng chẳng mấy nhiệt tình.

May mắn thay, một nhân viên khác trẻ hơn, có vẻ ngoài dễ thương, bước tới với nụ cười thân thiện:

“Chào chị, chị muốn xem gì ạ?”

Đường Khê đi một vòng quanh quầy, rồi hỏi:

“Cô có thể gợi ý một số loại nước hoa hoặc son nào tốt không?”

Son môi thì không khó chọn, loanh quanh cũng chỉ vài màu cơ bản. Nhưng nước hoa thì khó hơn. Có mùi thì người thích sẽ mê đắm, người không thích thì thấy chẳng khác gì nước khử mùi nhà vệ sinh.

Đường Khê quyết định sẽ ngửi thử từng loại một.

Cô nhân viên niềm nở dẫn cô đến khu vực trưng bày nước hoa:

“Có ạ, để em giới thiệu cho chị, đây là các mẫu mới nhất của cửa hàng…”

Cô bắt đầu thử từng loại. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói đầy khó chịu từ phía sau vang lên:

“Đường Khê, là cô đấy à? Nghe nói cô đang nợ 500 vạn mà còn dám vào đây mua đồ xa xỉ? Cô có tiền không đấy?”

Đường Khê quay lại, lập tức nhíu mày.

Sao cô lại gặp người này ở đây?

Ký ức tồi tệ trước đám cưới hiện lên rõ ràng trong đầu cô, cái ngày cô bắt gặp chồng sắp cưới phản bội cùng người đàn bà khác ngay tại căn nhà mới của họ.

Người đứng trước mặt cô không phải là tiểu tam Tống Tiêu San sao. Cô ta trang điểm lòe loẹt, bên cạnh còn đi cùng một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc áo polo, dáng vẻ kệch cỡm.

Đường Khê khẽ nhếch môi cười:

“Ồ, đây chẳng phải là tiểu tam của chồng sắp cưới cũ của tôi sao, Tống Tiêu San? Sao đây, lại đổi bạn trai mới rồi? Haizz, gu của cô vẫn tệ như ngày nào.”

Nói về khoản làm người khác tức điên thì Đường Khê chưa bao giờ chịu thua ai.

Khuôn mặt người đàn ông trung niên bên cạnh Tống Tiêu San lập tức đỏ bừng lên, vẻ ngượng ngập hiện rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện