Trước khi rời đi, ông Đào còn dặn Đào Hành Tung thêm số liên lạc của Đường Khê vào điện thoại mình.

Trên đường về, Đào Hành Tung tỏ vẻ khó hiểu.

Ông Đào cười hề hề: “Con bé đó tốt bụng lắm, rất hợp với con. Nếu con cưa được nó thì coi như con có bản lĩnh.”

Đào Hành Tung im lặng, nhưng trong lòng đã hiểu rõ: Thì ra ba đang tính toán như vậy.

“Con chủ động một chút đi! Con bé như vậy, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, thắp đèn lồng cũng không tìm được đâu. Cố mà nắm lấy cơ hội!”

“Được rồi, được rồi~”

Đường Khê nhìn đống hàng hóa chất đầy nhà mà thấy đau đầu. Mới chỉ từng này thôi mà đã chật kín nhà rồi, nếu lần sau Cố Hành Chu đặt hàng nhiều hơn thì phải làm sao? Cô nghĩ đi nghĩ lại, thấy tốt nhất là phải thuê một chỗ để chứa đồ.

Liếc nhìn đồng hồ, cô đoán Cố Hành Chu cũng sắp tới.

Đường Khê nhanh chóng sử dụng máy nâng tự động để chuyển đồ lên các xe đẩy.

Nước hoa và son cũng vừa được chuyển tới, người giao hàng không ai khác chính là Nguyên Thanh.

Nhìn phòng khách của Đường Khê chất đầy hàng hóa, Nguyên Thanh bỗng hiểu rõ mọi chuyện.

Hóa ra đây là một đại gia chính hiệu!

Số đồ trong nhà này cộng lại chắc cũng lên đến mấy chục vạn. Những món hàng cô ấy mua ở cửa hàng mình xem ra chẳng là gì cả.

Nguyên Thanh vô cùng ngưỡng mộ Đường Khê. Hai người bằng tuổi nhau, tại sao cô ấy lại thành công đến vậy chứ?

Đường Khê không biết rằng trong suy nghĩ của Nguyên Thanh, cô đã được phong danh hiệu “doanh nhân thành đạt.”

Nguyên Thanh rời đi chưa được bao lâu, chuông gió ở cửa vang lên.

Đường Khê vội vàng đóng cửa lại.

Quay đầu nhìn, quả nhiên là Cố Hành Chu đến, trên tay còn ôm theo một chiếc thùng lớn.

Thùng lớn? Chắc chắn là tiền rồi!

Đường Khê lập tức phấn khích.

Thần tài lại đến, phát tài rồi đây!

Cố Hành Chu nhìn về phía những chồng hamburger và gà rán cao như núi được xếp gọn gàng ở góc tường mà không giấu nổi sự kinh ngạc.

Hắn không ngờ nữ tử trước mặt lại có khả năng điều động nhiều hàng hóa đến vậy.

Đường Khê cười tươi rói, tiến tới mời hắn ngồi xuống, còn nhanh tay mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt đưa cho hắn.

“Ba vạn suất hamburger gà rán, một trăm chai nước hoa, một trăm thỏi son, tất cả đều ở đây rồi.”

Cố Hành Chu ngẩn người. Hắn vẫn luôn biết Đường Khê rất có bản lĩnh, nhưng lần này lại càng bất ngờ hơn.

Nhìn những phần gà rán xếp thành núi tỏa hương thơm phức, Cố Hành Chu không nghĩ ngợi thêm nữa. Dù gì đây cũng không phải lần đầu hắn thấy năng lực phi thường của cô.

Thời gian không còn nhiều, vẫn nên nhanh chóng vận chuyển hết chỗ này về cung Dao Quang trước buổi tiệc.

Cố Hành Chu đặt chiếc thùng lớn bên cạnh và nói:

“Đường cô nương, chúng ta bắt đầu chuyển hàng thôi. Nhiều như thế này, chỉ hai người chắc phải mất rất lâu.”

Đường Khê lại bày ra vẻ mặt đầy bí ẩn:

“Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Anh cứ mang phần đầu tiên về trước, sau đó quay lại, tôi sẽ chuẩn bị sẵn phần tiếp theo.”

Ánh mắt Cố Hành Chu thoáng chút kinh ngạc. Cô làm thế nào mà sắp xếp được vậy?

Không hỏi thêm, hắn nhanh chóng vận chuyển lô hàng đầu tiên về cung Dao Quang rồi lập tức quay lại căn bếp quen thuộc.

Quả nhiên, khi quay về, hắn đã thấy Đường Khê chuẩn bị xong lô thứ hai, hàng hóa được xếp gọn gàng trên xe đẩy, sẵn sàng để vận chuyển.

Cố Hành Chu ngỡ ngàng, nhưng không nói gì.

Nữ tử này đúng là kỳ tài. Những chuyện kỳ lạ hơn nữa hắn cũng từng trải qua, như chính việc hắn có thể xuyên qua không gian và thời gian. Vậy thì còn gì là không thể chứ?

Đường Khê liếc nhìn phản ứng điềm tĩnh của hắn mà thoáng thất vọng:

Sao chẳng giống như mình tưởng tượng vậy? Lẽ ra phải ngạc nhiên hơn chứ!

Cô hừ nhẹ: “Anh đúng là thích hợp sống ở thời hiện đại đấy, khả năng thích nghi của anh nhanh thật!”

Cố Hành Chu mỉm cười, trầm ngâm: “Thời đại của cô gọi là hiện đại sao? Chờ ta quay về Nam Triều, nhất định sẽ thử sống ở đây một thời gian.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện